Người Mai Mối Của Anh Hùn...
Katori_Rei Takitaki Rinn
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 01 - Khúc Dạo Đầu Của Bản Anh Hùng Ca

Chương 01 - B: Giao Kèo Với Nữ Thần Nọ

0 Bình luận - Độ dài: 3,377 từ - Cập nhật:

Phần 03

Tối… Tối quá! Tôi đang ở đâu thế này? Nơi đây trông cứ như thể một cõi vĩnh hằng chỉ có duy nhất bóng tối và bóng tối. Dẫu cho tôi có cố gắng tìm kiếm thế nào thì ánh sáng dường như là thứ không được phép tồn tại ở đây. Không những vậy, nó dường như chỉ là một không gian rỗng tuếch không có điểm dừng, dù cho tôi có cố vung vẩy đến thế nào thì cũng chẳng chạm được gì kể cả không khí xung quanh. Tôi cảm thấy mình như thể đang trôi nổi giữa một khoảng không vũ trụ vô tận vô định, cảm thấy mọi thứ thật chênh vênh, trống rỗng và có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

Bỗng! Có một lực gì đó giật mạnh tôi xuống và ánh sáng cũng lóe nhòa mắt. Tôi đã không thể tự chủ mà ngã nhào ra đất, một thứ đất mềm mại và nhiều hương thơm. Thế nhưng trong giây phút ngắn ngủi ấy tôi đã không thể để ý hết cái ngọt ngào trong nền đất. Thay vào đó, mắt nhắm mắt mở bò nhồm người dậy theo một phần của bản năng. Cái lóa mắt thuở ban đầu tan dần như một màn sương và để lộ ra đằng sau đó là một cánh đồng cỏ xanh dài bất tận. Tôi đã hoàn toàn choáng ngợp trước khung cảnh hùng vĩ mà yên bình cứ ngỡ chỉ có trong phim ấy. Chưa bao giờ trong đời tôi lại được nhìn thấy cảnh những ngọn đồi cỏ chập chùng nối đuôi nhau trôi về phía chân trời như những ngọn sóng thế này.

“Đẹp quá!” - Tôi đã buột miệng nói ra như vậy khi ngắm nhìn xung quanh. Trong một khoảnh khắc, tôi cảm tưởng như hồn mình đã hoàn toàn thoát ra và hòa tan vào không khí của nơi đây. Chỗ này, nó tuyệt quá! Chỉ mới mấy giây trước thôi tôi còn đang hoang mang cuống cuồng, vậy mà giờ đây đã hoàn toàn quên béng mất, hoàn toàn chết ngất trong vẻ đẹp của cánh đồng hoang vắng xinh đẹp này. Thế nhưng- một lần nữa- chỗ này là chỗ quái nào vậy?

“Một nơi nằm ngoài dòng thời gian, hoàn toàn cách biệt với luân hồi lục đạo.”

“Hở?!”

Tôi bất giác quay người lại khi có một giọng nói lạ lọt vào tai. Đó là một người phụ nữ với toàn thân trắng muốt, từ mái tóc trắng bạc đổ xuống chiếc đầm cũng trắng tinh. Cô ta ngồi cạnh bên một bàn tiệc trà lộng lẫy cũng với màu trắng là chủ đạo, trên các vành và cạnh bàn được tô điểm bởi những đường nét màu vàng óng, tạo nên một cảm giác thật xa hoa và cách biệt với tầm thường. Sự hiện diện thần thánh ấy khiến tôi gần như chết lặng trong giây phút, thế nhưng vẫn kịp lấy lại ý thức mà đáp lại cô ta.

“Cô là…”

“Tên ta là Lohphiria, một nữ thần.”

“Nữ thần?”

Tôi nhíu mày khó hiểu. Thế nhưng chẳng để tôi kịp phản ứng thêm gì, người phụ nữ ấy đặt tách trà trong tay xuống mặt bàn, khuôn mặt yêu kiều lướt về phía tôi, đánh một ánh nhìn đầy sắc sảo làm tôi có chút nổi da gà. Sau đó, cô ta đứng dậy và tiến về phía tôi, nụ cười nhẹ nhàng trên môi dần nhoẻn rộng trở thành một đường dấu ngã lớn, trông ả như thể đã biết hết về tôi, kể cả những điều mà chính tôi cũng chẳng hề biết.

“Vậy, ngươi cảm thấy thế nào? Chết cũng không tệ lắm phải không?”

“Chết…Tôi chết rồi ư?”

“Phải! Ngươi chết rồi!”

Người phụ nữ ấy xoay người, nhanh nhảu đáp lại tôi,  giọng nói có vẻ vui đến khó ngờ. Cô ta như thể đã biết trước rằng tôi sẽ có mặt ở đây và chỉ việc đợi sẵn để thông báo cái tin động trời ấy. Và tất nhiên, như một người bình thường nhất có thể, tôi hoàn toàn chết lặng bởi sự chân thành trong giọng nói của cô ả. Tôi có thể cảm nhận được đôi mày của mình vừa nhíu lại và miệng bắt đầu lắp bắp:

“Chết rồi? Chết rồi ư… Ha ha, cô chỉ đang đùa thôi phải không? Chuyện này, không thể nào?”

“Không hề! Ta đang hoàn toàn nghiêm túc đấy. Ngươi chết rồi!”

“?!”

Chết rồi ư? Mình đã chết rồi ư? Không thể nào… Không thể nào! Rõ ràng tối qua… Phải rồi! Tối qua mình đã ngủ với mụ Sae để xin thêm một khoản tiền nữa. Sau đó, lúc sáng dậy mình đã đi chơi cùng với con nhỏ Sayuki, đi xem kịch rồi ăn tối. Sau đó thì sao nữa nhỉ… Đúng rồi! Trên đường cao tốc! Mình đã cùng con nhỏ Sayuki về nhà trên đường cao tốc rồi sau đó…

Đến đây, tâm trí tôi chợt lóe lên hình ảnh của một người phụ nữ với mái tóc rối xuề xòa, mặc trên mình một bộ trang phục mỏng tanh dâm đãng. Cô ta có một cơ thể mảnh khảnh nhưng mạnh mẽ đến quái lạ. Chỉ với một cú bật - tôi đoán thế - người phụ nữ ấy đã phóng thẳng về phía tôi cùng với chiếc lưỡi hái khổng lồ to gấp ba cơ thể ả, cắt đôi người tôi thành hai mảnh mà chính bản thân tôi còn chẳng kịp nhận thấy nỗi đau. Sau đó, tôi đã chết.

“...”

Tôi đã hoàn toàn chết lặng với những ký ức của bản thân, thế nhưng tâm trí lại loạn ngậu hết lên với những cảm xúc lẫn lộn khó thành hình. Lúc này, suy nghĩ của tôi có lẽ đã không còn đủ để có thể tự nhận mình là con người nữa, thậm chí là một con vật cũng không. Chúng đan xen với nhau như những sợi chỉ trong một cuộn len rối, nếu tôi cố xử lý thứ này thì lại có thứ khác chen vào làm mọi thứ đứng yên, kết quả lại càng chỉ làm cho cuộn chỉ thêm rối rắm. Thế nhưng, may mắn thay, có lẽ vậy, một bàn tay mềm mại chạm vào vai làm tôi tỉnh khỏi cơn mê hỗn loạn, nó là của người phụ nữ kia. Và rồi, cùng với một nụ cười, cô ta nói:

“Chả cần phải hoảng loạn thế đâu, cứ bình tĩnh thôi.”

“Làm sao mà bình tĩnh được chứ!”

Tôi giằng ra và đứng nhổm dậy. Sau đó, lại ngã khụy xuống rồi ôm lấy đầu mình. Tôi chưa muốn chết. Tôi vẫn chưa muốn chết. Chưa muốn! Thế nhưng, mặc cho tôi có gào thét tới cỡ nào, mọi thứ vẫn chẳng thay đổi. Tôi đã chết rồi.

“Thật thảm hại!” - Người phụ nữ kia tặc lưỡi. - “Thế giờ ngươi định làm gì đây? Hồi sinh hả?”

“...”

Điều cô ta nói ngay lập tức dập tắt ngọn lửa trong lồng ngực tôi. Phải rồi, tôi đã chết rồi. Đây đã không còn là vấn đề nhỏ nhoi mà một con người có thể quyết định. Kể cả nếu tôi có là tổng thống Mỹ thì tôi cũng chẳng có thể làm gì. Thế nhưng, điều đó không có nghĩa là tôi có thể liền làm theo điều cô ta nói mà không cảm thấy cấn bận. Chấp nhận mình đã chết ư? Ai có thể làm được như thế chứ? Thế nhưng, đương lúc tôi đã dần buông xuôi, người phụ nữ ấy lại đốt lên một tia hy vọng:

“Ngươi tất nhiên là không được, nhưng ta thì có, dù gì ta cũng là một nữ thần mà!”

“Cô nói gì?” - Ngực tôi nảy lên như vừa trúng đạn, rồi liền chạy xốc tới phía người phụ nữ với mái tóc trắng kia, nắm lấy tay ả. - “Cô không lừa tôi đâu phải không? Có thể là có thể thật phải không?”

“Phải… phải, nhưng mà người đừng có chạm vào ta được không? Ghê quá đi mất!”

Trước lời yêu cầu của cô ta, tôi có chút chột dạ mà rút tay về phía trước. Cảm giác lúc này quả thật là kỳ lạ, đây là lần đầu tiên có người từ chối để tôi chạm vào như thế. Có lẽ tôi đã quá vội vàng mà làm theo bản năng rồi chăng.

“Là lỗi của tôi. Tôi xin lỗi. Nhưng mà, điều cô nó là thật chứ? Tôi có thể hồi sinh được chứ?”

“Được, tất nhiên là vậy, thế nhưng ta có một yêu cầu.”

“Yêu cầu?”

“Phải, một yêu cầu mà chỉ mình người mới làm được.”

“Cô cứ nói đi! Miễn là tôi có thể làm được.”

Nhận được câu trả lời của tôi, miệng của người phụ nữ ấy lại nhoẻn lên nụ cười ma mị một lần nữa. Rồi bỗng, chỉ với một cái búng tay, tôi thấy mình bị rơi xuống và ngã vào chiếc ghế trắng được chạm khắc tinh xảo giống như chiếc bàn ban nãy người phụ nữ kia ngồi. Và đối diện tôi, ngồi phía bên kia của chiếc bàn trà có ô che nắng, người phụ với mái tóc bạc đan lát hai tay vào nhau mà tì cằm lên đó.

“Được rồi, vậy để ta giới thiệu lại một lần nữa. Tên của ta là Lophiria, một nữ thần. Thế nhưng nếu hiểu kỹ hơn thì ta giống như kẻ sẽ quan sát mọi thứ để đảm bảo sự tồn vong của nhân loại hơn.”

“Ờ, ừm…”

Tôi ậm ừ đáp lại người phụ nữ ấy - Lophiria - do bản thân tôi chưa thể kịp thích ứng với những gì mình vừa nghe thấy. Dù sao thì tôi cũng chỉ là một tên vô lại cố gắng sống bằng cách ăn bám vào kẻ khác thôi, làm sao có thể hiểu được hết những thứ tầm cỡ vĩ mô và thần thánh như vậy chứ. Và có vẻ như có thể đọc được tâm trí của tôi, Lophiria nói tiếp:

“Thôi bỏ qua nó đi, đằng nào ngươi cũng chẳng cần phải nhớ nó. Còn giờ thì, nhìn đây.”

Nói rồi, Lophiria lấy ra từ hư vô một tấm ảnh từ hư vô rồi đặt lên bàn, đẩy về phía tôi. Trên đó là chân dung của một tên con trai, có lẽ là tầm mười sáu, mười bảy tuổi gì đấy, có mái tóc màu đỏ sậm và con ngươi màu hổ phách, trông cậu ta có vẻ dễ nổi bật giữa đám đông nhưng nhìn biểu cảm nhút nhát trên tấm ảnh ấy thì tôi có thể đoán được cậu ta là kiểu người sẽ không thích điều đó.

“Tên nhóc này là…”

“Shindo Hisaki, cậu ta sẽ là người trở thành anh hùng đấy.”

“Anh hùng?”

“Phải, là cái dạng sẽ mặc lên bộ giáp vàng kim rồi chiến đấu với quái vật ấy.”

“...”

Tôi bất giác nheo mày khi nghe lời giải thích mà Lophiria nói. Anh hùng à? Tôi cứ nghĩ rằng đó chỉ là đám được sinh ra từ trí tưởng tượng của con người để thỏa mãn bọn trẻ con thôi, không ngờ lại có thể nghe trực tiếp điều đó từ một nữ thần chứ… Mà khoan đã, chẳng phải chỉ việc gặp thần linh là đã quá ảo rồi sao?

“Cơ mà, tôi có một câu hỏi, cô muốn tôi làm gì với tên nhóc này chứ?”

Tôi hỏi khi đưa mắt lên nhìn khuôn mặt của nữ thần một lần nữa, nụ cười trên môi của ả vẫn không thôi, trông có vẻ rất thích thú với việc này. Thế rồi, ả nói:

“Đơn giản thôi, ta muốn ngươi mai mối cho hắn.”

“Hả?”

Một lần nữa, xin nhắc lại là một lần nữa, cô nữ thần này đập vào miệng tôi một nhát búa bất ngờ. Tôi đã phải thốt lên một tiếng ngớ ngẩn khi cái yêu cầu kỳ lạ ấy va vào tai… à không, nó cũng không kỳ lạ lắm nếu đó chỉ là hai người bình thường. Thế nhưng đối tượng lần này của tôi là một anh hùng đấy, chẳng phải hắn ta có nhiều chuyện quan trọng hơn là việc yêu đương sao.

“Không hề! Anh hùng thì cũng là con người, ngươi biết chứ? Hơn nữa nhỏ này lại là nữ chính nữa đấy, thế nên đây là một việc quan trọng.”

“Này, hình như cô đang đọc suy nghĩ của tôi phải không?”

“Không hề, ngươi tưởng tượng đấy!”

“Không! Rõ ràng là cô đang làm thế mà!”

“Ngươi nhiễu sự quá đấy! Để yên ta nói nốt coi.”

“...”

“Được rồi, ổn rồi đấy! Vậy để ta nói tiếp nhé… Đúng là ta có bảo ngươi đi mai mối cho tên anh hùng nhưng đây không phải là một công việc vô thưởng vô phạt. Ngươi có biết sẽ thế nào nếu như hắn không yêu được Bạch Nguyệt Quang của mình không? Hủy diệt, là hủy diệt đấy! Toàn bộ nhân loại sẽ diệt vong.”

“Hả? Sao lại thế chứ.”

“Hỏi hay lắm chàng trai, vào đúng trọng tâm rồi đấy.”

Nói rồi Lophiria làm một cái phẩy tay, cánh đồng cỏ xung quanh liền biến mất, thay vào đó là một không gian tối tăm chỉ phảng phất một chút ánh sáng đèn điện. Từ đằng xa, tôi có thể nhìn thấy một con đường rộng chạy thẳng tắp từ hướng Tây sang Đông, trên đó bốc lên ngùn ngụt một ngọn lửa và đống khói, hơn nữa còn nghe thấy một giọng nữ cười những tiếng cười man rợ đầy khoái trí. Khoan đã, đây chẳng phải là…

“Đúng rồi đấy! Đây chính là nơi ngươi đã chết.”

“Nơi tôi chết?”

Mắt tôi dán chặt vào khung cảnh hỗn loạn trước mặt mình. //viết thêm một đoạn mô tả cảm xúc của Yoruki vào đây.

“Ta không có đem ngươi tới đây để rầu rĩ, nhìn phía kia đi!”

Giong của Lophiria đánh thức tôi khỏi cơn suy nghĩ. Thế rồi nhìn theo hướng ngón tay của cô ta, tôi thấy một người phụ nữ với mái tóc dài lõa xõa cùng với bộ trang phục mỏng tanh. Trên lưng cô ta có một đôi cánh dơi nhỏ và rõ ràng không phải là của con người. Nhưng quan trọng nhất hẳn vẫn phải là chiếc lưỡi hái màu tím mà cô ta đang cầm chắc trong tay, thứ hoàn toàn có thể cắt đôi cơ thể người khác thành hai mảnh. Chỉ với từng ấy dữ kiện thôi, khắp người tôi liền cảm thấy máu sôi sùng sục, râm ran như kiến bò. Con ả đó, chính ả là người đã giết tôi.

“Bọn chúng, những kẻ bị biến đổi như con ả kia, chúng được gọi là Daemon, những kẻ được sinh ra từ dục vọng của con người. Thật ra chính bản thân ta cũng không thể biết hết rốt cuộc bọn chúng có bao nhiêu và mục đích riêng rẽ của từng cá nhân là gì. Thế nhưng có một điều mà ta sẽ luôn chắc chắn để nói với ngươi. Nếu để đám đó tiếp tục tồn tại và sinh sôi, con người chắc chắn sẽ tuyệt diệt.”

“Vậy ý cô là…”

“Phải, chúng ta sẽ sử dụng anh hùng như là một phương pháp để tiêu diệt bọn chúng.”

“Cái đó thì tôi hiểu rồi, nhưng mà… nó thì có gì liên quan tới việc mai mối cho tên nhóc ấy chứ.”

“Có, rất liên quan là đằng khác. Bởi vì nếu hắn không thể vượt qua mối tình tan vỡ, hắn sẽ chết.”

“Chết?”

“Phải, hắn sẽ chết! Chết vì thất tình. Nghe ngu ngốc thật nhỉ. Thế nhưng tên nhóc đó là kẻ duy nhất có khả năng để giúp chúng ta chiến thắng Daemon.”

“Không còn cách nào khác sao?”

“Không! Đó là cách duy nhất.”

Vừa nói dứt lời không gian xung quanh tôi lại một lần nữa thay đổi, trở lại thành cánh đồng xanh lá ban đầu. Cùng đó, Lophiria cũng gỡ bỏ cái giọng nặng nề của cô ta xuống và trở lại với cái thái độ nhởn nhơ cợt nhả của mình.

“Giowf thì hiểu rồi chứ? Thế giới sẽ bị hủy diệt nếu ngươi thất bại đấy.”

Lời cô ta nói đột nhiên đè lên vai tôi một gánh nặng vô hình. Kỳ lạ thật, cả cuộc đời tôi chưa bao giờ lại phải trải nghiệm cảm giác có trách nhiệm như thế này. Nếu như là bình thường… à không, bình thường tôi cũng có bao giờ trải nghiệm cái cảm giác bị đè nặng bởi cái cảm giác phải gánh vác công việc vì người khác như này đâu. Đối với tôi mà nói, cái cảm giác hơi hơi mỏi vai lúc này quả thật rất mới lạ.

“Tôi… Tôi có thể hỏi cô một câu nữa được không?”

“Cứ tự nhiên!”

“Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi thất bại?”

Vừa dứt lời, không khí xung quanh tôi bỗng như cô đặc lại, chỉ còn lại sự tĩnh lặng và nụ cười ma mị trên khuôn mặt của nữ thần. Tôi không biết có phải mình vừa nói điều gì ngu ngốc không, hoặc có lẽ là nó đúng là ngu ngốc thật. Bởi nếu như đúng là người phụ nữ kia có thể đọc suy nghĩ của tôi thì hẳn cô ta cũng biết thứ tôi vừa hỏi không phải là kết cục của thế giới mà chỉ là kết cục của mình tôi mà thôi.

Bỗng nhiên, Lophiria búng tay một lần nữa, hai bên tai tôi liền vang lên những âm thanh sạt lở kinh khủng đến mức chúng muốn vỡ ra và chảy máu. Nhưng không chỉ có vậy, sau đó xung quanh bỗng bốc lên một làn khí nóng như muốn nướng cháy thịt tôi. Khi mở mắt ra, tôi đã thấy xung quanh mình, ngoại trừ phần đất cỏ xung quanh bàn trà, biến thành một biển dung nham nóng rực như dầu sôi, không, phải hơn thế nữa. Tôi còn nghe thấy hai bên tai mình những tiếng khóc thương ai oán, tiếng dây quật quất trong không khí và còn cả những tiếng cười ghê rợn như của quỷ sa-tăng.

“Như người ta gom cỏ lùng lại và đốt trong lửa thể nào, đến ngày tận thế cũng thể ấy. Con Người sẽ sai các thiên sứ của Ngài đi, họ sẽ thu nhặt mọi kẻ gây vấp phạm và làm điều gian ác... rồi quăng chúng vào lò lửa. Ở đó sẽ có khóc lóc và nghiến răng.” - Lophiria nói. - “Chẳng phải sách phúc âm đã dạy như thế sao?”

Vẫn giọng nói cao và mang nhiều cảm giác cợt nhả ấy, thế nhưng tôi không thể nào cảm thấy cao hứng với những gì phát ra từ miệng của cô ta. Với một kẻ có thể tự nhận thức được những tội ác mà mình đã gây ra lúc sinh thời, một dòng mồ hôi chảy ra từ đầu thôi cũng làm gáy tôi lạnh cóng.

“Chắc ngươi cũng hiểu ra rồi nhỉ? Đây sẽ là nhà mới của ngươi nếu thế giới này diệt vong.”

“...”

“Tuy nhiên, như ngươi đã biết, ta là một nữ thần.”

“Cô có thể cứu được tôi sao?”

“Tất nhiên, không những vậy ta còn có thể làm cho kiếp sau của ngươi thật hạnh phúc.”

“Tôi làm, tôi nhất định sẽ làm! Bằng bất cứ giá nào tôi cũng sẽ giúp hai đứa bé đó đến được với nhau.”

“Nói hay lắm, vậy từ giờ ngươi sẽ bộ hạ của ta. Nhiệm vụ của ngươi là làm tất cả mọi thứ để giúp Anh Hùng và nữ chính của hắn đến được với nhau. Vậy nên từ giờ ta sẽ gọi ngươi là…”

Người mai mối của anh hùng!

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận