Elias ngồi tựa lưng vào tấm đệm nhung, đôi tay siết hờ chuôi Luminaris đã được tháo xuống và để ở bên chân mình. Đối diện cậu là hai vị pháp sư già đang ngồi im lặng như hai tảng đá, họ thậm chí còn không thèm nhìn mặt nhau mà quay sang hai hướng khác biệt, thể hiện rõ sự khó chịu khi phải chung chỗ trên chuyến xe này.
Bầu không khí trong xe nặng nề và tĩnh mịch đến mức khiến Elias có cảm giác như đang bị kìm kẹp trong một cuộc thẩm vấn không lời. Sau một lúc ngập ngừng, cậu quyết định phá vỡ sự im lặng.
"Xin thứ lỗi cho tôi, ông Rodrik. Tôi tò mò muốn biết rằng giữa ông và Arcturus Daelwyn, đội trưởng cận vệ ở Dawnspire có mối quan hệ nào không vậy? bởi tôi thấy hai người đều có họ giống nhau."
Rodrik vẫn ngồi thẳng lưng, không vội quay đầu. Ông chỉ từ tốn đáp.
"Nó là con trai tôi."
"Nó là con trai của chúng tôi," Maera chen vào ngay lập tức. Từ "chúng tôi" được bà nhấn mạnh một cách rõ ràng, đầy vẻ bất mãn.
Elias chớp mắt, một tia sáng vụt qua tâm trí cậu, như một mảnh ghép vừa vặn. Cậu nhìn từ Rodrik sang Maera, rồi lại trở lại Rodrik.
"Vậy hai người là vợ chồng?"
"Đã ly hôn," Maera đáp lại gọn lỏn, không chút cảm xúc, vẫn giữ nguyên tư thế khoanh tay và ánh mắt lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ, như thể cảnh vật bên ngoài còn thú vị hơn bất cứ điều gì trong khoang xe.
Rodrik bĩu môi, lẩm bẩm đủ nhỏ để Elias có thể nghe thấy: "Một cách tóm tắt rất rõ ràng."
Elias cắn môi dưới, cố gắng nén lại tiếng cười đang trào dâng. Sự căng thẳng giữa hai người vừa hài hước vừa có chút ngượng ngùng. Rõ ràng là họ không hề giấu giếm sự ghét bỏ dành cho nhau.
Cậu tiếp tục hỏi, cố gắng chuyển hướng cuộc trò chuyện khỏi chủ đề nhạy cảm này.
"Vậy bây giờ chúng ta đang đi đâu?"
Maera cuối cùng cũng quay đầu lại, đôi mắt của bà nhìn thẳng vào Elias.
"Chúng ta đang đến học viện hoàng gia Eryndor, anh hùng trẻ tuổi à. Ở đấy chúng tôi sẽ dạy cho cậu những điều cần thiết để trở thành một anh hùng thực sự."
"Đủ để cậu không chết một cách lãng xẹt chỉ sau trận chiến đầu tiên, " Rodrik thêm vào với một nụ cười nhẹ trên môi.
Elias im lặng. Một sự pha trộn kỳ lạ giữa lo lắng và phấn khích đang cuộn trào trong tâm trí, Một trường học phép thuật ư?. Cậu tự hỏi mình sẽ được học những gì ở ngôi trường mới này. Liệu có phải là phép thuật, kiếm thuật, hay những thứ thậm chí còn vượt xa sự tưởng tượng? Liệu họ có tặng cho cậu một con cú vào ngày nhập học không?
Rodrik quan sát phản ứng của Elias, rồi ông đưa tay vuốt qua bộ râu bạc của mình.
"Nhưng trước khi chúng ta đến nơi, ta có một câu hỏi."
"Công chúa Seraphina nói rằng cậu đã nhấc được thanh kiếm Luminaris. Nói cho ta biết, cậu đã làm điều đấy như thế nào? Bởi trong suốt ba năm qua, không ai, kể cả những hiệp sĩ hay pháp sư mạnh nhất của vương quốc có thể nhấc nó lên khỏi mặt đất."
"Mình sẽ phải nghe câu nói này bao nhiêu lần nữa nhỉ?" Elias chán nản nghĩ thầm, nhưng cậu vẫn trả lời.
"Tôi chỉ đơn giản là nhấc nó lên thôi. Rất dễ dàng, và thành thật thì thanh kiếm có hơi nhẹ đối với tôi khi cầm trên tay."
Rodrik và Maera nhìn nhau, rồi như đã hiểu ra điều gì đó. Ông ta gật gù.
"Đúng như ta nghĩ. Chắc bởi vì cậu là anh hùng đến từ thế giới khác."
Elias đã chuẩn bị tinh thần cho một phản ứng hoài nghi hoặc ngạc nhiên về xuất thân của mình, nhưng hai người họ lại chấp nhận điều đó một cách dễ dàng, như thể đây là một sự thật hiển nhiên.
"Nhưng tại sao hai người lại không tỏ ra kinh ngạc? Từ hôm qua khi những người khác gặp tôi cũng vậy. Không ai có vẻ bất ngờ với lai lịch của tôi cả."
Cả hai cùng bật cười, một tràng cười đồng điệu hiếm hoi giữa họ. Tựa như một cặp vợ chồng già đã trải qua bao thăng trầm, nay lại cùng nhau nghe một câu chuyện cười về cuộc đua giữa rùa và thỏ.
"Ôi con trai à," Rodrik nói, vỗ nhẹ lên đùi. "Ở Eryndor này họ không quan tâm cậu là ai và đến từ đâu đâu. Chúng tôi chỉ quan tâm cậu làm được những gì thôi. Rất nhiều thế hệ anh hùng trước cậu vài người còn có xuất thân thấp hèn đến đáng ngạc nhiên, con của một gái điếm, một kẻ ăn mày, một đứa mồ côi…chúng tôi đều chấp nhận họ hết đấy thôi."
Maera tiếp lời với giọng điệu có phần nghiêm túc hơn.
"Nhưng đừng hiểu lầm, sự xuất hiện của cậu đến giờ vẫn là một bí mật với phần lớn mọi người. Chúng ta sẽ không muốn kẻ thù biết được thông tin này. Tôi chắc chắn công chúa Seraphina và tư tế Theron đã giới hạn số lượng người được biết, và với những người này, họ đều phải chấp nhận một Minh Ước Sát Sinh."
"Minh Ước Sát Sinh, nó là gì vậy?" Elias ngạc nhiên hỏi, một cái tên lạ lùng đối với cậu
Rodrik nheo mắt lại, ánh nhìn điềm tĩnh dán vào Elias, rồi ông chậm rãi giải thích
"Một giao ước tối thượng. Bất kể một sinh vât sống nào còn đang tồn tại ở Eryndor, một khi đã chấp nhận minh ước với cái tên của mình trước sự chứng giám của người khác, đều sẽ phải tuân theo nội dung của minh ước nếu không muốn phải chết"
"Cái gọi là minh ước này, nó hoạt động như thế nào? có điều kiện gì cần thiết đi kèm không?" Elias háo hức hỏi dồn, như khi cậu lần đầu được cha mẹ đưa đi chơi công viên vậy.
"Những sinh vật không có tên sẽ không được minh ước chấp nhận, và để nó hoạt động, cậu cần có niềm tin."
"Niềm tin ư?" Elias lặp lại từng từ.
"Đúng, niềm tin, và dựa vào nó cũng là cách mà phép thuật trong thế giới này có thể thành sự thật," Rodrik vỗ vai Elias. Rồi ông lại quay đầu nhìn về phía bên ngoài cửa sổ.
Tiếng bánh xe chậm lại dần cho đến khi dừng hẳn, có vẻ như họ đã đến đích, khi hai vị pháp sư già cùng Elias xuống xe, người đánh xe cũng xuống theo, ông ta trông thấp lùn, mái tóc vàng rơm và có một nốt ruồi trên mũi, người đàn ông tiến về phía họ, tay cầm theo một chiếc áo dài có mũ trùm đầu.
"Xin hãy mặc thứ này, thưa anh hùng, và đừng nói với ai trong trường về danh tính của ngài."
Ông ta đưa nó cho Elias, cậu nhận chiếc áo và mặc lên người, đeo Luminaris lại vào vai. Rồi nhìn về phía trước.
Trước mặt Elias không phải là một mái vòm to lớn hay cổng sắt nặng nề như cậu đã nghĩ. Có vẻ như đây là cửa sau của học viện. Con đường lát đá trải dài trên một lối đi nhỏ nằm giữa một khu vườn đầy màu sắc, ngập tràn hương hoa và mùi thảo mộc. Cả ba người cùng bước đi trên đường đến khi họ dừng lại trước một cánh cửa được làm từ gỗ sồi đen đã bạc màu với các mép viền mòn vẹt. Rodrik tiến tới trước, ông lấy chùm chía khoá đeo bên hông ra để mở cửa, tiếng kim loại va chạm vang lên khẽ khàng rồi cánh cửa bật mở với một tiếng két trầm đục.
Elias theo chân hai vị pháp sư già vào bên trong. Và ở trước mặt cậu là một hành lang đá cẩm thạch màu trắng trải dài. Hai bên hành lang là những bức tượng cao lớn đứng thành hàng. Mỗi bức tượng đều đang cầm trên tay những thứ khác nhau. Một cuốn sách, một cây trượng, hoặc một món vũ khí…Và trên bệ tượng là những tấm bảng khắc tên riêng, kèm theo một câu trích dẫn, có lẽ là thành tích hoặc triết lý sống của họ.
Elias dừng lại trước bức tượng một người đàn ông râu rậm với chiếc rìu lớn đặt tựa lên vai. Gương mặt ông ta toát lên vẻ dữ tợn, như thể luôn sẵn sàng lao vào bất kỳ cuộc chiến nào. Dưới chân tượng là một dòng chữ.
"Trái tim tôi sẽ ngừng đập vào ngày tôi từ chối đối mặt với thử thách."
"Ông ta là ai vậy? " Elias lên tiếng hỏi hai người đang đi trước.
Rodrik quay lại, bước gần đến chỗ tượng, ánh mắt ông lướt qua nó như thể gặp lại một người quen cũ.
"Đây là Garren Steelforge, một trong những chiến binh vĩ đại nhất từng phục vụ dưới triều đại của Vua Aldemar Morningstar."
Maera đứng phía sau, khẽ lẩm bẩm,"Vĩ đại thì có vĩ đại, nhưng…”
Rodrik tiếp tục, làm lơ câu nói của bà.
"Chuyện kể rằng vào một mùa hè tháng bảy, Garren đã quyết định đến thăm làng Tyroll. Một ngôi làng nhỏ nằm sát rìa biên giới Eryndor nổi tiếng với món heo rừng nướng hạt dẻ. Khi đến nơi, ông ta được dân làng vây quanh và cầu xin sự giúp đỡ. Nguyên do là bởi sự xuất hiện của một con rồng vào ngày hôm qua. Nó tuyên bố rằng trong ba ngày tới, nếu dân làng không dâng nộp toàn bộ trinh nữ trên mười sáu tuổi thì sẽ thiêu rụi tất cả. Lí do là bởi nó đã nhịn đói quá lâu, và chỉ thịt trinh nữ mới giải thoát được cho nó khỏi cơn đói dai dẳng này."
"Và Garren đồng ý giúp họ? " Elias nói.
Rodrik gật đầu, "Tất nhiên. Ông ta nói sẽ lo liệu con rồng. Ba ngày sau, con rồng thật sự quay lại. Nhưng nó không ăn thịt được ai mà chỉ gầm rú điên cuồng một lúc rồi bỏ đi. Đến ngày hôm sau, người dân tìm thấy xác nó cạnh một con sông trong rừng. Chết hẳn. "
"Vậy ra đây là một hiệp sĩ giết rồng," Cậu thầm nghĩ với sự cảm phục trong lòng.
"Garren đã chiến đấu và đánh bại được nó ư?"
Rodrik nhún vai, môi khẽ nhếch thành một nụ cười kỳ quặc. "Không. Sau khi kiểm tra kĩ lưỡng xác con rồng, người ta phát hiện nó đã chết đói. Chẳng có vết thương nào cả."
Elias nhíu mày. "Thế còn Garren?"
"Cũng chết," Rodrik đáp tỉnh bơ. "Qua đời ngay trong làng. Và khi người ta hỏi người dân làng về lí do cái chết của ông ta, họ đều trả lời là không biết, còn các trinh nữ thì tất cả đều đỏ mặt, từ chối trả lời."
Maera thở dài, "Rốt cuộc thì họ cũng có thể sống hạnh phúc mãi mãi về sau."
Ba người tiếp tục bước đi trên hành lang. Rồi tiến đến một không gian mở rộng là tiền sảnh của học viện. Nơi đây được chống đỡ bằng bốn cột đá trắng chạm khắc phù điêu hình thiên nga và rồng uốn lượn, mái vòm phía trên được lát bằng gạch lam ngọc tạo thành hình bầu trời sao. Còn ở trung tâm là một đài phun nước nhỏ, nước chảy ra nhẹ nhàng từ miệng một con kỳ lân.
Rodrik dẫn cả nhóm rẽ trái qua một hành lang hẹp hơn và có ít cửa sổ. Trên tường phủ đầy tranh vẽ, những bức tranh miêu tả khung cảnh các pháp sư đang thi triển phép thuật, ánh sáng phát ra từ đầu trượng trên tay họ.
Ở cuối hành lang là một cầu thang đá xoắn ốc dẫn xuống tầng dưới, Maera vượt lên trước Rodrik, bà rút một vật có hình chiếc đũa từ trong túi áo, giơ lên không trung, lẩm bẩm những từ mà Elias không thể nghe rõ, một âm thanh kì lạ như tiếng lưới bị xé rách vang lên. Rồi hai vị pháp sư già tiếp tục đi xuống, Elias theo sau họ
Khu vực này được bao trùm bởi một bầu không khí lạnh lẽo với tường được lát bằng đá granit xám. Một con đường ngắn với chỉ duy nhất một cánh cửa nằm ở cuối lối đi. Cánh cửa có màu trắng, nổi bật với hình đại bàng đang tung cánh, mỏ ngậm theo một thanh kiếm.
Rodrik bước lên, bàn tay ông lướt qua biểu tượng chạm nổi.
"Cậu có biết nơi này là gì không?" ông hỏi, không quay đầu lại.
Elias lắc đầu, ánh mắt không rời khỏi cửa, nhịp tim của cậu bắt đầu tăng lên, và cậu tự hỏi thứ gì đang chờ đợi đằng sau cánh cửa này. Một con quái vật? Một vị thần hay một tia sáng sẽ xuất hiện và cậu chợt tỉnh lại trên giường, nhận ra thế giới này chỉ là một giấc mơ?
"Phòng thử thách. Đây cũng là nơi đầu tiên cậu sẽ được học về cái gọi là ma thuật." Rodrik nói, rồi mở cửa.
Đằng sau cánh cửa là một căn phòng rộng lớn, được bao phủ bởi ánh sáng mờ từ những viên pha lê gắn sâu vào tường. Trần vòm cao, phủ rêu bạc và đầy những nét hoa văn khắc tay.
Ở giữa phòng là ba bức tượng hình hiệp sĩ được dựng thành hình tam giác cân, tạo thành một vòng tròn hoàn chỉnh. Trên tay mỗi bức tượng là một thanh kiếm cắm thẳng xuống đất, mũi kiếm hướng vào trung tâm. Còn ở ngay tâm là một bệ đá với một chậu nước nhỏ được đặt bên trên, miệng chậu được chạm khắc bằng những kí tự kì lạ.
Bên cạnh chậu là một con dao bạc cán gỗ mun được đặt ngay ngắn trên một tấm khăn lụa đỏ. Lưỡi dao lấp lánh màu thuỷ tinh.
Rodrik lên tiếng, giọng ông đầy sự trang trọng.
"Tiến lên đi Elias, đây là lễ Huyết Thệ, một nghi lễ quan trọng để chứng minh cậu là một anh hùng thực sự"
Maera gật đầu đồng tình. "Hãy cầm lấy con dao, rạch một vết mỏng vào ngón trỏ, nhỏ máu vào chậu nước, rồi nhắm mắt lại và đọc theo lời ta. Không cần sợ hãi. Nỗi đau là thứ đầu tiên mà mọi anh hùng cần vượt qua."
Elias nuốt nước bọt. Cậu bước tới cầm lấy con dao, nhìn xuống mặt nước trong suốt rồi làm theo.
Một giọt máu đỏ rơi xuống, loang trong nước như vết mực trên giấy trắng.
Và cậu đọc theo họ từng lời.
Tôi dâng cho ngài, máu từ huyết mạch.
Tôi dâng cho ngài, linh hồn từ trong cơ thể.
Từ bóng tối của màn đêm cho đến ánh sáng của bình minh.
Từ vực thẳm của địa ngục cho đến cánh cổng của thiên đàng.
Tôi gọi tên ngài, kẻ vượt qua không gian và thời gian, vị chúa tể của những điều chưa thành hình, của những bí ẩn chưa hé lộ.
Tôi dâng cho ngài sự im lặng của những khoảng không vô tận, tôi dâng cho ngài sự rung động của những sợi tơ định mệnh.
Hãy nghe lời thỉnh cầu của kẻ phàm trần này.
Hãy đến đây.
Hãy đến đây.
Khi Elias đọc xong câu thần chú, một luồng gió lạnh đột ngột cuốn qua căn phòng. Ba bức tượng bắt đầu rung nhẹ, phát ra âm thanh trầm đục như tiếng đá nứt dưới lòng đất. Còn nước trong chậu thì sôi lên. Toàn bộ nước chuyển sang màu đỏ sẫm như máu.
Rodrik bước tới nhìn vào chậu nước, rồi ông nói.
"Đúng như tôi đoán, cậu ấy là một Đấu Pháp Sư, hầu hết các anh hùng đều như vậy."
"Tốt thôi, tôi sẽ để cậu ấy lại cho ông, nhớ huấn luyện cậu ấy một cách cẩn thận." Maera đáp, rồi bà đi ra ngoài, không một lời từ biệt.
Trong khi Elias còn chưa định thần lại sau tất cả. Rodrik liền cầm lấy con dao bên cạnh chậu nước, ông dùng dao chích vào đầu ngón giữa một vết cắt nhỏ. Xong ông tiến lại gần Elias, giọng điềm đạm.
"Nghe này, giờ tôi sẽ tiến hành Khai Nhãn cho cậu, để cậu có thể thấy được"dòng chảy" xung quanh cơ thể, mục tiêu của chúng ta là giữ cho dòng chảy đấy ngưng tụ lại mà không bốc hơi đi mất." Rodrik nhấn ngón giữa vào trán Elias.
Và sau vài giây, cậu có thể nhìn thấy được một luồng ánh sáng kì lạ đang bao quanh mình, tạo ra một cảm giác ấm áp và dễ chịu, luồng sáng không đứng yên mà đang di chuyển một cách chậm rãi, hơi nóng bắt đầu bốc lên.
"Rút thanh kiếm khỏi vai đi, cầm lấy nó bằng hai tay, nhắm mắt lại và hãy nghĩ rằng ánh sáng sẽ ngừng di chuyển mà dần ngưng tụ lại thành một khối, cố gắng giữ được khối đó."
Elias làm theo, cậu rút kiếm xuống, cầm nó bằng hai tay, giơ lên phía trước, và bắt đầu nghĩ về ánh sáng. "Đừng chuyển động, làm ơn đừng chuyển động nữa mà hãy ngưng tụ lại đi."
"Hãy nhớ mỗi lần thất bại, cơ thể cậu sẽ cảm thấy mệt mỏi hơn, và sau ba lần thử mà không thành công, khi đấy cậu sẽ kiệt sức đến nỗi không đứng vững nổi nữa." Rodrik nói tiếp.
Ánh sáng đang dần biến mất xung quanh Elias, cậu cảm nhận được điều này một cách rõ ràng dù cho có tập trung suy nghĩ như thế nào đi chăng nữa. Và khi nó đã tan biến hết, cảm giác mệt mỏi như thể vừa chạy xong một quãng đường dài lập tức ập đến. Cậu buông lỏng thanh kiếm trên tay, ngồi phịch xuống đất, thở hổn hển.
Rodrik cúi xuống, vỗ vai cậu, an ủi. "Được rồi, hãy tạm nghỉ trong vòng một phút, ánh sáng sẽ quay trở lại sớm thôi. Nhớ kĩ lời tôi dặn, nghĩ về nó, khiến nó ngừng di chuyển mà ngưng tụ lại."
Elias đã làm theo lời ông. Nhưng vẫn tiếp tục thất bại trong hai lần tiếp theo mặc dù cố gắng đến như thế nào.
Sau khi nằm vật xuống trên sàn nhà, cậu mới hiểu được cảm giác rã rời toàn thân mà Rodrik nhắc đến, cậu biết giờ mình còn chẳng thể nâng nổi một con kiến lên khỏi mặt đất.
Rodrik ngồi xuống bên cạnh Elias, thở dài. "Thôi thì không phải ai cũng thành công trong lần đầu tiên thử sức, hãy cứ nghỉ ngơi cho đến khi hồi phục, anh hùng."
Ông nhìn lên chiếc đồng hồ trên tường, "Nhưng hiện tại vẫn còn sớm quá, tiết học chưa thể kết thúc bây giờ được, nếu không tôi sẽ mang tiếng là một giáo viên vô trách nhiệm mất."
Rồi Rodrik đứng dậy, tiến về một góc của căn phòng, cầm lên một chiếc hộp lớn đã nằm sẵn từ lúc nào. Ông mở hộp, hé lộ những quân cờ vua ở bên trong, mỉm cười.
"Này anh hùng Elias, cậu có biết chơi cờ không?, nó là thứ dành để giết thời gian rất tốt đấy."
Elias gật đầu.
Trời đã sập tối khi cậu trở về Dawnspire trên xe ngựa, Elias ngồi tựa đầu vào thành xe, đôi mắt nặng trĩu sau một ngày dài mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần.
Cậu đã thất bại. Và dù Rodrik không hề trách móc gì, Elias vẫn không thể giấu đi cảm giác buồn chán len lỏi trong lòng.
Khi xe dừng lại trước tiền sảnh cung điện, cậu bước xuống thì thấy Celia Garnett đã đứng chờ sẵn dưới bậc thềm. Cô khoác một chiếc áo choàng lụa dài màu nâu, tay ôm theo một quyển sổ, gương mặt dịu dàng hiện lên dưới ánh đèn dầu.
"Ngài đã trở về," cô nói, "Công chúa Seraphina muốn mời ngài ăn tối cùng."
Elias định từ chối, nhưng tiếng réo từ trong bụng cậu đã phản bội lại ý định đó.
"Là bữa nhẹ thôi," Celia mỉm cười, "Cô ấy biết hôm nay đã là một ngày dài đối với ngài."
"Chỉ cần gọi tôi là Elias là đủ rồi, chị Celia." Cậu nói với cô, và cô gật đầu.
Căn phòng ăn nhỏ chỉ vừa đủ cho một chiếc bàn tròn với ba ghế. Trên bàn là các món ăn được chuẩn bị một cách tinh tế và đẹp mắt, súp nấm rừng, củ cải trắng, salad rau tươi, hạt óc chó, bánh mì nướng giòn với mật ong, cuối cùng là một cốc trà nóng đang toả hơi, thơm mùi thảo mộc.
Elias ngồi xuống bàn ăn, đối diện với công chúa, cậu cười một cách gượng gạo.
Seraphina dịu dàng lên tiếng, giọng nói của cô đầy sự quan tâm.
"Vậy buổi luyện tập hôm nay với đại pháp sư Rodrik thế nào? Ngài đã thành công trong việc giữ được luồng ánh sáng chưa?"
Elias lắc đầu.
"Không. Tôi đã thử ba lần và thất bại cả ba. Sau đó thì cơ thể tôi rơi vào trạng thái kiệt sức hoàn toàn."
Seraphina không tỏ ra thất vọng. Nàng mỉm cười khích lệ.
"Đừng lo lắng, anh hùng Elias. Caelmont cũng đâu được xây dựng trong một ngày đâu. Ăn tối xong, ngài hãy nghỉ ngơi. Ngày mai sẽ khá hơn, tôi tin là vậy."
Câu nói ấy khiến Elias cảm thấy nhẹ nhõm. Cậu cầm một chiếc bánh mì đưa lên miệng, vị ngọt của mật ong lan toả nơi đầu lưỡi, ăn xong chiếc bánh, cậu lại tiếp tục nói về những thắc mắc vẫn đang quẩn quanh trong đầu mình.
"Lúc sáng này tôi có nghe về cái gọi là Minh Ước Sát Sinh. Và cả về niềm tin nữa. Họ đã nói với tôi rằng "niềm tin" là thứ cần thiết để biến phép thuật ở thế giới này trở thành sự thật, vậy chính xác thì nó hoạt động như thế nào?."
Seraphina đặt thìa xuống cạnh bát súp. Nàng chậm rãi trả lời.
"Thật đáng tiếc khi phải thừa nhận rằng tôi không biết gì nhiều về phép thuật hay có thể thực hiện được nó, ngài hãy để dành những câu hỏi về vấn đề này cho hai vị đại pháp sư vào ngày mai."
"Còn về Minh Ước Sát Sinh thì tôi có thể cam đoan rằng, tất cả những người biết về sự xuất hiện của ngài từ hôm qua đến giờ đều đã được tuyển chọn kỹ lưỡng. Họ là những người hoàn toàn trung thành."
Elias gật đầu. Nhưng cậu vẫn chưa thoả mãn với câu trả lời này.
"Nhưng liệu có cách nào khác để họ lách luật không? Ví dụ như viết ra giấy? Dùng mật mã để báo cho kẻ khác về sự xuất hiện của tôi, về việc tôi trông như thế nào chẳng hạn?"
Seraphina lắc đầu.
"Không, họ không thể. Minh ước sẽ ngăn cản cả suy nghĩ về hành động đó từ trong tâm trí họ."
Elias tiếp tục.
"Vậy nếu họ nói dối khi thực hiện minh ước thì sao? Họ có thể hứa suông rồi phản bội sau đó không?"
"Không." Seraphina đáp dứt khoát. "Minh ước không cho phép lời nói dối được thốt ra, ngay cả khi kẻ nói dối tin mình đang nói thật."
"Tôi biết có những người nói dối rất giỏi đấy." Elias lẩm bẩm, rồi kể lại một câu chuyện cũ.
"Hồi tiểu học lớp của tôi có một đứa con gái tên là Sato Airi. Nó có thói quen ăn cắp vặt, mặc dù đã bị gọi phụ huynh đến không chỉ một lần mà vẫn không chừa."
"Một ngày nọ, khi tiền quỹ lớp bị mất, mọi sự nghi vấn đều đổ dồn lên cô ta. Và con bé đó đã khóc lóc thảm thiết, tỏ ra vô cùng đáng thương đến mức gần như ai cũng tin nó không phải thủ phạm. Mãi cho đến khi thầy chủ nhiệm phải gọi cảnh sát đến thì khi ấy nó mới sợ hãi mà thú nhận mình là người trộm tiền."
Seraphina mỉm cười, ánh mắt ánh lên sự thông cảm.
"Tôi không giỏi phép thuật," nàng nói, "nhưng tôi có thể giải thích đơn giản cách mà minh ước hoạt động."
Nàng hơi nghiêng người về phía Elias.
"Giờ hãy nghe tôi, anh hùng Elias. Nhắm mắt lại và tưởng tượng ngài đang nhìn thấy một con voi. Nó có đôi tai màu hồng và cánh của đại bàng. Nó đang bay ngay bên ngoài cửa sổ của vương cung."
Elias hơi cau mày, nhưng vẫn làm theo lời cô. Trong đầu cậu hiện lên hình ảnh kỳ lạ kia một cách rõ ràng.
"Giờ hãy mở mắt ra," Seraphina tiếp lời. "Và hãy nói theo tôi rằng ngài không hề nhìn thấy con voi đó, rằng nó chỉ là sự ảo tưởng."
Elias mở mắt và lặp lại lời cô. Nhưng rồi cậu ngập ngừng, ánh mắt dao động.
"Và bây giờ," Nàng hỏi khẽ, "thứ gì đang xuất hiện trong tâm trí ngài?"
"Một con voi có tai màu hồng và cánh đại bàng đang bay." Elias đáp.
"Vậy đấy." Seraphina cười nhẹ.
"Ngài có thể nói dối bất kỳ ai. Có thể là một kẻ dối trá đại tài. Nhưng ngài sẽ không bao giờ nói dối chính bản thân mình."
Elias im lặng trong suốt phần còn lại của bữa ăn, cậu không hỏi thêm bất kì điều gì.
Và khi cậu đã tắm xong và trở về phòng ngủ, cuốn sách "lịch sử của Eryndor" đã đặt sẵn trên đầu giường, nhưng Elias quyết định rằng cậu sẽ không đọc nó, không phải là đêm nay.


0 Bình luận