Chương 1: Số phận.
Hồi 5: Gia đình. (Evin Clau, Thạch Biên Niên Sử, 2101)
0 Bình luận - Độ dài: 3,621 từ - Cập nhật:
Chỉ là những từ ngữ, chỉ là hình hài của những giấc mơ hay đêm tối.
Davi giật mình mở mắt, chàng thấy bản thân đang nằm trên giường trong căn nhà sàn giữa rừng. Bàn tay run rẩy siết chặt con dao dính đầy máu. Mùi tanh nồng xộc vào mũi, khiến dạ dày quặn thắt. Xung quanh, hai thi thể nằm bất động, khuôn mặt họ bị bôi đen như thể ai đó cố ý xóa nhòa danh tính.
Một giọng nói quen thuộc, ngọt ngào réo rắt như một lời nguyền, thì thầm bên tai chàng.
Giọng nói ấy nhẹ nhàng, đầy cám dỗ:
“Hãy kết thúc mọi thứ, mọi nỗi đau trên thế giới này.”
Ngay khi lời nói vừa dứt, cơ thể cô ta bỗng nhiên bị xé toạc. Máu bắn tung tóe, nhuộm đỏ khuôn mặt chàng. Davi mở to mắt, kinh hoàng lùi lại, nhưng tất cả đã chìm vào hư vô. Thế giới xung quanh vỡ vụn, nhấn chìm chàng vào bóng tối sâu thẳm.
Davi bật dậy, hổn hển thở, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Bàn tay vô thức chạm lên cổ, nơi vẫn còn cảm giác lành lạnh của giọng nói kia.
Chàng thở phào khi mọi thứ chỉ là mơ, cau mày lẩm bẩm với bản thân mình:
“Lại giấc mơ đó ư… chút nữa thì mình đã quên mất bản thân là ai rồi.”
Chàng siết chặt tay, cố xua tan cảm giác lạ lẫm này rồi đứng dậy, hít sâu một hơi và đẩy cửa bước ra ngoài.
Ngoài hiên, cô gái ngồi trầm tư, đôi mắt hướng về bụi hoa anh túc đỏ gần đó, rồi lại lướt nhìn về phía biển xa. Bộ đồ của Lira rộng hơn so với cơ thể nhỏ nhắn của cô, phần tay áo che gần hết bàn tay, khiến cô trông càng mong manh. Một cơn gió nhẹ lướt qua, thổi tung vài lọn tóc mai của cô, mang theo mùi hương thoang thoảng của hoa nhài.
Cô không quay đầu lại, nhưng cất giọng nhẹ nhàng:
“Gia đình, cậu sẽ đau buồn nếu họ mất ư?.”
Davi thoáng khựng lại trước câu hỏi bất chợt. Chàng nhìn xuống bàn tay mình, vết máu trong mơ như vẫn còn vương vấn.
Chàng suy nghĩ một lúc rồi đáp:
“Họ mất vì điều gì? Nếu vì tuổi già thì không. Nhưng nếu vì kẻ khác giết, tôi sẽ trả thù cho họ.”
Hikari im lặng một lúc, rồi nhẹ giọng nói:
“Lúc Karam đem tôi lên, ông ta có bảo tôi không nên thù hận. Vậy nếu tôi chết, cậu sẽ đau buồn chứ? Sẽ thù hận chứ?.”
“Tôi sẽ báo thù.” Davi trả lời ngay lập tức, không cần suy nghĩ gì. Chàng sau đó nói tiếp:
“Dù thù hận không kết thúc được bi kịch, nhưng khi hiểu được bi kịch, nó chỉ là một bức tranh xã hội. Giống như tôi, những kẻ mồ côi thiếu mất cha mẹ không hề hiếm trên thế giới này. Nhưng nguyên nhân thì đa dạng, và tùy theo cách làm của những kẻ trong vở kịch, câu chuyện sẽ có cái kết khác nhau. Vì thế, tôi muốn chấm dứt bi kịch này, cho dù phải dùng bi kịch để chấm dứt bi kịch.”
Nói rồi, Davi rút con dao mà Karam đưa, nhìn nó dưới ánh nắng ban mai. Chàng đưa lưỡi dao sắc bén chém xuống bông hoa anh túc. Nhưng nó không đứt. Không phải vì lưỡi dao cùn, mà vì… con dao không hề có lưỡi.
Davi không ngạc nhiên. Ngay từ đầu, có lẽ chàng đã biết rõ điều này. Bi kịch không dễ dàng bị cắt đứt chỉ bằng một nhát dao.
Chàng thu dao lại vào vỏ, chìa tay với cô nàng, nói nhỏ nhẹ:
“Đi theo tôi. Tôi dẫn cô đi tham quan thành phố này.”
Thiếu nữ nhìn bàn tay chàng một lúc, rồi chậm rãi đặt tay mình lên đó.
Họ cùng bước đi, dưới ánh nắng vàng nhạt của buổi sáng. Thành phố rộn ràng trong bầu không khí lễ hội.
Davi cười nhạt:
“Cô may mắn đấy. Hôm nay là lễ thành lập thành phố, ngày 20 tháng 10. Nhưng tiếc là năm nay lãnh chúa bận, nên không tổ chức gì nhiều như hằng năm.”
❝Hy vọng tựa như một cơn gió, sẽ thổi đến ta và nhanh chóng bỏ đi. Nhưng về bản chất thì gió là gì?❞
Cả hai dừng chân trước một ngôi nhà nhỏ. Davi giơ tay gõ cửa. Không lâu sau, cánh cửa mở ra, và người đứng trước mặt họ là Lira.
Lira nở một nụ cười nhẹ, khoanh tay trước ngực, giọng điệu có chút đùa cợt nhưng cũng đầy chào đón:
“Đến rồi sao? Vào đi.”
Bên trong, căn nhà mang đậm không khí của một xưởng thợ dệt ấm cúng. Những cuộn vải được xếp gọn trên kệ, khung cửi đặt ngay ngắn giữa phòng, mùi vải mới thoang thoảng trong không gian. Đây là nơi Lira làm việc, còn bà chủ tiệm, cũng là bạn thân của cô, cô ấy đang bận rộn chỉnh lại một tấm vải lớn.
Một giọng nói đầy hào hứng vang lên từ phía bên trong:
“Woww! Em là cô bé mà Lira nhắc đến sao? Trời ạ, em còn hoàn hảo hơn cả tưởng tượng của chị!”
Người phụ nữ xuất hiện với nụ cười rạng rỡ. Cô có mái tóc nâu tết trông như thể có một bông hoa hồng đang cài trên tóc. Đôi mắt cô sáng lên đầy thích thú khi nhìn thiếu nữ xinh đẹp. Không chần chừ, cô tiến tới và bắt đầu chạm khắp người cô bé để đo đạc.
Cô ta lẩm bẩm liên tục, như thể đang tự nói với chính mình:
“Góc chéo… nhìn thẳng… nhìn từ dưới… nhìn từ trên… từ mọi góc độ đều hoàn hảo! Hàm răng đều, lưỡi đẹp, da mịn màng, độ đàn hồi tốt, tóc mượt không hề rụng, mắt sáng, bàn tay thon…, mọi thứ đều hoàn hảo ngoại trừ chiều cao 144cm, hơi lùn một chút.”
Thiếu nữ chớp mắt, hơi lùi lại một chút vì sự đột ngột, nàng vẫn chưa quen với việc bị ai đó chạm vào khắp người như vậy.
Cô gái chợt nhận ra, bật cười hối lỗi:
“À, xin lỗi nhé! Chị là Julitta dei Conti di Baron. Chị sẽ làm cho em một bộ trang phục tuyệt đẹp.”
Davi cười trừ:
“Vậy bọn em đi đây.”
Julitta vẫn giữ nụ cười tươi tắn, vẫy tay chào:
“Lúc nào em đến đây cũng được! Trang phục sẽ có trong tuần tới.”
Rời khỏi tiệm dệt, cả hai tiếp tục dạo quanh thành phố Risa. Thành phố này không quá lớn, nhưng sự trù phú của nó có thể thấy rõ qua những con đường lát đá sạch sẽ, những tòa nhà vững chãi, và dòng người tấp nập trên đường phố.
Davi dừng chân trước một quầy trái cây ven đường, chọn lấy một giỏ đầy mâm xôi chín mọng. Chàng đưa một quả lên miệng, cắn nhẹ, vị ngọt xen lẫn chút chua lan tỏa trên đầu lưỡi.
Vừa đi, chàng vừa chỉ tay về phía xa, giọng trầm ấm giải thích:
“Thành phố này có hai lối vào. Cổng phía bắc hướng ra biển, nhà tôi cũng nằm gần đó. Cổng phía nam là cổng chính, khu dân cư chủ yếu sống ở đó. Hiện tại, chúng ta đang ở gần trung tâm.”
Chàng dừng bước, ánh mắt hướng về phía một tòa biệt thự lớn nằm trên đỉnh đồi phía tây. Bên dưới nó, ngay cạnh sườn đồi, là một nhà thờ cổ kính.
Davi khẽ nghiêng đầu về phía Hikari, chậm rãi nói:
“Đó là nơi ở của lãnh chúa. Còn phía dưới là nhà thờ. Nào rảnh tôi sẽ dẫn cô đến đó.”
Sau khi đi dạo một lúc, Davi bất chợt rẽ vào một con đường nhỏ dẫn đến một tiệm rèn. Dù cửa tiệm đã đóng, chàng vẫn đẩy cửa bước vào như thể đó là chuyện hiển nhiên.
Bên trong, không gian tĩnh lặng hơn hẳn so với những con phố bên ngoài.
Davi quay lại, nhìn Hikari, giọng nói mang theo chút trầm tư:
“Vào đi. Đây là lò rèn của thầy tôi. Ông ấy mất cũng khá lâu rồi, giờ tôi là chủ nơi này.”
Chàng bước tới bàn rèn, đặt con dao của mình xuống, ánh mắt dừng lại trên lưỡi dao trống trơn.
“Nơi này không phải chỗ tuyệt vời mà tôi định nói đến. Đợi tôi rèn lại lưỡi dao, rồi tôi sẽ dẫn cô đến đó.” Davi nói xong, tay chàng siết chặt chuôi dao.
Tiếng vỗ tay chậm rãi vang lên, phá vỡ bầu không khí yên lặng trong lò rèn.
Giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên:
“Ta biết ngươi sẽ đến đây mà.”
Davi vẫn đang kiểm tra chi tiết khắc ở chuôi dao, dù vậy ánh mắt sắc bén vẫn hướng về nơi phát ra giọng nói. Bên trong căn phòng, một gã đàn ông với mái tóc bạc, khoác trên mình bộ đồ tu sĩ, đang ngồi thoải mái trên chiếc ghế gỗ cũ kỹ. Hắn là kẻ đã giúp Davi và Valentino vào đêm qua.
Davi hơi nheo mắt, giọng đầy dò xét:
“Zander Smith, ông muốn gì? Nói nhanh đi, tôi đang bận.”
Gã đàn ông bật cười khẽ:
“Ta vui lắm khi ngươi vẫn còn nhớ cái tên này. Nhưng nếu ngươi đến đây để sửa con dao đó… thì ta e là không thể đâu.”
Davi nhíu mày, bàn tay vô thức siết chặt chuôi dao:
“Vì sao?”
Zander nghiêng người về phía trước, chống hai khuỷu tay lên đầu gối, hắn nghiêm túc nói:
“Nó có ấn chú của phù thủy. Một ấn chú của người Suriman cổ đại. Hiện tại ngươi đã lọt vào mắt của 3 giáo phái lớn. Kim Thập Tự Quân muốn treo cổ ngươi, Toà Án Dị Giáo Hắc Hội muốn thiêu ngươi, Giáo Phái Phù Thủy Wahrheit mới nổi cũng đang có ý định phanh thây ngươi. Ngươi thật may mắn đấy.”
Davi bật cười trước lời Zander, Davi chỉ bản thân mình và nói một cách bỡn cợt:
“Ahaha! Tôi là cái thá gì mà họ phải để mắt tới?.”
Hắn nhìn chàng trai trước mặt một lúc, rồi thả người tựa vào lưng ghế, nhún vai:
“Nếu ngươi không tin thì thôi. Lý do thật sự cũng chẳng phải là ngươi mà vì quyển nhật ký của cha ngươi mà ngươi đang giữ.”
Davi lấy trong tay áo ra một quyển sách nhỏ trông rất nát, chàng ném nó lên bàn và nói:
“Một quyển sách ghi chép về chim thì có gì mà ghê gớm.”
“Không, chỉ là bề ngoài thôi. Nếu ngươi đọc theo cách khác thì nó sẽ có nghĩa khác.” Zander lập tức phủ nhận, ông ta cầm lấy và đọc theo hàng dọc:
“Một chút sự hoài niệm, một chút năng lượng. Người chết sẽ sống lại. Đây thực chất chính là quyển sách công thức hồi sinh người chết đấy.”
Davi để quyển sách lên ngực Zander, giọng đầy mỉa mai:
“Lấy đi! Thế là xong, tôi sẽ không còn bị nhắm đến nữa, đúng chứ? Thật phiền phức.”
Zander liếc cô gái vẫn đứng im phía sau Davi, ánh mắt khó đoán. Hắn điềm tĩnh đáp: “Đáng tiếc rằng đó không phải lý do duy nhất.” hắn đứng dậy, tiến về phía Davi. “Nếu muốn sống, ta sẽ dạy ngươi cách chiến đấu trong khoảng thời gian ngắn này.”
“Scorpio nhờ ông đúng chứ?.”
Lời nói sắc bén ấy làm cho Zander khựng người, hắn xoa đầu bản thân, cười khẽ nói:
“Ngươi rất giỏi phân tích những chuyện này, ta nói thật đấy.”
Hắn nhẹ nhàng nới rộng cổ áo, để lộ một hình xăm kỳ dị trên xương quai xanh, một con mắt rỉ máu bị một con rắn quấn lấy và cắn sâu vào mí mắt, từng giọt máu chảy xuống tựa như nước mắt.
“Đó là Apophis, biểu tượng của Tòa án Hắc Hội. Nó đúng là một tòa án, nhưng không phải loại mà ngươi biết. Không có công lý, không có luật pháp cũng như giáo điều. Chỉ có những kẻ mạnh mới có quyền quyết định tất cả. Đó là một tổ chức chính trị, họ chính là luật lệ.”
“Chẳng khác gì lũ thượng đẳng xem thường mạng sống kẻ khác cả Tôi có một ước mơ. Tôi muốn tạo ra thiên đường! Nơi mà gia đình tôi có thể sống hạnh phúc.”
Zander thoáng sững lại. Rồi, như thể vừa nghe được một câu chuyện nực cười, hắn bật cười.
“Thiên đường à… Ha! Haha!”
Hắn cười đến mức phải ôm bụng, nhưng ánh mắt lại tối đi, chỉ trong phút chốc, hắn trở nên điềm tĩnh.
“Ta từng có một người bạn. Hắn cũng lải nhải về thiên đường như ngươi. Nhưng đáng tiếc… thế giới này không giống như những giấc mơ đẹp đẽ ấy.”
“Nếu thiên đường không tồn tại… thì tôi sẽ đi khắp nơi để tìm nó. Và nếu tôi không tìm được… tôi sẽ tự mình tạo ra thiên đường.”
Tự sự?
Rất lâu về trước, hắn chỉ là một tu sĩ bình thường. Đêm đó, gió thổi rì rào qua những dãy hành lang đá lạnh lẽo, Zander như thường lệ dạo quanh khuôn viên tu viện. Khi ấy, ánh mắt hắn vẫn còn trong trẻo, khác xa với sau này.
Trong ánh sáng mờ nhạt, hắn thoáng thấy một bóng người lạ đang hái lá trong vườn thuốc của tu viện, một kẻ mang mặt nạ sắt, hành động trầm lặng nhưng không vội vã và có lẽ kẻ đó đang chờ đợi gì đó.
Zander dừng lại, cất giọng hỏi:
“Này anh bạn, nơi này không cho hái.”
Kẻ lạ mặt không quay đầu, chỉ đáp bình thản:
“Những chiếc lá này giúp vợ tôi giảm đau khi sinh con. Tôi cần chúng.”
Zander im lặng một thoáng, gật đầu, rồi bắt chuyện với kẻ ấy. Không biết vì lý do gì, có một thứ gì đó ở hắn khiến cho Zander bị cuốn hút.
“Nếu vậy, cứ lấy đi. Tôi tin đấng sẽ tha thứ cho anh và chúc phúc cho sinh mệnh sắp chào đời. Anh đã chọn tên cho đứa bé chưa?”
Hắn đứng thẳng dậy, từ tốn tháo mặt nạ, để lộ một gương mặt điển trai với đôi mắt hổ phách sắc bén. Một vẻ uy nghi đầy quyền lực, như con bọ cạp ẩn mình dưới lớp vỏ hiền từ. Nụ cười của hắn nhẹ nhàng đến mức khiến Zander bất giác thấy lạnh sống lưng, giống như cảm giác một cai ngục gặp gỡ một tên sát nhân hàng loạt.
“Lira nếu là bé gái, Davi nếu là bé trai.”
Hắn nói xong, đặt chiếc mặt nạ vào túi áo.
“Tôi là Scorpio. Chỉ là một thầy thuốc nhỏ.”
“Zander Smith. Hân hạnh được làm quen.”
Scorpio nhìn hắn một lúc, giọng trầm thấp như một tiếng vọng từ vực sâu.
“Zander, anh có muốn cùng tôi cứu rỗi thế giới không?”
Zander bật cười.
“Anh đùa tôi sao? Chiến tranh có thể kết thúc bởi một kẻ tầm thường như tôi ư? Tôi chỉ có đức tin.”
Scorpio nghiêng đầu, ánh mắt như xoáy sâu vào tâm trí hắn.
“Anh nghĩ con người được tạo theo hình hài của Chúa… hay Chúa chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng thượng đẳng của con người?”
Câu hỏi vang lên chậm rãi, từng chữ một như nhấn chìm Zander vào một làn sương mờ ảo. Có một sức nặng vô hình ẩn trong giọng nói ấy, không phải sự cám dỗ, mà là sự áp đặt.
“Dù sự thật là gì, tôi vẫn không từ bỏ đức tin của mình.”
Scorpio gật đầu, như thể đó chính là câu trả lời mà hắn mong đợi.
“Đó là lý do tôi tìm đến anh, Zander. Những kẻ từ bỏ đức tin là những kẻ đã chối bỏ chính cuộc đời mình. Anh không giống họ. Tôi cần những người như anh.”
Hắn ném về phía Zander một chiếc nhẫn trơn bằng vàng.
“Nó mang lại sức mạnh… và cả tai ương cho những kẻ dám dùng tới.”
Zander giơ tay, các ngón tay đan vào nhau theo một cử chỉ phức tạp, giống như một ấn pháp cổ xưa. Hắn xoè bàn tay ra, một quả cầu nước lặng lẽ hình thành phía trên tay hắn.
“Đây là… ma thuật sao?”
“Đúng vậy, thứ này chính là ma thuật! Nó có thể tạo ra bằng cách bắt ấn. Thường thì những kẻ ngốc luôn niệm phép nhưng sự thật thì chẳng cần niệm phép, bởi nếu lời nói mà dễ dàng truyền tới tai của nữ thần thì ma thuật sẽ phá hủy thế giới này mất.”
“Bắt ấn? Nữ thần? Giải thích rõ chút đi.”
Zander thong thả giải thích:
“Đừng vội, bắt ấn là cách tạo ra những ký tự hình tượng, một phương thức giao tiếp với thần linh. Đổi năng lượng linh hồn lấy sức mạnh, đơn giản vậy thôi. Còn về nữ thần… cậu đã nghe truyền thuyết về vị thần mù nhìn thấy mọi thứ chưa?.”
Davi lắc đầu, Hikari liền nói:
“Xưa kia có những kẻ vì muốn có được quyền năng của thần linh mà tranh giành sức mạnh, Z là cô gái nhận được sức mạnh và trở thành thần cai trị thế giới, cô ta trở nên mù loà nhưng cô ta biết mọi thứ và mọi thứ điều có giá trị trao đổi tương đương, do vậy những tông đồ gọi cô ta là nữ thần giá trị.”
“Thứ sức mạnh đó là gì?”
Cô gái lắc đầu với câu hỏi của Davi, cô nói tiếp:
“Karam chỉ kể thế thôi.”
Zander không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ cầm con dao của Davi ném vào lò rèn. Ngay sau đó, hắn cũng ném quả cầu nước vào, và ngọn lửa lập tức bùng lên dữ dội. Từ trong lò rèn, một thực thể kỳ dị trỗi dậy.
“Aquila!! Aquila!! Caligula tàn bạo, Caligula ôn hoà…”
Sinh vật ấy tựa như một pho tượng chim bằng bạc óng ánh. Nhưng dưới mỗi bên mắt nó lại mọc ra một cái đầu người và một cánh tay. Đầu bên trái là một chàng trai trẻ cầm giáo. Đầu bên phải là một thiếu nữ cầm chùy.
Zander trầm giọng, ánh mắt sắc lạnh:
“Thứ này là quỷ ánh bị phong ấn trong nguyền cụ. Hãy cẩn trọng trước những lời đường mật của chúng.”
“Còn thứ tối qua?”
Zander thoáng ngừng lại trước khi trả lời:
“Chúng cũng là quỷ ảnh, dòng họ của bán quỷ. Mạnh hơn con người nhiều lần và gần như bất tử, nhưng chúng chỉ có thể tác động lên những kẻ thấy chúng, không như bán quỷ.”
Nói rồi, hắn với lấy cây chùy gần đó, tiến lên. Một nhát giáng xuống đầu con quái vật. Cái đầu nhũn ra, méo mó rồi tan biến vào hư vô.
“Tuy nhiên, bất tử chứ không bất diệt. Ta sẽ sửa chữa lại con dao này cho ngươi. Hãy cho ta tạm trú tại tiệm rèn này một thời gian”
❝Uto Anve.❞
Davi cảm nhận rõ thấy sự điên dại từ con quái vật đó, nó làm cho chàng căng thẳng đến mức đơ người nhưng chàng rất nhanh đã trở lại vẻ mặt bình thường.
“Tôi có thể trở nên giống chúng không?”
“Được như có thể nói rất ít khả năng thành công, hầu hết sẽ chết hoặc mất ý thức. Và ngươi cũng không thể trụ được dưới ánh sáng mạnh.”
Zander lấy từ trong lò rèn ra một thanh kiếm đen cùng với con dao vừa ném vào.
“Đây là thanh kiếm mà Scorpio đã nhờ Lavie giữ và có vẻ ý của hắn là giao lại cho ngươi đấy! Davi.”
Lavie Caruso là thầy dạy rèn cho Davi, nhưng ông ta đã mất vào nửa năm trước. Thanh kiếm có ngoại hình tương tự một thanh kiếm Falchion, nó mỏng, lưỡi cong nhẹ, thuộc loại cầm 1 tay khắc với các nhánh Falchion trông như dao rựa, ngay khi Davi cần thì ở chui kiếm liền xuất hiện một con rắn đen cắn vào cổ tay chàng.
“Nó tên là Huyết Quỷ Kiếm Elohim, tế máu để sử dụng nó, nếu ngươi không cho nó máu thì nó sẽ điên cuồng rút sạch máu ngươi.”
Ngay khi Davi cầm thanh kiếm, con rắn trên kiếm bỗng sống dậy, cắn vào cổ tay chàng và hút máu. Davi không quan tâm đến cơn đau mà rút lưỡi kiếm ra khỏi vỏ, lưỡi kiếm đen liền hoá đỏ như máu tươi, đồng thời nó cũng làm Davi choáng váng thì thiếu máu. Nên chàng đã đút lại vào bao kiếm.
“Tôi không dùng nó được! Nó sẽ rút hết máu tôi trước khi tôi đánh được ai…”
Hãy để hắn yên. Hắn không cần an ủi, vì những nút thắt đau đớn trong hắn chẳng thể tháo gỡ. Không có hồi kết cho nỗi đau của hắn. Tiếng rên rỉ linh hồn hắn chỉ là một thanh âm vô thường vô tận. Hắn đã tự nhuộm đen linh hồn mình bằng chính những tội lỗi.


0 Bình luận