Cái chết của một anh hùng
Ikari Shoujou None, ảnh lụm trên mạng
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 2

0 Bình luận - Độ dài: 4,710 từ - Cập nhật:

Mùi khói khét lẹt, khô khốc xộc thẳng vào mũi Saito Yuuto, như thể có người đang đốt cháy một miếng cao su vậy, nhưng quện lẫn với nó lại là mùi thơm dịu nhẹ của sáp nến. Cả hai mùi hương này dường như đang kết hợp với nhau trong không khí để tạo nên một hỗn hợp kì lạ đánh thức tâm trí đang ngủ say. Xung quanh cậu văng vẳng những lời thì thầm mơ hồ như thể chúng được vọng đến từ trong những giấc mơ. Yuuto cố gắng lắng nghe, nhưng mọi âm thanh đều chìm trong một mớ bòng bong của những tạp âm hỗn loạn.

Cậu hé mở mí mắt, nhưng trước mắt chỉ hiện ra những mảng màu nhòe nhoẹt và những bóng hình mờ ảo nhảy múa. Đầu óc cậu quay cuồng, trống rỗng, không một chút ký ức nào hiện lên rõ ràng, chỉ là những mảnh vụn rời rạc và vô nghĩa. Yuuto nằm đó, bất động, đấu tranh với cảm giác choáng váng và sự vô định, không biết mình là ai, đang ở đâu, và chuyện gì đã xảy ra.

Dần dần, khi tâm trí bắt đầu kết nối trở lại với các giác quan, khung cảnh trước mắt Yutoo trở lên rõ ràng hơn. Xung quanh cậu là những bức tường đá, trần nhà thấp, cảm giác như thể chỉ cần nhảy lên là chạm đến được. Có vẻ như đây là bên trong một căn hầm dưới lòng đất. Ánh sáng le lói hắt vào từ vài ngọn đuốc cắm trên tường và những chân nến đặt lộn xộn bên dưới. Không khí nơi đây mang mùi của đất ẩm và đá cũ, xen lẫn mùi trầm hương.

 Những bóng người bí ẩn đang cúi rạp xuống, quỳ gối ngay bên cạnh. Họ mặc những bộ áo chùng dài, màu sắc trầm tối, cổ áo cao kín mít. Xung quanh là những hiệp sĩ trong bộ áo giáp sáng bóng đứng nghiêm trang như những bức tượng trong bảo tàng. Và rồi, Yuuto nhìn thấy cô gái.

Nàng đứng bên cạnh những hiệp sĩ, nổi bật giữa đám đông như một bông hoa kiều diễm. Mái tóc đen dài óng ả buông xõa ngang lưng, phản chiếu ánh sáng nhợt nhạt của những ngọn nến xung quanh, gương mặt thanh tú, đường nét hài hòa, làn da trắng không tì vết và đặc biệt nhất là đôi mắt xanh như màu của đại dương, tựa như đang ẩn chứa một nỗi buồn không tên. Trang phục của nàng là một chiếc váy dài màu tím thẫm, điểm xuyết những đường thêu tinh xảo bằng chỉ bạc, tôn lên vẻ cao quý và thanh lịch.

Cô gái nhìn Yuuto, đôi môi khẽ nở một nụ cười. Giọng nói nàng trong trẻo như tiếng chuông ngân, vang vọng giữa không gian tĩnh lặng.

" Anh hùng, xin chào mừng đến với thế giới này. Chúng tôi đã luôn mong chờ cậu"

Yuuto chớp mắt, cố gắng hiểu xem điều gì đang diễn ra. Cô gái không nói chuyện bằng tiếng Nhật, nhưng cậu vẫn hiểu từng lời của cô một cách dễ dàng.

"Đây là một giấc mơ sao? Hay mình đang ở trên thiên đường nhỉ?"

Cậu thầm nghĩ, những ký ức cuối cùng vụt qua não bộ là ánh đèn pha chói lòa của chiếc xe tải đang lao tới, khi cậu đang chạy vọt qua đường để cố gắng cứu một đứa trẻ đi lạc giữa ngã tư phố Akihabara.

 Yuuto đảo mắt xung quanh. Nhận ra bản thân cậu đang nằm trên một hình vẽ ngôi sao bảy cánh lớn được khắc trên nền đá, ngôi sao này toả ra thứ ánh sáng lấp lánh kì lạ như thể màu của thuỷ tinh, còn bên dưới là những dòng chữ khó hiểu được viết. Cậu vẫn đang mặc bộ quần áo cũ, áo nâu và quần jean với đôi giầy Adidas yêu quý đã mua được nhờ vào số tiền làm thêm ở tiệm cafe năm ngoái.

Như đọc được suy nghĩ của Yuuto, cô gái tiếp lời, giọng điềm đạm.

" Đây là hiện thực, một thế giới khác với thế giới của ngài. Ít ra, đó là điều mà tôi đã được biết. Chắc ngài vẫn còn chút choáng váng. Khi nào ổn định lại, xin hãy đi theo tôi. Tôi sẽ nói cho ngài biết mọi chuyện."

Cô gái khẽ ra hiệu, những người quỳ gối và các hiệp sĩ đồng loạt đứng dậy, tạo thành một lối đi. Yuuto chầm chậm đứng lên, cảm giác cơ thể vẫn còn nặng nề nhưng đã khá hơn chút ít. Cậu bước theo cô, họ cùng nhau tiến về phía một cầu thang đá, những bậc thang rộng dẫn lên trên. Càng đi lên, ánh sáng càng trở nên rõ ràng hơn, không khí cũng bớt ẩm thấp và trong lành hơn hẳn. Cô gái bắt đầu câu chuyện.

" Trước hết, tôi muốn xin lỗi vì đã tự ý dịch chuyển ngài đến nơi đây, nhưng với tình hiện hiện tại mà đất nước chúng tôi đang phải trải qua, thì không còn cách nào khác cả. Xin được tự giới thiệu, tên của tôi là Seraphina Morningstar, công chúa của vương quốc này"

"Một mô tuýp quen thuộc" Yuuto thầm nghĩ, và tiếp theo, hẳn cô ấy sẽ nói về việc đất nước của mình đang ở trong một cuộc chiến với quỷ giới.

"Kể từ hơn một trăm năm nay, nhân loại chúng tôi đã và đang trải qua cuộc chiến tranh khốc liệt với ma giới mà vẫn bất phân thắng bại. Hàng ngàn sinh mạng đã ngã xuống, rất nhiều thành trì, thị trấn, thôn làng đã bị hủy hoại. Ngay cả cha và anh trai tôi cũng đã hi sinh trong cuộc chiến ba năm trước".

" Có vẻ như mình lại đoán đúng rồi nhỉ" Yuuto khẽ nhún vai.

"Lời tiên tri của đại tư tế Theron đã nói rằng để kết thúc cuộc chiến này, cần phải đánh bại được ma vương cuối cùng. Và người nhận được trọng trách, theo lời sấm truyền, phải là một anh hùng đến từ thế giới khác. Bởi lẽ, không ai trong thế giới này có thể nhấc lên được thanh kiếm Luminaris đang nằm sâu trong thánh đường."

Yuuto lắng nghe, cố gắng tiêu hóa từng lời. Một thế giới khác? Anh hùng? Thanh kiếm Luminaris. Chả phải đây là cái plot xưa như trái đất rồi sao.

"Vậy... làm sao để biết tôi là người được chọn?" 

Yuuto hỏi, giọng ngập ngừng. Cậu đã đọc qua những câu chuyện dạng này trong sách, tiểu thuyết…nhưng chưa từng nghĩ một ngày việc này sẽ trở thành hiện thực với bản thân cậu, và chợt nghĩ, nếu sau này có thể trở về nhà, thì ai sẽ tin vào những điều cậu sẽ kể cho họ nghe nhỉ? cha mẹ, anh Kaito, chị Sakura hẳn sẽ cố gắng nín cười và khuyên đứa em trai nên bỏ máy chơi game xuống và ra ngoài nhiều hơn, còn gã bạn thân duy nhất ở trường cấp ba, Tanaka Ren, thì sẽ khẽ nâng kính lên và nói bằng cái giọng Kansai quen thuộc.

" Này Yuu-kun, chả phải chúng ta đã thống nhất với nhau rằng sẽ ngưng nói về chuyện mắt trái của cậu có thể nhìn thấy ma sau khi tốt nghiệp cấp hai à"

Seraphina quay lại nhìn Yuuto, đôi mắt cô lấp lánh ẩn chứa niềm hy vọng.

"Hãy đi đến nơi thanh kiếm đang được cắm xuống. Hãy thử sức với nó. Nếu thất bại, chúng tôi sẽ tìm cách để đưa ngài trở về thế giới của ngài nếu ngài muốn, mặc dù thuật triệu hồi sẽ tốn rất nhiều công sức và thời gian để chuẩn bị. Còn nếu ngài thành công, thì tôi hy vọng ngài sẽ ở lại với chúng tôi cho đến khi hoàn thành được sứ mệnh của một anh hùng"

"Hãy yên tâm" nàng trấn an, giọng điệu kiên định.

"Chúng tôi sẽ trợ giúp cho ngài hết sức có thể, trong phạm vi những gì chúng tôi làm được".

Khi cả hai đã quay trở lại mặt đất, Yuuto chợt im lặng, bởi cậu cảm thấy thực sự ấn tượng trước những gì bản thân đang được chứng kiến.

" Đây là thánh đường của vương đô Caelmont" Seraphina nói lớn, với vẻ đầy tự hào.

Một không gian rộng lớn và trang nghiêm hiện ra trước mắt Yuuto. Tòa thánh đường được xây dựng từ những khối đá hoa cương trắng, cao ngút tầm mất, tô điểm cho nơi này là hình ảnh hàng trăm ngọn nến sáp ong được treo trên những chùm đèn bằng sắt lơ lửng khắp nơi, tỏa ra thứ ánh sáng dịu nhẹ làm bừng sáng những cột đá chạm trổ tinh xảo và trần nhà. Ngay bên cạnh là những ô cửa kính màu tựa như những đôi mắt đang nhắm nghiền trong bóng tối. Khi ánh nến chạm vào mặt kính, chúng loáng lên hình thiên sứ và ma quỷ ẩn hiện giữa những mảng vàng sẫm như bóng rừng già. Còn ở khu vực trung tâm là những hàng ghế dài bằng gỗ xếp ngay ngắn, dẫn lối về phía bệ thờ.

Yuuto từ tốn bước đi, tiếng bước chân vang vọng khắp đại sảnh. Ánh mắt lướt qua những bức phù điêu, những bức bích họa ở khắp nơi, cho đến khi dừng lại. Và cậu đã thấy, nổi bật trên bệ thờ chính, phía sau một bàn thờ lớn, là ba bức tượng bằng đá cẩm thạch được chạm khắc tinh xảo.

Bức tượng ở bên trái, tạc hình một người đàn ông cao lớn, uy nghi, nhưng gương mặt lại bị che khuất hoàn toàn trong một chiếc mũ trùm đầu nặng nề. Toàn thân ông được bao phủ bởi một tấm áo choàng màu đen tuyền, dường như đang nuốt chửng mọi ánh sáng xung quanh, khiến bức tượng trông đầy bí ẩn và toát ra vẻ uy quyền hiếm thấy.

Còn ở chính giữa là bức tượng của một người phụ nữ với vẻ mặt thanh thản, hiền hoà. Mái tóc của bà được tạc như những dòng cát đang chảy, hòa vào chiếc váy dài mềm mại, tạo cảm giác chuyển động không ngừng. Một bàn tay bà nhẹ nhàng đặt trên vai bức tượng người đàn ông, bàn tay còn lại nắm lấy tay một bức tượng khắc hoạ hình ảnh một chàng trai trẻ, với gương mặt cương nghị và ánh mắt hướng về phía trước. Bức tượng này được điêu khắc từ đá cẩm thạch trắng, khiến nó trông như đang tỏa ra một thứ ánh sáng lấp lánh, làm bừng sáng cả không gian xung quanh. Tay phải của tượng đang cầm một thanh kiếm dài, đầu kiếm hướng lên trời.

Từ một góc tối, một  người đàn ông chậm rãi bước ra. Ông ta khoác trên mình chiếc áo choàng màu đỏ, với mái tóc bạc và đôi mắt đầy vẻ uyên bác, dường như thấu tỏ mọi sự trên đời. Khi tiến đến bên cạnh Seraphina và Yuuto, ông ta liền cúi gập người một cách đầy tôn kính.

" Tôi là Theron Augustine, đại tư tế của thánh đường, hân hạnh được chào đón hai người ở đây đêm nay"

" Chào ông, còn tôi là" Yuuto lịch sự đáp, nhưng người đàn ông đã ngắt lời cậu.

" Tôi đã biết ngài là ai ngay khi nhìn thấy ngài, hẳn ngài là vị anh hùng vừa được triệu hồi tới đây, xin lỗi vì sự đường đột, nhưng thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa”

" Luminaris đang chờ đợi ngài. Mời đi lối này"

Yuuto theo chân Seraphina và Theron, tiến sâu hơn vào thánh đường. Họ băng qua những hàng cột uy nghi, cho đến khi đứng trước một căn phòng nhỏ nằm ở sâu trong góc, cách biệt với phần còn lại, cánh cửa màu đen nằm im lìm, tĩnh lặng. Theron cầm lấy chìa khoá và mở cửa.

Căn phòng này có một giếng trời lớn trên cao cho phép ánh trăng chiếu thẳng xuống, tạo nên một luồng ánh sáng kì ảo. Không khí nơi đây dường như bị ngưng đọng, như thể có một thứ năng lượng cổ xưa đang tồn tại. Ngay giữa trung tâm căn phòng, một thanh gươm tuyệt đẹp đang cắm sâu xuống lòng đất, chỉ để lộ phần chuôi và một đoạn lưỡi. Chuôi gươm được làm từ kim loại màu vàng sáng, chạm khắc những họa tiết tinh xảo hình vảy rồng. Nó nằm im lìm, nhưng lại có một sức hút kỳ lạ khiến Yuuto không thể rời mắt.

Đại tư tế tiến lên một bước, mái tóc khẽ lay động. Ông lên tiếng.

"Đây chính là Luminaris, thanh kiếm huyền thoại. Nó đã chờ đợi một anh hùng xứng đáng trong suốt thời gian qua. Xin mời ngài, hãy tiến đến và thử sức."

Công chúa Seraphina cũng nhìn Yuuto với ánh mắt đầy hy vọng và lo lắng.

" Sấm truyền đã chỉ dẫn chúng tôi đến ngài. Giờ đây, vận mệnh của vương quốc chúng tôi nằm trong tay ngài, anh hùng."

Yuuto hít một hơi thật sâu. Đứng trước thanh kiếm đầy mê hoặc và ánh mắt mong đợi của hai người họ, cậu cảm thấy một sự thôi thúc kỳ lạ. Chầm chậm, cậu tiến lại gần rồi vươn tay ra, chạm vào chuôi kiếm.

Ngay lập tức, một cảm giác ấm áp lan tỏa từ lòng bàn tay, chạy dọc cánh tay và thấm vào tận sâu trong lồng ngực. Đó không phải là hơi ấm của lửa, mà là một sự thân thuộc lạ kỳ, như thể cậu đang cầm vào một món đồ đã gắn bó với mình từ rất lâu, một phần của bản thân bị lãng quên. Mọi sự hoài nghi bỗng chốc tan biến, thay vào đó là một cảm giác bình yên và sự tự tin.

Với một lực nhẹ nhàng, không hề gặp chút trở ngại nào, Yuuto dễ dàng nhấc bổng thanh kiếm lên khỏi mặt đất, cậu nhìn vào thanh kiếm, lưỡi kiếm bản rộng, ánh lên màu thép tinh khiết, nhưng điều đặc biệt nhất là hình ảnh một con rồng đang vươn mình bay lượn được khắc chìm dọc theo thân lưỡi, uyển chuyển và sống động như thật, ánh sáng từ hình khắc con rồng bỗng chốc bừng lên một cách rực rỡ, chiếu sáng cả căn phòng.

Đại tư tế và Công chúa đứng từ xa, chứng kiến cảnh tượng đó với vẻ mặt vừa ngạc nhiên, vừa mãn nguyện. Ánh mắt họ giao nhau, không cần lời nào cũng hiểu được. Họ đã tìm đúng người.

Sau khi đã  khẳng định Yuuto chính là người được chọn, công chúa bước lại gần, trông cô tràn đầy niềm vui.

"Anh hùng, có vẻ như sấm truyền đã không lầm," nàng nói, giọng đầy nhẹ nhõm.

"Giờ đây, xin mời ngài về cung điện. Ngài chắc hẳn đã rất mệt mỏi và cần nghỉ ngơi sau khi trải qua nghi lễ triệu hồi, ngày mai chúng ta sẽ nói rõ hơn về sứ mệnh của của một anh hùng".

Đại tư tế đồng tình, "Mọi sự đã an bài. Hãy để công chúa dẫn lối cho ngài."

Yuuto gật đầu, dù trong lòng vẫn còn ngổn ngang bao câu hỏi. Cậu đưa mắt nhìn thanh kiếm trên tay. Nó không nặng như cậu nghĩ, thậm chí còn có cảm giác hơi nhẹ, như thể đang cầm một cây gậy gỗ vậy. Rồi cậu theo chân công chúa ra khỏi Thánh đường, trở ra con đường lát đá bên ngoài. Nơi một cỗ xe ngựa sang trọng đã chờ sẵn. Thân xe được làm từ gỗ tối màu, và những con ngựa kéo xe đều là giống tốt, lông đen nhánh, bờm dài mượt mà. Khi hai người bước vào, cánh cửa đóng lại, ngăn cách họ với cái lạnh của buổi đêm. Cỗ xe chầm chậm lăn bánh, lướt qua những con phố đã chìm hẳn vào bóng tối, chỉ còn lại ánh đuốc leo lét dẫn đường.

Bên trong, một chiếc đèn lồng nhỏ tỏa ra thứ ánh sáng dễ chịu, hắt lên tấm đệm nhung mềm mại và mặt gỗ được đánh bóng như gương, chạm khắc hoa văn tinh xảo. Yuuto cảm nhận được không khí ấm áp bao bọc lấy mình. Cậu nhẹ nhàng đặt thanh kiếm vào một góc khuất, sát bên cửa sổ, nơi nó sẽ không cản trở lối đi. Thanh kiếm đứng đó, im lặng và đơn độc, dường như đang chờ đợi một câu chuyện được kể.

Công chúa ngồi đối diện, dưới ánh đèn mờ ảo, gương mặt nàng hiện lên một vẻ đẹp tĩnh lặng và có chút u sầu. Yuuto quyết định lên tiếng, phá vỡ sự im lặng trong không gian nhỏ hẹp.

" Công chúa Seraphina, ba bức tượng ở thánh đường...chúng đại diện cho những ai vậy?"

Seraphina khẽ nhếch môi, nụ cười thoáng qua như một cơn gió nhẹ. Nàng nhìn ra cửa sổ, nơi ánh đuốc ngoài đường lướt qua nhanh chóng, rồi mới quay lại nhìn thẳng vào mắt cậu.

" Khi tôi còn là một đứa bé, vào một đêm nọ trước khi đi ngủ, mẹ đã kể cho tôi nghe câu chuyện này, nó đã được ghi lại trong thánh thư cổ xưa nhất"

" Từ thuở xa xưa, chẳng có gì tồn tại ngoài bóng tối. Không phải là bóng tối trong một căn phòng trống, mà là một bóng tối hoàn toàn, trước khi khái niệm về ánh sáng hay màu sắc xuất hiện. Đó là một khoảng không gian vô tận thiếu vắng sự tồn tại của vật chất. Không chứa đựng bất kì điều gì, chúng tôi gọi ngài là cha bóng đêm. Ngài không phải là một con người, không phải là một vị thần, mà là sự im lặng trước khi lời nói đầu tiên được thốt ra"

" Rồi một điều kì diệu đã xuất hiện. Từ trong chính sự tĩnh lặng ấy, một sự tồn tại nhỏ bé đã nảy mầm: Mẹ Thời Gian. Bà không có hình hài, vì bà được sinh ra từ sự chuyển động. Bà là dòng chảy đầu tiên, nhịp đập đầu tiên, là lời thì thầm đầu tiên về sự thay đổi. Bà tìm đến cha Bóng Đêm, và từ sự kết nối của họ, vũ trụ đã được dệt nên, từng sợi một. Các dòng sông, những ngọn núi, những cánh rừng... mọi thứ đều được tạo nên từ những cái chạm của mẹ Thời Gian lên sự trống rỗng của cha Bóng Đêm"

" Nhưng thế giới vẫn chưa hoàn hảo. Vạn vật chỉ tồn tại, lơ lửng trong một thứ súp hỗn loạn. Cho đến khi thời điểm thích hợp đến, từ sự kết hợp giữa bóng tối và dòng chảy ấy, một tia sáng vụt lên như một câu trả lời, như một ngọn lửa đầu tiên được thắp trên không trung. Đứa con ánh sáng. Ngài là sự sống, là hơi thở. Ngài không chỉ mang đến ánh sáng, mà còn mang đến ý chí, sự sáng tỏ, và ý nghĩa. Ngài xua tan bóng tối hỗn loạn, khắc lên mọi thứ hình hài và tên gọi "

" Và đó là cách thế giới này được tạo nên, anh hùng. Từ sự tĩnh lặng, sự chuyển động, câu trả lời… đến hình hài đầu tiên"

Chuyến đi không kéo dài quá lâu. Khi cỗ xe dừng lại, Yuuto nhìn ra ngoài. Trước mắt cậu là một tòa cung điện to lớn. Nó hiện ra trong màn đêm như một khối kiến trúc đồ sộ và cổ kính. Những bức tường đá cao màu xám với những ngọn tháp canh vuông vức được bố trí dọc trên tường. Xen kẽ khắp nơi là các khung cửa sổ lớn được trang trí bằng sắt rèn phức tạp. Phía cổng chính là một cánh cổng bằng gỗ sồi khổng lồ, được nẹp bằng những thanh sắt đen.   

Còn phía trên vòm cổng, là một gia huy được chạm khắc tinh xảo, dù trông mờ nhạt dưới ánh trăng nhưng vẫn đủ để Yuuto nhận ra hình ảnh của một con đại bàng với đôi cánh xòe rộng vươn ngang như muốn ôm trọn bầu trời. Trên ngực nó là một ngôi sao bảy cánh được khắc sâu bằng những đường nét góc cạnh như những mũi giáo chĩa ra bốn phương. Phía sau lưng đại bàng, một vầng mặt trời tròn tỏa ra những tia sáng dài, đan xen với từng sợi lông vũ, khiến toàn bộ biểu tượng trông như đang phát  ra ánh sáng. Dưới ánh trăng, hình ảnh gia huy sừng sững như một lời nhắc nhở đầy kiêu hãnh về dòng dõi Morningstar.

Khi cánh cổng bằng gỗ sồi mở ra, để ánh sáng ấm áp từ bên trong tràn ra bậc thềm đá lạnh. Ba hiệp sĩ tiến đến, dáng người oai vệ trong bộ giáp thép. Người đi giữa là một chàng trai ở độ tuổi ba mươi, mái tóc vàng buộc gọn ra sau gáy, gương mặt ưa nhìn  với ánh mắt sắc bén.

Anh ta cúi đầu chào công chúa trước tiên, giọng điệu kính cẩn và lịch sự.

" Thần rất vinh hạnh được đón công chúa trở về cung điện Dawnspire bình an, xem ra nghi lễ triệu hồi đã thành công tốt đẹp."

Đôi mắt anh ta lướt qua Yuuto, dừng lại với vẻ dò xét.

" Còn vị khách đồng hành cùng ngài là?"

Công chúa quay sang Yuuto, mỉm cười.

" Đây là anh hùng được triệu hồi."

Nghe vậy, chàng hiệp sĩ hơi sững người, rồi chậm rãi đặt tay lên ngực trái.

" Thần là Arcturus Daelwyn, cận vệ trưởng của cung điện, chịu trách nhiệm chính cho an ninh hoàng cung. Anh hùng, xin hãy coi nơi đây như nhà của ngài."

Anh ta ngẩng lên, ánh mắt đã bớt nghiêm nghị hơn, giọng nói mang theo sự thân tình.

"Ngài và công chúa có cần thần sắp xếp bữa tối? Hoặc một ít rượu nhẹ để hồi sức?"

Công chúa từ chối, tay chạm vào vạt váy.

"Không cần đâu, Arcturus. Ta không đói, còn ngài thì sao, anh hùng?"

 "Cảm ơn, nhưng tôi chỉ muốn tắm rồi ngủ. Thành thật mà nói, tôi kiệt sức rồi."  Yuuto đáp

Arcturus gật nhẹ.

"Vậy thần sẽ cho người chuẩn bị phòng tắm và phòng nghỉ ngay bây giờ"

Yuuto lúc này mới đưa mắt nhìn xung quanh, quan sát khu vực tiền sảnh. Trước mắt cậu là một hành lang đá rộng lớn,  được chống đỡ bởi những cột tròn cao sừng sững, mặt cột bóng lên màu xám của đá hoa cương, nổi bật với những đường vân tựa như sợi chỉ bạc. Dọc hai bên tường là những ngọn đuốc vàng cắm san sát, ánh lửa bập bùng phản chiếu lên mái vòm, nhuộm cả vách đá xám thành sắc đồng mờ, ở dưới đất, là một tấm thảm dài màu đỏ trải dọc lối đi với viền thêu chỉ vàng.

Trên bức tường đối diện lối vào ngay chính diện tiền sảnh, treo một bức tranh lớn miêu tả một trận chiến dữ dội giữa loài người và quỷ giới. Ở chính giữa là một hiệp sĩ khoác bộ giáp bạc, với áo choàng tung bay, tay vung kiếm dài chém thẳng vào bóng tối. Xung quanh anh, binh sĩ loài người kết thành hàng ngũ, khiên giáo dựng lên như một bức tường thép, những lá cờ rách mang biểu tượng sao bảy cánh đang tung bay trong không trung.

Đối diện là bầy quỷ đen đặc phủ kín nửa còn lại. Ở trung tâm, một con quỷ với cặp sừng cong trên đầu giữa đàn thuộc hạ dị dạng. Mắt nó đỏ rực như than hồng, hàm răng nhe ra cười khát máu.

Trên bầu trời đầy khói và lửa, thanh kiếm của hiệp sĩ vẫn là dải sáng duy nhất, như lời thề không để bóng đêm nuốt trọn thế giới này. Yuuto đứng lặng im, cảm giác như nghe thấy tiếng gươm giáo va vào nhau, mùi khói cháy và mùi máu vẫn còn luẩn quẩn trong không khí xung quanh bức tranh.

Trong lúc cậu còn ngơ ngác, Arcturus đã ra hiệu cho một cô hầu gái trẻ tuổi đứng gần đó.

"Dẫn ngài anh hùng đến phòng tắm ở tầng trên, chuẩn bị áo choàng sạch sẽ, sau đó đưa ngài về phòng ngủ để nghỉ ngơi"

Công chúa nhìn Yuuto, khẽ gật đầu.

"Nghỉ ngơi đi, anh hùng. Sáng mai chúng ta sẽ nói chuyện thêm."

Yuuto theo chân cô hầu gái đi lên cầu thang lát đá rộng, mỗi bậc thang đều nhẵn bóng như đã mòn đi vì vô số bước chân qua thời gian. Lên đến tầng trên, Yuuto thoáng khựng lại. Một hành lang dài mở ra trước mắt cậu, hai bên tường treo những tấm thảm lớn thêu hình chim và hoa, xen lẫn những bức chân dung mờ ảo của những vị vua và nữ hoàng từ thuở xa xưa. Ngọn đuốc vàng cắm trên giá sắt đúc, với ngọn lửa rung rinh khi gió luồn qua cửa sổ cao, mang theo hơi lạnh của màn đêm.

Cuối hành lang là một cánh cửa gỗ đã mở ra. Yuuto bước vào một gian phòng tắm rộng vừa phải, tường và sàn đều được lát đá sáng, gạch vuông sạch bóng. Giữa phòng là một bồn tắm lớn bằng đồng, miệng bồn viền vàng, hơi nước bốc lên mờ mịt, trên mặt nước lững lờ những cánh hoa oải hương và vài nhánh hương thảo, mùi thơm dịu nhẹ át đi mùi khói bụi còn vương trên tóc cậu.

Cô hầu gái đi sau cậu lên tiếng. Giọng cô hơi run nhẹ.

"Thưa ngài, nếu cần, tôi sẽ ở lại để phục vụ ngài tắm rửa"

Yuuto hơi đỏ mặt, lúng túng xua tay.

"Không, tôi tự làm được. Cô hãy đợi ở ngoài được không?"

"Vâng, thưa ngài” Cô cúi đầu lần nữa, lùi ra ngoài rồi khép cửa lại."

Yuuto cởi bỏ quần áo và giày, chầm chậm ngâm mình xuống làn nước ấm. cơ bắp của cậu như giãn ra dưới nước, làm tan đi sự mệt mỏi. Sau khi tắm xong, Yuuto đứng dậy và thấy một lọ sứ nhỏ ở góc bồn. Bên trong có vẻ như là muối làm sạch miệng, nó thoang thoảng mùi bạc hà. Cậu xúc thử một ít, ngậm rồi súc miệng. Vị mằn mặn lan khắp lưỡi, cuốn đi vị khói bụi lẫn mùi kim loại còn đọng lại.

 Rồi Yuuto khoác lên người một chiếc áo choàng trắng và bước ra ngoài, cô hầu gái vẫn đứng đó chờ đón cậu.

" Xin mời ngài, phòng ngủ dành cho khách đã được chuẩn bị"

Yuuto gật đầu, bước theo cô dọc hành lang, lòng chợt chỉ mong được vùi mặt vào chiếc gối mềm và ngủ một giấc thật sâu.

Và kể cả khi đã nằm ở trên chiếc giường lớn trong căn phòng sang trọng của cung điện, cậu vẫn có cảm giác rằng đây không phải sự thực mà là một giấc mơ, rằng cậu đã chết khi bị chiếc xe tải kia tông trúng, và khi đến nửa đêm, Seraphina sẽ xuất hiện trong căn phòng này trong trang phục của tử thần, tay cầm theo lưỡi hái, thông báo rằng cậu phải đi theo cô đến nơi dành cho người đã chết.

Nhưng không, không có gì xảy ra cả, đêm hôm ấy, Saito Yuuto đã có một giấc ngủ bình yên và an lành.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận