Tập 01: Thần chú ở đây là chiến lược
Chương 8: Vùng rừng không tên
0 Bình luận - Độ dài: 2,213 từ - Cập nhật:
Đã năm ngày kể từ khi đoàn truy lùng rời khỏi Bryne, tiến sâu vào cánh rừng phía tây nam theo dấu lũ Velareth. Tuyết đã phủ gần hết mặt đất, bám trên vỏ cây, che lấp mọi vết chân. Đêm xuống nhanh hơn mỗi ngày, và rừng không còn là rừng nữa. Chỉ còn lại những hàng cột trắng âm u, dựng giữa tiếng gió rít như hơi thở mệt mỏi của thứ gì đó không thuộc về thế giới này.
Tarn đi đầu. Mặt anh hốc hác, mắt luôn đảo qua từng rễ cây, tán lá, và mặt đất trắng nhợt. Mười bốn thợ săn từ quận Bryne, cùng sáu lính của Loen đi sau. Dần dần, họ im lặng. Không phải vì mệt. Mà vì không ai muốn phá tan thứ tĩnh lặng mỏng như băng đang phủ lên tất cả.
Đến chiều ngày thứ năm, khi họ dừng chân dưới một gốc dẻ cổ, Tarn cất tiếng:
“Không có mùi.”
Một người lính quay lại. “Mùi gì?”
“Bất kỳ gì,” Tarn đáp. “Không phân, không nước tiểu. Không máu khô. Không dấu trượt. Không cào vỏ. Không tổ. Không dấu bám.”
Anh cúi xuống, tay chỉ lên vỏ cây phủ tuyết.
“Chúng không ở đây.”
Một thợ săn già cau mày. “Chúng đã đi à?”
Tarn gật đầu, mắt không rời khu rừng trước mặt.
“Chúng đi qua đây. Nhưng không dừng lại.”
“Đi đâu?” người lính hỏi, giọng thấp như sợ chính câu hỏi.
Tarn không trả lời ngay.
Anh nhìn thẳng vào khoảng rừng mù trắng phía trước. Gió cuốn theo một nhúm băng khô rít qua những cành trụi lá.
“Có lẽ…” Tarn nói khẽ. “Đến nơi có người.”
...
Ngày thứ sáu tuyết vẫn phủ đều, nhưng những bước chân của Tarn ngày càng chậm. Không phải vì mệt mà vì rừng không còn như hôm trước. Các cành cây trông dài hơn, mềm hơn. Lá rụng thành từng cụm như lông động vật. Và mùi gió có vị chua nhè nhẹ, như sắt rỉ.
Anh giơ tay ra hiệu dừng. Mười bốn thợ săn và sáu lính Loen tản ra, nấp sau các thân cây, chờ tín hiệu. Đám người không nói gì. Chỉ có tiếng đập khe khẽ từ lồng ngực từng người, hoặc ít ra Tarn nghĩ là từ họ. Vì anh cũng nghe thấy tim mình đập, từng nhịp, rõ như tiếng trống tay.
Trước mặt họ, qua hai rặng cây đổ, là một khoảng đất lõm, có vẻ từng là trại. Vài cọc lều rụng còn dựng lưng chừng, một khung sắt méo mó, vài mảnh vải sẫm màu vắt trên cành. Và giữa đống tàn tích là một vòng đá xếp thành vòng cung, cao đến ngực người. Chín tảng. Cạnh gọt nhẵn, khắc những rãnh mỏng hình xoáy, không theo chữ viết nào họ từng thấy.
Một lính ghé tai Tarn. "Có vẻ là lều cũ của dân săn."
Tarn lắc đầu. "Không có khung bếp. Không có cọc treo thịt. Không dấu chân bò hoặc ngựa. Và đá kia... không ai trong Bryne làm được."
Anh ra hiệu giữ khoảng cách, nhưng ba người lính vòng trái, tiến lại gần vòng đá. Họ bước chậm, vũ khí sẵn trên tay, mắt không rời mặt tuyết. Khi đến gần tảng đá thứ sáu, người đi đầu chợt dừng lại.
"Thấy gì?" Tarn hỏi khẽ.
Anh kia không trả lời. Chỉ cúi xuống, nhặt lên một mảnh vải nhỏ, rách và ẩm, nhưng rõ là vải của con người. Áo lót trong, loại dành cho trẻ em.
Tarn lặng người.
"Lui lại," anh ra lệnh. "Không đụng vào gì nữa."
Nhưng đã muộn.
Một trong ba người lính vẫn bước tiếp, và ngay khi gót giày anh ta chạm vào đất giữa vòng đá, tuyết bên dưới nứt ra. Chỉ một tiếng bụp khẽ, rồi cả người biến mất trong lớp tuyết mỏng như thể bị hút xuống.
Tiếng hét không vang lên. Chỉ có một âm cuối cùng, như tiếng nghẹn trong họng. Và rồi... im lặng.
Tarn lao đến, kịp giữ lấy áo một người còn lại đang lùi quá chậm. "Lùi! Ngay! Lui hết!"
Cả nhóm lùi về sau, và khi họ quay lại nhìn, lớp tuyết quanh vòng đá bắt đầu lõm xuống từng vòng đồng tâm, như một cái miệng há ra dưới đất, rồi... lại yên.
Không ai nói gì. Một lính khẽ đếm lại đầu người. Chỉ còn mười chín.
"Tôi không biết đó là cái gì," Tarn nói, mắt vẫn nhìn vào vòng đá, "nhưng nó không phải là bẫy của thợ săn."
Một thợ già hỏi nhỏ, "Có nên đánh dấu không?"
"Không," Tarn đáp. "Không để dấu gì cả. Chúng ta rút xa khỏi đây hai dặm. Đổi hướng. Và từ nay trở đi, không ai bước qua bất kỳ thứ gì còn nguyên vẹn."
Anh quay sang người truyền tin.
"Về Bryne. Báo rằng chúng ta tìm thấy dấu tích Velareth. Không tiếp xúc. Không chạm vào bất cứ gì. Có mất người."
Người kia gật đầu, rút lưng theo lối mòn.
Tarn nhìn lại khu đất một lần nữa.
Một vệt tuyết vừa lõm xuống thêm, như ai đó vừa bước ra từ giữa vòng đá, nhưng không để lại dấu chân.
...
Tuyết bắt đầu rơi dày hơn khi họ rút khỏi khu vòng đá.
Tarn dẫn đường, không một ai nói. Hai người lính Loen mất tích không để lại tiếng hét, không máu, không dấu vết, và cũng không có cơ hội tìm lại. Họ bị hút xuống lớp tuyết như thể nó vừa… nuốt chửng.
Mặt trời đã chạm sát rặng núi phía tây. Rừng giờ chỉ là một khối xám, lạnh và đầy tiếng động lạ. Có tiếng loạt soạt của cây khô, tiếng tuyết sụp dưới cành, và đôi khi, như có tiếng bước chân từ những hướng chẳng ai đứng.
Mặt trời đã chạm sát rặng núi phía tây. Rừng giờ chỉ là một khối xám, lạnh và đầy tiếng động lạ. Có tiếng loạt soạt của cây khô, tiếng tuyết sụp dưới cành, và đôi khi, như có tiếng bước chân từ những hướng chẳng ai đứng.
Tarn dừng lại dưới một cây tần bì đổ ngang.
“Nghỉ ở đây một canh,” anh nói, giọng khàn.
Không ai phản đối. Một đám thợ săn bắt đầu chất cành khô, nhóm lửa nhỏ. Lính Loen còn lại không dựng trại, chỉ ngồi quay lưng vào nhau, tay giữ chặt cung và lưỡi lê. Từ lúc rời khỏi vòng đá, không ai hỏi gì nữa. Câu hỏi duy nhất họ mang theo là hai cái tên đã biến mất, và không ai đủ can đảm để nói ra miệng.
Tarn ngồi một mình, hơi cách xa đống lửa. Trước mặt anh là một phiến đá dẹt, phủ rêu ướt. Trên đó, anh đặt lại mảnh vải rách nhặt được gần vòng đá – vải áo trẻ em.
Anh lật nó vài lần. Ở mặt sau, gần mép, có vết mực mờ.
Không phải mực thông thường. Nó ngả tím, gần như bạc, và loang theo hình xoắn. Không thể đọc ra chữ gì, nhưng… nó có vẻ như từng là tên.
Tarn cúi gần hơn.
Ngay khi anh chạm ngón tay vào mép mực, một luồng tê buốt chạy dọc sống lưng. Như thể có ai đó thổi thẳng vào tai anh một lời thì thầm – nhưng không có từ ngữ. Chỉ là cảm giác bị nhìn thấy, bị mở ra, bị đọc như một trang sách.
Anh giật tay lại. Hơi thở gấp.
Phía sau, một thợ săn già, tên Harven ghé tới, đưa cho anh bát nước hâm nóng. Tarn đón lấy, tay vẫn chưa hết run.
“Chúng không săn ta,” ông già nói.
Tarn nhìn lên. “Ông nghĩ gì?”
“Bẫy đó. Hai người bị kéo xuống. Nhưng lũ mèo có thể giết sạch cả nhóm, nếu chúng muốn. Chúng theo dõi. Không phục kích. Không lấy đồ. Không phá lửa.”
“Vậy… chúng muốn gì?”
Ông già im lặng một lúc, rồi chỉ tay về mảnh vải.
“Chúng mang theo đứa trẻ người. Cậu nghĩ sao? Tại sao chúng lại mang theo nó?"
Tarn không trả lời ngay.
Anh nhìn lại mảnh vải, lật nó lần nữa như thể sẽ tìm ra thêm thứ gì đó mới. Nhưng nó vẫn chỉ là một mảnh vải rách, dính một ít mực mờ và hơi tuyết. Màu mực không giống bất kỳ loại nào anh từng thấy trong các trạm. Nó ngả tím bạc, hơi loang như bị đốt nhẹ qua lửa.
Người thợ săn già ngồi xuống cạnh anh, tay cũng cầm bát nước nóng.
“Có chữ à?”
Tarn lắc đầu. “Không đọc được. Nhưng… không phải vải của Velareth. Là vải dệt tay. Có lẽ là từ Bryne. Hay một trạm nào gần.”
Rannick, một lính của Loen, cũng lại gần. Anh ta trẻ, nhưng mặt đầy nét sương gió.
“Nó còn ấm không?”
Tarn đưa mảnh vải ra. “Lạnh như đất.”
“Vậy là rơi lại lâu rồi.”
Bên kia đống lửa, Ollen, một thợ săn lực lưỡng với vết sẹo dài ở cổ xen vào, giọng khàn.
“Chúng mang theo đứa trẻ thật à? Sao không giết luôn từ đầu? Trẻ thì yếu, không di chuyển được xa. Vướng víu.”
“Có khi là con lai,” Rannick nói. “Chúng bắt một người đàn bà, ép đẻ…”
“Không,” Tarn ngắt lời, lần đầu nói rõ ràng. “Tôi nhìn thấy đứa bé. Là người. Tóc nâu nhạt, không răng nanh, tròng mắt không dọc. Không phải con của chúng.”
Cả nhóm im lặng một lúc.
“Vậy thì tại sao?” Harven lại hỏi.
Tarn nhìn về rừng sâu, nơi ánh sáng từ đống lửa đang tan dần vào sương mù trắng xám.
“Có thể là vật tế,” Rannick nói khẽ. “Giống lũ người khỉ phía nam từng làm. Trẻ con thì dễ gắn nghi lễ. Máu chưa ô uế.”
