Tập 01: Ánh Sáng và Bóng Tối của Mana
Chương 4: Tin Tức Từ Panildera Và Bí Ẩn Của Cự Nhân Tuyết Cổ Đại
0 Bình luận - Độ dài: 3,820 từ - Cập nhật:
Giữa buổi sớm mai lành lạnh của Thân vương quốc Fonzontia, khi những tia nắng đầu tiên xuyên qua màn sương dày đặc trên các triền đồi, Hikari tỉnh giấc với tâm trạng bất an. Đêm hôm trước, cô vừa nghe một tin tức kinh hoàng lan truyền trong hành lang của trung tâm huấn luyện: vùng đất Panildera, cách Fonzontia không xa về phía đông bắc, đã bị tàn phá nặng nề bởi một sinh vật khổng lồ cao tới 103 mét. Sinh vật ấy bị nhiều Thức Tỉnh Giả hạng A hợp sức hạ gục, nhưng điều khiến mọi người bàng hoàng hơn cả, đó thực ra chỉ là một con Giant non. Nghĩa là, theo những lời đồn đạChương 4: Tin Tức Từ Panildera Và Bí Ẩn Của Cự Nhân Tuyết Cổ Đại
i, có lẽ phiên bản trưởng thành của nó còn to gấp nhiều lần, đủ sức gây nên thảm họa khó tưởng tượng.
Hikari vuốt nhẹ mái tóc xanh dương nhạt, đôi mắt vàng ngước lên quan sát bầu trời qua cửa sổ phòng. Cô tự hỏi, chẳng phải Giants vốn sinh sống ở vùng núi băng xa xôi hay sao, tại sao lại có một con non đơn độc lang thang tới Panildera, giẫm nát nhà cửa, gây hoảng sợ kinh hoàng cho cư dân nơi ấy? Cô gái với dáng người thanh mảnh và vẻ e ấp ấy vốn ôm nhiều nỗi trăn trở về thế giới ma pháp, nhưng chẳng ngờ, lần này cô lại đối mặt với một bí ẩn lớn hơn bất cứ điều gì cô từng biết. Khoác tạm chiếc áo choàng mỏng, Hikari rời khỏi căn phòng nhỏ, quyết định sẽ hỏi thăm những giảng viên, bạn bè, bất kỳ ai am hiểu về loài Giant khổng lồ để tìm câu trả lời.
Trên con đường lát đá dẫn ra khu học xá của trung tâm huấn luyện, Hikari sững lại khi nhìn thấy Helena – cô bạn đồng môn mà cô từng trò chuyện về thứ hạng Mana. Vừa trông thấy Hikari, Helena bước nhanh đến, gương mặt lộ rõ nét lo lắng.
“Cậu cũng nghe tin Panildera rồi phải không?” Helena cất giọng nhỏ, đoạn kéo Hikari nép vào một góc tường để tránh cặp mắt tò mò của người qua lại.
Hikari gật đầu, giọng run khẽ: “Ừ… Nghe nói Panildera thiệt hại nặng nề. Con Giant đó cao hơn trăm mét, bị hạ gục bởi nhiều Thức Tỉnh Giả hạng A. Thật quá khủng khiếp, không thể tin được nó chỉ là một con non…”
Helena hít sâu, vẻ mặt sa sầm: “Mình còn nghe đồn có người phát hiện dấu chân khổng lồ trên vùng đồng bằng phía bắc Fonzontia. Hi vọng đó không phải dấu hiệu một Giant khác đang di chuyển.”
Cả hai lặng im một lúc lâu, trước khi Helena vỗ nhẹ lên vai Hikari: “Cậu là Healer, nhưng… sớm muộn gì cậu cũng phải biết về bọn Giant này. Biết đâu trong tương lai, cậu sẽ được điều đến tuyến đầu để hỗ trợ. Tớ nghe có một bản ghi chép cực kỳ chi tiết về Giants ở thư viện chính, có lẽ cậu nên xem qua.”
Ý tưởng ấy lập tức đánh thức lòng nhiệt huyết trong Hikari. Cô liền chạy đến thư viện chính của trung tâm huấn luyện – một tòa nhà lớn bằng đá xám, bên trong chất đầy những giá sách cao ngất. Vừa bước vào, Hikari đã nhận ra không khí căng thẳng bao trùm nơi đây. Khắp các dãy bàn, những nhóm nghiên cứu, những học giả ma pháp, các Thức Tỉnh Giả dày dạn kinh nghiệm đều đang tụm năm tụm bảy, bàn tán xôn xao về thảm họa ở Panildera và loài Giant khổng lồ.
Sau một hồi dò hỏi, Hikari mượn được một chồng sổ ghi chép cũ kỹ, có tiêu đề khá rõ ràng: “Bản Tổng Hợp Hoàn Chỉnh Về Chủng Tộc Giant, Đặc Điểm, Tập Tính Và Liên Quan Tới Những Sinh Vật Cổ Đại”. Cô ngồi xuống một góc bàn, lật mở trang đầu và bắt đầu đọc, cố gắng lĩnh hội thật nhanh. Những dòng chữ mờ theo năm tháng hiện ra, và Hikari nhận ra tư liệu này không chỉ phác họa về Giants, mà còn mô tả các yếu tố liên quan như vùng núi băng, đặc điểm hình thể, kẻ thù tự nhiên và vô vàn thông tin khác.
Cô đọc một mạch, ghi chú cẩn thận từng đoạn, từng câu chữ. Gần cuối cuốn sách, phần thông tin chi tiết nhất về Giant lộ ra, khiến Hikari không khỏi kinh ngạc. Toàn bộ nội dung ấy, cô ghi chép lại như sau – với suy nghĩ rằng sớm muộn gì, mọi người cũng cần tham khảo một cách toàn diện.
Gấp cuốn ghi chép lại, Hikari khẽ thở dài. Mọi thông tin trong đó như ánh sáng chói lòa soi vào những khoảng tối trong tâm trí cô. Nếu con Giant trung bình đã cao đến nửa cây số, lại còn gần như miễn nhiễm với đa phần ma pháp, thì việc một con non cao 100 mét xuất hiện ở Panildera mới chỉ là khởi đầu cho thảm họa tồi tệ hơn. Đặc biệt, Hikari thấy ớn lạnh khi đọc đến mục “kháng ma pháp”, trong đó ghi rõ Giant gần như không hề hấn gì trước Hỏa, Phong hay Quang. Nói cách khác, nếu cô – một Healer sử dụng Quang Ma Pháp hỗ trợ – có lẽ sẽ rất khó gây tổn thương đến bất cứ Giant nào.
Cô mân mê góc cuốn sách đã sờn, nghĩ đến viễn cảnh tàn khốc nếu Giant tràn xuống miền xuôi. Panildera bị tàn phá cũng đồng nghĩa vô số sinh mạng đã mất đi, thành phố phồn hoa kia có lẽ giờ chỉ còn lại những đống đổ nát, khói bụi mịt mù. Cả những Thức Tỉnh Giả hạng A liên thủ mới hạ được con non, thế mà họ lại kháo nhau rằng một con Giant trưởng thành có thể cao tới năm trăm mét, chỉ riêng ý nghĩ ấy đã làm Hikari chấn động.
“Chuyện này thật quá sức tưởng tượng,” cô thì thầm. “Phải chăng Fonzontia sẽ chuẩn bị đương đầu với một cơn sóng gió chưa từng có?”
Trong lúc Hikari còn đang mải suy tư, một giọng nói chậm rãi vang lên sau lưng: “Ta thấy con có vẻ hứng thú với đám Giant này.”
Cô giật mình quay lại, nhận ra thầy Alexander – người đã dìu dắt cô suốt quãng thời gian học tập ở trung tâm – đứng đó từ lúc nào. Vẫn là ánh nhìn sắc sảo ẩn sau sự điềm tĩnh, thầy gật đầu như thấu hiểu.
“Thưa thầy… con… nghe về vụ Panildera… con cảm thấy lo lắng, muốn tìm hiểu sâu hơn,” Hikari đáp, hạ giọng kính cẩn.
“Đúng thế, Panildera bị hủy diệt chủ yếu do bất ngờ. Mọi người không tin nổi một con Giant non lại mạnh đến vậy,” thầy Alexander nói, “giờ thì hẳn con biết nguyên do vì sao nó chỉ là con non mà vẫn tàn phá khủng khiếp. Còn nếu một con Giant trưởng thành di chuyển khỏi núi băng, ta e rằng thiệt hại sẽ còn khó lường hơn nữa.”
“Chúng ta… có kế hoạch gì không ạ?” Hikari ngập ngừng.
“Hiện giờ, Hội Đồng Thức Tỉnh Giả Fonzontia đang cố gắng liên lạc với một vương quốc lân cận – nơi có nhiều người sử dụng Thổ Ma Pháp hoặc Băng Ma Pháp cấp cao,” thầy Alexander trầm ngâm giải thích. “Bởi vì, như con đọc rồi đấy, chỉ Băng và Thổ Ma Pháp mới có thể thật sự gây sát thương cho Giant. Các phân lớp khác dù hạng A đi chăng nữa, cũng chỉ cầm cự hoặc hạn chế được phần nào. Thứ chúng ta cần chính là một sức mạnh đủ lớn, hoặc những kế hoạch đủ thông minh để phong ấn chúng trước khi chúng kịp tàn phá.”
Hikari nghe vậy, trong lòng lại nổi lên dải cảm xúc mâu thuẫn. Cô ý thức rõ rằng, nếu có một con Giant khác xuất hiện, cơn ác mộng Panildera sẽ lặp lại ở đâu đó. Từng câu chữ trong cuốn sách vừa đọc lại vang lên trong đầu: “Giant rời khỏi vùng tuyết thường gây đại họa, nghiền nát làng mạc, thành phố, hủy diệt hệ sinh thái, rồi dần suy yếu vì khí hậu không hợp. Nhưng trước khi chúng suy yếu, thiệt hại con người phải gánh chịu là quá lớn.”
Cô cắn môi, cảm giác bất lực dâng lên. Với tư cách một Healer và lại dùng Quang Ma Pháp, cô sẽ làm được gì đây? Cô có thể chữa lành, hồi phục thương binh trên chiến trường, song nếu giáp mặt một Giant thực thụ, có lẽ cô chỉ như hạt cát bé nhỏ trong cơn bão tuyết.
“Thưa thầy… con muốn góp sức bằng cách chữa thương, hoặc bất kỳ điều gì có thể. Nhưng con tự hỏi, làm sao để cản bước một sinh vật mà phàm nhân khó lòng vượt qua như thế?” cô khẽ nói, giọng run run.
Thầy Alexander mỉm cười, vỗ nhẹ vai Hikari: “Đó là câu hỏi không dễ trả lời, nhưng con à, hãy tin rằng không ai là vô dụng. Chúng ta có những người Băng Ma Pháp hoặc Thổ Ma Pháp mạnh. Nếu có trận chiến, ta vẫn cần Healer để duy trì sự sống, giữ vững đội hình. Con đừng nản lòng. Con vẫn nhớ hồi con học về thứ hạng Mana chứ? F, E, D… dẫu con không bộc lộ sức tàn phá to lớn, nhưng con có lợi thế kiểm soát nội lực. Sức mạnh của con nằm ở sự bền bỉ và lòng quyết tâm.”
Nghe thầy động viên, lòng Hikari hơi dịu đi. Cô khẽ cúi đầu cảm tạ. Rồi, với khát vọng muốn trở nên hữu ích hơn, cô tiếp tục dấn bước vào những ngày tháng nỗ lực rèn luyện, bổ sung kiến thức. Cô tham gia các buổi thảo luận với những người có Băng Ma Pháp hay Thổ Ma Pháp, cố gắng hiểu rõ cơ chế chiến đấu với Giant. Nhiều đêm liền, cô xem lại bản đồ Panildera, lắng nghe những mẩu chuyện sống sót từ những nhân chứng may mắn chạy thoát. Họ kể rằng con Giant non ấy khi gầm lên đã khiến tòa thành rung chuyển, vô số công trình sụp đổ ngay lập tức; những tia lửa, những đòn phép Hỏa hay Phong đều không thể xuyên qua lớp da trắng xám của nó. Chỉ đến khi có ba Thức Tỉnh Giả hạng A sử dụng Thổ Ma Pháp tạo một cột đá khổng lồ chèn chân nó, cộng với những đòn cầm chân của đồng đội, họ mới đánh ngã được gã khổng lồ tàn bạo ấy. Thế nhưng, “đánh ngã” mới chỉ là chặn đứng con quái vật, còn để kết liễu nó, người ta đã phải lao vào một cuộc chiến khốc liệt kéo dài suốt hai ngày, hai đêm.
