Chương 1: Số phận.
Hồi 4: Hương bách hợp. (Lira Heriot, Hương Vườn Địa Đàng, 1378)
0 Bình luận - Độ dài: 4,126 từ - Cập nhật:
Không có nỗi đau nào lớn hơn việc nhớ lại những khoảng thời gian hạnh phúc trong đau khổ.
Đêm đã khuya, bỗng có người gõ cửa, chắc lại là Valentino đem Davi về. Tôi bước ra và thấy Davi đang nằm trước thềm nhà. Tôi nhíu mày, cúi xuống, vả nhẹ lên má Davi.
“Này này, Davi, dậy mau. Định làm mèo hoang ngủ ngoài này luôn à?”
Nhưng thằng bé vẫn không nhúc nhích. Khuôn mặt nhăn lại, trông có vẻ đau đớn. Tôi thở dài, cúi xuống lôi nó vào trong.
“Đó là triệu chứng của một cơn đau ở não.”
Giọng nói trong trẻo vang lên phía sau. Tôi quay lại và thấy cô bé tóc trắng, vẻ ngoài tinh khôi nhưng hành động thì chẳng dịu dàng chút nào. Cô bé tiến đến, thản nhiên chọc hai ngón tay vào đầu Davi. Không phải kiểu chọc ghẹo thông thường, mà là… xuyên thẳng vào trong.
Bằng cách nào đó, cô bé lấy ra một mảnh đá.
Tôi đứng hình.
“Khoan đã… Cái quái gì vậy? Sao lại có đá trong đầu nó? Mà làm sao em có thể làm thế?”
“Cậu ta ổn rồi.”
Cô bé nắm chặt mảnh đá trong tay, nó liền vỡ thành vụn. Davi trông có vẻ ổn hơn. Tôi chẳng muốn nghĩ nhiều nữa, lôi thằng bé vào phòng, quẳng lên giường rồi rời đi nấu một chút đồ ăn tối cho nó và cô bé ấy.
Ngoài phòng khách, cô bé tóc trắng ngồi lặng lẽ, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, nơi ánh trăng trải dài trên nền trời tĩnh lặng. Tôi gọi cô bé là Hikari, nhưng tôi biết đó không phải tên thật của em ấy. Vậy nên, tôi sẽ hạn chế gọi như thế, tôi mong một ngày nào đó sẽ biết được tên bông hoa anh túc ấy.
“Nếu em thấy mệt thì vào phòng chị mà ngủ đi. Ngồi ngoài này lâu sẽ bị bệnh đấy.”
Tôi nhấc chiếc khăn len quấn quanh cổ cô bé rồi trở về phòng và tiếp ghi chép về thành quả nghiên cứu hoa của mình. Không biết bao lâu trôi qua, trời bắt đầu đổ mưa.
Davi tỉnh dậy. Căn nhà tối om, chỉ có tiếng mưa rơi lộp bộp ngoài hiên. Khi bước ra ngoài, thằng bé giật mình khi thấy nước mưa đang hắt vào nhà qua cửa sổ mở toang.
“Đau đầu quá! Lira lại quên đóng cửa sổ!”
Nó hốt hoảng chạy đến đóng cửa. Nhưng ngay khoảnh khắc xoay người lại, Davi chợt nhận ra, nó không phải người duy nhất trong căn phòng này.
Có một cô gái ngồi đó.
Mảnh mai, làn da trắng nhợt nhạt dưới ánh đèn dầu lờ mờ. Chiếc váy dài mỏng manh như màn sương phủ lên thân hình nhỏ bé. Quàng trên cổ cô bé là chiếc khăn len thêu hình hoa đỗ quyên của tôi. Chỉ thiếu mỗi hào quang nữa thôi thì Davi có lẽ đã nhầm cô bé với một vị thần.
Davi giật lùi, quát lên.
“Phù… phù thủy?! Cô là ai?”
Đúng lúc đó, tôi mở cửa phòng bước ra.
“Davi! Đêm hôm khuya khoắt mà em la lối cái gì đấy?”
Thằng bé quay sang tôi, gương mặt đầy cảnh giác.
“Chị! Có phù thủy trong nhà!”
Tôi liếc nhìn, cô bé vẫn ngồi yên, ánh mắt bình tĩnh như thể chẳng liên quan gì đến cuộc đời này. Tôi phẩy tay.
“Em ấy tên là Hikari, từ giờ sẽ tạm thời sống ở đây cho đến khi lập gia đình.”
“Cái gì?! Ở chung với phù thủy? Chị điên rồi hả?”
“Bằng chứng nào em nói cô ấy là phù thủy?.”
“Mái tóc trắng đó rất giống cô ta, người phụ nữ tên Gwen.”
Tôi khựng lại khi nghe cái tên ấy.
Gwen.
Làm sao Davi biết được cái tên đó? Tôi và ông chưa từng nhắc đến, càng không có lý do gì để nó lọt vào tai người ngoài.
Gwen là chị gái của cha tôi, là một phù thủy.
Theo lời ông kể, dì đã mất trước khi chúng tôi chào đời. Nhưng dì không phải một phù thủy tầm thường, dì có khả năng tiên tri.
Và trong những lời tiên đoán ấy, có một điều luôn ám ảnh dì ấy, đó là sự xuất hiện của Hikari.
Dì ấy xem cô bé sắp sinh ra là điềm báo của tai ương.
Nhưng dù lời tiên tri có là gì đi nữa, chúng tôi chưa từng xem cô bé như một kẻ đáng bị nguyền rủa. Đối với tôi, cô bé cũng chỉ là một con người, một đứa trẻ vô tội bị cuốn vào những niềm tin mù quáng của con người.
Vậy nên, gia đình tôi đã bảo vệ cô bé.
Có lẽ, đó là cách ông chuộc lại lỗi lầm với gia đình của cô bé. Gia đình của cô bé cũng đã thảm sát toàn bộ để ngăn sự tồn tại của cô bé.
“Cô bé mới cứu mạng em đấy! Lo mà cảm ơn đi.”
Tôi vớ một chùm nho trên bàn, tiện tay bỏ vào miệng rồi quay lưng đi thẳng về phòng. Thành thật mà nói, tôi cũng chẳng biết nhiều về em ấy.
Nhưng ngay khi vừa bước vào phòng, tôi sực nhớ ra.
“À Davi, đồ ăn chị để trong bếp. Nếu ăn thì nhớ lấy cho em ấy một phần luôn nhé.”
Tôi trở về phòng ngay. Ngoài phòng khách, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.
“Cậu đã quên mất bản thân là ai rồi sao?”
Davi ôm đầu trông có vẻ đau đớn, nhưng sau đó thì ánh mắt của cậu trở nên bừng sáng, giống như thể Davi vừa lấy lại được phần hồn của mình.
“Thật buồn cười… làm thế nào mà tôi lại quên điều đó? Tôi quên mất những gì hắn đã làm với gia đình tôi. Scorpio Heriot!! Tôi phải giết hắn.”
“Viên đá đó có chức năng như hạn chế ký ức của cậu, tôi đã lấy nó ra rồi.”
“Tại sao cô lại giúp tôi?”
“Vì bên trong cậu đã cầu xin điều đó.”
“Phù thủy.”
“Vâng, nếu cậu khẳng định thế thì tôi chính là phù thủy.”
❝Liệu cảm xúc này có phải là cơn gió, nó đến rồi đi, để lại những dấu vết cùng mùi hương mơ hồ trên cánh đồng ký ức?.❞
Nàng ta nghiêng đầu, đôi mắt trong veo nhìn chằm chằm vào Davi không chút cảm xúc.
Cô ta khác với bất cứ cô gái nào Davi từng gặp. Một vẻ đẹp gần như không có thực, tựa như tranh vẽ, từng đường nét đều hoàn hảo đến mức khiến con ngươi phải giãn rộng để nhìn cho rõ. Nhưng Davi nhanh chóng kéo mình ra khỏi cơn mê thoáng qua ấy. Chàng siết chặt nắm đấm, ánh mắt sắc bén như tra khảo.
“Mày là ai? Đến từ đâu? Vì sao lại chọn nhà tao? Mày đã tẩy não họ? Mày nghĩ chỉ cần cứu tao thì tao sẽ dễ dàng quy phục mày sao?”
Nàng chẳng đáp, chỉ quay sang nhìn Davi. Chiếc hoa tai đá hồng ngọc hình giọt nước trên tai phải khẽ ánh lên dưới ánh đèn lờ mờ. Rồi cô ta lại nghiêng đầu sang phải, chậm rãi chìa tay ra.
Một bông hoa phong lữ thảo đỏ hồng (Geranium) bất chợt nở rộ trên lòng bàn tay cô.
“Như phong lữ thảo luôn mạnh mẽ, lạc quan và tỏa sáng theo cách riêng của mình.”
Câu nói vụng về, rời rạc, như thể nàng không quen dùng lời lẽ để giao tiếp. Davi nhíu mày.
“Cô tặng hoa cho tôi? Vì sao?”
Dù có chút cẩn trọng, nhưng ngay khi chàng chạm vào, cành hoa đột ngột siết chặt lấy cổ tay, những chiếc rễ mảnh khảnh đâm xuyên qua da thịt và cắm thẳng vào bên trong cơ thể.
“Ahhh! Cô làm quái gì thế?!”
“Tôi đã… bơm năng lượng sự sống vào nó. Nó sẽ cứu cậu khỏi cục máu đông.”
Davi đột nhiên cảm thấy khó thở. Cơn đau lan dọc cổ họng khi thân cây trườn lên, đâm xuyên qua cổ chàng rồi vọt ra ngoài. Những cánh hoa ban đầu đỏ hồng giờ dần chuyển thành màu đỏ tươi như máu.
Davi ho sặc sụa, bàn tay run rẩy nắm lấy thân cây, giật mạnh nó ra khỏi cổ. Trong cơn hoảng loạn, chàng rút dao ăn từ trong túi, định đâm vào kẻ trước mặt.
Nhưng rồi…
Cơn đau biến mất.
Chàng chớp mắt, nhận ra cơ thể mình đã khác. Những vết thương trên người biến mất. Cơn đau đầu đeo bám suốt nhiều ngày cũng không còn.
Davi sững sờ nhìn cô phù thủy nhỏ. “Cô… vừa giúp tôi sao?”
Nàng khẽ chớp mắt khi tiếng bụng cô kêu. Nhưng ngoài âm thanh đó ra, nàng phù thủy chẳng biểu lộ bất cứ điều gì, vẫn giữ nguyên nét mặt vô cảm như thể chuyện này chẳng liên quan đến mình.
“Mưa tạnh rồi nhỉ.”
Davi bật cười. Chàng cất con dao vào túi rồi cúi đầu một cách thành thật.
“Xin lỗi vì đã thất lễ!”
Đôi mắt Davi có chút dịu đi.
“Cô đói chứ? Để tôi lấy đồ ăn cho.” Davi xoay người định đi, nhưng chợt khựng lại, như nhớ ra điều gì đó. Chàng quay đầu nhìn cô gái trước mặt, một chút do dự lướt qua đáy mắt.
“Với lại… tôi tên là Davi.”
“Davi Heriot, con của Scorpio Heriot và Elise di Barcelino, thích vẽ tranh và đang làm ở tiệm rèn Caruso.”
Cô ta biết mọi thứ về Davi, thằng bé ban đầu nghĩ Karam đã kể nhưng khi nghe tới việc Davi thích vẽ tranh thì chuyện đó nó chưa từng kể ai, kể cả tôi.
“Làm cách nào mà cô biết tôi thích vẽ tranh? Tôi chưa từng nói chuyện đó với ai cả.”
“Tâm trí cậu đã nói với tôi.”
“Về rồi sao Davi!.” ngắt cuộc trò chuyện đó, Karam bước đến chỗ cả hai, ông Karam từng là thuyền trưởng của một con tàu tru du khắp biển địa trung hải, giờ đã lớn tuổi và không thể đi biển thường xuyên được nữa, chuyến đi lần này là một lần hiếm hoi.
“Davi, ta cần nói chuyện với cháu một chút.”
“Đợi chút nhé, tôi ra ngoài nói chuyện với ông ấy chút.”
Karam đứng sau vườn đợi, Davi bước ra, ông nhìn ánh trăng vừa ló dạng sau cơn mưa, lo ngại và nói.
“Thế giới này đã phá hủy cả gia đình nó. Giờ chỉ con mới có thể giúp thế giới này không sụp đổ. Bảo vệ nó. Như máu mủ.”
“Ông đang nói gì thế? Thế giới Sụp đổ? Con có phải anh hùng hay vua chúa mà có thể ngăn những chuyện đó?.”
“Cuối năm nay, hãy dẫn con bé rời đi. Đến bất cứ đâu, đừng bao giờ để con bé một mình, đừng bao giờ để con bé bị giết, đừng chết và đừng để con bé phẫn nộ.”
“Tại sao cháu phải làm điều đó? Tiệm rèn sẽ ra sao? Cháu đã từ bỏ việc đến Bologna học để duy trì nó, giờ lại từ bỏ ư?.”
“Đừng để nơi này trối buộc cuộc đời cháu! Davi, cháu rất thông minh vì thế hãy dùng nó để cứu lấy thế giới này.”
❝Dù thế gian nghiệt ngã, ta vẫn tin rằng một tia sáng nhỏ cũng đủ để soi rọi tâm hồn lạc lối.❞
“Ông không định nói rõ ràng sao? Cho dù tài giỏi đến đâu mà thiếu thông tin cũng chỉ là một kẻ ngốc, ông định bắt kẻ ngốc này bảo vệ phù thủy ư?.”
“Ta sẽ nói cho cháu biết sau khi con bé ngủ, nhưng có điều ta chắc chắn cháu sẽ đồng ý.”
Davi bước vào bếp, mang ra hai cốc nước chanh mật ong cùng hai bát salad couscous.
“Ông tôi có một thuyền viên người Mali, đây là món ăn ông ấy hay làm cho gia đình tôi. Ngon lắm đấy.”
Cô gái nhìn thoáng qua bát salad nhưng không động đũa. “Con người ăn những thứ này để sống sao?.”
“Tôi cũng thắc mắc, vậy phù thủy ăn gì vậy?.”
“Hấp thụ năng lượng xung quanh, tôi cảm thấy đói vì quanh đây năng lượng sự sống ở rất mỏng.”
Davi nheo mắt, nhớ đến câu đùa hồi sáng của Johannes về việc phù thủy không có hậu môn.
“Này, tôi có vài câu hỏi…”
Bông hoa anh túc nghiêng đầu, chờ đợi.
“Cậu muốn hỏi gì? Về chuyện đó thì cơ thể tôi bình thường nhé.”
Davi bỗng nghẹn. Cô gái cầm lấy cốc nước đưa cho chàng, nhưng Davi không nhận.
“Có vấn đề gì à?”
“Nếu cô đã cầm nước rồi thì uống thử đi! Tôi tự tin vào tay nghề pha nước của mình lắm.”
Hikari im lặng một lúc lâu, ánh mắt không rõ là dò xét hay đơn giản chỉ là cảnh giác.
“Cậu cố ý hay chỉ là tình cờ?”
“Ai biết! Nhưng tôi biết khả năng đọc suy nghĩ của cô không hoàn hảo.”
Cô nàng do dự, cẩn thận đưa cốc nước lên ngửi rồi mới uống.
“Cô sợ tôi bỏ độc à?”
Hikari đặt cốc xuống.
“Davi chỉ biết pha mỗi nước chanh mật ong thôi, đúng không?”
Davi cười trừ.
“Phù thủy nào cũng có khả năng đọc suy nghĩ sao?.”
“Không, có lẽ chỉ có tôi thôi.”
Anh túc nở rộ bên cửa sổ. Ánh trăng tròn ẩn hiện sau tán lá ô liu còn đọng nước mưa, phản chiếu trong mắt nàng như hai viên đá quý.
Davi chống tay lên cằm, quan sát cô nàng với ánh nhìn dò xét. “Cô không phải dân ở đây nhỉ? Giọng nói cô chẳng giống người Sicilia, có thể là một phần người phương bắc.”
“Tôi cũng chẳng rõ.”
Davi chạm vào mái tóc trắng của cô gái, định kiểm tra xem là tự nhiên hay nhuộm. Anh túc giật mình nhảy lên bàn, nét mặt thoáng chút khó chịu, cô gừ lên như một mèo rừng. Davi lập tức rụt tay lại, chấp tay xin lỗi.
“À, xin lỗi. Tôi chỉ muốn xem tóc cô có phải là tự nhiên không. Chiều nay tôi vừa gặp một người có mái tóc tương tự.”
Anh túc ngồi xuống ghế bên cạnh Davi, để cho chàng chạm vào tóc mình.
“Kẻ đó là phù thủy. Cậu không sợ phù thủy sao?”
Davi bật cười.
“Thứ duy nhất khiến tôi sợ là lại mất đi gia đình.”
Hikari nhìn bát salad, cầm thìa lên nhưng có vẻ không biết cách sử dụng. Cô nàng cố gắng múc một miếng cà chua nhưng cứ trượt mãi. Nhìn thấy ánh mắt ngập ngừng ấy, Davi thở dài, cuối cùng cầm thìa lên đút cho cô một miếng.
“Cô như con nít vậy!”
Hikari nhai nhai rồi lầm bầm. “Như con nít mới được cậu đút cho ăn chứ.”
Davi bật cười, một nụ cười ấm áp mà rất lâu tôi không thấy ở nó.
“Ngon không?”
“…Um. Có lẽ thế.”
Davi tựa lưng vào ghế, ánh mắt xa xăm. “Tôi có một đứa em gái. Lâu rồi chúng tôi không gặp nhau. Cô làm tôi nhớ em ấy… mặc dù em ấy không hậu đậu như cô.”
Davi rút từ trong áo ra một chiếc hoa tai đính đá đỏ, đặt lên bàn. Khi thấy cô đưa tay định lấy, chàng liền cất giọng trầm thấp.
“Quả nhiên, cô có khả năng đọc ký ức. Nhưng nó không hoàn hảo. Có những thứ cô chẳng thể thấy hết được, ví dụ điển hình là chiếc hoa tai này, nó là một cặp với chiếc bông tai cô đang đeo.”
“Không hề, nó chỉ có một.”
“Vậy tại sao nó lại giống y nhau? Ngay cả cách thiết kế.”
Ánh mắt Hikari lướt qua viên đá lấp lánh, rồi nhìn sang Davi. Cô không hỏi, cũng không phản bác, chỉ im lặng chờ chàng nói tiếp.
“Ả phù thủy tôi gặp đã đưa nó cho tôi. Cô biết đó là ai chứ? Hãy nhìn vào ký ức tôi.”
“Không biết!.”
Davi ngả người ra sau, hai tay khoanh lại, điềm nhiên đàm phán.
“Cô muốn lấy nó không?.”
Nàng vẫn không lên tiếng. Chàng bật cười, nhưng ánh mắt lại sắc như lưỡi dao.
“Trao đổi với tôi. Tôi là kẻ tham vọng. Cô đã đọc suy nghĩ tôi, nghĩa là cô hiểu nó vĩ đại đến mức nguy hiểm. Hợp tác đi. Chúng ta sẽ thay đổi thế giới, biến nó thành thiên đường, ở đó cô sẽ có một cuộc sống theo ý mình.”
Cô nàng nói, giọng không có chút dao động. “Tôi được lợi gì từ việc đó, khi mà tôi có thể giết cậu để lấy bông tai cơ mà?”
“Giết tôi?” Davi mỉm cười, cầm lấy chiếc hoa tai và nhẹ nhàng đặt lên bàn tay cô. “Không, cô sẽ không làm vậy.”
Chàng dừng lại một chút, rồi tiếp tục, ánh mắt hổ phách sáng rực như ngọn lửa có thể nuốt chửng mọi thứ.
“Một thế giới mới, nơi không còn chiến tranh, không có nỗi đau, không còn những kẻ yếu đuối làm chậm bước tiến của nhân loại. Một hệ thống xã hội hoàn hảo, nơi những đứa trẻ được chọn lọc để trở thành nhân tài. Thế hệ này nối tiếp thế hệ khác, đến khi chỉ còn lại những cá thể ưu tú nhất. Một thế giới không có sự hỗn loạn, không có bi kịch. Cô hiểu chứ? Nó rất khó nhưng nó rất đẹp.”
Anh túc không đáp, chỉ nhìn chiếc hoa tai trong tay. Bề mặt viên đá phản chiếu ánh mắt tham vọng của Davi, một ánh mắt vừa cuồng nhiệt, vừa điên rồ.
“…Được thôi.” cuối cùng, cô lên tiếng, khẽ khàng như tiếng gió lướt qua. “Tôi sẽ trao đổi.”
Davi vẫn chưa chịu buông tay cô ấy. Chàng giơ bàn tay nàng lên, quan sát thật kỹ.
“Da cô quá trắng so với thường dân. Tôi không nghĩ đó chỉ vì cô là phù thủy. Bề ngoài cô nhạt nhòa, như thể cô sống ở một nơi hiếm khi có ánh sáng và ít tiếp xúc với con người. Phía bắc lạnh lẽo thì càng không hợp lý, vì tay cô lông quá mỏng. Cô chẳng biết sử dụng công cụ ăn. Tôi không thể hình dung ra nơi cô từng sống. Cô đã sống ở đâu?”
Cô gái im lặng một lúc rồi chậm rãi trả lời.
“Tôi sống dưới một tầng hầm. Nơi đó không có ánh sáng, không có sự sống, thứ nuôi sống tôi là năng lượng sự sống dồi dào từ xung quanh. Hôm nay là ngày đầu tiên tôi bước lên mặt đất, cũng là lần đầu tiên tôi biết nói chuyện. Có thể xem tôi là một sinh vật có khả năng bắt chước.”
Davi chớp mắt, có chút sững sờ trước câu trả lời đó.
“Nếu vậy thì cô chắc chưa hiểu nhiều về thế giới này nhỉ! Tôi cũng dự định sẽ đi du hành đó đây để tìm những nhân tài cùng ước mơ. Việc tham gia với tôi là một điều đúng đắn đấy.”
Anh túc nở rộ. Một nụ cười nhỏ nhưng ẩn chứa điều gì đó khó nắm bắt. Davi nhận ra nụ cười ấy, nhìn từ góc nào cô nàng cũng trông như một bức tượng tinh xảo được điêu khắc bởi bàn tay của thánh thần.
“Davi thật sự khác với Davi mà Lira biết.”
Nói rồi, cô nàng tựa vào người chàng trai. Dường như đã mệt, cô thiếp đi ngay sau đó.
“Này, mới ăn có chút thôi mà ngủ rồi à? Cô là lợn à?”
Dù nói vậy Davi vẫn nhẹ nhàng đặt bát súp xuống bàn, rồi bế cô bé vào phòng tôi.
“Nhỏ ngủ rồi này! Nếu so với chị, giống như sắt với sợi bông.”
Tôi nhíu mày nhìn thằng nhóc.
“Em đang nói ẩn ý gì đấy?”
“Không! không! Em lỡ mồm thôi.”
“Hừm, tối rồi nên chị sẽ không xử em. Để Hikari lên giường đi, chị phải làm việc.”
Davi đặt cô bé lên giường tôi, rồi rời khỏi phòng.
Davi ngồi xuống trước hiên, mắt ngước lên nhìn ánh trăng sau cơn mưa. Karam bước ra, đứng phía sau Davi, chậm rãi nói.
“Con bé là con gái của một học trò cũ của ta, Bernice Clauwin. Đừng để vẻ ngoài của nó đánh lừa. Con bé có lẽ có khả năng đọc suy nghĩ và ký ức của người khác. Đó là lý do nó thường hành động như thể nó hiểu rõ đối phương, và cũng vì thế mà nó học hỏi rất nhanh. Chỉ sau vài giây, nó đã có thể nói ngôn ngữ này một cách rõ ràng.”
Davi im lặng một lúc, rồi khẽ hỏi.
“Vậy tại sao ông lại rước thứ phiền phức đó về? Cháu biết ông luôn có lý do chính đáng. Nhưng lý do gì có thể khiến ông đặt cả gia đình vào tình thế nguy hiểm?”
Karam không trả lời ngay, ánh mắt ông nhìn vào bóng tối. Rồi ông khẽ thở dài.
“Chính con gái ta đã khiến cuộc đời con bé trở nên bi kịch như này. Vì thế ta mới nhận nuôi nó. Đó là sự chuộc tội.”
Davi giật mình. Chàng xoay đầu nhìn Karam, trong mắt ánh lên vẻ bối rối.
“Cháu biết sống dưới hầm rất đáng thương, nhưng việc nhận nuôi một phù thủy có thể khiến cả gia đình mình gặp nguy hiểm. Nó… chẳng đáng tí nào.” tôi khựng lại "Con gái ông? Cháu có dì sao? Ông chưa từng kể chuyện đó.”
Karam trầm ngâm một lúc lâu rồi thở dài, giọng nói của ông đượm vẻ đau buồn.
“Chà! Ta không biết nên nói từ đâu. Có một lời tiên tri về phù thủy mang sức mạnh của một vị thần, được gọi là Lichtgott, Lichtgott sẽ hủy diệt và tái thiết lại thế giới.”
Karam ôm trán, kể lại một cách khổ sở.
“Một quyền năng!! Có thể là quyền năng của thần thánh thật sự, khác với những kẻ ngạo mạn tự xưng mình là Suriman hoàn toàn. Ngày con bé tiên tri điều đó, thân xác con bé bị xoắn lại, xương thịt bị lột ra ngoài, da lộn vào bên trong. Bị vo lại rồi biến mất vào hư vô. Những ai không ở đó đều quên mất con bé, như thể nó chưa từng tồn tại.”
“Vậy ý ông là Lichtgott là cô ta?.”
“Tất cả đều cho rằng cô bé là Lichtgott, nên gia tộc của con bé đã bị thảm sát để diệt trừ hậu họa. Lichtgott nghe giống tiếng người German nhưng thật ra không phải vậy. Nó bắt nguồn từ tên gọi của một vị thần trong tôn giáo Kim Thập Tự Quân.”
Karam thở dài, ông nhai lá bạc hà và lấy trong áo ra một con dao găm có hoa văn như một ngọn lửa, đưa cho Davi.
“Cầm lấy, nó là Acinaces, một loại dao cổ xưa đã lấy đi rất nhiều người thân của ta. Nó là con dao vợ quá cố tặng cho ta, ta sau đó tặng nó cho con gái ta, rồi nó đã mất và con dao đó truyền lại cho cha của cháu. Nó cũng là con dao mà bố cháu đã tặng cho mẹ cháu, họ đều đã hy sinh. Giờ nó thuộc về cháu. Davi, ta mong cháu không giống như họ, mà ta mong cháu thừa hưởng ý chí của họ, tiến lên và thực hiện ước mơ tuổi trẻ của mình.”
Davi siết chặt con dao, ánh mắt chàng tối lại.
“Ông vẫn chưa trả lời cháu chuyện trước đó.”
Karam nhìn ra màn đêm, giọng nói như vọng về một thời xa xăm.
“Trước khi có Scorpio, ta từng có một đứa con gái. Con bé tên Gwen. Mẹ nó là một phù thủy nên con bé cũng là một phù thủy tài giỏi. Con bé còn có khả năng tiên tri, và nó là người đã nói lời tiên tri về Lichtgott, dẫn đến số phận bi kịch của con bé. Nếu muốn rõ hơn, con nên tự hỏi con bé.”


0 Bình luận