Sáng nay khi Yuuto tỉnh giấc, cậu biết rằng mình không còn nằm trên chiếc giường đơn nhỏ bé trong căn phòng quen thuộc. Không còn tiếng đồng hồ báo thức vang lên hay những lời cằn nhằn trách móc của mẹ. Và đây không phải là một giấc mơ, nó là một thế giới khác, một vùng đất xa lạ mà cậu vừa mới biết đến từ hôm qua.
Cậu từ từ ngồi dậy, đưa tay dụi mắt và nhìn quanh căn phòng. Nó rộng hơn phòng ngủ cũ của cậu và được trang trí bằng những tấm thảm thêu họa tiết chim và hoa trải khắp sàn, còn ở trong góc là một chiếc lò sười bằng đá đã nguội lạnh.
Đúng lúc đấy, một tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.
"Anh hùng, ngài đã thức dậy chưa ạ?"
Yuuto giật mình, cái danh xưng "anh hùng" nghe vẫn thật lạ lẫm, sau khi hít vào một hơi thật sâu, cậu đáp.
"Mời vào."
Cánh cửa gỗ mở ra. Một cô gái xinh đẹp với mái tóc đỏ được búi cao và khoác một dải lụa màu xanh nhạt trên vai bước vào, trên tay cô ôm theo một bộ quần áo. Chùm chìa khóa đồng nhỏ đung đưa bên hông phát ra tiếng leng keng khe khẽ mỗi bước chân.
Cô khẽ cúi người, giọng nói vừa mềm mại vừa toát ra phong thái của một người đã quen sắp xếp mọi thứ vào nề nếp.
"Xin chào ngài. Tôi là Celia Garnett, trưởng quản nữ hầu của Dawnspire. Công chúa Seraphina đã lệnh cho tôi mời ngài đến dùng bữa sáng. Còn đây là bộ y phục mới đã được chuẩn bị riêng cho ngài".
Yuuto nhìn đống vải trên tay cô, vô thức siết chặt vạt áo ngủ. Celia nghiêng đầu, ánh mắt như muốn dò hỏi xem anh hùng của vương quốc đã sẵn sàng hay chưa.
"Nếu ngài muốn, tôi có thể giúp ngài thay đồ"
"Không, không cần đâu, tôi tự làm được. Cảm ơn cô" Yuuto lập tức xua tay.
Một nụ cười lướt qua môi Celia. Cô gật nhẹ, đặt bộ quần áo mới lên mép giường, rồi đứng thẳng với hai tay chắp trước bụng.
Yuuto nhìn thoáng qua bộ đồ, áo sơ mi vải mềm màu trắng, quần vải sẫm và một chiếc áo khoác ngắn, phần cổ và gấu áo viền da. Cậu chợt nhớ ra một chuyện quan trọng.
"Bộ quần áo cũ của tôi sao rồi?"
"Chúng đã được giặt sạch và đang phơi ngoài sân nhỏ phía sau. Khi nào ngài cần, tôi sẽ cho người mang trả lại." Celia lịch sự đáp.
Yuuto chạm tay vào cổ áo khoác mới rồi liếc nhìn Celia.
"Trước khi ăn sáng tôi muốn vào phòng tắm, cô hãy xuống đợi ở tầng dưới đi"
"Vâng, thưa ngài."
Sau khi Celia rời đi, Yuuto ôm theo bộ quần áo mới rồi chậm rãi bước về phía phòng tắm, cậu mở cửa phòng, tiến đến bên kệ đá cạnh chiếc bồn rửa bằng sứ trắng, chiếc lọ nhỏ đựng muối súc miệng vẫn nằm gọn gàng, nút gỗ được bịt cẩn thận.
Yuuto mở nắp, đổ ra một chút, hoà vào chậu nước ấm rồi đưa tay vốc nước súc miệng như thói quen buổi sáng ở nhà. Mùi thảo mộc và muối biển pha lẫn tạo ra vị tươi mát nơi đầu lưỡi.
Khi ngẩng đầu lên, Yuuto nhìn vào tấm gương. Và ánh mắt cậu đông cứng lại.
Hình ảnh phản chiếu trong gương không phải là Saito Yuuto. Thay vì một khuôn mặt với những đường nét mềm mại, hơi bầu bĩnh và đôi mắt màu nâu quen thuộc, giờ cậu đang nhìn vào một kẻ hoàn toàn xa lạ. Hắn ta có gò má cao, mũi thẳng, môi mỏng và đặc biệt là đôi mắt màu xám tro mà cậu chưa từng thấy trước đây. Có thể nói đây là một khuôn mặt khá ưa nhìn, có chút dũng mãnh, đầy sức sống, hoàn toàn không giống với vẻ thư sinh, ngây thơ của cậu trước kia.
Yuuto đưa tay lên chạm vào mặt mình, véo mạnh vào má. Cảm giác đau rát chứng tỏ đây không phải là ảo ảnh, cũng không phải một giấc mơ.
"Chuyện...chuyện quái quỷ gì thế này?" Yuuto lẩm bẩm đầy ngạc nhiên, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm vào "người lạ" trong gương. Cậu đã thay đổi. Cậu đã thực sự trở thành một người khác.
Rồi Yuuto khép miệng, dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt gương. Một âm thanh lạnh lẽo vang lên. Sau khi hít vào một hơi để lấy lại bình tĩnh, cậu tiếp tục đưa tay sờ qua trán, vuốt sống mũi, chạm vào mấy lọn tóc đen. Nghiêng đầu sang trái, sang phải, xoay sát lại gần hơn, săm soi hàng lông mày, cúi người để nhìn kỹ cả vết xước mờ nơi tai.
Cậu khịt mũi, cúi xuống vốc thêm nước. Trong đầu chợt vụt qua hình ảnh chiếc gương cũ ở nhà, góc bên trái còn nứt. Một tiếng ho nhẹ bật ra từ cổ họng."Mình biến thành...ai thế này?"
Rồi Yuuto tự mỉm cười với hình ảnh trong gương như thể cậu đang nhìn vào một chiếc mặt nạ cosplay ở lễ hội Comiket. Chỉ khác là lần này, nó không còn là mặt lạ nữa. Yuuto thở ra một hơi dài, khẽ gật đầu.
"Được rồi, Saito Yuuto, mày hết vai rồi."
Cậu cầm khăn lau mặt, hiểu rằng từ giờ cái tên "Saito Yuuto" đã nằm lại ở Tokyo, còn ở đây cậu đã trở thành một con người hoàn toàn mới mẻ
Mặc xong bộ quần áo, Yuuto chậm rãi đi xuống tầng dưới, nơi Celia đang chờ đợi
"Ngài đã sẵn sàng chưa, thưa anh hùng?"
Rồi cô dẫn cậu đi dọc một hành lang đá dài về phía tây cung điện. Cho đến khi họ đã đứng trước một cánh cửa in hình lá nguyệt quế, Celia liền mở cửa.
Trước mặt Yuuto là một căn phòng rộng, tường ốp gỗ sẫm với trần cao. Giữa phòng là một chiếc bàn dài bằng gỗ sồi trải khăn trắng, trên đó xếp ngay ngắn đĩa bạc, cốc pha lê và thức ăn, bánh mì, thịt nguội, xúc xích hun khói, mật ong, bơ, táo đỏ cắt lát…
Yuuto ngửi thấy mùi bánh nướng và sữa nóng thoang thoảng, bụng cậu bất giác réo lên, như nhắc rằng đã mười mấy tiếng rồi cậu chưa ăn uống bất kì thứ gì.
Celia mỉm cười.
"Mời ngài dùng bữa. Nếu cần gì thêm, xin cứ nói."
Yuuto ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn, còn Celia đứng phía sau, rót sữa vào trong cốc. Hơi sữa bốc lên mùi thơm dễ chịu. Cậu cầm lấy lát bánh mì, chấm qua bơ rồi ngẩng đầu, liếc nhìn Celia
"Celia này, cô đã làm việc ở đây lâu chưa vậy?"
Celia đặt bình sữa xuống.
"Tôi sinh ra và lớn lên ở Dawnspire. Mẹ tôi từng là trưởng quản nữ hầu của cung điện, còn cha tôi làm quản kho cho hoàng gia, chuyên phụ trách lương thực và vật dụng cho các khu vực trong cung."
"Vậy công việc của cô ở đây là gì ?"
"Công việc của một trưởng quản nữ hầu là đảm bảo mọi hoạt động trong cung diễn ra suôn sẻ" Celia đáp.
"Tôi chịu trách nhiệm sắp xếp lịch trình cho toàn bộ nhân sự, từ các nữ hầu phòng đến người phụ trách bếp núc. Đồng thời giám sát việc chuẩn bị phòng ốc, y phục, mọi thứ cần thiết cho cuộc sống nơi đây. Ngoài ra tôi cũng là người đảm nhận việc chăm sóc cho công chúa Seraphina."
"Cô cũng chăm sóc cho Seraphina nữa hả?" Yuuto ngạc nhiên, cậu đã nghĩ đây sẽ là công việc của một nữ hầu bên cạnh công chúa, như đã đọc trong tiểu thuyết.
"Tôi đã nhìn thấy công chúa khi cô ấy còn là một đứa bé." Celia tiếp tục, ánh mắt cô hơi mơ màng như thể đang nhớ lại quá khứ.
"Trước đây, tôi chỉ là người phụ việc cho các hầu gái lớn hơn, mang khăn sạch, xách nước, dọn giường. Khi công chúa Seraphina lên năm, tôi khi ấy mười ba tuổi đã được mẹ sắp xếp cho làm hầu cận riêng của cô ấy, học cách hầu phòng, thay váy, cài tóc, đưa đón công chúa đến lớp học. Và tôi đã ở cạnh ngài ấy cho đến bây giờ."
Yuuto nhìn Celia, gật gù.
"Vậy có thể coi cô như là một người chị gái của của cô ấy nhỉ."
Celia mỉm cười " Tôi không xứng đáng với vinh hạnh đó. Nhưng tôi có thể chắc chắn một điều rằng, miễn là công chúa còn cần đến tôi thì tôi sẽ vẫn ở lại đây vì ngài."
Yuuto lấy thêm xúc xích và thịt nguội vào đĩa của mình, rồi gõ nhẹ lên mép bàn.
"Vậy Arcturus Daelwyn thì sao? Tôi đã nhìn thấy anh ta hôm qua, cô có quen biết anh ấy chứ."
Vừa nghe đến cái tên ấy, Celia khựng lại. Khoé môi cô giãn ra, còn gương mặt thì hơi ửng hồng.
"Ngài Arcturus là đội trưởng cận vệ của Dawnspire, đồng thời cũng là người được bệ hạ tiền nhiệm giao trách nhiệm bảo vệ cho hoàng cung. Anh ấy đã phục vụ gia tộc Morningstar hơn mười năm nay rồi."
Yuuto nhướn mày. Khá dễ để cậu thấy được vẻ ngượng ngùng hiện rõ trên mặt cô.
"Có vẻ như cô rất tin tưởng anh ta nhỉ."
Celia cụp mắt, chỉnh lại bình sữa như để giấu đi cảm nghĩ của mình. Cô khẽ ho một tiếng, giọng trở lại đều đặn như thường lệ.
"Ngài Arcturus luôn đặt nghĩa vụ lên trên hết. Anh ấy là một người đáng tin cậy."
Yuuto không hỏi gì thêm, cậu tiếp tục ăn và giả vờ như không nhìn thấy được dáng vẻ của một thiếu nữ đang yêu của Celia Garnett.
Kết thúc bữa ăn, Yuuto liền đứng dậy, cậu định sẽ đi đến chỗ Seraphina ngay nhưng Celia đã ngăn lại, cô nói.
"Công chúa muốn ngài mang theo thanh Luminaris đến phòng làm việc của cô ấy khi ngài đã sẵn sàng."
"Thanh kiếm tối qua, nó vẫn còn trên xe phải không? Chiếc xe ấy đỗ ở đâu?" Yuuto hỏi.
"Ở sân trong phía nam, gần chuồng ngựa." Celia đáp, rồi cô quay người, ra hiệu như sẵn sàng đưa cậu đi.
"Chúng ta đi thôi."
Yuuto rời phòng ăn, bước dọc theo hành lang rồi băng qua cửa vòm dẫn ra sân trong. Ánh nắng buổi sớm tràn xuống khoảng sân lát gạch, những giọt sương vẫn còn đọng trên từng ngọn cỏ ven lối đi.
Ngay bên cạnh chuồng ngựa, chiếc xe ngựa lớn vẫn đang đỗ, Và quanh đó, Arcturus cùng vài hiệp sĩ mặc áo giáp đang đứng tụm lại. Vừa thấy Yuuto, anh ta bèn lên tiếng.
"Anh hùng, ngài đã dậy rồi. Thật may mắn."
Một hiệp sĩ khác cười, giọng nói như trút được gánh nặng.
"Xin thứ lỗi, nhưng chúng tôi không thể nhấc được thanh kiếm ấy ra khỏi xe. Nó dường như không nghe lời ai ngoài ngài."
Arcturus tiến lại mở cửa xe ngựa. Bên trong, thanh Luminaris nằm im trên lớp nhung dày, cạnh đó là một vỏ kiếm bằng da đen, cùng một đai đeo gọn gàng. anh cúi người lấy vỏ kiếm ra trước, đưa cho Yuuto.
"Ngài sẽ cần nó. Không thể mang theo lưỡi kiếm trần vào phòng làm việc của công chúa được."
Yuuto nhận lấy vỏ kiếm, gật đầu rồi bước vào khoang xe. Khi tay cậu chạm vào chuôi kiếm, ánh thép bạc như rung nhẹ dưới đầu ngón tay. Luminaris được nhấc lên một cách dễ dàng. Khiến mấy gã hiệp sĩ ở đằng sau đều phải tỏ ra kinh ngạc khi được chứng kiến.
Arcturus nghiêng đầu, chỉ về lối hành lang dẫn vào tòa tháp nơi Seraphina làm việc.
"Xin mời ngài. Công chúa đang chờ."
Yuuto chỉnh lại thanh kiếm trong vỏ, đeo nghiêng qua vai, rồi quay gót, sải bước về phía Arcturus đã chỉ dẫn, Celia lặng lẽ theo sau cậu.
Họ cùng nhau băng qua hành lang nát đá, đi lên cao hơn đến toà tháp phía đông, nơi đặt thư phòng của nhà vua. Yuuto vừa đi vừa suy nghĩ về cái gọi là"sứ mệnh" của một anh hùng đang chờ đợi cậu.
Và ở cuối hành lang, một cánh cửa lớn khắc hình chim đại bàng từ từ hiện ra. Hai hiệp sĩ mặc giáp đen đứng hai bên cửa. Vừa thấy Celia và Yuuto họ liền nghiêng đầu chào, rồi đẩy cửa mở.
Căn phòng này không quá rộng nhưng có trần cao, tường ốp gỗ với những giá sách ở dọc vách, trên kệ xếp đầy sổ bìa da, cuộn giấy niêm sáp. Góc phòng đặt một chiếc lò sưởi bằng đá. Giữa phòng là bàn làm việc lớn bằng gỗ hồ đào, mặt bàn phủ khăn nhung xanh đậm, bên trên xếp giấy tờ, lọ mực, bút lông và con dấu hoàng gia. Một giá bản đồ dựng bên cạnh, trải mở tấm địa đồ Eryndor, những đường viền đỏ xanh chằng chịt như vết cắt.
Seraphina đang ngồi sau bàn, cúi xuống nhìn vào đống giấy tờ. Mái tóc đen được buộc cao, để lộ gương mặt trắng trẻo với đôi mắt xanh quyến rũ . Trang phục của nàng hôm này là một chiếc váy đỏ ưa nhìn.
Nghe tiếng cửa mở, Seraphina ngẩng lên, nhìn thoáng qua Luminaris đang vắt trên vai Yuuto. Rồi cô hân hoan chào đón hai người.
"Xin chào, Anh hùng. Ta đã đợi ngài."
Celia cúi đầu" Thần xin phép quay trở lại để tiếp tục công việc ở cung điện."
"Được, chị hãy đi đi, tôi muốn nói chuyện riêng với ngài anh hùng."
"Đợi đã" Yuuto ngắt lời Seraphina.
"Từ giờ trở đi, hãy gọi tôi là Elias," Cậu đã quyết định, phải rồi. Nếu như đây là một thế giới khác và cậu giờ đang sở hữu một khuôn mặt khác biệt, thì hãy quên đi cái tên Saito Yuuto, một người anh hùng cứu thế cần một cái tên đặc biệt hơn, trang trọng hơn, và cậu rất thích cái tên này.
Seraphina mỉm cười dịu dàng.
"Được thôi, anh hùng Elias, mời ngồi, chúng ta sẽ có rất nhiều chuyện quan trọng để nói với nhau."


0 Bình luận