• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01: Ánh Sáng và Bóng Tối của Mana

Chương 9: Khi Vùng Đất Tan Chảy Và Những Tiếng Thét Vang Dội

0 Bình luận - Độ dài: 3,715 từ - Cập nhật:

Đêm ấy, trong căn phòng hẹp của một ngư dân tại cảng biển Kinh Đô Gravdal, những ngọn đèn dầu leo lét vẫn chưa tắt. Trời rạng sáng nhưng sương mù dày đặc chưa chịu tan, hắt lên không khí thứ ánh sáng xám xịt. Người dân quanh cảng phần lớn đã yên giấc, chỉ còn một số ít kẻ mưu sinh, loay hoay trên những con thuyền nhỏ để chuẩn bị chuyến ra khơi. Mùa này, luồng cá đang di cư, và họ mong kiếm được mẻ lớn sớm nhất để kịp phiên chợ sau bình minh.

Thế nhưng, khi còn chưa đặt chân xuống mạn thuyền, vài bóng người ở chòi canh xa xa đã phát hiện những cột hơi nước kỳ lạ xuất hiện tít ngoài khơi. Lúc đầu, chẳng ai hiểu chuyện gì đang diễn ra, có người nghĩ đó chỉ là ảo ảnh hoặc một dải sương đậm hơn bình thường. Nhưng linh cảm mách bảo những kẻ lão luyện rằng, dải sương mù kia không hề tự nhiên. Và rồi, chỉ không lâu sau, một nhóm ngư dân hốt hoảng nhận ra rằng lớp sương ấy tựa hồ đang bốc lên, chứ không phải trôi ngang như sương biển. Cứ mỗi khoảng mười giây, làn hơi nước lại thoát ra một cách bất thường, như thể có một thứ gì đó sống động đang thở ra và hít vào.

“Quay vào bờ! Quay vào bờ ngay!” – Một người canh gác hét lên từ ngọn tháp nhỏ ven cảng. Những ngư dân lo sợ, vội kéo neo, chèo thuyền trở lại bến. Còi báo động cũ kỹ được thổi liên hồi, làm xáo trộn không gian yên ả. Lần đầu tiên trong nhiều tháng, kinh đô cảng Gravdal phải đối mặt với nguy cơ chưa rõ hình dạng.

Tiếng còi thúc giục, những chiếc thuyền đang ra khơi dừng lại. Một số thủy thủ già nhìn qua kính viễn vọng, khuôn mặt họ dần tái đi. “Quái lạ thật, đám sương kia tự bốc lên! Nó không phải là khói, không phải hơi nước thông thường… có lẽ… có lẽ là thứ gì đó đang tỏa nhiệt…”

Một người vừa đặt ống kính xuống đã hét: “Nó… nó có màu đỏ cam! Chẳng lẽ là dung nham? Không thể nào, ở đây đâu có núi lửa?”

Mọi người bàn tán, các ngư dân xuống thuyền lũ lượt kéo nhau trở lại bờ, ai nấy cũng nơm nớp bất an. Giữa bầu không khí hoang mang, vài người phụ nữ nắm tay nhau lo sợ, còn trẻ con thì được bế vào nhà.

Chẳng bao lâu, lớp “hơi nước” kia ngày càng rõ dần. Lúc này, các cư dân ở mũi cảng Gravdal đã kịp leo lên nơi cao để quan sát. Nhiều kẻ nín thở, không dám tin vào mắt mình: đằng xa, trong màn sương nhàn nhạt, có vẻ như xuất hiện những gai nhọn khổng lồ, phát ra thứ ánh sáng đỏ cam, nhấp nháy trong bóng tối. Chúng xòe dài, chĩa thẳng lên như lưng cá vẩy gai, liên tục bốc hơi sùng sục mỗi khi chạm vào nước biển. Và rồi, chúng đang… di chuyển.

“Ai đó hãy báo cho thành phố!” – Một người hét lên, giọng khản đặc vì hoảng hốt. “Thứ này… không, cái thứ khổng lồ ấy… nó tiến về phía bờ!”

