• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01: Ánh Sáng và Bóng Tối của Mana

Chương 5: Sự Mỉa Mai Từ Hai Vương Quốc Láng Giềng

0 Bình luận - Độ dài: 2,898 từ - Cập nhật:

Trong sảnh hội nghị nằm tại trung tâm hành chính của Thân vương quốc Fonzontia, Hikari cùng nhiều Thức Tỉnh Giả khác đứng lặng lẽ phía sau hàng ghế dành cho quan khách. Cô có mặt ở đó không phải với tư cách một chiến binh, mà đơn giản để giúp đỡ bất kỳ ai cần hồi phục ngay tức khắc, và cũng để lắng nghe mọi thông tin có thể về tình hình căng thẳng với khu vực băng giá.

Bầu không khí trầm mặc bao trùm khi sứ giả từ hai vương quốc láng giềng—Kingdom of Gravdal và Kingdom of Arteanesia—bước vào. Cả hai đều là những cường quốc lớn, nằm sát ranh giới phía bắc của Fonzontia. Từ sau khi nghe tin khủng khiếp về thảm kịch ở Panildera, các bên đã cử đại diện đến tham vấn, thậm chí có ý định “thăm dò” tiềm lực của Fonzontia trong việc đối phó với Giants.

Ngồi trên hàng ghế đầu, Helena bắt gặp ánh mắt lo lắng của Hikari. Hikari mím môi, khẽ lắc đầu, như thể muốn nói: “Hãy chờ xem cuộc thương thảo diễn ra thế nào.” Trước đó, Hikari nghe phong thanh rằng hai vương quốc này có vẻ không mấy tin vào khả năng của Fonzontia; họ coi Fonzontia là một thân vương quốc nhỏ, ít tài nguyên, binh lực mỏng và chưa từng nổi danh về ma pháp hủy diệt. Câu chuyện Panildera bị con Giant non giày xéo lại càng khiến họ dè bỉu rằng Fonzontia không có cửa đối đầu với “khu vực băng tuyết rộng lớn nhất thế giới.”

Phía đại diện Kingdom of Gravdal là một vị phó tướng cao lớn, tóc nâu xõa ngang vai. Ánh mắt ông ta mang chút sắc lạnh và kiêu ngạo. Trong khi đó, người dẫn đầu phái đoàn Kingdom of Arteanesia là một quý tộc khoác áo choàng xanh lam, nụ cười lịch thiệp nhưng ẩn sau đôi môi mỏng lại toát lên vẻ giễu cợt.

Khi chủ tọa buổi họp, một quan viên cấp cao của Fonzontia, bắt đầu phát biểu, không khí căn phòng trở nên nặng nề:

“Thưa quý vị,” quan viên ấy nói, “vụ Panildera bị con Giant non cao hơn 100 mét tàn phá cho thấy rõ mối nguy hiểm từ khu vực băng giá. Là vùng đất giáp trực tiếp với dãy núi băng, Fonzontia chịu hậu quả nặng nề nhất, nhưng rất có thể các vương quốc láng giềng cũng khó thoát nếu có nhiều con Giant hơn xuất hiện. Vì thế, chúng ta hy vọng tìm được sự đồng thuận, hợp tác đối phó…”

Chưa kịp dứt lời, vị phó tướng Kingdom of Gravdal đã cắt ngang bằng giọng trầm khàn:

“Nói thì hay, nhưng Fonzontia có vẻ như đang bất lực trước khu vực băng giá ấy. Chỉ một con Giant non mà đã suýt làm tan tác cả Panildera. Các người thiếu binh lực lẫn ma pháp công kích, chỉ chuyên về Thức Tỉnh Giả hỗ trợ. Thế thì sao trông đợi xứ Gravdal chúng ta phải chia sẻ nguồn lực quý báu? Biên giới chúng ta còn chắc chắn, ít nhất chúng ta có đội quân kỵ sĩ băng—”

Ông ngừng một chút, liếc mắt sang phía đông, nơi lẽ ra là Kingdom of Arteanesia, rồi bật cười nhạt. “Được biết, Arteanesia cũng có lực lượng Ma Pháp Sư Thổ hạng A. Vậy các người dự định đóng góp thế nào cho việc này, hửm?”

Đại diện bên Arteanesia—à quý tộc áo choàng xanh—thản nhiên cười, đáp lại với giọng không kém phần mỉa mai:

“Vương quốc Arteanesia chúng tôi sẽ hành động nếu có bằng chứng rõ ràng về đại họa sắp đổ xuống. Đương nhiên, nếu người của Fonzontia đã không đủ sức chặn Giant non, cớ gì chúng tôi phải lập tức xông pha chiến trận xa xôi? Khí hậu băng giá khắc nghiệt, binh lực hao tổn, chuyện chẳng đáng. Hơn nữa…” Ông dừng lại, nở nụ cười chua cay. “…người đời vẫn bảo: ‘Fonzontia vốn là thân vương quốc yếu nhất thế giới, nhưng lại dám một mình chống chọi với khu vực băng giá mạnh nhất thế giới.’ Chúng tôi cũng rất… khâm phục lòng dũng cảm ấy.”

Hàng loạt tiếng xì xào rộ lên. Rõ ràng, phái đoàn hai vương quốc đang giễu cợt Fonzontia, cho rằng chính Fonzontia đã liều lĩnh hoặc thiếu trí khôn khi phải đối đầu với Giants.

Trên hàng ghế phía sau, Helena nghiến răng, đôi mắt bừng lửa giận. “Thật quá quắt!” cô rít khẽ, tay nắm chặt. Chưa bao giờ cô thấy Fonzontia bị dè bỉu ra mặt như thế.

Hikari có phần chạnh lòng. Dù biết vương quốc của mình chưa bao giờ nổi tiếng về quân đội hùng mạnh hay ma pháp phá hủy, nhưng cô không nghĩ lại bị xem thường lộ liễu như vậy. Cô quay sang, thấy thầy Alexander đứng khuất ở một góc, gương mặt vẫn bình tĩnh nhưng đôi chân mày nhíu lại; hẳn thầy cũng không vui vì thái độ của các phái đoàn nước bạn.

Quan viên chủ tọa nén cơn giận, cố lấy lại không khí nghiêm túc: “Thưa quý vị, chính vì Fonzontia yếu thế, chúng tôi mới cần sự phối hợp từ Gravdal và Arteanesia. Hai vương quốc ngài có không ít Thức Tỉnh Giả bậc Băng và Thổ cường đại. Chúng tôi tin nếu có một liên minh quốc tế, bất cứ sinh vật băng giá nào xâm lấn cũng sẽ bị ngăn chặn. Chẳng lẽ quý ngài muốn ngồi yên, chờ khi Giant trưởng thành cao 500 mét tràn xuống thì mới hành động?”

Sự nhắc nhở về “Giant 500 mét” khiến mọi người thoáng chốc rùng mình. Ký ức đổ nát của Panildera vẫn còn đó, và ai cũng hiểu rằng nếu một con non 100 mét đã kinh khủng, con trưởng thành 500 mét sẽ là thảm họa thực sự.

Người quý tộc Arteanesia đưa tay xoa cằm, đáp: “Chúng tôi không phủ nhận mối nguy. Song, việc này còn phụ thuộc vào lợi ích chung. Arteanesia cũng chẳng rảnh rang. Năm ngoái, chúng tôi đã gửi đoàn quân lớn đi dẹp bọn quái thú ‘Wyrm Sương Mù’ ở vùng đông bắc, hao binh tổn tướng. Giờ đây, muốn chúng tôi huy động thêm lực lượng, chỉ e khó.”

Vị phó tướng Gravdal cũng chen vào: “Tương tự, Gravdal đang phải bảo vệ biên cương phía bắc chống lại bọn thú hoang trên dãy Jormund. Chúng tôi không chắc có thể triển khai một lực lượng đủ mạnh để can thiệp vùng Fonzontia. Nhất là khi… mọi thứ chỉ dựa trên suy đoán rằng sẽ có thêm Giant rời núi băng.”

“Thưa ngài, đó không phải suy đoán vô căn cứ. Sau Panildera, chúng tôi phát hiện dấu chân Giant ở phía bắc. Có kẻ đã nhìn thấy bóng đen khổng lồ di chuyển xa xa sau những cơn bão tuyết.” Một sĩ quan cấp cao của Fonzontia cố gắng thuyết phục. “Chúng tôi cần hỗ trợ kiểm soát khu vực, ít nhất là giám sát xung quanh để cảnh báo kịp thời.”

Phó tướng Gravdal nhún vai, thở dài: “Được thôi, chúng ta sẽ nghĩ cách cử một toán trinh sát. Nhưng đừng mong chờ điều kỳ diệu. Nếu Giant trưởng thành xuất hiện, Gravdal cũng chào thua. Có lẽ chúng tôi sẽ rút quân về phòng thủ vương quốc của mình, mặc các người xoay xở—”

Lời nói trống không và sắc lạnh ấy làm những người Fonzontia chạnh lòng. Ngay lúc đó, Helena suýt nữa bật dậy phản đối, nhưng Hikari nắm vạt áo cô, cố ra hiệu hãy bình tĩnh. Cơn phẫn uất của Helena vẫn trào dâng, nhưng cuối cùng cô cũng dằn lại, chấp nhận ngồi im.

Nửa canh giờ sau, cuộc họp kết thúc không mấy êm đẹp. Hai phái đoàn đồng ý “xem xét” hỗ trợ nhân lực trinh sát, nhưng chẳng cam kết gì thêm. Họ nói sẽ thảo luận chi tiết sau, và lộ rõ thái độ “có thể giúp hoặc có thể không,” tùy tình hình. Cảm giác thất bại lan tỏa khắp hàng ghế của quan viên Fonzontia. Ai cũng hiểu cuộc nói chuyện hôm nay chẳng hứa hẹn một liên minh đáng tin cậy.

Trên đường ra về, phó tướng Gravdal và quý tộc Arteanesia còn trao đổi với nhau bằng giọng cười mỉa:

“Xem ra Fonzontia vẫn là kẻ yếu nhất trong các quốc gia cận băng. Thật đáng thương.”

“Phải, thật không ngờ họ dám đương đầu với khu vực băng giá khắc nghiệt nhất, nơi Giant ngự trị. Quả là liều lĩnh… Hay nên nói là ngây thơ?”

Câu nói vừa đủ để những ai xung quanh nghe thấy, như cố tình châm chọc. Hikari thoáng thấy khóe mắt Helena rưng rưng bức xúc. Bản thân Hikari cũng cảm thấy trái tim nhói lên. Nhưng cô hiểu, phản ứng nóng vội lúc này chẳng giúp gì. Cô siết nhẹ bàn tay, cố gắng ghi nhớ cảm giác bị khinh miệt này. Bởi lẽ, một ngày nào đó, cô tin rằng chính Fonzontia – chính những Thức Tỉnh Giả nhỏ bé, âm thầm như mình – sẽ cho thế giới thấy rằng họ không hề yếu ớt như lời đồn.

Chiều hôm ấy, trong một góc vắng của đại sảnh, Hikari bắt gặp thầy Alexander cùng một vài người bạn khác đang bàn bạc. Vừa trông thấy cô, thầy Alexander vẫy tay:

“Hikari, con đến rồi à? Chắc con nghe hết những lời mỉa mai ấy rồi.”

Cô gật đầu, khẽ đáp: “Vâng, thưa thầy. Con… thật sự không ngờ họ tỏ thái độ rõ rệt đến vậy. Nhưng có lẽ một phần cũng vì Fonzontia chúng ta trước giờ chỉ mạnh về hỗ trợ. Chúng ta chưa bao giờ dẹp nổi thứ gì to tát như Giant nếu không có liên minh.”

Thầy Alexander vuốt râu, nhẹ nhàng nói: “Đúng là Fonzontia ta chưa từng chinh chiến dữ dội, nên bị coi là ‘kẻ yếu nhất’ là điều khó tránh. Nhưng con nên nhớ, sức mạnh không chỉ đến từ khả năng phá hủy, mà còn từ sự bền bỉ và thiện chí bảo vệ. Họ chỉ nhìn vào khía cạnh quân lực, ma pháp công kích, chứ quên rằng nhiều khi, chính những người như chúng ta, như một Healer, mới quyết định cục diện ở khoảnh khắc then chốt.”

“Thầy ơi…” Hikari ngẩng đầu, lộ vẻ ngạc nhiên.

“Lòng tự tôn của Fonzontia có thể đã bị tổn thương, nhưng chúng ta không nên hận thù. Thế giới ngoài kia rộng lớn, và ai cũng đầy toan tính. Con hãy vững tin. Chuyện Panildera đã xảy ra, không thay đổi được nữa, nhưng chúng ta còn vô số nhiệm vụ cần làm. Nếu Giant xuất hiện, con có dám xung phong không?”

“Con… Con sẵn sàng góp sức. Con không sợ hy sinh,” Hikari nói, mắt ánh lên quyết tâm.

Một người bạn đồng môn đứng cạnh đó—một chàng trai tên Lucian—tán đồng: “Tớ cũng xung phong. Nghèo hay yếu đâu phải tội. Bị mỉa mai không có nghĩa chúng ta vô dụng. Nếu Giant tràn xuống, ai cũng cần người chữa thương, người hỗ trợ, và đó là lúc chúng ta chứng tỏ giá trị.”

Lời anh chàng khiến Hikari mỉm cười. Cô ngỡ ngàng nhận ra, rất nhiều Thức Tỉnh Giả trẻ của Fonzontia vẫn đầy nhiệt huyết. Có thể họ không phô trương, không có danh hiệu lẫy lừng, nhưng họ sẵn sàng đứng ra cống hiến, bảo vệ quê hương. Bỗng nhiên, Hikari thấy lòng tự hào dâng lên, át đi nỗi tủi thân.

Gió xào xạc thổi qua hành lang lát đá. Sau buổi họp căng thẳng, hai đoàn sứ giả kia đã dần rời đi, nhưng không ngăn được những lời bàn tán. Tin đồn về “Fonzontia yếu nhất” lại càng lan xa, trở thành trò cười của nhiều kẻ. Nhiều người dân Fonzontia cũng câm nín trước những lời chê bai, vì họ biết thực lực quân sự của mình có hạn. Thậm chí, có không ít người cảm thấy mặc cảm khi so sánh với các nước láng giềng giàu mạnh.

Tối hôm đó, Hikari về phòng trọ, ngồi trước cây đèn dầu leo lét, trầm tư viết vài dòng nhật ký:

“Ngày… tháng… năm…

Hôm nay, hai vương quốc láng giềng đến, nhưng thay vì hợp tác chân thành, họ lại mỉa mai chúng ta là ‘đất nước yếu nhất thế giới’ phải một mình chống chọi với vùng băng giá hung tợn. Họ không hiểu được rằng sự dũng cảm và ý chí có thể bù đắp cho thiếu thốn về sức mạnh phá hủy. Liệu chúng ta có thể đổi thay định kiến này không?

Dù sao, em vẫn tin rằng, một ngày nào đó, khi chính họ đối mặt với nguy cơ, họ sẽ mong được chúng ta cứu giúp. Và Fonzontia—bằng cách này hay cách khác—sẽ cho cả thế giới biết rằng cái ‘yếu’ của chúng ta không phải dấu chấm hết, mà là một khởi đầu để vươn lên.”

Viết xong, Hikari ngồi lặng yên, ngắm ngọn lửa bập bùng. Cô nhớ đến hình ảnh Panildera hoang tàn, nhớ cảnh Giant non 100 mét bị Thức Tỉnh Giả hạng A giáp lá cà. Cô cũng nhớ giọng cười mỉa mai của hai vương quốc Gravdal và Arteanesia. Tất cả như đan xen, thôi thúc cô cố gắng hơn. Bởi vì, đôi khi sự khinh rẻ của người khác chính là ngọn lửa ngầm thổi bùng ý chí kiên cường trong mỗi con người.

