Volume 01 - Kể Về Mối Tình Trai Gái Nọ
Chương 02 - B: Về Thiếu Nữ Với Mái Tóc Đen Nọ
4 Bình luận - Độ dài: 3,460 từ - Cập nhật:
Phần 2
19 giờ 15 phút tối, tôi lúc này đang trong một tình huống kỳ lạ mà bản thân chưa từng gặp bao giờ. Cô bạn cùng lớp Atami Yoruko đột nhiên xuất hiện tại nhà tôi vào một buổi hè bình thường mà không hề báo trước. Nếu như đặt vào tình huống bình thường mà trong đó tôi và cô ấy là bạn bè thân thiết, có lẽ tôi sẽ cho rằng Yoruko vừa mắc phải trận mưa rào quá quắt ngoài kia, thế nên muốn vào nhà tôi để trú tạm. Tuy nhiên, chẳng có tình huống bình thường nào ở đây cả, tại chúng tôi chưa từng nói chuyện với nhau và tất nhiên là không để cho nhau biết địa chỉ nhà mình. Tình cảnh bây giờ của chúng tôi giống như khi vào một nhà hàng ramen truyền thống và thấy mấy cô hầu gái kiểu Đức đang phục vụ bên trong vậy.
“Vậy thì…” - tôi đã mở lời trước - “hôm nay bạn Atami đến đây vì chuyện gì vậy.”
Chúng tôi hiện tại đang ở trên cái ổ chuột của tôi, phải nói thật đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy hối hận vì bản thân không chịu dọn dẹp cho gọn phòng. Ngoài cái giường kinh khủng khiếp kia thì tôi còn có một cái bàn học bừa bộn toàn sách vở và một cái giá mắc quần áo treo toàn đồ mặc nửa tuần chưa giặt của tôi. Chúa ôi, muốn chết quá đi mất. Mong rằng Yoruko không để ý đến mấy thứ xung quanh.
Mà chắc cũng chả có tâm trạng để ý đâu.
“Vâng!” - Yoruko đáp lại tôi bằng một giọng khá nghẹn ngào hoặc có lẽ gọi là đau khổ thì đúng hơn. Tiếng “vâng” của cô ấy hắt ra như một viên đạn bắn, nếu cố gắng liên tưởng một chút thì có lẽ tôi còn có thể cảm nhận được cơn đau vừa bùng nổ trong lồng ngực của cô gái ấy nữa cơ. Chà, không biết chuyện gì đã xảy ra với cô ấy nhỉ?
“Thật ra thì…” - Yoruko nói - “...mình muốn nhờ cậu một vài việc.”
“Ờ… ờ…”
Bỏ bu rồi… Mặc dù biết rằng nhỏ ấy đã đến tìm tôi thì chắc chắn sẽ định kéo tôi vào vụ nào đó, thế nhưng vẫn là bỏ bu rồi! Phải thú thật, tôi không phải dạng sẽ sẵn sàng tham gia mấy vụ bao đồng đâu, bởi kiểu gì nó cũng sẽ dính dáng đến nhiều người khác nữa. Trong khi đó, tôi phải thú thật một lần nữa là tôi không phải dạng người giỏi ứng phó với những việc cần phải đọc hiểu suy nghĩ của người ta, nó phiền phức lắm! Hết phải nhìn mặt người này rồi lại đoán ý người kia, xong mà tôi có lỡ miệng chuyện gì thì… Mà thôi bỏ đi, cứ từ từ rồi tìm cách từ chối vậy.
“Thế… việc đó là việc gì vậy?”
“À vâng, không giấu gì cậu, thật ra mình muốn nói về… bạn Tsumaki.”
Tsumaki?! Là Tsumaki à…
“Hisaki?”
“!?”
Tiếng gọi của Yoruko khiến giật mình thoát khỏi cơn mê man. Chúa ơi, quả không gì bằng nhắc về người cũ.