Thông tin ấy được truyền đi nhanh chóng. Chuông báo động của cảng rung lên liên hồi, tiếng chuông kim loại vang vọng khắp các con phố lát đá. Bên ngoài, đêm tối vẫn bao trùm, song nỗi sợ hãi khiến người dân không thể ngủ yên. Từng gia đình vội vàng thu dọn đồ đạc, chở nhau đi bằng xe ngựa, hoặc đi bộ loạng choạng trong đêm, cố chạy thật xa khỏi cảng.

Trời dần hửng sáng, gió lớn thổi táp vào bờ, những đám mây trôi là đà thấp. Và ngay lúc ấy, cái “khối gai nhọn màu đỏ cam” – giờ đã tiến rất gần đến bờ – bộc lộ hình dạng thật. Đó không chỉ là vài gai lưng, mà là cả một con quái vật khổng lồ, cao phải vượt xa những tầng mây thấp nhất. Từng khối cơ bắp gân guốc, da trông như đá phun trào, lấp lánh vân đỏ rực, liên tục tỏa hơi nước sôi sùng sục vì tiếp xúc với nước biển.

Cảng biển Kinh Đô Gravdal vốn luôn tấp nập tàu bè, giờ tan hoang. Những người còn đủ bình tĩnh để quan sát cũng phải vã mồ hôi hột trước cảnh tượng không tưởng: mỗi bước tiến của con quái khiến nước biển sôi lên khủng khiếp, thủy triều rút ra xa rồi lại đổ dồn trở lại, như thể đang phô trương quyền lực của kẻ thống trị đại dương. Thỉnh thoảng, quái vật hé lộ cái hàm lớn kỳ dị, mỗi lần như vậy, hơi nóng phả ra khiến không khí xung quanh đảo lộn, nhiệt độ dường như tăng vọt đến mức những tấm gỗ lát trên cầu tàu bốc cháy, hay tan chảy theo đúng nghĩa đen.

Nhiều người tận mắt thấy một nhóm ngư dân không kịp chạy đã ngã khụy giữa lối đi, la hét trong tuyệt vọng. Nhiệt độ quá khủng khiếp khiến quần áo họ biến dạng, da thịt phồng rộp, tan ra chỉ trong khoảnh khắc. Cảnh tượng vô cùng khủng khiếp, lẫn với tiếng gào khóc thảm thiết.

Khi chân của quái vật chạm hẳn vào khu vực bờ biển, hàng loạt công trình ven bờ bắt đầu bốc hơi ngay trong nháy mắt. Những hòn đá nền cảng, vốn được lát bằng đá cứng, cũng nứt toác. Nhiều đoạn đá tan chảy thành dòng lỏng đỏ rực. Không ai dám đến gần, bởi chỉ cần trong phạm vi vài trăm mét quanh quái vật, sức nóng khôn tả đã khiến gỗ, sắt, thậm chí cả những bức tường đá xi măng đều biến dạng.

Một cậu bé, không rõ vì sao vẫn còn lang thang giữa phố, dường như lạc mẹ, run lẩy bẩy. Mắt cậu mở to vô hồn, trước mặt là khung cảnh tan chảy tán loạn. Chỉ giây sau, cậu kịp hét lên một tiếng đứt quãng, trước khi cơ thể cậu chuyển dần sang màu đen sạm, rồi tan biến trong làn khói xám xịt.

Những người dân khác đứng cách xa, trên các ban công của các tòa nhà cao tầng, đồng loạt bật khóc nức nở. Cảnh đứa trẻ biến mất trong cơn ác mộng nóng rẫy in hằn trong trí óc, khiến họ tuyệt vọng buông rơi hành lý, dẫm đạp lên nhau mà bỏ chạy.

Nhà vua của Gravdal, một Thức Tỉnh Giả hạng S, cùng đoàn tùy tùng đã kịp leo lên lưng những con rồng chiến, hộc tốc bay ra khỏi kinh đô. Tiếng vỗ cánh rào rạt của lũ rồng hòa lẫn với âm thanh gầm gừ của chúng. Bầu trời lóe sáng từng hồi, khi các Thức Tỉnh Giả khác nhau thử phóng phép tấn công vào quái vật, mong cản bước nó tiến sâu hơn. Nhưng mọi đòn đánh đều bị sức nóng kinh khủng kia hóa giải.

Có người tung ra Phong Ma Pháp, hòng hất nước biển dập tắt ngọn lửa, nhưng vô ích. Nước bắn vào người quái vật, lập tức bay hơi, tỏa ra đám hơi nước đặc quánh. Có kẻ dùng Băng Ma Pháp, hy vọng đóng băng con quái. Song, băng chưa kịp hình thành đã tan chảy.

Những mũi tên lửa hay hỏa tiễn, hỏa ngục… tất cả đều trở nên vô nghĩa. Con quái vật to lớn đến mức mọi đòn tấn công chỉ như gãi ngứa. Mỗi nhịp bước của nó đều tạo ra địa chấn, rung chuyển từng mảng đất đai, nhà cửa.

Tại hoàng cung, các quan chức cao cấp cũng theo chân nhà vua, chất đồ lên rồng hoặc các phương tiện bay đặc chế, bay khỏi kinh đô, bỏ mặc dân chúng lầm than phía dưới. Có tiếng la ó, phẫn nộ, nhưng không ai có thể ngăn họ. Đám đông nhìn những con rồng khuất bóng trong ánh nắng ban ngày, trong khi quái vật, giờ đã lừng lững giữa phố, băng qua các công trình kiến trúc, biến tất cả thành tro.

Giờ đây, cái bóng khổng lồ của sinh vật phủ xuống Kinh Đô Gravdal. Kẻ nào còn ở lại hoặc chưa kịp chạy, dường như hiểu rằng họ khó lòng thoát khỏi sự hủy diệt. Con quái vật gầm lên, âm thanh vọng xa hàng dặm, xé tan những mái nhà, làm vỡ toang cửa kính, cuốn phăng những hạng mục công trình.

Một nhóm phóng viên của “Ma Cụ ghi hình” – loại pháp cụ tương tự máy quay hình – đang cố tường thuật diễn biến, ẩn náu trong một tòa nhà cao tầng bằng đá. Ống kính quay cận cảnh những gai nhọn nhô ra khắp lưng quái vật, đỏ rực và có vân như dung nham. Da thịt nó, nếu có thể gọi là “thịt”, thì cũng mang màu xám đen, gân guốc, bốc khói hầm hập.

Có lúc, sinh vật hé miệng ra, để lộ một cái hàm to lớn, bên trong lại có một chiếc miệng nhỏ hơn, cũng gào rống. Âm thanh kinh dị ấy chồng lớp, nghe tựa như những hồn ma la hét giữa địa ngục. Người phụ nữ cầm Ma Cụ ghi hình thảng thốt bật khóc:

— “Đó là… một trong những sinh vật lớn nhất thế giới… trời ơi… nếu bạn đang ở gần kinh đô… làm ơn rời đi… tôi… tôi không thể tiếp tục nữa…”

Tiếng nức nở cắt ngang lời tường thuật, cô nghẹn ngào:

— “Tôi… tôi còn phải quay về với gia đình…”

Và rồi, hình ảnh rung lắc dữ dội khi quái vật bước ngang qua. Cả tòa nhà họ trú ẩn rung chuyển điên cuồng. Màn hình Ma Cụ mờ đi, những tiếng va đập kèm tiếng la hét đầy kinh hoàng.

Bên ngoài, cảnh tượng ngày càng rợn ngợp: con quái vật giẫm lên công viên trung tâm, nơi có một hồ nước nhân tạo. Chỉ trong tích tắc, nước hồ bốc hơi hoàn toàn, khói trắng bốc lên tạo màn sương dày đặc. Những hàng cây cổ thụ biến thành cột lửa, gốc cây tan ra, đổ rạp xuống, rồi chuyển thành tro mịn chỉ sau vài giây.

Có nhóm binh sĩ cầm vũ khí chạy đến, toan nã pháo. Pháo vang lên mấy loạt, nhưng đạn chưa kịp chạm tới quái vật đã bị ngọn lửa xung quanh thân nó thiêu rụi. Từng khẩu pháo bị sức nóng nung chảy, chảy xèo xèo như nhựa đường. Binh sĩ kêu gào, nhào ngã xuống đất, cố lết ra xa. Nhưng họ cũng không thoát nổi làn sóng nhiệt tàn bạo. Thân thể họ méo mó, biến dạng, cuối cùng bốc hơi.

Cả trung tâm thủ đô Gravdal chìm trong khói đen. Nhìn từ xa, ngọn lửa cuồn cuộn, cao ngút, thiêu đốt những công trình kiến trúc bằng đá và sắt thép, tạo thành dòng kim loại nóng chảy khắp các lối phố. Có những ngọn tháp, biểu tượng lịch sử từ thế kỷ trước, đứng vững suốt hàng trăm năm mà giờ cũng sụp đổ, nghiêng ngả như bột mịn.

Đám dân thường còn kẹt lại hoảng loạn. Họ chen lấn nhau trên những con đường duy nhất dẫn ra ngoài thành. Có người bị xô ngã, bị giẫm đạp, la hét. Tiếng khóc đan xen tiếng cầu nguyện. Sự tuyệt vọng lên đến đỉnh khi một phần con đường bị quái vật bước qua, để lại dải lửa hồng rực như dung nham chặn lối.

Trong khoảnh khắc tuyệt vọng, một số Thức Tỉnh Giả hạng A vẫn không chịu bỏ cuộc. Họ kết hợp với những người còn ở lại, nỗ lực dùng Thổ Ma Pháp tạo tường đất, hòng cản bước con quái, hoặc ít nhất giảm bớt sức nóng lan tỏa ra xung quanh. Nhưng mọi tường đất, tường đá đều tan chảy ngay tức khắc khi con quái vật vung nhẹ cái đuôi gai góc khổng lồ quét qua.

Một chiến binh dũng mãnh hạng A, người dân Gravdal hằng tự hào gọi là “Niềm hy vọng của Kinh Đô”, xông thẳng lên, xuất chiêu liên hoàn vào chân con quái, nhằm cắt đứt gân của nó. Nhưng mũi kiếm chạm vào lớp da dày đặc lửa, tan chảy với tốc độ khủng khiếp. Chỉ nửa giây sau, lưỡi kiếm biến mất, theo đó, đôi tay người cầm kiếm cũng bốc khói, nát ra như vũng bùn. Chiến binh này kịp hét lên một tiếng tắc nghẹn, rồi lịm đi trong đau đớn.

Nhà vua và giới quan chức cao cấp đã bay đi trước đó. Những kỵ binh rồng khác cũng cất cánh di tản một cách hỗn loạn. Phần lớn người dân thì không có phương tiện gì, chỉ biết men theo các con đường dẫn về nông thôn, nương náu tạm ở những nơi thật xa. Cảnh tượng người già, trẻ nhỏ quằn quại chạy trốn, bầu không khí sặc mùi lưu huỳnh, mùi da thịt bị hun cháy.

Nhiều nhân chứng mô tả, họ nhìn thấy bầu trời như bị chia cắt bởi sóng nhiệt mà quái vật tỏa ra. Khi nó mở miệng gầm rú, một cột lửa cuồn cuộn phun trào, thiêu đốt mọi thứ trong tầm mắt. Có tòa nhà 5 tầng xây bằng đá xanh kiên cố, chỉ sau một hơi thở của quái vật đã rơi rụng, đổ sập xuống như bộ xương bị nướng rỗng.

Lúc này, có người ở ngoại thành dùng Ma Cụ ghi hình quan sát từ xa, phóng đại cảnh khủng khiếp ở trung tâm. Họ thấy quái vật di chuyển chậm rãi nhưng chắc chắn, mỗi bước khiến mặt đất lõm xuống, từng vòng tro bụi bốc cao. Xung quanh nó, ngọn lửa tạo thành một vòng lửa khổng lồ, lan rộng theo hình tròn. Phía trong vòng lửa đó, không còn dấu hiệu của sự sống nào, chỉ có xác nhà đổ nát, kim loại hóa lỏng, và vô số tro tàn còn bốc khói.

Trên một gò đất cách xa khoảng mấy dặm, một nhóm phóng viên khác cũng đang cố quay lại mọi cảnh tượng bằng Ma Cụ ghi hình. Đây là nhóm cuối cùng trong thành phố còn đủ dũng cảm hoặc dại dột để chưa rời đi. Một phụ nữ trung niên, giọng nói run rẩy, đứng trước ống kính:

— “Tôi… tôi nhìn thấy nó… trời ơi, cao hơn cả tầng mây thấp nhất… Tại sao… tại sao những Thức Tỉnh Giả hạng S của chúng ta không thể ngăn nổi nó?”

Người quay phim đằng sau nấc lên:

— “Các Hạng S đã trốn thoát rồi. Không còn ai bảo vệ chúng ta. Nhà vua đã rời khỏi kinh đô… Tất cả bỏ chúng ta lại…”

Người phụ nữ sụp xuống, đôi vai run lên bần bật:

— “Đây là cảnh tượng khủng khiếp nhất… người Gravdal, chúng ta… chúng ta…”

Giữa lúc ấy, quái vật ngẩng đầu, há mồm rống lên một tràng dài kinh hoàng. Một luồng lửa trắng lẫn đỏ cam phóng vút ra, xé tan bầu không khí, bắn thẳng về phía khu ngoại vi. Khu gò đất nơi nhóm phóng viên đang đứng cách đấy khá xa, vậy mà cũng cảm nhận rõ cú chấn động, mặt đất rung lắc, những tảng đá đổ sụp xuống kèm theo vô số mảnh kim loại nóng bay rào rào như mưa đá.

Người phụ nữ quay phim ấy bật khóc nức nở:

— “Tôi không thể tiếp tục nữa… tôi phải… phải quay về với gia đình… Tôi cầu xin bất cứ ai thấy đoạn ghi hình này… hãy… hãy… rời khỏi nơi này…”

Tiếng nấc nghẹn ngào xen lẫn âm thanh va đập của các vật thể. Hình ảnh gián đoạn, xoay ngang. Không biết số phận của họ rồi ra sao.

Trong vòng vài giờ tiếp theo, con quái vật đơn giản là bước đi dọc theo trục đường chính xuyên qua kinh đô, để lại vệt hủy diệt dài hàng chục dặm. Nơi nó đặt chân, đất đá tan chảy, tạo thành những hố sâu lửa đỏ. Nhiều khu phố bị cày xới, tòa nhà, cột điện, tượng đài… tất cả đều biến mất trong làn khói đặc quánh.

Có những kẻ may mắn thoát được ra vùng quê xa, ngoái đầu nhìn lại, kinh hoàng trước khối lửa khổng lồ di chuyển chầm chậm, nơi từng là kinh đô giờ rực sáng như địa ngục. Từ những con đường làng, người ta chứng kiến bầu trời bị rạch toang bởi cột khói bụi, cao hàng nghìn mét, như trụ chống bầu trời. Từng mảng tia lửa đỏ bắn ra xung quanh, rơi xuống đồng ruộng, gây cháy lan khắp nơi.

Các kỵ sĩ rồng, một số còn trụ lại, bay lượn quanh thân quái vật, cố tìm cách đánh lạc hướng. Nhưng mỗi hơi thở nóng rát của nó thổi ra lại thành một lằn gió lửa, hất văng những con rồng, đốt cháy cánh của chúng trong tích tắc. Kỵ sĩ la hét chới với, rơi tự do, trước khi biến thành đốm lửa giữa không trung.

Đến cuối ngày, quái vật vẫn chưa ngừng tàn phá. Nó đã đi được gần hết thành Gravdal, từ cảng biển phía nam lên đến khu hành chính phía bắc. Mọi thứ bị san phẳng, biến thành một vùng hoang địa khổng lồ bốc khói, trơ trọi dưới ánh mặt trời. Những kẻ còn sống sót lấm lem tro bụi, ngồi bệt dưới mặt đất, ôm đầu khóc nức nở.

Trong một con hẻm cũ, có hai mẹ con bám chặt nhau trong góc khuất. Người mẹ quấn khăn ướt quanh người con, hy vọng cản bớt nhiệt độ. Nhưng cả hai vẫn không tránh nổi số phận. Khi quái vật tiến đến gần, sự chênh lệch nhiệt độ khủng khiếp làm bức tường che chắn cho họ tan rã, để lại đôi mẹ con lộ ra trong khoảng không rực lửa. Người mẹ hét lên, cố ôm con thật chặt, trước khi họ cùng nhau hóa thành một vũng chất lỏng âm ỉ cháy.

Một số Thức Tỉnh Giả cấp cao khác chứng kiến từ xa, mà tim chết lặng. Họ tự hỏi: “Liệu có vị thần thánh nào chứng giám nỗi kinh hoàng này? Hay tất cả đã bị bỏ rơi?”

Lúc chập tối, bầu trời chuyển gam màu đỏ đục vì khói tro dày đặc. Cả một vùng rộng lớn xung quanh kinh đô Gravdal cũng bị đốt trụi. Con quái vật giờ bước đi có phần chậm rãi hơn, nhưng vẫn gieo rắc hủy diệt. Từng phần đất cứng nứt toác, tạo ra các luồng dung nham trào lên, như thể chấn động địa nhiệt từ cơ thể quái vật đã làm xáo trộn cả lòng đất.

Cách đó mấy chục dặm, trên một đỉnh đồi cao, một nhóm người sống sót vừa tới nơi. Họ bàng hoàng nhìn thấy ánh lửa bùng lên mấy chục mét, cùng tiếng gầm thét còn vọng đến tai, dẫu chặn bởi quãng đường xa. Ngay cả bầu trời cũng như nhuốm một màu xám đen, khiến hoàng hôn trở nên tang tóc.

Một cô gái trẻ không kìm được cơn xúc động, quỳ sụp xuống, khóc ròng:

— “Kinh đô đã sụp đổ… Tất cả… tất cả đã tan thành tro bụi…”

Người bên cạnh cố nâng cô dậy, nén cơn run rẩy:

— “Hãy… hãy giữ hy vọng. Có lẽ sẽ còn ai đó tới cứu chúng ta. Còn các Vương Quốc khác… biết đâu họ sẽ hành động…”

Nhưng họ đều hiểu, kể cả nếu quân cứu viện từ nơi khác kéo đến, cũng khó mà lập tức làm gì được con quái vật khổng lồ này. Chính nhà vua Gravdal, vốn là một Thức Tỉnh Giả hạng S, cũng đã bỏ chạy, huống chi những thường dân tay trắng.

Trên một bệ đá đổ nát, Ma Cụ ghi hình vẫn còn chạy, ống kính quay ngược lên trời. Góc nhìn mờ nhạt lướt qua thân hình quái vật sừng sững, phủ lên xung quanh ánh lửa đỏ rực. Âm thanh còn thu được là tiếng gào khóc và tiếng kim loại tan chảy. Cuốn phim kết thúc khi quái vật ngửa cổ rống lên, để lộ hai hàm, trong đó hàm nhỏ tiếp tục gào chung với hàm lớn, tựa như hai sinh vật hợp thành một.

Không ai rõ con quái vật này sẽ dừng lại ở đâu, hay liệu nó có bị bất kỳ thế lực nào khác ngăn chặn. Điều duy nhất chắc chắn, là Kinh Đô Gravdal đã tàn lụi, cùng vô số sinh mạng biến mất dưới sức nóng không tưởng.

Và đâu đó giữa tro tàn, những ký ức, kỷ niệm của một thời huy hoàng, những đứa trẻ, những con phố tấp nập, nhà thờ cổ kính… nay chỉ còn trong ký ức. Chẳng còn các phân lớp chiến đấu hùng mạnh trấn giữ, chẳng còn những tòa tháp cao vút tiêu biểu cho triều đại Gravdal. Mọi thứ chìm trong lớp tro xám đen, gợi lên bản giao hưởng bi ai về ngày tàn của một kinh đô từng tự hào về lịch sử huy hoàng.

Trong cái kết phủ đầy nước mắt này, có lẽ chỉ còn lại đôi lời trăn trối yếu ớt của những phóng viên, những người đã liều mình ghi lại thảm cảnh. “Hãy… hãy rời khỏi nơi này…” – lời khẩn cầu cuối cùng đọng lại, như tiếng vọng của nhân loại yếu ớt giữa cơn thịnh nộ khủng khiếp từ một trong những sinh vật lớn nhất thế giới. Và cũng chính đó, khép lại chương tàn khốc của Kinh Đô Gravdal, nơi từng kiêu hãnh đứng bên bờ đại dương, giờ hóa tro bụi, tan chảy như chưa từng tồn tại.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận