• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Một ngày trôi qua

Một ngày của Gà

3 Bình luận - Độ dài: 2,649 từ - Cập nhật:

Tích tích tích tích.

Tiếng đồng hồ điện tử kêu inh ỏi trên chiếc tủ gần giường.

Cô gái nằm trên giường nhíu mày, trở nên khó chịu mà lật người lại mặc cho tóc mái che hết nửa khuôn mặt. Cô vẫn vươn tay ra đập vào đồng hồ, chấm dứt đi tiếng đồng hồ điện tử đầy khó chịu mà quát:

“Đừng làm phiền tôi cưới với hoàng tử trong mộng.”

Xong, cô lật người lại ôm lấy cái gối ôm mà thì thào.

“Hoàng tử ơi! Em tới với chàng đây!” - Nói rồi cô thơm gối ôm tới tấp.

Tích tích tích.

Một lần nữa cô lại cố vươn tay ra đập vào chiếc đồng hồ ngày càng mạnh hơn. Nhưng tiếng kêu ấy vẫn cứ inh ỏi không ngừng. Nên cô ấy cuối cùng cũng chịu ngồi bật dậy ngó sang cái đồng hồ.

Cô dụi dụi mắt mình rồi nhìn xung quanh gian phòng phủ lên màu hồng. Ngước mắt một hồi thì cũng tìm thấy cái nguồn âm bên dưới chiếc mũ xanh dương đậm dưới đất đang di chuyển vòng vòng.

Với chút băn khoăn, cô liền giơ tay nâng chiếc mũ của mình từ từ lên. Từ trong đó, một bàn chân màu vàng cam của của loài chim thò ra. Cho tới khi lấy chiếc mũ ra hoàn toàn thì lộ ra một sinh vật màu vàng nổi bật dưới ánh nắng ấm áp buổi sáng. Phía trên đầu có ba cọng lông lắc lư theo từng nhịp. Ánh mắt đen thăm thẳm với chiếc mỏ là nguồn cơn âm thanh khó chịu khi này.

Chích chích chích.

Âm thanh lần này có vẻ không còn khó chịu như khi nãy. Cô gái ấy cười cười nựng má chú  gà ấy mà nói.

“Khâm à! Làm sao mi chui vào trong mũ hay vậy?”

Chú gà ấy không biết do mặt của loài gà đã luôn luôn nhìn như thể muốn xông lên đánh người hay là do bị cô gái ấy nựng má nên đã xông lên vào mặt cô ta đánh luôn.

“Á!”

Chú gà ấy bay thẳng vào mặt cô gái dùng móng mình bám vào mặt, mỏ kẹp tóc một hồi cũng leo được trên đỉnh đầu của Thu mà ngồi an tọa trên đó.

Cô gái kia sau khi xoa xoa chỗ bị con gà cào thì bắt đầu tức giận mà cô bắt lấy nói. Nhưng, mặc cho cô gái ấy đầu có lắc qua lắc lại hay dùng tay phủi xuống, nó vẫn ngồi đó không một động tĩnh.

Cuối cùng cô cũng phải thỏa thiệp mà lôi cái thân mình vào nhà vệ sinh.

Đứng trước gương, cô nhìn bản thân đầy nhếch nhác của mình mà thở dài một hơi. Song cô tay vẫn lấy ra ba món: lược, bàn chải và kem đánh răng.

Một tay cô đưa cái lược lên trên đầu cho con gà mà nói.

“Mi ngồi ở trên rồi thì tiện mỏ ngậm lấy mà chải chuốt lại đi.”

Chú gà ấy với vẻ mặt có chút kháng cự, nhưng một hồi cũng đành phải thỏa hiệp mà bắt đầu chải tóc cho cô. Còn cô ta thì bắt đầu chét kem đánh răng ra bàn chải rồi súc miệng. Làm được một hồi, cô mới cúi người xuống mà tạt nước vào mặt cho tỉnh táo.

Khi nhìn rõ lại, cô mới thấy cái bồn rửa tay đầy mỹ phẩm của mình. Ở phía trên gương dán một bức hình nhóm bạn.

Lòng cô có phần nặng trĩu khi nhớ về một thời, mà tay không khỏi sờ lên bức tranh đó. Cô trút hết những cảm giác nhớ ấy ra ngoài qua một nhịp thở dài, nở một nụ cười nhẹ nhàng đầy bọt kem đánh răng.

“Một thời vui vẻ rồi nhỉ mọi người?”

Con gà đang ngồi ở trên chải thì liền bị Thu túm lấy ném ra ngoài cùng với câu nói:

“Mi đực rựa thì xuống nhà trước đi. Không được nghía trộm tôi thay đồ đâu.”

Con gà bị ném ra ngoài, mặt úp xuống sàn. Chú gà ấy ngước mặt lên nhìn lại cánh cửa nhà vệ sinh đã đóng chặt kia mà không khỏi tức giận trong lòng.

“Ta là đấng tạo nên thế giới này mà ngươi đối xử với ta như thú cưng dị đó. Mọi người trong đây chỉ cần một cú click chuột và delete là đi hết.”

Nghĩ một hồi, chú gà ta cũng đứng dậy hậm hực đi xuống phía dưới.

Tới khi xuống dưới nhà, chú gà ấy lại gặp một cô gái khác có tóc xõa dài ngang lưng với hai bím tóc mỗi bên. Khi nhìn thấy chú gà xuống liền niềm nở mà nói:

“Chú gà đáng yêu của tôi đây rồi!”

Nói rồi cô ấy đặt một tô thốc xuống sàn. Gà nhìn thấy thế nghiến mỏ mình rồi thở dài ăn lấy tô thốc ấy chấp nhận số phận.

Theo sau đó là cô gái tóc ngắn đã mặc lên đồng phục đi học. Cô đội thêm chiếc nón beret, mắt nhắm, miệng ngáp dài không chú ý đường đi xuống cầu thang.

“Chào buổi sáng Thu!”

“Chào buổi sáng Phương…”

Chợt cô bước hụt chân,

Cả người lao xuống như một quả tên lửa, mặt úp thẳng vào cái tô thóc của con gà. Nó nhìn thấy thế thì nằm ngã ngửa ra cười. Thu ngước mặt lên thấy con gà ấy ngồi cười thì tay liền nắm một nắm trong tô mà nhét thẳng vào miệng nó.

“Mày ngon mà cười tiếp đi!”

Phương thấy thế liền chạy tới giật gà khỏi tay Thu.

“Nào nào! Đừng ngược đãi động vật nữa. Ăn hết tô thóc đó chắc kịp thời gian đi học ấy.”

“Ha ha! Chị hài lắm! Mới có 7 giờ à… Khoan! 7 giờ ư! Trễ rồi!”

Nói rồi Thu phủi hết thóc trên mặt mà vội vàng lấy cái bánh mình trên bàn cùng với cặp sách rồi chạy đi thật nhanh, để lại Phương và gà nhìn không biết nói gì hơn. Nhưng nhìn đống thóc trên sàn, Phương có chút thở dài mà nói:

“Thôi gà xử lý hết đống đó đi! Tôi nghỉ đi đây”

Gà nhìn đống thóc trên sàn rồi nhìn Phương mà thầm chửi.

“Ta là nô lệ của bọn ngươi hay gì mà bắt xử hết đống này.”

 Nghĩ là thế, nhưng chú ấy cũng chỉ có thể thở dài chạy đi lấy cái đồ hốt rác và chổi kích cỡ gà mà ra quét từng hạt thóc. Xong rồi chú ấy leo lên bếp ngồi nhìn đống nồi mới chiên trứng làm bánh mì mà không khỏi đen mặt.

“Hai cái người này! Tôi là gà rồi còn ở đó chiên trứng ăn xong lại chẳng dọn dẹp.”

