• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Gà và Đồng Hồ Quả Quýt

Muộn Màng

0 Bình luận - Độ dài: 3,462 từ - Cập nhật:

Mắt lim dim sau giấc ngủ dài, thân uốn éo như một chú mèo lười biếng giãn người. Khuôn mặt bầy nhầy, Miệng chảy ke, vài lọn tóc vào trong miệng nhưng cô vẫn ngủ bất chấp. Nàng cô chúa say mộng ấy chỉ đang chờ ánh nắng tinh mơ mỗi sáng chiếu rọi vào đón mừng cô tới ngày mới.

Khi ánh sáng rọi vào, mắt nhíu chặt, tay lấy gối che đi đã phần nào đẩy cô khỏi tư thế thoải mái. Lăn lội vài hồi, cô bé ấy cũng thỏa hiệp mà ngồi dậy. Dù mắt vẫn khép, miệng ngáp vài hồi, tay chân vẫn như một lẽ thường tình mà lết ra khỏi giường để kéo rèm lên.

Tưởng chừng sẽ tĩnh lặng như giang phòng ngủ thì bên ngoài lại náo nhiệt tiếng kẻ buôn người bán. Theo sau là tiếng bô xe gắn máy xưa khởi động nẹt ầm ầm xen lẫn tiếng còi inh ỏi. Mắt chưa kịp mở thì mũi đã đánh hơi được một hương của quầy đồ ăn bên đường mùi sả, mắm ruốc, sa tế… Hình như nó là nồi nước lèo của một quán bún bò thì phải.

Khi mở mắt ra, miệng có phần há hốc trước cảnh tượng bình dị này. Cảnh cứ ngỡ đã nằm sâu trong tâm trí cô, một lần nữa được chứng kiến lại, không cao siêu hay hào hùng, chỉ là sinh hoạt đời thường nơi phố phường.

Ngước vào lại trong phòng, vẫn là nó một căn phòng với tông màu xanh dương nhưng nổi bật khi này lại là mảnh giấy trắng cùng một cái đồng hồ quả quýt thời xưa nằm trên giường. Thu bước lại mở tờ giấy ra đọc.

Hãy bấm mà nghĩ tới nơi Thu muốn về. Nó sẽ đưa cô về nơi Thu cần tới trong một ngày.

Thu đọc xong, bĩu môi, tay vò tờ giấy mà ném đi vào trong góc trước khi ngồi lại lên giường. Tay cô quơ quơ một hồi thì nhặt lấy chiếc đồng hồ quả quýt trong tay mà giơ lên cao ngắm nghía. Một cảm giác đầy hoài niệm như thể nó là một vật bất ly thân nhưng cô chẳng thể nhớ nỗi nó từ đâu ra, miệng thì vẫn lẩm nhẩm lời gà nhắn.

“Nơi mình cần về sao? Chỉ là… một ngày thôi sao?”

Những suy nghĩ vu vơ ngăn lại những lời trách móc, thay vào đó là những điều cô muốn làm. Tay đặt lên trán miệng thở một hơi dài vì chẳng biết phải làm gì đầu tiên. Tuy nói là có cơ hội để trở về nhưng đâu đó trong đầu vẫn còn ám ảnh kí ức khi xưa. Hình ảnh chàng trai năm đó tươi cười đã bị xóa nhòa trong vũng máu, cả khuôn mặt người bà cô từng thân thiết nhất cô đã chẳng thể nhớ nổi. Chẳng biết cô đã ở thế giới gà bao lâu rồi.

Mà giờ than thở cũng chẳng được gì, bỏ đồng hồ quả quýt vào trong túi áo. Thu lúc này đốc thúc bản thân vực dậy tinh thần mà đi gặp lại bọn họ. Bỗng có tiếng mở chốt cửa từ phía bên ngoài. Ngước nhìn qua thì thấy một cặp đôi nam nữ trung niên, khuôn mặt có phần hốc hác đầy ngỡ ngàng trước sự hiện diện của Thu. Người phụ nữ ấy môi mấp máy chậm rãi thốt lên.

“Thu…?”

“Mẹ…Ba…”

Những người thầm lặng hỗ trợ phía sau cô, bọn họ luôn mang lại cảm giác ấm áp đối với Thu. Cảm giác ấm áp ấy từ trong lòng lẫn bên ngoài, nhưng có lẽ cô chẳng nhận ra đến khi chạm vào mặt cô mới biết, thứ cảm giác ấm nóng ấy lại là lệ rơi. Cô bỗng khựng lại trong chốc lát, mặt ngước xuống nhìn vào cổ tay đang giàn giụa nước mắt rơi lên. Khi này mẹ cô liền chạy lại ôm thật chặt, còn ba cô chỉ đứng ở đằng sau mà tay có phần siết chặt, ráng ngăn đi những giọt lệ rơi.

Chẳng mấy chốc, Thu cũng dần bình tĩnh lại mà ngước nhìn người mẹ đã già đi. Tóc bà đã bạc đi phần nào, nhưng bà ấy vẫn giấu đi tất cả sự mệt mỏi sau nụ cười hiền hậu, dịu dàng mà xoa lấy khuôn mặt của cô.

“Là con thật sao? Sao con về đây vậy?”

“Con về đây thăm mọi người vài hôm ấy mà.”

Nói tới đây, cô ngước nhìn ra người đàn ông đứng trước cửa, khoanh tay nhìn hai mẹ con mà nở nụ cười đầy thỏa mãn. Thế là cô liền chạy ra ôm lấy người đàn ông ấy, so với cô như một người khổng lồ luôn quan tâm và chở che. Cô nhớ lắm, nhớ cảm giác dịu dàng của mẹ, nhớ sự che chở và cưng chiều của cha.

“Con nhớ hai người lắm.”

Dù vậy, Thu vẫn cảm giác thiếu đi một người. Cô đẩy cha mình qua một bên nhìn ra phía hành lang, mắt ngó trước sau nhưng mà chẳng thấy người đó.

“Mẹ ơi! Bà ngoại đâu rồi?”

Nghe vậy, mẹ cô qua mặt đi chỗ khác như có phần lảng tránh, hai tay nắm chặt lấy ống quần. Chưa kịp hỏi tiếp thì ba cô đã đặt bàn tay thô kệch của mình lên vai Thu mà nói.

“Hay là con xuống dưới nhà ăn cơm chung với ba mẹ đi. Con trở về cũng đúng lúc mẹ con mới nấu xong cơm.”

“Ưm! Được ạ! Để con đi xuống dọn chén ra.”

Không để ba nói tiếp, Thu liền xoay người chầm chậm bước đi. Tuy hồn nhiên là vậy, nhưng cô hiểu chứ, những hành động né tránh ấy.

Bà cô đã mất rồi.

Xuống phía dưới tầng trệt, căn nhà có vẻ âm u hơn những gì cô nghĩ. Phòng khách đóng cửa kín như bưng, đèn cũng tắt tối um, chỉ len lỏi ánh mặt trời chiếu từ ngoài vào một góc bàn thờ nhà cô.

Ở phía trong bếp, có một chiếc cẩm thạch ở giữa phòng và như bọn họ nói, mâm cơm được dọn ra đầy đủ có món mặn món rau, có ba chén cơm đã chuẩn bị đầy đủ. Thu khi này vừa cười vừa áy náy nhưng vẫn hít một hơi ổn định cảm xúc lại trước khi ngồi vào một chỗ trên bàn ăn.

Mắt không người đảo quanh nhìn, khi này mới chú ý tới một tấm lịch trên tường, trong một góc nhỏ ấy ghi năm trên đó. Càng chứng thực điều mà cô nghĩ, cô cắn chặt môi để trấn an bản thân mà ngước nhìn cầu thang chờ đợi ba mẹ xuống ăn.

Sau đó, Thu thấy ba mình hối hả chạy xuống mắt đảo quanh như tìm kiếm thứ gì đó cho tới khi nhìn thấy cô mới thở phào một hơi mà ngồi lên ghế.

“Mẹ con cảm thấy mệt trong người nên chắc chỉ có hai chúng ta ăn thôi.”

“Dạ”

Nói rồi cô cầm đũa lên mà ngồi ăn trong khi ba cô chỉ ngắm nhìn mà thở dài một hơi.

“Ba ơi? Sao ba không ăn?”

“Ba khi nãy nhậu với đồng nghiệp nhâm nhi chút mồi nên no rồi. Con cứ ăn đi.”

“Dạ.”

Chẳng biết phải nói gì thêm, Thu khi này cầm đũa đẩy một nắm cơm trong chén vào miệng. Lúc đó cô mới nhận ra, có những điều gặp khi sống ở cuộc đời càng lâu, cô lại bỏ lỡ nhiều điều khi còn trẻ như nắm cơm trong miệng cô. Khi xưa nuốt nhanh cô chẳng bao giờ cảm nhận được vị của từng chén cơm vội vàng khi còn sống.

Ngọt quá.

Cho tới khi nhìn lại, chén cơm đã chẳng còn hột nào, món ăn trên bàn cũng đã vơi đi một nửa. Cô ngước nhìn lên ba vẫn đang ngắm nhìn cô với một nụ cười hiền hậu, tay giơ lên xoa lấy một bên má của cô mà cười nói.

“Con à. Con đi vậy có biết mẹ lo cho không?”

Thu nghe vậy, mặt cô ủ rũ xuống. Nhưng vẫn hít một hơi thật sâu mà đáp lại.

“Ba à. Con chỉ về đây trong hôm nay thôi rồi sẽ đi tiếp. Con không làm phiền hai người quá đâu.”

Nghe vậy, ông ta chỉ thở dài mà nhìn về phía bàn thờ khi này ánh nắng ban mai đã chiếu rọi qua những kẽ hở để lộ ra phần con lại của bàn thờ. Vẫn là những bức hình ông bà tổ tiên cô, khi này lại có hai khung hình được đặt gần lưu hương lại chính là cô và bà của mình.

Cô ngước mặt nhìn lên, nụ cười khi cô vẫn còn hồn nhiên và người bà tìm thấy bình an sau nhiều năm khó nhọc. Có lẽ cô sẽ không còn được thấy nó nữa, chỉ khi những khoảnh khắc ấy trôi qua là lúc mà cô nhận ra nó quý báo tới nhường nào.

Việc cô đã chết thì không cần bàn cãi, vì bản thân cô nhận thức rõ về điều này. Dù sao cũng đã nửa năm trôi qua kể từ khi cô mất.

Còn bà cô. Có lẽ cô cũng chẳng còn cơ hội để gặp được nữa.

Ngước nhìn về phía người cha đầy u phiền cô chẳng biết phải làm gì. Vì đối với họ, có lẽ cô như một linh hồn chưa được siêu thoát, mẹ cô vì lẽ đó chắc đã nhốt mình trong phòng. Tuy ước muốn cô trở lại, nhưng bọn họ hiểu điều luân thường. Vì vậy ba cô cũng chỉ thở dài mà hỏi.

“Không biết khi nào con định đi dị?”

Khi thấy ba cô hỏi câu đó, Thu nhận thấy mắt ông ấy đã ươm ướt nhưng vẫn cố giữ vẻ chững chạc. Càng nhìn cô mới nhận ra ông ấy đã trải quá nhiều nỗi đau, chẳng rõ khi bàn tay thô kệch ấy có thêm phần thô ráp không.

“Con không biết nữa.” Thu tiến lại ôm lấy cha. “Con chỉ mong hai người có thể sống tiếp sau khi con đi thôi.”

Đáp lại lời ấy, ba cô cuối cùng cũng ôm lấy Thu. Cả hai ôm nhau trong im lặng, vì chẳng lời nào để có thể nói hết ra. Cảm xúc của kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh hay cảm xúc nhớ nhung của đứa con xa quê.

Cuối cùng, Thu cũng đẩy ba mình ra mà cười.

“Con đi đây.”

“Ừ! Nhớ chào bà giúp ba.”

“Vâng ạ.”

Cô sau đó mở ra cánh cửa chính ra khỏi nhà. Khi này ánh sáng từ bên ngoài rọi vào lóa cả mắt ba cô.

“Tạm biệt ba nha.”

Vừa bước ra ngoài, cô chợt thấy hình bóng của chàng trai đầy quen thuộc vượt qua cô. Khi nhìn lại, bóng hình ấy lại biến thành một người xa lạ, nhưng nó gợi nhớ tới chàng trai ấy. Khi này cô mỉm cười vì đã có quyết định trong đầu.

Tới địa điểm tiếp theo, Thu ngước nhìn vào bên trong. Một căn nhà vàng mái ngói đỏ hai tầng được bao quanh bởi bức tường màu trắng sữa. Cô đứng trước cửa rào phía ngoài nhìn vào bên trong mà đầu ùa về kí ức khi xưa.

Bất chợt cô nghe thấy tiếng gọi trong kí ức khi đó.

“Đứng lại Thu! Nghe tớ nói đã!”

Hai bóng hình lướt qua cô ở phía sau lưng, ngước nhìn theo. Những mảnh ký ức vụn vỡ trong mắt cô lại hóa chân thực đến thế.

“Ơi kìa! Thu đấy sao?”

Quay mặt nhìn về bên phải, cô thấy một người phụ nữ trung niên, tay xách hai bịch rau quả. Với khuôn mặt hiền hậu, tóc buộc gọn gàng lên cao. Không ai khác là mẹ của người cô thầm thích.

“Lâu rồi dì không thấy con. Dạo này con khỏe không?”

“Vẫn khỏe dì dạ.”

“Con có muốn vào nhà cô chơi không?”

“Vâng ạ.”

Khi cánh cửa rào được mở ra, những mảnh hồi ức trong cô như được sống lại khi men theo con đường. Chẳng hiểu sao cô cảm nhận được một bóng hình một người thanh niên như thể vừa lướt ngang cô, đâu đó cũng có hình bóng của cô vẫn còn hồn nhiên vui đùa.

Vào trong nhà, vẫn là căn nhà đó, là cảm giác đầy hoài niệm đó nhưng giờ đây chỉ đầy kỉ ức tiếc nuối vì đã rời đi.

“Dì ơi. Trung đâu rồi ạ?”

Dì ấy đi cất đồ ăn thì bỗng khựng trong chốc lát rồi lại tiếp tục cất đồ.

“Nó ở trên lầu đấy. Để cô cất xong đồ rồi lên.”

Thu nghe vậy cũng chỉ biết đứng trước lối hành lang vào nhà, ngắm nhìn từng mảnh kí ức trong đầu chạy vụt qua. Đâu đó cô thấy một đứa trẻ con chạy từ phía trong bếp ra.

“Thu ơi! Bà trốn đâu rồi?”

“Ở đây nè! Đố ông tìm được đấy.”

Nhìn thấy chàng trai bé bỏng ấy cô bỗng chốc nở nụ cười mỉm. Hình ảnh khác hiện lên khi theo sau cậu ấy là bóng hình cô thời cấp một nhỏ nhắn và đáng yêu, cô ấy khi đó cũng đội chiếc nón thuyền trưởng quá cỡ mà ưỡn ngực nói.

“Cậu coi đi, tớ sẽ trở thành một người nổi tiếng và vĩ đại. Ai nhìn cũng sẽ phải nể hết.”

“Không đâu! Tớ mới là người nổi tiếng để bảo vệ cậu!”

“Ai cần cậu bảo vệ chứ! Hứ!”

Những kí ức sau đó dần phai đi khi Thu nghe thấy tiếng bước chân của dì. Cô ngước lên nhìn mới thấy, đôi mắt cô ấy có phần đỏ ửng, người thì cũng có phần tùy tụy giống ba mẹ cô. Có vẻ thời gian đã không nương tay với bất kì ai. Dù vậy, nụ cười hiền từ ấy vẫn còn đó, chẳng thay đổi sau bao năm.

“Chúng ta lên lầu nhá.”

Thu gật đầu, cả hai cùng bước lên bậc thang, tới căn phòng nằm ở cuối hành lang, nơi bao kỉ niệm đẹp khiến cho cô phấn chấn xen lẫn hồi hộp. Nhưng ngược lại với những gì cô mong đợi, trong căn phòng ngủ ấy. Nơi đó giờ đây đã hóa thành bàn thờ. Cũng là nụ cười hiền hậu ấy, khoảng thời gian đẹp nhất của cậu ấy.

Điều này khiến cho Thu bỗng chốc cứng đơ cả người, còn mẹ Trung chỉ lẳng lặng đi tới kệ lấy ra hai cây nhang và đốt lên. 

“Trung à! Bạn con tới thắp nhang cho con nè.”

Nói rồi dì ấy đưa cho Thu một cây nhang cười nói. “Hai đứa cứ nói chuyện đi, cô ra làm chút việc.”

Nói rồi dì ấy quay người rời đi, chỉ còn Thu đứng cùng cây nhang khi này. Cô ngước mắt nhìn nụ cười ấy, một thời cô từng xao xuyến nhưng lại ngập ngừng nên đã chẳng còn cơ hội được thấy nữa.

Cô vẫn nhớ chứ, nhớ tới nỗi đau của cậu khi ấy. Lúc cô đã từ chối cậu, cảnh cậu ấy máu bê bết cầu cứu vẫn còn ám ảnh trong đầu cô. Bản thân cô rõ nhất cậu ấy đã chết, chỉ là cô vẫn mong chờ, hi vọng gà sẽ đưa cô tới một thời điểm mà cả hai có thể ngồi lại nói chuyện. Nhưng giờ đây chỉ còn lại sự muộn màng.

“Xin lỗi nhé! Mình tới trễ.” Cô cầm nhang cắm lên, khi rút tay về thì thấy có giọt nước rơi trên tay. Khi này cô mới sờ lên khuôn mặt. “Mình đang khóc sao?”

Thu liền lấy tay cố lau đi những giọt lệ rơi nhưng chẳng tài nào ngăn được. Vì những nỗi đau mà cha mẹ cô phải trải qua. Vì người bà mà cô mong mỏi được gặp lại giờ đây cũng chẳng còn. Và rồi người mà cô từng muốn ở bên cả đời, muốn được cậu ấy yêu thương.

Ấy thế mà cô lại từ chối nó, cô hối hận lắm. Chỉ vì sự ích kỉ của mình mà cô đã đánh mất đi tất cả. Thân người cô ngã khuỵu xuống sàn, cô ngồi ôm mặt khóc thút thít.

Sau một lúc ổn định lại, cô đi ra ngoài thì thấy dì ấy đang ngồi ở ngoài phòng khách như thể chờ đợi.

“Con có phiền nếu chúng ta cùng nhâm nhi chút điểm tâm không? Đã lâu rồi không có khách tới đây thăm nhà cô.”

Nghe vậy, Thu mỉm cười gật đầu.

Cả hai ngồi lẳng lặng nhâm nhi ba món bánh kẹo trên bàn, Thu ngồi cầm lấy chiếc bánh quy trên dĩa, cầm hai tay mà gặm như một chú chuột đang ăn vụng. Điều này khiến cho dì ấy thả lỏng đi đôi phần mà cười dịu dàng, tay nâng tách trà lên uống.

Tuy là bánh quy đã phần nào xoa dịu đi cơn đói, nhưng nó lại làm cho Thu gợi lên những ký ức khi cô cùng với Trung ngồi làm bài tập về nhà cùng nhau. Dì ấy khi đó cũng bưng ra một mâm bánh kẹo như thế này khiến cho cả hai đứa khoái chí nhảy cẫng lên.

Những hồi ức ấy làm Thu càng thêm áy náy, cô không biết mình phải đáp lại ân tình này như thế nào. Ngoài điều đó ra, cô vẫn luôn canh cánh trong lòng về câu hỏi tại sao. Tại sao Trung lại mất.

“Con cảm ơn vì dì đã chiêu đãi.” Thu mở lời. “Đã rất lâu rồi con mới tới lại nơi này.”

“Đã hơn năm năm kể từ lần cuối cô thấy con rồi nhỉ…” Nói rồi cô ấy ngước mặt lên nhìn về phía cửa sổ. “Cho tới buổi chiều thì cô mới được công an phường báo tin. Thằng bé đã bị một chiếc xe tải tông trúng ở gần bệnh viện khi đi thăm con. Vì khi đó con mới tỉnh lại nên dì cũng chẳng dám tới thông báo với con.”

Nói xong, dì ấy lấy mu bàn tay mình mà lau đi giọt nước mắt kìm nén theo những cơn nấc lên ngăn cho mình xúc động. Mặc dù đã ráng ngưng, nhưng những tiếp nước nghẹn ngào vẫn vang vọng trong ngôi nhà yên tĩnh ấy. Chẳng biết bà ấy phải chịu đựng trong bao lâu. Quả là một người phụ nữ mạnh mẽ.

Thu nhẹ nhàng đặt chiếc bánh trên tay xuống mà tiến lại nắm lấy tay của bà ấy. Mắt ngước vào mặt bà ấy mà nói.

“Thật ra dì ạ. Con cũng rất nhớ cậu ấy.” Mặt cô cúi xuống. “Nếu không phải vì con có lẽ cậu ấy đã không phải mất. Nếu như… con khi ấy không ở trong bệnh viện, có lẽ cậu ấy đã có thể sống lâu hơn.”

Chợt Thu được dì ấy ôm vào lòng mà an ủi.

“Đó không phải lỗi tại con. Mọi sự đã xảy ra thì hãy cho nó qua đi.”

Nghe vậy, nước mắt cô không người tuôn trào ra. Cô một lần nữa lại khóc lớn, khóc để trút đi mọi muộn phiền, khóc để tiễn biệt người nơi phương xa.

Hẹn cậu ở kiếp sau.

Mặt trời dần chìm vào trong giấc ngủ, Thu khi này cũng rời bước khỏi nhà của Trung. Theo sau là mẹ Trung đứng đó đầy lo lắng.

“Con đi về vậy liệu có ổn không?”

Thu ngoái lại phía sau mà nơi một nụ cười rạng rỡ. 

“Không sao đâu dì! Nhà cũng gần, bắt xe thì phiền dì lắm.”

Nói rồi cô rảo bước theo con đường về. Tay bỏ vào trong túi, chợt cô nhận ra chiếc đồng hồ quả quýt. Chiếc đồng hồ ấy giống với thứ đã gắn chặt tình cảm giữa bà và ông cô khi xưa. Vì nó cũng giống như cô một thứ chan chứa bao kỉ niệm vui xen lẫn buồn đau, vậy nên cô càng phải trân trọng nó, lưu lại những kỉ niệm mà bao người đã quên, cô muốn đắm chìm vào trong những hồi ức ấy.

Tay Thu bấm vào đồng hồ mà thầm nghĩ.

Ước gì mình có thể trở về thời điểm ấy. Khi mọi chuyện chưa từng xảy ra.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận