Tập 02
Chương 11: Khi Vùng Đất Tan Chảy Và Những Tiếng Thét Vang Dội
0 Bình luận - Độ dài: 2,240 từ - Cập nhật:
Hikari tiến bước trong đêm, ánh Quang Ma Pháp le lói xung quanh cơ thể như một lớp áo bảo vệ mỏng manh nhưng không kém phần kiên cường. Cô cố gắng di chuyển gần tới con quái vật, Xalder-124, dù khoảng cách vẫn còn rất xa. Mỗi bước đi của cô như một thách thức đối với chính bản thân – dù nhiệt độ của khu vực vẫn cao kinh khủng và làn hơi nóng từ Xalder-124 cứ như một cơn lũ không kiểm soát, báo hiệu sức mạnh áp đảo của nó.
“Hóa ra, ngay cả từ khoảng cách này, tôi vẫn có thể cảm nhận được dòng Mana khổng lồ của nó,” Hikari tự nhủ, gương mặt lạnh lẽo xen lẫn chút rùng mình. Dù cô chưa giỏi ước lượng chính xác kích thước của con quái vật, nhưng theo cảm nhận của mình, Xalder-124 có thể cao gấp đôi bất kỳ Giant nào mà cô từng nghe nói, mặc dù trước giờ cô chưa bao giờ trực tiếp chứng kiến một con như thế.
Cô nhớ lại lời dạy của thầy Alexander, những bài học mà dường như giờ chỉ càng trở nên nhỏ bé khi đối diện với sức nóng tàn phá của Xalder-124. Lượng Mana tỏa ra từ nó như một dòng thác ma thuật không chỉ là sức mạnh, mà như thể nó phủ định mọi thứ yếu đuối – một sự chối bỏ của tự nhiên đối với cái yếu đuối.
Với mỗi bước tiến, Hikari cảm nhận được sức nóng lan tỏa, làm cô gần như buồn nôn đến mức phải dùng tay che miệng lại. “Nếu không phải là một Healer Hạng S như tôi, có lẽ tôi cũng sẽ không qua nổi điều này,” cô thầm nghĩ khi cảm nhận rõ ràng từng làn sóng năng lượng dữ dội từ con quái vật.
Xa xa, giọng thì thầm của hai chiến binh Hạng A vang lên trong liên lạc Mana:
— “Có ổn khi để Healer Hạng S đi một mình sao?”
— “Ngươi chịu nhiệt tốt bằng cô bé đó à…”
Những lời ấy khiến không ít người trong đội cũng phải rùng mình, trong khi một số đồng đội khác sợ hãi chỉ cần nhìn thấy bóng dáng của Xalder-124 cũng đã đủ để khiến họ lùi bước.
Cô biết toàn bộ lực lượng của Gradval chỉ còn lại 75 Hạng A cùng với 4 Hạng S khác, trong khi Fonzontia chỉ còn duy nhất 1 Hạng S cùng 240 Hạng A – một lực lượng nhỏ bé như lũ kiến so với con quái vật khổng lồ mà Gravdal đã đặt tên là Xalder-124. Tên gọi ấy vang vọng trong đầu cô như một nhịp trống rỗng rãi, lạnh lùng, không ai hiểu được ý nghĩa thực sự của nó, nhưng tất cả đều cảm nhận được sức mạnh áp đảo và tuyệt vọng mà nó mang lại.
Một Hạng S ở phía bên Gravdal, với khả năng cảm nhận Mana siêu việt, đã tiết lộ rằng năng lượng của Hikari luôn ẩn mình như một kẻ Assassin – một điều khiến cho dù tỏa ra ngoài, sức mạnh của cô vẫn chỉ ở mức Hạng S thông thường, gần như yếu nhất trong nhóm những người đạt mốc này. Tuy nhiên, điều đó không làm cho Hikari nao núng; cô vẫn dũng cảm tiến bước, bởi trách nhiệm của một Healer là cứu sống và bảo vệ những người yếu thế.
Cô quàng lấy đứa bé bị thương lên, quấn chặt trong lớp kết giới vừa tự tạo ra, giúp cô không phải chịu đựng những cơn đau nhức do vết bỏng. Nếu không có kết giới bảo vệ, mỗi bước đi của cô sẽ là một cực hình, như thể ngọn lửa của Xalder-124 muôn lần từng chạm vào da.
Hikari siết chặt tay lại. Dù Mana của cô không nổi bật, dù ai cũng cho rằng cô chỉ biết chữa lành và không thể làm được điều gì khác, cô biết rằng không ai có thể bỏ mặc những người còn sống sót trong đống tro tàn. Những xác chết, những mảnh vụn của con người đã bị cháy xém rải rác khắp nơi như những chiếc bóng bị lãng quên, đè nặng lên trái tim cô. Nhưng cô không để nước mắt tuôn rơi; Hikari không cho phép bản thân mình khóc – cô cần nhìn thấy rõ từng mảnh vụn của sự sống còn còn sót lại.
Từng bước một, cô tiến gần hơn đến nơi Xalder-124 đã giẫm nát mọi thứ, từng mảnh vỡ đá và mảnh kim loại nóng chảy như bằng chứng cho sức mạnh tàn khốc của nó.
Tên Xalder-124 cứ vang vọng trong đầu cô – một âm vang lạnh lẽo, điên cuồng và đầy tuyệt vọng. “Mana của nó... giống như một dòng thác ma thuật đang trút xuống thế giới,” Hikari nghĩ. “Không chỉ đơn thuần là sức mạnh; đó là sự phủ định, sự chối bỏ mọi thứ yếu đuối.”
Cô dừng lại trước một bức tường sập đổ, dưới những mảnh đá và sắt nóng rực vẫn còn lấp lánh. Tiếng rên rỉ yếu ớt lọt qua không khí, khiến đôi mắt cô mở to. Lần theo, cô lập tức quỳ xuống, cẩn thận vén từng mảnh đá, từng mảnh sắt vẫn còn rực đỏ. Một đứa trẻ – khuôn mặt bám bụi, máu chảy từ trán nhưng vẫn còn thở – hiện ra giữa đống đổ nát.
“Bình tĩnh… em sẽ ổn thôi…” Hikari khẽ thì thầm, đưa tay ra trong ánh Quang Ma Pháp dịu nhẹ, xoa dịu những vết thương, làm dịu nỗi đau của đứa trẻ. Tiếng khóc yếu ớt của bé vang lên, âm thanh giản dị nhưng trong khoảnh khắc đó, lại mang cả vẻ đẹp của sự sống.
Hikari nhanh chóng truyền tin qua liên lạc Mana:
— “Có một người sống sót – là một bé trai, tình trạng tạm ổn. Tôi sẽ tiếp tục tìm kiếm.”
Trong khi đó, giọng nói của hai chiến binh Hạng S lẫn những tiếng thì thầm của các Hạng A vang lên bên kia, phản ánh sự lo lắng và nửa trêu đùa về việc “để Healer Hạng S đi một mình”. Cùng lúc, một số người dân trong đội cũng không che giấu được sự kinh hoàng khi nhìn thấy bóng của Xalder-124 tiến dần về hướng Fonzontia.
“Hãy để ý, chúng ta chỉ có một Hạng S của Fonzontia, và lực lượng của chúng ta, dù có 240 Hạng A, chỉ như lũ kiến so với sức mạnh khổng lồ của Xalder-124,” một Hạng A thì thầm lo lắng.
Dù biết nhiệm vụ của mình chỉ là tìm kiếm người sống sót và sơ tán dân thường, Hikari không do dự. “Có thể tôi không thể ngăn chặn nó,” cô lẩm bẩm, “nhưng tôi sẽ cứu được vài người. Nếu tôi hy sinh, ít nhất cũng không vô nghĩa.”
Với đứa bé vẫn ôm trong tay, Hikari tiếp tục tiến bước, cho dù mỗi bước đi đều là sự gồng gánh của những cơn đau và áp lực khủng khiếp từ nguồn nhiệt tỏa ra. Cô không gọi mình là anh hùng – chỉ là một Healer, người mang ánh sáng và hy vọng đến cho những người đang chìm trong bờ vực tuyệt vọng. Và trong tâm trí cô, dù Xalder-124 có sức mạnh gấp hàng trăm lần bản thân, sức mạnh đó không làm cô nao núng; trái tim Hikari vẫn rực cháy vì trách nhiệm đã gắn bó và khát khao bảo vệ người đời.
Tên “Xalder-124” vang lên trong tâm trí cô như một lời đe dọa lạnh lẽo, “Xalder-124…”
Hạt ý nghĩa của nó vẫn như một điều bí ẩn khó giải, nhưng mọi người đều hiểu rằng, sức mạnh của nó là áp đảo, điên cuồng và tràn ngập tuyệt vọng.
Hikari siết chặt tay lên, không nỡ bỏ mặc những đứa trẻ có thể vẫn còn sống sót giữa đống tro tàn. Mặc dù Mana của cô không rực rỡ như những kẻ chiến binh, nhưng cô vẫn mang trong mình niềm tin và nghị lực bất khuất. Mỗi bước tiến của cô, dù nằm giữa bầu không khí nóng bức và áp lực kinh hoàng, vẫn là minh chứng cho lòng dũng cảm của một Healer thực sự.
Gió nóng vẫn không ngừng quét qua từng lớp tro bụi, kéo theo mùi khét lẹt và hơi thở của cái chết. Hikari chạy giữa đống đổ nát, bế đứa trẻ bằng cả hai tay, đôi mắt không ngừng quét qua những tàn tích rực lửa như tìm kiếm ánh sáng cuối cùng còn sót lại giữa địa ngục.
Cô không thể chữa trị tất cả. Không thể cứu hết. Nhưng mỗi sinh mạng tìm thấy, với cô, đều đáng giá hơn cả một chiến thắng.
Bên trong kết giới ánh sáng bao quanh thân thể, những tia Quang Ma Pháp vẫn chảy liên tục, giữ cơ thể cô khỏi bị thiêu đốt. Nhưng Mana cũng đang vơi dần. Mồ hôi chảy dài trên thái dương. Mỗi bước chạy như đang cõng cả sức nặng của sự bất lực trên vai.
Phía sau lưng cô, xa xa… một tiếng nổ trầm đục vang lên, mặt đất rung chuyển. Hikari khựng lại, quay đầu nhìn.
Xalder-124 vừa giáng một đòn xuống đâu đó. Cả vùng đất bị nghiền nát.
Một Healer Hạng A đang cố gắng dẫn nhóm dân thường chạy trốn đã bị làn sóng nhiệt xé nát kết giới phòng thủ. Người ấy gục xuống giữa chừng, tay vẫn chưa buông đứa trẻ mà anh ta dắt theo. Hikari cắn môi.
Cô đặt đứa bé trên tay xuống sau một bức tường còn sót lại, kết giới giữ nhiệt tạm thời được dựng lên. “Ở yên đây, em sẽ an toàn một lúc,” cô thì thầm, rồi lại lao đi.
Cô không chần chừ. Không do dự.
Dù Mana còn lại chẳng bao nhiêu, dù đầu gối đã bắt đầu rã rời.
—
Phía bên kia chiến trường, trong một căn cứ tạm thời được dựng lên từ tàn tích, một nhóm Hạng S đang tranh cãi.
“Chúng ta phải sơ tán càng nhiều càng tốt! Không có thời gian!”
“Không thể! Nếu để Xalder-124 đến được trung tâm Fonzontia, toàn bộ thủ đô sẽ bị xóa sổ!”
“Và chúng ta định làm gì? Lao vào chỗ chết sao?”
Một Hạng S trẻ tuổi đứng dậy, bàn tay siết chặt cây thương lớn tỏa ra Ma Pháp Hỏa. Anh nhìn về phía bóng dáng đang xa dần – không phải Xalder, mà là Hikari.
“…Tôi chưa bao giờ nghĩ một Healer lại có thể đi xa đến thế,” anh nói, giọng khẽ nhưng đầy kính trọng. “Nếu không có ai ngăn con quái vật đó, ít nhất chúng ta cũng không được phép để những người như cô ấy chết một mình.”
“Ngươi định đánh sao?” một người khác hỏi lại.
Anh không trả lời. Nhưng đôi mắt đã đầy quyết đoán.
—
Hikari tìm thấy thêm một người – một thiếu nữ, chân kẹt dưới đống cột gãy, gương mặt lấm lem, thở yếu ớt. Không đợi một giây, Hikari dựng kết giới lạnh để ngăn nhiệt lan đến, rồi kéo dần những thanh xà nặng khỏi thân thể nạn nhân.
Mana dần cạn. Cô bắt đầu cảm thấy làn da mình bỏng rát, bất chấp kết giới. Môi khô nứt. Cô đang đốt chính sinh mạng mình để làm khiên chắn.
“Mình đã nói… sẽ cứu được vài người,” cô thầm nghĩ.
Cô không có sức mạnh để phá hủy. Không thể tung một đòn đốt cháy cả trời đất như những Chiến binh hay Mage hạng S khác. Nhưng cô có thể bảo vệ. Có thể vá lành. Có thể giữ cho sự sống tiếp tục.
Cô cõng cô gái lên lưng, rồi loạng choạng bước tiếp.
—
“Mana cô ấy… đang dần tan biến…” một trong những Hạng S nhận ra, cảm nhận qua liên kết Mana. “Cô ta đang thiêu chính linh hồn mình.”
Một người khác chửi thề.
“Không được để cô ta chết. Ta không biết cô ta mạnh cỡ nào, nhưng không thể để một người như vậy bị bỏ lại.”
—
Xalder-124 bỗng khựng lại. Nó quay đầu.
Trong một khoảnh khắc – chỉ một thoáng – ánh mắt nó như dừng lại phía Hikari. Không ai biết vì sao. Không ai hiểu điều gì khiến một sinh vật như vậy – cỗ máy hủy diệt khổng lồ – đột ngột tạm dừng.
“Mana cô ấy… không nổi bật. Nhưng nó…” một người lẩm bẩm, “…nó thuần khiết.”
—
Hikari cảm thấy ánh mắt nặng nề đè lên mình. Cô biết nó đang nhìn. Cô không ngẩng đầu. Không thách thức. Không đối đầu. Cô chỉ tiếp tục bước, như thể sự tồn tại của nó không thể ngăn được điều duy nhất cô có thể làm: cứu người.
Từng bước chân, dù yếu ớt, vẫn đầy quyết tâm.
Ánh sáng quanh cô mờ dần, nhưng không tắt.
—
Ở hậu phương, một
đứa trẻ nắm tay một Healer vừa được cứu – chính là cậu bé Hikari cứu đầu tiên – khẽ nói:
“Chị ấy… là ánh sáng.”


0 Bình luận