Hikari thấy tim mình như thắt lại mỗi khi hình dung cảnh tượng Panildera sụp đổ. Cô bắt đầu tự hỏi: “Nếu… nếu một ngày, bọn Giant trưởng thành tiến xa hơn? Ai có thể bảo vệ chúng ta trước sự điên cuồng và khủng khiếp này?” Hơn nữa, theo bản ghi chép, còn có vô vàn loài sinh vật khổng lồ khác như Cổ Long, Leviathan Tuyết, Vua Yeti, Tinh Linh Băng Cổ Đại và cả Behemoth Trắng – còn to hơn Giant, còn đáng sợ hơn. Thế giới này rốt cuộc rộng lớn tới chừng nào, và cõi băng giá ẩn tàng những nguy cơ ra sao, cô cũng không dám chắc.
Mấy ngày sau, cả trung tâm huấn luyện Fonzontia càng sôi nổi hẳn lên. Người ta đổ xô tìm kiếm thông tin về Giants. Một vài hội nhóm đã lên kế hoạch “thám hiểm vùng núi băng”, quyết tâm đi tìm sào huyệt của chúng để quan sát, thậm chí “phòng ngừa từ xa”. Tuy nhiên, các bậc thầy có kinh nghiệm khuyên mọi người hãy cẩn trọng, vì ai nấy cũng biết, hành động liều lĩnh xâm nhập lãnh thổ Giants có thể dẫn đến một cuộc đụng độ tàn khốc chẳng kém gì Panildera.
“Em nghe nói băng giá ở những ngọn núi cao phía bắc Fonzontia có nhiệt độ dưới –50°C. Thậm chí đôi lúc nhiệt độ còn giảm đột ngột, gió lớn thổi suốt năm, tuyết lở thường xuyên, động vật ở đó cũng vô cùng hung dữ,” Helena chia sẻ với Hikari trong giờ nghỉ giải lao. “Tệ hơn nữa, con người lẻ loi khi leo lên cao đó rất khó sống sót.”
“Đúng…,” Hikari đáp, vuốt mấy lọn tóc mai, “mình chỉ mong không có thêm con Giant nào rời khỏi vùng núi kia nữa, ít nhất là cho đến khi chúng ta có phương án. Thử tưởng tượng xem, bọn Giant trung bình cao đến nửa cây số, nếu cả một đàn di chuyển thì… Thật sự không dám nghĩ tới.”
“Thầy Alexander bảo rằng chúng sống đơn độc, hiếm khi rời khỏi nơi trú ẩn,” Helena nói. “Nhưng thỉnh thoảng, những con non hiếu động hoặc bị đói, hoặc bị quấy rối lãnh thổ, có thể vô tình bước ra ngoài. Như trường hợp Panildera lần này, không ai hiểu vì sao con Giant non xuất hiện.”
Hikari trầm ngâm, lòng dâng lên nỗi lo âu xen lẫn một chút hy vọng rằng, có lẽ, con Giant non chỉ là trường hợp đơn lẻ. Mặc dù vậy, cô không thể gạt bỏ hoàn toàn những suy nghĩ về một mối đe dọa to lớn hơn hẳn đang rình rập đâu đó trên các dãy núi tuyết.
Tối hôm đó, Hikari lại về phòng, mở cuốn sổ ghi chép, đọc đi đọc lại phần “Kẻ thù tự nhiên của Giant”. Cô ghi nhớ từng đặc điểm của Cổ Long, Leviathan Tuyết, Vua Yeti, Tinh Linh Băng Cổ Đại và đặc biệt là Behemoth Trắng – thực thể cổ xưa đến mức có thể nuốt chửng cả núi non. Những cuộc xung đột giữa chúng với Giants diễn ra hoàn toàn trong thế giới băng tuyết khắc nghiệt, gần như con người chẳng thể đặt chân đến. Không biết, trong tương lai, nếu băng giá tan chảy hoặc một biến cố nào đó xảy ra, thì sự xuất hiện của những “vị chúa tể” ấy dưới vùng đất thấp sẽ tạo nên cơn ác mộng cỡ nào?
Càng nghĩ, Hikari càng thức trắng, trằn trọc về viễn cảnh tương lai. Sau cùng, cô đặt bút xuống, quyết định viết vài dòng trong nhật ký của chính mình:
“Ngày… tháng… năm…
Thế giới này rộng lớn và đáng sợ hơn em tưởng tượng. Giant cao 500 mét, Behemoth Trắng còn vĩ đại hơn, Tinh Linh Băng Cổ Đại với khả năng phong ấn băng hồn… Tất cả làm em bàng hoàng. Em chỉ là một Healer nho nhỏ, Mana không bộc lộ rõ, lại không có ma pháp gây sát thương cho sinh vật khổng lồ. Nhưng em nhất định sẽ không lùi bước. Em sẽ học hỏi, sẽ rèn luyện hơn nữa, để nếu một ngày Fonzontia cần em, em có thể dùng ánh sáng Quang Ma Pháp để bảo vệ đồng đội, cứu chữa những người bị thương. Em không mong mình trở thành anh hùng, nhưng ít nhất em muốn mang lại hi vọng trong những giây phút đen tối nhất.”
Cây nến hắt ra ánh sáng vàng dịu khiến bóng hình Hikari in lên tường, tựa như một vì sao đơn côi giữa đêm. Cô khép cuốn nhật ký, lòng thoáng một niềm tin mỏng manh rằng, ở đâu đó trên những đỉnh núi băng, bọn Giants vẫn đang im lặng ngủ vùi, chưa có lý do gì để xâm lấn xuống vùng đất ấm. Còn việc Panildera bị hủy diệt có thể là một sự cố bất ngờ, một tiếng chuông cảnh báo để con người biết cách chuẩn bị cho những cơn sóng gió còn lớn hơn nhiều.
Sáng hôm sau, Hikari nhận được lệnh triệu tập khẩn từ Ban Chỉ Huy – những người đứng đầu trung tâm huấn luyện Thức Tỉnh Giả. Cô bất ngờ khi thấy Helena cũng nhận lệnh tương tự. Họ cùng bước tới sảnh chính, nơi đã quy tụ khá đông Thức Tỉnh Giả trẻ tuổi. Ở vị trí trung tâm, một người đứng tuổi với bộ áo choàng ghi xám, vẻ nghiêm nghị, tự giới thiệu là đại diện của Hội Đồng Thức Tỉnh Giả Fonzontia.
“Chúng ta đang ở trong giai đoạn đáng báo động,” ông tuyên bố với giọng dõng dạc. “Panildera là bài học xương máu. Chúng tôi đã thành lập một đội phản ứng nhanh gồm các Thức Tỉnh Giả hạng A, B – đặc biệt ưu tiên những người có Băng hoặc Thổ Ma Pháp. Đội này sẽ xuất phát về phía bắc, phối hợp với các đơn vị khác để tuần tra dọc biên giới băng giá. Nếu phát hiện dấu hiệu Giants, họ sẽ ngay lập tức báo về để chúng ta hành động kịp thời.”
Mọi người xì xào, ai cũng lộ vẻ căng thẳng, xen lẫn tò mò. Hikari chỉ đứng lặng im lắng nghe. Cô chợt nhận ra, dù bản thân không có Băng hoặc Thổ, cô vẫn có thể xung phong vào tuyến hậu cần hoặc chữa thương. Song, liệu cô có đủ dũng khí để đối mặt với những thực thể khổng lồ từng quật ngã Panildera?
“Cuối cùng,” đại diện Hội Đồng tiếp lời, “chúng tôi kêu gọi tất cả Thức Tỉnh Giả, dù hạng gì, hãy sẵn sàng. Chúng ta không mong sẽ có đợt Giant nào nữa, nhưng cũng không thể chủ quan. Hãy học hỏi và chia sẻ kiến thức, cùng nhau rèn luyện để không bị bất ngờ. Thân vương quốc Fonzontia chúng ta sẽ không chịu cúi đầu trước bất kỳ mối đe dọa nào, kể cả một con Giant cao 500 mét.”
Đám đông vỗ tay, tiếng hò reo xen lẫn nỗi sợ hãi. Hikari nghĩ về lời dạy của thầy Alexander, về ý chí mà Helena thể hiện, về những con số kinh hoàng trong cuốn sổ ghi chép: Giant 500 mét, Behemoth Trắng hơn 1000 mét… Tất cả như bóp nghẹt lý trí của cô, nhưng đồng thời, cũng khơi dậy khát khao muốn chứng tỏ rằng, dù chỉ là một Healer, cô cũng sẽ góp phần bảo vệ vùng đất này. Bởi vì, nếu không có những người âm thầm hàn gắn vết thương, sưởi ấm niềm tin, thì những chiến sĩ ở tuyến đầu cũng chẳng thể nào trụ nổi trong trận chiến khốc liệt.
Cô hít sâu, ghi nhớ từng lời trong bản tổng hợp về loài Giant. Cô thấm thía sự khốc liệt của vùng núi băng cao 2.000 – 6.000 mét, nơi nhiệt độ luôn dưới –50°C, nơi bọn Giant được sinh ra và ngủ vùi hàng thế kỷ, nơi sự tiến hóa của chúng bất chấp mọi quy luật. Cô hình dung ra viễn cảnh tồi tệ nhất: Nếu một ngày, một bầy Giant non dắt nhau xuống đồng bằng, chúng sẽ làm rung chuyển cả lục địa, giẫm nát thành phố, khơi mào chiến tranh giữa người và những cự nhân băng giá khổng lồ. Và rồi, trong khoảnh khắc ấy, cô chợt nắm tay lại thành nắm đấm – một cử chỉ hiếm hoi ở cô gái hiền lành này.
“Dù con đường phía trước có đáng sợ thế nào,” Hikari thầm nhủ, “mình cũng không được lùi bước. Vì Panildera, vì Fonzontia, vì tất cả những người mình yêu quý… mình phải kiên cường như ánh sáng mình đang mang trong tim.”
Ánh nắng buổi sớm xuyên qua khung cửa, làm bừng lên sắc vàng trên đôi mắt của Hikari. Cô ngẩng đầu, chợt mỉm cười với Helena. Dù chưa nói ra, cả hai đều hiểu rằng họ sẵn sàng dấn thân, dù phải đứng trước kẻ địch to lớn gấp trăm lần. Bản thân Hikari có thể không hạ được Giant, nhưng cô có thể chữa lành cho chiến hữu, làm điểm tựa tinh thần để họ vùng lên trong khoảnh khắc sinh tử. Và biết đâu, những nỗ lực ấy sẽ tạo ra khác biệt, như một ngọn lửa nhen nhóm trong bão tuyết khắc nghiệt.
Từ ngày hôm đó, câu chuyện về Giant non cao 103 mét ở Panildera trở thành lời cảnh tỉnh lan khắp Fonzontia, nhắc nhở mọi người rằng thế giới ma pháp còn ẩn chứa vô số nguy cơ. Bản tổng hợp về chủng tộc Giant, với đủ thông tin từ đặc điểm sinh thái, kẻ thù tự nhiên cho đến những truyền thuyết băng giá, được sao chép, truyền tay nhau khắp các thư viện, viện nghiên cứu. Người ta không khỏi rùng mình trước cảnh tượng “nếu Giants trưởng thành vượt núi băng”, nhưng cũng đồng thời hun đúc tinh thần sẵn sàng đối phó, sẵn sàng chiến đấu của một thế hệ Thức Tỉnh Giả trẻ trung, đầy nhiệt huyết.
Hikari, trên con đường trở thành một Healer xuất sắc, biết rằng câu chuyện về Giant chỉ mới khởi đầu. Cô sẽ còn phải khám phá vô vàn điều bí ẩn khác về vùng băng giá, về những kẻ thù cổ đại như Cổ Long, Leviathan Tuyết, Vua Yeti, Tinh Linh Băng Cổ Đại, hoặc thậm chí là con quái vật huyền thoại Behemoth Trắng. Tất cả đang che giấu trong lớp băng lạnh lẽo tưởng chừng bất động, nhưng một khi tỉnh giấc, chúng sẽ khơi dậy cuồng phong chưa từng thấy. Và khi ấy, mỗi một Thức Tỉnh Giả, dù mạnh hay yếu, tấn công hay chữa lành, đều phải nắm lấy vận mệnh của thế giới trong đôi tay.
Sân tập của trung tâm huấn luyện lại vang lên tiếng vung kiếm, tiếng niệm chú, tiếng bước chân chạy trên nền đá. Ở góc khuất, Hikari lặng lẽ hít một hơi thật dài, hướng mắt về phía bắc – nơi có dãy núi băng hùng vĩ, cũng là nơi xuất xứ của bọn Giants khổng lồ. Cô bắt đầu bài tập của mình như thường lệ, nhưng lòng không ngừng rộn rã. Sau tất cả, thế giới này vẫn tràn đầy hi vọng, miễn là người ta biết đoàn kết, biết thắp lên ngọn đuốc của lòng dũng cảm.
“Chúng ta sẽ đứng vững,” cô thầm nhủ, “cho dù một ngày kia, bầu trời phương Bắc có vỡ đôi.”


0 Bình luận