Cái chết của một anh hùng
Ikari Shoujou None, ảnh lụm trên mạng
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 1

7 Bình luận - Độ dài: 2,114 từ - Cập nhật:

Buổi chiều tà tháng bảy nhuộm sắc tím chân trời thành phố biển Celes. Khi mặt trời chầm chậm lặn xuống ở phía tây xa xôi, tựa như một hòn than đỏ rực chìm dần vào làn nước biếc, ánh hoàng hôn như dát một lớp mật ong óng ả len những cánh tường vi đang khoe sắc trước căn nhà nhỏ màu trắng nằm gần cửa ngõ ra biển. Mùi hương mằn mặn của đại dương khơi theo làn gió nhẹ thoảng qua khu vườn, quyện lẫn hương thơm dịu ngọt của những đóa hoa đang chớm nở. Từng giọt nắng cuối cùng hắt qua tán lá của cây sồi già, vẽ nên những vệt sáng nhảy múa trên bức tường vôi trắng, tĩnh lặng và an yên. Bên trong, ánh đèn dầu vàng tỏa ra từ khung cửa sổ nhỏ, hắt lên bóng hai bà cháu đang ngồi trò chuyện bên trong căn nhà.

Cậu bé Harry Miller, người vừa khép lại cuốn sách "Lịch sử vương quốc Eryndor", ngước đầu lên nhìn bà mình, một người phụ nữ đã gần bảy mươi tuổi với mái tóc bạc trắng, gương mặt phúc hậu hiện rõ những nếp nhăn của thời gian, bà đang mặc một bộ đồ màu đen đơn giản với chiếc váy dài, bộ trang phục mà bà thường mặc khi có khách đến thăm nhà.

Cậu bé lên tiếng, phá tan sự tĩnh lặng của buổi chiều muộn.

" Bà ơi, ai đã giết anh hùng Elias vậy bà?"

Bà Elara không vội đáp lời mà chỉ nhẹ nhàng đặt bộ kim đan xuống, nhìn tách trà đang bốc khói nghi ngút trên bàn, chờ đợi những cánh trà khô ngấm nước. Ánh mắt bà lướt qua gương mặt đầy vẻ tò mò của cháu trai, rồi mới lên tiếng, giọng điềm tĩnh như thể đang đọc lại một cuốn sách cũ.

 "Nó đã được ghi trong sách rồi, không phải sao? Công chúa Seraphina đã thú tội, cô ta ghen tị với anh hùng, sợ mất đi danh hiệu kẻ cai trị của hoàng tộc nên đã bí mật ếm một lời nguyền độc lên thanh kiếm mà Elias sử dụng, đầu độc cậu ta khi cậu cùng nhóm anh hùng hạ gục được quỷ vương."

Harry lắc đầu, đôi lông mày nhỏ nhíu lại, sự bất mãn hiện rõ trên gương mặt.

" Nhưng nó không hề hợp lý chút nào bà ạ. Quốc gia của chúng ta từ xưa đến nay vốn chưa từng có tiền lệ chấp nhận việc phụ nữ trở thành vua, công chúa chỉ được coi là một nhiếp chính bởi anh trai và cha cô đã hy sinh từ trước trong cuộc chiến tại thành Iron bone, có hay không có anh hùng, vị trí ấy cũng đâu thuộc về cô  hoàn toàn, trước sau gì cô ta cũng phải trao lại quyền lực cho hội đồng trưởng lão"

Bà Elara nhìn Harry, khóe môi khẽ nhếch lên.

" Chà, suy luận sắc bén đấy, xem ra cháu trai tôi hoàn toàn có khả năng trở thành một thám tử lừng danh trong tương lai nhỉ, làm tốt lắm, anh House"

" Đơn giản thôi, bác sĩ Simpson yêu quý của tôi" cậu bé khẽ nhún vai.

" Hơn nữa, chả phải họ yêu nhau sao? Cuốn sách còn ghi anh hùng Elias đã thề nguyện trước bức tượng của Nữ thần Tình yêu Lyra về việc cậu nhất định sẽ kết hôn với công chúa nếu có thể trở về từ cuộc chiến."

Bà Elara gõ nhẹ ngón tay lên tách trà.

 "Nó cũng có thể là một lí do, cháu có nghĩ vậy không, rằng công chúa thực ra đã có một người tình bí mật, và cô ta thực ra rất ghét anh hùng Elias, coi cậu ta như một vật cản?"

" Không thể nào" Harry tiếp tục, giọng lớn hơn.

" Trong tiểu sử của cô ấy mà cháu đã đọc, được viết rất kỹ lưỡng bởi sử gia nổi tiếng Vertas, từ thời gian trước khi cầm quyền cho đến sau này khi phải chịu cảnh tù ngục, công chúa không hề được ghi nhận đã ở trong bất kỳ một mối quan hệ lãng mạn nào trừ mối quan hệ với anh hùng Elias."

"Trong hơn mười năm bị giam giữ đến khi qua đời, dù nhận được rất nhiều thư cầu hôn từ nhiều nhân vật thuộc các tầng lớp khác nhau tại các quốc gia lân cận, cô ấy đều từ chối tất cả. Đó phải chăng là một sự chuộc lỗi? Nếu cô ấy tự trừng phạt bản thân đến vậy vì là kẻ đã đầu độc anh hùng, thì ít ra nó cũng thể hiện rằng cô ấy đã từng thực sự yêu ngài."

" Không dễ để yêu một ai đó chỉ qua những bức thư đâu, Harry" Bà Elara đáp.

" Nhưng đó là cách duy nhất mà cô ấy có thể sử dụng để thoát khỏi cuộc sống cầm tù, chấp nhận kết hôn với một người ngoại quốc, một sự ân xá dành cho thành viên cuối cùng của dòng dõi hoàng gia Morningstar đã được phê chuẩn bởi hội đồng trưởng lão thời đấy và được ghi lại trong hiến pháp" Cậu bé nhún vai.

"Ôi cháu trai à," bà Elara thở dài.

"Cháu thực sự khiến cho bộ não già nua của ta phải mệt mỏi quá rồi đấy, hãy tha cho ta đi. Mà nhân tiện, tại sao hôm nay cháu không đi dự tiệc với cha mẹ và chị Annie mà lại đến nhà riêng của ta thế này?"

Harry bĩu môi. "Mấy bữa tiệc chán ngắt đó ư, thôi xin. Cháu không có hứng thú nghe những lời khoe khoang rỗng tuếch của đám người giàu có, và nghe những câu hỏi nhàm chán lặp đi lặp lại nữa."

"Vậy thành tích học tập gần đây của cháu thế nào rồi nhỉ, nói ta biết đi," bà Elara chuyển hướng, giọng điệu có chút trêu chọc.

Mặt Harry thoáng đỏ bừng, cậu đáp lại một cách gấp gáp.

"Nó có gì quan trọng? Dù sao thì học hành không phải con đường duy nhất dẫn đến thành công. Cháu hoàn toàn có thể bắt đầu công việc kinh doanh sớm giống như doanh nhân Oswin Hale. Nghe nói ông ấy đã khởi đầu đế chế doanh nghiệp đường sắt của mình khi mới mười bảy tuổi"

Bà Elara bật cười, phải rồi, cái thói quen khó bỏ của đứa cháu trai yêu quý này thì bà hiểu rất rõ.

"Harry, cháu là một cậu bé thông minh, nhưng rất thiếu tập trung trong công việc. Hãy hoàn thành cho xong chương trình ở trường đi rồi hãy mơ mộng đến những thứ khác."

"Hừm, có vẻ như cháu với bà có quan điểm khác nhau về vấn đề này, chúng ta sẽ tranh luận tiếp sau này vậy," Harry gạt đi, sự tò mò trong cậu đang trỗi dậy mạnh mẽ, lấn át mọi chủ đề.

"Giờ hãy nói cho cháu nghe đi, ai là kẻ đã giết Anh hùng Elias?, nếu công chúa thực sự là kẻ đã làm vây, thì lí do là gì? Việc đấy đã xảy ra cách đây năm mươi năm rồi, khi đó bà mới mười tám tuổi và có tham gia vào quân đoàn mà nhỉ, hẳn bà phải biết rõ chân tướng sự việc chứ?"

"Năm mươi năm trước ư? Ngoài ta ra thì còn rất nhiều người trẻ tuổi cũng tham gia vào quân đoàn, khi ma thuật vẫn còn là một thứ mà nhiều người có thể học được. Tại sao cháu lại nghĩ ta là người biết nhiều như vậy?" bà Elara hỏi ngược lại, ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên, như đang thăm dò.

Harry không nói gì. Cậu chậm rãi đưa tay vào túi áo rồi rút ra một con dao nhỏ. Lưỡi dao toả sáng lấp lánh dưới ánh đèn mờ khiến nó trông như được tạo ra bằng thuỷ tinh, và trên cán dao, một dòng chữ tinh xảo được khắc rõ nét: "Gửi tặng em, món quà của ta, Elias."

"Bởi vì đây" Harry nói.

"Khi bà đang đi tắm, cháu đã tìm thấy nó trong phòng bà, trong một chiếc hộp bị khoá dưới gầm giường, cháu đoán mật mã là bốn con số đảo ngược của ngày quốc khánh, ngày lễ quốc gia chúng ta tổ chức ăn mừng vì đã chiến thắng trước quỷ giới, và cháu đã đúng." Harry mỉm cười.

"Còn về nguồn gốc của con dao này, thì  hai tháng trước đây, khi đến thăm nhà một người bạn cùng lớp, cha của cậu ta, vốn là một nhà sưu tập cổ vật, đã cho cháu được tận mắt chứng kiến một con dao tương tự, nhưng không được khắc chữ, ông ta giới thiệu rằng nó là một con dao cực kì quý hiếm đáng giá cả một gia tài, bởi  được rèn lên từ thép Celestial, một dạng kim loại quý đã biến mất cách đây gần năm mươi năm"

"Và kể cả ở thời đại khi ấy thì khi một con dao như vậy được tặng làm quà, chủ nhân của món quà chỉ có thể là một người cực kì giàu có hoặc quyền lực"

" Vậy nên cháu đoán rằng đây là món quà mà bà nhận được từ anh hùng Elias, xét theo số lượng và độ quý hiếm của nó thì chắc chắn đây không phải một món quà đại trà ai cũng có thể nhận, bởi cháu chưa từng đọc được thông tin về việc một con dao như này xuất hiện trên sàn đấu giá Therapy". Harry ngừng lại, cậu tiến đến bàn và cầm lấy một tách trà, uống cạn nó, rồi nói tiếp

" Dĩ nhiên, dù bà có là một người đồng đội thân thiết với anh hùng Elias không đi chăng nữa, thì cũng không có gì đảm bảo bà biết chân tướng của mọi việc đã xảy ra, nhưng ít nhất, cháu muốn hỏi bà về chuyện này một cách nghiêm túc, và cháu thề sẽ không hé môi với bất kì một ai khác những gì cháu nghe kể" cậu bé kết thúc.

Người phụ nữ già ngồi im trên ghế, nhìn chằm chằm vào con dao như thể nó là một sinh vật sống dậy từ quá khứ. Những ký ức năm xưa như từng cơn sóng dữ dội của biển khơi đang ùa về, cuốn bà vào vòng xoáy của một thời đại đã qua. Đôi mắt bà chợt trở nên buồn bã, ẩn chứa muôn vàn điều muốn nói. Hơn năm mươi năm rồi, phải, đã hơn năm mươi năm rồi bà chưa từng nói về bí mật này cho bất kì một người nào khác. Nhưng hôm nay, có lẽ định mệnh có cách riêng của nó để ép bà phải trả lời. Sau một lúc im lặng, Elara Miller chậm rãi lên tiếng, giọng nói chứa đầy sự trang nghiêm.

"Thôi được. Hãy yên lặng và lắng nghe. Và cháu phải hứa sẽ không kể nó cho bất kỳ ai khác, dù là gia đình, bạn bè, hay người yêu…"

" Cháu xin thề, lời thề của cháu sẽ được chứng giám trước ba vị thần đã tạo ra thế giới này, thời gian, bóng tối và ánh sáng"

"Nhưng chả phải bà đã bảo cháu một bí mật khi đã được kể với người thứ hai thì nó sẽ không còn là một bí mật nữa sao?"

Harry cãi lại, dù không thể giấu nổi sự phấn khích.

Bà Elara phì cười, một nụ cười đầy mệt mỏi pha lẫn bất lực trước sự lém lỉnh của đứa cháu.

 "Nè nhóc con lắm lời, giờ cháu muốn nghe chuyện hay ra về, chọn đi?"

Harry im bặt, ánh mắt sáng rực. Cậu bé ngoan ngoãn ngồi thẳng lưng, hai tay đặt lên đầu gối, sẵn sàng lắng nghe câu chuyện.

Và rồi, trong căn nhà nhỏ ấm cúng giữa lòng thành phố biển Celes, dưới ánh đèn dầu leo lét và tiếng gió biển rì rào vọng từ xa, câu chuyện về anh hùng Elias và Công chúa Seraphina, về một bí mật đã được giấu kín suốt bao năm qua, bắt đầu được kể lại bởi một trong những người đã tận mắt chứng kiến nó.

" Hãy hứa với ta" giọng nói ấm áp đấy dường như vẫn còn vang vọng trong tâm trí của bà.

Bình luận (7)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

7 Bình luận

bác ơi, bác xem lại dấu câu nhé. Với cả nhân vật như đi thi rap ấy, ý em là thoại hơi dài, như đọc rap ấy.
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
Tui xây dựng nhân vật thằng nhóc là 1 đứa thông minh+ lắm lời mà, phải để nó nói nhiều chứ
Xem thêm
@Ikari Shoujou: thật ra là ko đúng. Mấy cái đoạn hội thoại mà bạn đang bảo xây dựng cho 1 thằng nhóc thông minh đó là sai. Vì cái lời thoại bạn viết ra nó chỉ đóng vai trò cung cấp thông tin cho người đọc chứ chưa thấy thông minh nào ở đây cả. Cái thông minh ở đây là nó lạ đối với người đọc, người xem họ đọc ko nghĩ tới được nó mới là thông minh. Vì mình ko phải người thông minh nên mình chỉ có thể ví dụ 1 nhân vật đó là Sora trong no game no life. Thoại dài nhưng cái câu từ nó thông minh gắt luôn. Nói 1 hiểu nhiều, nói 1 nghĩa nhiều, và nói đến đâu có ý đồ đến đó.
Xem thêm
Xem thêm 4 trả lời