Volume 01 - Kể Về Mối Tình Trai Gái Nọ
Chương 01 - A: Kết Thúc Của Tên Khốn Nọ
0 Bình luận - Độ dài: 3,986 từ - Cập nhật:
Phần 1
Tôi tỉnh dậy trên một chiếc giường êm ái giữa một căn phòng tối tăm, xung quanh vẫn còn nồng nặc mùi mồ hôi và nước hoa kích dục. Bên cạnh là người phụ nữ tuổi tầm bốn mươi, cô ta chính là bạn tình của tôi tối hôm qua và cũng là một trong những mỏ vàng tiềm năng nhất mà tôi có. Khuôn mặt của người phụ nữ ấy tĩnh lặng cùng với đôi mắt nhắm nghiền, hoàn toàn không biết rằng tiền của mình vừa bị đổ vào một cái hố không đáy. Điều đó quả thật rất ngu ngốc, nhưng cũng thật đáng thương. Giá mà cô ta thông minh hơn một chút thì đã không bị tôi lừa rồi.
Tặng cho người phụ nữ ấy một nụ hôn lên trán, tôi nhẹ nhàng nhổm người dậy mà giật dây đèn của chiếc đèn bàn cạnh bên. Chiếc đèn ấy tỏa ra một ánh sáng dịu nhẹ không hề làm người ta chói mắt. Với nó, tôi dần quen với ánh sáng mạnh sau khi ở trong bóng tối quá lâu.
Cầm lấy chiếc điện thoại trên mặt tủ và bật nó lên, đúng như dự đoán, hàng ngàn những tin nhắn đã hiện ngổn ngang trên màn hình điện thoại của tôi. Mấy con điếm này đứa nào cũng nghiện tôi như nghiện thuốc cả.
Hạ chân xuống khỏi giường, tôi cố di chuyển sao không đánh thức người bạn tình của mình dậy. Thế nhưng điều đó quả thật là rất khó khăn, bởi ngay cả khi không tỉnh táo thì tôi vẫn rất quyến rũ mà. Con mụ bốn chục xuân, đối tác của tôi tối qua đột nhiên vươn tay ra níu lại, cô ta chắc chắn là không muốn tôi rời xa, nhưng...
“Không được đâu chị Sae à, tôi còn phải kiếm thêm tiền từ mấy con khác nữa chứ.”
Tôi hôn lên trán của mụ rồi từ từ rời khỏi chiếc giường.
Bước vào trong phòng tắm, tôi để cho dòng nước nóng từ vòi hoa sen chảy ra bao trọn cơ thể. Đứng trước tấm gương, trước mặt hiện lên trên nó là một người đàn ông khôi ngô tuấn tú. Mái tóc đen óng mượt, đôi mắt sắc như chim ưng, sống mũi cao cùng với chiếc cằm nhọn. Cơ thể rắn chắc đấy cơ bắp nhờ trải qua rèn luyện, nhưng cũng mảnh mai tựa các chàng thư sinh đôn hậu. Phải, một tuyệt mĩ nam thần, đó chính là tôi.
Khoác lên mình một chiếc áo màu trắng sữa, chiếc áo thun trong màu chàm cùng chiếc quần âu sang trọng, tay đeo một chiếc đồng hồ vàng đính kim cương, tôi rời khỏi phòng, bước vào thang máy để xuống tầng G. Ngay khi chiếc thang máy tới nơi, tôi bước đến bên cạnh chiếc xe mui trần sang trọng của mình. Cắm chìa khóa rồi lùi xe khỏi chỗ đỗ, tôi đạp chân ga đi ra khỏi căn hầm.
Trời hôm nay nhiều mây, nhưng người ta dự báo rằng sẽ không mưa, một thời tiếp đẹp để đi chơi cùng người thân và gia đình. Có vẻ ngay cả ông trời cũng muốn giúp tôi rồi.
Xe tôi băng băng trên những con đường rộng thênh thang, chỉ tốn hơn tầm ba mươi phút và tôi đã đến được nơi mình cần. Đó là công viên chim tên “Nhà của Toori”, một căn nhà kính khổng lồ với một hệ sinh thái nhân tạo tuyệt đẹp ở trong. Với ba nghìn chú chim đủ loại, nơi này được rất nhiều người yêu thích.
Tôi nhanh chóng đánh xe vào nơi đỗ rồi phóng vội đến phía trước quầy soát vé, nơi có một cô tiểu thư đang ngồi đung đưa đôi chân trắng muốt trên hàng ghế dài phía dưới một cây xanh lớn. Cô ta mặc một chiếc váy liền thân trắng muốt, tư thế ngồi khép nép đầy duyên dáng khiến cô toát lên một vẻ quý phái sang trọng. Thế nhưng ngược lại với tất cả những điều đó, khuôn mặt cô lại là một nàng hề trong những vở kịch, hay đúng hơn là cô ta không nhận ra cách trang điểm của mình tệ đến mức nào.
Cô ta nhìn thấy tôi, bĩu môi phụng phịu.
“Anh tới trễ!”
“Xin lỗi, xin lỗi! Tại tối qua anh có hơi quá chén ấy mà.”
Trước lời khiển trách ấy, tôi làm một khuôn mặt vui vẻ rồi nói những lời đã chuẩn bị trước. Nói rồi tôi ngồi xuống bên cạnh, ôm lấy vòng eo rồi hôn lên má con nhãi. Tuy nhiên nó vẫn giận dỗi quay mặt đi giả vờ bực bội để làm nũng, thế nhưng lại không thể giấu nổi những cơ mặt rung rung vì bị ép không được cười.
Thấy vậy, tôi mới đứng dậy, tay khoác tay con nhỏ rồi cố mà kéo nó đi.
“Thôi nào, mau đi thôi!”
Thế nhưng cô ta nhất quyết không chịu, cứ bám chắc cố thủ ở trên ghế như một đứa trẻ khó bảo đang chờ đợi được nhận quà. Hết cách, tôi đành khom người xuống rồi hôn lên môi của cô ta.
Mắt đối mắt với người đang đỏ bừng hai bên tai này, tôi làm một giọng ngọt ngào.
“Giờ đi nhé!”
Lúc này cô mới đứng dậy, giọng nói không thể che được sự sung sướng của mình.
“Ừm! Đi thôi!”
Quyết định vậy, chúng tôi liền tiến tới trạm soát vé rồi bước vào trong.
Bên trong chiếc lồng chim khổng lồ này trước tiên là những thảm cỏ xanh mướt. Tuy chỉ phần lớn chỉ là cỏ giả nhưng khi chêm xen với hàng thật thì cũng khó phát hiện nếu chỉ nhìn.
Chúng tôi đi loanh quanh một lúc vì vẫn chưa tới buổi biểu diễn bọn tôi muốn xem.
Ở cái chỗ này, dẫu cho vốn đã là một cái lồng khổng lồ rồi thế mà bên cạnh những con chim bay nhảy thỏa thích ở bên ngoài, vẫn có những con lại bị nhốt lại bởi những tấm lưới sắt. Chúng vẫn ca hót đấy nhưng chẳng hề được tự do.
“Tại sao mấy con chim này lại không được thả ra nhỉ?” - Cô tiểu thư đặt tay lên tấm lưới sắt, mắt nhìn đăm đăm vào những con chim trong lồng kia.
“Thì tại người ta sợ chúng sẽ bay mất chứ sao.”
“Vậy tại sao những con kia thì lại được tự do.”
Cô lại đưa mắt mình lên bầu trời thủy tinh làm tôi cũng ngước nhìn theo. Đó là những con chim bồ câu tung đôi cánh dưới bầu trời hạn hẹp, với nó, câu trả lời lại càng đơn giản.
“Vì bọn nó biết cái tổ của mình được đặt ở đâu rồi.”
Sau câu trả lời của tôi, con nhỏ đó cứ thế ngước nhìn những con chim đó bay mãi mà không thấy mệt mỏi. Chỉ đến khi thông báo về việc buổi diễn sắp diễn ra thì cô mới choàng tỉnh khỏi cơn mê.
Hai chúng tôi nhanh chóng di chuyển tới một nơi tựa như là sân khấu kịch thời Hy Lạp. Nó có kết cấu của một chiếc lòng chảo và ở trung tâm chính là sân khấu kịch. Dưới đó, các nhân viên đang nhanh chóng hoàn thành những khâu chuẩn bị cuối cùng trước khi diễn viên bước ra.
“Và kìa, đó chẳng phải nàng Ophelia xứ Pathenon đó sao? Ôi chà, thật vinh hạnh cho ta khi được diện kiến người ở nơi này. Giữa đêm tối của một đất nước sắp rực lửa chiến tranh thì đúng là không gì hơn được ngắm trăng, sao và người đẹp.”
Người vừa lên tiếng là một người đàn ông với khuôn mặt vuông và đẹp, anh ta mặc một chiếc áo màu xanh lá cây và một chiếc quần tây bó sát màu tím. Đó là hoàng tử Eustis của vùng Avalonia, một trong hai nhân vật chính của vở kịch Edward II. Anh ta đang nói chuyện với một thiếu nữ xinh đẹp giấu mình sau chiếc đầm trắng tinh khôi và chiếc áo vải đã sờn cũ, cô ấy chính là Ophelia. Nhận ra rằng mình không thể giấu diếm Eustis nữa, người thiếu nữ gỡ bỏ chiếc mũ trùm đầu, quỳ xuống và chắp hai tay vào nhau, khóc.
“Eustis, ta…”
“Xin nàng hãy khoan nói. Ta biết nàng thật sự rất vội nhưng hãy khoan để cho ta được nói cho hết.”
“...”
“Avalonia chúng ta nổi danh với những cánh đồng hoa Europha xinh đẹp và những chai rượu Chiugusa nóng bỏng họng. Thế nhưng mai đây, khi quân đội Pathenon của các nàng ùn ùn kéo đến, Europha sẽ nát vụn hơn bùn nhầy, trong khi Chiugusa bị đổ đầy đất cho chó và lợn liếm láp. Chúng sẽ bị chà đạp, bị nghiền nát, bị xay nhuyễn đến mức chẳng thể trở về trạng thái khi xưa, cũng giống như những con người sống trên mảnh đất ấy bị cứa cổ bởi đao kiếm sắc lạnh.”
“Ôi Ophelia, nàng biết không? Ta đã từng thấy cảnh một đứa trẻ bị chặt tay chỉ để mua vui cho đám quân đội giáp đồng ấy, từng thấy một cụ già phải kéo xe cho một tên viên quan to tròn như lợn nái mới xuất chuồng. Kinh khủng, thật quá kinh khủng! Ta kinh tởm đám người mọi rợ cho mình là văn minh ấy, kinh tởm đám cuồng tín chém giết nhân danh Chúa Trời mà không ghê tay ấy. Thế nhưng nàng biết không? Kẻ ta căm hờn nhất lại những kẻ như nàng… Phải! Như nàng!”
“Hức!”
Trước những lời cay nghiệt của Eustis, Ophelia bật khóc nức nở, nàng ngã đổ xuống mặt sàn, tay ôm lấy mặt mình mà khóc. Tuy nhiên, điều ấy dường như là không đủ để làm vị hoàng tử dừng lại.
“Ta không hiểu, không thể hiểu nổi. Nếu như kiểu gì cũng bị đàn áp sao lại không đứng lên?”
“Không đâu Eustis, không đâu.”
“Có đấy! Ta bảo với nàng là có đấy!... Nàng nghĩ anh trai nàng thực sự chỉ đến đây để đón nàng đi thôi ư? Không đâu, không đâu! Thứ hắn nhìn thấy là giá trị từ việc nô dịch mảnh đất này mới đúng… Ôi Ophelia, người Pathenon, họ không thể làm rượu mật ong! Họ còn không thể nhuộm một tấm vải thành màu xanh, lại càng không thể nhuộm chúng thành màu tím. Thứ duy nhất những con người tàn bạo ấy có thể làm được đó là nô dịch những kẻ có thể làm những công việc ấy thay chúng mà thôi.”
“Người Cathia có thể làm được rượu mật ong, chúng liền đeo cày cho những chú ong cần mẫn ấy. Người Lipacth có thể dệt vải tím vải xanh, chúng liền nhốt họ vào những công xưởng toàn bụi và màu nước độc hại. Và giờ đây, khi thấy người Avalonia có thể tạo ra dược phẩm từ những cây Luthoe quý giá, đám người ấy lại xách gươm và giáo lên mà không để lộ một chút thương tiếc nào. Đấy, nàng thấy không? Với một đất nước tham lam như thế và miếng mồi ngon thì đang ở ngay trước mặt, liệu nàng nghĩ lũ lang khuyển ấy có nhả miếng thịt sắp nằm trong miệng đó ra không? Ôi Ophelia, nàng thực sự nghĩ chỉ cần nàng trở về, hi sinh bản thân mình để hủy đi lý do lũ người ấy đem quân tới là sẽ được sao? Ôi, ngu ngốc, quá ngu ngốc!”
“Eustis, ta, ta… Hức!”
Lúc này, công nương Ophelia đã khóc nức nở, giọng nói nghẹn ngào như sắp đứt họng tới nơi. Điều đó làm cả khán phòng chìm trong một nỗi buồn sâu lắng. Tất nhiên, con bé Sayuki cũng không thể thoát khỏi cơn đại hồng thủy ấy, đôi mắt của nó đẫm lệ, làm cho lớp trang điểm dày cộp phải nhòe ra trông kinh dị vô cùng. Tôi lúc ấy thực sự là phải cố gắng nhịn cười để không phá hủy không khí quý giá được vở kịch tạo ra, sau đó thò tay vào túi áo mà lấy ra một chiếc khăn mùi xoan mà đưa cho con bé ấy.
“Em cần chứ?”
“Dạ! …À, vâng, em cảm ơn!”
Con bé nhận lấy cái khăn và đưa lên mặt, lau đi những dòng nước mắt đục ngầu bởi mỹ phẩm. Chúng khiến những mảng phần màu trên mặt con bé ấy bám lên chiếc khăn đậm một cách khủng khiếp và có lẽ đã tạo nên cả một tác phẩm nghệ thuật đương đại ở trên chiếc khăn. Nhiều khả năng là khi về tôi phải làm luôn cái mới mất.
“Em cảm ơn.”
“Không có gì đâu.” - Tôi nói trong khi cẩn thận gấp chiếc khăn lại và cất nó đi - “Mà anh thấy em có vẻ thích vở kịch này lắm nhỉ?”
“Vâng, từ khi còn bé em đã được xem vở kịch này, cơ mà đến giờ xem lại vẫn không thể ngừng khóc.”
“Ha ha, vậy thì chúng ta có vẻ giống nhau rồi đấy.”
“Xạo ghê, em có thấy anh khóc chút nào đâu?”
“Đàn ông chỉ khóc trong lòng, không bao giờ để lộ ra ngoài đâu.”
“Cái anh này!”
Sayuki cười nói rồi đẩy vai tôi một cái. Nhưng ngay sau đó, mặt con bé hơi trùng xuống rồi hướng đôi mắt trở lại phía sân khấu phía xa.
“Mà nói chứ, cô công nương đó đáng thương thật nhỉ?”
“Ừm, anh cứ tưởng rằng cô ấy đã tìm thấy hạnh phúc của mình vậy mà lại không phải.”
“Lớn lên trong thời chiến loạn, rồi chứng kiến anh trai mình cướp ngôi vua cha. Dành hơn mười năm lưu lạc nơi đất khách quê người rồi mới gặp được tri kỷ. Vậy mà cuối cùng, cô cũng không thể ở lại với người ấy đến chung thân, đúng là vô cùng tội nghiệp. Nếu là em, em sẽ không thể làm được như cô ấy.”
“Anh cũng vậy, mà có lẽ mọi người ai cũng sẽ vậy thôi.”
Không khí xung quanh chúng tôi bỗng trầm lại một chút, có phần nặng nề như thể bị đóng băng. Để phá vỡ cái không khí ngột ngạt ấy, tôi liền nói tiếp.
“Nếu phải lựa chọn giữa việc phải cứu lại đất nước và ở lại với người mình yêu, anh nhất định sẽ chạy tới chỗ em mà không do dự.”
Nói rồi tôi liền quay mặt sang nhìn con nhỏ tiểu thư, nó trông cũng có vẻ rất bất ngờ dưới lớp trang điểm dày cộp ấy. Xong rồi, trên đôi môi đỏ chót bởi thứ son tô quá đà, một nụ cười rạng rỡ hạnh phúc nhoẻn lên cùng đôi mắt vừa híp lại.
“Em thực sự rất hạnh phúc vì đã gặp được anh.”
“Anh cũng vậy, gặp được em chính là may mắn của đời anh.”
Vừa dứt lời chưa được bao lâu, con bé bỗng nghiêng đầu tựa lên vai tôi, nói cùng một giọng nhẹ và yếu.
“Anh không được rời xa em đâu đấy, nhất định đấy.”
Con nhỏ ấy vừa thỏ thẻ vào tai tôi, vừa nhìn chằm chằm về phía sân khấu, nơi vở kịch lúc này đã đến khúc cao trào. Tiếng nhạc vang lên hùng hồn khi hoàng tử Eustis bước lên trên những bậc thang hướng tới ngai vàng. Ở đó, giáo hoàng Francis đã đợi sẵn cùng với chiếc vương miện đính đầy đá quý trên tay. Chàng quỳ xuống và nhận lấy nghi thức xức dầu phong vương của vị giáo hoàng kia, một tay vẫn giữ chặt thanh kiếm được cắm xuống đất. Và kể từ đây, hoàng tử Eustis sẽ còn được biết tới với một cái tên khác nữa: Edward đệ nhị - kẻ uống máu.
Phần 2
Sau vở kịch, chúng tôi tiếp tục đi chơi với nhau cho tới cuối ngày. Trên chiếc xe mui trần của tôi, cô tiểu thư Sayuki Nanba thả mài tóc mình theo chiều gió. Dựa theo nét mặt dưới lớp trang điểm quá lố, cô có vẻ đang rất tận hưởng cơn gió phà vào mình.
Sau bữa tối, bây giờ là hơi muộn rồi, dù bố mẹ của con nhỏ này có thích tôi như nào thì vẫn không nên để nó về quá khuya. Tôi phải luôn giữ ấy tượng tốt trong mắt lũ ngốc đó và rồi dần dần tôi sẽ bám rễ vào mà bòn rút cái gia đình ấy. Nghĩ đến việc đó, tôi lại không thể kiềm được nụ cười của mình.
Sắp rồi, sau khi cưới được con ngốc này, cô con gái duy nhất của tập đoàn Nanba này thì cuối cùng tôi cũng có thể từ bỏ cuộc sống lừa đảo mấy bà bác rồi. Tôi không những có thể lấy được một chân trong tập đoàn lớn đó mà còn có thể thừa kế gia sản khổng lồ của chủ tịch Nanba lừng danh.
Dù gì thì tôi cũng chẳng thể trẻ mãi, bây giờ là lúc thích hợp để nghĩ về cuộc sống ổn định rồi. Trông thế thôi chứ thằng này cũng hai bảy tuổi rồi chứ không trẻ còn như vẻ bề ngoài đâu.
Chỉ một chút nữa thôi, tôi cuối cùng cũng có thể chấm dứt với cuộc sống phải phục vụ người khác này rồi.
Đang sung sướng trong những suy nghĩ của bản thân, bỗng một khung cảnh kỳ lạ đập vào mặt không khỏi nhíu mày. Một người phụ nữ mặc độc một chiếc áo ngủ mỏng tanh, mỏng đến độ tôi còn có thể nhìn thấy được cô ta đang khỏa thân khi ánh đèn đường chiếu xuống. Nhưng nếu chỉ như vậy thì có lẽ chưa đủ kỳ cục nên người phụ nữ ấy còn cầm trong tay cổ áo của một con ma nơ canh. Con ma nơ canh ấy mặc áo sơ mi trắng cùng với một chiếc quần âu, đầu thậm chí còn có tóc đàng hoàng chứ không trọng lóc.
Trên một con đường cao tốc, hẳn là xe nào xe nấy cũng phải lao với tốc độ rất cao, và tất nhiên xe tôi cũng vậy. Nó lao như một cơn gió thổ trong ngày mưa bão, vun vút xé gió trước mũi xe. Nếu bây giờ mà có thứ gì đâm vào thì hẳn là nát bét.
Bụp! Người phụ nữ kỳ lạ kia bỗng lao thẳng ra trước mũi chúng tôi. Tôi đã cố đánh lái nhưng không kịp. Cô ta bị mũi xe đâm vào, bị văng lên đập vào kính trước khi biến mất khỏi tầm mắt. Chiếc xe cũng chẳng khá hơn, tôi đánh lái gấp làm nó lao nhanh vào lan can làn bên trái, mũi xe nát bét và bắt đầu bốc lên làn khói đen.
Này, đất mẹ, đừng đùa thế chứ!
Tôi hoảng hốt đánh mắt sang thì thấy cô ta đã nằm bất động một chỗ, còn cái con ma nơ canh ả cầm theo thì nằm dặt dẹo và chảy ra một thứ chất lỏng đỏ lòm.
“Cái quái!?”
Tôi ngớ cả người khi nhìn thấy cảnh tượng trên, khó hiểu khi một con ma nơ canh lại có thể chảy máu. Thế nhưng não tôi cũng nhanh nhạy, nó ngay lập tức hiểu ra ngay, rằng thứ đó là một con người.
Một cơn ớn lạnh bỗng chảy dọc xương sống tôi tựa như bị tên xấu tính nào đổ nước đá lên người.
Đạp chân thắng, tôi muốn lùi xe rồi phóng khỏi đây thật lẹ, nhìn thế đếch nào cũng biết chuyện này không ổn rồi.
Thế nhưng cái xe không hoạt động.
Tôi đạp một phát, hai phát và cả phát thứ ba, mỗi phát lực đạp lại mạnh thêm vì tôi không kiềm chế nổi cảm xúc. Ấy vậy, cái xe vẫn không hoạt động, nó thậm chí còn chẳng kêu lên nổi một tiếng nổ động cơ. Nhưng tôi chưa bỏ cuộc, vẫn cố dậm cho nát chân ga mặc cho con nhỏ Sayuki đang réo lên đòi kiểm tra con đàn bà chết tiệt kia.
“Câm mồm!”
Cơn nóng phụt ra khỏi miệng tôi, bởi cơn ớn lạnh đang gần như xâm chiếm cả cơ thể.
“Sống thế đếch nào được! Đây là đường cao tốc đấy!!”
Mãi chiếc xe vẫn chẳng chịu khởi động, tôi biết mình xong rồi nên đành thả người buông xuôi.
Đất mẹ nó cái thế giới bẩn bựa này! Tôi cứ ngỡ là mọi điều xấu đến với tôi đã hết rồi mà hoàn toàn quên mất cái thứ chết dẫm ấy lại luôn xuất hiện ngay ngưỡng cửa thành công.
Rồi ngày mai lũ cảnh tới, chúng nó sẽ khép cho tôi cái tội nào đó rồi tống tôi vào tù. Ít cũng là năm năm với tội ngộ sát. Bỏ mẹ rồi!
“...”
Không! Tôi đang nghĩ cái chó gì vậy? Lại bi quan nữa rồi. Rõ là con dở kia nó nhảy ra trước mũi xe tôi trước, là nó muốn tự sát, không phải lỗi của tôi. Phải, lần này tôi rõ đúng, không việc gì phải sợ cả!
Tôi thò tay vào trong túi và móc vội chiếc điện thoại ra.
“110... 110... 110!”
Tay tôi run lên không ngừng như hai đầu âm thoa, điều đó khiến việc bấm điện thoại trở nên khó khăn hơn bao giờ hết dù chỉ có ba số mà thôi.
Thế nhưng khi tôi hoàn thành và chuẩn bị bấm vào nút gọi...
“Yoruki...”
Giọng nói đó chầm chậm kêu lên cái tên của tôi, đã vậy còn kéo dài và lạnh lẽo như thể một con dao sắc nhọn đang từ từ đưa sát cổ. Điều đó làm cho từng sợi lông trên tay tôi dựng đứng.
Tôi cẩn trọng hơi nghiêng đầu, nhìn qua tấm gương chiếu hậu và con ả vừa nãy đã đứng lên lúc nào không hay. Dưới ánh đèn đường vàng rọi xuống, người phụ nữ đó mặc một bộ đồ ngủ loang lổ những vết máu, mái tóc dài bù xù xõa xuống che cả khuôn mặt.
“Cô ta... cô ta là cái quái gì vậy!?” Tôi rùng mình, run lên trong đầu một câu hỏi đáng sợ.
Người phụ nữ đó lững thững tiến lại gần trông như một con thây ma đói khát, miệng không ngừng lẩm bẩm tên tôi điên cuồng như một chiếc máy phát.
Biết có điều chẳng lành, cơ thể tôi run lên một cơn sợ hãi: “Chạy! Phải chạy!”
Tôi vội mở cửa chiếc xe bằng đôi tay run bần bật, rồi chạy vụt khỏi xe. Mặt đế dày đập với mặt tường những tiếng chua chát, gió phả vào mặt những hơi lạnh cóng khiến tôi run người, chưa bao giờ tôi cảm thấy mình lại nhanh thế này. Thế nhưng, có vẻ thế là không đủ rồi.
Bùm! Ngay thoáng chốc sau khi tiếng nổ rung rợn ấy vang lên bên tai, tôi bỗng thấy mình ở trên không trung cao ngất, còn nửa dưới của cơ thể hoàn toàn tắt lịm như thể người mình đứt đôi. Và cuối cùng, thứ in đậm vào tâm trí tôi phút cuối đời là cái lưỡi hái màu tím to gấp đôi người đang được siết chặt nó, một người phụ nữ với đôi cánh dơi trên hông. Cô ta... chẻ đôi tôi rồi!


0 Bình luận