Tóm tắt
Leon đã chết. Nhưng Leon vẫn sống.
Không ai nhận ra sự thay thế. Không ai biết rằng người con trai ấy, ánh mắt ấy, nụ cười ấy. Không còn là người họ từng quen. Kể cả “em”.
Cậu bước vào cuộc sống của người khác như thể đó là định mệnh. Nhưng tình yêu mà cậu nhận được không dành cho cậu. Nó là tàn dư của một ký ức khác, một người khác, một quá khứ mà cậu không thể chạm tới.
Dưới lớp mặt nạ hoàn hảo, Leon bắt đầu mục rữa. Cảm xúc bị bóp méo. Ký ức bị xuyên tạc. Những vết cắt vô hình dần hiện rõ trên da thịt, và máu, dù vẫn đỏ – không còn là máu của cậu nữa.
Cậu không biết mình là ai. Cũng không biết liệu tình yêu ấy có đủ để níu giữ một cái tôi đang tan rã từng ngày. Khi sự thật lộ diện, chỉ còn lại hai điều: máu, thịt.
Còn “em” thì sao?
Em sẽ yêu cậu, dù cậu không còn là chính mình?
-
19/04/2025
-
28/04/2025
-
07/04/2025
-
08/04/2025
-
12/04/2025
-
17/04/2025
-
19/04/2025
-
19/04/2025
-
25/04/2025
-
25/04/2025
-
26/04/2025
-
27/04/2025
-
27/04/2025
-
29/04/2025
-
03/05/2025
-
05/05/2025
-
05/05/2025
-
06/05/2025
56 Bình luận
Cảnh báo spoiler
Chương 1:
"Hơi thở của cô đều đặn nhưng run rẩy"
Tự giải nghĩa, đều đặn nhưng run rẩy trong cùng một câu?
Chương 3:
Xoã xuông=> xoã xuống
"Cô như bước ra từ đêm đông giá buốt, thanh tao và lặng lẽ. Đứng lệch tông với bức tranh ban trưa ấm màu"
Câu này miêu tả được nhưng tự nhiên chấm rồi đứng lệch tông thì kỳ cục. Nó hoàn toàn có thể được nối lại thay vì tách ra như vậy.
Chương 4:
Có một đoạn gọi là Elenia, ta nhớ nó tên eleina.
"Cậu đang tò mò, đánh giá và cảm thán"
Thô kệch và rất là thiếu chất văn học, nói thẳng là chỉ liệt kê. Có thể thể hiện tinh tế hơn.
Chương 5:
Học bỏi=> học hỏi
"cô thậm chí còn không có ý định học chữ vì bản thân cô là một cô nhi": Logic này hơi kỳ lạ với ta. Là cô nhi không đồng nghĩa với việc không muốn học chữ, trừ khi có lý do cụ thể hơn (không có điều kiện, không thấy cần thiết...). Ta nhớ bảo là thường dân chứ không đến nỗi nghèo kiết xác.
"chạy về nơi mà tiếng đánh trận không vang đến tai mình": Câu hơi dài và luẩn quẩn.
".. rút khỏi khu vực gần học viện. Tất cả đều đang chạy đi,". Bản chất nó đã là chạy rồi thì cũng không cần nhắc lại là chạy về chỗ an toàn.
Chương 8:
"Từng nào nhát chém là từng bấy nhiêu những lần Leon muốn gục ngã"=> câu này lủng củng. Có thể diễn đạt lại được mượt hơn.
"Leon không trả lời, ra hiệu chô tách khỏi cậu,"=> typo.
Chương 11:
Có một lỗi lặp lại rất lớn. Ta khuyên ngươi nên kiểm tra lại.
Đến đây là hết 12 chương.
Có một số điểm làm ta khá nghi ngờ.
1) Tính cách của Leon khá là kỳ lạ, hắn rõ ràng là có một linh hồn trưởng thành và chín chắn về mặt tâm lý. Hắn thấy rõ sự độc hại của mối quan hệ với Lylia, hắn luôn muốn thoát ra. Nhưng rồi, hắn lại liên tục bị cô ta giữ lại bằng sự thao túng cảm xúc hết sức đơn giản. Sự giải thích bằng đạo đức hay sợ hãi chỉ là một phần. Sự lặp đi lặp lại của việc nhượng bộ đôi khi khiến quyết tâm của hắn trở nên lỏng lẻo đến khó tin. Nó gần như một sự tự mâu thuẫn cố hữu trong chính Leon vậy.
2) theo ta thấy lilya về cơ bản là toàn tri, cô ta biết mọi thứ. Từ nơi chốn, hành động, cuộc đối thoại của Leon, đôi khi vượt quá logic thông thường. Ta không hiểu? Có lẽ là ta bỏ lỡ cái gì chăng? Nếu cô ta thật sự biết thì biết bằng cách nào? Ta không thấy nhắc đến nhỉ.