“Xin lỗi, mình, mình hơi thiếu ngủ một chút. Bạn Atami vừa nói gì vậy.”
“Không cần phải khách sáo thế đâu, cứ gọi mình là Yoruko được rồi.”
“Ờ, vậy thì, bạn Yoruko có thể nói lại được không?”
“Vâng.”
Nói rồi cô gái ấy lại nhẹ nhàng vuốt lấy một lọn tóc sang bên, sau đó tiếp tục với khuôn mặt tươi cười rõ buồn rầu.
“Thì cậu cũng biết rồi đấy, về chuyện Tsumaki sẽ kết hôn…”
“Ừm, mình biết rồi.”
“Vậy là cậu cũng biết rồi à? Về việc tháng sau Tsumaki sẽ kết hôn.”
Đến đây, giọng Yoruko bỗng chùng xuống, khuôn mặt thanh thoát của người thiếu nữ với mái tóc đen ngồi đối diện tôi tối sầm lại và cúi gằm xuống. Cô ấy có vẻ không vui với vấn đề này.
“Vậy mình sẽ không giấu nữa…” - Yoruko nói - “...xin hãy phá hoại nó cùng mình!”
“Hả?!”
Trong khoảnh khắc, miệng tôi ngay lập tức bắn ra một âm thanh ngớ ngẩn mà chẳng kịp suy nghĩ gì. Con nhỏ ấy có biết mình vừa nói cái gì không vậy?
“Mình biết suy nghĩ đó rất là ngu ngốc nhưng mình quả thực không thể chịu được.”
Yoruko nói mà như thể muốn hét toáng lên. Cô gái ấy quả thực đã chịu đựng rất lâu rồi.
Tuy nhiên… Tại sao vậy?
Mặc dù nói ra thì có vẻ hơi vô duyên, nhưng tôi cho rằng Yoruko chẳng có lý do gì để phải buồn về vấn đề ấy cả. Cô ấy với Tsumaki thậm chí còn chẳng phải là bạn. Ở trên lớp, tôi thấy họ chẳng mấy khi trò chuyện với nhau. Thậm chí nếu tôi giả định rằng họ có thể đã kết bạn ở đâu đó ngoài tầm mắt của tôi thì điều đó lại chỉ càng làm khuôn mặt buồn bã của Yoruko khó hiểu thêm. Chẳng phải bạn bè thì phải vui mừng chúc phúc cho nhau sao? Trừ khi, chuyện có liên quan đến người còn lại chưa được nhắc đến.
“Cậu biết tiền bối Hiromi chứ?”
“Ừm, tớ có biết.” - dù sao cũng là chồng sắp cưới của bạn thuở nhỏ mà.
“Vậy à…”
Một lần nữa, Yoruko lại cười giống lúc cô ấy bắt đầu mở chuyện với tôi. Nụ cười ấy mang một vẻ gì đấy chua cay và bất lực, tựa như lúc người ta thèm khát điều gì đó nhưng biết rằng bản thân chẳng thể với tới vậy. Chà, có vẻ tôi biết vấn đề ở đâu rồi.
“Cậu thích anh ấy à?”
“Ừm.”
“Thật sự, rất thích luôn à?”
“Ừm!”
“...”
“...”
Bỏ bu rồi! Thật sự là bỏ bu rồi! Nếu tôi không từ chối khéo chuyện này thì sẽ hết nước cứu mất.
Nói ra thì cứ như tình tiết ở trong shoujo manga, nhưng mà nhà Hachioga thực sự là mấy tay đang nắm giữ tới ba mươi phần trăm thị phần thuốc của quốc gia đấy. Họ ngoài xuất khẩu một số loại thuốc độc quyền ra nước ngoài thì còn nhập khẩu một số loại thuốc hiếm vào trong nước nữa. Chưa kể, họ còn có một hệ thống bệnh viện tư nhân trải dài toàn bộ xương sống của quốc gia. Vậy nên, đắc tội với đám người nhà đó chẳng có gì là lợi lộc cả.
Tới đây, tôi chẳng biết làm gì hơn ngoài thở hắt một hơi dài.
“Bỏ đi Yoruko, chúng ta chẳng thể làm gì được đâu.”
“...”
Yoruko im bặt trước lời khuyên của tôi, đôi môi cô mím chặt lại và mái tóc ướt đen dài thì xõa xuống quá cả bầu ngực. Cô gái ấy ngồi im như một bức tượng, không động đậy lấy dù chỉ một li. Tôi có thể hiểu được cảm giác của cô ấy lúc này như thế nào, chỉ là tôi đủ điềm tĩnh hơn. Đủ để không tự kéo mình đi giữa cơn mưa và nhờ vả một việc vô lý như thế này.
“Chúng ta chỉ là những người bình thường mà thôi, mình và cậu, không thể làm được gì.”
Bầu không khí trong căn phòng bỗng trở nên ngột ngạt đến đáng sợ. Ngoài trời, cơn mưa rào mùa hạ lại trút xuống ào ạt hai bên tai, tất cả những gì còn lại tôi có thể nghe thấy lúc này chỉ có tiếng xào xạc khi hạt mưa nặng trĩu rơi xuống và va chạm với mái nhà. Những âm thanh ấy nghe cứ như thể tiếng gào thét của thiên nhiên và đồng thời cũng nghe như tiếng khóc của một người thiếu nữ. Chỉ trong một hai giây ấy thôi mà tôi cảm tưởng như mình vừa trải qua tới vài phút, tiếng khóc rạt rào của mùa hạ nghe quả thật quá sức thê lương. Thế nhưng thì Yoruko chẳng để cho cơn mưa ấy kịp tạnh, cô ấy hỏi tôi:
“Cậu, không còn cảm xúc gì với Tsumaki nữa à?”
“...”
Đôi mắt xanh lục của cô ấy nhìn chằm chằm như thể muốn bước vào trong tâm can tôi. Trong khoảnh khắc, tôi cảm thấy như mình vừa chột dạ mà chợt nảy cả mình. Một cơn ớn lạnh xuất phát từ đầu chạy dọc vai gáy, làm cho tứ chi tôi nổi mẩn toàn bộ da gà. Đã lâu lắm rồi kể từ lần cuối tôi cảm nhận được cái cảm giác bị ai đó dò xét thông tin mà họ đã biết rõ trong đầu như thế này. Chúa ơi, cô gái này có biết rằng cô ấy giờ chẳng khác gì một viên thanh tra đang trong quá trình dò xét. Trước cái áp lực chẳng mấy khi phải đối đầu, miệng tôi chỉ có thể lắp bắp.
“Tôi, còn không ấy à?”
Đã lâu lắm rồi tôi chưa từng nghĩ đến việc đó. Hai năm chắc cũng là đủ nhiều nhỉ?
Với tôi, Tsumaki đã không còn dừng lại ở mức người bạn thân thiết thuở nhỏ. Cô ấy đã trở thành một thứ gì đó đẹp đẽ hơn, tuyệt hơn và chắc chắn là khó có thể với tới hơn. Chúng tôi gần như đã không nói chuyện với nhau suốt bốn năm qua, chỉ có mình tôi là luôn đứng từ xa để quan sát cô ấy. Vậy nên, với câu hỏi của Yoruko, đó là một câu hỏi buồn cười nhất mà tôi nhận được trong khoảng thời gian gần đây.
“Vốn đã chẳng là gì của nhau thì làm sao còn được chứ?”
“Nhưng đâu nhất thiết phải yêu nhau rồi mới có tình cảm đâu?”
Câu hỏi vặn bất ngờ của cô gái ấy làm cho tôi ngơ ngác trong vài giây. Khoảnh khắc ấy, tôi quả thực không biết mình nên đáp lại như thế nào cho đúng lẽ, bởi sau cùng điều cô ấy nói đúng quá.
Được đà xốc tới, Yoruko nói tiếp:
“Cậu nói thế, chẳng phải chỉ để tự dối lòng thôi sao?”
“Tôi…”
“Tại sao cậu phải làm vậy chứ! Làm vậy thì đâu có ý nghĩa gì? Chẳng nhẽ cậu chấp nhận từ bỏ cô ấy sao?”
Yoruko mắng xối xả tôi không thua gì cơn mưa ngoài kia. Cô ấy dường như đang thấy phẫn nộ thay cho tôi… hoặc cũng có thể là đang tự nói về chính mình. Nhưng dù sao đi nữa, ngọn lửa ấy thành công bén cháy sang tôi rồi.
“VÌ TÔI KHÔNG THỂ!!”
Tiếng hét của tôi bật ra làm cho Yoruko hoàn toàn im bặt, đồng thời làm cho lồng ngực của tôi được căng ra, dễ chịu hơn nhiều.
Chẳng để cho Yoruko có cơ hội đáp lại, tôi nói tiếp:
“Tôi không thể… Dù thế nào thì tôi cũng không thể chạm tới được cô ấy.”
Bởi đến cuối cùng, tôi chẳng có gì để xứng với cô ấy.
“...”
“Tôi hiểu rồi…”
Một cách rất nhẹ nhàng, Yoruko đáp lại tôi như thể toàn bộ sự cáu giận của cô ấy đã biến mất vào hư vô. Thế rồi, cô ấy đứng lên, đôi mắt lục bảo giờ đây sáng rực lên một luồng sức sống mà tôi chưa từng thấy từ lần đầu gặp cô ấy đến giờ. Đôi mắt đó như thể nói với tôi rằng: “Tôi đã thấy đủ, cảm cậu rất nhiều.” Rồi sau đó, Yoruko xách chiếc cặp dưới đất lên và quay lưng đi.
“Xin lỗi vì đã làm phiền cậu nhưng có vẻ chúng ta không thể đạt được thỏa thuận nào rồi.”
“Xin lỗi.”
“Không cần phải xin lỗi, tôi có thể hiểu được cảm giác của cậu. Thế nhưng…”
Yoruko dừng lại, liếc đôi mắt xanh lục của cô ấy về sau liếc nhìn tôi.
“Nếu tôi là cậu, tôi sẽ không từ bỏ cơ hội cho đến phút cuối đâu.”
Nói xong, Yoruko chẳng còn thèm bận tâm đến tôi nữa, cô ấy đi thẳng ra phía cửa mà không đợi tôi phản ứng, vừa đi miệng vừa nói:
“Dù sao thì sống là một ván cược mà phải không? Nếu cậu không dám liều thì chip sẽ không tăng lên được đâu.”
“Nếu mà có đổi ý thì mai cứ đến tìm tôi. Tạm biệt.”
Trong chớp mắt, mái tóc đen dài của cô gái ấy đã biến mất khỏi phòng của tôi, kể cả mùi hương táo chín ngọt mà cô ấy tỏa ra cũng đã biến mất. Yoruko đến và đi cứ như thể một bóng ma lướt nhẹ trên mặt nước, cứ bất thình lình thoắt đến lại thoắt đi.
Thế nhưng cái sự tồn tại đầy đặc biệt của cô gái ấy không hoàn toàn là biến mất. Thay vào đó, nó trở thành một điều gì ấn tượng đến mức ám ảnh trong đầu tôi, tựa như một bóng ma, như chính sự hiện diện của cô ta vậy.
“Nếu không đặt cược… chip sẽ không tăng…”
“...”
“...”
Nói vậy là sao chứ? Rõ ràng cô ta là người đến nhờ vả, vậy mà mình lại thành người bị giáo huấn? Thật kỳ quặc.
Phần 3
20 giờ 25 phút tối… Chà, con gái đáng ra không nên ra đường muộn như thế này đâu.
Hiện tại tôi đang đứng tại công viên Amanogawa, cách không xa nhà tên anh hùng Hisaki. Tay nhét xu một trăm yên vào chiếc máy bán hàng tự động trước mặt, sau đó chọn lấy một lon nước ngọt cho bản thân. Tại vị trí số 66, tôi thấy một lon nước ngọt có bao bì màu hồng với hình ảnh một trái táo tươi ngon mọng nước được lồng chung với một số sáu nữa ở chính giữa bao bì. Theo những gì được ghi lại trong ký ức của cơ thể này thì đó có vẻ là sản phẩm “lỗi” gần đây của công ty nước ngọt Nero, một thứ đồ ngọt sinh ra từ sự nhầm lẫn về sở thích của con người.
Lon nước ngọt đó rất ngọt. Nó ngọt đến mức những kẻ hảo ngọt nhất cũng phải nhăn mặt lại khi thử để một ngụm đi xuống họng của mình. “Tôi” đã xem cả chục video Tíc Tóc của các food reviewer và tất cả bọn họ đều đã sặc phụt cả nước ra khỏi miệng ngay ngụm đầu tiên.
Mặc dù không biết có bao nhiêu phần trăm đám hề không gian mạng đó thể hiện là đúng, tôi vẫn chọn lấy cho mình một lon. Chiếc máy rung lên một chút ngay khi tôi bấm vào lựa chọn của mình, sau đó lon nước màu hồng rớt khỏi khay đựng hàng, đáp xuống phần dưới chân máy. Tôi không chần chừ mà cúi xuống đẩy phần nắp dưới chân máy, lấy lon nước ngọt mát lạnh ra.
“SIX… sáu mươi sáu phần trăm đường…”
Cái này là đã tính đến lượng đường có trong nước ép táo chưa vậy? Như này rõ là giết người mà.
Tôi nghe loáng thoáng đâu đó, người ta nói rằng để hạn chế tiểu đường thì mỗi người chỉ nên tối đa tiêu thụ khoảng năm mươi gam đường mỗi ngày. Thế mà, cái thứ này có tới sáu mươi sáu phần trăm là đường, tận những… hai trăm mười gam! Cái này… Bộ trong đám viên chức có kẻ muốn bình thường hóa việc béo phì à? Chúa ơi, nếu tôi mà uống thứ này thì chắc tôi sẽ chết mất luôn quá.
“Lạy Chúa, làm ơn hãy khiến cái này nó ngon.”
Và thế là tôi bật miệng lon ra và thử ngụm đầu tiên. Trong thoáng chốc, thứ nước ngọt ấy liền xâm lược khoang miệng tôi, một cảm giác ngọt điên rồ lan tỏa khắp miệng và đặc biệt trên toàn bộ những thụ thể vị giác nằm trên lưỡi của tôi. Rồi sau đó, dòng mắc-ma ngọt thé ấy chảy xuống họng tôi, làm cho nó bỏng rát mà chẳng cần tới nhiệt độ hay khi ga. Trời ơi, cái cảm giác này… ngon hết sảy!
Trái với mong đợi… à không, phải là đúng với mong đợi mới đúng. Cái thứ nước tưởng chừng như chẳng thể ai có thể uống được này hóa ra lại quá phù hợp với tôi. Nếu trước kia tôi có thể nốc hàng tá chai rượu nặng trong thân phận Akatsuki Yoruki, thì trong thân phận mới này tôi lại có thể uống được thứ nước ngọt mà có thể khiến người ta sốc ngay lần đầu uống.
Chà, cô làm tốt lắm Atami Yoruko, chức vụ Đệ nhất Thiếu Nữ giờ sẽ thuộc về cô.
Thế rồi, tôi nép vào một góc cạnh bên chiếc máy bán hàng tự động, trốn bên trong cái bóng to và vuông góc của nó, sau đó từ từ nốc từng ngụm tiên dược vào miệng mình. Nơi đây là chỗ duy nhất tôi có thể làm việc này, nếu về nhà thì còn lâu mẹ mới cho tôi uống cái thứ hại người hại thận này.
Thôi được rồi, đến lúc phải quay lại vấn đề chính. Bây giờ mình phải sắp xếp lại các thông tin đã có.
Đầu tiên, hiện tại tôi là Atami Yoruko, một con bé học cùng lớp với tên Hisaki. Không cần phải nói thì cũng biết đây là sắp xếp có chủ đích của con ả Lophiria. Việc này không những giúp tôi tránh được sự cảnh giác của tên Hisaki mà còn có một cái cớ quá sức phù hợp cho việc tham gia vào hôn sự của bộ đôi nữ chính anh hùng. Dù sao thì “giúp tôi đi” sẽ luôn đáng tin hơn “để tôi giúp” mà.
Tuy nhiên xâm nhập vào được rồi là một chuyện, còn bây giờ phải giải quyết vấn đề như nào lại là chuyện khác. Phải nói thật, tình trạng hiện tại mà tôi và tên anh hùng kia phải đối đầu là một vấn đề quá sức nan giải đi. Ai đời lại đi cướp dâu cái thằng quyền lực nhất vùng chứ?
Hiện tại tôi vẫn chưa rõ mối quan hệ của Tsumaki và gã Hiromi là như thế nào. Là tự nguyện, là sắp đặt, hay thậm chí là bị ép buộc? Mọi thứ vẫn quá mơ hồ với tôi. Tôi chỉ mong rằng cuộc hôn nhân đó là sắp đặt vì nó chính là trường hợp dễ giải quyết nhất mà tôi có thể mong chờ. Bởi nếu đó chỉ là sự thỏa hiệp từ hai bên gia đình, thì tôi có thể dùng chính quân cờ Hisaki để đánh gục quân hậu Tsumaki bên họ.
Nhưng kể cả vậy thì mọi chuyện cũng lại chưa hết khó khăn, bởi vấn đề tiếp theo cần phải nói tới đó lại chính là bản thân tên nhóc Hisaki đó. Hắn chẳng có một chút ham muốn nào cả, hoặc là thứ ấy quá nhỏ để chống lại nỗi sợ bị từ chối mà hắn mang trên người.
Mà nhắc tới đúng là buồn cười thật, tên đó lúc mới đầu còn nói này nói nọ về nhà Hachioga, rồi là bọn chúng đáng sợ các thứ. Thế nhưng sau khi bị tôi khích đểu cho một chút thì lại lộ ra rằng thứ thực chất lo sợ đó là không được người thương để vào mắt. Đúng là giấu đầu lộ đuôi.
Nhưng kỳ lạ thật, thái độ chấp nhận số mệnh ấy là sao chứ? Như thể hắn đã không còn chút hy vọng nào trong thâm tâm nữa vậy. Kẻ như thế mà cũng có thể tự sát vì thất tình sao?
“...”
“...”
Mà kệ đi, cứ giải quyết chuyện trước mắt đã! Giờ phải tính làm sao để tên Hisaki đó tham gia với mình đây.
“?!”
Bỗng, một hình bóng vừa kỳ lạ mà cũng vừa quen thuộc xuất hiện trước mắt tôi. Cô ấy có mái tóc nâu màu hạt dẻ được cắt ngắn đến ngang vai, người mặc một chiếc áo phông màu hồng và một chiếc quần đùi ngắn, bên ngoài lại khoác thêm một chiếc áo măng tô không tay màu nâu. Chà, tôi thắc mắc làm sao cô tiểu thư của nhà Tokimo lại ở đây được nhỉ, cô Tsumaki ạ?


4 Bình luận