Nói là vậy nhưng cậu vẫn phải dọn dẹp cho hai nàng công chúa này tạo content cho cậu ngồi viết nữa.

Dọn xong bếp, cậu lại lên phòng của Thu. Một màu hồng đầy đáng yêu, khắp tủ với giường đề là thú nhồi bông. Nhưng ở một góc phòng lại có một sự tương phản với phần còn lại.

Tại nơi đó, có một ghế gaming công thái học cùng với một dàn màn hình lắp trên đó là một cái webcam. Dưới bàn là một cái PC gaming với cái bộ giảm nhiệt lòe loẹt màu sắc đang chạy vù vù.

Thấy vậy, gà leo lên dùng mỏ mình ấn vào nút tắt nguồn. Leo lên được cái bàn thì thấy đầy lon nước tăng lực, hộp mì gói các thứ khiến chú ấy thở dài không thôi. Nhưng chú ấy vẫn bắt tay vào làm việc.

Chú ấy xuống dưới kéo một cái bịch ni lông ra rồi để đó. Rồi sau đó lại leo lên ném từ món đồ xuống dần dần.

Sau vài tiếng cuối cùng cũng dọn hết đống rác, xếp lại giường ngăn nắp. Chú ấy đầy mãn nguyện, nhưng nhìn lại đằng sau lưng là túi ra bự hơn chú ấy gần chục lần mà đầy ngán ngẫm. Nên chú ấy liền chạy ra phòng đối diện mà dùng mọi cái để gõ cửa.

“Phương ơi! Dọn cái bịch rác giúp gà với!”

Gõ được một hồi, Phương cũng mở cửa nhanh ra đánh bật con gà vào tường.

“Chết rồi! Quên mất nay có hẹn với Minh!”

Nói rồi cô ấy chạy một mạch xuống lầu, đóng và khóa cửa nhà lại. Gà sau khi tỉnh giấc, nhìn xuống lầu đã khóa cửa mà lòng đầy cay đắng. Nhìn vào bên trong phòng của Phương quần áo ném bừa bộn khắp nơi, gà cũng nằm vật ra luôn không muốn dọn dẹp nữa. Nhưng cậu nhìn xung quanh trong ngôi nhà có phần bừa bộn nên cũng đành dọn dẹp.

Chú gà ấy sau đó đi ra trước cửa sổ nhìn xuống thì thấy thùng rác để gần tường nên chỉ cần ném xuống là được. Nhưng mà đống đó vẫn là quá sức, nên chỉ còn các đem từng món lên, chú ấy nhìn sang bịch rác gần hơn chục món này chắc phải làm thêm vài tiếng nữa mới xong. Chú ấy lụm một hộp mình lên rồi chạy lon ton mà không khỏi than vãn.

“Nặng quá! Mấy người khi về phải biết ơn con gà này đó.” - Nói rồi Gà nhìn bức tường cao trước mặt. - “Giờ thì lên đó kiểu gì đây?”

Sau suy nghĩ đó, gà thử nhảy lên như bình thường thì kết cục mà té sấp mặt và bị cái ly mì đè lên người.

Lần thứ hai thử nâng bên dưới lên ném lên thì bay qua được cái đầu gà trúng tường rồi văng ngược lại qua người gà.

Lần thứ ba gà chết một cái đòn bẩy từ lon nước rỗng và cây thước trên bàn. Chú ấy để ly mình một bên rồi nhảy lên ở bên còn lại. Nhưng nó chỉ làm cho ly mình ngã đổ chứ chẳng đi được bao xa.

“Sao chẳng có cách nào hữu ích cả! Chỉ bày cho thêm đống rác hoi! Mệt quá!”

Chú ta đứng dậy phủi sạch bụi bẩn trên người mình thì chợt nhìn thấy một cái gì đó dài dài dưới giường. Chú gà chạy lại lấy ra thì đó là thước dây dài một mét rưỡi. 

“À! Có cách rồi!”

Chú sau đó đẩy bịch rác gần tường lại, sau đó luồn dây vào quai cầm của bịch rồi leo lên đứng ở bệ cửa sổ kéo lên từ từ. Theo sau nhịp kéo, tiếng sột soạt của bịch di chuyển dần dần lên.

“Cố lên! Sắp tới rồi! Kéo đợt cuối này nữa hoi.

Sau suy nghĩ đó. gà liền hít một hơi thật sâu mà kéo một cú thật mạnh. Nhưng kéo quá sức khiến bịch văng lên trúng đập vào mặt của gà khiến cho chú lẫn bịch ra rơi xuống thùng bên dưới.

Chú ấy sau một hồi chật vật thoát mình ra khỏi bịch rác đè mình thì leo lên đó nằm, bụng nhấp nhô lên xuống theo nhịp thở hồng hộc. Gà nhìn lên mặt trời khi này đã nằm ở trên đỉnh. Có lẽ đã tới giờ trưa rồi, mà giờ vào lại nhà cũng không được nên chỉ có thể tạm thời đi ở ngoài rong chơi.

Nghĩ là làm, gà cuộn cái thước dây lại rồi leo ra khỏi thùng rác mà bắt đầu hành trình của mình.

Bên lề đường, chú đi bộ trong lùm cây bên còn. Những nơi có thể treo, chú gà ấy bước từng bước trên bức tường trắng đầy hình vẽ. Có mấy đứa đang ngồi chơi bài bạc ở trong nhà, gà thấy vậy liền nở nụ cười gian xảo mà hét lớn.

“Công an! Bọn chúng đánh bạc trong đây nè!”

Nghe thế đám người trong nhà hốt hoảng ném hết bài trên tay mà chạy đi. Khiến cho gà ôm bụng mà cười, nhưng chưa bao lâu thì liền bị một trong số họ cầm chổi đánh bay đi.

Tới ngã tư đường chú đứng tay ôm cái thước dây đứng cùng mọi người chờ đèn đỏ. Chợt có một chiếc xe chạy ngang qua tạt nước cống thẳng vào mặt gà.

Tới khi qua bên đường, thấy có người đang ngồi ăn trứng cút xào me bên đường thì chú chạy lại. Người kia ngước lên thì thấy gà mặt nhăn nhó nhìn về người đó như thể cậu ta là tội đồ. Điều này khiến cậu ta đầy ngượng ngùng mà quay mặt đi chỗ khác. Nhưng người đó chẳng ngờ, gà lại hốt một trứng ở trong đó bỏ vào miệng rồi chạy đi thật nhanh khiến cho mọi người ở đó ngẩn ngơ.

Đi được một lúc thì có chiếc giày màu xanh đậm ngăn cản bước chân của chú. Nhìn lên thì thấy Thu đứng đó chống nạnh.

“Khâm à! Sao mi chui ra ngoài đây rồi!”

Nói rồi cô ấy nhấc gà lên, miệng cười mà không khỏi thở dài một hơi.

“Hầy! Xin lỗi nha! Sáng có hơi cộc cằn với mi.”

Nói rồi cô để chú ấy lên vai mình.

“Giờ hãy đưa mi về nhà nào.”

Gà đáp lại bằng một tiếng kêu: “Chích!”

Cả hai từ từ đi bộ dần dần về tới nhà. Gần tới nhà cứ ngỡ mọi sự đau khổ để đây là hết thì gà một lần nữa bị Thu bốp lại mà nói.

“Trước khi vô, phải tắm rửa cho nhà mi đã. Té vào cái thùng rác nào hay sao mà hôi dữ vậy.”

Xong cô bật vòi nước ra mà xịt thẳng vào gà. Chẳng khác nào mấy tù nhân bị vòi áp suất cao xịt vào người cả, gà vùng vẫy trong bất lực.

Sau một lúc, Gà ướt sũng ngồi trên vai Thu, toàn thân thì run rẩy vì dòng nước lại ấy.

Còn cô ấy thì chẳng mảy may quan tâm màlấy chìa khóa mở cửa ra bước vào trong thì thấy vỏ bánh đồ ăn vặt vương vãi khắp nơi, trên bàn đầy rượu bia. Còn Phương đang nằm trên sofa ngủ với bộ đồ đầy hở hang. Chẳng hiểu sao gà lại có một cảm giác rùng mình khi nhìn sang Thu. Cô ấy đang nhìn vào bộ phận phía trước của Phương rồi nhìn lại mình không một gợn sóng nhô ra khỏi áo.

“Cái con não teo ngực khổng lồ kia. Đi chết đi!”

Nói rồi, Thu đạp Phương xuống ghế mà trút hết những uất ức mà mình không có. Còn gà nhìn cái đống hỗn độn trong phòng khác mà ngã khuỵu xuống . Trong lòng thì gào thét.

“Buổi chiều dọn dẹp của tôi đã thành công cốc rồi.”

Và cứ thế một ngày của gà kết thúc theo tiếng thở dài của gà mà chậm ra bước lên lầu mặc kệ bọn họ vào phòng nằm dựa vào chiếc tủ gần giường mà nằm ngủ sau một ngày mệt mỏi.

Một lúc sau, Thu lên thấy gà đã nằm ngủ nên cũng không làm phiền chú ấy nữa mà đi lên máy nhắn cái thông báo:

Dời buổi livestream vào ngày mai.

Làm xong rồi cô đi tắm rửa, vệ sinh cá nhân một chút rồi lên giường đi. Tay để chiếc mũ lên đồng hồ điện tử rồi đắp mềm ngủ.

Tới sáng, tiếng đồng hồ lại kêu lên inh ỏi. Cô vươn tay tắt nó đi, vô tình đánh rơi chiếc mũ xuống đất. Gà giật mình tỉnh giấc liền kêu lên inh ỏi.

Chích Chích Chích

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Nhận xét (Nên xem truyện trước khi đọc)







Ơm... Nếu bỏ qua sự vô tri của câu chuyện và nếu bỏ qua những lỗi vặt vãnh không đáng có (dấu câu) thì chương truyện này vẫn còn một đống điều cần cải thiện. Chỉ với hai ngàn sáu từ thì dung lượng mạch truyện hơi nặng dẫn tới diễn biến mạch truyện bị khá là rush. Ba nhân vật ngoài vẻ rất (rất rất rất) cute ra thì tâm lý và động cơ hành động vẫn chưa được tác giả quá chú trọng. Nói sao nhỉ? Cảm giác tác giả có thể tả hành động kĩ hơn, tô điểm sự cute của 3 nv thêm nổi bật hơn. Nhưng mà, tui lại đánh giá khá cao cách tác giả xây dựng hành động, cử chỉ và thoại nhân vật khá ngộ nghĩnh. Chính điều đó từ khi nào đã tạo nên thương hiệu của Phương, Thu và Gà. Ngoài ra, điểm ấn tượng của truyện chắc chắn là rất (rất rất rất) cute rồi, kèm thêm giọng văn và cách hành văn khá độc lạ với những tiếng "Tích", "Chích" đầu và cuối chương. Thế nhé, mong tác giả sẽ có thể xử lý các lỗi sớm nhất có thể cũng như bổ sung và làm rõ các hành động nhân vật hơn để cho tui thấy rõ ba nhân vật Phương, Thu và Gà cute hột me thật sự nhé!

P/S: Tính ra cũng không định theo dõi đâu... Nhưng cute thế này mà không theo dõi thì đúng là uổng...
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
Cảm ơn bác đã đọc nha. Gà sẽ cải thiện thêm, lần đầu viết truyện ngắn mong bác thông cảm.
Gà sẽ sửa lại sau.
Xem thêm
@Gà Khâm: Không sao đâu bác. Cute là được. Chắc vậy...
Xem thêm