Tập 01: Thần chú ở đây là chiến lược
Chương 1: Máu trên cánh đồng Darnoc
2 Bình luận - Độ dài: 2,945 từ - Cập nhật:
Gió thổi qua cánh đồng cỏ đẫm máu Darnoc, cuốn theo mùi sắt gỉ và khói cháy. Ánh hoàng hôn như máu nhuộm đỏ những lưỡi kiếm gãy, xác người và xác thú nằm ngổn ngang trên bùn lầy. Một tiếng trống vang lên từ phía nam. Không phải tiếng trống da thuộc của quân đội loài người, mà là âm trầm kỳ lạ, vọng từ những cái mõm răng sắc, đôi tai dựng đứng và những bộ lông trắng toát nhuốm đỏ.
Lapinarii. Thú nhân thỏ. Chúng nhanh, khỏe, thông minh, và biết dùng vũ khí. Giáo, cung, rìu đá, liềm sắt rèn cong, cả khiên mây đan lót da thú. Vũ khí thô sơ nhưng tẩm độc, và tay chúng nhanh không kém thợ săn giỏi nhất của con người.
Nhưng con người có thứ khác.
"Xếp đội hình mai rùa. Cánh tả nghiêng ba hàng. Bộ binh giữ trung tâm, thương thủ lên hàng đầu, cung thủ lùi một nhịp sau tường gỗ." Đại úy Arno quát rõ từng mệnh lệnh, giọng khàn nhưng không run. Mỗi lời hắn nói đều biến thành hành động. Mỗi bước chân lính đều rơi vào vị trí đã học từ mùa xuân năm ngoái, khi họ tập trận trên cánh đồng đá trắng phía bắc lâu đài Volkhammer.
Họ có một trăm lẻ tám người. Sáu mươi lăm cầm giáo dài, mười lăm dùng nỏ tay, mười người cầm khiên tấm. Mười tám người còn lại mang chướng ngại vật: chông sắt ngắn, bẫy thừng, thùng dầu cháy, và thùng cát dùng dập lửa.
Mặt đất trước đội hình đã được dọn và cắm sẵn cọc ngắn. Những cái bẫy hố được ngụy trang bằng rơm ẩm. Ở phía sau, hai tấm màn sắt đã được dựng trên trục gỗ, dùng để chắn tên.
Lapinarii đang tiến lên. Chúng dàn thành ba cụm, mỗi cụm khoảng ba mươi đến bốn mươi cá thể. Một cụm có cung, một cụm có giáp xương, và cụm giữa có vẻ là quân xung kích. Một con đội vương miện xương dẫn đầu, tay cầm rìu cán dài, cười khành khạch.
"Đừng nhìn mắt chúng. Cứ nhìn tay ta. Khi ta hạ tay phải, hàng đầu quỳ, hàng sau châm mồi lửa." Arno nhìn thẳng về phía trước, không chớp mắt.
Khi Lapinarii xông đến, hàng đầu của loài người quỳ xuống cùng lúc. Những giáo dài chĩa ra như gai nhím. Cung Lapinarii bắt đầu bắn, nhưng bị màn sắt đỡ lại phần lớn. Khi đám thú tiến đến trong tầm, người phía sau đốt mồi và ném dầu cháy. Cả đoạn đường phía trước lập tức biến thành biển lửa.
Lapinarii hét lên, một số nhảy lên đầu đồng bọn để vượt lửa. Nhưng đúng lúc ấy, lính chướng ngại kéo bật bẫy thừng. Bốn con Lapinarii ngã vào hố chông, những tiếng rít như trẻ con bị thiêu vang vọng giữa bãi chiến.
Một nhóm Lapinarii khác vòng ra cánh trái, cố phá đội hình từ bên sườn. Nhưng Arno đã đoán trước. Mười người cầm khiên đợi sẵn, tạo thành hình quạt, ép chúng vào bẫy đá treo phía trên. Một tay thợ rèn già dùng rìu chặt dây. Đá đổ xuống, đập nát ba con Lapinarii ngay lập tức.
Lần đầu tiên kể từ khi ánh hoàng hôn rơi xuống, Lapinarii dừng lại. Chúng không hiểu. Chúng quen áp đảo, quen săn người như thú săn nai. Nhưng lần này, nai có hàng lũy. Có kỷ luật. Có người chỉ huy.
Lần đầu tiên kể từ khi ánh hoàng hôn rơi xuống, Lapinarii dừng lại. Chúng không hiểu. Chúng quen áp đảo, quen săn người như thú săn nai. Nhưng lần này, nai có hàng lũy. Có kỷ luật. Có người chỉ huy.
Bầu trời tối dần. Và tuyết bắt đầu rơi. Tuyết đỏ. Thứ tuyết đi kèm mỗi lần thế giới lại sắp chuyển mình.
Tuyết rơi dày đến mức không nhìn thấy đường chân trời. Từ trên cao, trại người chẳng khác gì một ổ gạch đá nhỏ nhoi giữa biển lửa lạnh đang âm thầm lan rộng. Những tấm da thú được dựng lên làm mái tạm, bên dưới là từng nhóm người đang bó gối quanh đống lửa thấp. Khói đen, khói máu và khói thịt cháy trộn lẫn, phả vào mặt người như lời nhắc rằng đêm nay chưa kết thúc, và ngày mai có thể sẽ không đến.
Arno ngồi cúi thấp bên tấm bản đồ trải trên một tấm khiên cũ. Cạnh hắn là ba người. Không ai trong số họ thuộc quân chính quy, nhưng tất cả đều đã từng giết, từng bị thương và từng nhìn thấy cái chết gần đến mức ngửi thấy hơi thở cuối cùng của nó.
Bên trái là Serwin, một người thợ rèn già đến từ làng Northbarrow. Tay ông có vết sẹo dài từ cổ tay đến khuỷu, vết bỏng cũ khi còn luyện sắt cho binh đoàn phía Tây. Bên phải là học giả Harun, từng giảng dạy chiến lược tại tu viện Đenbruck, sau bị trục xuất vì vẽ bản đồ mô phỏng những khu rừng bị cấm. Người thứ tư, tên Elna, là một cựu cung thủ từng phục vụ cho vệ binh thành Osvel, giờ đi theo đoàn dân chạy nạn để bảo vệ đứa con gái duy nhất còn sống sót.
Không ai nói trong một lúc lâu. Gió đập vào lều như một bàn tay lớn tát từng cú dứt khoát, và tuyết đỏ lọt qua khe vải rơi từng hạt lên bản đồ. Arno chùi nó đi bằng mu bàn tay dính máu khô.
Bản đồ vẽ tay. Bút than đã nhòe. Nhưng vẫn còn thấy rõ ba điểm chính: trại người ở trung tâm, khe nứt độc phía tây và khu rừng thâm u nơi Lapinarii tụ họp phía nam. Một mũi tên màu đỏ đánh dấu hướng chúng có thể tiến công lần nữa.
Elna là người lên tiếng trước.
"Chúng sẽ không bỏ. Chúng nghĩ chúng ta yếu rồi, sẽ đập tới ngay trong đêm. Hoặc chờ tuyết dày để bắn cung từ xa. Nếu chúng biết ta không còn tên và lửa, chúng sẽ thử đột nhập qua phía sau, nơi ta không có hàng chắn."
Harun gật đầu, giọng khàn vì lạnh.
"Khe nứt phía tây vẫn còn hơi độc. Nếu ta dụ được chúng qua đó, một phần sẽ chết vì khí. Nhưng khoảng cách quá xa để rút lui nhanh, trừ khi có đội kỵ mã yểm trợ. Và ta không có kỵ binh. Chỉ có người đi bộ, tay chân tê cóng và vài cái xe đẩy gãy bánh."
Serwin rút từ túi da ra một túi thảo dược khô. Đặt lên bản đồ, ông chỉ vào bìa rừng phía bắc.
"Tôi từng đốn cây ở đó. Đất mềm, rễ đan dày. Nếu ta có thể đào một hào lớn, chôn vài thùng dầu còn lại, ta có thể đốt bẫy khi chúng áp sát. Nhưng ta cần ít nhất ba mươi người và ba canh giờ."
"Không có ba mươi người." Arno trả lời, mắt vẫn không rời bản đồ. "Nhưng ta có mười sáu người không bị thương nặng. Còn lại có thể chia làm tổ thám sát, chướng ngại, và hậu cần. Vấn đề là lương thực. Nếu không có tiếp viện trong hai ngày, người sẽ chết vì đói trước khi bị đâm chết."
Elna hỏi, mắt hướng về phía tây.
"Thế tiếp viện đâu? Chẳng phải tín sứ đã được gửi đi từ hôm kia sao?"
Im lặng.
Harun lên tiếng, chậm rãi.
"Nếu tuyết đỏ rơi ở Darnoc, thì cả phía bắc chắc chắn cũng đang chìm trong giá buốt. Đường tiếp viện không qua được rừng băng phía bắc. Còn phía đông thì bị chặn bởi đầm lầy. Nếu không có đội long xa hoặc khí tượng sĩ, thì ta bị bỏ lại đây rồi."
Arno nắm tay lại, đấm nhẹ vào bản đồ. Giọng hắn trầm và rõ.
"Chúng không sợ người. Nhưng chúng sợ tổn thất. Càng nhiều xác Lapinarii nằm lại trước lũy, càng lâu chúng chần chừ. Càng lâu, ta còn sống."
Ngoài kia, từng hồi trống xa vọng lại. Không phải của loài người.
Lapinarii đang chuyển quân.
Gió đổi hướng vào giờ Sửu, mang theo mùi thịt thối và da lông cháy khét. Elna là người phát hiện đầu tiên, khi tuyết trên mái lều trượt xuống theo một góc lạ thường. Trên mặt đất, tuyết đỏ không tan, nhưng giờ nó bắt đầu kết thành băng mỏng, trơn như dầu mỡ.
"Có gió lạ." Cô nói khẽ, kéo căng dây cung. Mỗi lần tuyết rơi kiểu này, mắt không nhìn thấy xa hơn năm bước, và âm thanh thì méo mó như vọng qua đá rỗng.
Tín hiệu lửa được thắp lên trên bệ đá phía bắc. Một chấm cam run rẩy giữa bão tuyết. Rồi đến ngọn thứ hai. Thứ ba không sáng.
Arno bật dậy khỏi lều.
"Vị trí thứ ba bị cắt rồi. Chúng đến từ phía đông nam."
Ba tiếng tù và vang lên. Âm cuối vỡ ra giữa gió, bị lấn bởi âm thanh khác: tiếng vó đập đất lẫn với tiếng xé gió như hàng trăm mũi chĩa cùng phóng tới.
Lapinarii tấn công trong lúc tuyết rơi mạnh nhất.
"Đội khiên lên hàng. Lũy hai cầm chĩa. Đốt bẫy số ba. Mũi lao đợi hiệu lệnh."
Tiếng bước chân đập trên tuyết đông cứng. Bóng trắng nhảy vọt qua hàng cây phía rìa, trượt trên băng như những viên đá lăn. Lapinarii dùng tốc độ làm lợi thế, gắn dao vào chân, buộc rìu nhỏ vào cổ tay. Một số còn bọc người bằng vải đen để lẫn vào bóng.
Phía nam, một nhóm ba mươi con áp sát quá nhanh, lao vào hàng khiên như lũ chó hoang thèm mùi máu. Khiên bị chẻ vỡ, người bị kéo ngã. Tiếng kêu cắt qua không khí như gươm gãy.
Harun gào lên.
"Chốt lối phía sau. Đừng để chúng vòng qua nhà bếp. Có thùng dầu ở đó."
Serwin rút búa, đánh vào cọc neo bẫy. Dầu cháy lan trên tuyết, bốc khói dày đặc. Lapinarii tránh được, nhưng trượt ngã. Một con lăn vào chông. Một con khác bị thương và rít lên, kêu như trẻ nhỏ bị lột da. Arno không quay lại. Hắn chém thẳng vào con gần nhất, lưỡi kiếm gãy nhưng đủ để cắt ngang tai và mặt. Máu xịt lên má áo.
Gió rít to hơn. Nhưng không chỉ vì bão.
Tuyết bắt đầu rơi không từng hạt nữa mà thành từng mảng. Như bị hắt ra từ khe trời. Trong vòng vài phút, mọi bề mặt phủ bởi lớp tuyết dày đến mắt cá. Những người gục xuống không đứng dậy kịp nữa. Không ai nhìn thấy kẻ đang tấn công mình từ đâu.
Elna leo lên ụ đất, nhìn ra ngoài, rồi lặng người.
"Không phải… không phải bóng."
Từ trong làn tuyết, một hình thể lớn chầm chậm bước ra. Nó mang tai thỏ, bộ lông trắng lốm đốm đỏ, và răng nanh dài đến tận ngực. Nhưng thân hình nó cao gần bằng ba người đàn ông. Tay nó không còn cầm vũ khí, mà chính bàn tay đã mọc móng dài như liềm. Lưng nó gù, vai nó đầy gai xương. Mắt nó sáng như hai hòn than được nướng trong tuyết đá. Mỗi lần nó gầm lên, tuyết xung quanh bốc lên thành bụi.
Một Lapinarii đột biến.
Thứ này không chỉ được sinh ra. Nó đã được nuôi. Được chọn.
Lapinarii không sợ nó. Thậm chí chúng mở đường.
Arno nhíu mày.
"Đây là thứ chúng giấu trong rừng."
Harun lùi một bước, giọng gần như nghẹn lại.
"Không phải quái vật. Là chiến binh giống cái. Được vỗ béo bằng thịt người. Được buộc sinh sản liên tục rồi tiêm ma rễ. Tôi từng đọc ghi chép ở thư viện phía bắc. Nhưng tưởng chỉ là truyền thuyết."
Arno không hỏi thêm.
"Thổi tù và lần cuối. Tất cả rút về tuyến hai. Ai còn vũ khí thì ở lại. Còn lại rút vào hẻm đất."
Elna không đi. Cô rút mũi tên cuối cùng, đặt lên dây. Đứa bé gái của cô đã được mang đi từ lúc tiếng tù và đầu tiên vang lên.
"Không thể để thứ đó vượt qua trại."
Arno gật đầu một lần duy nhất. Rồi hắn bước tới, chĩa lưỡi kiếm sứt về phía con thú nhân khổng lồ đang tiến đến.
Gió lặng đi trong ba nhịp thở. Rồi tất cả vỡ tung.
Cánh cổng đất cuối cùng sụp xuống khi con Lapinarii khổng lồ đập vai vào hàng rào đá. Gỗ vỡ ra như giẻ vụn. Một chiến binh phía sau bị bắn tung khỏi vị trí, người bay lên rồi rơi lại như bao gạo rách.
Máu đã đông thành vệt đen dưới chân tường. Tuyết đỏ không tan nữa mà dính đặc như bùn lửa. Nhưng hàng người vẫn đứng đó.
"Khóa trục đông. Rút hết về vòng trong." Arno hét. Giọng hắn khản đặc, nhưng vẫn còn vang qua bão tuyết.
Chỉ còn ba mươi bảy người sống sót có thể cầm vũ khí. Một số không đi được, lết bằng đầu gối. Một số khác cụt tay, gãy xương, mặt bầm tím, nhưng không rời hàng. Họ không có phép. Không có rồng. Không có cổng dịch chuyển, phù thủy hay thần linh. Chỉ có gậy, rìu, cung, kiếm mẻ và ý chí không đổ vỡ.
Elna cột lại áo giáp của một thanh niên mười sáu tuổi, tên Rawlen. Cậu là người mang thông tin tiếp viện hôm đầu. Giờ tay cậu đã gãy, nhưng vẫn xin được giữ tên lửa để đốt bẫy. Elna không nói gì. Chỉ siết tay cậu một lần, rồi quay lại vị trí.
Phía bắc, Serwin đặt ba bình dầu cuối cùng vào hố chông, dùng vải nhúng mỡ trát kín miệng nắp. Bên cạnh ông là Harun, lưng đã bị thương, nhưng vẫn cầm cây gậy gỗ và miệng lẩm nhẩm vị trí gió thổi, như từng làm trong lớp học của tu viện xưa.
"Giết càng nhiều, nhà càng nhẹ nợ." Serwin khịt mũi. "Chúng sinh sản như bọn thỏ hoang. Nhưng phải có kẻ sống sót thì mới đẻ tiếp được. Mỗi con ta giết hôm nay là một lứa con chưa bao giờ kịp thành hình."
Arno gật đầu, không cần thêm lý do. Mọi người hiểu.
Binh lính gom đá, gậy gộc, cả nồi sắt. Họ dựng rào chắn thứ cấp, giăng lưỡi cưa dọc hẻm đất, giấu dao bếp dưới đống tuyết, chôn bẫy rắn từng dùng để săn sói. Thứ gì có thể giết, họ dùng. Thứ gì có thể ngáng chân, họ gài.
Và khi tiếng tù và cuối cùng vang lên, tất cả cùng bước ra khỏi hàng trại. Không trốn trong lều. Không rút lui. Không cầu viện.
Lapinarii tưởng rằng trận này đã xong.
Chúng lao vào như sóng, xô tới như nước lũ. Nhưng lần này, người không chờ bị đánh. Họ chủ động tấn công.
Ba người đâm một. Hai người kéo chân. Một người dùng cả thân mình làm đệm cho mũi giáo. Có người chém đứt tai con Lapinarii rồi dùng chính tai đó để chặn máu cho mình khỏi chảy ra. Có người kéo đứt mặt nạ của con thú nhân, rồi cười khùng khục khi thấy nó cũng có biểu cảm sợ hãi.
Lưỡi kiếm gãy được dùng như móc sắt. Mũi lao bị bẻ được mài lại thành chông. Có người ôm chặt chân con khổng lồ để đồng đội đâm vào bụng nó, bị nghiền nát nhưng vẫn không buông.
Con Lapinarii khổng lồ gào rú khi bị đâm vào bẹn bằng cây xiên thịt. Nó quay cuồng, nghiền nát đồng đội, giẫm chết cả đồng loại lẫn con người.
Tuyết đỏ giờ chuyển sang xám.
Harun quỳ gối, dùng hết máu mình để vẽ ký hiệu hướng gió cho người bắn cung cuối cùng. Người đó là Rawlen. Mũi tên của cậu rời tay, lướt qua gió, xuyên qua ngực một con Lapinarii đang dẫn đầu lũ bổ sung.
Tiếng gào vang tới tận cuối rừng. Đội hình chúng chậm lại. Mỗi bước tiến giờ phải dẫm lên mười xác.
Elna chết khi ôm ngực con Lapinarii khổng lồ, dí ngọn lửa cuối cùng vào bình dầu trên lưng nó. Vụ nổ làm tuyết lật tung cả một vùng.
Arno gục xuống giữa xác bạn bè. Xác hắn bị ba con Lapinarii đâm cùng lúc. Nhưng tay hắn vẫn cầm thanh kiếm, mũi vẫn chĩa vào trước ngực con cuối cùng.
Khi mặt trời mọc, tuyết phủ đầy cánh đồng.
Không còn trại. Không còn người.
Nhưng nơi đó là một nghĩa địa của Lapinarii.
Một trăm linh tám con chết. Trong đó có bảy trưởng toán, hai trưởng giống, một cá thể đột biến.
Bầy thú nhân ngừng tiến. Chúng không quay lại rừng, cũng không dám đi tiếp. Chúng đóng trại giữa tuyết, lần đầu tiên trong lịch sử phải đếm lại số quân.
Tại vương quốc phía bắc, hậu phương vẫn chưa biết Darnoc đã mất.
Nhưng ít nhất, gia đình của những người đã chiến đấu đêm đó sẽ không phải đối đầu với những con quái vật đó trong vài tuần tới.
Và chỉ vậy thôi, là đủ cho cái chết không vô nghĩa.


2 Bình luận