3) thế giới có phần hơi vô lý:
Việc Lylia dễ dàng ra vào ktx nam, sự chậm trễ của viện binh trong Sự Cố Vòm Máu, hay việc Rika chấp nhận sự thay đổi của Leon một cách tương đối nhanh chóng. Nó không phải lỗi lớn nhưng ta nghĩ có thể tốt hơn.
4) Vòng lặp, nó làm ta nhớ đến ouroboros.
Trước khi Leon đưa ra lời từ chối cuối cùng, tương tác giữa họ đôi khi rơi vào một vòng lặp: "Lylia thao túng -> Leon khó chịu/muốn thoát -> Leon nhượng bộ vì tội lỗi/sợ hãi -> Tạm ổn -> Lylia lại thao túng. Cái này đọc làm chậm nhịp đi rất nhiều, một hai lần thì không nói, đằng này thì rất nhiều
------
Phải nói rằng nhảy vào thế giới này là một lựa chọn không tồi, có thể tốt hơn nhưng ổn. Nếu ta chưa bị bắt thì sẽ quay lại đây trong tương lai.
Kết lại thì chỉ có vậy. Ta khá thích lilya vì tính cách, sự điên rồ đó làm ta nhớ đến một người phụ nữ....
Oh, bà ta sắp đến rồi nên ông Cửa ta đi trước nhé. Chúc may mắn. Ta đã đọc qua một số tác phẩm của ngươi.
Bạn làm tốt được việc giới thiệu được cái “tinh tuý” nhất của truyện ngay những chương đầu tiên và giới thiệu được cả mâu thuẫn có lẽ là xuyên suốt của truyện. Tuy nhiên, vì định hướng của main không được làm đủ rõ ở giai đoạn đầu này nên ngay khi bạn chuyển cảnh khỏi Lylia thì mị đọc thấy hơi lạc lõng một chút. Thật ra thì đọc tới chương 3 mị cũng bắt đầu cảm nhận được dần rồi nhưng để tới mức đó thì phải chăng bạn đang bắt độc giả đợi hơi lâu?
Hình thức và hành văn không có gì quá đặc sắc nhưng nhìn chung khá ổn, trừ việc bạn hay bị lặp cấu trúc khi viết. Mị nghĩ nó là vấn đề mà bạn chỉ cần đọc lại kỹ hơn sau khi viết xong là có thể khắc phục, nhất là khi vốn từ của bạn mị khá chắc là đủ phong phú cho việc đó. Cách bạn tả cảnh tạo bầu không khí của bạn vẫn khiến mị khá là ấn tượng nha.
Mị cũng phải khen là ít nhất ở mấy chương đầu bạn khai thác một chủ đề nhạy cảm khá khéo và tỉnh táo, cho thấy bạn có nghiên cứu đủ trước khi viết. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là độc giả sẽ không thắc mắc một số logic nhất định của bạn khi đọc (vấn đề liên quan đến kiếm thuật của main). Vấn đề chắc chủ yếu vì bạn đang ngộ nhận hơi nhiều thứ về kiến thức của độc giả mới bước vào đọc chuyện của bạn. Nếu được bạn có thể cân nhắc xem xét lại một số tình tiết xem có thật sự hoàn toàn thoả đáng chưa.
Ciao, Leon và Lylia!
"KHÔNG dao, KHÔNG máu, KHÔNG tiếng gào thét. Chỉ một ánh nhìn, một câu nói cạn lời, đã đủ biến lòng tin thành hoang tàn. KHÔNG chiến trường nào tàn bạo hơn một cuộc đối thoại KHÔNG ông lời. KHÔNG lưỡi dao nào bén bằng khoảnh khắc cậu buộc mình phải ra quyết định, lạnh lùng như thể đang mổ xẻ chính linh hồn mình trên bàn mổ của lý trí mà KHÔNG có thuốc tê"
Điều này có thể ảnh hưởng đến nhịp độ của tác phẩm.Mong bác có sự cải thiện trong các chương tiếp theo để tác phẩm thêm phần hoàn thiện.Yêu bác
Cánh tay gầy ôm cổ đã mỏi mệt,
Nhòe ánh bạc ga giường tựa nền tuyết,
Níu rồi buông lấp lóe đêm khuyết nguyệt,
Tôi thực sự thích câu này vì nó tóm hết cả cái bộ mặt của giáo hội này, đoạn sau thêm vụ tẩy não với rút ký ức nữa thì cứ phải nói là cứ tôn giáo bên Magical Throne Arcana, cái ông thẩm tra viên cũng gây ấn tượng rất tốt tôi hy vọng được gặp lại lão trong tương lai.
Hơn nữa vụ dự án thánh lực của giáo hội với Isaac rõ ràng là giáo hội với quý tộc đang có 1 mối quan hệ nào đó(?) Nếu không thì không đời nào mà họ cho Isaac tham gia 1 thứ như vậy, và cả thông tin từ chap trước, liệu có khi nào nhân tài về phe quý tộc sẽ được đưa cho giáo hội thử nghiệm?