Khoác lên mình chiếc áo choàng màu đỏ và thanh kiếm Luminaris đeo sau lưng, Elias theo chân Rodrik lên tầng trên, họ đi đến khu vực tiền sảnh của học viện.
Hôm nay đã là ngày thứ hai mươi Elias sống ở thế giới này, và cậu đã biết thêm được một vài thông tin quan trọng.
Thứ nhất, theo như những gì Rodrik đã nói, căn phòng ở tầng dưới không phải là phòng thử thách duy nhất trong trường mà còn có ba nơi khác nữa, chúng thậm chí còn rộng lớn hơn phòng này. Các giờ học thực hành phép thuật, kiểm soát dòng chảy của học sinh trong trường thường diễn ra ở những địa điểm trên. Còn căn phòng mà họ đang sử dụng vốn là một căn phòng cấm. Bởi một hiện tượng bí ẩn, một lời nguyền xảy ra cách đây mười năm đã khiến cho nó bị cách ly khỏi phần còn lại của học viện.
Các học sinh và giáo viên, bất kể giới tính hay tuổi tác. Khi sử dụng phép thuật trong phòng đều nói rằng họ đã mơ thấy một giấc mơ kì lạ, đáng sợ mỗi khi đi ngủ. Và dù có sử dụng bất kì phương pháp nào để có được một giấc ngủ ngon mà không nhìn thấy giấc mơ kia, từ yểm bùa, trừ tà hay sử dụng thuốc…thì cũng đều vô dụng. Không một pháp sư tài ba nào trên khắp Eryndor có thể hoá giải cơn ác mộng này.
Các nạn nhân đã kể lại câu truyện về một cuộc đuổi bắt trên địa điểm là cánh đồng hoa hướng dương héo úa. Một người phụ nữ khoả thân sẽ đuổi theo bạn, nếu bạn chạy nhanh, cô ta sẽ chạy nhanh, nếu bạn chạy chậm, cô ta sẽ chạy chậm, còn nếu bạn dừng lại, thì người phụ nữ sẽ dừng lại, với khoảng cách giữa hai người chỉ bằng một ngón tay cái. Rồi hơi thở lạnh như băng, hôi thối như xác chết động vật lâu ngày từ mồm cô ta sẽ phả vào người bạn, và dù bạn có gào thét trong sợ hãi hay cố gắng giao tiếp trong vô vọng, thì người phụ nữ đó cùng sẽ không nói bất kì điều gì về lí do tại sao cô ta lại làm những việc này.
"Tại sao họ không chọn cách đối mặt với cô ta, tấn công ngược lại, dù sao thì đó là một người phụ nữ khoả thân mà, tôi nghĩ cánh đàn ông trong mơ hẳn phải biết cách xử lí vấn đề này tốt hơn chứ?" Elias tò mò.
Rodrik, người thú nhận đã từng một lần là nạn nhân của cơn ác mộng kia, khi nghe câu hỏi này của Elias, chỉ xoa nhẹ cái đầu trọc của ông và nhăn mặt, đáp.
"À thì, ta cũng từng nghĩ như cậu vậy, chỉ có một vấn đề nhỏ. Đó là người phụ nữ kia có thân hình của một bà lão đã bảy mươi tuổi."
Elias nhắm mắt, tưởng tượng ra cảnh tượng đấy, và cậu rùng mình.
Mãi cho đến khi tư tế Theron nói về lời sấm truyền xuất hiện trong giấc mơ của ông về sự xuất hiện của một anh hùng đến từ thế giới khác, thì cách đây hai năm căn phòng này mới được mở lại. Và lời nguyền bí ẩn kia cũng tự nhiên biến mất. Còn hiệu trưởng Hagrid Actor đưa ra tuyên bố rằng hai đại pháp sư Rodrick và Maera đã tìm ra cách để hoá giải lời nguyền.
"Vậy có ai hỏi ông và Maera đã làm cách nào để hoá giải lời nguyền kia không?" Elias hỏi Rodrik khi họ đang chơi cờ với nhau.
Rodrik nhún vai, cười khoái chí. "Đơn giản thôi con trai, ta bảo họ rằng khi gặp lại hồn ma kia một lần nữa trong giấc mơ của mình, thì quý ngài Rodrik Daelwyn đây đã nhớ ra gã vốn là một người đàn ông, và một gã đàn ông chân chính cần phải biết cách thể hiện sự mạnh mẽ của hắn khi cần thiết nếu muốn khuất phục đàn bà, dù đó có là một mụ đàn bà đã bảy mươi tuổi."
"Còn phần công việc của Maera là gì vậy?"
"Bà ta cũng xuất hiện trong giấc mơ của ta, và chứng kiến tất cả."
Dù Elias chả hiểu tại sao những người còn lại trong ngôi trường này chấp nhận được cái câu chuyện cười quen thuộc và vớ vẩn của cánh mày râu về cách họ xử lí linh hồn của các ma nữ, nhưng suy cho cùng thì đấy không phải là vấn đề của câu.
Phần thưởng của họ là được toàn quyền sử dụng căn phòng này cho mục đích cá nhân. Dĩ nhiên, cũng có những ý kiến bất mãn từ phía học sinh và giáo viên trong trường, nhưng suy cho cùng. Như Rodrik đã nói, nếu bạn làm được một việc mà không ai khác có thể làm được. Thì bạn cũng xứng đáng với phần thưởng mà không ai khác có thể nhận được. Và đó là luật chơi công bằng.
Chả phải đó là cách đúng đắn nhất để thúc đẩy nền văn minh của nhân loại thay đổi và phát triển theo thời gian ư.
Thứ hai. Ở Eryndor, một đứa trẻ có tiềm năng sử dụng phép thuật sẽ nhìn thấy một luồng ánh sáng bao quanh cơ thể khi chúng bắt đầu bước vào tuổi dậy thì, tầm mười một tuổi trở nên. Mỗi năm một lần, trong vòng tám ngày, ánh sáng sẽ xuất hiện khoảng hai phút trên người đứa trẻ khi chúng tỉnh táo. Khi sự kiện này xảy ra, đứa trẻ đấy sẽ cần phải nói với cha mẹ, người giám hộ, hoặc chính bản thân chúng báo cáo lại với chính quyền địa phương hoặc nhà thờ gần nhất. Việc báo cáo sai hoặc cố tình lừa dối sẽ bị xử phạt. Còn nếu trốn tránh không báo cáo, thậm chí sẽ bị coi là hành vi phản quốc, bởi các pháp sư là nguồn nhân lực quý giá của Eryndor.
Dĩ nhiên, đa số dân thường đều cảm thấy vinh dự và hãnh diện khi con cháu họ có thể trở thành một pháp sư trong tương lai. Phần thưởng mà họ nhận được cũng rất xứng đáng.
Cần phải lưu ý là người bình thường sẽ không thể thấy được luồng ánh sáng. Và nó là một món quà được ban tặng theo cách hoàn toàn ngẫu nhiên. Bất kì đứa trẻ nào, được sinh ra trong bất kì hoàn cảnh nào, bởi bất cứ người mẹ nào. Dù sống trong cảnh giàu sang hay nghèo hèn, dù thông minh hay ngốc nghếch, dù dũng cảm hay hèn nhát… cũng đều có thể nhận được cái gọi là "lời chúc phúc" của các vị thần.
Chính bởi vậy nên những bộ luật về việc bảo vệ trẻ em luôn được đặt lên hàng ưu tiên. Cha mẹ hay người giám hộ sẽ có trách nhiệm quan trọng trong việc chăm sóc và quan tâm đến chúng. Trẻ mồ côi thường được sống dưới sự bảo hộ của nhà thờ và giáo hội, để không ai bị bỏ rơi trước cơ hội trở thành pháp sư.
Dù quãng thời gian một tuần trôi qua và ánh sáng không còn xuất hiện nữa, nếu đứa trẻ đã được xác nhận là có tiềm năng ma thuật bởi người Khảo Quang. Những người được nhà thờ và hoàng gia đào tạo để thực hiện nhiệm vụ quan sát, kiểm chứng và ghi chép hiện tượng này. Thì tên của đứa trẻ sẽ được ghi vào sổ đăng ký, bảo đảm quyền nhập học tại các trường phép thuật của vương quốc khi đủ tuổi.
Tuy nhiên, cơ hội này chỉ kéo dài từ tuổi mười một cho đến tuổi trưởng thành, tức mười bảy. Nếu đến năm cuối cùng mà chưa từng phát sáng, thì quãng đời còn lại của đứa trẻ đó sẽ chỉ là một người bình thường. Dẫu vậy, trong lịch sử Eryndor vẫn tồn tại một vài trường hợp ngoại lệ kỳ lạ. Họ được gọi là "những kẻ thức tỉnh muộn."
Thứ ba. Về thép Celestial, một dạng kim loại quý hiếm thường được sử dụng trong việc chế tạo vũ khí dành cho các pháp sư. Những món vũ khí này có tác dụng rất lớn trong việc giúp người sử dụng khuếch đại năng lực ma thuật của mỗi cá nhân.
Nhược điểm của kim loại này là độ bền của chúng. Một vài nhát chém quá mạnh khi va chạm với vũ khí được làm bằng sắt thép thông thường, và nó sẽ nứt. Sử dụng phép "dẫn dòng" nên những vũ khí dạng này thậm chí còn dẫn đến đến tình trạng quá nhiệt cực kì nhanh chóng. Vậy nên, vũ khí làm từ Celestial nguyên chất thường chỉ được chế tạo ở dạng nhỏ gọn như dao găm, đũa phép… những thứ không cần chịu sự va chạm trực diện.
Còn với các dạng vũ khí lớn hơn như kiếm, rìu, giáo. Các thợ rèn đã nghĩ ra cách pha trộn Celestial với sắt hoặc thép thường. Tạo thành một dạng hợp kim "bán Celestial". Bền hơn Celestial nguyên chất, vẫn khuếch đại ma lực nhưng kém hơn, bù lại đủ cứng cáp để mang ra sử dụng trên chiến trường.
Rodrik đã từng mang đến phòng thử thách một thanh kiếm được làm bằng thép Celestial nguyên chất và cho Elias được tận mắt chứng kiến. Thanh kiếm này có thân kiếm khá mỏng, màu sắc lấp lánh như thuỷ tinh. Nó được coi là món hàng quý hiếm ở Eryndor, gần như vô dụng trong chiến đấu. Các gia đình quý tộc thường giữ chúng chỉ với mục đích để trưng bày, khoe khoang sự giàu có của họ.
Cũng bởi vậy nên những mỏ Celestial luôn là mục tiêu hàng đầu bị tấn công bởi kẻ thù, khiến số lượng khai thác đang trên đà suy giảm. Đây là một trong những vấn đề quan trọng khiến cho chính quyền Eryndor phải đau đầu tìm cách giải quyết.
Cuối cùng. Điều khiến Elias cảm thấy kì lạ nhất là khi hỏi Rodrik, Maera hay bất cứ ai khác mà cậu quen biết từ lúc sống ở thế giới này về việc kẻ thù của họ là ai. Thì đa phần đều có thái độ lảng tránh khi nhắc đến chúng, cậu chỉ biết chúng được gọi bằng cái tên The Fallen. Và cậu cũng nhớ đến thái độ căm ghét không thèm che giấu của Seraphina, người mà cậu biết hiếm khi thể hiện cảm xúc thật sự của cô dù mới chỉ sống bên cạnh cô trong vòng hai mươi ngày.
Có vẻ như cậu sẽ cần phải đọc nốt cuốn sách "lịch sử của Eryndor" nếu muốn biết câu trả lời cho tất cả những vấn đề còn lại. Elias hạ quyết tâm sẽ làm điều đó ngay đêm nay. Cơ thể cậu đã quen dần với sự mệt mỏi sau khi thực hiện thiền định, một cách giúp điều hoà dòng chảy mà Rodrik đã hướng dẫn.
Giờ học buổi chiều đã kết thúc, các học sinh bắt đầu ra khỏi lớp học để đi đến khu vực nhà ăn tập thể. Từ tầng trên xuống cầu thang, họ đi thành từng nhóm với nhau, vừa đi vừa trò chuyện, cười nói, tranh luận sôi nổi về những vấn đề trong cuộc sống thường ngày tại trường và những dự dịnh nghề nghiệp trong tương lai.
"Cậu định làm gì sau khi tốt nghiệp?"
"Tiểu thư Bella đã nói với tôi sẽ xin cha cô ấy để dành cho tôi một công việc đặc biệt trong gia tộc Belgrave."
"Việc gì vậy, dọn dẹp chuồng ngựa hả."
Tiếng cười khúc khích vang lên.
"Cha tôi đã nói sẽ đuổi tôi ra khỏi nhà nếu như tiếp tục bị điểm F trong bài kiểm tra thực hành."
"Vậy cậu đã được bao nhiêu điểm trong bài kiểm tra lần này vậy?"
"Điểm số không nói lên hết được tài năng của một pháp sư, đây là một sai lầm của hệ thống giáo dục, chúng ta cần phải đấu tranh với những nhận định sai trái này, cậu có đồng ý với tôi không ?"
"Rốt cuộc cậu đã được bao nhiêu điểm?"
"Gia đình cậu có muốn nhận nuôi một pháp sư trẻ tuổi không nhỉ? ."
Tiếng cười khúc khích vang lên lớn hơn.
Ba màu áo nổi bật trong đám đông: đỏ thẫm của đấu pháp sư, trắng của ma pháp sư và xanh lá của trị liệu sư. Trên ngực áo mỗi người là một huy hiệu thêu hình thanh kiếm màu bạc, số lượng từ một đến ba, biểu tượng cho trình độ của từng người. Đa số các học sinh đều chỉ có một đến hai thanh kiếm trên huy hiệu. Chỉ các giáo viên và số ít học sinh xuất sắc nhất là được vinh danh với con số ba thanh kiếm
Elias nhìn lại chiếc áo cậu đang mặc, không có bất kì một thanh kiếm nào cả, cậu chỉ là một tân binh đúng nghĩa.
Ngoài các giờ học thực hành phép thuật, học sinh trong trường còn được giảng dạy các môn học như ngữ pháp, toán học, lịch sử, thiên văn học… Rodrik và Maera cũng từng là học sinh tại ngôi trường này. Maera đã từng nói với Elias rằng Rodrik sở dĩ tốt nghiệp được là bởi tài năng phép thuật của ông được đánh giá là rất tốt, còn nếu lấy thang đo là điểm số ở các môn học khác, thì "lão hói đấy" sẽ bị kẹt lại ngôi trường này trong vòng ít nhất là mười năm.
Lúc đó cả hai người đã cười với nhau lâu đến mức không để ý đến Rodrik đã đứng đằng sau họ từ lúc nào với khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận.
Hầu hết học sinh nơi đây đều thuộc dạng theo học nội trú. Chỉ số ít là sống cùng gia đình bên ngoài, nội quy nhà trường không cho phép họ được sống một mình cho đến khi tốt nghiệp. Mỗi người đều phải chịu sự giám sát kĩ lưỡng từ phía nhà trường và gia đình. Kể cả trong quãng thời gian hai tháng nghỉ hè.
Giám thị Augus Finch, một người đàn ông với khuôn mặt lúc nào cũng cau có và khó chịu như thể cuộc đời ông chả hề có thú vui cá nhân nào, người luôn mặc những bộ đồ màu xám và đen đang đứng gần khu vực vòi phun nước màu bạc giữa tiền sảnh, ông chỉ còn một con mắt lành lặn bên trái, còn bên phải là một con mắt giả có khả năng xoay tròn trong hốc mắt.
Đám học sinh thường đồn đại rằng con mắt đấy có khả năng nhìn xuyên thấu qua lớp áo choàng, bởi không ít lần chúng bị bắt quả tang khi giấu đồ ăn vặt hoặc sách cấm dưới áo. Và dù rất căm ghét ông ta, nhưng ai cũng phải công nhận là lão già "kết hôn với mèo" đấy luôn làm tốt công việc của mình.
Sở dĩ Finch bị đặt biệt danh như vậy bởi ông không kết hôn mà sống cùng một con mèo màu trắng giống cái đã hơn mười một năm rồi. Nó được gọi bằng cái tên đầy kiêu hãnh "nữ hoàng" và được quý mến bởi cả giáo viên lẫn học sinh trong trường, bởi trí tuệ đặc biệt hơn hẳn đồng loại của nó.
Có lần một nam sinh với mục đích trả thù ông Finch vì tịch thu đồ của hắn đã đưa thức ăn bị tẩm độc là một khúc cá nướng cho con mèo. "Nữ hoàng" không những không ăn khúc cá mà còn chạy đi mách với Finch bằng ngôn ngữ của loài mèo, một số trị liệu sư đã dịch được thông điệp của nó và lập tức tố cáo với các giáo viên khác. Kết quả là gã nam sinh kia bị phạt nặng vì vi phạm lệnh cấm hành hạ động vật của trường
Có vài lần khi kết thúc lớp học với Rodrik và ra về, Elias đã bắt gặp con mèo trắng kia, và nó luôn chăm chú quan sát cậu bằng đôi mắt màu xanh xinh đẹp, nhưng không hề theo chân cậu. Elias có một cảm giác rất kì lạ về nó nhưng không biết phải giải thích điều này như thế nào. Phải chăng nó đã biết thân phận thật sự của cậu, rằng cậu thật ra là ai?
Từ phía đối diện, một nhóm đấu pháp sư trẻ tuổi đang đi tới. Dẫn đầu là Robert Durnhall.
Hắn ta có một mái tóc màu nâu dài được chải chuốt gọn gàng. Khuôn mặt ưa nhìn với vết sẹo nhỏ trên má phải. Dáng người cao ráo, đầy vẻ nam tính. Là mẫu đàn ông dễ dàng thu hút sự chú ý của nữ giới ở bất kì nơi đâu họ gặp gỡ.
Và trước khi Elias phải tự hỏi bản thân vì sao lại thấy gã rất hấp dẫn. Robert đã đứng trước mặt họ, hắn mở lời.
"Thầy Daelwyn, chào buổi tối."
"Chào em, Robert." Rodrik nói, ánh mắt ông dừng lại trên ngực áo choàng, nơi hiện hữu huy hiệu thêu hình ba thanh kiếm. "Vậy là em đã chính thức trở thành một huynh trưởng rồi. Chúc mừng. Thầy Barty trao nó cho em từ bao giờ thế?"
"Tuần trước, thưa thầy." Robert đáp, khuôn mặt hắn toát lên vẻ kiêu hãnh.
"Em xứng đáng với nó," Rodrik gật gù. "Barty đã nói với ta như vậy. Ông ấy là một giáo viên xuất sắc, tất nhiên," Ông hơi ưỡn ngực, giọng cất cao hơn, "vẫn kém ta một chút."
Elias khịt mũi.
Robert đồng tình. "Đúng vậy. Nhất là trong những giờ học thực hành. Em tin rằng ở học viện này, kỹ năng chiến đấu của thầy là thứ khó ai có thể sánh bằng."
Rodrik nhăn mặt, giả bộ xua tay, nhưng không giấu nổi vẻ khoái chí. "Thôi nào, em tâng bốc ta quá rồi. Nếu các giáo viên khác nghe thấy, chắc chắn họ sẽ không vui đâu."
"Là một thành viên của gia tộc Durnhall, em chỉ nói lên sự thật từ trong trái tim mình." Robert nói, hơi cúi đầu.
"Cái quái gì thế này, hắn ta trông cứ như thể vừa bước ra từ một cuốn tiểu thuyết về đề tài hiệp sĩ vậy." Elias nghĩ thầm. Và cậu khó chịu với chính suy nghĩ của mình.
Robert nhìn về phía Elias, như thể giờ mới nhận ra sự tồn tại của cậu.
"À quên mất, hãy tha lỗi cho sự vô tâm của tôi, xin chào chàng công tử đến từ xứ Valesmeres."
Rõ ràng, mối quan hệ giữa họ không đủ thân thiết đến mức có thể gọi nhau bằng tên.
"Tên của tôi không phải là "chàng công tử đến từ xứ Valesmere"." Elias đáp, cố gắng giấu đi sự khó chịu trong giọng nói.
"Chắc chắn rồi." Robert nhún vai, thể hiện rõ là hắn không cần biết hay quan tâm cậu là ai, rồi sự chú ý của hắn đặt vào thanh kiếm Elias đang đeo sau lưng.
"Đẹp đấy, cha cậu đã mua nó ở đâu vậy, tôi chưa thấy phần chuôi kiếm nào được tạo hình ấn tượng như thế?"
Elias đưa tay lên chạm vào Luminaris. Quả thực phần chuôi được chạm khắc hình vảy rồng của thanh kiếm rất dễ tạo ấn tượng cho những ai nhìn thấy nó. "Một món quà nhân dịp sinh nhật. Hàng thủ công được đặt làm riêng, có vấn đề gì với việc đấy không?"
"Không có gì cả." Robert nói, "chỉ là tôi có một lời khuyên dành cho câu. Mang một thanh kiếm đẹp như vậy ra ngoài đường rất dễ khiến cho chủ nhân của nó trở thành mục tiêu của lũ trộm cướp, những kẻ sẽ theo dõi, rình rập cho đến lúc cậu ngủ say hay đang đi tè và."
Gã đưa tay lướt qua cổ, tạo thành một vết chém vô hình trong không khí.
"Người cha giàu có của cậu sẽ mất đi đứa con trai yêu quý của ông ta." Robert nháy mắt. "Dĩ nhiên, nếu chỉ mang theo nó để khoe mẽ với phụ nữ ở những nơi riêng tư thì ổn cả."
Phía sau lưng hắn vang lên tiếng cười, đám nhóc kia đang phụ hoạ cho thủ lĩnh của chúng.
"Cảm ơn vì lời khuyên." Elias nói. "Vậy cậu có gợi ý gì về việc tôi nên bảo vệ bản thân như thế nào lúc đang đi tè không?"
Robert nhếch môi, khinh khỉnh. "Hãy đưa nó cho tôi, cậu sẽ không cần phải lo sợ về lũ trộm cướp hay những thứ tồi tệ hơn. Và tôi tin thanh kiếm sẽ rất vui mừng khi tìm thấy chủ nhân đích thực của nó."
"Trong hơn một trăm năm qua, chưa có ai từng nhấc lên được Luminaris khỏi mặt đất cả, không một ai, ngoại trừ cậu." Elias nhớ về những lời tư tế Theron và Seraphina đã nói khi họ gặp gỡ lần đầu tiên ở thế giới này.
"Tôi không nghĩ là cậu xứng đáng với thanh kiếm này đâu." Elias cười, lịch thiệp đáp. Rồi cậu quay sang phía Rodrik.
"Chúng ta đi thôi."
Nhưng khi họ vừa mới bước qua Robert và đám tuỳ tùng. Gã lập tức nói lớn với vẻ khiêu khích.
"Này, tôi muốn biết, cha cậu có thuê một bảo mẫu để trông chừng cậu, giúp cậu không làm ướt giường ngủ vào mỗi sáng khi thức dậy không vậy?"
"Có chứ." Elias quay mặt lại, cậu nhìn vào mắt gã, nói dõng dạc từng lời. "Gia đình tôi đã thuê mẹ cậu để chăm sóc tôi cả ngày lẫn đêm mà."
Và trong vòng hai giây, khuôn mặt của Robert đã áp sát Elias đến mức mũi cả hai người gần như chạm vào nhau, đồng thời bàn tay của Rodrik cũng giơ lên, chạm vào vai Robert.
"Bình tĩnh đi nào, nên nhớ ta vẫn đang đứng ở đây đấy."
"Em hiểu, thưa thầy." Robert trả lời. Hắn vẫn nhìn vào Elias với đôi mắt dường như đang phát ra những tia lửa.
"May mắn cho mày đấy, luôn có những người xuất hiện đúng lúc để cứu cái mông của mày."
"Vậy thì tôi cần phải cám ơn cái mông may mắn của mình hôm nay rồi." Elias nói, cậu mỉm cười.
Khi Robert cùng nhóm bạn khuất dần sau hành lang dẫn về phía nhà ăn tập thể, Elias vẫn còn nhìn theo họ. Cậu nhớ đến những lần được nếm thử thức ăn trong học viện này. Hương vị của chúng không tệ, nhưng khá nhạt nhẽo. So với những món ăn được chế biến tại vương cung Dawnspire, là cả một khoảng cách về mặt trình độ nấu nướng, cậu vô thức nuốt nước bọt khi nhớ đến món gà nướng với nước sốt chanh được ăn hôm qua.
Elias hỏi Rodrik. "Ông có thường xuyên dùng bữa ở bếp ăn trong trường không vậy?"
"Có chứ." Rodrik đáp ngay, đầy vẻ hứng khởi. "Ta cần tiết kiệm tiền lương của mình cho những mục tiêu thú vị hơn là ăn uống. Nhất là khi giá cả thực phẩm ở Caelmont đang có xu hướng tăng lên. Người khôn ngoan thì nên biết trở thành một nhà tiêu dùng thông thái, cậu có nghĩ vậy không?" Ông cười, bàn tay gõ nhẹ lên chuôi kiếm như đang gõ theo nhịp một khúc nhạc.
"Vậy ông thường tiêu tiền của mình vào những mục tiêu thú vị nào vậy?"
Đó là điều cậu vẫn luôn tò mò. Bởi lẽ trợ cấp dành cho các giáo viên của học viện hoàng gia vốn không hề ít ỏi, đủ để họ sống thoải mái mà không phải bận tâm đến những nhu cầu cơ bản. Nhưng Rodrik lại là ngoại lệ. Ông thường than phiền với cậu rằng bản thân luôn phải chịu cảnh rỗng túi, thậm chí có những lúc phải vay mượn từ đồng nghiệp, bạn bè, và cả chính con trai mình, Arcturus.
Khi Elias hỏi rằng ông có nhận được thêm tiền công khi đóng vai giáo viên hướng dẫn cho tân anh hùng của Eryndor không, Rodrik chỉ trả lời ngắn gọn.
"Không nhiều, ta đã phải từ bỏ khoản tiền lương của trường khi nghỉ dạy trong suốt quãng thời gian qua. Nhưng đây là một nhiệm vụ bí mật quan trọng và cao quý nên cũng xứng đáng thôi."
"Đây là tinh thần của một hiệp sĩ chân chính ư." Elias đã từng nghĩ như vậy về ông ta với sự kính trọng.
Cho đến khi Rodrik nói về những khoản nợ của ông và cách xử lí chúng. Rằng tất cả sẽ được thanh toán khi ông nằm xuống mồ, bởi chẳng ai có thể đi đòi nợ một kẻ đã chết.
Rodrik nháy mắt. "Chút nữa thôi, cậu sẽ có câu trả lời."
Elias thở dài, không hỏi gì thêm, rồi tiếp tục đi về phía cửa sau của học viện.
Ở góc trái tiền sảnh, ngay cạnh chiếc cột đá lớn, là một cảnh tượng thú vị. Cô nhóc Clara Willow với chiếc áo choàng màu xanh lá đang say sưa trò chuyện cùng một nữ sinh tóc vàng mặc áo choàng trắng, mái tóc buộc gọn thành hình đuôi ngựa. Họ mải mê đến mức như thể chẳng hề để ý đến tất cả những ai khác ở xung quanh mình.
"Chị nghĩ đã đến lúc Larry và Ron vượt qua giới hạn rồi," nữ sinh tóc vàng nói, đôi mắt sáng long lanh như thể đang chia sẻ một bí mật ngọt ngào. "Trái cấm thì phải được hái vào đúng thời điểm chín muồi nhất."
"Nhưng liệu có ổn không, chị Evelyne?" Clara thấp giọng. "Chị biết mà, có những vấn đề cần cân nhắc khi viết tiếp chương mới cho cuốn sách này của chị."
"Đừng lo." Evelyne nghiêng đầu, nụ cười ranh mãnh hiện trên môi cô. "Chị đã chuẩn bị bối cảnh rồi. Cha mẹ họ sẽ được mời dự tiệc của giới quý tộc vào đúng đêm đó. Vậy nên, khung cảnh riêng tư hoàn hảo sẽ sẵn sàng. Với nến, hoa, bánh ngọt, và cả..."
"Không, ý em không phải chuyện ấy" Clara đỏ mặt, ngắt lời. "Em muốn nói đến việc… ngoài chuyện họ đều là đàn ông, thì còn là anh em họ của nhau nữa."
Elias đã không gặp lại Clara và Hector sau buổi chiều hôm đấy. Bởi Seraphina, theo như lời Rodrik, sau khi được nghe Elias kể về việc cậu học được cách ngưng tụ dòng chảy và cuộc gặp gỡ của cậu với các học sinh khác trong trường. Đã lịch thiệp và dịu dàng đề nghị Rodrik ngăn không cho cậu tiếp tục tiếp xúc với những người lạ mặt, những người đã không thực hiện lời thề với minh ước. Bởi cô không muốn mạo hiểm với sự an toàn của niềm hi vọng duy nhất mà họ có hiện tại.
Và khi công chúa của vương quốc này đã nói ra những lời như thế, thì làm sao bạn có thể từ chối được nhỉ.
Giọng nói của Rodrik vang lên bên cạnh Elias.
"Này, hẳn cậu đang rất muốn biết tại sao ta lại phá luật hôm nay, đúng không?"
"Bởi tôi đã than vãn về sự cô đơn của mình một cách rất hợp lí à?" Elias nhìn ông.
"Không hẳn, ta đồng ý với Seraphina về việc nên đảm bảo an toàn cho cậu, nhưng suy cho cùng, bọn ta đều muốn cậu trở thành một chiến binh, chứ không phải một con búp bê được treo trong tủ kính."
Rodrik vỗ vai Elias. "Mà này, thực lòng nhé, nếu lúc nãy thằng nhóc Robert đề nghị một cuộc chiến tay đôi giữa nó và cậu trong phòng thử thách, thì ta sẽ đặt cả năm tiền lương của mình vào cửa thắng của nó đấy."
"Tôi biết." Elias nháy mắt, rồi vỗ vai ông ta. "Nhưng chả phải như ông đã nói đó ư, một đấu pháp sư chân chính sẽ luôn sẵn sàng đối đầu với mọi thử thách."
Lúc này họ đã đứng trước cửa sau. Rodrik hơi khựng lại một lúc, rồi ông cười toe toét.
"Phải, tinh thần của một chiến binh là phải như thế đấy, con trai."
Trong lúc Rodrik đang loay hoay tìm chìa khoá trên người, bằng một linh cảm kì lạ, Elias ngoái đầu lại đằng sau, nhìn lên trần tiền sảnh, nơi những vì sao được vẽ bằng mực Rine đang cư ngụ, và khi trời đã sập tối, những hình vẽ đấy bắt đầu phát ra thứ ánh sánh lấp lánh kì ảo, khiến trần nhà trông như một bầu trời buổi đêm mà không có những đám mây che khuất.
Cậu chớp mắt.
Những hình ảnh kia đã thay đổi. Elias đang được chứng kiến một con hươu đang lặn ngụp giữa dòng nước, nó cố gắng trong tuyệt vọng để ngoi cái đầu với cặp sừng của mình lên cao, tránh việc bị chết chìm.
Hình ảnh tiếp tục thay đổi, giờ là trận chiến giữa một con sói và một con gấu bên cạnh một cái cây khổng lồ, chúng nhe nanh, giương vuốt, chuẩn bị lao vào nhau.
Hình ảnh tiếp tục thay đổi, giờ là một con rắn khổng lồ trong một hang động, đôi mắt của nó phát sáng và cái lưỡi thì đang thè ra ngoài trông vô cùng đáng sợ.
Hình ảnh tiếp tục thay đổi, giờ là một con đại bàng đang sải cánh tung bay giữa bầu trời đêm, trời đang mưa và những tia sét vang rền trên bầu trời, nước mưa làm ướt đẫm bộ lông của nó
Hình ảnh tiếp tục thay đổi, giờ là một hiệp sĩ đang cưỡi ngựa, dẫn dắt một quân đoàn lao thẳng về phía kẻ địch, lưỡi kiếm trên tay anh ta bốc lên ngọn lửa hừng hực như thể muốn thiêu cháy tất cả quân thù.
Hình ảnh tiếp tục thay đổi, và lần này là một con rồng đang rơi xuống từ bầu trời, khi nó chạm đất, lực rung chấn khiến đất đá bị hất văng ra xung quanh như một vụ nổ.
Elias chớp mất lần nữa, những hình ảnh kia đã biến mất, và những vì sao đã trở lại trên trần nhà.
Có lẽ tất cả chỉ là ảo ảnh, có lẽ là như vậy.
Rồi tiếng mở khoá vang lên, cậu đã sẵn sàng để bước ra thế giới bên ngoài.


0 Bình luận