“Vào đi.”
Tiếng gõ cửa vang lên. Người đàn ông thờ ơ đáp lại. Luk ngồi trên giường hướng mắt tới phía cánh cửa.
Một tiếng cạch phát ra, một cô gái bưng khay bát súp đẩy cửa vào. Cô nhẹ nhàng đi vào và đặt khay lên tủ đầu giường.
“Cảm ơn…”
Luk thấy vậy thì có hơi bất ngờ. Cậu ngập ngừng cảm ơn cô gái. Còn cô ấy chỉ mỉm cười nhìn cậu.
“Không có gì đâu, chỉ là việc tôi nên làm thôi mà. Anh ăn nhanh đi không tí nó nguội đấy. Tôi có việc nên rời đi trước đây nhé.”
Cô gái nói xong, quay người rời khỏi phòng. Để lại không gian riêng tư cho hai người. Cậu ta cũng không có nói gì, chỉ là với lấy thìa và bắt đầu ăn từng ngụm nhỏ. Còn người đàn ông kia nhìn theo hình bóng cô gái rời phòng mà thở dài. Luk thấy biểu cảm của ông ta thì cảm thấy có chút hiếu kì. Đôi mắt cậu nhấp nháy nhìn ông ta như thể muốn hỏi điều gì đó.
“Có cô con gái quá hiền hậu cũng là một nỗi khổ…”
Ông ta nhìn thấy lòng hiếu kì của cậu thì cũng không có giấu diếm mà nói ra. Sau đó lại là thở dài. Luk không hiểu gì nhưng cậu vẫn gật đầu theo lời than ấy của ông.
“Được rồi, tiếp tục thôi. Theo như cậu nói, cậu không hề nhớ gì về cái tên Irene này đúng không?”
“Đúng vậy.”
Người đàn ông than thở xong thì ngay lập tức chuyển chủ đề. Luk nghe thấy câu hỏi của ông ấy thì nhẹ nhàng gật đầu đáp lại. Trong ánh mắt cậu hiện rõ sự bối rối khi nhắc tới cái tên này. Còn ông ta thì trầm tư suy nghĩ rồi ghi điều gì đó vào cuốn sổ trên tay.
“Có thể cho tôi mượn tấm gỗ đó được không?”
“Được, chờ cháu một chút.”
Cậu trả lời rồi lục tìm trong túi bên cạnh mình. Mò mẫm một hồi, cuối cùng cậu lấy một tấm gỗ ra cho ông ấy xem. Ông ta cẩn thận nhìn nó, vừa nhìn vừa xoay thứ đó theo nhiều hướng. Sau đó ông ta dùng ngón tay sờ thử lên chữ “Irene” trên đó. Kiểm tra một hồi, không thấy có điều gì. Ông ta trả tấm gỗ lại cho Luk.
“Không có dấu vết của ma lực. Cũng không có dấu hiệu của nguyền rủa…”
Người đàn ông lẩm bẩm rồi trầm mặc. Luk cũng không có ý đánh gãy ông ta. Cậu chỉ cẩn thận ăn từng thìa súp và nhìn ông ấy với vẻ hiếu kì.
“Cậu nói thứ này bất ngờ xuất hiện bên cạnh cậu vào mười năm trước đúng không? Sau đó cứ mỗi lần trong đầu cậu có ý định vứt bỏ nó hay phá hủy nó thì cơ thể cậu đều sẽ sinh ra đau đớn không rõ nguồn gốc, đúng chứ?”
Người đàn ông suy tư một hồi thì lại hỏi Luk. Cậu ta gật đầu, rồi cúi gằm mặt xuống. Khuôn mặt có chút đượm buồn. Ông ấy thấy vậy thì cũng không nói gì, chỉ ghi gì đó vào cuốn sổ rồi gập lại.
“Buổi kiểm tra hôm nay đến đây thôi. Cậu nghỉ ngơi đi. Mai tôi sẽ đi hỏi vài người cùng ngành xem có từng gặp trường hợp như của cậu không để rồi đưa ra phương án giải quyết. À đúng rồi, tôi vẫn sẽ thu phí như thường nhưng chưa phải bây giờ. Thế nhé, tạm biệt.”
Người đàn ông từ tốn nói, vừa nói vừa cất đồ dùng vào túi bác sĩ của mình. Sau đó ông ấy tạm biệt cậu và ra khỏi phòng. Luk có hơi giật mình khi nghe về việc thu phí nhưng cậu không phàn nàn gì mà lễ phép chào tạm biệt lại và nhìn ông ấy đóng cửa phòng giúp bản thân.
Luk ngồi thẫn thờ trên chiếc giường gỗ, đôi mắt nhìn vào khoảng không vô định. Sau một hồi, cậu thở dài và nhắm mắt lại. Cậu ngả người xuống, cảm nhận độ mềm mại mà chiếc giường này đem tới. Rồi, cậu thiếp đi…
“Irene…”
…
Màn đêm phủ kín khắp mọi ngóc ngách. Ánh sao trời vẫn luôn lấp lánh chiếu sáng khung cảnh bầu trời đêm. Sự yên tĩnh bao trùm mọi nơi, chỉ có tiếng gió thổi, tiếng tán lá xào xạc và tiếng suối chảy róc rách làm khúc nhạc dạo cho ban đêm yên tĩnh.
Trong khung cảnh tĩnh lặng đó, từng tiếng bước chân theo nhịp vang lên phá vỡ hết thảy. Một nhóm lính mặc giáp đang đi tuần trên con đường đất đá. Họ bước qua từng hàng cây cối, đi qua từng con suối nhỏ. Họ đi như thể đang theo một lộ trình đã được bước qua vô số lần, trên thềm đất vẫn còn in dấu những vết giày.
“Dừng!”
Đúng lúc này, người cầm đầu bỗng hô to. Nhóm lính này ngay lập tức đứng lại. Không một ai phát ra tiếng động gì cả, như thể họ đã hoàn toàn hòa lẫn vào trong bóng đêm yên tĩnh. Chỉ có tiếng lửa bập bùng từ những cây đuốc vẫn vang vọng trong cánh rừng âm u này.
Người cầm đầu khi này quay đầu nhìn nhóm đằng sau. Sau khi đã xác định vẫn đủ người, chỉ thấy ông ta giơ tay ra hiệu. Mọi người đằng sau chẳng nói chẳng rằng, chỉ lần lượt chạy lên. Khi nhìn thấy lý do ông ấy đứng lại, bọn họ trầm mặc một hồi nhưng cũng rất nhanh thay đổi đội hình cho phù hợp.
Sau khi đã xác định tất cả đều vào vị trí, ông ta mới tiến lên và tằng hắng một cái. Bắt đầu chỉ tay và ra lệnh cho từng người.
“Arkild, Ers, hai người các cậu chạy về doanh trại báo cáo việc này lên cho đội trưởng. Để cậu ta tới rồi đưa ra quyết định. Bảy người còn lại theo tôi lập một trại doanh tạm thời. Tất cả, vào việc!”
“Rõ!"
Người chỉ huy nói nhanh, sau đó phất tay ra hiệu mọi người làm việc. Những người còn lại nghe thấy thì bắt đầu tản ra làm việc của bản thân. Hai người được chỉ đích danh kia thì nhanh chóng chạy về doanh trại. Những người còn lại, ai nấy cũng đều vào việc nghiêm túc. Có đứng canh, có lập trại, có do thám. Không ai là được nghỉ cả.
Sau một hồi, họ cuối cùng cũng lập xong doanh trại tạm thời. Mọi người bắt đầu thay phiên nhau đứng canh, ngồi nghỉ. Trong màn đêm tĩnh lặng này, chỉ có một mình bọn họ cô đơn trong cánh rừng không rõ nguy hiểm này. Thế nhưng, không ai trong đó là tỏ ra sợ hãi. Ngược lại càng giống như đang đi thưởng thức khung cảnh ban đêm này.
Người chỉ huy đứng nhìn cả nhóm nghỉ ngơi và canh gác luân phiên. Ông vừa quan sát khung cảnh ban đêm, vừa châm điếu thuốc và đưa cho mọi người. Sau khi xong, ông mới tự châm một điếu cho bản thân. Người đàn ông hút một hơi rồi nhả khói ra, ngắm nhìn nó bay từ từ lên không. Khói thuốc nhẹ nhàng trôi nổi rồi biến mất trong bầu trời đêm này.
“Tôi nói rồi mà, hút thuốc không có lợi đâu. Tốt nhất ông nên kiềm chế một chút đi, Liburt. Tôi không muốn phải đến viếng đám ma của ông trong nhiệm kỳ của tôi đâu.”
Đúng lúc này, một giọng nói trẻ trung vang lên. Thế nhưng, khi nghe thấy giọng nói đó, không ai trong đội là giật mình cả. Họ chỉ đứng dậy và đưa tay chào. Còn người chỉ huy thì chỉ liếc mắt và cười mỉm nhìn chủ nhân giọng nói đó.
“Chưa có nơi nào bảo thuốc lá có hại cả. Với cả, không phải tôi vẫn đang sống đây ư? Cậu không cần nói cái gì mà bản thân tiên tri được. Với người thường chúng tôi thì phải có chứng cứ mới tin được. Hút một điếu không, đội trưởng?”
Người đàn ông vừa nói, vừa giơ một điếu thuốc ra trước mặt người thiếu niên trong trang phục sĩ quan. Cậu ta cũng không từ chối, chỉ là gật đầu và để ông ta châm hộ mình. Sau đó, bản thân cậu ta cũng hút một điếu dù trước đó đã cảnh báo.
Lúc này, tiếng bước chân dồn dập vang lên khiến mọi người chú ý. Hai người lính khi nãy chạy đi báo cáo cuối cùng cũng trở lại. Người chỉ huy nhìn thấy thì bước về phía họ và chia cho họ điếu thuốc như những người ở đây.
Người đội trưởng không có ý định gián đoạn phân cảnh này. Cậu hút xong thì vứt điếu thuốc xuống, nghiền nó vào trong đất và đi tới nơi có vấn đề.
Đó là một cửa hang động. Bên trong hoàn toàn không thể nhìn thấy gì dù cho trước cửa hang đã cắm đuốc. Cậu không có tiến vào hang mà chỉ nhìn. Rồi cậu quỳ xuống, cầm một nắm đất lên và bóp chặt nó.
“Không có đất nén, không có người từng qua đây để đào. Cũng không có dấu vết của ma lực, không phải do ma thuật sư tạo ra. Hoàn toàn là do tự nhiên…”
Người đội trưởng lẩm bẩm. Nhìn nắm đất trong tay rơi vụn xuống dưới. Rồi cậu nhắm mắt lại trầm tư. Những người lính đằng sau chỉ đứng nhìn, không ai phản ứng gì cả.
“Thôi, suy nghĩ nhiều cũng mệt. Cứ để cho đám mạo hiểm giả đó đi xử lý là xong. Mọi người cứ canh gác ở đây đi, tôi về đưa ủy thác cái. Tạm biệt.”
Sau một lúc, chỉ thấy cậu ta thở dài rồi lẩm bẩm. Giọng không to cũng không nhỏ nhưng mọi người ở đây ai cũng nghe thấy. Người đội trưởng nói xong thì bất ngờ biến mất trong tầm mất của mọi người. Cậu ta đi không một dấu vết cũng như khi đến không một ai biết. Thế nhưng, mọi người không nói gì mà chỉ cười trừ với nhau và bắt đầu công việc luân phiên canh gác.
Không một ai biết rằng trước khi đi, người đội trưởng đã lắp đặt một quả cầu màu xanh lục ở một vị trí bí mật gần đó. Trên quả cầu hiển lộ rõ khung cảnh của đám người, cùng với đó là cửa hang động kia…
“Vậy theo cậu nói, thứ này xuất hiện trên lộ trình tuần tra ban đầu của các cậu. Không dấu hiệu, không do người và không do ma thuật sư, đúng không?”
“Đúng vậy, thưa hội trưởng Khal.”
Giọng nói trầm vang lên phá đi sự yên tĩnh hiếm hoi trong căn phòng này. Sau đó là một giọng trẻ trung đáp lại. Căn phòng này lại rơi vào im lặng một lần nữa. Không ai lên tiếng tiếp, tất cả đều đang trầm tư suy nghĩ. Có người thì nhìn vào hình ảnh mà quả cầu đang chiếu, có người thì thảo luận với người bên cạnh về điều vừa nói.
Đúng lúc này, bất ngờ có tiếng đập bàn mạnh phát ra. Một người đứng dậy và quát tháo.
“Cậu gọi bọn tôi tới giữa đêm khuya này chỉ vì một việc cỏn con mà mấy tên quân nhân các cậu phải làm thôi hả? Việc này thì có liên quan gì tới mấy hội mạo hiểm giả bọn tôi cơ chứ?”
Người đàn ông nói to rồi chỉ tay vào người thiếu niên trong trang phục sĩ quan đang ngồi ở đầu kia của bàn. Thế nhưng, không có bất cứ ai lên tiếng ủng hộ ông ta cả. Cậu ta cũng chỉ yên lặng nhìn ông ấy với một ánh mắt lạnh lẽo. Thế mà, chỉ với ánh nhìn ấy đã khiến ông ta phải ho khan một tiếng rồi ngồi xuống.
“Cậu đưa ra giá bao nhiêu cho ủy thác này? Nói trước một chút, ít quá thì tôi không nhận đâu nhé…”
Một giọng nữ thùy mị vang lên. Rồi cô ấy như thể nghĩ ra điều gì đó mà nói bổ sung.
“Nếu giá của ủy thác là cậu thì tôi sẽ suy nghĩ lại. Đúng, chỉ suy nghĩ lại.”
Cô ấy nói xong rồi nhìn cậu bằng một ánh mắt kì lạ. Cậu ta khi nghe điều này thì tằng hắng một cái và đính chính lại.
“Xin lỗi, nhưng tôi phải khiến cô thất vọng rồi. Tôi sẽ ra giá ba mươi đồng Alv cho ủy thác lần này. Không biết vị nào có…”
Cậu chưa nói xong thì đã có ba người đứng dậy rời khỏi ghế. Kèm theo đó là nói một tiếng “xin kiếu”, “từ chối” và “có việc gấp”. Cậu nhìn họ một cách bình thản, như thế đã trong dự liệu của bản thân. Cho tới thời điểm bây giờ, chỉ còn có bốn người vẫn ở lại.
“Vậy trong các vị còn ở đây, có ai sẽ nhận ủy thác này không?”
Người thiếu niên nói, khóe miệng giương ra. Ánh mắt mong chờ nhìn bốn người kia.
“Tôi không nhận, nhường lại cho các người. Mấy tên mạo hiểm giả bên tôi mới vừa điều đi làm nhiệm vụ rồi. Giờ chỉ toàn người mới, không thích hợp… Tôi ở lại chỉ để hóng chuyện thôi. Mọi người không cần quan tâm tôi đâu, cứ tiếp tục đi.”
Một người khác lên tiếng. Nghe thấy thế, cậu ta không nói gì, chỉ là hướng mắt tới ba người còn lại.
“Tôi thấy nên để ủy thác lần này cho vị hội trưởng Allen đáng kính kia thì hơn. Dù sao, bọn họ cũng đang nợ nhà tôi hơn hai trăm đồng Alv mà… Nhỉ, Allen?”
“Tôi… Tôi thấy nên để ủy thác này cho… Cho… Khal…”
Người phụ nữ lúc nãy vừa nói, vừa đưa ánh mắt liếc người đàn ông trước mặt mình. Còn ông ấy thì ấp úng trả lời, cố lảng tránh ánh mắt của cô ấy.
“Hai. Trăm. Đồng. Alvilin. Đó. Allen.”
Cô gái nhấn mạnh từng từ, đôi mắt vẫn không rời khỏi ông ta. Cô nói xong rồi mỉm cười nhìn người đàn ông ấy. Chỉ là một nụ cười nhưng khiến cho ông ta run rẩy nhẹ.
“Tôi thấy không có vấn đề gì. Dù sao Allen cũng là người bạn thân thiết của tôi. Ông ta thiếu tiền thì tôi nhường ủy thác lần này cho ông ta vậy.”
“Khal, tên chết tiệt kia!”
Khi nghe thấy lời nói này, người đàn ông kia sững sờ. Ông ta bắt đầu chửi đổng nhưng chưa được bao lâu thì ngừng lại. Mồ hôi bắt đầu chảy trên trán ông ta.
“Tôi… Tôi có thể từ chối ủy thác này không…”
Ông ấy ngập ngừng nói. Thế nhưng người đội trưởng không đáp lại mà chỉ đứng dậy và tiến tới bên tai ông ta thì thầm một điều gì đó. Chỉ thấy khuôn mặt ông ta bỗng trợn to mắt, cái miệng thì há đến không đóng lại được. Khi cậu ta lùi lại, ông ấy nhìn cậu với vẻ không tin được. Còn cậu ta chỉ mỉm cười và quay trở lại ghế của bản thân.
Người phụ nữ cùng hai hội trưởng còn lại đều nhìn ông ấy với ánh mắt tò mò. Thế nhưng họ cũng không hỏi ra thành lời mà chỉ nháy mắt nhìn ông ấy. Người đàn ông khi này ho khan rồi đứng lên, nói.
“Thôi được rồi. Ủy thác lần này sẽ do Hội Cừu Điên của tôi nhận lấy. Tôi xin phép đi về trước để chuẩn bị. Ngoại trừ Khal với Meliss thì tạm biệt mọi người.”
Người đàn ông nói xong vội vã rời khỏi căn phòng này. Ba người còn lại cũng lần lượt tạm biệt đội trưởng và rời khỏi. Nét mặt ai nấy đều có vẻ hiếu kì và tò mò nhìn cậu trước khi đi ra. Còn cậu vẫn chỉ mỉm cười và vẫy tay chào tạm biệt họ.


0 Bình luận