Tập 01: Thần chú ở đây là chiến lược
Chương 6: Khi bóng mèo đến gần tường thành
0 Bình luận - Độ dài: 2,279 từ - Cập nhật:
Tên anh là Tarn, ba mươi mốt tuổi, dân quận Bryne, khu trũng thấp giáp mép ngoài thành Veyrhall. Không có nghề, không có sổ khẩu, không có thẻ lương. Vợ chết vì sốt đỏ hai mùa tuyết trước, con gái được đưa vào trại trẻ mà không báo lại nơi ở. Từ đó, anh sống vất vưởng ở đầu đường xó trợ khắp thành.
Đời đưa đẩy anh thành dân trộm kho, thứ nghề không ai dạy, không ai tự hào, nhưng từng là cách duy nhất để sống sót suốt hai mùa tuyết vừa qua. Anh sống nhờ bóng tối, sống nhờ khe hở trong tường kho, sống nhờ những phút canh gác lơ đễnh của một đám lính già buồn ngủ.
Cuộc sống cứ diễn ra như vậy cho đến khi bốn người trong nhóm anh bị bắn chết ngay ngoài kho Ba-Nóc tuần trước.
Một người bị lưỡi xẻng chém trúng cổ. Một người trượt chân ngã vào cọc sắt. Hai người còn lại... không ai còn kịp nhận mặt. Chỉ có tiếng thét cuối cùng và dấu vết máu trộn với tro vữa vãi trên nền.
Sau đêm đó, Tarn không trộm nữa. Không phải vì lương tâm, mà vì nỗi sợ đã vượt qua cơn đói. Anh rời nhóm, cắt đứt mọi mối, đốt bỏ ký hiệu hẹn dấu trong tường, và lang thang về mép quận Bryne, nơi nước thải chảy lẫn với tuyết đọng và người sống lẫn với người quên lãng.
Rồi vài ngày trước, một tin rò rỉ về Lệnh Đất Rừng: cho phép người không có phần lương thực được quyền vào các vùng hoang ngoại vi để tự săn bắt, tự kiếm ăn. Không phải ân huệ, mà là cách để nhà kho bớt bị cướp.
Tarn là một trong những người đầu tiên ra đi.
Sáng hôm nay, anh mang theo một cái rìu cùn, một túi lưới vá tạm, và một đoạn dây thừng bện bằng vải liệm cũ. Anh không có áo khoác, chỉ có tấm vải phủ vai từng là váy của vợ, giờ là tấm áo choàng duy nhất.
Điểm đến là rừng xám, một khoảng rừng thấp mọc sau vụ cháy mười năm trước. Đất ở đó nóng, cây thấp, nhưng còn động vật nhỏ và những hốc rễ có thể giấu bẫy.
Buổi sáng, Tarn đặt hai bẫy. Một bẫy sập vào tay anh. Một bẫy bị chuột tha mồi rồi rơi mất lẫy.
Buổi trưa, anh bắt gặp dấu chân nai, nhưng là vết cũ khô, đã nứt mép.
Buổi chiều, anh moi được một con rắn đất. Không độc, không lớn, nhưng cũng đủ cho một đêm bụng không réo. Anh cắn đầu nó, treo lên dây lưng như một đoạn khô.
Khi ánh mặt trời nghiêng về rặng cột gãy phía chân rừng, Tarn dừng chân trước một ụ đất nứt, dấu hiệu của hang chuột. Anh cúi xuống đào, chỉ để tay được làm việc. Miệng khô, đầu choáng, nhưng anh không dừng lại.
Rồi anh nghe thấy tiếng thở.
Không phải chuột. Không phải gió. Là tiếng người, nhỏ, gấp và run như hơi thở giữa ranh giới sống còn.
Tarn đứng dậy, lưng căng cứng, mắt đảo quanh.
Một đứa trẻ hiện ra sau bụi cây. Mặt nó lấm lem, nhưng áo là vải dệt tốt, cổ tay có thêu, không phải dân trốn lệnh, mà cũng chẳng giống người canh kho.
"Cháu đi lạc à?" Tarn hỏi nhỏ, tay vẫn giữ rìu nhưng không nâng lên.
Đứa bé không trả lời. Nó nhìn anh, rồi nhìn ra sau lưng anh. Ánh mắt không phải sợ hãi. Mà là cảnh báo.
Tarn xoay người.
Một mũi tên thép cắm phập xuống đất, sượt qua gót chân anh chỉ bằng độ dày một vảy da. Loại mũi nhọn dài, gắn lông đuôi trắng. Không phải tên săn chuột. Không phải kiểu dân phường xài. Không phải của lính người.
Anh ngẩng đầu. Và đông cứng lại.
Từ rặng cây đối diện, một bóng đen lướt ra êm như gió, nhanh như lửa bắt cỏ khô. Cơ thể thấp, dẻo, bộ lông ngắn đốm mốc xám pha đen. Không mũ giáp, không bảng tên, chỉ có một bộ khung săn gọn như sinh ra để đuổi và giết.
Một thú nhân mèo, chủng Velareth, lần đầu Tarn thấy tận mắt. Và không phải một.
Hai, ba, năm bóng hình khác đang bò sát giữa cỏ chết, tay giữ dây cung, tay kia cầm kiếm lưỡi cong. Mắt của chúng vàng nhạt, dạng hẹp và thẳng như lưỡi dao nhỏ. Không chớp.
Không kêu.
Không nói.
Không cả gầm gừ.
Tarn đứng im, toàn thân căng như sợi dây cung. Anh biết nếu chạy, anh sẽ chết. Nếu cử động sai, anh cũng chết.
Nhưng điều khiến anh lạnh gáy nhất không phải là cung tên.
Mà là thứ đang đứng giữa lũ mèo đứa là bé lúc nãy.
Không còn dơ bẩn.
Không còn sợ hãi.
Nó đi giữa bầy như thể chúng là lính của nó.
Một trong bọn thú nhân bước tới, chĩa mũi tên mới về phía Tarn.
Đứa trẻ giơ tay.
Không ra lệnh. Chỉ giơ tay, nhẹ và vững, như một nhạc trưởng ra hiệu ngừng.
Cả bầy dừng lại.
Đứa trẻ tiến lên. Mắt nó nhìn Tarn. Không hằn thù. Cũng không nhân từ.
Chỉ là ánh nhìn của một bên không còn là dân chạy trốn.
"Anh không phải người mà chúng ta tìm," nó nói.
Giọng nói rất rõ. Của người từng học đọc, từng học nói trong cung điện, hoặc học viện.
Rồi đứa trẻ quay đi.
Một con thú nhân mèo đưa cho nó cái áo choàng xám. Nó mặc vào, rồi biến mất giữa rừng.
Lũ mèo theo sau không phát tiếng động nào.
Chỉ còn lại Tarn, mũi tên, và cái lạnh không đến từ gió.
...
Tuyết đã rơi lác đác khi Tarn trở lại quận Bryne. Bùn lẫn tuyết quấn vào chân như bẫy dây mỏng. Anh mất gần nửa ngày mới tìm được đường quay lại, qua những bụi cây rách nát và rãnh thoát nước vỡ.
Mặt trời chưa tắt, nhưng quận đã như chìm vào tro nguội. Cư dân đi sát tường, đầu không ngẩng lên. Trạm tuần tra thì khóa, vải bạt kéo chéo qua cửa. Ngay cả lều phát cháo cũng chỉ còn vài mẩu lửa cạn cháy trong thùng sắt méo, vây quanh là trẻ con im lặng như đá đông.
Tarn không biết phải đến đâu trước.
Những gì anh thấy, đứa trẻ, những Velareth, mũi tên thép, như một cơn mê sốt. Nhưng cơn mê ấy có thực. Vẫn còn sưng rát ở gót chân, nơi mũi tên sượt qua. Vẫn còn ánh mắt vàng không rời khỏi tâm trí.
Anh lảo đảo đến nơi duy nhất còn người chịu nghe. Trạm Giám Lương của Bryne. Nơi ấy, vài tu sĩ trẻ vẫn còn túc trực, cùng mấy người giữ kho già cả. Cửa còn mở, dù ánh đèn trong đó không đủ soi một bàn tay.
Tarn bước thẳng tới, tay bám khung gỗ, miệng khô nhưng giọng không run.
"Tôi cần gặp người chỉ huy. Khẩn cấp."
Một lính gác bước tới từ bóng tối, mắt đỏ mỏi, tay đặt hờ trên chuôi kiếm.
"Ngươi có lệnh?"
"Tôi vừa gặp thú nhân... không phải Lapinarii." Tarn thở dốc. "Là mèo. Chúng đi theo một đứa bé loài người."
Lính gác khựng lại. Ánh mắt anh ta lập tức đảo qua phía sau lưng Tarn, như thể chờ thêm bóng đen nào đó ló ra.
"Tên gì?"
"Tarn. Không có sổ. Nhưng từng có phần ở trạm Ba-Nóc." Anh giơ tay ra. "Tôi... tôi không phải kẻ điên."
Một giọng khác vang lên từ phía trong. Già hơn, trầm và khàn.
"Cho hắn vào."
Người lính không phản ứng ngay, chỉ nhíu mày, rồi né sang bên.
Một người mặc áo tu sĩ khoác dày bước ra. Tóc bạc cắt ngắn, tay cầm một quyển sổ ghi chép bằng da lừa.
"Tarn," ông lặp lại cái tên. "Anh thấy gì? Kể từ đầu."
"Không phải ở đây." Tarn lắc đầu. "Chúng có thể đang tiến về phía này. Chúng không phải dã thú. Chúng tổ chức. Lặng lẽ. Và đi cùng một... một đứa bé."
Người tu sĩ nhìn anh vài giây. Ánh mắt ông không nghi ngờ, cũng không vội vã.
Rồi ông gật đầu. "Đi với ta."
Tarn nhìn quanh. Những người khác né tránh ánh nhìn của anh. Một người lính trẻ đặt tay lên lưng kiếm theo phản xạ. Một tu sĩ khác vừa rút một bản đồ gấp lại.
Tin tức về Velareth và đứa trẻ đã lọt vào Veyrhall.
Và không còn đường để quên đi nữa.
...
Tại Erngate, đoàn Herrik rời trạm trước khi mặt trời đứng bóng. Không ai chào họ đi, chỉ có tiếng bánh xe gỗ rít trên đá dăm và đôi mắt từ những mái hiên mục sau bụi khói.
Herrik đi bộ phần lớn đoạn đường. Cỗ xe có thể đủ chỗ cho cả hai người, nhưng ông không muốn ngồi. Mỗi lần đôi chân ông đau nhức, ông nhắc mình nhớ lại bước chân của những người đi xin phần mà không nhận được gì ngoài cánh cửa đóng lại.
Trạm lương thực thứ tư tên Dunsward, nó nằm trên một vùng đất sình, nơi hai nhánh mương chảy cắt nhau dưới chân những bậc thềm gạch mốc. Trước kia, đây từng là điểm trung chuyển chính cho cả ba quận nam của Veyrhall. Giờ nó chỉ còn là một kho gạo lớn nằm trong vòng vây của dân đói, lính giữ kho, và những cây cột dựng cờ gãy phân nửa.
Họ đến trạm Dunsward khi bóng chiều vừa nghiêng, ánh nắng đỏ phủ mỏng lên các tấm bạt treo trên cổng. Herrik nhìn quanh, lặng lẽ ghi lại những mùi đầu tiên: nước gạo thiu, khói giấy cháy dở, và cả mùi thịt nướng len trong gió không rõ từ loài gì.
Darin sau ông, tay vẫn ôm chặt sổ ghi chép. Đôi mắt cậu chớp nhanh, như đang quét từng người đứng gần.
"Như trạm trước, nó thật..." Darin nói nhỏ.
"Quá yên," Herrik đáp. "Không có tiếng xin ăn. Không có trẻ con khóc."
Cổng mở mà không cần gọi. Một viên quản kho già, râu hoa râm và tay áo dính nhựa hạt, bước ra cúi đầu chào.
"Ngài Học viện trưởng. Vinh dự quá."
"Tiết kiệm ngôn từ. Cho tôi xem sổ." Herrik đi thẳng vào sân.
Sổ được trình ra ngay. Mực còn tươi. Trang nào cũng có dấu đóng đúng ngày.
Darin mở nhanh vài chục tờ, lật đến phần phân phối dân cư. Gạo chia đủ, dầu chia đủ, muối theo định mức, không có mục tồn kho bất thường. Không một lỗi.
"Tốt đến khó tin," Darin lầm bầm.
Herrik ngước mắt khỏi cột số.
"Có ai chết đói không?" ông hỏi.
Viên quản kho chớp mắt.
"Thưa, không hề có báo cáo. Cũng không ai đến than phiền. Mọi thứ... ổn định."
"Dân ở đâu?"
"Họ sống quanh đây, nhưng mùa này tuyết xuống, người dân thường vào rừng hoặc trú nhà. Hôm qua còn có vài đoàn đến lấy phần."
"Cho tôi gặp một hộ bất kỳ."
Viên quản khựng lại nửa giây. "Tất nhiên, tất nhiên... Tôi sẽ cho người dẫn."
Người được chọn là một phụ nữ. Gầy, tóc rụng thành mảng, hai bàn tay quấn vải mỏng dính máu khô. Nhà cô ta chỉ cách trạm ba dãy nhà đổ. Herrik bước vào mà không cần ai mở cửa.
Cô ngồi trong góc, cạnh một đứa bé đã tím tái.
"Cậu bé..." Darin khẽ hỏi.
"Chết từ sáng," người phụ nữ nói, giọng khô như cát.
Herrik nhìn quanh. Không có túi gạo. Không có chảo muối. Không có dấu bếp.
"Lần cuối cùng cô được phát phần?"
"Tuần trước. Một lon gạo và muối đã mốc."
"Họ nói cô không đến nhận phần hôm qua?"
"Con tôi không đứng dậy nổi. Tôi cũng không rời đi được."
Herrik quay lại nhìn người dẫn đường. Người này mím môi, không nói gì.
Ông ra lệnh lục soát khu nhà. Darin đi cùng một lính. Họ tìm được sáu nhà nữa. Năm nhà không có gạo. Một nhà có, nhưng toàn gạo mới, còn dính bụi trấu – hàng không hề qua kiểm định.
Herrik trở lại trạm.
"Có bao nhiêu lính trạm này?" ông hỏi.
"Bảy người. Luân phiên."
"Và trong ba tháng gần đây, đã có bao nhiêu phần được phát cho dân Bryne?"
Viên quản lật sổ, liệt kê. Con số đúng. Nhưng Herrik không nghe.
Ông nhìn vào mắt người đàn ông trước mặt.
"Ngươi đổi gạo lấy gì?"
Im lặng.
"Mạng sống? Vàng? Thịt? Phụ nữ?"
Không lời đáp. Nhưng có mùi gì đó bốc lên từ dưới hầm trạm. Mùi thịt – không phải của loài vật nuôi.
Herrik không cần hỏi thêm.
Ông bước ra, viết nhanh vào sổ điều tra của mình một dòng duy nhất.
Trạm Dunsward phân phối giả tạo. Giao dịch chợ đen. Khả năng có giết người. Đề nghị giải thể toàn bộ hệ thống trạm Dunsward.
Ông ký tên. Đóng dấu sáp. Xé bản sao đưa cho Darin.
"Gửi về Cung Đá ngay lập tức."
Darin nuốt nước bọt.
"Và chúng ta thì sao?"
Herrik nhìn về phía lều dân, nơi những đứa trẻ vẫn nằm không cựa.
"Chúng ta ở lại."


0 Bình luận