Ma Thuật Đen
Dạ Minh Nguyệt
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01: Một giấc mộng

Chương 08: Mừng anh về

0 Bình luận - Độ dài: 2,241 từ - Cập nhật:

Chương 8: Mừng anh về

“Vốn còn muốn dựa vào cái hang động kia để hoàn thành chỉ tiêu của tên giáo sư. Không ngờ một sinh viên sắp vào trường lại giúp mình xong sớm… Cô thấy tôi nói có đúng không?”

Người thiếu niên trong trang phục sĩ quan vừa độc thoại, vừa tung hứng đồng xu vàng. Sau đó, cậu ta gằn từng chữ hướng về phía sau cái xác không đầu ấy. Chỉ thấy, khi đồng xu đang xoay trên không trung bất ngờ chuyển động chậm lại. Nó xoay chậm dần cho tới khi đến một độ cao thì ngừng hẳn và đứng yên trên không trung.

Không gian bây giờ trở nên yên ắng đến lạ thường. Không có tiếng gió thổi, không có tiếng lá cây xào xạc. Trên bầu trời, từng con chim như thể bị đóng băng tại chỗ. Đôi cánh chúng vẫn dang ra, chúng vẫn ở trên bầu trời. Nhưng không có bất cứ con nào là bay tiếp cả. Toàn bộ thế giới bây giờ dường như đã bị ngừng lại theo đồng xu đó.

Ánh mắt lạnh lẽo của cậu ta nhìn cái xác không đầu trước mặt. Bàn tay vẫn luôn nằm ngửa để đỡ được đồng xu vàng đó. Dù cho nó đã đứng yên trên không trung.

“Hạ.”

Cậu ta bình thản nói ra một chữ. Ngay sau đó, đồng xu kia dần dần xoay chậm chạp. Thế nhưng, nó đang đi theo hướng rơi xuống tay cậu.

Thế giới lại một lần nữa có tiếng động, như thể chỉ cần đồng xu đó di chuyển là thế giới sẽ hoạt động. Thế nhưng các tiếng động vô cùng hỗn tạp. Tiếng gió không ra gió, tiếng xào xạc của lá cây lại không hề xào xạc. 

Đến những con chim trên bầu trời cao kia cũng di chuyển một cách kì lạ. Chúng vỗ cánh ngược lại với động tác ban đầu. Đồng thời chúng lại lùi lại tuyến đường vừa đi dù toàn bộ cơ thể vẫn hướng về phía trước.

Lúc này, cái bóng đen của người phụ nữ kia vốn đã chạy đi nay lại quay ngược trở lại theo tuyến đường cũ. Sau đó, người phụ nữ trồi ra từ cái bóng đen đó. Vẫn là tư thế nếm vị đầy thỏa mãn và khiêu gợi đó của cô ta. Thế nhưng, cô ta dường như không phát hiện ra bản thân đã quay trở lại đây mà chỉ thốt lên điều gì đó.

“Không thể nào!”

Một tiếng đinh vang lên. Như thể đã phát hiện ra điều gì đó, người phụ nữ đó hét toáng lên rồi lùi lại. Cô ta dùng ánh mắt sợ hãi nhìn người thiếu niên trước mặt mình. Còn cậu ta chỉ mỉm cười nhìn cô ấy nhưng ánh mắt lại không hề cười.

“Tôi nghĩ đây có lẽ là một sự hiểu lầm gì đó… Giáo hội chúng tôi trước giờ vẫn luôn không động vào Học Phái Thời Gian các người. Tôi… Tôi nghĩ chúng ta cũng nên như vậy. Như… Như thể nước giếng không phạm nước biển…”

Cô ta nói lắp bắp. Cơ thể không nhịn được mà run rẩy nhẹ. Khi nghe thấy lời của cô ta, người thiếu niên đó chỉ cười mỉm khẩy nhẹ và nói.

“Đúng thật là nên nước giếng không phạm nước biển…”

“Vậy… Vậy tôi xin tạm biệt, quý ngài tôn kính…”

Cậu ta nói với giọng mỉa mai. Còn cô ta nghe thấy thì liên tục gật đầu mạnh. Ánh mắt cô ấy liên tục lảng tránh người thiếu niên đó. Sau đó, cô ấy run lẩy bẩy xoay người và lảo đảo bước tới cửa con hẻm.

Lúc người phụ nữ chuẩn bị đưa tay ra để chống tường. Một tiếng xoạt mạnh vang lên. Người phụ nữ chỉ thấy bên vai phải của bản thân bất ngờ bắn ra đống máu đỏ tươi che khuất đi cánh tay của cô. 

Cô ta hoảng hốt lùi lại theo phản xạ thì đã thấy tay phải của mình vẫn đang trong tư thế chuẩn bị chống tường trước đó. Đống máu bắn ra từ tay cô ta cũng ngay lập tức đọng lại mà tạo thành một bức tường máu che đi cánh tay. Thế nhưng, máu từ vai cô ta vẫn đang chảy xuống, có điều mỗi lúc tách rời hoàn toàn khỏi cơ thể thì lại đứng lại trên không trung chứ không rơi xuống đất.

“Không phải anh đã đồng ý sẽ không làm gì rồi ư!”.

Người phụ nữ cố chịu đựng cơn đau, tức giận thét lớn về phía người thiếu niên trong trang phục sĩ quan. Khóe miệng cô chảy máu không ngừng và ngay lập tức khiến cô ta khuỵu xuống đất. Người phụ nữ lấy tay còn lại che đi phần vai phải đang dồn dập chảy máu của bản thân.

“Đúng vậy. Tôi đã đồng ý. Thế nhưng cô vẫn tiến vào trong lĩnh vực của tôi mà không có sự cho phép. Đây không phải là nước giếng đang phạm nước biển đấy ư?”

Người thiếu niên nói đầy vẻ mỉa mai cùng khinh thường. Lúc này người phụ nữ mới sững sờ nhận ra một điều. Toàn bộ âm thanh đã biến mất từ lâu. Không có tiếng gió, không có tiếng xào xạc của lá cây. Chỉ là lúc nãy cô ta quá sợ hãi mà đã bỏ quên điều này.

Người phụ nữ nghiến răng và cố gắng đứng dậy. Cơ thể cô ta liên tục run rẩy, đôi chân thì như thể sắp không chịu đựng được nữa. Rồi cô ta thét lớn về phía cậu ta. 

Cánh tay còn lại của người phụ nữ không che đi vết thương nữa mà nhanh chóng trở nên dài hơn và vươn tới chỗ cậu ta. Trên bàn tay còn có vô số răng nanh mọc ra từ lớp da cô ta.

Thế nhưng, khi sắp vừa chạm tới người thiếu niên đó, cánh tay dài của cô ta bỗng ngừng lại. Nó đứng yên trên không trung dù cho sắp chạm được vào mục tiêu. Cô ta giãy giụa liên hồi nhưng không thể thu hồi lại cánh tay, cũng không thể tấn công tiếp. Người thiếu niên thì vẫn đứng đó và mỉm cười nhìn cô ta như thể đang nhìn một trò vui tiêu khiển.

Người phụ nữ đó nổi điên lên. Khuôn mặt cô ta bắt đầu trở nên nhăn nhó. Sau đó, cô ấy cố chịu đựng đau đớn mà dùng sức cơ thể xé toạc cánh tay còn lại của mình và điên cuồng lao đến chỗ cậu ta. 

Miệng người phụ nữ mở ra khiến đầu cô ta trở nên to hơn. Cô ta há miệng về phía người thiếu niên đó. Cái miệng sâu không thấy đáy và đầy răng nanh sắc nhọn hiện ra trước mắt. Thế nhưng cậu ta vẫn bình thản nhìn như không có việc gì. 

Chỉ thấy, khi gần chạm tới người thiếu niên đó. Cơ thể cô ta bỗng chốc xuất hiện một vệt máu trải dài từ đỉnh đầu chia người cô ta thành hai nửa.

Một tiếng xoạt ghê rợn vang lên. Người phụ nữ đó ngay lập tức bị cắt đôi thành hai nửa và ngã xuống đè lên xác của tên thiếu niên kia. Cậu ta đứng im nhìn hai cái xác trước mặt với một khuôn mặt lạnh lẽo không chút biểu cảm.

Đồng xu vàng đang lơ lửng trên không trung bắt đầu rơi xuống. Thế nhưng không có thứ gì bị quay ngược lại cả. Thời gian vẫn tiếp diễn. Hai cái xác vẫn ở dưới. Cho tới khi đồng xu vàng nằm yên trong lòng bàn tay người thiếu niên, mọi thứ vẫn thế. Rồi cậu ta nắm bàn tay lại…

“Ợ… Mình là con chim nhỏ…”

Một người đàn ông say xỉn lảo đảo bước qua con hẻm. Ông ta vừa đi, vừa hát. Rồi bỗng dưng ông ta dừng lại trước con hẻm. Khuôn mặt đỏ bừng xen lẫn ánh mắt mê muội của ông ta nhìn con hẻm tối tăm này. Cảm thấy nơi đây an toàn, thế là ông ta lảo đảo bước vào và nằm sụp xuống thềm đá rồi ngủ say.

“Bà chủ, ở đây có một túi tiền.”

Murok hô to rồi cầm theo một túi vải đầy được buộc kín đầu bằng dây lại gần chỗ bà chủ. Vừa đi, cái túi đó đung đưa và phát ra tiếng lóc xóc. Khi bà ấy thấy anh ta cầm theo nó đến thì tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên và hỏi.

“Sao tôi đi qua chỗ đấy mấy lần rồi nhưng không thấy túi tiền nào ở đó thế?”

Bà chủ nhận lấy túi tiền rồi mở nó ra xem bên trong. Vừa xem, bà vừa lẩm bẩm. Bốn người còn lại đều ghé đầu nhìn vào trong túi. Bà ấy cẩn thận đổ những đồng xu bạc và đồng ra bàn và lần lượt xếp từng đồng ra chỗ khác để đếm.

“Mười lăm… Mười sáu Gil, lẻ ba Fre. Ôi trời, vừa đúng giá tiền cho mấy bàn kia. Không lẽ thằng nhóc đó lại tử tế như vậy…”

Bà chủ trầm tư suy nghĩ. Bốn người nghe vậy đều lộ ra vẻ mặt khó hiểu. Bọn họ không tin một kẻ như vậy sẽ âm thầm để lại tiền, nhưng không tin cũng không được. Túi tiền này là minh chứng rõ nhất. Do đó, bọn họ đều lắc đầu và thở dài.

“Chắc có lẽ tên đó ngoài mặt thì hỗn nhưng bên trong thì lương thiện…”

Một người trong đám cảm thán. Những người còn lại đều đồng lòng gật đầu. 

“Được rồi, hôm nay đến thế thôi. Mọi người ra đây để tôi trả tiền lương. Của Mero với Livia thì để khi nào họ đến tôi sẽ trả sau. Nào! Tất cả xếp hàng!”

Lúc này, bà chủ vỗ tay một cái và nói. Tiếng vỗ tay của bà làm cho tất cả bừng tỉnh và hào hứng xếp hàng đi nhận tiền.

“Murok, nay cậu làm tốt lắm. Cho cậu thêm ba đồng coi như thưởng.”

“Cảm ơn bà chủ. Đều là việc tôi phải làm thôi.”

Đến lượt Murok lên nhận tiền, bà chủ cười ha hả rồi đưa cho anh ta ba đồng Gil và năm đồng Fre. Anh ta lễ phép đáp lại và cười trừ. Sau đó, đến Luk tiến lên.

“Cậu là nhân viên mới đúng không? Hôm nay cũng làm tốt lắm, tôi thưởng thêm ba đồng. Cầm lấy mà đi mua đồ ăn vặt đi.”

“Cảm ơn bà chủ! Cảm ơn bà chủ!”

Bà chủ mỉm cười nói với cậu và giơ ngón tay cái ra. Luk khi nhận đến tiền lương của bản thân thì rối rít cúi đầu liên tục để cảm ơn. Bà chủ thấy hành động này của cậu ta thì xua tay ra hiệu không cần. Sau đó, mọi người lần lượt tạm biệt bà chủ và ra khỏi quán ăn. Bà chủ vừa mỉm cười nhìn họ, vừa vẫy tay tạm biệt.

Ban đêm yên ắng bao phủ con phố. Bầu trời đêm trở nên tỏa sáng bởi ánh trăng trên cao và những ngôi sao lấp lánh xung quanh. Mọi người sau khi ra ngoài thì bắt đầu tạm biệt lẫn nhau và ai đi đường nấy.

Luk dạo bước trên con đường vắng bóng một mình. Cậu vừa đi vừa ngắm nhìn khung cảnh ban đêm của thành phố. Đồng thời cũng ngâm nga một bài hát. Khuôn mặt cậu hiện rõ nét vui tươi sau ngày làm việc đầu tiên.

Cậu đi qua từng cây cối, đi qua từng con hẻm. Có lúc thấy có người ngủ say trong một con hẻm nhưng cậu cũng không có ý định đánh thức họ. Đối với Luk, hệ thống tuần đêm ở nơi này vô cùng an toàn. Rất ít, thậm chí không bao giờ có vụ trộm cắp hay giết người giữa đêm ở Thánh Thành này cả.

Đến nhà trọ Ruru, nhìn thấy tấm biển treo cạnh cửa quen thuộc cùng bóng tối trong căn nhà qua cửa sổ. Cậu do dự một chút nhưng cũng quyết định tiến lên gõ cửa. Tiếng lộc cộc vang lên. Luk đứng chờ một hồi nhưng không thấy cánh cửa mở ra. Thế là cậu cười trừ và thở dài.

“Luk?”

Khi cậu đang tính đi tìm ghế công cộng để ngủ qua đêm thì cánh cửa mở ra. Một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên. Một người thiếu nữ mặc váy ngủ xuất hiện đằng sau cánh cửa. Một tay cô cầm vào tay nắm cửa, một tay thì cầm theo đĩa nến đang cháy.

Ánh sáng của ngọn lửa nhỏ trên cây nến bập bùng trong đêm. Dù là một nguồn sáng nhỏ nhưng cũng đủ chiếu sáng cho cả hai người thấy. Âm thanh gió thổi ban đêm và tiếng lá cây xào xạc hòa trộn với tiếng lửa cháy nhỏ. 

“Tôi về rồi đây, Ruru.”

Luk khi thấy cô gái ra cửa đón mình này, chỉ mỉm cười và nói. Còn cô ấy cũng mỉm cười với cậu và đáp.

“Mừng anh về, Luk.”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận