Tập 01: Thần chú ở đây là chiến lược
Chương 3: Người cuối cùng biết mình là Vua
0 Bình luận - Độ dài: 2,576 từ - Cập nhật:
Calbrecht tỉnh dậy không bởi ánh sáng, mà bởi âm thanh. Một con quạ kêu phía ngoài cửa sổ đá. Tiếng nó lọt qua khe kính hẹp như một chiếc móng nhọn cào vào bên trong sọ.
Ông mở mắt. Căn phòng vẫn vậy: lạnh, rộng, ngửi thấy mùi giấy ẩm và mồ hôi khô.
Ba viên sỏi được đặt ở đầu giường, một nghi thức do Giáo viện đề ra, dùng để "giữ linh hồn người ngủ không trôi vào mộng quỷ." Một tu sĩ từng giải thích như vậy, khi Calbrecht còn hỏi.
Giờ thì ông không hỏi nữa.
Có người gõ cửa.
Không cần đợi lệnh, họ vào. Một y sĩ, hai người hầu, và gã Giám Ngự Loenphar, kẻ có chìa khóa mọi cánh cửa trong Cung Đá, trừ cổng mộ.
Calbrecht ngồi dậy, đầu đau như có tuyết ép vào. Họng ông đắng như nước sắt.
"Ngài đã ngủ suốt hai ngày" Loenphar nói, giọng đều đều. "Hội đồng đã phải tự chủ trì ba buổi họp vì điều đó."
Calbrecht không đáp. Ông kéo áo khoác lên người, xương kêu răng rắc như gỗ mục.
"Có khác gì đâu, ta chỉ là 'vua'. Đâu phải bố của các ngươi."
Loenphar không nhướng mày.
"Và chính vì ngài là vua, nên chúng tôi cần ngài sống."
Calbrecht cười nhạt, một tiếng như xé từ cổ họng khô.
"Ta sống. Nhưng các ngươi trị vì."
"Ngài giữ lá phiếu thứ bảy. Trong thế cân bằng, phiếu đó là tất cả."
"Vậy sao không giết ta đi? Làm một hình nhân có mồm biết nói 'chuẩn y'?"
Loenphar bước đến bàn. Hắn sắp xếp lại những cuộn giấy da phủ đầy dấu niêm của Hội đồng.
"Không ai muốn ngài chết, thưa bệ hạ. Cái chết của ngài là dấu hiệu cuối cùng cho dân chúng rằng Vương quyền không còn."
Calbrecht đứng dậy. Ông không còn mạnh. Nhưng ông vẫn là người cao, vai rộng, đôi mắt xám từng khiến mười hai Quận Sứ cúi đầu trong lễ đăng quang.
Ông đến bên cửa sổ. Nhìn xuống.
Dưới kia, dân đang xếp hàng lấy cháo.
"Ta từng nghĩ làm vua là đưa ra quyết định."
Loenphar im lặng.
"Ta từng nghĩ ta sẽ chết trong một trận chiến cuối cùng. Đầu rơi xuống giữa bùn và máu, như tổ phụ ta."
"Giờ thì sao, thưa bệ hạ?"
"Giờ ta chết dần, mỗi ngày, trong khi các người tranh nhau từng đồng gạo để nuôi đám lính chết đói."
Loenphar chắp tay.
"Chúng tôi đang giữ ngài sống, để loài người còn gọi ai đó là vua. Thế là đủ."
Buổi chiều, Calbrecht được cho phép đi dạo trong Vườn Câm – khu vườn đá không lời trong nội thành Cung Đá. Không có ai ở đó ngoài một người già mù quét tuyết.
Khi ông ngồi xuống băng ghế, người mù ngẩng đầu.
"Tiếng bước của bệ hạ nặng hơn trước."
"Vì ta già hơn trước."
"Không phải vì tuổi, mà vì vua không còn bước như vua."
Calbrecht nhìn gã già, không rõ là ai, nhưng giọng quen như gió cũ.
"Ngươi là ai?"
"Ta từng là Người Thổi Kèn trong buổi đăng quang của ngài."
Im lặng một lúc lâu. Chỉ có tiếng tuyết rơi như cát.
"Ngài còn tin là mình là vua không?" người mù hỏi.
Calbrecht nhìn xuống bàn tay gầy, rồi nhìn về phía bức tường thành nơi treo cờ hiệu của mình – sờn, rách, không ai còn vá nữa.
"Ta không biết."
Tối hôm đó, trong căn phòng lạnh, Calbrecht ngồi một mình bên bàn gỗ sứt cạnh. Đống giấy cuộn của Hội đồng xếp chồng bên trái, một chậu sắt than cháy âm ỉ bên phải. Không ai giám sát, không ai gõ cửa.
Ông lấy một cuộn ra, đọc lướt. Toàn những chữ khô khốc: phân phối gạo, trừng phạt cướp lương, thống kê số người chết rét ở Quận Đông. Không một dòng nào nhắc đến lý do vì sao họ còn phải tiếp tục.
Ông đốt nó. Rồi cuộn thứ hai. Rồi cuộn thứ ba.
Không phải để phản đối. Không phải để nổi loạn. Mà chỉ vì chúng không còn đáng để đọc nữa.
Khói âm thầm lan lên trần, quyện với mùi tro và hơi rượu cũ. Ánh lửa phản chiếu lên mặt Calbrecht, giờ đã hằn sâu nếp nhăn, nhưng ánh mắt vẫn còn rõ một điều duy nhất: ông còn biết mình đang ở đâu. Và tại sao tất cả lại thành ra thế này.
Ông ngồi đó, nhìn lửa, không cầu xin, không chờ đợi.
Chỉ có một vị vua già, không còn ai để trị vì, và một đêm dài không ai đến gọi.
...
Phòng nghị sự của Cung Đá nằm sâu dưới lòng đất, ngay sau kho lưu trữ quốc ấn, được trấn giữ bởi hai lớp cửa sắt và một đội lính đã được thay gác tám lần một ngày. Không ai được phép ra vào trong giờ họp, trừ khi mang theo hộ lệnh của chính Vua – thứ giấy giờ đây phủ bụi trên bàn cạnh giường bệnh.
Bảy ghế. Sáu người. Một trống.
Chiếc ghế ở đầu bàn vẫn để trống, phủ tấm lụa xám lạnh. Ghế của Vua.
Radric, Tể tướng Nội Chính, là người mở lời trước. Ông ta trông như một con cáo già chưa ngủ đủ, nhưng trí óc vẫn sắc lạnh như băng thép.
"Chúng ta cần chốt quyết định về Darnoc trong vòng nửa canh giờ. Nếu rút quân, ta cần mở hành lang tiếp tế cho lực lượng tái bố trí về vùng trung tuyến Glaiv. Nếu giữ, ta cần tăng vận chuyển lương và vũ khí, mà hiện không còn dư ra được bao nhiêu."
Myren đặt mũ chiến lên bàn, gõ tay lên bản đồ nhuốm máu đã khô.
"Chúng ta mất Darnoc rồi. Ba trại tiền tiêu không còn tín hiệu. Phái đoàn do Marah dẫn đi tiếp viện cũng đã biến mất."
Radric khoanh tay, mắt sụp xuống.
"Ba trại đó rút còn hơn mất. Đã nói từ tháng trước. Giữ lại là tự sát."
"Đó là vùng đất cuối cùng chắn rừng Lapinarii với quận Glaiv. Mất nó, dân Glaiv phải rút về thủ đô. Vậy rồi ai giữ bìa băng?" Myren nheo mắt.
"Ngài đang đòi thêm người trong khi không còn cả rạ để nuôi ngựa." Loen chen vào. "Tôi không thể gửi thêm một bao yến nào ra đó nếu không có chỉ thị."
Sứ giả Ngoại Vực, nữ quan tên Helene, vén mái tóc bạch kim ra sau tai. Giọng bà bình tĩnh đến lạnh.
"Chúng ta có thể mở lại kênh đàm phán với tộc Drav'uun phía Bắc. Họ từng trung lập. Nếu họ chấp nhận tiếp tế đổi kim loại, có thể giữ được tuyến Bắc thêm một mùa."
Radric hừ mũi.
"Trung lập? Cái bọn mọc vảy sống trong mù sương? Lần cuối đàm phán, chúng cắn gãy đầu đặc sứ. Tôi vẫn nhớ tiếng gãy ấy."
Helene không giận. Bà chỉ rút ra một bản thỏa ước cũ, đặt lên bàn.
"Chúng ta không còn lựa chọn sang trọng nữa, thưa Tể tướng. Tôi sẽ đi nếu các vị không dám."
Myren, người điều hành quân đội vương quốc gõ mạnh hơn vào bàn.
"Giữ Darnoc là cần thiết. Đó là nút giao cuối cùng chặn thú nhân Lapinarii tràn xuống dãy thấp. Mất nó, Glaiv sẽ rơi. Và nếu Glaiv rơi, Veyrhall phải chuẩn bị tử thủ."
Magister Loen, phụ trách hậu cần, lật sổ, giọng đều đều.
"Hiện tại, chỉ còn năm đoàn xe tiếp tế được bảo vệ đủ để băng qua tuyến đồi phía Nam. Nếu cử đi Darnoc, các khu dân cư hậu phương như Phường Kromlên và Cổng Đông sẽ phải giảm khẩu phần xuống còn một phần ba."
Radric thở dài.
"Ta đã nói từ trước. Darnoc chỉ còn giá trị chiến thuật, không còn giá trị chiến lược. Nó là chiếc xương chúng ta đang nhai đến gãy răng. Rút đi. Dồn lực vào nơi còn có cơ hội cầm cự."
Helene ngẩng lên khỏi xấp hồ sơ.
"Ngài nói đúng một nửa. Nhưng nếu chúng ta rút, ta cần bắt buộc đàm phán ngay với các dị tộc trung lập ở phía Bắc và phía Đông để lập vùng đệm."
Myren cười nhạt.
"Thứ duy nhất chắc chắn trong chiến tranh là cái chết. Còn lại, tất cả đều có thể phản bội."
Aldren, Chủ tế Giáo viện, người già nhất trong phòng, cất giọng trầm.
"Dân chúng không còn niềm tin. Nổi loạn đã xảy ra ở ba khu phường. Họ không đòi gạo, họ đòi một lý do để sống tiếp."
Loen chen vào, ngắn gọn.
"Không có gạo để cho họ tin. Và cũng không có lý do nào đủ thuyết phục khi cái bụng trống rỗng."
Cả căn phòng rơi vào im lặng trong một khoảnh khắc ngắn.
Lúc này, Herrik - Học viện trưởng mới lên tiếng. Ông trông trẻ hơn tuổi thật, mái tóc chỉ mới lấm tấm bạc, nhưng ánh mắt không giấu nổi mệt mỏi của một người đã đọc quá nhiều báo tử.
"Vậy thì tôi đề xuất một hướng. Tái tổ chức toàn bộ hệ thống cung ứng quốc gia. Không phải tăng sản lượng, mà là tối ưu phân phối. Chúng ta có dữ liệu từ mười sáu quận, từ ba mươi bảy trạm giám lương. Nhưng hiện chưa ai đang tổng hợp, kiểm tra chéo và phát hiện lãng phí."
Radric nheo mắt.
"Ngài định nói gì?"
Herrik rút ra một bản đồ giấy sáp. Trên đó là lưới đỏ, vàng, đen thể hiện luồng hàng, xe, người di chuyển từ ba khu trữ trung tâm đến các tuyến phòng thủ.
"Hiện mỗi ngày, hệ thống vận chuyển mất hai mươi hai phần trăm lượng hàng do thất lạc, trộm cắp hoặc trùng tuyến. Nếu gom toàn bộ dữ liệu, gom cả quyền kiểm tra lương kho, tôi có thể hạ con số ấy xuống còn tám phần trăm trong vòng mười lăm ngày."
Loen chậm rãi nói.
"Ngài đang xin quyền kiểm soát toàn bộ Trạm Giám Lương?"
"Không kiểm soát, mà giám sát. Hợp nhất báo cáo, kiểm tra bất thường, bắt đầu từ Glaiv rồi lan xuống. Nếu có kết quả, chúng ta sẽ có đủ gạo để giữ Darnoc thêm ba tuần mà không cần hi sinh dân nội thành."
Radric nhìn ông chăm chú.
"Ngài cần ai để làm việc đó?"
"Một đội điều tra nhỏ, chọn từ Học viện và quân hậu tuyến. Không dùng người từ các quận, để tránh thiên lệch. Và sự ủng hộ chính thức của Hội đồng để Trạm trưởng không thể từ chối tiếp cận sổ sách."
Lò than kêu lách tách, đổ ánh sáng lên những gương mặt sạm đen vì đêm trắng.
Cuối cùng, Radric nói:
"Ta ủng hộ. Với điều kiện mọi phát hiện đều phải thông qua kiểm chứng chéo tại Hội đồng."
Loen gật đầu.
"Tôi đồng ý, nếu được quyền ưu tiên điều phối lại xe ngựa và kho thóc theo kết quả điều tra."
Myren ngả lưng ghế.
"Nếu các ngài khiến tôi có thêm gạo và gươm mà không cần đào xác, tôi cũng không phản đối."
Helene cười nhạt.
"Tôi sẽ cần báo cáo chi tiết, để nếu có dị tộc nào hỏi ‘loài người còn sống được không’, tôi sẽ biết đường trả lời."
Aldren khẽ gật.
"Nếu việc đó cứu được người, ta chấp thuận."
Tất cả quay sang chiếc ghế trống ở đầu bàn.
Vua Calbrecht II vẫn không có mặt.
Nhưng không ai yêu cầu trì hoãn.
Sáu phiếu thuận. Quyết định được thông qua.
Ngay sau cuộc họp, Hội đồng sẽ gửi chỉ thị khẩn: thành lập Đội Giám Khảo Trung Ương trực thuộc Học viện, bắt đầu rà soát toàn bộ chuỗi cung ứng của vương quốc.
Không ai trong phòng nói ra, nhưng ai cũng hiểu:
Nếu lần này thất bại, loài người không chết vì bị tàn sát. Họ sẽ chết đói trước.
...
Buổi sáng, ánh nắng nhợt nhạt tràn vào từ khe cửa sổ hẹp, đổ một vệt sáng lên bàn gỗ. Calbrecht vẫn chưa rời khỏi chiếc ghế từ đêm qua. Trên bàn, một xấp thư mới – mực còn chưa khô. Dòng chữ rõ nét, thẳng hàng, viết bởi tay của Radric, có đóng dấu sáp đỏ của Hội đồng.
Một quyết nghị được thông qua: thành lập Đội Giám Khảo Trung Ương, do Herrik lãnh đạo. Mục tiêu: kiểm tra toàn diện hệ thống Trạm Giám Lương. Kèm theo đó là một dòng ghi chú, dường như viết thêm vội vàng:
“Đã có sáu phiếu thuận. Chúng tôi không muốn làm phiền ngài khi tình trạng sức khỏe chưa ổn định.”
Calbrecht nhếch mép. Một kiểu lịch sự kín đáo. Một cú đẩy mềm xuống băng ghế.
Ông đứng dậy. Đầu nhói lên một thoáng, nhưng ông phớt lờ. Bước ra hành lang, ông đi qua những kẻ cúi đầu chào với ánh mắt trống rỗng, họ không biết nên chào như lính chào vua, hay chỉ như chào một người già. Căn phòng tiếp theo là nơi ông từng họp hàng đêm với cha mình, vị vua tiền nhiệm được chọn trong loạn thế.
Nay, căn phòng đã là nơi bàn bạc của sáu chiếc ghế khác. Mỗi chiếc ghế có người ngồi vững, có lưới hỗ trợ. Chiếc ghế của ông dù được đặt cao nhất, nay chỉ còn dùng để quan sát.
Calbrecht dừng lại trước bức tường treo bản đồ. Những vết ghim đỏ chi chít. Một dòng tên nhỏ nằm phía Nam: Trạm Glaiv Trung bị điều tra. Một tấm thiệp mới đính bên cạnh, mực đen: “Đội Giám Khảo đã đến.”
Ông nhìn bản đồ rất lâu. Không vì chiến lược. Mà vì bản thân ông vẫn còn ở đó, ở góc trái dưới cùng, với tư cách một người được thông báo.
Chỉ là thông báo.
Phía sau lưng, tiếng chân nhẹ của một phụ tá.
"Thưa bệ hạ. Ngài Radric có để lại lời nhắn: nếu bệ hạ muốn có bản tóm tắt đầy đủ, ngài ấy sẵn sàng cử thư ký đến trình bày riêng."
Calbrecht quay lại. Ánh mắt không giận, chỉ buồn.
"Nếu họ muốn ta chỉ đọc báo cáo, họ nên đóng ta vào khung gỗ mà treo ở đây."
Người phụ tá cúi đầu, lặng im.
Calbrecht quay lại phòng. Đóng cửa.
Ông lấy bút, lấy giấy. Rồi dừng tay.
Viết cho ai?
Radric không cần lời ông. Loen không cần phê duyệt. Myren chỉ cần quân. Aldren còn giữ được lòng dân, nhưng không giữ được kho. Herrik thì... ông không biết.
Một lúc sau, ông cầm lấy cây nến, châm lửa, đốt tờ giấy chưa viết chữ nào. Tro bay lên, nhẹ như sợi tóc của mẹ ông ngày trước – người từng nói: quyền lực thực sự là khi con không cần hét, và thiên hạ vẫn im.
Ông nhìn ngọn lửa.
Có lẽ đã đến lúc một vị vua phải học cách tồn tại như một con người.Không ghế. Không vương miện. Không quyền.Chỉ còn trách nhiệm không ai trao, nhưng không ai khác mang nổi.


0 Bình luận