Ma Thuật Đen
Dạ Minh Nguyệt
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01: Một giấc mộng

Chương 09: Nguy hiểm

0 Bình luận - Độ dài: 2,605 từ - Cập nhật:

“Được rồi, cậu nằm xuống giường đi. Cố gắng thả lỏng cơ thể nhiều nhất có thể.”

Trong căn phòng được chiếu sáng bằng ánh vàng cam của đèn dầu. Một người đàn ông trung niên ngồi trước giường và đưa tay ra hiệu cho Luk nằm xuống. Ở đằng sau ông ta còn có hai người đứng xem.

Một người là Ruru vẫn đang mặc váy ngủ. Cô nhìn cậu ta với người đàn ông đó bằng ánh mắt hiếu kì. Người còn lại là cha của cô. Ông ấy đứng xem hai người, không nói một lời.

Luk từ từ nằm xuống giường và thả lỏng cơ thể theo lời người đàn ông trung niên kia. Ông ta thấy vậy thì khen qua loa vài câu “tốt lắm” cho cậu yên tâm. 

Ông ta bắt đầu lục lọi cặp của mình để tìm một vài món đồ. Sau một lúc, ông ấy giơ lên một quả cầu thủy tinh trong suốt to bằng nắm tay. 

Người đàn ông lật ngửa tay của Luk và đặt thứ đó lên. Chờ một lúc, không thấy có thứ gì xảy ra. Ông ta mới bỏ quả cầu đó ra khỏi tay cậu và đặt nó lại trong cặp.

“Không có dấu hiệu bị nguyền rủa. Cũng không có dấu hiệu bị tác động bởi ma thuật. Nếu như theo Kuris nói thì có lẽ cậu bị mắc một số hội chứng liên quan tới thần kinh. Nào, nhìn vào cái này đi. Nhớ, phải nhìn thật kĩ và đừng rời mắt.”

“Vâng…”

Người đàn ông trung niên nói, rồi lấy ra một chiếc la bàn cổ màu vàng. Bàn tay ông ta nắm chặt cái la bàn và đưa mặt có kim xoay lên trước mắt Luk. Ông ta dặn dò cậu với một giọng điệu nghiêm túc khiến cậu có chút hoảng hốt.

Ông ta bắt đầu nhắm mắt lại và bắt đầu đọc liên tục những từ ngữ gì đó mà cậu không hiểu. Luk cũng không có ý định quan tâm đến nó. Cậu nhìn chằm chằm vào mặt của la bàn theo lời ông ta.

Ruru tò mò nhìn hành động của ông ấy với Luk. Cô kéo kéo vạt áo của cha mình biểu thị cần được giải thích. Cha cô chỉ biết cười trừ và thì thầm với cô

“Đây là một phương pháp giao tiếp với tầng tâm thức của cơ thể. Nó yêu cầu người thi pháp phải niệm chú với vật dẫn và người được thi pháp phải chú tâm vào vật dẫn… Nói cho dễ hiểu thì Silr đang cố gắng giao tiếp với nội tâm của Luk.”

Cha cô vừa giải thích là đã giải thích theo thói quen khiến cho Ruru nghệt mặt vì không hiểu ông đang nói gì. Ông ấy nhận ra điều này từ vẻ mặt của cô nên ho khan nhẹ rồi nói lại một cách dễ hiểu. Lúc này, cô gái mới mắt sáng nhấp nháy nhìn Luk với người đàn ông trung niên trước mặt.

Luk nhìn chằm chằm vào mặt la bàn. Đôi mắt cậu đã xuất hiện các vạch máu mờ nhưng cậu ta vẫn cố gắng không nháy mắt dù chỉ một lần. Hai kim vàng đen trên chiếc la bàn rung lắc nhẹ. Chúng đung đưa qua những phía có ghi Thượng, Tả, Hạ, Hữu không theo một quy tắc nào cả.

Người đàn ông đó vẫn đang nhắm mắt niệm chú. Từng lời của ông ấy bay bổng trong căn phòng này dù cho không ai nghe hiểu được. Luk phát hiện ra, ông ta càng niệm, hai cái kim trong la bàn càng xoay nhanh hơn. Chúng xoay một cách hỗn loạn, có thời điểm còn không nhìn thấy kim đâu mà chỉ nhìn thấy một số vệt đen, vệt vàng hòa lẫn vào nhau.

Cậu vẫn không rời mắt khỏi nó. Cậu bắt đầu cảm thấy buồn ngủ. Đôi mắt cậu rung động liên hồi, cái trán hơi nhăn lại. Tiếng tích tắc của đồng hồ trong căn phòng bất ngờ trở nên rõ ràng. Chúng truyền vào tai Luk như từng tiếng chuông khổng lồ đánh thức cậu.

Đúng lúc này, người đàn ông bỗng nhiên ngừng niệm. Không một tiếng báo trước, không một dấu hiệu nào cả. Song chính cái khoảnh khắc ông ta dừng lại. Hai cây kim đen vàng đều đồng thời đứng lại dù trước đó có quay nhanh như nào. Chúng đứng lại mà không rung nhẹ, hai đầu kim đều chỉ về phía Hạ. 

Cũng chính vào thời khắc đó, cánh tay người đàn ông trung niên rụi xuống. Cơ thể ông ta cũng gục xuống. Không còn bất cứ hành động hay lời nói nào cả. Ruru nhìn cảnh tượng trước mắt với vẻ hoảng sợ. Cô có ý định đi lên hỏi thì ngay lập tức bị cha cô ngăn lại. Ông ấy lắc đầu, ra hiệu mọi việc vẫn bình thường. 

Ruru chỉ còn cách đứng từ xa, nhìn Luk với người đàn ông đó. Cả hai khi này đều không còn bất cứ động tĩnh nào cả, như thể cả hai đã rơi vào một giấc ngủ sâu. Một giấc ngủ mà không có bất cứ báo hiệu nào…

“Thật kì lạ.”

Silr đứng trong một không gian kì lạ. Nơi đây là một cánh đồng lúa vàng kéo dài vô tận. Ông ta không thể nào nhìn thấy giới hạn của cánh đồng này ở đâu. Ngay cả các vật thể thường gặp như người rơm, căn nhà, hay ít nhất là một ngọn núi thôi cũng đều không có.

Nơi đây chỉ có một cánh đồng với một bầu trời nắng chang chang. Từng cụm đám mây nổi bồng bềnh che chắn cái nắng của ánh mặt trời. Rồi ông ta phát hiện những đám mây đó đang đứng yên, không hề di chuyển dù nơi này có gió. 

Tất cả âm thanh của cánh đồng này, ngoại trừ tiếng gió, tiếng xào xạc của lúa. Cũng chỉ có tiếng trẻ con nô đùa. Từ giọng điệu, Silr đoán chỉ có hai đứa trẻ ở đây. Một cái là của cậu nhóc kia, Luk. Cái còn lại, chắc là của cô bé tên Irene. 

Silr thốt lên một câu sau khi cảm nhận nơi này. Đây không phải lần đầu tiên ông tiến vào tầng tâm thức của một ai đó. Càng không phải tầng kì lạ nhất mà ông từng gặp. Ông chỉ cảm thấy nơi này nằm trong những nơi thiểu số mà có thể gây ấn tượng được cho ông.

Ở những người trẻ khác cùng tuổi với cậu nhóc này, tầng tâm thức có thể chỉ là một khung cảnh tĩnh, một địa điểm yên ắng mà không có tiếng động. Chỉ có khi trải nghiệm đủ nhiều, đủ cảm nhận nhiều về thế giới mới khiến cho phần tâm thức trong con người trở nên sống động và có sức sống. Càng đừng nói là xuất hiện những “sinh vật”. Do đó, tầng tâm thức của Luk mới khiến Silr phải cảm thấy bất ngờ và kì lạ.

Ông ta ngắm nhìn nơi này một lúc. Sau đó, ông ấy tiến lại gần chỗ hai đứa trẻ kia. Bọn chúng có vẻ không nhận ra ông mà vẫn mải mê chơi đùa với nhau. Điều này cũng không nằm ngoài dự đoán của Silr. 

Mặc dù gọi là giao tiếp với tầng tâm thức, nhưng nói trắng ra chính là đi tìm điểm dị biệt trong tâm trí của một người. Chính vì vậy mà những người như ông khi tiến vào sẽ trở nên vô hình trong thế giới của người đó. Chỉ như một người quan sát và đưa ra giải pháp sau khi thức dậy, được gọi tắt là “Quan Tưởng Giả”.

Silr đi dạo trong cánh đồng vô tận này. Mặc dù nơi này trông vô cùng bình thường nhưng trực giác mách bảo ông nơi đây có thứ kì lạ. Ông cảm nhận từng cơn gió nhẹ thổi tới, cảm nhận xúc cảm của những cọng lúa truyền tới bản thân. Ông lắng nghe từng âm thanh của nơi này. Có là tiếng xào xạc, tiếng gió, tiếng chơi đùa của trẻ con, tiếng kêu cứu… Chờ đã, tiếng kêu cứu?

Silr ngay lập tức quay người lại nhìn mọi thứ ông vừa bước qua. Vẫn là khung cảnh cánh đồng cùng hai đứa trẻ kia. Không có gì bất thường cả. Thế nhưng, chính vì không có gì bất thường mới khiến ông ta trở nên cảnh giác hơn. 

Là một Quan Tưởng Giả, điều quan trọng nhất chính là cả năm xúc giác phải được tăng cường đến cực hạn. Chính vì vậy mà Silr hoàn toàn có thể chắc chắn rằng tiếng kêu cứu đó không phải nghe nhầm.

Ông ta bước đi chậm tới chỗ hai đứa trẻ đó. Càng tiến lại gần, trực giác của ông ta càng phản ứng mãnh liệt. Nhịp tim dần tăng lên, hơi thở dần trở nên nặng nề. Mặc dù thế, ông ta vẫn cố giữ một vẻ mặt bình tĩnh dù đầu đã chảy đầy mồ hôi. 

Silr tiến lại gần đứa bé có thể là Luk. Cậu nhóc đó đang ngồi trên thềm đất và xây núi bùn cùng với cô bé có mái tóc bạch kim kia. Quần áo của cả hai đã lấm lem màu nâu của đất bùn. Đôi tay đang không ngừng đắp nặn hình dáng của ngọn núi đó.

Ông ta do dự một lúc. Sau một hồi, ông giơ cánh tay đang run nhẹ ra với ý định chạm vào đầu cậu nhóc kia. Khi sắp đến gần mái tóc cậu ta, tay ông lại đột ngột dừng lại.

Silr liếc mắt qua một bên. Một đống khói đen tụ lại thành một lưỡi kiếm đặt kề cổ của ông. Chỉ nhìn thoáng qua thôi nhưng ông ta cũng biết nếu bản thân chạm vào Luk thì chắc chắn sẽ có một điều tồi tệ xảy ra.

Người đàn ông rút tay lại và giơ hai tay lên, thể hiện bản thân vô hại. Cái thứ khói đen kia cũng tiêu tán vào trong không gian ngay sau khi ông ta làm vậy.

“Quay đầu lại…”

Một giọng nói trầm vang lên. Khi nghe thấy giọng nói này, Silr bất ngờ trừng lớn đôi mắt. Ông ta sững người lại, ngay sau đó thì bắt đầu run rẩy. Từng giọt mồ hôi ứ đọng trên mặt ông, ánh mắt rung động liên hồi như thể vừa gặp một điều gì đó kinh khủng.

Trong tầng tâm thức, dù có sống động như nào, có sức sống đến đâu thì cũng đều chỉ là vật không có ý thức. Tuy nhiên dù vô thức, vẫn sẽ có cơ chế bảo vệ. Nếu trong tầng tâm thức tồn tại vật có ý thức. Vậy thứ đó chắc chắn có thể giết chết người xâm phạm. Chính vì vậy mà khi nghe thấy giọng nói đó, Silr mới trở nên sợ hãi. Cực kì sợ hãi.

Ông ta không thể nào hiểu nổi. Rõ ràng cậu nhóc này không bị nguyền rủa, cũng không có dấu hiệu bị tác động bởi ma thuật. Như vậy thì tại sao có thể sinh ra ý thức trong tầng tâm thức này. Trừ khi, thứ đó đã xuất hiện từ trước khi cậu nhóc này bị vấn đề về thần kinh. 

Silr nuốt cổ họng, rồi từ từ quay người lại. Khi ông ta vừa mới đối mặt với thứ đó, toàn bộ khung cảnh đã biến đổi. Những làn khói đen dày đặc trào dữ dội về phía ông, nó cuốn trôi hết toàn bộ mọi thứ mà trước đó ông ta nhìn thấy.

Không còn là một cánh đồng bất tận. Không còn những âm thanh vui tươi. Toàn bộ không gian mà ông đang đứng đã bị làn khói đen phá hủy. Khi nó tiêu tán, nơi đây chỉ còn là một màu đen thuần túy. 

Silr nhìn xuống dưới chân mình. Ông không còn đứng trên đất bùn với những dải lúa nữa. Nơi ông ta đứng đã phản chiếu lại bản thân ông, kèm theo là những gợn sóng như một mặt nước. 

Ông liếc mắt nhìn xung quanh với một vẻ lo lắng. Ông ta không biết bản thân nên làm gì tiếp theo. Là bước đi. Hay là cứ đứng yên tại đó.

“Ngẩng đầu lên…”

Giọng nói đó lại xuất hiện. Silr vô thức làm theo lời nó. Khi ngẩng đầu lên, ông ta bất ngờ khựng người lại.

Trước mắt ông là vô số mảnh vỡ trôi nổi lơ lửng. Trong những mảnh đó có các hình ảnh đang chuyển động. Có là một con phố sầm uất, có là một bàn ăn với những món ăn thân thuộc. Âm thanh sống động từ chúng truyền vào tai ông càng khiến cho ông ta trở nên sợ hãi hơn. 

Silr nhìn từ mảnh vỡ này qua mảnh vỡ khác. Cơ thể ông trở nên run rẩy khi nhìn những thứ đó.  Ông cố gắng không để cho bản thân vì sợ hãi mà khuỵu xuống. Chính vì vậy mà dù đôi chân của ông đã run một cách dữ dội, ông ta vẫn đứng nhìn những mảnh vỡ đó.

“Cha ơi!”

Một tiếng gọi trong trẻo vang lên. Silr giật mình, tầm mắt ông ngay lập tức rời khỏi những thứ trên cao ấy mà chỉ nhìn về phía trước.

Chẳng biết từ khi nào, nơi đó đã xuất hiện một mảnh vỡ. Bên trong mảnh vỡ là hình ảnh một cô bé nhỏ nhắn đang nhào về phía ông. Khuôn mặt cô bé tươi cười rạng rỡ, mái tóc hai bím được buộc đung đưa trong không trung. 

Thế nhưng, trái ngược với cô bé đó. Khi Silr nhìn thấy cảnh tượng này, đôi chân ông ta ngay lập tức trở nên mềm nhũn. Ông vô thức lùi lại rồi ngã khuỵu ra sau. Ông nhìn mảnh vỡ trước mặt, đôi mắt dần trở nên đỏ hồng.

Hình ảnh đó cứ lặp đi lặp lại. Từng tiếng “cha ơi” như những con dao sắc nhọn đâm thẳng vào trái tim ông ta. Khóe mắt ông ta dần dần có những giọt nước mắt chảy xuống gò má. 

Silr nghiến răng, dùng chút sức lật người lại. Ông cố gắng không nhìn những hình ảnh đó. Dù cho bên tai vẫn nghe thấy nhưng chỉ cần không nhìn thấy thì ông nghĩ bản thân vẫn có thể chịu đựng được.

Thế mà, khi ông vừa ngẩng mặt lên đã thấy một mảnh vỡ ở trước mặt. Bên trong mảnh vỡ này là một con phố đang bốc cháy nghi ngút. Silr nhìn thấy rõ ràng ở đằng xa kia, có một bàn tay nhỏ nhắn, đằng sau bàn tay ấy là một đống đổ nát. Những thanh gỗ bị cháy rụi thành tro, khói lửa bay lên trời. 

Khi nhìn thấy khung cảnh này. Tim ông thắt lại. Ông ta trừng lớn đôi mắt nhìn cảnh tượng trong mảnh vỡ. Không nói một lời, chỉ quan sát. Ánh sáng trong mắt ông ta dần trở nên ảm đạm đi. Cho tới khi hòa làm một với màu của nơi này.

“Cha xin lỗi…”

Sau một hồi, ông thì thầm. Lời thì thầm đó của ông ngay lập tức bị không gian này nuốt chửng.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận