Mặt trời đã lên cao, ánh nắng tràn khắp khu vườn phía đông của học viện hoàng gia Eryndor. Từng tia nắng chói chang đổ xuống, vẽ nên những vệt sáng tối tương phản trên thảm cỏ xanh trải dài trên mặt đất. Lan toả trong không khí là hương thơm dịu nhẹ của hoa cỏ quyện với mùi đất ẩm sau cơn mưa. Và từ trên những cành cây, tiếng côn trùng râm ran hòa cùng với âm thanh của gió đang lướt qua từng tán lá. Tạo nên một bản nhạc tự nhiên đầy màu sắc cho khu vườn xinh đẹp này.
Bên cạnh một bàn đá lớn hình tròn, với viền mép bàn in hình các kí hiệu phép thuật được đặt ở khu vực trung tâm là một con đường lát đá cuội, và trên con đường đấy. Hai bóng người đang chậm rãi bước đi, Rodrik Daelwyn và Maera Wyncrest. Hai đại pháp sư của học viện. Dù tuổi tác đã hằn rõ trên khuôn mặt và vóc dáng, nhưng trong mắt họ vẫn còn cháy âm ỉ ngọn lửa của sự nhiệt huyết.
"Vậy quá trình huấn luyện người hùng của chúng ta đã đạt được thành quả gì rồi?" Maera lên tiếng, giọng đều như tiếng lá xào xạc trên cao.
Rodrik lướt ánh mắt về phía cây cổ thụ cao lớn ở góc bên trái của khu vườn, rồi ông trả lời.
"Giờ cậu ta đã học được cách khởi động và tắt dòng chảy khi cần. Cũng không tệ với một kẻ mới bắt đầu."
Maera nhướng mày, trên môi bà nở một nụ cười châm biếm. "Không tệ? Những việc đó đơn giản như dạy một đứa trẻ tập đi. Còn việc ngưng tụ dòng chảy thì sao?"
"Cậu ta…chưa giữ được dòng chảy quanh cơ thể. Ánh sáng cứ loé lên rồi tan biến, như thể nó không muốn ở lại với cậu ấy vậy." Rodrik xoa đầu mình, bối rối đáp.
Maera dừng bước đột ngột, khiến Rodrik cũng phải khựng lại theo. Bà quay mặt về phía ông, giọng nói đầy vẻ bực tức.
"Ông với thằng nhóc đó đã làm cái quái gì suốt cả tuần qua vậy lão hói? Đừng nói với tôi là hai người chỉ chơi cờ thôi nhé. Chúng ta cần huấn luyện cậu ta sẵn sàng cho cuộc chiến sắp tới, chứ không phải trở thành một kỳ thủ."
"Tôi hiểu, Maera. Tôi đã thử mọi cách mà tôi biết. Thiền định, thay đổi vũ khí, để Elias nghĩ về những kí ức ấn tượng trong quá khứ...Nhưng dòng chảy cứ trượt khỏi cơ thể như nước qua kẽ tay vậy." Rodrik đưa tay vuốt râu, cố giữ vẻ điềm tĩnh.
Maera lắc đầu, sự kiên nhẫn của bà dường như đã cạn.
"Chúng ta không có nhiều thời gian để vui chơi đâu. Tin tức tình báo nói rằng quân đội của bọn chúng đang tiến đến Darethorn."
"Trong bao lâu nữa?" Rodrik hỏi, giọng ông trầm xuống.
"Một tháng, hoặc ít hơn."
Rodrik im lặng một lúc, rồi khi ông lên tiếng, giọng của ông đầy vẻ cứng rắn.
"Quá nhanh. Nhưng tôi tin thành trì đó có thể trụ vững được trước đợt tấn công này. Các pháp sư tốt nhất của vương đô đang chuẩn bị được điều động đến đấy rồi."
"Chúng ta cũng từng nói như vậy về Thalorenth đấy thôi, nhưng kết quả thì..." Maera cắt ngang, sự cay đắng trào lên trong cổ họng bà.
Rodrik dậm mạnh chân xuống đất, khiến những chú kiến đang thảnh thơi bò dưới đất bỏ chạy toán loạn. Mặt ông đỏ bừng vì giận dữ. "Logan là một thằng ngu. Nếu tôi có thể lôi xác lão về đây, tôi thề sẽ treo cổ lão thêm lần nữa, ngay giữa quảng trường vương đô này."
Maera cười chua chát.
"Ông sẽ cần phải xếp hàng để được làm việc đó đấy. Nhưng thật vô ích khi nói về kẻ đã chết. Hiện giờ chúng ta đang đối mặt với những vấn đề cần người sống để giải quyết."
Rodrik hít một hơi thật sâu, rồi ông nhún vai, tỏ ra tự tin.
"Nếu như cần thiết thì tôi sẵn sàng để quay trở lại chiến trường lần này."
Maera nhìn ông, ánh mắt lướt từ đầu đến chân Rodrik, bà nhướng mày đầy vẻ hoài nghi.
"Ông già rồi, Rodrik Daelwyn à. Lần cuối cùng ông cầm vũ khí và chiến đấu với một con dã nhân là từ bao giờ? Mười năm? Và tôi nghe nói thủ lĩnh của bọn chúng lần này là một kẻ rất đáng sợ."
Rodrik cười lớn, một tràng cười sảng khoái vang vọng trong khu vườn tĩnh lặng. Ông vỗ nhẹ vào ngực mình.
"Đừng coi thường lão già này. Hắn có thể trông đã cũ kỹ ở bên ngoài, nhưng một vài bộ phận trên cơ thể vẫn đủ sức để khiến cho kẻ thù phải chết khiếp vì sợ hãi đấy."
"Chính xác thì nó là những bộ phận nào vậy?" Maera nghiêng đầu, vẻ tò mò.
Rodrik nháy mắt với bà. "Trái tim, khối óc, và tâm hồn tôi."
Một thoáng im lặng, rồi Maera cười nhẹ. Giọng bà đượm vẻ hoài niệm.
"Chà, ông gần như khiến cho tôi nhớ lại vì sao ngày xưa đã phải lòng ông đấy."
"Còn tôi nhớ lần cuối bà khiến cho tôi phải đỏ mặt như thế này là cái đêm chúng ta ở..."
Một giọng nói gấp gáp đột ngột vang lên, cắt ngang câu nói của Rodrik. "Cô Maera"
Cả hai quay đầu lại. Một cô gái trẻ với mái tóc nâu ngắn, mặc áo choàng màu trắng của học viện đang chạy đến, thở hổn hển.
"Lớp 3A xảy ra sự cố, cần có sự xuất hiện của cô ngay bây giờ ạ," cô gái lắp bắp, khuôn mặt lấm tấm mồ hôi.
Vẻ hoài niệm trên khuôn mặt Maera lập tức tan biến, nhường chỗ cho sự bực dọc quen thuộc.
"Ôi cái con ranh Evelyne đấy," bà lẩm bẩm, tay siết chặt nắm đấm. "Nó sẽ làm nổ tung lớp học thực hành nếu như không có sự quản lí của tôi mất!"
Bà quay sang Rodrik, khuôn mặt nghiêm túc. "Tôi đi đây. Và nếu như hôm nay ông vẫn không thể huấn luyện cậu ta thành công trong việc giữ được dòng chảy, thì từ ngày mai tôi sẽ tham dự vào."
Rodrik gật đầu, ánh mắt ông nhìn theo bóng lưng Maera khi bà vội vã quay đi.
"Được. Tạm biệt."
Elias nằm dài trên nền nhà, mồ hôi đã thấm ướt chiếc áo trắng. Từng thớ cơ của cậu đang cảm thấy nhức nhối, còn hơi thở thì nặng nề như thể vừa trải qua một cuộc chạy hộc tốc. Ánh mắt cậu hướng về phía chiếc áo choàng màu đỏ được treo ở trên tường.
"Còn một lần nữa." Cậu thầm nhủ với chính mình. Và với thanh kiếm Luminaris đang nằm cạnh bên
Sau tám ngày sống ở thế giới này, Elias đã rút ra được vài điều cần biết cho bản thân sau khi quan sát và học hỏi về mọi thứ.
Thứ nhất, đây là thực tại chứ không phải một giấc mơ, nó thực như cái lạnh của sàn nhà cậu đang nằm trên vậy. Và cậu chấp nhận sự thật đó.
Thứ hai, thế giới này không phải một trò chơi, không hề có bảng chỉ số dài dằng dặc liệt kê đủ các kĩ năng, với một vài kĩ năng đặc biệt, nội tại bí ẩn nào đấy xuất hiện trước mặt cậu. Dĩ nhiên, bởi làm gì có cái nút bấm vô hình nào.
Thứ ba, phép thuật có tồn tại, nhưng nó không hề toàn năng mà bị giới hạn bởi một luồng ánh sáng kỳ diệu được gọi là Dòng chảy, bao quanh cơ thể của mỗi pháp sư. Ánh sáng này có thể bị tiêu hao nhanh chóng, đẩy người sử dụng vào tình trạng kiệt sức nếu lạm dụng.
Chỉ những tâm trí kiên định và hiểu biết sâu sắc mới có thể định hình dòng chảy, nhưng ngay cả những pháp sư quyền năng nhất cũng không thể vượt qua được quy luật của tự nhiên. Bạn sẽ không thể bay, dịch chuyển tức thời hay độn thổ…
Và cậu chợt nhớ lại phản ứng của Rodrik khi hỏi ông ta về việc: Nếu một pháp sư học được cách kiểm soát cơn phẫn nộ, liệu có thể mạnh lên đến mức…đổi màu tóc không? Nụ cười của ông ấy khi đó khiến cậu quyết định sẽ không bao giờ nói về điều tương tự nữa.
Thứ tư, cậu là ai? Elias hay Saito Yuuto?
Đây là một chủ đề mang tính triết học mà cậu đã từng nghĩ sẽ chẳng bao giờ phải tự hỏi bản thân mình. Mặc dù cái tên "Elias" được thốt ra khi ấy chỉ là một cái tên mà cậu thích, một cái tên thường được dùng để đặt cho nhân vật trong những tựa game cậu đã chơi.
Nhưng khi hỏi Seraphina về việc khuôn mặt cậu có thay đổi chút nào không từ khi họ gặp gỡ thì cô chỉ nhìn cậu và trả lời, "Ngài trông vẫn như vậy kể từ khi chúng ta gặp nhau lần đầu tại thánh đường."
Nếu khuôn mặt này, cơ thể này vốn thuộc về một người khác, thì Saito Yuuto là ai? Một linh hồn lạc lối, bám víu vào một cơ thể xa lạ? Một con chim tu hú chiếm tổ chim khách? Nhưng còn bộ quần áo cũ và đôi giày thì sao? Bí ẩn ấy treo lơ lửng không lời đáp, và cậu không muốn nghĩ về nó nữa.
"Hãy cứ sống cho ngày hôm nay đi." Elias nhớ về câu châm ngôn quen thuộc của cậu.
Cuối cùng, cậu chỉ là một kẻ tầm thường. Mặc dù đúng là cậu đã rút lên được thanh kiếm mà không ai khác có thể, nhưng nó chẳng hề khiến cho bản thân cậu trở nên mạnh mẽ hơn chút nào. Sau một tuần luyện tập với đủ mọi phương pháp khác nhau, Elias vẫn chưa thể học được cách ngưng tụ lại Dòng chảy.
Đây là một việc mà Rodrik đã nhận xét rằng với bản chất của một đấu pháp sư, lẽ ra cậu phải thông thạo được nó một cách tự nhiên như động vật học cách săn mồi. Cậu phải có thể cảm nhận dòng chảy như thể đó là một phần của cơ thể mình. Nhưng với Elias, nó lại xa lạ và khó nắm bắt như thể một dòng sông đang chảy xiết mà cậu chỉ có thể chạm vào chứ không thể giữ lại.
Luminaris, biểu tượng của sự hi vọng, và kẻ nắm giữ nó hiện tại có lẽ chỉ là một kẻ mạo danh. Một kẻ đã vô tình chạm vào thứ sức mạnh không thuộc về hắn ta.
Và cũng không hề có vị thần nào hiện ra trong giấc mơ, hay linh hồn cổ xưa nào đột nhiên xuất hiện để nói với cậu rằng, "Hãy nhớ bản thân mình là ai, con chính là hoá thân của…"
"Ta ban tặng cho con sức mạnh đặc biệt có thể…"
Rốt cuộc, những tình tiết đấy ở đâu khi nhân vật chính cần chúng xuất hiện nhỉ?
Tiếng cánh cửa mở ra, Rodrik xuất hiện với một chiếc bánh mì kẹp trên tay. Lưng ông dắt một thanh kiếm ngắn, Rodrik đưa chiếc bánh cho Elias. Đợi cậu ăn xong, ông tiến tới góc phòng, lấy ra chiếc hộp cờ, sắp xếp các quân cờ lên bàn.
"Có muốn chơi vài ván không?"
Elias lắc đầu, "Xin lỗi, tôi không có tâm trạng bây giờ."
Rodrik không nài ép, ông chỉ đẩy nhẹ một quân tốt rồi nói, "Hôm nay nếu cậu vẫn thất bại trong việc ngưng tụ Dòng chảy, thì ngày mai Maera sẽ tham dự vào quá trình huấn luyện."
Elias ngồi thẳng dậy, ngạc nhiên nhìn ông. Rodrik tiếp lời, "Chúng ta đang đi vào ngõ cụt, và sẽ tốt hơn nếu có được sự giúp đỡ của một ma pháp sư dày dặn kinh nghiệm như bà ấy."
"Và nếu mình vẫn tiếp tục thất bại thì sao nhỉ?" Cậu chán nản nghĩ thầm, rồi lại nằm ườn ra sàn nhà.
Sau một lúc im lặng, Elias lên tiếng, "Này Rodrik, tôi nghe nói giờ nghỉ trưa các học sinh trong trường thường ra khu vườn phía đông để nghỉ giải lao phải không?"
"Đúng, thì sao?"
"Tôi muốn ra ngoài và gặp gỡ họ."
Rodrik từ chối ngay lập tức. "Nhưng chúng ta cần giữ bí mật cho danh tính của cậu mà."
Elias bật cười. "Bí mật gì chứ? Mấy ngày hôm nay từ khi tôi tỉnh dậy ở Dawnspire cho đến khi đến trường học, tôi luôn có cảm giác như mình là một tù nhân vậy. Hai hiệp sĩ, một cặp song sinh tên Hugin và Munin, luôn theo sát tôi như hình với bóng."
"Họ chỉ đang làm nhiệm vụ của mình, cậu nên thông cảm cho họ." Rodrik cố gắng hoà giải, rồi ông cầm một con hậu lên, đặt vào ô trống.
Elias khịt mũi. "Nhiệm vụ, ông biết họ đã trả lời như thế nào khi tôi bảo liệu họ có theo chân tôi vào nhà vệ sinh nốt hay không?"
Rodrik nhướng mày. "Như thế nào vậy?"
"Họ im lặng," Elias bực bội đáp, cậu đập tay lên nền nhà. "Khi tôi đề cập việc này với Seraphina, cô ấy chỉ trả lời rằng để đảm bảo an toàn cho tôi. An toàn ư? Tôi không phải một đứa trẻ nít luôn cần sự trông chừng của người lớn."
"Họ cứ làm như kẻ thù có thể đột nhập qua cửa sổ bất kì lúc nào mà ám sát tôi vậy."
Nói đến đây, cậu bỗng khựng lại, ánh mắt nhìn về phía cánh cửa của căn phòng. "Mà liệu chúng có thể làm vậy không nhỉ?"
Rodrik lắc đầu, khuôn mặt ông hiện lên vẻ nghiêm nghị. "Không. Hiện tại ở Dawnspire hay học viện này, cậu được đảm bảo an toàn tuyệt đối."
Một tia hy vọng bùng lên trong mắt Elias. "Vậy giờ tôi có thể ra ngoài và gặp gỡ người khác được chứ?" cậu hỏi, giọng đầy mong đợi.
Rodrik im lặng, ông đưa mắt nhìn về phía bàn cờ, trầm ngâm một lúc. Cuối cùng ông thở dài rồi chậm rãi gật đầu.
"Thôi được rồi," ông đáp. "Dù sao, nếu chúng ta muốn cậu trở thành một anh hùng thực sự, không sớm thì muộn cậu cũng sẽ cần phải học cách giao tiếp với mọi người. Nó cũng là một trong những trọng trách của anh hùng mà."
Khi Elias đứng dậy và tiến tới lấy chiếc áo choàng màu đỏ, Rodrik bèn nhắc nhở.
"Nhưng trước hết, cậu sẽ cần có một danh tính mới. Hãy tự nghĩ ra một cái tên. Còn về thân phận, nếu có ai hỏi thì hãy cứ tự nhận bản thân là một gã công tử nhà giàu thuộc vùng Valesmere. Cha cậu đã thuê ta làm giáo viên dạy riêng cho cậu trong suốt một tuần qua. Hiểu rồi chứ? "
Elias gật đầu, cậu mở cửa phòng và bước lên cầu thang.
Khi đến khu vực tiền sảnh, cậu dừng lại bên chiếc vòi phun nước màu bạc đặt ở trung tâm. Lấy ra một đồng xu từ trong túi áo, quăng xuống mặt nước và thầm cầu nguyện. Sau đó tiếp tục đi về hướng đông, về phía khu vườn.
Ngay khi cậu bước ra ngoài, Elias cảm nhận được một làn gió nhẹ dường như đang thổi đến, mang theo mùi hương của hoa cỏ. Khác hẳn với không gian lạnh lẽo của phòng thử thách, nơi đây là một bức tranh sinh động của thiên nhiên. Khu vườn rộng lớn trải dài trước mắt với thảm cỏ được cắt tỉa gọn gàng. Những lối đi lát đá cuội uốn lượn, dẫn đến những bồn hoa đủ màu đang đua nhau khoe sắc. Còn ở góc vườn án ngữ một cây sồi cổ thụ, nó đổ bóng xuống cả một vùng rộng lớn, tạo nên không gian nghỉ ngơi lý tưởng.
Dưới những tán cây râm mát, các học sinh của học viện đang tụ tập thành từng nhóm hoặc riêng lẻ. Họ ngồi quây quần trên thảm cỏ và ghế đá với nhau. Có người đang đọc sách, đang ăn trưa hay chỉ đơn giản là trò chuyện. Cảnh tượng này như một bức ảnh đen trắng trong tâm trí Elias về những giờ nghỉ trưa ở phòng ăn tập thể, nơi cậu đã từng thuộc về. Trong khoảnh khắc đó, thế giới xa lạ này dường như gần gũi hơn bao giờ hết, và cậu không còn cảm thấy mình là một kẻ đơn độc.
Ánh mắt Elias lướt qua khu vườn và dừng lại ở chỗ cây cổ thụ. Một nhóm bốn người mặc áo choàng đỏ giống cậu đang vây quanh một cô bé mặc áo choàng màu xanh. Họ chuyền một thứ gì đó qua lại cho nhau, còn cô bé thì cố gắng giành giật trong vô vọng, gương mặt gần như sắp khóc.
"Ê nhóc lùn, ở đây nè," một gã cười cợt, giơ cao món đồ khỏi tầm với của cô.
Một cảnh tượng quen thuộc. Elias thầm nghĩ. Nó luôn bắt đầu bằng những lời trêu chọc và kết thúc bằng nước mắt. Cậu không ngần ngại bước đến, cất tiếng.
"Này, trả đồ lại cho cô đấy đi."
Cả nhóm quay đầu lại, và một gã tóc nâu với vết sẹo nhỏ trên má phải, khuôn mặt đầy vẻ kiêu ngạo, tiến đến gần Elias.
"Không phải việc của mày, biến đi," gã trừng mắt nhìn cậu.
"Quy tắc số một khi đối đấu với những kẻ bắt nạt, không lùi bước," Elias tự nhủ. Cậu đứng thẳng, nhìn vào mắt gã và lặp lại từng từ một cách kiên quyết:
"Tôi nói, trả đồ lại cho cô ấy."
Gã tóc nâu quay về phía đồng bọn, nói lớn, "Ê tụi bay, có vẻ như chúng ta có một chàng hoàng tử ở đây này." Rồi hắn ta quay sang Elias, tiếp lời, "Nhưng đáng tiếc, con nhóc kia lại không phải là công chúa." Gã cười, ba kẻ còn lại cũng cười theo.
"Nhìn cái áo choàng mày đang mặc thì có vẻ như mày cũng là một đấu pháp sư, nhưng tao chưa thấy mày xuất hiện trong lớp bao giờ. Mày từ đâu đến?" Gã giơ tay chạm vào áo của Elias.
Elias không lùi bước, bình tĩnh trả lời theo như kịch bản mà Rodrik đã đưa cho cậu. "Tôi đến từ Valesmere. Cha tôi đã thuê đại pháp sư Rodrik Daelwyn làm thầy dạy riêng cho tôi trong suốt một tuần qua."
"Tao hiểu rồi. Một thằng công tử bột con nhà giàu muốn thể hiện đây mà." Dứt lời, gã đột nhiên nắm chặt tay phải của Elias.
Cơn đau lập tức xuất hiện. Elias nhăn mặt, định vung tay trái lên thì gã đã nhanh chóng nắm lấy nốt tay còn lại. Cơn đau trở nên dữ dội hơn như thể tay cậu đang bị kẹt vào một cánh cử vậy, nhưng trước khi Elias kịp phản ứng bằng cách vung chân vào giữa háng gã, thì một giọng nói trầm ấm, chậm rãi cất lên từ phía sau.
"Nghiêm cấm hành vi bạo lực ngoài giờ học thực hành, Robert."
Một chàng trai trẻ cao lớn với mái tóc đỏ, mặc áo choàng giống họ, đang đứng với khuôn mặt nghiêm nghị.
"Thôi được, chỉ là đùa chút thôi mà, Hector. Chúng ta cần chào đón tân binh chứ." Robert cười gượng, rồi buông tay Elias. Gã quay lại nháy mắt với đồng bọn, và một trong số chúng thả vật đang cầm trong tay cho cô bé kia. Cô lập tức nắm lấy, chạy về phía gốc cây cổ thụ. Elias và chàng trai tóc đỏ cũng bước theo.
Khi đến gần, Elias mới có cơ hội nhìn rõ cô hơn. Cô bé có mái tóc màu bạc ngắn, hai bên má, mỗi bên đều có ba dấu chấm nhỏ. Đôi mắt xanh lá cây rất giống màu áo choàng. Thứ cô cầm trên tay là một sinh vật có cánh như chuồn chuồn, nó đang mặc một bộ quần áo màu nâu, trông như nàng tiên Tinkerbell trong truyện Peter Pan.
"Em không sao chứ?" Elias hỏi, rồi cậu nhìn về phía sinh vật kia, "Và cả..."
"Đây là Lumos của em. Tên nó là Tifa," cô bé ngước lên nhìn cậu, trả lời, giọng nói của cô trong trẻo và ngọt ngào.
"Lumos," Elias thốt lên. Câu chuyện Seraphina kể về cuộc săn nai đuôi trắng hai trăm năm trước hiện lên trong ký ức cậu. Nếu đây chính là những sinh vật nhỏ bé được dùng để thắp sáng trong khu rừng Almyrath, thì cô bé này…
"Vậy có phải em là?"
"Em là một Sylvaen. Cảm ơn vì đã giúp em lấy lại nó," ánh mắt cô lấp lánh sự biết ơn. Rồi cô cúi xuống thì thầm với Lumos kia. "Này Tifa, chúng ta nên dùng cách gì để trả thù lũ khốn kia nhỉ?"
Cô bé áp Lumos vào tai một lúc, lắng nghe rồi cười khúc khích.
"Dễ thương quá đi," Elias thầm nhủ. Trong vô thức, cậu gần như đã đưa tay ra xoa đầu cô bé, nhưng rồi kịp thời kìm lại. "Không được," cậu tự nhắc nhở bản thân, "thật bất lịch sự khi xoa đầu ai đó mà không được phép."
Elias ngồi xuống bên cạnh, nở một nụ cười thân thiện.
"Rất vui được gặp em. Tên anh là Saito Yuuto, học sinh mới của trường này, mong được em giúp đỡ."
Cô bé gật đầu, nhưng rồi lại tiếp tục quay sang thì thầm với Lumos của mình, vẻ mặt đầy bí ẩn. Hơi ngượng ngùng, Elias quay sang chàng trai cao lớn, tóc đỏ đang đứng
"Cảm ơn anh vì đã lên tiếng lúc nãy," cậu đứng lên và giơ tay ra.
Chàng trai bắt tay cậu, "Tên tôi là Hector Greystone, chào mừng cậu đến với nơi này." Anh ta mỉm cười.
Rồi Hector cảnh báo Elias. "Cậu nên cẩn thận với gã Robert kia. Hắn ta là một kẻ rất đáng gờm. Không có nhiều người trong trường này dám thách thức hắn như cậu đã làm đâu."
Elias nuốt nước bọt, cậu vẫn cảm nhận được cơn đau lúc nãy trên hai cánh tay của mình.
Đột nhiên, cô bé Sylvaen lên tiếng với giọng điệu nghiêm túc. "Gã đó nói đúng, hắn chỉ đùa khi đấy thôi. Chỉ có một lượng rất ít dòng chảy xuất hiện trên tay hắn khi hắn tấn công anh Yuuto." Cô bé ngước lên nhìn Elias, nghiêng mặt đầy tò mò. "Nhưng em không thấy anh sử dụng dòng chảy để phòng ngự. Có vấn đề gì vậy?"
Elias lại ngồi xuống cạnh cô, thở dài rồi rầu rĩ đáp, "Anh không thể học được cách ngưng tụ dòng chảy trên cơ thể được."
"Nhưng đại pháp sư Rodrik là thầy dạy của anh trong suốt một tuần qua mà, đúng không? Ông ấy là một thầy giáo xuất sắc đấy," cô bé nói.
Cậu gật đầu. "Đúng vậy."
"Đúng là đồ công tử bột." Elias nghe cô nhóc dễ thương kia lẩm bẩm điều gì đó khá rõ ràng, nhưng cậu quyết định giả vờ là mình không nghe thấy gì hết.
"Vậy hai người đã sử dụng những phương pháp luyện tập nào vậy?" Cô bé thả Lumos khỏi tay mình, dường như câu chuyện của Elias đã thu hút sự chú ý của cô.
"Tất cả mọi cách mà Rodrik biết," cậu nhìn sinh vật nhỏ bé kia bay vụt lên trên đỉnh cây cổ thụ. Rồi kể lại cho cô nhóc Sylvaen nghe về việc mình đã luyện tập theo từng cách được chỉ dẫn như thế nào mà vẫn thất bại.
"Vậy à," cô bé nói, rồi đưa hai tay lên gõ nhẹ vào những dấu chấm nhỏ trên mặt mình, dường như đang suy nghĩ,
"Anh Yuuto, khi anh nghĩ về những kí ức ấn tượng trong quá khứ, anh đã nghĩ về những điều gì vậy?" Cô tiếp tục hỏi.
"Những kí ức hạnh phúc," Elias đáp. Trong tâm trí cậu, những hình ảnh về thế giới cũ hiện lên rõ ràng. Lần đầu tiên cậu được đi du lịch cùng gia đình. Phản ứng khi được tặng chiếc máy chơi game đầu tiên, hay khi cầm trên tay chiếc giày đắt tiền đã mua được nhờ tiền làm thêm ở quán cafe. Những ký ức ấy tươi đẹp và sống động, như thể chúng vừa mới xảy ra ngày hôm qua vậy.
"Còn anh, anh Hector, anh nghĩ sao?" Cô hỏi chàng trai cao lớn đang đứng đối diện.
Hector cau mày, đưa tay lên vò nhẹ mái tóc đỏ của mình. Anh ta trầm ngâm một lúc rồi nói, "Vậy cậu đã thử làm ngược lại chưa? Nghĩ về những kí ức đau khổ và tiêu cực."
"Tôi đã làm rồi," Elias chán nản đáp. Cậu nhớ về lần đi lạc ở công viên giải trí khi đi cùng cha mẹ. Nhưng thực sự, trong cuộc sống thường ngày ở thế giới cũ của cậu, không có nhiều kí ức đau buồn như vậy.
"Hừm," cả ba người đều thở dài, rồi ngồi xuống cạnh nhau dưới gốc cây cổ thụ.
Cô bé Sylvaen lấy ra một cái hộp nhỏ từ trong túi áo. Cô mở nắp, lấy ra ba viên kẹo ngậm màu cam và chia cho hai người còn lại.
"Nhưng nội quy của trường cấm mang theo đồ ăn vặt," Hector phản đối.
"Không có giám thị quanh đây thì mọi thứ đều hợp pháp, anh Hector à," cô bé nháy mắt, rồi thêm vào, "Đồ ngọt sẽ giúp cho não bộ chúng ta suy nghĩ tốt hơn đấy."
Hector nhún vai, nhận lấy viên kẹo. Elias cũng nhận lấy một viên. Vị chua và ngọt lan tỏa trong miệng cậu mang lại một cảm giác dễ chịu. Elias im lặng và lắng nghe tiếng gió len lỏi qua từng tán lá của cây cổ thụ, khẽ lay động những nhành non, tạo nên âm thanh xào xạc tựa như tiếng cười thầm.
"Mình có thể ngồi ở đây cả ngày cũng được," Elias nhắm mắt lại và nghĩ thầm.
Chàng trai cao lớn ngồi bên cạnh đột nhiên lên tiếng, phá tan cảm giác thoải mái của cậu. "Yuuto này, cậu đã từng trải qua sự kiện nào là sự kết hợp của cả hai yếu tố hạnh phúc và đau khổ chưa?"
"Hạnh phúc và đau khổ ư?" Elias lặp lại, rồi cậu im lặng và ngẫm nghĩ. Bất chợt, một hình ảnh lóe lên trong tâm trí. "Hình như là...có đấy."
"Đúng rồi, đây chính là phương án mà chúng ta chưa nghĩ đến." Cô bé Sylvaen vỗ hai tay vào nhau, đôi mắt xanh lá cây sáng lên. "Sự kết hợp. Không có mẹ thời gian, cha bóng đêm sẽ không bao giờ có thể tạo ra đứa con của ánh sáng."
Đúng lúc đó tiếng chuông vang lên, báo hiệu giờ nghỉ trưa đã kết thúc. Hector và cô đứng dậy, chào tạm biệt Elias. Trước khi đi, cô bé quay lại, mỉm cười đầy tinh nghịch.
"Quên mất chưa nói với anh. Tên của em là Clara Willow. Cố gắng lên nhé, đồ công tử! À, ý em là anh Saito Yuuto."
"Tạm biệt," Elias cũng đứng dậy. Cậu biết rằng mình cần phải thử nghiệm với kí ức này ngay bây giờ.
Trên đường đi vào bên trong hành lang và xuống tầng dưới, cậu nhớ lại lời chỉ dẫn của Rodrik về việc định hình dòng chảy bằng kí ức:
"Hãy tưởng tượng cơ thể cậu là một con sông rộng lớn, và dòng chảy là một con thuyền không người lái đang tự do di chuyển. Chúng ta cần tạo ra một cái mỏ neo để giữ con thuyền lại một chỗ, hãy nhớ về một kí ức đã tạo ra ấn tượng mạnh mẽ trong tâm trí cậu"
Elias mở toang cánh cửa. Rodrik đang ngồi dưới đất nhìn cậu tiến vào.
"Giờ đã sẵn sàng cho lần thử sức cuối cùng chưa, Elias?" ông hỏi.
Elias không trả lời. Cậu nhặt thanh Luminaris từ dưới đất lên, cầm bằng hai tay và giữ nó ở phía trước ngực.
Cậu nhắm mắt lại, nhớ về một kỉ niệm khó quên của mùa hè năm lớp mười. Khi đó, cậu cùng gia đình và gã bạn thân Tanaka Ren đã đến thị trấn ven biển Shirosuna để du lịch. Bốn người bọn họ. chị Sakura, anh Kaito, Ren và cậu, đã hẹn nhau bơi ra một vùng biển không quá xa bờ để ngắm san hô.
Mặt nước ánh lên sắc bạc dưới nắng hè, trong suốt đến mức Yuuto có thể nhìn thấy cả những rạn san hô đầy màu sắc dưới chân mình. Rêu xanh phủ lên những khối đá lớn, trong kẽ đá ẩn giấu những chú cá nhỏ đang bơi lượn. Cậu cùng ba người kia đã ngụp lặn một vòng quanh "khu vườn dưới biển" này được một lúc khá lâu cho đến khi gần giờ nghỉ trưa.
"Yuuto, quay về thôi." Anh Kaito hô lên, giọng vang vọng trong gió.
Yuuto ngẩng đầu lên, đưa tay vẫy, nhưng không di chuyển. Cậu mỉm cười, vẫn lơ lửng giữa làn nước biển.
"Mấy người về trước đi, em ở lại chút nữa."
Kaito nhún vai, rồi cùng hai người kia bơi ngược về phía bờ. Yuuto để họ đi, tận hưởng khoảng không gian chỉ còn lại tiếng tim đập trong lồng ngực và nhịp vỗ của những con sóng nhỏ vào cơ thể.
Cậu lặn thêm một vòng, ngón tay khẽ chạm vào nhành san hô bên dưới. Rồi bất chợt, một cơn đau nhói như dao cứa bùng lên ở bắp chân phải. Yuuto khựng lại. Cơn co rút siết chặt cơ thịt, khiến bàn chân cậu co quắp lại, mất toàn bộ sức đẩy.
"Khởi động." Elias niệm chú, dòng chảy lập tức xuất hiện quanh cơ thể cậu, bắt đầu di chuyển.
"Chuột rút." Yuuto lẩm bẩm. Và chỉ vài giây sau, cảm giác hoảng loạn đã ập đến.
Cậu cố ngoi lên mặt nước, nhưng chân phải như bị xích lại vậy, nó không thể cử động. Mỗi nhịp quạt tay càng làm cậu mất sức nhanh hơn. Nước bắt đầu ập vào miệng, vị mặn chát xộc xuống cổ họng làm Yuuto ho sặc sụa. Trong cơn hoảng loạn, hơi thở của cậu trở nên đứt gãy, phổi bắt đầu gào thét đòi không khí.
Elias mở mắt, nhìn vào thanh kiếm. Dòng chảy di chuyển nhanh hơn.
Bầu trời trên cao méo mó sau làn nước, ánh sáng vỡ ra thành từng mảnh. Yuuto cố đập tay mạnh hơn, nhưng mỗi cử động chỉ khiến cơ bắp của cậu đau dữ dội. Một ngụm nước nữa tràn vào, lấp đầy cổ họng và khoang mũi. Mắt cậu rát bỏng, lồng ngực thắt lại như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt.
Elias nhắm mắt lại. Cậu cảm nhận được Dòng chảy bắt đầu di chuyển chậm dần.
Tiếng sóng và tiếng gió biến mất, chỉ còn nhịp tim đập hỗn loạn trong tai. Ý thức của Yuuto dần mờ đi. Hình ảnh cuối cùng trước khi bóng tối kéo đến là ánh sáng trên mặt nước đang trôi xa dần, như một cánh cửa bị khép lại.
Dòng chảy đang ngưng tụ, Elias có thể cảm nhận điều này một cách rõ ràng.
Rồi một lực kéo mạnh mẽ từ phía sau xuất hiện. Một bàn tay rắn chắc chộp lấy cánh tay cậu, kéo cậu lên trên mặt nước. Yuuto cố gắng chớp mắt, nhìn thấy hình bóng một người. Nhưng trước khi kịp nhận ra đó là ai, ý thức đã tan biến, nhưng cậu hiểu, cậu đã được cứu sống.
Elias mở mắt. Dòng chảy đã ngưng tụ hoàn toàn xung quanh cơ thể, tạo thành một luồng ánh sáng rực rỡ và ấm áp. Cậu cảm thấy nó đang len lỏi vào từng khớp xương, từng thớ cơ của mình. Tim Elias đập nhanh hơn, hơi thở sâu hơn. Thứ sức mạnh kì lạ này như thể lâu nay vẫn ngủ yên trong máu của cậu, và giờ mới chịu thức giấc.
Rodrik đã đứng trước cậu, ông bật cười. "Làm tốt lắm, Elias. Giờ thì hãy chuẩn bị đi, ta sẽ dạy cho cậu cách chiến đấu bằng Dòng chảy."
Ông nhặt lấy thanh kiếm từ dưới đất, giơ nó lên.
Elias gật đầu. Cậu đã sẵn sàng.
Một giờ sau, khi đang nằm dài trên nền nhà, với cảm giác hạnh phúc và thỏa mãn tràn ngập trong tâm trí. Elias hiểu rằng tất cả mọi thứ khác đối với cậu, từ Quỷ vương, sứ mệnh anh hùng, cho đến việc cậu là ai… đã không còn quan trọng nữa. Tất cả đã không còn quan trọng nữa.
Cậu mỉm cười trước khi ngủ thiếp đi.
"Vậy đó là lần đầu tiên bà nhìn thấy anh hùng Elias?" Harry reo lên đầy háo hức.
"Đúng vậy," bà Elara bình thản đáp.
"Thế trông ngài ấy như thế nào ạ?" Harry đã đứng lên, cậu tiến đến chiếc ghế bên bàn trà
"Anh ấy trông khá ưa nhìn. Gò má cao, môi mỏng và đặc biệt nhất là đôi mắt."
"Đôi mắt ư?"
"Nó có màu xám tro, và thật khó để ta giải thích cho cháu hiểu, nhưng khi nhìn vào đôi mắt ấy, nó tạo ra cho người khác cảm giác có thể đặt trọn lòng tin vào con người này." Elara khẽ chạm tay vào những vệt nhỏ trên má của bà, như một thói quen.
"Vậy đó có phải là tình yêu từ cái nhìn đầu tiên không?" Harry hỏi, gần như thì thầm.
Bà Elara bật cười. "Không, nếu cháu có thắc mắc gì về chuyện đấy, thì ta chỉ coi anh ấy như một người bạn mà thôi."
"Vậy ư?" Harry thở dài, tỏ ra thất vọng. Cậu tiếp tục hỏi, "Còn Robert Durnhall thì sao? Chẳng phải ông ấy cũng là đồng đội của bà trên hành trình tiêu diệt Quỷ vương à?"
"Thì đúng là như vậy," bà Elara nhấp một ngụm trà.
"Vậy thì tại sao bà và nhóm bạn của ông ta trong câu chuyện bà vừa kể lại... lại gây gổ với nhau?" Harry thắc mắc, cậu cầm lấy một tách trà trên bàn, nhấp môi.
"À thì," Elara nhún vai, "chẳng qua ta đã gọi ông ta là gã mặt sẹo trong giờ nghỉ trưa khi đang trò chuyện với Tifa thôi mà. Đúng là một kẻ nhỏ nhen."
"Mà này, tại sao cháu cứ nhìn ta chằm chằm vậy hả?" Elara hỏi, nhận ra ánh mắt dò xét của đứa cháu.
"À thì, cháu hiểu cả rồi," Harry đáp, nở một nụ cười ranh mãnh. "Bà cứ tiếp tục đi ạ."


0 Bình luận