Mấy ngày sau, bầu không khí trong trung tâm huấn luyện vẫn còn đôi chút ảm đạm, nhưng không hẳn hoàn toàn tiêu cực. Nhiều Thức Tỉnh Giả tự bảo nhau: “Chính lúc này, chúng ta phải đoàn kết.” Hikari chứng kiến các nhóm luyện tập với cường độ cao hơn. Các Healer tập cách hồi phục cho những vết thương nặng, các Mage hệ Thổ hoặc Băng được mời đến chia sẻ kinh nghiệm. Helena thì lao vào những bài tập thể chất khắc nghiệt, để nếu có ngày ra trận, cô có thể trụ vững.

Một sáng, khi Hikari chạy bộ xung quanh sân tập, cô bắt gặp Lucian và Helena đang xốc lại tinh thần cho một số học viên trẻ, những người dường như quá hoang mang trước viễn cảnh phải chống chọi với Giant khổng lồ. Chợt, cô nghe Helena hô vang: “Đừng bao giờ quên, chúng ta là Thức Tỉnh Giả của Fonzontia. Dù bị coi thường, chúng ta vẫn có thể đánh bại mọi chướng ngại, nếu biết phối hợp và tin vào bản thân!”

Giây phút ấy, Hikari cảm nhận hơi ấm lạ thường. Cô khẽ mỉm cười. Đúng vậy, Fonzontia vốn không nổi tiếng về hủy diệt, nhưng họ lại có lòng nhân ái, sự đồng lòng và tinh thần kiên cường. Sự mỉa mai của hai vương quốc lớn có thể khiến họ tạm thời tổn thương, nhưng cũng sẽ biến thành động lực để cả dân tộc vươn lên.

Cuối ngày, Hikari một mình leo lên tháp canh cũ kỹ nằm ở rìa bắc trung tâm huấn luyện, nơi có tầm nhìn rộng bao quát bầu trời hướng về vùng băng giá. Cô lặng lẽ đứng đó, gió thổi tung mái tóc xanh dương nhạt, mang đến cảm giác giá buốt. Xa xăm, chân trời mờ ảo có đường viền trắng của tuyết. Ở nơi đó, có thể một con Giant khổng lồ khác đang ẩn mình—hoặc tệ hơn nữa, những mối đe dọa cổ xưa sẵn sàng thức tỉnh.

“Có lẽ, chúng ta vẫn còn yếu. Nhưng chính sự yếu kém này sẽ hun đúc ý chí.” Hikari thì thầm, như nói với chính mình. “Gravdal hay Arteanesia có thể cười nhạo, nhưng một khi chúng ta đứng vững, họ sẽ chẳng thể cười lâu. Mình hứa sẽ phấn đấu, sẽ giúp đỡ Fonzontia. Rồi sẽ đến ngày, mọi người sẽ không còn xem thường đất nước này…”

Một cơn gió lạnh buốt thổi qua làm đôi mắt Hikari chớp khẽ. Cô rùng mình, rồi mỉm cười nhẹ. Mặt trời đang dần lặn, nhuộm cả bầu trời thành dải màu vàng cam. Trong ráng chiều đó, hình bóng nhỏ nhắn của Hikari in lên nền tường cổ, như nhắc nhở rằng dù cô chưa phải Thức Tỉnh Giả hùng mạnh, cô vẫn mang trong mình một quyết tâm sắt đá. Thân vương quốc Fonzontia có thể yếu thế, nhưng họ sẽ không bao giờ chịu gục ngã trước gian nan.

“Đất nước yếu nhất thế giới đấu với khu vực băng giá mạnh nhất thế giới ư?” Cô nở một nụ cười thách thức. “Đúng, chúng ta sẽ đấu. Và chúng ta sẽ không lùi bước. Vì đó là con đường duy nhất để chúng ta trưởng thành và bảo vệ lẫn nhau.”

Bóng hoàng hôn tắt dần, nhưng với Hikari, những tia sáng hy vọng vẫn rực cháy trong tim. Dẫu bị hai vương quốc láng giềng khinh thường, Fonzontia vẫn chọn con đường hướng lên, sẵn sàng cho một tương lai khốc liệt nhưng cũng tràn đầy niềm tin.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận