“Ba đồng tám, đây là giá thấp nhất rồi, tôi thật sự không thể giảm được nữa, thưa ngài.”
“Không không, vẫn quá đắt. Ba đồng hai, đây là lần cuối, hứa.”
Bên trong một tòa nhà rộng lớn, trước bàn lễ tân. Người thiếu niên vừa nói vừa giơ hai ngón tay lên ra hiệu. Người tiếp tân khi nhìn đã lắc đầu và thở dài.
“Thưa ngài, chúng tôi đã giảm từ năm Gil một ngày xuống còn ba Gil tám một ngày là đã thấp lắm rồi ạ. Còn giảm nữa chúng tôi sẽ bị lỗ mất. Mong ngài thông cảm ạ.”
Lễ tân ôn tồn đáp lại. Đồng thời ngón tay họ luôn tùy thời tùy lúc đặt vào cái nút bên dưới bàn lễ tân.
“Nhà nghỉ của các người to như vậy còn thiếu tí tiền này à. Nếu không được thì tôi đi tìm chỗ khác vậy.”
Người thiếu niên bĩu môi khi nghe lễ tân nói như vậy. Cậu ta quay đầu, tự an ủi bản thân có thể cô ta sẽ suy nghĩ lại và chấp nhận giá đó. Thế nhưng, lời tiếp theo của tiếp tân đã khiến cậu ta phải nghẹn họng.
“Vậy chúc ngài tìm được nhà khác đáp ứng đầy đủ nhu cầu ạ. Xin tạm biệt và hẹn gặp lại ngài.”
Cậu ta vừa mới muốn quay đầu lại để hỏi đã bị một nhân viên khác tiến lại gần và dắt ra khỏi cửa. Nhân viên đó vừa nói vừa cười, vừa dẫn cậu khiến cho cậu không có cơ hội nào để đáp lại cả. Cuối cùng, cậu ta chỉ có thể rời khỏi tòa nhà và thở dài.
Cậu ngồi trên bệ đường ngắm nhìn con phố sầm uất, trong lòng không biết đang ngẫm nghĩ điều gì. Dòng người qua lại liên tục không ngừng, âm thanh huyên náo làm cho con đường này tràn ngập sức sống.
Lúc này, một cậu bé trai cầm hai que xiên thịt nướng chạy lại gần chỗ cậu. Đứa bé ấy chẳng nói chẳng rằng, chỉ giơ ra trước mặt cậu một que như thể đang ra hiệu cậu cầm lấy nó. Người thiếu niên ngơ ngác nhìn bé trai, không hiểu ý nghĩa hành động này.
“Sao, thấy anh đây đẹp trai nên muốn tặng lấy lòng đúng không?”
Cậu ta liếc một cái rồi nói. Lúc nói còn không quên hớt tóc bản thân. Khuôn mặt tự tin nhìn đứa bé ấy như thể đã đoán trúng.
“Hở? Anh không phải ăn mày à? Xin lỗi nhé, tại nhìn anh giống ăn mày quá nên em mới bảo bố mua cho hai que để chia cho anh một cái.”
Cậu bé vừa nói, vừa ngoạm một que xiên vào trong miệng. Tay kia vẫn giơ que còn lại lên trước mặt thiếu niên, hoàn toàn không có ý rút tay về. Còn người thiếu niên khi nghe thấy câu nói đó, trán đã nổi gân xanh nhưng may vẫn kiềm chế được.
“Ha ha… Anh không đói…”
Cậu cười trừ, đang định từ chối đứa trẻ thơ ngây này thì bỗng bụng kêu vài tiếng ọc ọc. Không to cũng không nhỏ, chí ít cả hai người đều nghe thấy. Khuôn mặt người thiếu niên lúc này đã cứng đờ, còn đứa bé kia thì vẫn cứ giơ que đó. Trên mặt cậu bé còn nở một nụ cười khiêu khích, giễu cợt.
Cuối cùng, cậu chỉ có thể đoạt lấy que xiên đó và ăn một miếng to. Đứa trẻ khi thấy cậu đã lấy nó thì vui vẻ tung tăng biến mất vào dòng người đông đúc. Người thiếu niên có đưa tay ra nhưng khi thấy đứa bé đã hòa lẫn vào trong dòng người thì dừng lại.
“Thôi kệ, có cơ hội thì đi tìm nhóc đó vậy.”
Cậu lẩm bẩm rồi vứt que gỗ vào thùng rác cạnh đó không xa. Sau đó, cậu mò mẫm trong túi của mình, lấy ra một tấm bản đồ và một cây bút mực. Chỉ thấy cậu gạch một địa điểm trên tấm bản đồ rồi bắt đầu nhìn sang một địa điểm khác. Sau một hồi, cậu ta gập tấm bản đồ lại và đứng dậy, phủi quần áo của mình và đi vào trong dòng người sôi nổi.
Trên đường đi, người thiếu niên không ngừng ngắm nhìn hai bên đường. Đa số là các hàng quán, có là bán đồ, có là thuê trọ. Chỉ có số ít là nhà dân cư. Đúng lúc này, có một bàn tay thon nhẹ đặt lên vai cậu. Kèm theo đó là một hơi thở nhẹ nhàng, ấm áp truyền đến tai cậu.
“Này, anh trai, em thấy anh có một vầng hào quang đặc biệt. Anh có muốn coi bói không? Nếu có, hãy nhìn sang bên phải…”
Một giọng nói ngọt ngào truyền đến tai cậu làm cho cơ thể cậu đứng sững lại. Người thiếu niên giật mình quay đầu qua bên tai nghe thấy kia nhưng ở đó không có ai ở gần. Cậu sững sờ một hồi rồi quay người nhìn xung quanh với ánh nhìn bối rối. Thế nhưng không có phát hiện ra là ai vừa mới tiếp cận cậu cả.
Người thiếu niên hít sâu một hơi. Cậu dám chắc bản thân không có nghe lầm bởi giọng nói đó vang lên rất rõ bên tai cậu. Chỉ là, cậu không biết người đó là ai, tiếp cận mình với ý đồ gì…
“Coi bói?”
Cậu lẩm bẩm, cẩn thận suy nghĩ tỉ mỉ. Rồi cuối cùng làm ra quyết định. Thế là cậu chuyển hướng đi sang bên phải. Vừa hay bên phải của cậu là một con hẻm nhỏ. Người thiếu niên len qua từng người đi đường và tiến vào trong con hẻm đó.
Bên trong này chỉ vừa một người đi. Phía trên đầu có các mái che của các căn nhà nên rất ít ánh sáng chiếu rọi vào được đây. Trên đường đi còn có một vài con chuột chạy qua. Âm thanh lít nhít của lũ chuột đã phá vỡ đi vẻ yên tĩnh của con hẻm này.
Đi được một hồi, cậu đến trước một căn nhà cũ kĩ. Đây là căn nhà đầu tiên cậu nhìn thấy trong con hẻm này, và cũng có lẽ là căn nhà duy nhất trong đây. Bởi phía trước đã là đường cụt rồi,
Căn nhà này không hề giống một nơi để coi bói, chí ít là nhìn từ bề ngoài sẽ thấy vậy. Không hề có bảng hiệu, không có các món đồ huyền bí như trong tưởng tượng. Chỉ là một cánh cửa gỗ cũ kĩ mà thôi.
Người thiếu niên cảm giác mình bị lừa, nhưng vẫn còn giữ chút hi vọng. Thế là cậu ta cẩn thận gõ cánh cửa ba cái.
“Vào đi, người được chọn.”
Một giọng nói ngọt ngào truyền ra từ bên trong căn nhà ấy. Nỗi lòng lo lắng trong cậu cuối cùng cũng được bỏ xuống. Người thiếu niên đẩy cửa vào trong.
Khi vào trong này, cậu mới thấm nhuần câu không được đánh giá thứ gì qua vẻ bề ngoài. Và đúng vậy. Bên ngoài nhìn thì hoang sơ, bên trong nhìn càng hoang sơ hơn. Chỉ có một cái bàn được phủ vải xanh lam đậm lên và một bộ bài ở trên bàn. Cùng với đó là một cái ghế trước bàn chắc để cho cậu ngồi. Còn lại khung cảnh trong căn phòng này hoàn toàn bị bóng tối bao phủ, chỉ có một cái chao đèn giúp chiếu sáng mấy vật dụng vừa rồi.
Cho tới bây giờ, cậu mới nhìn thấy hình dạng của chủ nhân giọng nói ấy. Đấy là một cô gái trạc tuổi cậu đang ngồi sau bàn. Mái tóc xoăn dài màu cam được trùm bởi một khăn choàng màu tối. Khuôn mặt thùy mị, sắc sảo nhìn cậu. Nhất là ánh mắt kia, ánh mắt của sự tự tin như thể biết rõ mọi chuyện của cậu.
Khi nhìn thấy cô gái này, cậu chỉ nuốt nước bọt một cái xong cũng bình tĩnh lại. Hai con người cứ thế nhìn nhau không chớp mắt.
“Mời ngồi.”
Sau một hồi, cô gái kia mời cậu ngồi xuống cái ghế trước bàn kia. Cậu cũng gật đầu và làm theo. Khi ngồi xuống, cô gái ấy cũng bắt đầu lấy bộ bài trên bài và bắt đầu xào bài.
“Không biết anh trai đây đã từng nghe về bài Towat chưa nhỉ?”
Cô gái vừa xào bài, vừa vu vơ hỏi người thiếu niên. Cậu ta khi nghe đến loại bài này thì lắc đầu. Khi thấy cậu ta lắc đầu, khóe miệng cô ấy giương lên.
“Vậy để tôi giải thích cho anh trai đây sơ lược về bài Towat nhé. Bài Towat là một loại bài xuất hiện từ hơn năm trăm năm trước, khởi nguồn từ truyền thuyết về vị Thần khai sinh ra thế giới này. Bộ bài tổng cộng có ba mươi ba lá tương ứng cho ba mươi ba nguyên tắc khởi nguyên mà con người tìm thấy. Từ thời gian, không gian, sức mạnh… Mỗi lá bài đều mang ý nghĩa riêng tùy thuộc điều mà người hỏi muốn tìm.”
Cô gái giải thích với một giọng trầm huyền bí. Giọng nói của cô kết hợp với âm thanh xào xạc của lá bài khiến cho người thiếu niên càng trầm mê trong đó.
“Mỗi lần muốn tìm kiếm một câu trả lời, người rút phải chọn ra ba lá bài. Nhớ, là ba lá. Thiếu một lá không được, dư một lá cũng vậy, nó sẽ mất linh. Có thể là ngẫu nhiên chọn, cũng có thể là chọn theo lý trí. Tỉ như anh muốn chọn hai lá ngoài cùng hai bên và một lá ở giữa đều được cả. Đó đều là câu trả lời thuần túy nhất mà anh muốn. Nào, trước khi chọn ba lá bài, hãy cho tôi biết tên thật của anh.”
Cô gái nói xong, sau đó trải toàn bộ ba mươi ba lá bài lên bàn. Đồng thời, cũng ngước mắt nhìn cậu. Người thiếu niên khi này nuốt nước bọt một cái, nói.
“Luk, Luk Velsyria.”
Luk nói xong, sau đó chọn ba lá bài từ bộ bài và đưa cho cô gái. Cô ấy nhận lấy ba lá thì bắt đầu nhắm mắt. Cậu ta không hiểu hành động này nhưng vẫn ngồi chờ. Một lúc sau, cô gái mở mắt ra, và lật ba lá lên cho cậu xem lá bài mà cậu chọn được.
“Thời gian, vật chất, mộng mơ. Thú vị. Bây giờ có phải câu hỏi của anh là, thứ anh đã đánh mất… Đúng chứ?”
Cô gái hỏi cậu sau khi lật bài lên. Ba lá bài đó, một lá có hình đồng hồ cát, một lá có hình cục đá, lá còn lại là hình một đám mây hồng.
Luk cảm thấy sững sờ khi nghe đến câu hỏi của cô gái kia. Bởi cậu chính là muốn biết đáp án của câu hỏi này. Thế nhưng, cô ấy chưa từng hỏi cậu điều gì, cậu chưa tiết lộ gì về điều đó. Thế mà cô gái này lại biết cậu muốn gì chỉ nhờ những lá bài. Điều này làm cho Luk hơi giật mình nhẹ.
“Cô… Là ma thuật sư?”
“Không phải!”
Luk hỏi cô ấy một câu và nhận được câu trả lời trong nháy mắt. Cô gái kia cũng không có tỏ thái độ gì với câu hỏi ấy, chỉ là ánh mắt lại một lần nữa chăm chú lên người cậu.
“Vậy, anh có muốn biết ý nghĩa sự lựa chọn của anh không?”
Luk gật đầu liên tục. Ánh mắt cậu tỏa sáng lấp lánh nhìn cô gái kia không rời. Thế nhưng chỉ thấy cô ấy đưa lòng bàn tay về phía cậu rồi để đấy. Cậu ta nhìn cô ấy với vẻ mặt không hiểu.
“Ba đồng Alv, hoặc đồ có giá trị ngang bằng. Nhanh lên, kiên nhẫn của tôi có hạn.”
Cô gái khi này không còn nói với giọng ngọt ngào kia nữa mà chuyển thẳng sang hơi chút gắt gỏng. Sự biến đổi này khiến Luk không kịp thích ứng. Cậu âm thầm tặc lưỡi trong lòng. Đồng thời, cũng có lòng thoái ý khi nghe đến giá tiền kia. Cuối cùng, cậu chỉ đành cắn răng mà lấy ra ba mươi đồng Gil từ trong túi mình và đặt lên tay cô ấy.
Cô gái ấy sau khi nhận thì lại đếm lại số đồng xu bạc mà mình lấy được. Đếm đủ ba mươi đồng, khi này cô ấy mới tươi cười rạng rỡ nhìn cậu. Mắt đều nhắm đến sắp không nhìn thấy gì.
“Được rồi, tôi sẽ giải thích ý nghĩa trải bài của anh. Có vẻ, anh đang đi tìm một thứ mà bản thân đã mất. Đó không phải là vật chất, chỉ là dựa vào vật chất để làm điểm neo cho anh luôn nghĩ về nó. Vừa mộng mơ, vừa có tính chất của thời gian, vậy thì chỉ có thể là thứ vô hình. Mà thứ vô hình này không thể tiên đoán, không thể xác định. Như vậy, chỉ có thể là ký ức. Thứ anh đang đi tìm, là ký ức của bản thân.”
“Hả?”
Luk khi nghe xong lời diễn giải của cô gái ấy thì nghệt mặt ra. Cô gái khi nhìn thấy biểu cảm này của cậu cùng với việc cậu ta thốt lên thì đã phì cười. Trong lòng cô cảm thán đây là con cừu non từ đâu tới đây.
“Vậy thì… Buổi coi bói hôm nay đến đây là kết thúc. Cửa ra ở đằng kia, chắc anh trai đây không cần tôi phải ra tiễn đâu nhỉ?”
Cô gái vừa nói vừa chỉ tay ra sau cậu. Trên mặt vẫn giữ một nụ cười mỉm nhìn cậu. Luk cũng biết ý mà gật đầu rồi đứng dậy rời khỏi căn nhà này. Trở lại với con hẻm nhỏ tăm tối, cậu đứng thẫn thờ trước cánh cửa của căn phòng ấy.
Sau một hồi ngẫm nghĩ, cậu dường như nghĩ tới điều gì mà ánh mắt tỏa sáng nhìn cảnh cửa trước mặt. Rồi cậu bước đi rời khỏi con hẻm này…
“Này anh bạn, cho tôi hỏi cái.”
“Hửm?”
Khi Luk vừa mới ra khỏi con hẻm đã có một người thanh niên tiến lại gần cậu. Vẻ mặt người thanh niên ấy vô cùng hào hứng như thể vừa gặp phải chuyện gì đó vậy. Cậu bối rối nhìn anh ta nhưng vẫn gật đầu.
“Anh có thấy tôi có vầng hào quang đặc biệt không?”
Khi nghe câu hỏi của anh ta, Luk đứng chết lặng tại chỗ. Cậu nhìn anh ta, rồi lại liếc con hẻm đằng sau mình. Người thanh niên kia có lẽ cũng không kiên nhẫn nữa mà đã nhanh chân bước vào trong con hẻm đó. Luk dõi theo bóng lưng anh ta, trong lòng âm thầm mặc niệm cho người thanh niên đấy.


0 Bình luận