Chương 1: Số phận.
Hồi 7: Trăng tàn. (Evin Clau, Thạch Biên Niên Sử, 2101)
0 Bình luận - Độ dài: 5,177 từ - Cập nhật:
Tội lỗi bám chặt lấy từng thớ thịt tôi, một vết nhơ không thể gột rửa.
Anh hùng? Công lý?
Những khái niệm xa vời với một linh hồn mục ruỗng này. Sự ích kỷ là ngọn lửa duy nhất còn sót lại trong tâm trí, nó thiêu đốt tôi trên con đường tuyệt vọng tìm kiếm một xã hội hoàn hảo.
“Có hai cách để giết bán quỷ! Một là giống như Hephaestus, khiến cho nó hết năng lượng. Hai là phá hủy được thứ đá nằm trong ngực chúng, nó gọi là đá linh hồn.”
“Ngươi là tên quái nào?.”
“Nhìn Kiểu tóc của ta trông giống với tóc của Caligula vậy chứ ta là một linh mục như Zander đấy nhé! Ngươi bị mù rồi à! Haha ta không để ý.”
Hắn đâm lưỡi hái xuyên bụng cả hai. Tuy nhiên hắn nhận ra đó là ảo giác, cả hai đã biến mất sau nhát chém đó.
“Tưởng đã bất tỉnh rồi chứ! Mà cũng chẳng sao, chơi sẽ vui hơn chút.”
Hắn quay người lại, Hikari đang kéo Davi chạy lên trên.
“Em chạy trước đi, anh không muốn làm gánh nặng. Hắn có vẻ sẽ không giết anh đâu.”
“Nhầm rồi Dariush! Ngươi sẽ phải chết! Để con bé nhà Clauwin nổi điên, nó sẽ hủy diệt thế giới này như lời sấm truyền, ta đoán đó là mục tiêu của Scorpio.”
Hikari đang run rẩy và mệt mỏi, vết chém vừa rồi không hẳn là tránh được vì tóc trắng của cô bị bết lại bởi máu.
Hắn tiến đến liền nhận ra có một luồng khí mờ trước mặt.
“Ồ, không đeo nhẫn trơn hay sử dụng kho báu. Ngươi đã hấp thụ chúng từ hồ Evelyn? Điên rồ thật đấy.”
Davi rút huyết quỷ kiếm ra và cùng Hikari dần lùi lên trên, lại như vừa rồi, hắn biến mất và xuất hiện ở phía sau lưng cả hai, hắn đâm lưỡi hái vào ngực Hikari, ngay lúc đó sương máu đã len lổi đến và không gian xung quanh thay đổi thành một pháo đài rực lửa.
“Lưỡi hái không hợp với chiến đấu! Nhưng mà ta thích dùng nó để tra tấn những kẻ yếu như các ngươi! Ngươi đã thật sự dùng được sương máu sao Davi? Vì cảm nhận được nguy hiểm bản năng của ngươi đã điều kiển Sương Máu để bảo vệ con bé sao?.”
Tự sự?
Thuở còn bé, khi tôi chỉ là một cậu bé ngây thơ. Tôi mắc một căn bệnh lạ, ngay cả bố tôi, một thầy thuốc tài giỏi vẫn không thể làm gì. Tôi chỉ có thể nằm trên giường cả ngày, nhưng tôi vẫn còn gia đình, họ luôn bên cạnh tôi. Cho đến một ngày bố tôi bỗng biến mất, mẹ tôi dẫn Lira và Erina về ông ngoại để tìm tung tích của cha, bà ấy gửi cho Lavie chăm sóc tôi. Ông ấy đến vào rạn sáng cùng với một cô bé bằng tuổi tôi, đó cũng là lần đầu tôi gặp Lana. Cô ấy mặc một chiếc đầm trắng và cầm một cây sáo. Tôi chẳng thế nhớ rõ khuôn mặt ấy hay giọng nói nhưng tiếng sáo ấy cứ vang lên trong tâm trí tôi. Lana muốn tạo ra một nơi mà ai cũng được sống vui vẻ, không bệnh tật hay phiền muộn, tôi cảm thấy ghen tị và cảm mếm khi cô ấy có suy nghĩ cao cả như vậy. Ước mơ tạo ra thiên đường không phải của tôi, nó là của Lana, chỉ là nó đã ăn sâu vào linh hồn tội lỗi của tôi và tôi chỉ biết làm thế để chuộc tội.
❝Giấc mộng ngọt ngào giả tạo và âm u, mang vẻ đẹp của hoài niệm vụn vỡ và hối tiếc.❞
“Có những thứ bị chôn sâu trong ký ức của ngươi, ký ức thật giả lẫn lộn. Ngươi thật đáng thương…”
Ngay khi giọng nói rợn người vang lên, hắn lao đến như một cơn ác mộng. Nắm đấm của hắn xuyên thẳng qua bụng cả hai, máu bắn tung tóe.
“Ta sẽ phá hỏng cái kế hoạch nhảm nhí của Scorpio!! Hãy cho ta xem đi!! Bán quỷ sau khi hấp thụ máu của Lichtgott sẽ là một con quái vật cỡ nào.”
Máu cô gái tràn vào cơ thể chàng. Cơ thể Davi trở nên co giật, máu trên nền đất bắt đầu bị hút về chàng, mạch máu khắp cơ thể phình to, hạch trên cơ thể trở nên sưng tấy, hốc mắt chảy máu không ngừng, móng tay và răng điều rụng sạch.
“Thất bại rồi sao? Ta quên là chỉ cần hấp thụ vài giọt, mà đây là Lichtgott, hấp thụ cỡ này thì thất bại rồi nhé Scorpio.”
Tóc Davi bốc cháy, máu sôi nóng tới mức da thịt chàng trở nên chín khét, cậu ngã xuống, cơ thể vỡ thành từng miếng thịt vụn.
Crisus hụt hẫng, hắn bước tới xác Hikari và đá lay người cô.
“Ngươi thua rồi Scorpio…”
Hikari nắm lấy chân Crisus làm hắn giật mình, cô dần biến mất. Crisus hốt hoảng vì biết cô đã chui vào trong người hắn, cô đang hấp thụ năng lượng của hắn để hồi phục.
“Đúng là quái vật! Sức sống thật gớm!.”
Một điều nữa làm Crisus trở nên vui mừng, những mảnh thịt của Davi đang cố di chuyển lại gần nhau hơn.
“Trời ạ!! Lần này ngươi lại thắng rồi Scorpio.”
Trong hồi ức xa xôi
Của những kẻ xa lạ
Như con đường thênh thang
Dưới ánh trời chạng vạng
Hy vọng, bình thản, mong manh
Hoài niệm, u sầu, vụn vỡ…
Xác thịt Davi đấp lên nhau tạo thành một thân xác mới cho chàng. Đôi mắt đã mất của chàng đang mọc lại. Ban đầu chỉ là những hốc trống tối tăm, rồi từ bên trong một ánh sáng hổ phách xuất hiện. Hắn hít một hơi dài, không khí xung quanh rung lên bởi luồng áp lực tỏa ra từ cơ thể hắn. Hơi thở của một con bán quỷ.
“Sabbinirica! Nên nhớ rằng một vị thánh thì không đổ mồ hôi.”
Davi tưởng tượng ra quần áo, nó đã đã xuất hiện như suy nghĩ, đó là những gì Davi có thể tương tác với Sương máu với tầm sử dụng khoảng 2m. Crisus đang đổ mồ hôi, ánh mắt không che giấu sự hứng thú lẫn cảnh giác lo lắng.
“Cảm thấy cơ thể đó thế nào?”
Davi lao đến hắn, cơ bắp chàng đều đã được tái tạo lại. Sợi cơ, sự co lại và sức bậc đều được tăng cường vượt xa cơ thể con người bình thường, Davi có thể tự do thay đổi cấu trúc cơ thể để nó phù hợp với điều kiện và môi trường chiến đấu, chàng đã trở thành một bán quỷ.
Bán quỷ gần như bất tử với khả năng bền bỉ và hồi phục, tuy nhiên khi cạn năng lượng thì cũng chết, cách để chúng duy trì sinh mạnh của mình là không ngừng cướp đi máu kẻ khác.
“Chỉ có hai đứa nhóc các ngươi thì chẳng làm gì được ta cả.”
Bụng Crisus tách ra, Hikari chui ra từ bụng hắn. Davi đã đến trước mặt Crisus và đấm liên tục vào đầu hắn, cú đấm mạnh tới mức làm nứt xương sọ hắn. Nhưng nó vẫn không nhầm nhò gì với Crisus, hắn lùi lại và rung chuông. Davi liền mất đi thính giác và té xuống choáng váng, bị vỡ màng nhĩ, não chảy máu, vỡ phổi.
“Sóng này tai ngươi sẽ không thể chịu được, cho dù là bán quỷ cũng cần thời gian để hồi phục, sóng âm này nó đủ mạnh để giết người với quy mô lớn, là hàng cấm đấy.”
Davi nhặt thanh kiếm của mình lên và chiến đấu với Crisus. Tầm kiếm của Davi ngắn hơn Crisus nhiều, tốc độ hắn cũng dần bắt kịp chàng, dù bụng hắn đang bị thương và nội tạng sắp rớt ra đến nơi.
“Ta là thẩm phán của sóng, Crisus Cupido Calo Darino.”
“Sóng biển?”
“Thật ngu ngốc, quanh ngươi điều tạo nên từ các sóng đấy. Với trình độ của ngươi thì có thể xem ta là thánh được đấy! Khác với gã Quạ, ta chẳng còn cơ thể gốc, ta thông qua sóng mà kiểm soát các cơ thể hữu hình. Nói đơn giản, ta thật sự bất tử, bất bại.”
Hắn lại run chuông, Davi giống như mất ý thức, khi chàng nhận ra sự thay đổi thì cánh tay trái chàng đã nằm trên mặt đất.
“Cái gì??”
Davi đã đứng ở một chỗ khác xa chỗ vừa rồi, Crisus không biết từ bao giờ đã ngồi trên bức tường.
“Thấy sự đáng sợ của chuông Reaper chưa? Ngươi không thể thắng ta đâu, ta tưởng kẻ uống được máu Lichtgott phải mạnh lắm chứ? Hoá ra chỉ là lời đồn.”
Một tia sáng phóng tới hắn, Crisus dùng lưỡi hái để đỡ lại nhưng nó bị thủng một lỗ. Hắn nhìn qua lỗ, đó là Hikari, cô gái đang cầm cái chuông của hắn.
“Ngươi đã lấy từ lúc nào?”
“Davi, hãy hấp thụ nó.”
Sương máu dâng hút lại vào mắt trái Davi, chỗ cả hai đang đứng chính là điểm ban đầu của bậc thang, hắn thì kẹt vào trong lòng đất.
“Ngươi nghĩ trò đó sẽ giết được ta sao?.”
Davi giật mình nhìn xuống, một con chuột đang ngậm chiếc chuông từ tay Hikari, nó là Crisus.
“Lần tới ta sẽ xin nhẹ cái đầu của ngươi.”
Hắn đã rời đi, chàng thở mệt nhọc sau trận chiến, Hikari ngã xuống, cô nàng đã quá kiệt sức, vết thương ở bụng vẫn chưa hồi phục hẳn, việc còn sống sau khi trãi qua những trận chiến liên tục như này là quá sức với một chiến binh nói chi một cô gái. Davi cõng cô và bước lên.
Sương máu đã biến mất, quần áo mà Davi đã tưởng tượng vẫn tồn tại, nó đã hiện thực hoá. Chi tiết đó đã làm cho Davi cảm thấy lo sợ, nếu Scorpio có thể kiểm soát thứ này, thế giới này sẽ trở thành bức tranh cho hắn thoả sức vẽ sao?.
“Ánh sáng mà em đã cho anh nhìn thấy lần nữa, anh sẽ tôn trọng nó.”
Nơi này đang sụp xuống, đất đá rơi xuống liên tục nhưng chỉ cần một cái vung tay thì đất đá điều bị chàng đánh bay.
❝Tốt lắm… giờ hãy đi kết thúc chuyện này.❞
“Và cô là ai? Làm sao tôi có thể tin tưởng một kẻ luôn giấu đi danh tính.”
Không có lời hồi đáp, Davi lặng lẽ bế Hikari lên, bậc thang phía sau họ đã sụp đổ, lộ ra một cái hố lớn ở trung tâm thành phố Risa. Bậc thang cuối cùng dẫn lên căn hầm dưới căn nhà sàn cạnh hồ Evelyn.
“Liệu ký ức nào trong đầu tôi là thật? Ký ức nào là giả? Tâm trí tôi có đang phát điên vì mọi chuyện không? Tôi chẳng rõ mình nữa rồi…”
Ở căn hầm, những chai lọ điều đã bể nát, kể cả lọ sinh vật mà chàng cùng Valentino bắt cũng thế, trên nền đất có một vũng thịt nhày nhụa cùng một dòng chữ đỏ được viết bằng máu không rõ tác giả là ai.
“Dưới lớp mặt nạ tham vọng, tình yêu nay đã chết ngạt. Giờ đây, trái tim tôi tan vỡ, linh hồn tôi bị nguyền rủa mãi mãi…”
Trên này đã bị bao chùm bởi sương máu. Davi cỗng cô gái đi dọc bờ hồ, khắp nơi là xác và tượng băng, chàng chỉ chạm nhẹ chúng liền vỡ vụn. Chàng tìm thấy Valentino đang nằm cạnh một cái cây.
“Valentino, mày còn sống không?”
Dù cho chàng đã kêu nhưng Valentino vẫn không tỉnh lại, hắn chỉ đang ngủ. Chàng đặt Hikari bên cạnh, dùng áo che đậy cả hai và quyết định một mình kết thúc mọi thứ.
“Cuối cùng ngươi cũng đến, Dariush! Bọn ta đợi khá lâu rồi đấy.”
Phía sau chàng xuất hiện hai bóng người to lớn.
Có hai gã to con mặt giáp lưới cầm chùy bước đến. Bằng cách nào đó chàng lại cảm thấy bọn chúng quen thuộc.
“Ta đã gặp các ngươi rồi sao?.”
“Thật khủng kiếp! Ngay cả khi ngươi trở thành bán quỷ, ký ức vẫn bị Ennyr xáo trộn.”
“Vậy các ngươi là ai?.”
“Hắn không biết chúng ta thì chẳng có lý do gì để đánh cả! Được thôi Davi, đi đi! Đồng đội ngươi đang ở đó.”
“Nếu vậy thì cảm ơn.”
“Khi ngươi nhớ lại bọn ta! Hãy đến và quyết chiến như lời hứa giữa những người đàn ông. Bọn ta tạm thời sẽ bảo vệ hai nhóc đó cho ngươi.”
❝Romulus và Remus là hai đứa trẻ song sinh mồ côi được đặt tên dựa theo hai đứa trẻ song sinh trong thần thoại la mã xưa, từ bé cả hai sống trong tu viện ở thành phố Risa, lúc bấy giờ còn được gọi là thành phố Rumina, dưới cái thời lãnh chúa là người trong tộc nhân Heriot, lãnh chúa Reinahard, còn có biệt danh là "Chúa tể vàng" khi hắn chính là người phản bội gia tộc và ban phát nhẫn trơn vàng cho Kim Thập Tự Quân, nhờ đó mà xuất hiện hàng tá những kẻ yếu đuối tự xưng mình là thần, Sekhem hay người Suriman.❞
“Cô là ai? Cô biết hết mọi thứ sao?.”
Cô ta vẫn giữ yên lặng không đáp lại Davi.
“Romulus! Anh hối hận chưa? Tại sao anh lại theo giúp đỡ gã quý tộc đó, chúng luôn đánh thuế cao, mọi người cũng chẳng chịu nổi lâu và đảo chính đã xảy ra. Giờ đây, anh lại giúp người gia tộc đó nữa sao?.”
“Anh biết mọi người đều nghĩ anh điên, nhưng anh tin cậu bé ấy như cách anh đã tin Reinhard. Họ khác với đám quý tộc kia, tư tưởng họ không chỉ dừng lại ở một thị trấn nhỏ bé Rumina này.”
Như lời Remus nói, Risa từng xảy ra một cuộc đảo chính trước sự kiện thảm sát gia tộc Heriot. Bởi vì dịch hạch và những chính sách yếu kém khiến dân chúng khốn khổ. Ngay cả người trong gia tộc cũng không thích ông ta, họ treo cổ Reinahard mặc dù chính ông ta là người đã ban phát vàng bạc và sức mạnh cho họ, sau đó Baron Crimson được lên làm lãnh chúa, đổi tên thành phố bấy giờ là Rumina sang Risa. Nếu nói đổi sang thì không hẳn đúng, ban đầu vốn vùng đất này được gọi là Risa nhưng quý tộc lại tự gọi nó là Rumina, dần tên cũng được thay đổi theo ý chúng. Thành phố Risa cũng từ đó mà thay đổi, cái tên Reinahard lẫn hai con chó săn Remus và Remus của hắn điều bị lãng quên theo thời gian.
Ngay khi Davi đặt chân lên mặt hồ, băng lập tức lan rộng, tạo thành một con đường băng giá, có lẽ do Rinal tạo ra. Không gian xung quanh biến đổi. Một thế giới lạnh lẽo hiện ra, băng tuyết phủ kín mọi thứ. Sương máu dày đặc đến mức gần như che lấp tầm nhìn, nhưng chàng vẫn bình tĩnh tiến về phía trước.
Cuối cùng, cậu nhìn thấy họ.
Rinal và Carmen, bị giam cứng trong lớp băng trong suốt. Carmen khoác trên mình bộ trang phục giống tu sĩ, đôi bông tai hình thập giá lặng lẽ phản chiếu ánh sáng nhợt nhạt.
“Mọi chuyện còn lại nhờ ngươi.”
Nói rồi Rinal bị băng bao phủ hoàn toàn, Davi bước đến đập nát băng và nắm lấy cổ Carmen đã cạn kiệt sức lực.
“Mục đích của các ngươi là gì?.”
“Đánh một kẻ mất đi khả năng chiến đấu, thật là nhục nhã đấy Davi.”
“Vẫn còn đủ mạnh để nói nhiều đến thế mà? Các ngươi là ai?”
Carmen bỗng cười khúc khích, cô ta ôm mặt rồi cười lớn.
“Doudo di Barcelino, ngươi biết cái tên đó không? Ôi Zoe! Lạy Nữ Vương, mẹ đầy lòng thương xót, là sự sống, niềm vui và hy vọng của chúng con.”
Carmen bẽ gãy tay Davi và lùi lại bắt ấn. Cô ta chỉ mất 3 giây để vẽ một ấn chú phức tạp trên mặt nước bằng cách nhỏ các giọt máu và tận dụng sự va nhau của sóng.
“Thiên vực.”
Nước từ dưới hồ bay lên biến thành những con chim cắt nước.
“Khác bọn loắt choắt ngoại lai mà có lẽ ngươi đã gặp! Ta là một phù thủy thuần chủng, ta sẽ cho ngươi xem ma thuật cao cấp là như nào! Yahashin!!”
Chúng phóng tới Davi, chúng mạnh mẽ và nhanh đến mức có thể xuyên thủng da thịt chàng.
❝Một con én không thể làm nên mùa hè, nỗi đau ngắn ngủi sẽ không thể tạo nên một kẻ đức hạnh mà sẽ tạo ra một kẻ điên.❞
“Chỉ có nhiêu thôi sao? Thêm một tí nhiệt huyết vào!!”
Với lời khiêu khích của Davi, Carmen nổi giận, cô ta lao đến nắm lấy đầu chàng, không gian xung quanh thay đổi nhờ sương máu. Biển đổi hồ nước thành một đấu trường lửa tương tự với Crisus, chỉ có Davi và cô ta ở đây.
“Đánh thế này thì tiện hơn, nơi này sẽ chỉ có ta và ngươi. Kẻ chết sẽ bị thế giới lãng quên, còn kẻ thắng thì sẽ chẳng nhớ gì về kẻ đã giết. Tuyệt quá còn gì!.”
“Ta vẫn nhớ những kẻ chết trong sương máu, có lẽ người tiếp theo trong ký ức của ta là ngươi, Carmen.”
Cơ thể Carmen bốc cháy, da cô ta nổi lên những lớp vẩy sần sùi.
“Ngươi sẽ thắng ngọn lửa của ta chứ con trai của Scorpio. Ta đã gần cạn thần lực rồi, nhưng nó vẫn đủ giết thằng nhóc như ngươi.”
Carmen lao đến đánh với Davi, chàng vung kiếm nhưng Carmen điều né dễ dàng, cho dù có đánh trúng thì lớp vẩy cứng cáp đó sẽ hất kiếm chàng ra. Bỗng nhiên Davi làm rơi kiếm, Carmen liền phóng tới hạ người đá vào chân làm Davi ngã xuống. Cô ta đứng lên người chàng, xương sườn Davi dài ra và đâm giữ chặt cô ta lại.
“Ahaha! Cho dù ngươi có vùng vẫy tuyệt vọng như này, khi ngươi hết năng lượng thì ta sẽ giết ngươi thôi.”
Cô ta liền tiếp tục bất ấn, nhưng ngay lập tức bàn tay cô ta bị đóng băng. Ban đầu họ nghĩ đó là Rinal nhưng khi bóng hình người đó đến gần Davi mới nhận ra đó là Hikari.
“Em đã tỉnh từ bao giờ?”
“Băng thuật? Gia tộc Clauwin chẳng đụng đến nó bao giờ. Ngươi đã bắt chước ả phù thủy già đó sao? Thật là một con bé tài năng mà! Nhưng tiếc là ta không chỉ có mỗi tay.”
Carmen cắn lưỡi, dùng lưỡi vẽ ấn chú lên bàn tay đã đóng băng. Cơ thể cô ta liền bốc cháy như một ngọn đuốc.
“Drachebi Kai.”
Băng vỡ.
Một luồng nhiệt khủng khiếp trào ra, Carmen hoá thành một con Wyvern rực lửa, cao đến năm mét. Cơ thể đỏ rực, những ngọn lửa bốc lên từ vảy tựa như dòng dung nham đang chảy.
Một tiếng gầm trầm thấp vang lên, làm rung chuyển cả đấu trường.
❝Cô ta là hậu duệ của hoàng tộc rồng Sanboria cổ đại, đòn tấn công và vũ khí thông thường sẽ không thể ảnh hưởng lên cô ta, nhưng rất may ngươi đã có thứ vũ phù hợp.❞
“Em hãy dùng ma thuật để chắn tầm nhìn cô ta, anh sẽ cạo lớp vẩy cá đó.”
Davi lao lên, Carmen tấn công nhưng bị cô tạo ra những tia nước hình con chim cắt phóng đến Carmen, nó đóng băng mọi thứ nó chạm vào.
“Ngươi học nó từ trò chim nước sao! Nhưng nó không ảnh hưởng đến cơ thể ta đâu cô bé.”
Nước chạm vào lớp vẩy nóng liền bốc hơi ngay lập tức, dù vậy những tia nước vẫn không ngừng bay đến Carmen, nhiều đến mức tạo ra một lớp sương mù.
“Mặc dù đã gần kiệt sức, số lượng năng lượng này đủ để vắt khô xác 5 phù thủy rồi, ngươi thật sự là quái vật đấy Lichtgott.”
Carmen lao đến một hướng, cô ta đè chàng xuống dùng móng vuốt gõ xuống người chàng liên tục tạo ra một lỗ ở giữa ngực chàng.
“Đá linh hồn của ngươi đâu?.”
“Ai mà biết!”
Carmen há miệng, một cột lửa khổng lồ phun ra, thiêu rụi mọi thứ trên đường nó quét qua. Nhưng Davi vẫn lao thẳng vào biển lửa. Ngọn lửa nuốt trọn chàng, da thịt cháy đen trong tích tắc, nhưng Huyết Quỷ Kiếm vẫn không hề hấn. Rồi, ngay khi ngọn lửa vừa tắt, cơ thể hắn liền tái tạo, từng mảng da mới mọc
Hắn không dừng lại.
Chàng nhảy lên lưng Carmen, lưỡi kiếm đỏ thẫm cắm mạnh xuống dưới lớp vảy rực lửa. Carmen gầm lên một cách đau đớn. Davi không lùi bước, không sợ đau, không sợ chết. Hắn cứ bám riết như một con đỉa đói. Cảm thấy vết kiếm chưa đủ sâu, Davi buông chuôi kiếm ra. Không phải để rút ra, mà để đập mạnh xuống! Bàn tay hắn nện liên tục vào chuôi kiếm, hết lần này đến lần khác, cho dù xương tay nứt vỡ, máu chảy tràn.
Carmen rống lên trong đau đớn. Không chịu nổi, cơ thể cô ta co rút lại thành con người.
Cổ cô ta đã gần như đứt lìa.
“Cảm thấy thế nào? Đau không? Cơn đau nó như nào? Khó điều khiển… cơ thể to lớn đó lắm đúng không?.”
Davi một tay nhấc bổng Carmen lên, tay còn lại giữ cho cái đầu không bị rơi xuống và bắt đầu tra hỏi.
“Ngươi thật sự là Doudo di Barcelino? Dì của ta?.”
“Đúng là vậy nhưng bọn ta đã tách nhau ra từ lâu. Có thể ả ta đã chết đâu đó rồi.”
“Mục đích của tế lễ này là gì?.”
“Có lẽ ta chưa nói nhỉ, ta cũng đã thử nghiệm và hồi sinh một con quái vật giống mẹ ngươi. Có lẽ lúc này nó cũng đang đi tìm tro cốt của mẹ ngươi cũng nên, khi nó lấy được tro cốt thì sẽ có được ký ức của mẹ ngươi.”
“Hồi sinh bà ta để làm gì?”
“Tại sao tao phải trả lời hả thằng ngu!! Ahahaha!!.”
Davi túm chặt lấy đầu và cổ Carmen, giật mạnh. Cái đầu lìa khỏi thân trong một cảnh tượng man rợ, dù vậy cô ta vẫn giữ nụ cười điên cuồng ấy.
Không gian xung quanh dần trở lại bình thường, nhưng màn sương máu vẫn bao trùm thành phố, nó còn đang lan rộng ra xa khỏi thành phố này. Davi cùng Hikari bước ra khỏi hồ Evelyn.
Trước mặt họ là Zander tiến lại cùng với Valentino.
Valentino đứng khựng lại, ánh mắt đầy bối rối.
“Chỉ mới một lúc mà chuyện quái gì đã xảy ra vậy?”
“Chuyện đó không quan trọng. Trước hết là Rinal, cô ta có lẽ sẽ không qua khỏi đâu. Nếu còn gì muốn nói với cô ta, thì nhanh lên đi.”
Nghe vậy Valentino liền chạy vào trong hồ Evelyn. Còn Davi thì cõng Hikari đi đến trước Zander.
“Tôi cần đến Parlemo, để bảo vệ tro cốt mẹ mình khỏi đám quái vật đó. Chúng đã hồi sinh thành công một con quỷ cổ đại và có lẽ nó đã chạy mất rồi.”
“Chẳng sao cả! Hãy đi đến lâu đài lãnh chúa, có một cổ xe ngựa ta để đấy, ngươi có thể dùng nó. Còn lại hãy để ta lo liệu, ngươi đã làm rất tốt, có vài kẻ đã phản bội hắc hội, nếu ngươi giết được chúng thì có lẽ ngươi sẽ được tham gia.”
Zander ném cho Davi một cái mặt nạ cú được trang trí nhiều lông.
“Tại sao là cú?.”
“Là em đã nhờ ông ấy.”
“Mặt nạ cú, lông vàng kim. Vậy anh sẽ gọi mình là Cú Vàng.”
Zander lấy trong tay áo ra một cái áo choàng đen và đưa cho Davi.
“Đây là quà của ta, một cái áo choàng lông sói. Hãy đến chỗ của lãnh chúa, có người đợi ngươi ở đó.”
Davi cười rồi đeo mặt nạ, chàng khoác chiếc áo choàng lông sói lên Hikari và cõng cô rời đi.
“Như một con cú lang thang giữa màn đêm…
Như một cơn gió se lạnh giữa mùa đông buốt giá…”
Đó là hai dòng trong bài hát của Lira viết. Cô nàng ngâm nga một lúc, Davi mở lời.
“Anh tên là Davi Heriot, ngoài ra còn có tên là Dariush di Barcelino.”
Hikari bước xuống, Davi cúi người xuống khi Hikari tiến lại gần. Cô bé nhỏ con, dáng người gầy và thấp hơn Davi rất nhiều. Trong khoảnh khắc ấy, cô bước chậm rãi, rồi ôm lấy chàng.
“Ymir… Tên em là Ymir Clauwin.”
Davi đứng im, tay nhẹ nhàng đặt lên lưng cô. Với anh, Ymir đã là một đứa em gái, là một thành viên trong gia đình Heriot. Còn với Ymir, Davi lại là hình bóng của một người cha, mẹ mà cô chưa từng có.
Nhìn bóng hình cả hai đã rời xa, Zander lắc đầu thở dài.
“Từ nay về sau chúng sẽ chẳng có ánh sáng hy vọng trước con đường điên loạn này. Scorpio, anh bạn thật tàn độc, tàn nhẫn mà. Chẳng lẽ không còn cách nào kết thúc bi kịch bằng bi kịch sao!?.”
Valentino đã tiến vào trong, Rinal đã bị đóng băng, chàng cố dùng ma thuật tạo ra lửa để làm băng tan, sau một lúc thì băng chỉ tan đủ khuôn mặt Rinal.
“Con trai của ta, có lẽ ta sẽ chết ở đây. Có ba thứ ta muốn nói với con. Đầu tiên, hãy luôn bảo vệ cuốn nhật ký của ta, trong đó có ghi rất nhiều điều ta muốn nói với con.”
“Nó là gì?”
Cô ta không trả lời Valentino mà tiếp tục nói, nói đúng hơn, Rinal đã chẳng còn thể nghe thấy gì cả.
“Thứ hai, con còn một người em trai song sinh nhưng nó đã bị sương máu ăn và thành quái vật, sớm muộn nó sẽ tìm đến con. Hãy cứu rỗi nó! Con đã gặp em ấy rồi! Một con quạ thối rữa.”
“Cuối cùng, ta chỉ muốn nói, ta yêu các con rất nhiều! Tên thật của con là Valentino Porete, giờ thì ta có thể chết rồi nhỉ! Xin lỗi vì đã không thể tìm thấy con, xin lỗi vì đã không cho con một tuổi thơ tốt đẹp, xin lỗi… cảm ơn con đã ở đây.”
Rinal nói câu cuối cùng với nụ cười trên môi, cô ta chùi vết máu trên trán Valentino, băng đá vỡ vụn cùng với cơ thể Rinal, biến hồ Evelyn thành một hồ máu.
Khi gặp lại Zander, Valentino đang cầm một cánh tay với một khuôn mặt u sầu.
“Tôi sẽ chôn cất bà ấy, kể cả khi ra khỏi Sương mù làm tôi quên mất danh tính bà. Tôi sẽ khắc những lời nói ấy vào da thịt mình.”
Valentino dùng dao khắc tên Rinal vào da mình, dù nó liền lành lại nhưng chàng vẫn khắc cho đến khi ngừng tiếp tục hồi phục.
Trí nhớ hồi phục của bán quỷ có giới hạn, nếu mất đi một bộ phận hoặc quá lâu thì sẽ chẳng bao giờ có thể tái tạo giống như trước. Valentino không hẳn là bán quỷ, bán quỷ là những kẻ uống máu phù thủy mà phát triển siêu việt. Valentino đã có huyết thống gần phù thủy, nên chàng chỉ nâng cao năng lượng của mình mà thôi.
“Hãy theo ta Porete, ta sẽ giúp ngươi ngồi lên ngai của Hắc hội.”
Valentino giá như bản thân đến khu rừng đó sớm hơn, giá như bản thân có thể nhận ra sớm hơn. Nỗi đau buồn ấy làm tóc Valentino dần hoá bạc trong làn sương mù máu.
Từ một nơi xa, trên một con thuyền lớn, một kẻ ngồi trên ghế và ngắm nhìn mọi thứ diễn ra tại thành phố Rumina.
Khi giọng hắn cất lên thì ta mới biết đó chính là Crisus, dù bề ngoài thay đổi nhưng giọng nói của hắn vẫn như trước.
“Aaah! Ta hiểu rồi Scorpio! Sương máu chính là chìa khoá mở cánh cổng chân lý, chân lý không thể nhìn nhận thông qua đôi mắt và ngôn ngữ, nó là thể chất và tinh thần của cá thể. Ngươi dùng con trai của mình như một chất xúc tác với sương máu, tàn độc thật đấy.”
“Đối với ta …sự hy sinh là cần thiết.”
Scorpio cầm một lọ thủy tinh đựng hàng chục đồng xu vàng. Một quý cô mặc đầm đen bước đến bên hắn, trên tay cô ta là một con quạ.
“Cảm ơn vì đã hồi sinh tôi, thầy Scorpio.”
Ánh mặt trời đang lên mờ ảo sau làn sương, đám bán quỷ bị thiêu thành tro bụi bởi mặt trời. Phía xa là những chiếc thuyền lớn của quân đội đang kéo đến.
Làn sương máu lan dần ra khỏi thành phố Risa, chậm rãi nhưng không gì có thể ngăn cản. Nếu không có gì thay đổi, chỉ trong vòng một tháng nữa, nó sẽ nuốt trọn một phần ba Nam Âu. Địa Trung Hải, từng là vùng biển xanh biếc, giờ đây sẽ thành một đại dương máu.
Quái vật xuất hiện khắp nơi, mọi hình hài, mọi dạng thức, không theo bất kỳ quy luật nào. Chúng sinh ra từ chính trí tưởng tượng của con người, từ những nỗi sợ hãi bị kìm nén, từ những cơn ác mộng không tên. Không có một phương pháp chiến đấu nào khả thi. Không có một thanh kiếm, một phép thuật hay một đội quân nào có thể đương đầu với chúng. Cách duy nhất để chiến thắng là phát điên hoặc tự sát. Chỉ những kẻ đã từ bỏ lý trí, những kẻ đã chấp nhận sự điên loạn, mới có thể thoát khỏi sự đàn áp từ Sương máu. Còn lại, tất cả sẽ bị nuốt chửng.


0 Bình luận