Chương 2: Chủ nhật không có chúa.
Hồi 11: Ghi chép về người Tugnica. (Davi Heriot, Nhật ký thiên đường, ?)
0 Bình luận - Độ dài: 5,917 từ - Cập nhật:
Tôi luôn đặt ra những câu hỏi. Tôi là ai? Tôi là gì? Tôi tồn tại để làm gì? Mục đích của sự sống là gì? Là trường tồn hay khoảng khắc.
Tâm trí với những ký ức xung đột, hỗn loạn. Tôi quyết định bỏ đi quá khứ của mình và tiến về tương lại, thực hiện ước mơ tạo nên thiên đường. Bỏ đi quá khứ không có nghĩa là tôi sẽ bỏ rơi gia đình mình, tôi chỉ tạm thời bỏ chúng sang một bên và đợi ngày phán xét từ thế giới này.
❝Sống là chịu đựng. Tồn tại là tìm thấy ý nghĩa trong sự chịu đựng ấy.❞
Dưới một cơn mưa tầm tã, xác của những kẻ dị giáo đã bị thiêu rụi hoàn toàn, thật nực cười thay, khi những con người bị cho là phù thủy ấy vốn cũng chỉ là con người bình thường.
“2G, đây là những gì ông muốn cho ta xem sao?.”
Bên cạnh chàng trai là một gã đàn ông mặt giáp toàn thân. Ông ta tên là Gilles Galie, tôi hay gọi tắt là 2G người đã cứu giúp tôi khi tôi và Ymir bị lạc đến nơi này.
“Trông ngươi không bất ngờ lắm, vậy là quê ngươi cũng chẳng khác chỗ chết tiệt này là bao nhỉ, Cú.”
Tôi rời đi, Gilles đi theo tôi, chúng tôi ghé vào một quán rượu tồi tàn.
“Cho tôi 2 chai rượu, loại rượu lần trước nhé Astin.”
“Tôi không thích rượu bia, lấy cho tôi chút ít khô.”
Astin là chủ quán rượu này, và có lẽ là người duy nhất còn giữ được sự tỉnh táo trong cái ổ loạn trí này. Còn lại xung quanh tôi toàn là lũ điên. Những kẻ sẵn sàng làm bất cứ điều gì, bất kể lúc nào. Chúng cưỡng bức, trộm cắp, giết chóc, hay đơn giản chỉ để chứng minh rằng chúng có thể. Cái xã hội ở vùng đất này thối nát hơn quê hương tôi gấp nhiều lần.
Để tránh những đôi tai không mời mà tới, tôi chọn một chiếc bàn trong góc khuất. Gilles ngồi xuống đối diện, lặng lẽ lấy ra một tờ giấy từ bên trong áo choàng.
“Đây là danh sách toàn bộ thẩm phán của Tòa án Dị giáo Hắc Hội. Tôi không biết cậu cần nó làm gì, cũng không thèm quan tâm. Nhưng nghe tôi đây, đừng dại dột mà chọc vào! Lũ thẩm phán đó chẳng khác gì quỷ dữ đội lốt người. Chính chúng là lý do dù đế quốc này không có vua, bộ máy cai trị vẫn không lung lay.”
“Đừng lo, Gilles! Tôi không thích làm người khác chịu tội vạ lây.”
Tôi đã đến đất nước này khoảng hai tháng sau lần kích hoạt tháp đá. Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang ở một nơi không hề xuất hiện trên bất kỳ bản đồ nào tôi từng biết. Ngôn ngữ nơi đây cũng hoàn toàn khác biệt. May mà với bộ não bán quỷ và vốn từng học nhiều thứ tiếng, tôi học rất nhanh. Gã giáo sĩ dạy học ở Risa từng nhiều lần van nài tôi ký đơn nhập học các ngành thần học, luật, ngôn ngữ, nhưng tôi chán ngấy nên không đồng ý.
Vậy tại sao tôi lại chọn học rèn với Lavie? Một phần vì cảm giác tội lỗi khi chính tôi đã gián tiếp khiến ông ấy mất con gái. Cảm giác rèn kim loại cũng làm tôi mê mẩn. Mỗi lần chạm vào chúng, như thể chúng hòa làm một với tôi, mang lại cho tôi sự phấn khích chẳng khác gì lúc tôi vẽ tranh.
Bỏ qua chuyện đó, nơi này nằm xa khỏi vùng ảnh hưởng của Sương Máu, nên bây giờ đầu óc tôi tạm thời yên ổn nhất từ trước đến nay.
Tôi bắt đầu dò hỏi về đất nước kỳ lạ này. Đây là một vương quốc hùng mạnh đến mức được gọi là Đế quốc Peru. Nhìn trên bản đồ, tôi ước lượng nó lớn gấp gần 1.200 lần vương quốc Sicilia. Một đế quốc to lớn như vậy mà từ nhỏ đến giờ tôi chưa từng nghe ai nhắc tới.
Nơi này được cai trị bởi một vị vua không tồn tại, hay đúng hơn là một vị vua đã từng hiện diện cách đây hàng ngàn năm. Lần cuối cùng hắn xuất hiện là hơn hai trăm năm trước, nhưng đế quốc vẫn duy trì sự thịnh vượng. Chế độ cai trị họ rất kỳ quái và phức tạp. Mỗi vùng do một gia tộc, một tổ chức chính trị cai quản, gần như không liên hệ với nhau ngoại trừ tên đất nước.
Toà Án Dị Giáo Hắc Hội cũng hưởng một vùng đất ở đây. Họ cai trị vùng Acmaric, khu vực thủ đô của Peru.
Quân đội thì hoạt động hoàn toàn tách biệt khỏi bộ máy cai trị xã hội, chỉ biết cuồng nộ chiến tranh và bành trướng lãnh thổ.
Một điều tôi phát hiện được là toà án dị giáo Hắc hội, do vị vua đó lập ra từ hàng ngàn năm trước để bảo vệ quyền lợi phù thủy, giờ đây lại biến thành công cụ thanh trừng chính những phù thủy. Khắp nơi, các đống lửa thiêu xác do chính họ dựng lên vẫn cháy âm ỉ.
Nhân dân khốn khổ dưới sức ép thuế má và sự bóc lột của những kẻ quyền lực, sống trong một xã hội hoàn toàn trái ngược với thiên đường mà người ta vẫn tưởng. Ngoài ra, trên lục địa này còn tồn tại vài bộ máy cai trị khác, không hề thua kém về quyền lực và ảnh hưởng.
“Cú vàng, có lẽ ngươi có khách thì phải.”
Gilles để tiền lên bàn, đứng dậy uống ngụm rượu rồi rời đi. Ngay lập tức, một gã bước đến và ngồi xuống, nhìn thấy cái nét mặt khó ưa ấy tôi liền cởi mặt nạ.
“Crisus ngươi muốn gì?.”
“Nhận ra ta sao! Vậy thì khỏi cần chào hỏi chi nhỉ.”
Crisus đang trong cơ thể một cô gái quý tộc, hắn chỉnh lại mũ và gương mặt hắn đổi sắc thái ngay, trở thành một kẻ nghiêm túc.
“Ngươi đang điều tra về toà án dị giáo Hắc hội đúng không? Dariush. Ngươi có biết điều ngươi vừa làm là chống lại Hắc hội không?.”
“Thì sao nào Crisus?”
“Hiện tại ta không có hứng giết ngươi. Ta chỉ đến để nói điều này, nếu ngươi giết được một thẩm phán thì ngươi có thể nhận lấy chức vụ đó, hiểu chứ?.”
“Scorpio giao ngươi nói điều này?”
“Scorpio rời toà án lâu rồi. Đối với ta thì hắn giống kẻ thù hơn, nhớ gửi lời hỏi thăm ta với Lichtgott nhé. Lần tới ta sẽ tặng cô ta một món quà.”
Sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi với Crisus, tôi bước đi trong đêm mưa đi quanh thành phố này.
Hiện tại tôi đang ở vùng Oro, nó nằm ở phía nam lục địa Ostanna.
Tại sao tôi bảo Astin là kẻ duy nhất bình thường ở thành phố này? Đơn giản bởi vì lũ ở đây điên hết rồi.
Những âm thanh la hét của phụ nữ và tiếng cười của lũ man rợ luôn vang vọng trong những góc tối, thành phố này được gọi là thành phố giấc mơ u sầu Lachrymose, phần lãnh thổ đang tranh chấp giữa Peru và vương quốc Tugnica.
Vương quốc Tugnica từng là một vùng đất thịnh vượng, cho đến khi bóng đen bao trùm lên triều đại của Nữ hoàng Veronica Valance. Theo Gilles nói, Nữ hoàng dường như đã rơi vào trạng thái mê muội, người đã đưa ra một sắc lệnh.
“Tình dục sẽ trở thành đơn vị tiền tệ mới của vương quốc.”
Quyết định táo bạo này đã vấp phải sự phản đối kịch liệt từ người dân. Các cuộc nổi dậy nổ ra khắp nơi, nhưng đều bị dập tắt trong biển máu. Những người dám đứng lên chống lại Nữ hoàng bị quy tội phản quốc và bị xử tử. Sự đàn áp tàn bạo khiến người dân Tugnica dần chìm vào tuyệt vọng và buộc phải chấp nhận số phận. Kể từ đó, tình dục trở thành phương tiện trao đổi duy nhất trong xã hội Tugnica. Người dân phải dùng thân xác để đổi lấy miếng ăn, trả nợ, thậm chí là chịu hình phạt. Sự buông thả và thiếu kiểm soát trong quan hệ tình dục đã dẫn đến sự lây lan của nhiều loại bệnh dịch, đẩy vương quốc vào cảnh lầm than. Nữ hoàng, trong cơn mê muội của mình, còn ra lệnh xây dựng những đền thờ Juno Castus. Bề ngoài, đây là những nơi thờ phụng linh thiêng, nhưng thực chất lại là nơi giam giữ những người bị xem là tâm thần. Theo thời gian, những đền thờ này dần biến chất thành những tụ điểm trụy lạc, nơi diễn ra những hành vi tình dục. Đắm chìm trong dục vọng và sự điên loạn, nữ hoàng đã đẩy vương quốc Tugnica đến bờ vực thẳm. Gilles, vì chối bỏ vị thần ô uế và cái chế độ thối nát ấy, đã bỏ trốn khỏi quê hương Tugnica.
❝Quyển nhật ký của Scorpio đang ở đây.❞
“Ai?.”
Một nhóm sáu tên chặn đường tôi trong con hẻm nhỏ hôi hám. Mưa vẫn trút xuống từng đợt, vậy mà chúng vẫn kiên nhẫn đứng đó, như thể đã chờ đợi ai đó đi ngang từ lâu. Cướp ư? Không đơn giản thế. Theo lời của X, chúng đang giữ quyển nhật ký của cha tôi. Làm cách nào mà chúng có được nó? Đó mới là điều khiến tôi bận tâm.
Chúng không chần chừ. Một tên lao đến, đâm thẳng lưỡi đao vào bụng tôi. Đau đớn, lạnh buốt… nhưng tôi không phản kháng. Tôi ngã xuống, giả chết, để xem chúng còn định giở trò gì.
“Này Sula, lấy thanh kiếm của hắn.”
Tên đâm tôi có vẻ là kẻ chỉ huy. Gã không nói nhiều, chỉ ra hiệu. Còn con bé mà hắn sai khiến, gọi là Sula, trông không quá mười hai tuổi.
Dù cơn mưa xối xả đã cuốn trôi phần lớn mùi máu và mùi người, tôi vẫn ngửi thấy hương nhè nhẹ trên người nó. Một thứ hương quen thuộc, đó là mùi của cỏ cháy, mùi đặc trưng của Scorpio. Con bé bước tới gần tôi, từng bước nhỏ, run rẩy.
Run vì lạnh? Hay vì sợ? Tôi không biết. Cũng không chắc mình muốn biết. Nhưng cái cách nó tránh nhìn vào vết máu đang loang dưới chân, và ánh mắt cứ đảo quanh như thể mong có ai ngăn chuyện này lại… đủ để tôi hiểu. Nó không nên thuộc về lũ này.
Ít nhất, chưa hoàn toàn trở thành rác rưởi.
“Nó... nặng quá!”
Giọng con bé run lên, nhỏ như tiếng gió lùa qua khe cửa. Dĩ nhiên là nó không thể nhấc nổi thanh kiếm, bởi vì ngón út của tôi vẫn còn đè lên đó.
Tôi mở mắt, trừng trừng nhìn thẳng khiến con bé giật nảy người. Nó hoảng hốt lùi lại, trượt ngã trong vũng nước.
Gã chỉ huy cau mày, bực tức bước tới. Hắn đá con bé sang một bên rồi cúi xuống cầm lấy thanh kiếm từ tay tôi.
“Scorpio đang ở đâu?.”
Tôi giơ tay lên, chột lấy cổ hắn, hắn cố vùng vẫy nhưng nó là vô dụng trước sức mạnh của bán quỷ.
“Tha cho tôi!!” hắn gào lên, giọng nghẹn lại trong cổ họng.
Tôi ném hắn qua một bên. Thân thể hắn lăn trên nền đất bùn, để lại vệt máu đỏ sẫm.
Tôi bước tới, không nói lời nào, giơ chân đạp thẳng xuống mặt hắn. Hắn kêu lên thảm thiết, máu mũi tóe ra.
“Xin ngài tha tôi! Hắn ép chúng tôi đến lấy thanh kiếm của ngài!” hắn rên rỉ, cả thân thể co rúm lại.
“Kẻ nào?.”
Thấy gương mặt sợ hãi tột cùng của chúng, từng tế bào trên cơ thể tôi như bừng tỉnh, phấn khích đến kỳ lạ. Đám còn lại chẳng cần tôi lên tiếng, tự động quay đầu bỏ chạy như bầy chuột vỡ ổ. Chúng biết không có cửa thắng, và tôi cũng chẳng cần đến cái mạng rách của chúng.
Chỉ tên chỉ huy này là đủ. Tôi cần hắn để tra hỏi.
Tôi biết, ở một thời điểm khác, khi còn là con người, tôi sẽ thấy sự thỏa mãn tra tấn kẻ khác như lúc này thật ghê tởm. Nhưng giờ, tôi không còn chắc liệu bản thân còn có thể gọi là người nữa không.
Kể từ khi trở thành bán quỷ… nhân tính trong tôi đang dần phai mờ.
“Là một kẻ tên Seneca…”
Bỗng nhiên, tôi cảm thấy chân mình như bị kéo xuống. Đầm lầy đâu ra thế này? Lúc nãy tôi còn đứng trên mặt đất cứng, giờ dưới chân đã biến thành bùn lầy quấn lấy, nặng nề, lạnh ngắt. Tôi cố giẫm mạnh nhưng càng vùng vẫy, đầm lầy càng ôm chặt hơn. Không thể tin được, cái thứ quái quỷ này xuất hiện lúc nào mà tôi không hay biết?
Có kẻ di chuyển trong đầm lầy chẳng gặp chút trở ngại. Có lẽ đó là một tên Sekhem. Chỉ có chúng mới sở hữu khả năng quái dị như vậy.
“Chết đi nhóc con.”
Hắn tung một cú đấm vào ngực tôi, uy lực đủ khiến nát phổi. Nhưng tôi không phải con người. Tôi điều chỉnh kết cấu xương, ép các đốt sống và khớp xương dịch chuyển như những chân nhện để đẩy cơ thể mình trồi lên khỏi đầm lầy.
“Thứ đó… bán quỷ các ngươi cũng làm được sao?”
Hắn lặng người xuống, rồi lại biến mất dưới mặt bùn, như một con rắn nước. Tôi cảm nhận được chuyển động bên dưới, không phải là lặn thông thường, mà là thao túng cả môi trường quanh hắn. Hắn có thể khiến đất đá hóa lỏng như bùn và luồn lách trong đó.
Nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một kẻ dựa vào nhẫn trơn.
“Tao sẽ lôi mày lên khỏi đống bùn thối đó ”
Lũ cướp đã lén bỏ chạy trong lúc tôi đánh với Seneca. Hiện tại Seneca đang chiếm hoàn toàn lợi thế địa hình. Nếu cứ cố đánh tay đôi với hắn ở nơi này, tôi sẽ chỉ càng hao tổn sức lực mà chẳng thu được gì.
Nhưng tôi có cách.
“Thằng Rinaldo, bạn mày vẫn còn sống phải không? Dù tao đã khiến nó hấp hối trong Sương máu, nhưng tao vẫn chưa quên nó.”
Hắn bất ngờ trồi lên từ phía sau và tấn công. Tốc độ của hắn vượt trội, rất nhanh nhưng tôi vẫn có thể bắt kịp. Nhưng tôi đã sớm đoán ra điểm yếu của hắn. Đó là không thể thở khi lặn sâu dưới bùn.
Tôi quay đầu, gằn giọng.
“Xem ra ngươi chọn nhầm đối thủ rồi. Ta không phải Rinaldo.”
Tôi chống tay trái xuống đất, dùng nó làm trụ nâng toàn cơ thể để xoay người trên không tung cú đá. Hắn đỡ được, nhưng xương tay trái lập tức gãy và lồi ra ngoài.
Hắn hoảng loạn, lập tức lặn xuống bùn để trốn. Tuy nhiên, vì đau đớn và sợ hãi, hắn nhanh chóng hụt hơi, buộc phải trồi lên. Khoảnh khắc đó chính là lúc hắn phải đối mặt với cái chết.
“Sabbinirica!.”
Tôi vung kiếm Yah, chém đứt cánh tay đeo nhẫn của hắn. Khả năng hóa bùn biến mất, hắn bị kẹt nửa người trong lớp đất đá.
“Quái vật!!.”
Lưỡi kiếm sắc bén tách đôi đầu hắn, mọi thứ kết thúc chưa? Vẫn còn kẻ vẫn chưa bỏ chạy.
Đó là một cô bé, trạc tuổi Erina. Nhưng rồi nó lao đến. Bất ngờ, thể chất của nó đã được tăng cường. Giống hệt Thakur. Tốc độ, sức mạnh, phản xạ... đều ngang ngửa một người trưởng thành.
“Ngươi biết kẻ nào tên Partth thakur không?”
Con bé không trả lời. Nó cầm hai cây dao găm, một dài một ngắn. Nó tận dụng tốc độ để ra đòn chớp nhoáng. Nhưng đòn đánh quá cơ bản. Tôi không ngại giết trẻ con. Chỉ cần khóa khớp, bẻ gãy một cánh tay, con bé ngay lập tức mất tốc độ ban đầu.
“Mưa tạnh rồi sao! Có lẽ sẽ có cầu vòng đấy.”
Tôi bước đến, cô bé run rẩy lùi lại, càng gần tôi thì càng lùi, đến khi lưng chạm tường thì dừng lại.
“Sống trong đau khổ mà vẫn cứng đầu bám víu, thật nực cười. Cầm lấy con dao này đi, nó sẽ giúp ngươi thoát khỏi nỗi đau. Nhưng dù có thoát được ta, ngươi vẫn không thoát nổi cảnh nô lệ đâu.”
Tôi ném con dao Acinaces cho cô bé. Nó run rẩy, không biết vì sợ hay lạnh dưới cơn mưa. Cuối cùng nó cũng cầm lấy theo lời tôi nói. Con người thật yếu đuối, dễ dàng chấp nhận từ bỏ.
❝Dariush, đó chỉ là một cô bé thôi đấy! Ngươi còn tỉnh táo không?.❞
Tôi tin chỉ khi con người yếu đuối đối mặt với cái chết, với nỗi sợ tận cùng của sự sống, họ mới thực sự thức tỉnh.
“Nhanh lên đi! Ta không có nhiều thời gian với ngươi đâu.”
Nó giơ dao lên đâm vào cổ họng mình, nhưng tôi kịp ngăn lại, cướp lấy con dao rồi liên tục đâm vào người mình. Tôi nhận ra mình đang dần biến thành bán quỷ thật sự. Tôi có đang phát điên không?
Tâm trí tôi đang ở đâu?
Chết tiệt!!
“Lấy số tiền đó rồi cút đi! Tránh xa nơi này, nơi này không dành cho trẻ con.”
Tôi ném cho con bé một túi tiền. Nó cầm lấy, lùi lại vài bước, cùng với cánh tay gãy và gương mặt đầy đau đớn chạy đi. Tôi ngồi xuống, dựa lưng vào tường, máu vẫn còn rỉ ra từ vết thương đang chậm rãi hồi phục. Bầu trời đã sáng hơn sau cơn mưa, nhưng tôi lại cảm thấy thật nặng nề.
Tôi cúi xuống, lục túi áo của Seneca. Nhận ra quyển nhật ký quen thuộc của Scorpio, tôi rút nó ra, lật qua vài trang xác nhận rồi không chút do dự mà xé nát. Từng mảnh giấy văng tung tóe, hòa vào nước mưa và bùn đất. Thứ rác rưởi đó không nên tồn tại.
Tôi trở về nhà trọ với người đầy bùn đất, Ymir đang trong phòng, cô ấy đang làm gì đó với bánh mì, tôi bước đến bên cạnh và bắt chuyện.
“Em làm gì đó?”
“Cho những con kiến một chút bánh mì vụn. Đôi lúc em cho chúng một chút mật ong, chỉ một chút thôi, vì quá nhiều ngọt ngào sẽ khiến chúng trở lên lười biếng.”
“Hôm nay em muốn đi đâu không?”
“Em biết Davi mệt mỏi, nhưng nếu Davi vẫn muốn ra ngoài, dẫn em đến nơi nào yên tĩnh chút nhé. Nhưng trước tiên anh nên rửa trôi mùi máu và phụ nữ đi.”
“Ừm, đợi anh chút nhé.”
Chúng tôi đến con suối nhỏ ngoài thành phố, Ymir thích tiếp xúc với thiên nhiên nên tôi nghĩ nơi đó phù hợp nhất. Nói thật thì tôi chẳng hiểu sao người ta lại chọn xây thành phố dưới chân vách núi thế này, lỡ đá lở thì chỉ có nước chết hết, hay là vì sự màu mỡ của đất đai nơi đó, có đánh đổi chút cũng đáng?
Bỗng một tiếng hét yếu ớt vang lên giữa rừng, chúng tôi lập tức tiến đến nơi phát ra âm thanh. Cạnh con suối nhỏ, một cô gái bị treo lơ lửng trên dây leo đầy gai, thân thể rướm máu.
“Cứu với…”
“Thật nực cười! Ngươi nghĩ bẫy tầm thường thế này có thể lừa được bọn ta sao?”
Tôi bước lên, rút kiếm ra, đầu mũi lưỡi kiếm chỉ thẳng vào cô ta.
“Nhìn kỹ đi, dưới đất không có dấu vết va chạm, không lá rụng, không cành gãy. Vách đá kia cao đến thế, rơi chỉ có chết. Ngươi nghĩ ta ngốc đến vậy sao? Và tại sao một cô gái trẻ lại xuất hiện giữa khu rừng vắng vào giờ này? Ngươi là ai?.”
Cô ta khẽ bật cười, rồi trong chớp mắt tan biến thành một cành cây khô. Tôi lập tức đảo mắt tìm kiếm. Trên một nhánh cây gần đó, cô ta xuất hiện lại, ngồi thản nhiên như thể chưa từng có gì xảy ra, khoác chiếc áo choàng đen có thêu thập tự đỏ.
“Ta là Alice Astin.”
“Nếu là bạn của 2G. Cũng chẳng bất ngờ nếu cô là thành viên của Hắc hội.”
“Tôi không đụng đến chuyện chính trị của Đế chế này. Tôi chỉ là một kẻ buôn tin."
“Tức là gián điệp. Ngươi biết gì? Bán kiểu gì? Nếu định đòi đồng Griffinus thì quên đi, ta không có tiền.”
“Ta biết mọi thứ... mà ngươi chưa biết.”
Ymir nắm tay áo tôi, tôi hạ người thấp xuống để cô ấy có thể nói thì thầm qua tai.
“Có cần em móc sạch ký ức cô ta không?”
“Không cần, làm thế khiến 2G coi thường chúng ta đấy.”
Tôi ném túi tiền về phía Alice. Cái kiểu thong thả đếm từng đồng khiến tôi khó chịu, nó gợi lại hình ảnh giả tạo của Hephaestus.
“Không đủ à?”
“Ngươi hào phóng đấy, Cú vàng. Hiện tại Hắc hội lẫn các thế lực chính trị cai trị Đế chế Peru đang trải qua một thời kỳ biến động nghiêm trọng. Mâu thuẫn nội bộ giữa các nhà sáng lập ngày càng căng thẳng. Nếu tiếp tục, khả năng cao là nội chiến sẽ nổ ra.”
“Nói rõ hơn.”
“Trước hết, quay lại vấn đề ban đầu: thế giới này thực chất là gì? Theo đa số tôn giáo độc thần, Trái Đất là đáy và cũng là trung tâm của vũ trụ, nên mọi thứ tồi tệ đều đổ dồn về đây. Những gì trên trời là thứ tinh khiết, đẹp đẽ và con người thì không bao giờ với tới được. Còn riêng Kim Thập Tự Quân, họ cho rằng bên ngoài bầu trời là hư vô. Họ tin rằng thế giới này chỉ là một trong vô số cõi đan xen nhau. Tuy nhiên duy nhất một cõi mà các vị thần cư ngụ và từ đó ban phát quyền năng cho những sinh vật ở các cõi khác, tạo ra cái gọi là ‘ma thuật’. Cả hai lý thuyết đều nghe như chuyện cổ tích nhồi sọ trẻ con. Vô lý. Nực cười. Nhưng chính sự khác biệt ấy lại khiến hai phe ngày càng căng thẳng. Điều khủng kiếp hơn thế là cả hai đều có ý đúng, thế giới ta và thế giới ngươi đang đan xen nhau, trung tâm của sự liên kết vô lý đó chính là nơi chúng ta đang đứng. Chúng ta đang thật sự ở trung tâm thế giới.”
Alice im lặng. Cô ta giơ tay chỉ lên bầu trời đêm dày đặc mây. Đúng lúc ánh trăng ló ra khỏi đám mây, cô ta cất tiếng:
“Dù vậy, lời giải của Kim Thập Tự Quân là thứ gần với sự thật nhất. Thế giới của chúng tôi có hai mặt trăng. Còn của ngươi thì chỉ có một, đúng không, Davi Heriot? Nhưng lý thuyết đó vẫn sai, vì thực thể bên ngoài bầu trời có tồn tại.”
Một cảm giác lạnh sống lưng chạy dọc cơ thể tôi. Thứ tôi vừa nghe dường như làm lung lay toàn bộ nền tảng nhận thức về thế giới này.
“Các cổng đi giữa hai cõi chính là Tháp Đá. Công giáo chỉ tồn tại ở cõi gốc của ngươi, còn Kim Thập Tự Quân thì tồn tại ở cõi này. Vì thế, dù từng nghe đến họ, ngươi chưa bao giờ thực sự thấy họ. Nghe như chuyện nhảm, nhưng tiếc thay, đó lại là bản chất thật của thế giới. Các cõi, không. Nói đúng hơn, chỉ cõi này và quê hương ngươi đang đồng hoá, dần hợp nhất. Và nguyên nhân, chính là sự tồn tại của Tháp Đá. Ai đã tạo ra nó? Có thật sự là con người chúng ta tạo ra chúng? Hay một thứ gì đó… một thứ gì đó khủng khiếp hơn những gì điên loạn đang diễn ra ở đây.”
“Ý ngươi là chúng ta đang bị các vị thần kiểm soát?.”
“Suy nghĩ đi Cú vàng, kẻ thù thật sự của chúng ta là ai?.”
Không gian xung quanh như vỡ vụn, có lẽ tôi đã biết quá nhiều chăng?
Một sinh vật giống chó xuất hiện, nó có gương mặt giống một con sò cùng với hàng chục xúc tua.
❝ Nó được gọi là chó săn của Chiribel. Một cổ thần đấy, nó rất yếu so với các thần khác nhưng sẽ luôn rình mò tấn công ngươi, nó sẽ không ngừng cho đến khi giết được ngươi.❞
“Có các nào giết chúng không?.”
❝Không, không có cách nào cả. Ngươi chỉ có thể còn cách bỏ trốn cả đời, khi ngươi ngủ, nó sẽ đến tấn công ngươi.❞
Tôi dùng kiếm chém đôi nó, kiếm xuyên qua nó như nước. Chẳng thể tác động lên nó, nó ngay lập tức biến mất.
“Có chuyện gì đấy Davi? Ngươi rút kiếm lúc nào đấy?”
“Không có gì! Chỉ là tôi vừa nhận ra, thế giới này thật sự không đơn giản.”
“Chính ngươi đấy, Davi. Ban đầu với những gì ta điều tra, ta đã tin rằng cõi bên kia không tồn tại, Scorpio chỉ đang làm quá lên thôi.”
Alice nhìn tôi trừng trừng, giọng nói lạnh tanh.
“Khi ngươi trốn đến cõi này qua tháp đá đã bị phong ấn, ngươi đã mang theo cả Sương máu. Đáng ra tất cả tháp đá đều đã bị phá huỷ hoặc phong ấn, chỉ còn lại một tháp ở Peru, giữ vai trò cầu nối duy nhất giữa hai cõi. Nhưng ngươi đã mở thêm một con đường mới. Ngươi nghĩ điều đó không có cái giá sao?”
Cô ta dừng lại, rồi bước từng bước chậm rãi đến gần hơn.
“Tuy nhiên chỉ ở cõi này mới tồn tại chủng tộc bậc cao khác nhau, những phù thủy hay những sinh vật siêu việt ở quê hương ngươi đều bắt nguồn từ cõi này. Đó là những gì ta đã tìm hiểu được? Đáng giá với số tiền ngươi bỏ ra chứ?.”
“Tại sao cô lại nói những điều này cho tôi?.”
Cô ta nhìn xoáy vào mắt tôi.
“Vì ta biết ngươi là con của Scorpio chăng?”
Scorpio đã tạo ra tôi với một cơ thể bệnh tật, đặt để cho tôi một tuổi thơ đầy bất hạnh, tất cả chỉ là một màn kịch giả tạo. Hắn cô lập tôi khỏi xã hội, bóp méo ký ức của tôi, đưa Ymir đến như một kẻ hỗ trợ và rồi dẫn dắt tôi mang theo Sương Máu đến thế giới này. Giờ đây tôi nhận ra, mọi hành động, từng suy nghĩ của tôi đều nằm trong tính toán tỉ mỉ của hắn. Hắn thật sự muốn Sương Máu hủy diệt toàn bộ thế giới sao?
Nhưng thật tiếc cho hắn, hắn vẫn có sai sót, hắn quên rằng tôi là con trai của hắn, tôi giống hắn. Bởi vì thế sau khi nếm trải hương vị nỗi đau và tội lỗi hắn trao cho, tôi vẫn không thể trở thành một kẻ có lý tưởng như hắn, tôi sẽ phá hỏng kế hoạch dễ thương của hắn một cách tàn bạo nhất. Nếu ai đó nói với tôi lý tưởng tạo nên thiên đường của mình là cao cả, nó sẽ thật nực cười, lý tưởng đó chỉ là tham vọng của tôi, tôi muốn tiêu diệt những mầm mống của sự ngu ngốc.
“Làm cách nào để gia nhập Hắc hội?.”
“Ngươi đổi ý rồi sao Davi, ta nghĩ ngươi không muốn dính líu tới toà án chứ?.”
“Trả lời đi.”
Tôi ném cho cô ta một túi nhỏ, trong đó có khá nhiều đá quý, bao gồm cả đá sapphire và hồng ngọc.
Số tiền này tôi đã kiếm được kha khá từ những vụ ám sát quý tộc và những kẻ mạnh.
“Chẳng phải ngươi đã có vé tham gia sao?”
“Đó là Davi Heriot. Tôi sẽ tham gia Hắc hội với cái biệt danh Cú vàng và tôi sẽ giết tất cả những kẻ đứng đầu tổ chức này.”
“Mạnh miệng gớm!.”
Bỗng nhiên tôi bị rơi xuống, tôi rút kiếm và chạy trên một bức tường thành thẳng đứng. Alice đứng phía trên tường thành, cô ta vươn tay và cười.
“Ta là Alice Astin, thẩm tra viên, đồng thời là hạ cấp của tổng giám mục đức tin Azaleas Mimosa.”
Tôi đạp chân vào tường thành tạo một lỗ lõm vào trong, tôi cứ làm thế và leo lên tường.
“Sức mạnh bán quỷ của ngươi cũng thật mạnh mẽ nhưng nó chưa đủ.”
Tôi dồn lực vào tay trái nắm lấy tường thành, nảy người lên bước tường, dồn lực đá vào chân trái cô ta, cô ta cố gắng giữ thăng bằng cách xoay người theo quán tính nhưng vô dụng vì cú đá của bán quỷ nó vượt xa cú đá của con người nhiều. Chân cô ta liền bị gãy, ả ngã ngửa vì mất thăng bằng nhưng được đỡ lại từ phía sau, một ngón tay chạm vào cổ làm cô ta ngừng ma thuật, không gian xung quanh cũng trở lại bình thường.
“Ngươi là ai? Ta chưa từng nghe đến một Suriman mạnh như ngươi, hắn ta là bán quỷ của ngươi đúng không? Các ngươi là tai hoạ của thế giới này mà.”
“Hạt giống vội vã nảy mầm sẽ chẳng bao giờ bén rễ.”
Ymir đâm ngón tay vào cổ và kéo mạch máu ra, trước tình thế đó cô ta đã đầu hàng và nói rõ thông tin về địa điểm và cách tham gia đấu trường.
Tôi và Ymir trở về, trên đường đi khắp nơi là giàn thiêu người bị cho là phù thủy, những hình ảnh đó có lẽ làm cô ấy trở nên khó chịu.
“Ymir, liệu thế giới này có cần phải thay đổi?.”
“Ánh mắt Davi chất chứa nỗi đau, em thấu hiểu điều đó. Thứ anh cần là một chút nhiệt huyết chứ không phải là lời khuyên.”
Thế là tôi quyết định cùng Ymir đến đấu trường để thách đấu thống đốc cai trị vùng đất này, khi tham gia được tổ chức Hắc hội tôi sẽ có nhiều thông tin về chúng và thế giới này hơn, dễ dàng bày kế ám sát từng kẻ một cho đến khi không còn kẻ nào có thể chống đối tôi. Tôi sẽ tạo ra một xã hội mới, tôi sẽ chống lại thần linh, do đó thứ tôi đang tìm kiếm chính là sức mạnh giết thần.
Sáng hôm sau, chúng tôi liền lên đường, 2G cũng hứng thú với chuyện này nên cũng đi theo với vai trò dẫn đường và người tiến cử, điều khó chịu là ả Alice cũng đi theo để moi thông tin, cô ta không dám đến gần Ymir mà chỉ dám theo cạnh 2G.
“Này Davi, cậu cần người trong toà án ứng cử…”
“Gilles ứng cử Ymir là đủ rồi.”
“Tên nhóc ngạo mạn!!”
Cô ta cay cú lao đến nhưng bị Gilles nắm lại.
“Lúc trước ông không tham gia Hắc hội bằng cách này sao?.”
“Lý do nào khiến cậu nghĩ vậy?.”
“Vì khí tức của ông trông không giống một kẻ máu lạnh như đám đấu sĩ.”
2G đứng lại, ông ta cưỡi mũ giáp, đây là lần đầu tôi thấy mặt ông ta, hầu như tôi chỉ toàn bắt gặp ông ta vào đêm tối khi ở quán rượu với bộ giáp phủ kín, vì tối nên lúc ăn uống cũng chẳng thấy rõ mặt. Ông ta trông rất giống Lavie, người thầy dạy rèn của tôi, về ngoại hình lẫn nhân cách, nhưng không vì thế mà tôi coi họ là một, họ là hai con người khác nhau.
“Như đã nói tôi là Gilles Galie, một cận thần của nữ hoàng Veronica Valance của vương quốc Tugnica. Tôi từng là một thương gia thích du mục khắp vùng đất Tug trước khi cùng người bạn thành lập vương quốc Tugnica, nữ vương Veronica Valance.”
2G kể rằng, đó là một đêm mưa bất ngờ, ông ta phải cùng xe ngựa tìm nhà dân trú mưa qua đêm, tình cờ cô con gái nhà ấy đã ngủ quên trên xe ngựa, cho đến khi cô ta tỉnh lại thì 2G đã đi rất xa rồi.
“Chết thật rồi! Họ sẽ lo cho tôi lắm! Anh không kiểm tra xung quanh trước khi đi sao?”
“Lỗi của cô mà, tự nhiên ngủ trên xe tôi.”
“Tại nó iêm lắm!”
“Thôi được rồi! Tôi sẽ chở cô quay về.”
Trên đường về, họ trở nên thân thiết hơn, nhưng khi đến nơi, mọi thứ chỉ còn là tro tàn, làng cô gái đã bị thiêu rụi, 2V đã đi theo 2G và thành lập lữ đoàn đánh thuê chiến đấu ở Tug trong nhiều năm, cho đến khi cô ấy trở thành nữ hoàng của vùng đất này.
“Mọi chuyện dần trở nên tốt đẹp hơn, nhưng đời không như mơ.”
2G nói với giọng rầu rĩ, hắn cuối người tỏ vẻ bất lực.
“Gã vua tiên tộc đã dâng tặng Veronica một chiếc vương miện tuyệt mỹ như một món quà ngoại giao. Nhưng chiếc vương miện ấy chính là chiếc bẫy giam cầm linh hồn, giam cầm Veronica trong sự điên loạn của nữ thần Juno Castus. Vương quốc dần lụi tàn, chìm trong bóng tối của sự điên rồ và tuyệt vọng khi tiền tệ duy nhất của Tug là tình dục. Tôi không thể chịu đựng được cảnh tượng ấy, đành ngậm ngùi rời bỏ vương quốc, mang theo một nửa chiếc vương miện, thứ mà ta đã bẻ gãy làm đôi như một lời thề báo thù cho Veronica. Nó cũng chính là tấm vé thông hành đưa tôi đến với Hắc hội, nơi tôi có thể tìm thấy hắn! Vua tiên tộc.”
❝Đôi khi có thể nói định mệnh là một món quà và cũng là một nghĩa vụ.❞
Astin tiến đến, khi Ymir nhìn thì cô ta lại lui ra sau.
Chúng tôi đi bộ đến được vùng sa mạc Hartali trong 1 thời gian ngắn, thành phố Acmaric hiện rõ dưới ánh bình minh, bức tường thành cao lớn bao quanh thành phố.
❝Chào mừng đã đến vương đô Peru, thành phố Acmaric.❞


0 Bình luận