“Hoặc là mồi nhử,” Ollen gật đầu. “Chúng biết có người sẽ theo dấu.”
“Có thể… là tù binh quan trọng. Con cháu nhà ai đó,” Berith, một thợ săn trẻ mới nhập nhóm từ Bryne, nói.
“Không,” Harl, lính Loen còn lại, chen vào. “Nếu là tù binh, sao không trói? Không nhốt? Chẳng phải nghe kể nó đi giữa đám Velareth. Đi như tự do.”
Im lặng lại phủ xuống. Chỉ còn tiếng gió gào qua thân cây rỗng, như một tiếng huýt dài vô định.
Rannick thở ra. “Chúng ta đoán cũng chẳng được gì.”
Tarn cuối cùng nói chậm:
“Không biết vì sao. Nhưng chắc chắn… chúng không có lý do để nuôi một đứa trẻ người. Trừ khi…”
Anh không nói hết câu. Harven tiếp lời thay anh:
“Trừ khi nó là thứ mà chúng cần. Không phải để ăn.”
Berith gật nhẹ. “Mà để giữ. Để dùng.”
“Dùng làm gì?”
Không ai có câu trả lời.
Tarn đứng dậy, phủ áo choàng lên vai.
“Chúng ta không biết. Nên phải đi tiếp. Nhưng giữ khoảng cách. Không chạm gì nữa. Nếu chúng mang theo trẻ, thì cũng có thể biết ta đang ở đây.”
“Có cần chờ người báo tin quay về?” Harl hỏi.
Tarn nhìn lên trời. Mây kéo thấp, tuyết nặng như tấm khăn ẩm.
“Không chờ được,” Tarn nói khẽ. “Hai người đã đi. Giờ quay về sẽ mất gần tuần. Nếu Velareth có kế hoạch, chúng không cần tới bảy ngày.”
Harven gật đầu. “Vậy là đi tiếp. Nhưng thận trọng.”
“Thận trọng nghĩa là gì?” Berith hỏi. “Chúng ta không dám bẫy, không dám đốt lửa lớn, không dám tách người, cũng không còn ai để gửi tin. Chúng ta là tai mắt cuối cùng của Bryne ở đây. Nếu chúng tấn công, ai sẽ biết?”
“Không để bị tấn công,” Harl đáp gọn. “Chúng tôi từng được dạy một điều. Khi gặp thứ mình không hiểu, đừng làm gì cả. Quan sát. Theo dấu. Không phản ứng, trừ khi có lệnh rõ.”
“Đây không phải đơn vị quân sự,” Rannick nhăn mặt. “Chúng ta là dân săn. Không phải đội giám khảo.”
“Nhưng giờ không còn ai khác.”
Tarn quay đi, nhặt mảnh vải nhét vào túi áo trong.
“Chúng ta không đến để giết. Không có đủ người. Không đủ lửa. Chỉ đến để hiểu.”
Ollen lên tiếng sau một lúc. “Nếu là hiểu, thì phải thấy. Phải đến gần hơn.”
Tarn gật. “Sáng mai, chúng ta rẽ hướng nam. Theo bờ sông đóng băng. Nếu chúng vẫn còn gần đây, sớm muộn gì cũng phải đi qua dòng nước. Chỉ nơi đó mới để lại dấu.”
“Còn nếu không?” Berith hỏi.
Tarn thở ra, lần đầu có chút chần chừ.
“Thì ta sẽ phải vào sâu hơn. Qua khỏi rặng tùng. Ra khỏi rìa bản đồ. Có lẽ chúng ở đó. Hoặc có thứ gì đó… mà chúng mang theo về.”
Một cơn gió mạnh quật qua trại, thổi tàn tro lửa bay lên, xoáy quanh một lúc rồi lụi dần. Không ai nói thêm gì nữa. Chỉ còn tiếng cây gãy khô phía rìa trại, và không ai dám đứng dậy kiểm tra xem đó là gì.


0 Bình luận