Tập 01: Ánh Sáng và Bóng Tối của Mana
Chương 6: Hồi Ức Của Niềm Tin Và Quyết Đoán
0 Bình luận - Độ dài: 2,386 từ - Cập nhật:
Bây giờ, khi đã 15 tuổi, Hikari thường lặng lẽ ngồi bên cửa sổ nhìn ra ngoài, nơi ánh nắng chiều pha trộn cùng mây trời, và gợi lại trong tâm trí mình những ký ức xưa cũ, những ngày tháng có lúc chông chênh nhưng đầy ắp niềm tin cháy bùng. Trong lòng cô, hồi ức của những năm tháng 10 tuổi – thời điểm định mệnh đã in sâu dấu ấn đời cô – luôn sống động như mới hôm qua.
Lúc đó, Hikari cùng chị Aoi, cùng với người bạn trung thành Shin, đều mới chỉ 10 tuổi. Ngày hôm ấy, cả ba đã trải qua một sự kiện mà dường như thay đổi cả số phận của họ mãi mãi, khi mà Lãnh Chúa quyền lực nhất của Đế Quốc Gaian, người có tiếng vang khắp các vùng đất rộng lớn, đã đến nhận nuôi những tài năng của riêng mình.
Hồi đó, Hikari vẫn còn rất non nớt, chưa biết nhiều về ma pháp, nhưng ngay từ lúc đầu, cô đã tỏa ra một chút ánh sáng hiếm có – ánh sáng ấy, theo lời người lớn sau này, được gọi là Quang Ma Pháp. Trên tay chị Aoi, lại càng bộc lộ vẻ lạnh lẽo, cương nghị đến mức gì đó bí ẩn, và Shin… Shin, với hình dáng vẫn còn gần như của một con thằn lằn, nhưng trên lưng của nó đã xuất hiện 6 gai xương sắc bén, như những minh chứng của tạo hóa rằng, khi trưởng thành, Shin sẽ sở hữu tới 3 đôi cánh – điều đó khiến cho mọi người nhận ra rằng, không còn là thằn lằn con nữa, mà là một rồng con với sức mạnh tiềm ẩn khủng khiếp.
Ngày đó, trong một buổi sáng se lạnh sau cơn mưa nhẹ, các em được tụ họp tại sân chính của trung tâm huấn luyện ở Fonzontia để chờ đón một sự kiện bất ngờ. Một chiếc xe ngựa tinh xảo kéo theo một đoàn người mang trong mình vẻ uy nghi, và phía sau họ là bầu không khí tràn đầy quyền lực của Đế Quốc Gaian. Trong số đó, vị Lãnh Chúa – một người đàn ông cực kỳ lớn tuổi, mái tóc bạc phơ nhưng ánh mắt vẫn sắc như dao cạo, tỏa ra sự uy nghi không thể chối từ – đã quan sát từng ánh nhìn, từng nét mặt của những đứa trẻ.
Khi phiên họp ban đầu được tổ chức, Lãnh Chúa Gaian mời nhóm trẻ em lên một sân khấu nhỏ được dựng lên giữa sân tập. “Hỡi các con,” Người nói bằng giọng trầm ấm và đầy quyền lực, “ta đã nghe danh về tài năng của các ngươi từ xa. Đến nay, ta muốn nhận nuôi một số người có hứa hẹn, để đào tạo và nuôi dưỡng cho tương lai của Đế Quốc Gaian. Chúng ta cần những tâm hồn kiên trung, những tài năng tự nhiên để khai sáng ma pháp, và để bảo vệ đất nước này khỏi bao thử thách.”
Trong ánh đèn dầu lung linh và những ánh mắt ngưỡng mộ của các người lớn, Aoi – với vẻ mặt trầm lặng, nhưng toát lên niềm tự hào và quyết đoán – đã được Lãnh Chúa chọn ngay. Đôi khi, người lớn dùng những lời khen ngợi như “Chị đã sẵn sàng cho một đường đời mới, đầy quyền lực và tri thức”, khiến cho Aoi cảm thấy tự tin nhưng cũng nghiêm nghị đến mức gì đó. Cô nghe theo lời hứa sẽ được dạy dỗ, được trang bị những bí quyết ma pháp mạnh mẽ từ Đế Quốc Gaian, qua đó khẳng định rằng, dù Fonzontia có mộc mạc đến đâu, những đứa trẻ như cô sẽ được mở ra con đường trải đầy ánh sáng.
Nhưng đối với Hikari, tình thế lại khác hẳn. Khi Lãnh Chúa ra hiệu ra lệnh, giọng Người vang vọng trong không gian, lời đề nghị của Người cũng mở rộng đến tất cả các đứa trẻ có tài năng. “Hỡi Hikari, ngươi cũng có ánh sáng rực rỡ trong lòng. Ta cảm nhận được sức mạnh tiềm ẩn của ngươi, và ta muốn nhận nuôi ngươi, để cùng đưa tài năng của ngươi bay xa, bay cao.” Những lời nói ấy vang lên như tiếng mời gọi của số phận, nhưng đối với cô bé Hikari, đó như một con đường cô không mong muốn đi theo.
Trong lúc đám trẻ xôn xao vui mừng, Hikari đứng lặng lẽ, đôi mắt xao xuyến nhìn theo Lãnh Chúa. Bởi lẽ, cô đã hiểu rằng, nhận nuôi của Lãnh Chúa không chỉ là cơ hội, mà còn là sự ràng buộc, là một cuộc hành trình nơi mà tự do và cái tôi cá nhân có thể bị nhấn chìm bởi quyền lực toàn diện của Đế Quốc Gaian. Cô biết, chị Aoi và Shin, với tất cả những lời hứa lớn lao, đã chấp nhận lời mời của Lãnh Chúa. Và thật vậy, sau đó, Aoi trở thành con nuôi của Đế Quốc Gaian, và Shin – người bạn trung thành, với hình dạng đặc biệt của mình – cũng đi theo Aoi, như người bảo vệ không lời của người bạn thân nhất.
Hồi đó, khi chỉ mới 10 tuổi, Hikari đã quyết định từ chối. Cô đứng trước Lãnh Chúa, hơi run run, nhưng ánh mắt không hề lung lay. “Thưa Lãnh Chúa,” cô nói bằng giọng nhỏ nhẹ nhưng đầy kiên quyết, “Con xin lỗi, con không đủ can đảm để rời bỏ gia đình nhỏ bé mà con có. Con... con muốn ở lại nơi con thuộc về. Con muốn tự mình học tập và trưởng thành theo cách của riêng con.”
Lãnh Chúa cao tuổi nhìn thấu tâm hồn của cô, đôi mắt già nua nhưng sâu sắc đầy sự cảm thông. “Hỡi Hikari,” Người đáp với giọng trầm ấm như tiếng vang của quá khứ, “ta không bắt buộc ngươi phải theo ta, nhưng nhớ rằng, mỗi con đường đều có giá trị riêng. Ta ngợi ca sự tự lập và lòng can đảm của ngươi. Ngươi hãy đi theo con đường của mình, và khi nào ngươi cảm thấy đã sẵn sàng, hãy nhớ rằng cánh cửa của ta luôn mở ra cho ngươi.”
Nghe lời Lãnh Chúa như vậy, Hikari cảm thấy lòng mình rộn ràng, nhưng đồng thời cũng nặng trĩu một nỗi buồn vì sự chia ly. Cô biết, trong hệ thống của thế giới ma pháp, những lựa chọn lớn như thế không bao giờ đơn giản. Trong đêm đó, khi mọi người khác vui mừng vì được nhận nuôi, Hikari chạy ra ngoài sân, ngồi bên một gốc cây cổ thụ, nước mắt lặng lẽ trôi. “Con không muốn rời xa bạn bè, không muốn cắt đứt mối liên hệ với Aoi và Shin… Con chỉ mong được tự do sống đúng với con người của mình,” cô tự nhủ.
Sau những ngày đầu bỡ ngỡ, Aoi nhanh chóng chấp nhận cuộc sống mới trong Đế Quốc Gaian dưới sự dạy dỗ của các bậc tiền nhân. Cô ngày càng trưởng thành, rèn luyện những kỹ năng ma pháp cương quyết với Băng Ma Pháp và Thổ Ma Pháp, trở thành một trong những đứa trẻ được kỳ vọng sẽ góp phần làm nên tương lai của Đế Quốc. Shin, với vẻ đẹp mới mẻ của một rồng con, luôn theo sát Aoi, như một bóng ma bảo vệ, với sáu gai xương trên lưng như những huyền thoại sống động hứa hẹn sự biến hóa thành ba đôi cánh kỳ diệu khi trưởng thành.
Thời gian trôi qua, Hikari vẫn sống bên Fonzontia, tiếp tục con đường riêng của mình trong việc học tập và rèn luyện Quang Ma Pháp. Dù từ chối lời mời của Lãnh Chúa Gaian, cô không bao giờ quên được bài học về sự tự do và khả năng lựa chọn của bản thân. Cô luôn tin rằng, chính những bước đi của riêng mình, dù không trang trọng bằng những lời hứa hẹn lớn lao, mới là dấu mốc của một con người thật sự độc lập.
Những ký ức về ngày hôm ấy vẫn in đậm trong tim Hikari. Cô nhớ rõ hình ảnh Lãnh Chúa cao tuổi, với vẻ oai phong và ánh mắt đầy đặn tri thức, khi Người trao cho cô những lời chia tay đầy cảm thông. “Hỡi Hikari,” Lãnh Chúa đã nói, “ngươi có thể từ chối, nhưng đừng bao giờ quên rằng sức mạnh của ngươi không chỉ nằm ở mana, mà còn ở trái tim độc lập và khả năng tự quyết của ngươi. Ngươi hãy giữ lấy điều đó, dù cho thế giới có cố gắng thay đổi ngươi.”
Mỗi đêm, khi nằm nghe tiếng gió thổi qua khe cửa của căn phòng nhỏ, Hikari lại nhớ lại ngày ấy với cả niềm tiếc nuối và tự hào. Cô tự hỏi rằng, liệu có khi nào, khi lớn lên và đạt được sự hiểu biết sâu sắc hơn về ma pháp, cô có thể tự mình trở thành một linh hồn thuộc về Đế Quốc Gaian hay không. Nhưng rồi, trong những khoảnh khắc đó, Hikari lại nhắc mình rằng, con đường của một Healer, của một người chữa lành và bảo vệ người khác, không phải lúc nào cũng phải đi theo con đường của những kẻ chiến binh hiếu chiến hay những người được chọn bởi các cường quốc.
Chuyện của Hikari, Aoi và Shin là những mảnh ghép riêng biệt của một bức tranh lớn – bức tranh về sự lựa chọn, về tự do và về trách nhiệm. Dù Aoi được nhận nuôi bởi Lãnh Chúa Gaian và Shin đi theo Aoi như người bạn trung thành, Hikari vẫn giữ được quyền tự quyết của riêng mình. Cô biết rằng, dù từ chối lời mời của Lãnh Chúa, sức mạnh nội tại của Quang Ma Pháp vẫn tỏa sáng, vẫn là tia sáng dẫn lối cho con người trong những thời khắc đen tối nhất.
Thập cận năm trôi qua kể từ ngày ấy, Hikari dần trưởng thành không chỉ về mặt ma pháp mà còn về tinh thần tự lập. Cô không còn nhớ lời gọi của Lãnh Chúa theo cách nào đó xót xa như trước, mà thay vào đó, cô cảm nhận được sự tự hào và trách nhiệm khi được sống đúng với bản chất của mình. “Con đã chọn con đường của riêng con,” cô thì thầm khi nhìn vào gương, “và con sẽ không bao giờ hối hận.”
Bây giờ, khi nhớ lại những ngày tháng thơ ấu ấy, Hikari hiểu rằng chính những lựa chọn ban đầu của con đã định hình nên con người của con. Cô nhớ mãi giọng Lãnh Chúa vang vọng: “Sức mạnh thực sự không nằm ở việc được nhận nuôi hay bị ép buộc, mà nằm ở khả năng tự mình làm chủ tương lai.” Và cô cũng nhớ hình ảnh Aoi, với ánh mắt quyết đoán và trái tim cứng cỏi, đã chấp nhận những gì được trao cho, và Shin – rồng con với sáu gai xương trên lưng, như minh chứng sống cho sự kỳ diệu của tạo hóa.
Giờ đây, Hikari vẫn luôn tự nhủ rằng, dù con đường phía trước có trải đầy gian nan và thử thách, con vẫn sẽ tiếp tục bước đi với niềm tin vững chắc và lòng tự tôn không bao giờ phai mờ. “Tôi đã chọn con đường của riêng mình,” cô tự nhủ, “và con sẽ không bao giờ từ bỏ ước mơ được chữa lành, được bảo vệ những người thân yêu của con.”
Trong thinh không của đêm, dưới ánh trăng bạc, Hikari biết rằng những ký ức của quá khứ không chỉ là nỗi nhớ, mà còn là nguồn động lực bất tận giúp con vượt qua mọi khó khăn trong tương lai. Cô nhớ rằng, đôi khi chính những từ chối, chính những bước đi nhỏ bé nhưng đầy kiên trì lại làm nên sức mạnh của một con người – một Healer thật sự, người có thể mang đến niềm hy vọng cho cả một dân tộc, dù cho sức mạnh ấy không được đo đếm bằng những con số hay danh hiệu của các cường quốc.
Và thế là, dù Lãnh Chúa Gaian, với những lời mời gọi của quyền lực đỉnh cao, vẫn vang vọng trong ký ức, Hikari vẫn kiên định trên con đường của riêng mình, không khuất phục trước bất kỳ sức ép nào, giữ lấy tự do, giữ lấy cái tôi của bản thân. Cô hiểu rằng mỗi con người đều có con đường riêng để phát huy sức mạnh nội tại, và sự khác biệt ấy mới chính là điều làm nên giá trị thực sự của mỗi linh hồn.
Khi bình minh ló dạng sau mỗi đêm dài, Hikari tự nhủ rằng, dù cho thế giới có thay đổi theo cách nào, cô vẫn sẽ là người chữa lành – người mang ánh sáng trong những thời khắc đen tối nhất, là cội nguồn của niềm tin và hy vọng cho những người xung quanh. Và ngày nào đó, khi Fonzontia được chứng minh là không chỉ là “đất nước yếu nhất” theo lời nói mỉa mai, mà là nơi mà những trái tim bền bỉ cùng ý chí kiên cường đã cùng nhau tạo nên một tương lai rực rỡ, Hikari tin rằng mọi thứ sẽ đến đúng lúc và đúng nơi.
Những ký ức ấy, dù xưa cũ theo thời gian, vẫn mãi là ngọn lửa sưởi ấm trong tim Hikari – ngọn lửa của sự tự do, của quyết đoán, của lòng dũng cảm. Và cô, với ánh sáng Quang Ma Pháp bên trong, sẽ tiếp tục bước đi, dù có lúc gập ghềnh, dù có lúc trôi dạt theo dòng thời gian, nhưng luôn biết rằng, mỗi lựa chọn, mỗi hành động nhỏ bé, đều góp phần làm nên lịch sử và tương lai của chính mình cũng như của toàn thể dân tộc Fonzontia.


0 Bình luận