Cái chết của một anh hùng
Ikari Shoujou None, ảnh lụm trên mạng
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 6

0 Bình luận - Độ dài: 3,161 từ - Cập nhật:

Khi Seraphina tỉnh giấc, cô biết lúc ấy đã là nửa đêm. Chính xác hơn là gần một giờ sáng, cái thời khắc mơ hồ mà dân gian vẫn gọi là giờ của những sinh vật thuộc về bóng tối. Và Grisela Nắm Máu, mụ phù thủy trong truyền thuyết sẽ xuất hiện sau ô cửa sổ của mỗi gia đình, gõ cửa bằng những ngón tay dài như cành củi khô, thì thầm dụ dỗ những đứa trẻ còn thức hãy mở cửa cho mụ.

Khi cánh cửa được hé mở, mụ sẽ đưa chúng đi trên chiếc chổi bay làm bằng gỗ thông, nhẹ nhàng như một cơn gió lạnh vào đêm hè. Đứa trẻ sẽ không khóc, cũng không giãy giụa, chỉ ngồi im như thể bị thôi miên. Sau đó, mụ sẽ mang chúng về căn nhà mục nát của mình trong đầm lầy Marrowdeep, nơi sương mù bao phủ và mặt nước đen như bùn. Rồi mụ sẽ đun những đứa trẻ trong vạc đồng cũ, nấu thành dầu dưỡng da, một thứ chất lỏng đặc sệt và óng ánh giúp mụ giữ lại vẻ ngoài tươi trẻ mãi mãi.

Nó là một trong những câu chuyện ma mà các bà mẹ thường kể cho những đứa con của họ. Để nhắc nhở chúng rằng nên hành xử như một đứa trẻ ngoan, không thức đêm hay tuỳ ý mở cửa cho người lạ vào phòng.

Nhưng Seraphina đã không còn là một đứa trẻ nữa. Nỗi lo lắng thường nhật của cô đã không còn là giấu giếm cha mẹ việc mình làm ướt giường vào buổi sáng hay một sinh vật lạ sẽ xuất hiện sau cánh cửa vào lúc nửa đêm. Dù đôi lúc cô ước rằng mình có thể.

Seraphina mở mắt, nhìn xung quanh. Nhận ra mình đã quên không đóng cửa sổ.

Phòng ngủ của cô đang được tắm trong ánh trăng. Từng tia sáng lặng lẽ xuyên qua lớp rèm cửa bằng lụa và rải xuống nền đá lát sàn những sợi tơ lấp lánh ánh bạc. Đồng thời làm bừng sáng những ngôi sao được trang trí trên trần nhà màu chàm sẫm khiến căn phòng hoá thành một mảnh trời đêm khép kín. Còn trên tường là những câu thần chú chúc phúc của các pháp sư được khắc bằng mực Rine, uốn lượn như những dòng chảy dịu dàng trong bóng tối. Lời cầu chúc dành cho đứa con gái của người anh hùng mạnh nhất.

"Anh hùng mạnh nhất" cô lẩm bẩm những từ này với sự cay đắng.

Seraphina nhìn về phía chiếc bàn trang điểm cạnh giường. Trên mặt bàn là một mẩu trầm hương đã cháy gần hết và ly rượu thủy tinh cạn đáy. Hai người bạn đồng hành trung thành của cô trong suốt cả năm qua, mỗi khi cô cần đến một giấc ngủ ngon.

Seraphina đưa tay chạm vào thái dương bên trái. Nơi một cơn đau khẽ nhói lên rồi biến mất.

"Có lẽ mình cần tìm một gã nhân tình," Cô thầm nghĩ.

Ngay lúc đấy, khuôn mặt của Lynette Malwen, cô con gái thứ hai của lãnh chúa Harrow Malwen, với mái tóc vàng óng và bộ trang phục diêm dúa như một gã hề trong rạp hát dong, chợt xuất hiện trong đầu cô.

"Thành thật mà nói, Seraphina, cô nên tìm một hoặc vài gã đàn ông để chung giường." Lynette vừa nói vừa nhấc ly rượu từ tay người hầu. "Nó sẽ làm dịu thần kinh và cả những chỗ khác của cô nữa."

Seraphina nhìn cô ta, nhíu mày. “Và tôi sẽ làm gì với những gã đàn ông đó?, yêu cầu họ hát cho tôi nghe à?"

"Ồ, thôi nào, đừng giả vờ cư xử như một nữ tu như vậy," Lynette cười, nghiêng đầu. "Tôi khuyên cô giữ cho tâm trí tỉnh táo bằng cách thoả mãn cơ thể mình. Ai cũng đều có một bí mật nhỏ trong phòng ngủ mà. Kiếm một gã biết làm những gì hắn cần làm."

Rồi cô ta liếc mắt về phía cửa.

"Một Dravenn cũng không tệ."

Seraphina nhìn theo ánh mắt ấy, và trông thấy một người đàn ông đang đứng tựa vào khung cửa gỗ. Hắn ta trông cao lớn với làn da rám nắng và mái tóc đỏ buộc ra sau bằng dây da thô, còn râu thì rậm như bờm sư tử. Chiếc áo không tay để lộ phần vai và ngực xăm hình chiến mã.

"Anh ta…có biết nói tiếng Eryndor không?" Cô hỏi, khó phân định cảm xúc trong giọng mình.

Lynette nhún vai, môi cong lên thành một nụ cười.

"Chuyện đó có gì quan trọng? Dù sao thì hắn đâu cần phải nói nhiều khi ở trên giường."

Seraphina liếc nhìn gã đàn ông người Dravenn thêm một lần nữa rồi quay mặt đi. Cô không phủ nhận sức hấp dẫn nguyên sơ tỏa ra từ hắn, nhưng cũng không để cho bản năng dẫn dắt mình vượt quá một cái chớp mắt.

Một công chúa chưa chồng mà đã có nhân tình sẽ là một vụ tai tiếng không nhỏ. Và trong giới chính trị, mọi sai lầm đều có thể bị phóng đại thành tội lỗi, và mọi điểm yếu cũng có thể trở thành thứ vũ khí mà kẻ thù dùng để đâm vào lưng bạn.

Seraphina có thể tưởng tượng ra khuôn mặt đắc ý của Cassian, gã em họ khốn kiếp nếu hắn nắm được thông tin dạng như thế này. Và cô sẽ không để cho hắn toại nguyện. 

Giờ thì Seraphina biết cô chắc chắn sẽ cần tìm kiếm một Quân Sư, khi đấy thì ít nhất  cũng có người để chia sẻ một nửa những lí do cho cơn đau đầu cô đang phải chịu đựng. Hoặc nàng công chúa mang họ Morningstar sẽ qua đời khi chưa đến hai mươi tuổi.

"Nhưng mình chưa thể chết được, chưa đến lúc."

Seraphina đứng dậy, khoác chiếc áo lụa màu tím lên người. Rồi tiến đến gần cửa phòng, mở ra.

Người lính gác ở hành lang lập tức đứng thẳng, bày tỏ sự cảnh giác vốn được rèn luyện cẩn mật. Khi anh ta định bước theo  thì Seraphina giơ tay ngăn lại.

"Không cần," cô nói, "Ta muốn đi dạo một mình."

Seraphina băng qua hành lang phía tây, nơi dẫn tới nhà nguyện hoàng gia. Chiếc áo choàng lụa mỏng khẽ lướt theo từng bước chân trên nền đá lạnh. Cô thấy nửa số đèn dầu trên tường đã tắt, chỉ để lại những đốm sáng mờ ảo chập chờn mỗi khi có gió lùa vào. Rồi tiếng cú kêu ngoài trời bất chợt vang lên, rền rĩ như một lời cảnh báo điềm gở.

Ở phía cuối con đường, khu nhà nguyện dần hiện lên như một nấm mồ tĩnh lặng. Nhưng Seraphina đã quá quen thuộc với khung cảnh nơi mà cô thường đến để cầu nguyện hàng đêm này rồi. Không hề do dự, cô tiến tới mở cửa, bước vào bên trong.

Trước mắt Seraphina là một không gian nhỏ hẹp với bầu không khí lạnh lẽo. Chỉ được soi sáng bởi ánh lửa từ những ngọn đèn dầu gắn dọc theo vòm tường. Giữa trung tâm nhà nguyện, sau một hàng ghế thấp, là bức tượng của Aldric vĩ đại, người đàn ông khoác áo lông thú, tay cầm gậy gỗ cổ. Ánh nến lay động chiếu lên mặt ông khiến những đường nét chạm khắc như toát ra vẻ thông tuệ và nghiêm nghị. Dưới chân tượng là những lời cầu nguyện được viết bằng tay, đặt cạnh chậu hương đã tàn. Seraphina tiến đến, cúi đầu trước bức tượng, thì thầm vài lời.

Nhưng đôi chân của nàng không dừng lại ở đây.

Ở góc bên trái, nằm sâu trong bóng tối là bức tượng của cha cô, vua Maelvar Morningstar, với tấm áo choàng và khuôn mặt cứng rắn, cao ngạo. Seraphina dừng lại trước bức tượng ấy, nét mặt không biểu lộ cảm xúc, nhưng bàn tay siết chặt lấy vạt áo choàng.

Cô nhớ lại lời khuyên của tư tế Theron, "Hãy tôn trọng người đã khuất, dù ngài có yêu hay ghét họ đến đâu."

"Tốt," Seraphina thầm nghĩ. Ở nơi này cô có thể tiếp tục cầu nguyện, để linh hồn và thể xác của ông ta tiếp tục thối rữa dưới địa ngục.

Một âm thanh lạ vang lên phía sau. Như tiếng lông cánh lướt qua không khí.

Seraphina quay lại. Cô thấy một con quạ đen. To lớn hơn bình thường. Không rõ đã vào trong bằng cách nào, nhưng nó đang đứng thản nhiên giữa lối đi, nghiêng đầu, chăm chú nhìn cô một lúc như đang cân nhắc, rồi đột ngột hé mỏ. Một âm thanh khàn khàn thoát ra, lẫn với tiếng chất lỏng nhầy nhụa.

Từ cổ họng nó, một viên ngọc rơi xuống đất. Viên ngọc có màu trắng nhạt, mờ đục. Rồi vài giây sau, viên ngọc bắt đầu toả ra một làn khói mỏng, bay là là trên mặt đất. Làn khói xoáy lại với nhau, co giãn như một sinh vật sống. Dần dần bắt đầu tạo thành hình người.

Đầu tiên là đôi chân trần. Rồi một cơ thể cao lớn, gầy gò hiện ra trong làn sương. Tóc bạc dài chạm vai, tai nhọn, làn da sáng. Đôi mắt ánh lên màu hổ phách, sắc bén như chim ưng. Gương mặt ấy, vẫn đẹp, vẫn như lần cuối họ gặp nhau.

Seraphina lùi lại nửa bước, trái tim cô dường như ngừng đập.

"Ramael," cô nói, và cơn gió thổi bay từ đó khỏi môi cô.

"Nàng biết ta ghét cái tên đó mà, Sera," gã đàn ông lên tiếng, giọng trầm khàn, ngắt quãng như thể đang cố kìm nén sự đau đớn.

"Nếu nàng còn nhớ, ta thích được gọi bằng cái tên cũ hơn, Edric Vayne." Hắn ta mỉm cười.

Seraphina cau mày, gương mặt không chút cảm xúc. "Edric Vayne đã chết rồi, chả còn gì sót lại từ cái tên đó cả."

Gã đàn ông chậm rãi tiến về phía trước. Nhưng không hề có tiếng bước chân vang lên.

"Nàng vẫn lạnh lùng như xưa," hắn nói, dường như thất vọng. "Ta đã nghĩ...giờ mối quan hệ giữa chúng ta có thể trở nên tốt đẹp hơn rồi chứ."

"Ngươi đã giết cha và anh trai ta," Seraphina nhìn vào mắt gã, giọng nàng trầm xuống, đượm buồn một cách vừa đủ, như thể đang kể lại một nỗi đau cũ kỹ mà bản thân đã học cách chấp nhận

 "Và giờ ngươi đứng đây để nói về sự tốt đẹp? Chả lẽ ngươi không biết rằng trái tim ta đã phải chịu đựng sự đau đớn đến nhường nào."

"Ôi Seraphina." Hắn bật cười. Nụ cười vang vọng qua các vòm đá, như tiếng cười của ma quỷ trong một hầm mộ. "Ở đây không có ai ngoài chúng ta cả. Nàng không cần phải tiếp tục giả vờ nữa."

"Đó không phải chuyện của ngươi," Seraphina đáp trả, tay siết chặt vạt áo choàng, móng tay hằn sâu vào lòng bàn tay. "Hãy nói cho ta biết, hôm nay ngươi đến đây làm gì? Quỷ vương Ramael."

Ramael nghiêng đầu, đôi mắt vàng sẫm nhìn xoáy vào cô.

"Để thăm người phụ nữ mà ta từng yêu, và để nói về những vấn đề mà nàng đang gặp phải hiện tại."

Seraphina cau mày, "Ý ngươi là gì."

"Nàng hẳn đã biết," Hắn tiếp lời, giọng nói đầy vẻ khoái trá, "Về việc quân đội của nàng đang thua. Đám dân thường thì đang chạy trốn hoặc đã đầu hàng, còn các đồng minh thì không hề đáp lại lời kêu gọi hỗ trợ. Và quan trọng nhất là sự sụt giảm đáng kể số lượng thép Celestial khai thác được."

"Nghe những tin tức tồi tệ là công việc hàng ngày của một nhiếp chính." Seraphina trả lời không chút nao núng. "Cũng giống như việc ngươi đáng lẽ đã phải chết từ cuộc chiến ba năm trước."

Nàng bước lại gần. Khi đã đứng trước Ramael, Seraphina giơ tay chạm vào ngực hắn. Nơi tồn tại một vết sẹo mờ nhạt, kéo dài từ vai trái xuống sát tim.

"Có lẽ số phận đã chọn ta là kẻ sống sót," Ramael bình thản đáp.

"Vậy à." Seraphina thì thầm, rồi nàng ấn mạnh đầu ngón tay vào vết sẹo.

Bàn tay nàng xuyên qua da thịt như thể vừa chạm vào một làn khói mỏng.

"Đây chỉ là một huyễn ảnh," hắn cười, "Nàng biết điều đó mà, Sera."

"Cũng đáng để thử chứ," Seraphina nhún vai, rút tay lại.

"Một lần nữa," Nàng lên tiếng, "Hãy nói cho ta biết. Ngươi đến đây làm gì? Nếu chỉ để khoe khoang những lợi thế mà các ngươi đạt được trên chiến trường, thì biến đi. Ramael."

Gã đàn ông nhướn mày tỏ vẻ ngạc nhiên. Rồi hắn đưa tay vuốt nhẹ làn khói vẫn còn vấn vít quanh cánh tay trần như thể chải lại mái tóc.

"Được thôi. Nghiêm túc nhé," đôi mắt hắn trở nên sắc lạnh. "Ta đến đây để đưa ra cho nàng một đề nghị."

Seraphina không đáp.

"Hãy chấp nhận một hôn ước với ta," Ramael nói, giọng mềm mại, gã đưa tay  vuốt ve khuôn mặt nàng, nhưng chỉ là khói mờ chạm vào da thịt. "Khi ấy, chúng ta có thể bắt đầu ký kết một hiệp ước hoà bình giữa nhân giới và quỷ giới."

Seraphina lùi lại, thoát khỏi sự đụng chạm vô hình đấy. Và nàng bật cười, một nụ cười không hề có chút vui vẻ nào.  

"Chấp nhận hôn ước với ngươi," nàng nhấn mạnh từng lời, "Là con đường nhanh nhất đưa ta tới giá treo cổ vì tội phản quốc. Và ta không đàm phán với lũ quái vật."

"Sera." Ramael tỏ ra chán nản, "Trong suốt thời gian ta trị vì, quân đội của ta đã thay đổi khá nhiều rồi. Nếu nàng quan tâm, nàng sẽ biết."

"Thay đổi?" Seraphina nhướng mày. "Ý ngươi là bây giờ một con ma cà rồng và một quái thú sẽ ngồi lại bàn bạc với nhau xem nên xé xác một đứa trẻ bằng cách nào, thay vì lao vào cấu xé nhau để tranh mồi?"

"Hay giờ đoàn quân của ngươi chỉ phá hủy một nửa số làng mạc chúng chiếm được, thay vì thiêu trụi tất cả như trước kia?"

"Chúng sẽ nghe lời ta, sẽ không có bất kì sự giết chóc hay phá hoại nào nếu ta không cho phép, không nhiều." Ramael phản đối.

"Đúng, và ngươi biết vấn đề ở đây là gì không, đó là ngươi luôn cần phải ra lệnh cho bọn chúng, sẽ ra sao nếu kẻ kế nhiệm người không còn muốn kiềm chế lũ quái vật đó nữa." Seraphina lắc đầu.

"Hãy để ta nói rõ cho ngươi lần cuối cùng," Nàng khẳng định một cách dứt khoát. "Dù là ngươi, hay kể cả con trai ngươi, kẻ đang thống lĩnh quân đội quỷ giới hiện tại xuất hiện. Thì cũng sẽ không có bất kỳ một hiệp ước hoà bình nào giữa chúng ta hết. "

"Nàng biết về nó rồi. Vậy hẳn nàng cũng biết nó đã làm được những gì." Hắn hạ giọng, gần như thì thầm.

"Trẻ trung, mạnh mẽ, và vô cùng liều lĩnh. Ngay cả ta cũng khó lòng mà kiềm chế nó được mãi."

"Ai cũng có thể bị giết hết, ngay cả những kẻ được coi là mạnh nhất." Seraphina đáp, đầy vẻ thách thức.

Ramael gật đầu, mắt hắn híp lại như một con thú săn mồi.

"Ta nghĩ chúng ta có thể đồng ý với nhau về vấn đề này." Rồi hắn bắt đầu bước đi xung quanh nàng.

"Nàng không tỏ ra sợ hãi chút nào nhỉ. Để ta đoán…có phải là bởi sự xuất hiện của gã anh hùng mới từ thế giới khác kia không?"

Seraphina không trả lời, nhưng chỉ trong một thoáng ngắn ngủi, vẻ mặt nàng dao động. Và điều đó là đủ.

"Nhìn khuôn mặt của nàng kìa," Ramael vỗ hai tay vào nhau, "xem ra ta đoán đúng rồi."

"Ai đã nói cho ngươi những chuyện này? " Seraphina cắn nhẹ môi. Rồi nàng hỏi, cố kéo lại giọng điệu bình thản như ban đầu.

"Nàng hãy tự mình tìm ra kẻ đó đi," Ramael nghiêng đầu thích thú. "Một thử thách thú vị dành cho nàng đấy. Và như ta đã nói, bóng tối cũng có sự hấp dẫn của riêng nó."

Rồi hắn tiếp tục.

"Giờ thì, về lời đề nghị của ta. Câu trả lời của nàng là?"

"Tất cả các ngươi hãy xuống địa ngục đi." Seraphina đáp lại gần như ngay tức thì.

Ramael gật đầu, không hề nổi giận. "Vậy à. Ta cũng không đặt nhiều kì vọng vào việc nàng sẽ thay đổi lập trường. Nhưng hãy nhớ ngày hôm nay, ta đã trao cho nàng cơ hội hòa bình duy nhất. Và nàng đã từ chối nó."

"Từ giờ trở đi, ta sẽ xem đây là một lời tuyên chiến."

"Không ai muốn chiến tranh xảy ra cả," Seraphina nhắm mắt lại "Nhưng điều gì phải đến sẽ đến. Và cái cuộc chiến đáng nguyền rủa này…chính tay ta, Seraphina Morningstar, sẽ là người kết thúc nó. " Nàng mở mắt, đôi mắt xanh xinh đẹp dường như đang phát sáng trong bóng tối.

"Được thôi." Ramael gằn từng tiếng, trầm và khàn. "Vậy thì ta sẽ mang cái đầu của gã anh hùng đó đến làm quà cho nàng, vào ngày đội quân của ta san phẳng Caelmont."

"Hoặc ngài ấy," Seraphina nói, giọng nàng dịu dàng, "sẽ đem cho ta cái đầu của ngươi. Giờ thì biến đi, Ramael."

Huyễn ảnh tan dần, thân thể kia nhòe đi như khói bị gió thổi, cuối cùng chỉ còn lại sự trống rỗng giữa không gian im lặng.

Seraphina tiến tới, không nói một lời. Nàng giơ chân, giáng mạnh gót giày xuống viên ngọc trắng dưới đất. Một âm thanh khô khốc vang lên, viên ngọc vỡ vụn thành bụi mỏng.

Ngay lúc đó, con quạ đen đang đậu im lìm dưới đất chợt bật dậy. Với đôi cánh giang rộng, nó bay vụt lên rồi biến mất qua khe hở trên cao.

Và ở bên ngoài, gió vẫn đang gào thét trên bầu trời, mặt trăng trên cao toả ra thứ ánh sáng dịu nhẹ soi tỏ vạn vật. Như thể cả thế gian vẫn còn đang chìm trong  một giấc mộng lúc nửa đêm.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận