Chương 1: Số phận.
Hồi 8: Ngày tôi gặp nàng. (Partth Thakur, Gió biển, 2112)
0 Bình luận - Độ dài: 6,424 từ - Cập nhật:
Trong tâm trí tôi, nơi bóng tối ngự trị, bèo tấm lặng lẽ trôi, sắc xanh rực rỡ của nó như một lời chế giễu sự sống, về những câu chuyện mãi mãi bị lãng quên, mà chẳng ai cất lời ca tụng...
Từ thuở xa xưa, người dân của một thành phố nhỏ mang tên Rumina, nằm giáp biển Tyrrhenian ở phía bắc Vương quốc Sicilia, vẫn truyền miệng một huyền thoại bí ẩn. Ngư dân kể rằng, mỗi khi mưa trút xuống, một tòa tháp rực sáng sẽ hiện lên nơi đường chân trời vô tận. Đó là Tháp Đá, một kiến trúc thần bí chỉ xuất hiện trong cơn bão. Người ta nói rằng khi tiếng chuông của nó ngân vang, bất cứ ai có thể đặt chân đến nơi ấy sẽ được ban cho sức mạnh và quyền năng của thánh thần. Dù vậy chưa từng có ai trở về để kể lại điều gì đã thực sự xảy ra…
Năm 1002 theo lịch Julius, Công quốc Burgundia rơi vào khủng hoảng chính trị khi Công tước Henry I đột ngột qua đời mà không để lại người thừa kế trực tiếp. Ngay lập tức, hai thế lực đối địch trỗi dậy, mỗi bên đều tuyên bố quyền sở hữu hợp pháp đối với vùng đất trù phú này. Một bên là Otto William, cháu trai của Henry I, người có sự hậu thuẫn từ tầng lớp quý tộc địa phương. Bên kia là Robert II, vua của Vương quốc France, kẻ không chấp nhận để Burgundia rơi vào tay một đối thủ có thể đe dọa quyền lực của mình. Không có thỏa thuận nào đạt được. Thanh gươm thay lời phán quyết. Chiến tranh bùng nổ, đẩy cả vùng vào vòng xoáy của máu và lửa…
Iverna, một thành trì cổ kính, nằm ở biên giới Công quốc Burgundy, được xem là một trong những pháo đài kiên cố nhất thời bấy giờ. Nó không chỉ được bảo vệ bởi những bức tường đá sừng sững, mà còn được bao bọc bởi một khu rừng rậm rạp, nơi ánh mặt trời hiếm khi xuyên qua. Chính vì thế, phần lớn dân cư trong thành sống tách biệt với thế giới bên ngoài, chẳng mấy khi thấy người lạ ghé qua.
Ai mà lại chọn xây thành ở nơi heo hút thế này? Chẳng lẽ thích sống tách biệt đến vậy sao?
Và còn kẻ ngu xuẩn nào lại nhắm vào chốn này để tấn công? Cả thiên hạ rộng lớn, hết nơi đánh rồi à?
❝Không thể thay đổi thế giới bằng những lời hoa mỹ.❞
Mặt trời mùa đông lặn chậm trên đường chân trời, ánh sáng yếu ớt kéo dài trên những cánh rừng âm u bao quanh thành Iverna. Đây là vùng biên giới quan trọng của Công quốc Burgundy, một pháo đài gần như bất khả xâm phạm nhờ vào địa hình hiểm trở. Không chỉ có những bức tường đá vững chắc, mà cả khu rừng mịt mù bao quanh thành cũng là một rào cản tự nhiên đầy chết chóc.
Quân xâm lược đã đến.
Họ là những kỵ binh và bộ binh của Vương quốc France, tiến về phía Iverna với tham vọng bẻ gãy phòng tuyến phía nam trước khi tràn sâu vào lãnh thổ Burgundy. Dưới sự chỉ huy của một kẻ phản bội, quân France không tấn công trực diện vào thành, mà thay vào đó, họ tiến vào khu rừng, hy vọng tìm ra một con đường bí mật để đánh úp từ bên trong.
Nhưng họ không biết rằng, khu rừng này chưa từng khoan dung với những kẻ ngoại lai, nhất là những kẻ phản bội lại đồng đội.
Những tán cây dày đặc che phủ bầu trời, ánh sáng hiếm hoi len lỏi qua những nhánh cây trơ trụi. Tiếng cành cây gãy dưới chân, tiếng kim loại chạm vào giáp trụ vang vọng trong không gian tĩnh lặng, đôi khi có vài tiếng quạ kêu.
- Cẩn thận! Giữ vững đội hình!
Giọng chỉ huy của một đội trinh sát cất lên, nhưng không còn ai giữ được sự bình tĩnh. Những người lính bắt đầu nghe thấy những âm thanh lạ, tiếng xào xạc của lá cây, tiếng thở dốc, và cả những tiếng thì thầm quái dị trong bóng tối. Họ không biết đó là gió, là thú rừng, hay là một thứ gì khác.
Rồi mũi tên đầu tiên lao ra từ bóng tối.
Nó xuyên qua màn sương, cắm thẳng vào cổ một người lính đi đầu. Tiếng rên rỉ vang lên, máu phun trào. Nhưng trước khi bất kỳ ai kịp phản ứng, hàng chục mũi tên khác xé toạc bầu không khí, giáng xuống đầu toán quân xâm lược.
- Có phục kích!!! Rút quân!!!
Những chiến binh của Iverna đã chờ đợi.
Họ không cần tấn công trực diện, chỉ cần để khu rừng làm công việc của nó, gây hoang mang, chia rẽ đội hình kẻ địch, rồi kết liễu từng nhóm nhỏ một.
Từ trên cao, từ những bụi rậm, những cung thủ ẩn mình trong bóng tối, bắn hạ kẻ địch từng tên một.
Quân France hoảng loạn. Họ rút kiếm, tìm kiếm kẻ thù trong bóng tối.
- Đánh thức hắn!!
Gã chỉ huy quát lên, quân lính liền thả một chiến binh bị trối ra. Lũ quạ ngay lập tức bao quanh hắn.
- Đạo đức vốn cũng chỉ là một con chim bồ câu mang một bộ lông đen.
- Địch có một tên Sekhem!!!
Tiếng hét thất thanh vang lên, báo động toàn đội quân. Hàng trăm binh sĩ lập tức cầm vũ khí, nhưng họ không biết kẻ thù ở đâu, đám quân France giờ chẳng còn là mối đe doạ của họ, mà là gã Sekhem mà chúng đã thả ra. Hắn thoắt ẩn thoắt hiện, di chuyển như một cơn gió lướt qua, không ai nhìn thấy rõ hình dáng.
- Mạng sống của các ngươi đã kết thúc từ khi nghe thấy giọng của ta rồi.
- Sức mạnh của hắn là vô hình…
Hai chiếc chakram xoay tròn trong tay hắn như lưỡi hái của thần chết, lấp loáng ánh kim dưới bầu trời xám xịt. Hắn lướt qua như cơn gió lạnh, len vào giữa đội hình kẻ địch. Máu bắn tung tóe, nhuộm đỏ nền tuyết trắng, để lại những bông hoa máu xấu xí nở rộ giữa tuyết.
Chakram vốn không phải vũ khí dùng để cận chiến. Chúng là vũ khí ném, nhẹ, gọn và chính xác. Nhưng trong tay gã Sekhem, chúng không còn mang dáng vẻ đó. Hắn đã biến chúng thành công cụ tra tấn, to lớn hơn, thô bạo hơn, với những lưỡi răng cưa sắc lẹm chạy dọc vành thép. Mỗi đường chém không chỉ xé toạc da thịt mà còn để lại nỗi đau âm ỉ, rách nát và kéo dài.
Lần lượt, quân tập kích thành Iverna ngã xuống. Hắn đạp Chakram về phía một binh lính, nó xoáy sâu vào ngực kẻ địch. Không ai có cơ hội phản kháng trước một kẻ vô hình.
Chỉ sau vài phút, hơn một nửa quân đã chết trước hắn. Tuyết thấm đẫm máu, bầu không khí tràn ngập mùi tử thi và nỗi kinh hoàng. Những kẻ sống sót bắt đầu bỏ chạy về thành, đó là điều hắn muốn, hắn sẽ biết được thành Iverna ở đâu.
Hắn bỗng dừng lại, đứng giữa chiến trường vừa tạo ra, rồi từ từ tháo mặt nạ. Dưới lớp kim loại lạnh lẽo là một khuôn mặt đầy vết cắt, những vết sẹo đan xen như minh chứng cho quá khứ đầy bạo lực của hắn.
Binh lính Iverna gục xuống từng người một. Họ không biết kẻ địch ở đâu, không thấy gì ngoài bóng tối và tuyết. Một số cố vùng vẫy, vứt áo giáp để chạy nhanh hơn, hành động một cách vô vọng trước khi bị cắt cổ, số khác bị đâm xuyên giáp trụ mà không kịp hiểu chuyện gì xảy ra.
Bỗng, một kỵ sĩ cưỡi ngựa lao tới. Hắn cầm theo một cây đuốc, ánh sáng lập lòe giữa màn đêm. Hắn thúc ngựa chạy xuyên qua xác một lính tử trận, dùng thương xiên qua bụng xác chết rồi hất mạnh lên cao. Máu bắn tung tóe. Và ngay lúc đó, một bóng người dần lộ diện giữa nền tuyết.
- Đừng lo sợ! Hắn chỉ là con chuột nhắt có khả năng tàn hình mà thôi!!
Netra, một kỵ sĩ trẻ mặc giáp nhẹ, cưỡi trên lưng con ngựa trắng, anh ta nhìn lướt qua chiến trường, rồi ra lệnh.
- Giết hắn! Giữ vững đội hình phòng thủ! Không ai được rút về thành Iverna! Nếu kẻ địch tìm ra thành, tất cả sẽ chết!!
Lính Iverna nhanh chóng tập hợp lại. Họ biết rõ bỏ chạy là không thể.
Một giọng nói khác vang lên giữa bão tuyết.
- Netra của thành Iverna… nay là ngày cuối cùng của ngươi.
- Kẻ nào đó muốn giết ta thì cứ thử xem! Nhưng trước hết, xưng danh đi, chuột nhắt!!
Netra khoác áo choàng đen leo xuống ngựa, anh ta cầm Ranseur, một ngọn thương dài chuyên dùng để đâm kỵ binh. Dù không phù hợp để chiến đấu kẻ thù có tốc độ cao nhưng Netra vẫn tự tin chiến thắng.
- Ta là Daeva của Kim Thập Tự Quân.
Netra không thay đổi sắc mặt.
- Ngươi là chó của Otto William hay Robert II, ta không quan tâm. Nhưng nếu là quân của đám giáo hội, thì ta sẽ giết ngươi!!
Không chờ đối phương phản ứng, Netra phóng Ranseur thẳng vào vai Daeva. Lưỡi xuyên qua giáp, máu văng ra. Nhưng Daeva chỉ khựng lại một chút rồi cười nhạt.
Khi hắn đứng thẳng lên, bộ giáp và trang phục đã hiện rõ. Không phải người Burgundy, cũng chẳng phải người France, hắn là một gã người Gallia.
Daeva rút Ranseur khỏi vai, hất máu xuống tuyết, giọng nói đầy thách thức.
- Kỵ sĩ Netra của thành Iverna, nghe danh ngươi đã lâu! Giờ mới được gặp trực tiếp. Ngươi mạnh thật. Nhưng ngươi đang đứng trong lãnh địa của ta.
Hắn giơ tay lên, miệng lẩm nhẩm và bất ấn.
- Ripta Seli, Yahashin!!
Không khí thay đổi. Tuyết rơi dày hơn. Những bông tuyết khi chạm vào da thịt con người lập tức bị bỏng lạnh.
Netra hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra. Anh kéo áo choàng che lấy con ngựa, rồi hét lớn.
- Rút lui về doanh trại rừng tây! Kẻ địch là phù thủy! Không ai được về thành Iverna! Dù có chết ở đây cũng không được để hắn lần ra dấu vết!
Binh lính lập tức rút lui. Netra vẫn đứng nguyên tại chỗ, đối mặt với Daeva.
- Ném Ranseur lại đây! Ta sẽ đấu với ngươi.
Daeva cười lớn.
- Ngạo mạn lắm. Nhưng ta thích.
Netra của thành Iverna, còn được gọi với danh hiệu thiên tài Ranseur, trước kia từng giết hàng trăm kẻ địch ở độ tuổi 18 chỉ với một cây Ranseur rỉ sets. Hắn hiện là một thuộc hạ của một lãnh chúa nhỏ nằm gần biên giới của công quốc Carinthia.
- Erdry, Xinra
Daeva đập tay xuống đất bất ấn, từ đất trồi lên một pho tượng đất có bề ngoài y như hắn. Pho tượng di chuyển và cùng hắn tấn công Netra.
- Ma thuật sao! Ngươi nghĩ ma thuật tầm thường đó là có thể thắng Netra ta ư!.
Gã kỵ sĩ quát lớn một cách giận dữ, hắn cảm thấy bản thân đang bị sỉ nhục bởi một gã phù thủy khi hắn chỉ dùng những ma thuật đơn giản, gã kỵ sĩ lao đến đâm Ranseur liên tục với tốc độ mắt không thể nhìn kịp. Nhanh chóng đã làm pho tượng vỡ nát, tiếp đến hắn giơ cao Ranseur đâm xuyên vai Daeva, Daeva dùng tay giữ chặt vũ khí của Netra, cho dù vậy Netra rút vũ khí lại dễ dàng và cho Daeva ăn thêm hàng chục nhát đâm, nếu hắn không dùng hai cái Chakram đỡ thì đã chết ngay từ pha đó và rất may khi hắn đã giữ được Ranseur của Netra.
- Quả thật như lời đồn, ngươi thật sự rất mạnh! Vì vậy ta không thể thắng rồi! Nhưng quân ta đông! Hehe.
Từ trong đêm tối một đám lính ngựa lao đến bao quanh Netra, giờ đây hắn chẳng còn giữ vũ khí chỉ ngậm ngùi nhận cái chết đắng.
- Tên khốn hèn hạ.
Netra nói dứt câu, chúng cầm giáo đâm xuyên người cậu ta. Netra đứng tại chỗ và sau đó ngã úp xuống.
Netra đã tử trận.
- Ta không rảnh đánh với quái vật như ngươi đâu Netra. Ngươi chết rồi thì đám kỵ sĩ còn lại thành Iverna cũng chỉ là đám trẻ ranh mà thôi.
Daeva giơ tay lên, một con chim đại bàng bay đến và đậu lên tay hắn.
- Toro, hãy quan sát một lần nữa.
Con đại bàng bay lượn trên bầu trời, nó xà xuống một thành trì nằm dưới một cây đại thụ lớn, bay qua mọi ngóc ngách rồi lại bay lên trời cao, dưới đôi cánh của nó giờ đây là biển lửa.
- Partth Thakur! cầm lấy~
Một cô gái trẻ đứng trên tường thành, ném cây giáo xuống. Ở dưới, một kỵ sĩ đang bị bao vây bởi đám lính chùy. Hắn bắt lấy cây giáo, leo lên ngựa, để nó lao thẳng vào đám đông.
Ngọn giáo đâm xuyên kẻ trước mặt. Hắn xoay người, đổi thế, đánh gục kẻ tiếp theo. Mỗi cú đâm đều nhanh, gọn và chính xác. Lính đổ rạp, máu văng lên nền đá. Không ai dám tiến gần nữa. Hắn và chiến mã tiếp tục di chuyển.
- Ta là kỵ sĩ Partth Thakur của thành Iverna, kẻ muốn chết thì bước ra đây!!.
Hắn là Partth Thakur, hắn có mái tóc trắng dài buộc lại, có nhiều cọng tóc màu xanh dương phát quang kỳ lạ.
Bọn chúng lao đến Partth, cuộc thảm sát đẫm máu diễn ra, gần cả trăm kẻ thù nằm xuống bởi cây giáo trong tay Partth điên cuồng. Nhưng cuối cùng hắn vẫn không thể thắng tất cả vì hắn là con người, sức lực của con người có hạn. Với số lượng kẻ thù đó thì một mình hắn là không thể thắng và ngay cả con ngựa đồng hành với hắn cũng đã bị đâm chết. Hắn không còn trợ thủ đắc lực bên mình, không còn thể tung hoành trên ngựa đồng nghĩa hắn đã dễ xơi hơn nhiều.
- Đông quá!! Đôi mắt cũng cảm thấy mờ dần rồi…
Bỗng cô gái đó lại xuất hiện và dẫn theo một con ngựa trắng.
- Thakur! Chạy thôi.
- Cẩn thận phía sau kìa cô nương!!
Một tên lính từ phía sau lao đến, cô hạ người lách qua né dễ dàng. Đám lính lao đến cầm chùy đập vào mặt cô gái, cô né nó dễ dàng chỉ bằng cách lùi lại, nắm lấy dây đai và leo lên con ngựa một cách duyên dáng và chính xác như một điệu nhảy. Con ngựa băng qua đám lính, chàng kỵ sĩ liền leo lên ngựa và cùng con ngựa lao ra khỏi cổng thành.
- Cô là người trong đoàn vũ công đến từ xứ Salona?
- Tôi tên Semele, tôi là một vũ công còn anh là hiệp sĩ Partth, tôi biết rõ điều đó.
❝Không có sự bất ngờ, im lặng và đừng ngạc nhiên. Hãy lắng nghe tiếng đất mẹ.❞
Bỗng nhiên con ngựa dừng chân, một kẻ bí ẩn đeo mặt nạ cừu trồi lên từ dưới mặt đất.
- Parth Thakur của thành Iverna, ngươi sẵn sàng bỏ dân mà chạy ư?.
- Chẳng còn ai khác sống sót cả, tôi chỉ phụng vụ cho lãnh chúa, nếu như lãnh chúa đã chết, tôi không còn nghĩa vụ liên quan đến thành trì đó.
Gã cởi mặt nạ, kẻ trước mặt hắn là một chàng trai trẻ có đôi mắt tím.
- Orlin!? Đệ đã phản bội ư?!.
- Tuân theo một ả phụ nữ ngu muội yếu kém là một việc rất nhàm chán đấy huynh à.
- Đó là em trai ngài?.
- Ừm, cậu ta từng là em trai của tôi. Tuy không cùng huyết thống nhưng chúng tôi lớn lên cùng nhau, chúng tôi đã thề trước thánh khí Valendar rằng sẽ mãi là huynh đệ kề vai sát cánh nhưng giờ thì sao? Orlin!! Ngươi phản bội mọi thứ! Người em trai của ta đã mất rồi, giờ ngươi chỉ là một tên rác rưởi.
Orlin cầm Ranseur, Partth chỉ vừa nhìn thì biết đó là vũ khí của Netra và có lẽ Netra cũng đã chết.
- Bước xuống ngựa đi Partth, đừng lắm lời nữa! Ngươi biết rõ ngươi chẳng thể đánh thắng ta mà.
Partth leo xuống ngựa, Orlin ném Ranseur của Netra cho Partth còn hắn thì cầm hai cây kích, hai cây kích đó có tên là Valendar, nó được cho là một trong những vũ khí giết quỷ cổ xưa.
- Trong 4 năm ngươi rời đi, ta đã trở thành học trò của ngài Netra và ngài Virgil. Sai lầm lớn nhất của ngươi chính là đưa thanh Ranseur này cho ta.
- Bớt dùng mồm lại, lên đi.
- Để xem, thể thuật tộc Ishvarary của ai mạnh hơn.
- Nếu ngươi muốn!.
Vũ khí trên tay cả hai được bọc bởi một lớp khí xanh dương. Partth lao đến Orlin và tấn công liên tục, Ranseur xoáy tạo ra một cơn gió lớn hất bay Orlin.
- Thấy thế nào? Đây là thành quả sau 4 năm luyện tập của ta.
- Hừm, ngươi nghĩ chỉ mình ngươi tiến bộ thôi sao?!.
Orlin không thể đuổi kịp tốc độ của Partth nhưng Orlin canh thời gian để phán đoán tốc độ phản ứng tránh đòn của Partth, hắn đấm vào bụng Partth một cách quyết đoán, chỉ cần một cú đấm của Orlin vào bụng, Partth đã ngã xuống đau đớn.
- Thế thuật của ngươi được học là tốc độ là tuyệt nhất, còn ta là sức mạnh.
- Tại sao ngươi lại không giết ta?
Orlin chẳng nói gì thêm và leo lên ngựa, Daeva hiện ra trước con ngựa và dắt nó đi. Partth chỉ có thể ngước nhìn Orlin rời đi, Semele đỡ Partth ngồi dậy. Bỗng Daeva xuất hiện trước mặt cả hai, hắn nắm cổ cả hai và nói.
- Sức mạnh của những cổ vật này là vượt quá sự nhận biết của ta…, do vậy các ngươi hãy thử nghiệm nó.
Một ký hiệu ngôi sao ba cánh xuất hiện trên mu bàn tay trái hắn, ký hiệu khắc vào da thịt và khiến máu hắn chảy ra.
- Licht bachernai, shinkai!!
Hắn rút ra một con dao Acinaces và đâm vào bàn tay mình thông qua chỗ ký hiệu.
Bỗng ý thức của cả hai bị nhiễu, suy nghĩ của cả hai bị đứt quãng và thay đổi liên tục, tiếng nhạc, tiếng nhịp tim và nhiều âm thanh diễn ra xung quanh thường ngày mà họ chưa từng để ý lắng nghe, mọi thứ điều diễn ra một cách chậm rãi, cảm giác như họ đã trãi qua cảm giác đó gần hàng chục năm, nó khiến tâm trí họ như muốn phát điên.
Cho đến khi ý thức của Semele trở nên tỉnh táo, cô đã thấy bản thân ở một vùng đất kỳ dị, một vùng đất trãi dài bởi xương cốt của đủ loại sinh vật, có những hòn đảo lơ lửng đổ chất lỏng màu đen xuống như một thác nước, có nhiều pháo đài và các toà tháp nằm đổ vỡ nằm rải rác xung quanh nhưng vẫn có trận tự lạ thường, giống như nơi này từng bị tàn phá bởi chiến tranh nặng nề hoặc một thứ còn khủng kiếp hơn nó.
- Mùi của thứ này… là máu…
Một sinh vật dị hợm xuất hiện giữa không trung, nó như một con chó sói nhưng đầu lại là những xúc tua, trong miệng nó có một khuôn mặt một người phụ nữ. Cô gái chưa kịp phản ứng thì con quái vật đã lao đến trước mặt cô và nó bị tách làm đôi bởi rìu lớn. Tiếng thủy tinh leng keng vang lên cùng một giọng nói già dặn.
- Ring ring ring~ …như tiếng chuông rung, như tiếng hát của nữ hoàng yêu dấu. Các ngươi là ai?
Gã đã ra tay cứu họ là một kỵ sĩ mặc giáp đen, hắn leo xuống ngựa nhặt lại cây rìu, tay còn lại hắn cầm một cái chuông vàng.
- Tôi là Semele và đây là Partth!!
- Không, ý ta không phải tên của các ngươi. Ai đã mang các ngươi đến đây? Tại sao các ngươi có thể đến đây màvẫn còn sống?.
- Tôi không biết! Khi tỉnh lại thì đã ở đây rồi.
- Hmm… thật sao. Ta được chúng gọi là Reaper, là kẻ trối buộc các linh hồn. Nơi này không dành cho con người các ngươi.
- Nơi này là địa ngục? Xung quanh được bao chùm bởi một làn sương đỏ, mặt đất được tạo thành bởi xương cốt và máu thịt.
- Không hẳn, nơi các ngươi sống mới là địa ngục. Chẳng ai biết nơi này là đâu, nó đã tồn tại từ trước khi mà người Suriman tìm thấy. Nơi này còn được gọi là cõi tận cùng.
- Vậy đây là tận cùng của thế giới? Mà Suriman là gì?
- Họ là một tộc người của một đế chế cổ đại hùng mạnh tên là Đế chế thần thánh Sureiman. Hiện thì những kẻ mang sức mạnh di sản của thế giới sẽ được gọi là Sekhem, kẻ đi cùng cô cũng là một Sekhem đấy. Theo ta.
Reaper nắm Partth và để hắn lên lưng ngựa của mình và đi bộ cùng Semele.
- Thứ sương mù này là gì vậy? Ngài tử thần?.
- Ta không rõ lắm, có một số kẻ đang cố gắng mang nó đến thế giới. Thứ sương mù này sẽ làm thay đổi không gian và thay đổi cả tâm trí sinh vật khi đi vào cơ thể như một căn bệnh.
- Vậy ngài có bị nó ảnh hưởng không?.
Reaper cởi mũ, hắn chỉ là một bộ xương trắng.
- Ta đã tế thể xác lẫn linh hồn rồi một lần nữa ta được sinh ra từ tro tàn của cựu giới, nó đã diễn ra rất lâu trước khi con người các ngươi và đám Suriman xuất hiện. Đó là câu chuyện về những ngày khai sinh của thế giới. Ta chỉ đang học hỏi và thích nghi với triều đại này.
Bỗng Reaper dừng lại, phía trước là một cây cổ thụ lớn, có một bóng người bị treo trên thân cây. Ngay khi Semele có ý định nhìn lên thì Reaper đã che mặt cô lại bằng cây rìu.
- Nhắm mắt mà hãy đi thẳng qua, hãy kìm chế sự tò mò. Lâu rồi ta không nói chuyện với ai, cho ngươi mượn ngựa của ta một lúc đấy, như một món quà tạm biệt. Đi đi!.
- Cảm ơn ngài tử thần, tôi hứa sẽ cho nó ăn đầy đủ.
- Tên con ngựa là Hope, nó không cần ăn uống nhưng nó chỉ để những người có nhân cách dễ chịu ngồi lên lưng mình thôi.
Semele leo lên ngựa và cỡi nó đi qua mộc thần, có một con đường sáng chói ở đó.
Reaper bước đến cây cổ thụ, người bị treo trên đó là một cô gái trẻ. Các tán lá cây đã che đi gương mặt và những phần gợi cảm trên cơ thể cô ta.
- Tôi mong cô không phải là người bắt đầu trò này, nữ thần giá trị Zoe.
Cô gái mở mắt, đôi mắt tím làm cho Reaper thở dài và quỳ xuống.
-Ta hy vọng ngươi sẽ không vi phạm luật của cõi giới, ví dụ như đe doạ một vị thần.
- Thứ lỗi cho tôi, nữ thần. Tôi không có ý đe doạ người.
- Hãy tưởng tượng trần thế trong một khung cảnh đầy sương máu, những kẻ điên, những kẻ tội lỗi và thậm chí là những kẻ ngoại đạo, chúng thay thế ngai vàng thường ngày và lãng quên ta. Ném vào giữa chúng là những kẻ kiên cường tự gọi bản thân là công lý và công bằng. Nhưng rốt cuộc, nó là gì? Ai đã tạo nên luật lệ và các quy tắc? Ngay cả ta cũng bị ràng buộc bởi nó …mà thôi bỏ đi, nó chẳng còn quan trọng. Nhưng ngươi hãy nhớ rõ, nếu ngươi tiếp tục tác động đến thế giới thì nó sẽ sụp đổ đấy.
- Ý ngài là sao?
- Ta không nói ngươi.
Reaper đứng dậy quay người rời đi, hắn lang thang giữa làn sương mù.
Semele mở mắt, cô vẫn ở trong làn sương máu. Nhưng lần này xung quanh đã trở nên bình thường, Semele bỗng ngã xuống. Đầu đau nhức, chóng mặt, đau tức ngực, khó thở. Giống như cô đã quên cách hít thở vậy.
Sau một lúc cố gắng thở thì cơ thể Semele trở lại bình thường, Parrth cũng tỉnh dậy và bị tương tự.
- Bên trong làn sương máu có con người lạc ư?
Một kẻ bí ẩn cất tiếng và bước đến, hắn ném một túi nước cho Partth. Semele cố gắng gượng nhìn hắn, hắn là một chàng trai bí ẩn đeo một cái mặt nạ cú, mặc áo choàng đen lông sói, có một đôi mắt màu hổ phách, gương mặt và cách nói trông có vẻ là một kẻ kiêu ngạo. Hắn cõng trên lưng một cô gái xinh đẹp đang ngủ, mái tóc trắng, làm da trắng hồng, một khuôn mặt dễ thương không cần trang điểm, ngay cả một vũ công như Semele cũng phải công nhận cô gái đó xinh đẹp hơn bất cứ ai mà cô từng gặp, đến mức cô cảm thấy rùng rợn và sợ hãi.
- Chào mừng đến thành phố Risa tuyệt đẹp! Hmm…, tôi có nên nói thế không?
Hắn tránh qua một bên, phía sau hắn là một vách đá, nếu nhìn xuống sẽ thấy một thành phố nằm cạnh biển, nó đã bị tàn phá chỉ còn lại đóng tro tàn.
Semele bước đến gần vách đá và cố nhìn rõ, cô liền nôn mửa. Phía dưới thành phố, xác chết nằm khắp xung quanh, những cái xác thiêu chín dính liền với nhiều bộ phận với nhau, ở trung tâm thành phố có một cái hố sâu. Nó quá tàn khốc, dù cô đã nhìn thấy nhiều cuộc thảm sát nhưng cuộc thảm sát này làm Semele rợn người vì cô nhận ra nơi này.
- Đây là thành phố Rumina? Dù nó thay đổi rất nhiều nhưng tôi vẫn nhận ra nó.
- Nào! Nhìn đủ rồi! Giờ hãy trả lời? Các ngươi là ai? Tại sao xuất hiện từ bên trong sương máu?.
Hắn cầm một cái la bàn vàng, chiếc la bàn xoay mỗi khi hắn nhìn vào nó.
- Tôi là Semele, còn đây là ngài Partth Thakur. Chúng tôi bị truy đuổi bởi kẻ thù và lạc vào sương mù này.
- Tên tôi là một cái tên nguyền rủa, vì vậy hãy gọi tôi là Cú vàng. Tôi cảm nhận được năng lượng trong cơ thể ngươi, ngươi là một phù thủy?.
- Ngài ấy là…
Semele trả lời nhưng bị Cú ngắt lời.
- Tôi không hỏi cô, hiểu chứ?.
- Này, chàng trai trẻ! Đừng có ngôn cuồng, dù có là trẻ con tôi cũng không ngại giết đâu.
Cú vàng bật cười đưa cô gái đang ngủ cho Semele, hắn bước đến Partth và vang rộng đôi tay ra.
- Vậy thì đâm tôi đi! Đâm đi!! Tìm các mạch máu, sẽ đau đớn hơn đấy. Đừng hở tí là giết và chết! Tôi đã chán ngấy mấy cái từ đó lắm rồi!.
Partth thakur đứng dậy, hắn là một kỵ sĩ, làm thế quái nào lại sợ lời đe doạ của một chàng trai trẻ cơ chứ! Partth cầm cây giáo của mình lên, tỏ vẻ khinh thường.
- Ta là Partth Thakur, tôi sẽ cố gắng không làm cậu bị thương. Ta sẽ cho cậu xem thể thuật của gia tộc Ishvarary.
- Để xem trình độ ngươi đến đâu, ngài kỵ sĩ.
Thế là trận đấu bắt đầu, Partth sử dụng Ranseur còn Cú thì lại chẳng thèm rút kiếm.
- Rút thanh kiếm đó ra đi chứ?
- Không cần thiết.
- Cậu sẽ phải rút kiếm nhanh thôi.
Tay chân Partth xuất hiện một luồng khí xanh dương. Cú cười phấn khích, hắn lấy trong áo choàng ra một thanh kiếm màu đen. Ngay khi hắn rút lưỡi kiếm ra khỏi vỏ, một thứ giống rắn ở tay cầm kiếm cắn vào cổ tay hắn, thanh kiếm hoá thành màu đỏ rực rỡ như một ngọn lửa.
- Thánh khí ư?.
- Nó tên là huyết quỷ kiếm Elohim.
Partth vẫn dùng Ranseur chiến đấu dễ dàng dù đang ở trong rừng, một nơi không phù hợp cho vũ khí dài. Chàng cũng tự hạn chế những đòn chí mạng vào người Cú vì sợ hắn sẽ bị thương.
Cú vàng dùng kiếm chém gãy cây Ranseur, Partth hiểu tử chiến với chàng trai trẻ này là điều không tránh khỏi, Partth dùng mũi Ranseur đâm vào cổ Cú vàng.
- Xin lỗi…
Không kịp cảm thấy tội lỗi khi giết chết hắn thì Semele lẫn Partth giật mình khi thấy vết thương ở cổ của Cú vàng nhanh chóng lành lại. Hắn cười phấn khích khi thấy biểu cảm đó của cả hai, ánh mắt hổ phách điên cuồng của hắn trong phút chốc khiến cho Partth cảm giác như bản thân đang bị chơi đùa bởi một con quái vật.
- Rất tiếc tôi không thể chết dễ dàng vậy.
- Cậu đùa với tôi à? Cậu là thứ gì thế?
- Hai người có mùi của đám phù thủy nên tôi mới thử xem cả hai có phải thuộc đám đó không! Nhưng câu trả lời là không rồi biểu cảm đó thì cả hai còn chưa từng thấy bán quỷ bao giờ nhỉ.
Cú cầm chiếc la bàn vàng, kim la bàn phát sáng đỏ rực quay liên tục và cuối cùng dừng lại ở phía tây bắc.
- Tôi đang đi đến Palermo, hai người muốn đi cùng không?.
Thế là họ cùng con ngựa đi vào thành phố và đến lâu đài của lãnh chúa, dọc đường toàn là xác chết bị thiêu chín, mặt trời cũng đang dần ló dạng.
- Đây là Vương quốc Sicilia, hai người đến từ đâu? Cả hai nói bằng tiếng Frank và một số từ hy lạp nhỉ!.
- Giới thiệu lần nữa, tôi là Semele, 16 tuổi, một vũ công. Còn đây là Partth Thakur, một kỵ sĩ. Chúng tôi đến từ công quốc Burgundy. Nhưng thật tài giỏi, trẻ tuổi như cậu lại am hiểu được nhiều thứ tiếng như thế.
- Phục vụ cho công tước Philip II à.
- Đó là ai?.
- Tôi nhớ nhầm ư! Tôi từng nghe ông tôi bảo Philip II cai trị công quốc Burgundy từ năm 1363 mà nhỉ.
Partth giật mình hốt hoảng.
- Năm 1363!! Cậu đùa ư? Chẳng phải đây là mùa đông năm…
❝Nếu như hắn nói ra từ đó, mọi thứ sẽ kết thúc. Bi kịch này sẽ không có điểm dừng và trò chơi này sẽ tiếp tục vô tận.❞
Một giọng nói phụ nữ xuất hiện trong đầu Semele, cô liền nhanh tay đấm vào bụng Partth để ngăn chàng nói tiếp, Semele liền trả lời thay.
- Chúng tôi đã rời nơi đó từ rất lâu về trước nên không biết tình hình hiện tại của quê hương mình.
Hắn nhìn với ánh mắt nghi hoặc, nhưng rồi hắn cũng bỏ qua.
- Vậy sao! Cô đã lấy la bàn trên tay tôi từ lúc nào vậy?.
Semele bất ngờ khi thấy la bàn của hắn đã nằm trên tay của mình. Cô đưa nó lại cho hắn.
- Xin lỗi khi hỏi điều này, thành phố vừa rồi là thế nào? Do ngươi sao Cú vàng?.
- Một phần là cũng do tôi, không cần quan tâm chi! Kẻ chủ mưu đã chết rồi, quân đội sớm sẽ đến dọn dẹp thôi.
- Vậy sao! Tôi không nghĩ cậu giống một kẻ kiêu ngạo như đôi mắt của mình và tôi rất lấy làm tiếc khi quê hương cậu bị tàn phá thế này. Vậy còn cô gái kia thì sao? Tôi cảm nhận một sức mạnh khủng khiếp từ cô ta.
- Em gái tôi. Với lại con ngựa của hai người tôi cảm giác từng thấy nó ở đâu rồi, đôi mắt màu đỏ rực này…
- Nó không phải ngựa của chúng tôi. Chúng tôi được một ân nhân giúp đỡ trong lúc lạc trong sương mù.
Cú vàng bước vào trong một căn nhà đổ nát có khu vườn thảo dược bị cháy thơm ngát, chàng lấy ra vài ổ bánh mì trắng bị cháy khét ít phần.
- Cầm lấy! Đừng để ý xung quanh, cứ ăn và xem như chẳng thấy gì.
Dù nói là vậy, nhưng việc vừa ăn vừa đi qua hàng trăm xác chết rất khó. Dưới ánh trăng và làn sương đỏ thẫm, cả ba cùng con ngựa đã đến lâu đài của lãnh chúa. Cổng thành liền mở ra sau khi Cú cởi mặt nạ cho họ xem. Chàng đeo lại ngay sau đó, Semele và Partth vẫn chưa được thấy khuôn mặt đó như nào.
- Còn nhớ tôi chứ chàng trai trẻ?.
- Ồ! Seolfor Vollerei, anh vẫn còn sống đấy sao! Thất vọng thật đấy.
- Haha, đùa thế không vui đâu! Với lại Zander đã nhờ tôi đưa cậu đi. Mà tôi thấy mặt nạ đó không hợp với cậu lắm đâu Dariush.
Một bóng hình xuất hiện ngay sau đó, ngay khi Cú vàng nhìn thấy, hắn đã vang rộng đôi tay, cô gái liền phóng đến ôm cậu.
- Davi! Davi! May quá em vẫn còn sống! Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, cơn động đất đã làm cho thị trấn dường như sụp đổ.
- Thật mừng là chị còn sống, Lira. Nhưng cũng thật buồn bã khi chị không thể nhớ Julitta và Karam.
- Julitta? Karam?
- Không có gì!.
Seolfor nhìn thấy hai người lạ thì tỏ vẻ khó chịu nhưng cho đến khi hắn thấy con ngựa liền lao đến sờ nó.
- Con ngựa này thật hoàn hảo!! Thân hình cân đối, thon gọn, cơ bắp săn chắc, mắt to long lanh đầy cá tính mạnh mẽ!! Hoàn hảo!! Được rồi, tôi sẽ cho cả hai đi cùng nhưng với điều kiện con ngựa này sẽ tham gia việc chạy xe nhé.
- Thấy sao Semele?
- Sao cũng được! Con ngựa này tên là Hope, nó chỉ cho những người dễ chịu ngồi lên…
Seolfor vừa leo lên liền bị nó hất văng vào kiện rơm.
- Ôi trời! Không nói sớm…
- Đi thôi, thuyền của quân đội đang đến, tôi không muốn vướng vào đám phiền phức đó.
Sau đó họ lên đường đến Palermo, xe ngựa chạy gập ghềnh, Davi ngồi cạnh cô gái và canh chừng cô ngủ cùng Lira.
❝Gió lang thang, phiêu bạt cõi vô thường,
Mang theo hương hoa, hay tiếng sầu bi.❞
- Này X, tại sao phù thủy lại có mái tóc trắng?
❝Những tộc nhân mang sức mạnh siêu việt được gọi chung là Sekhem. Suriman được biết đến với hai loại, thuần chủng và tạp chủng. Mái tóc trắng bạc là tượng trưng cho dòng máu thuần chủng. Nhưng mái tóc trắng bạc chỉ xuất hiện với những cá thể thức tỉnh sức mạnh của dòng máu mà thôi, còn bình thường thì chẳng phân biệt được.❞
- Vậy cô có biết gì về gia tộc Clauwin không?.
❝Gia tộc đó được thành lập bởi một người là hoàng tộc đế chế Sureiman, hai người trong số đó là tổ tiên của gia tộc Clauwin. Người còn lại thì ta không biết.❞
Mọi người thấy Davi ngồi nói chuyện một mình với chiếc la bàn, nhưng họ giả vờ chẳng nghe thấy mà nhắm mắt ngủ, họ đơn giản chỉ nghĩ chàng đã quá mệt mỏi, chỉ Semele là biết có ai đó.
- Mùi hoa anh túc, dù rất mỏng nhưng tôi vẫn cảm nhận được sự tồn tại của nó.
Giữa huyền tưởng và thực tại, làm cách nào để nhận biết được rằng ta đang mơ hay đang thức?.
- Calypso… tại sao em lại lừa ta?.
Dưới lòng đại dương vang lên tiếng rên rỉ, có một bộ giáp cổ xưa dính đầy rong rêu cùng một con thuyền nằm sâu với lòng biển Tyrrhenum. Nó đã được đánh thức khi cảm nhận được đất đai đang rung chuyển, bộ giáp nhìn xung quanh và nó nhặt lấy cái mỏ neo.
- Lời nguyền của ta đã biến mất… nhưng nó đã vô nghĩa khi ta không còn em, Calypso…
Con thuyền nổi lên từ đáy đại dương, thuyền được làm từ xương cốt và hộp sọ, trước mặt bộ giáp là một toà tháp cao chọc trời sáng chói còn quanh hắn là một làn sương màu đỏ thẫm.
- Đây có phải là sự hiện diện của em không? Calypso. Tình yêu của chúng ta sẽ hủy diệt thế giới này, phải không?


0 Bình luận