Hồng Mị nằm gọn trong vòng tay gã bắt cóc. Mùi mồ hôi nồng nặc, vải áo cọ vào mặt thô ráp, nhớp nhúa. Cô bé không giãy dụa. Chỉ khẽ nhắm mắt, như đang… tính toán. Bên trong cơ thể, ma năng ít ỏi rải rác khắp nơi trong cơ thể. Chúng như những đốm sao nhỏ rải rác giữa tầng tầng mây đen, ma khí quá nhiều.
Nếu điều động ma năng lúc này… chỉ cần lỡ nắm nhầm một lượng ma khí để kích hoạt sức mạnh thần bí. Vòng kiểm soát có thể phát nổ. Chỉ cần thêm vài ngày nữa, lượng ma năng nhiều hơn ma khí. Mọi chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều. Nhưng giờ đây, ma năng nằm rải rác khắp nơi, khó có thể điều động chuẩn xác không dính một chút ma khí nào. Đặt cược trong tình cảnh này.
‘Không đáng.’
Hồng Mị khẽ lắc đầu. Không ai để ý, không ai thấy ánh mắt kia vừa lóe lên, rồi tắt ngấm. Tạm thời, chỉ có thể dùng cách khác. Cô bé thả lỏng cơ thể trong vòng tay tên vạm vỡ, khẽ liếc nhìn. Một tên cường hoá sư, khoảng cấp 1 hoặc cao hơn. ‘Đối đầu trực diện với hắn, mà không có sức mạnh thần bí hỗ trợ... quá sức.’
Đây chưa phải sân chơi của cô bé. Đoán chừng, Văn Lương đã đi tìm cứu viện. Hồng Mị khẽ thở dài, tự nhủ. ‘Chịu đựng thêm một chút nữa vậy.’
Chán chường, cô bé lười biếng vờ giãy dụa trong vòng tay hắn. Tên đàn ông nghiến răng, siết chặt hơn, như muốn bóp nát thân thể nhỏ bé trong tay. Hắn cúi thấp người, sải bước lao qua những cánh đồng, ẩn mình dưới những rặng cây và bụi cỏ dại.
Không như Hồng Mị đoán, tiếng bước chân phía sau vang dội, đạp rào rạo lên lá khô. Văn Lương vẫn hối hả đuổi theo. Cành cây rạch ngang tay áo. Bụi cỏ quất vào mặt. Nhưng anh không chậm lại. Ma năng dồn hết xuống chân. Cơ bắp căng cứng. Mỗi bước như búa giáng xuống đất.
‘Đau, nhưng không quan trọng… Nhanh hơn, phải nhanh hơn nữa.’
Tên ma pháp sư phía sau hổn hển, sắc mặt tái đi. Ngành pháp sư, huyệt vị dưới chân vốn không nhiều ma năng. Sau một quãng dài chạy nước rút, ma năng đang cạn dần. Chân bắt đầu rã rời, hắn không thể chịu được tốc độ này lâu. Hắn khẽ liếc nhìn về phía sau, Văn Lương băng qua bụi cây, khoảng cách ngày càng rút ngắn.
Hắn nghiến răng, vung tay vẽ vòng phép. Một lần nữa, vòng ma pháp hiện lên trong không trung. Chỉ vài giây sau, hắn xoay người, chĩa trượng về phía sau. Gió lốc gào thét lao ra khỏi vòng phép, phóng thẳng về phía Văn Lương. Cuốn lấy những bụi cỏ, cành cây và đất đá xung quanh.
Văn Lương khẽ nhíu mày khi thấy cơn lốc cuốn tới. Anh cố lách sang phải, nhưng không kịp. Lốc xoáy sượt ngang qua cánh tay phải đã bị cắt cụt. Vết thương mới chồng lên vết cũ. Anh nghiến răng, mặc cho cơn đau rát buốt, vẫn lao tới, máu thấm qua lớp áo mỏng.
"Chết tiệt!" Tên pháp sư rít lên, khóe miệng méo xệch.
Lửa là sở trường của hắn. Nhưng giữa rừng sâu thế này, đốt lửa chẳng khác gì tự đốt pháo gọi người đến bắt. Hắn nghiến răng, vừa chạy vừa niệm chú, tiếp tục tạo ra những cơn gió lốc chặn đường.
Ngay lúc ấy, từ phía sau, Văn Lương búng người lao vọt lên như mũi tên. Một cú bật chân giữa không trung. Thân hình anh rẽ gió phóng thẳng về phía tên pháp sư đang tụ phép. Khoảng cách giữa hắn và tên cường hóa càng lúc càng xa. Hắn là mắt xích yếu nhất.
“Hử?!” Tên pháp sư ngoái đầu lại, còn chưa kịp tung ra cơn lốc thì…
“BỐP!!”
Một cú đá nặng như đá giáng thẳng vào sườn. Ma năng lập tức tán loạn. Vòng phép mất lực duy trì, tan biến ngay tức khắc.
Tên pháp sư bật ngược ra sau như bao cát bị đạp trúng, đập mạnh vào gốc cây. Một tiếng rắc vang lên. Hắn hộc ra một ngụm máu đỏ thẫm. Cơ thể co quắp như con bò bị chọc tiết, tay ôm bụng, miệng bật thêm một ngụm máu nữa.
Chưa kịp thở, Văn Lương đã lao tới. Ma năng dồn vào chân. Anh nhảy vọt lên lần nữa. Gió rít quanh người, cuốn bay lớp lá khô dưới đất.
Tên pháp sư nghiến răng tụ vòng phép. Một vòng sáng cam lập lòe hiện ra. Ba quả cầu lửa phừng cháy, bắn thẳng về phía Văn Lương.
“Vù! Vù! Vù!”
Văn Lương lật người né hai quả đầu sát sườn. Nhưng quả thứ ba sượt qua vai, thiêu cháy một góc áo. Khói bốc lên, mùi vải cháy khét lẹt lan trong gió.
Tên pháp sư loạng choạng đứng dậy, vừa lùi vừa tụ phép. Từng quả cầu lửa bừng sáng như pháo hoa, liên tục phóng về phía anh. Quay lại với hệ Hỏa sở trường, tốc độ niệm chú của hắn nhanh hơn, cầu lửa hiện ra cũng dày đặc hơn.
“Bùm! Bùm! Bùm!”
Văn Lương liên tục né tránh. Lửa bao vây bốn phía. Phía sau anh đã rực đỏ như cánh cửa địa ngục. Anh biết, nếu cứ tiếp tục tránh né… sẽ bị dồn vào ngõ cụt.
Một tiếng gầm bật ra từ cổ họng. Anh lao thẳng vào cơn mưa lửa. Vừa tránh, vừa tăng tốc. Một quả cầu lao sát mặt, chỉ còn một chút nữa sẽ chạm tới. Anh vung tay hất văng quả cầu. Cánh tay chạm vào quả cầu lửa, bỏng rát. Da thịt như vừa bị nướng trên vỉ than. Mùi khét thoảng ra.
Không dừng lại. Mặc kệ đau đớn. Anh tiếp tục lao lên. Quả cầu thứ hai đang ập tới trước mặt. Anh chụp lấy mặc kệ lớp thịt trên tay đang chín dần, ném ngược lại.
“BÙM!!”
Tên pháp sư hoảng hốt, nghiêng người né gấp. Quả cầu sượt qua hắn, chạm vào gốc cây nhỏ phía sau. Cái cây ngay lập tức hứng chịu phẫn nộ từ ngọn nửa, nổ lên rồi bốc cháy. Cú sốc khiến hắn choáng váng. Phép thuật bị ngắt quãng.
Ngay khoảnh khắc ấy, Văn Lương ép sát. Một cú đá ngang. Mục tiêu là mạng sườn. Nhưng chưa kịp chạm tới…
“BỐP!!”
Một bóng đen lao tới từ phía sau. Cú đá ngang như búa tạ giáng thẳng vào sườn bụng Văn Lương. Là tên cường hóa, hắn đã quay lại. Hắn trói đại Hồng Mị lại, vứt cô bé dưới gốc cây không xa, rồi lập tức trở lại hỗ trợ đồng bọn.
Cơ thể Văn Lương gập lại, bị hất mạnh sang bên, trượt dài dưới đất. Đất vụn bắn tung tóe theo đà va chạm. Một tiếng rên bật ra từ cổ họng, máu rỉ qua mép. Cánh tay vừa bỏng cháy lúc nãy, giờ run bần bật. Anh gắng gượng chống tay, cố gượng dậy trong tư thế khom người.
Tên cường hóa đứng đó, nhìn anh đầy khinh bỉ. Hắn gằn giọng, như rít qua kẽ răng:
“Cút đi. Mày mà tiến thêm bước nữa… tao giết mày.”
Văn Lương đứng lảo đảo, một tay ôm bụng. Ánh mắt mờ nhòe vì đau, nhưng vẫn không rời khỏi phương hướng kia. Anh cất tiếng. Giọng khàn đặc như có máu đọng nơi cổ họng, đau rát đến nghẹn:
“Muốn đem con bé đi… trừ khi… giết tao.”
Tên pháp sư cũng gắng gượng đứng lên, thở dốc, máu chảy từ khóe miệng. Hắn bật cười khẩy:
“Nó có phải con ruột mày đâu. Đáng để liều mạng vậy sao?”
Văn Lương nhìn chòng chọc vào hắn. Đôi mắt đỏ hoe, nhưng ánh nhìn cứng rắn. Giọng anh nặng trịch, từng chữ đè nặng xuống:
“Đó là con gái tao. Dù mày nói gì… ĐÓ VẪN LÀ CON GÁI TAO.”
Lời ấy truyền qua những tán lá, rơi thẳng vào tai Hồng Mị vừa mới chạy tới. Cô bé khựng lại. Đôi mắt mở lớn kinh ngạc trước câu nói nọ. ‘Là con gái của ta.’
Tên cường hóa như bị chọc tức. Hắn gầm lên, lao đến như dã thú. Một tay túm lấy cánh tay trái, nhấc bổng Văn Lương lên rồi đập thẳng xuống nền đất.
“ẦM!!”
Tiếng nổ khô khốc vang dội. Mặt đất rạn nứt, bụi bay mù mịt. Lồng ngực Văn Lương đau buốt như muốn nổ tung. Máu trào dâng lên tận cổ họng.
Không dừng lại, hắn nhấc chân lên, chuẩn bị giáng cú đạp thứ hai. Ngay lúc đó, Văn Lương rít một hơi, lật người né cú đạp, một tay chống đất, xoay hông, quét mạnh vào mắt cá đối thủ.
“Vụt!”
Cú quét chính xác. Tên cường hóa không kịp phản ứng, lảo đảo, rồi đổ ngã về phía sau.
Văn Lương khom người, cố gượng đứng dậy. Toàn thân run lên vì đau nhưng ánh mắt vẫn găm chặt vào mục tiêu. Anh vừa định lao lên bồi thêm vài cú đạp thì…
“Vụt!”
Một quả cầu lửa xoáy lao đến từ bên phải, kéo theo luồng gió nóng rít tai. Tên ma pháp sư đã tụ phép sẵn từ trước, vung tay nhắm về phía Văn Lương..
“BÙM!!”
Tiếng nổ vang dội. Cú đánh đẩy Văn Lương văng ngược, quần áo cháy xém, da thịt rát bỏng. Anh đập người xuống đất, ngã dúi dụi nhưng vẫn cố gượng đứng dậy, hơi thở dồn dập như người sắp ngất.
Bỏng rát trên qua da. Những vết cháy đỏ sẫm loang khắp cánh tay, ngực và cổ. Hơi thở gấp gáp. Tim đập hỗn loạn trong lồng ngực. Văn Lương lần nữa đổ gục, sóng soài trên đất. Máu và khói khiến tầm nhìn nhòa đi. Cơ thể gần như đã chạm tới ngưỡng của giới hạn.
Và rồi… Một bóng đen đang tiến gần đến chỗ anh. Mắt hắn đỏ ngầu, nộ khí bốc lên như sắp phát cuồng.
"Bịch! Bịch! Bịch!"
Ba cú đấm liên tiếp, từng cú như búa tạ giáng xuống thân thể rệu rã. Mặt đất rung lên theo từng nhịp đánh. Tiếng xương gãy kèm theo tiếng tên rỉ của Văn Lương phát ra mỗi khi cú đấm đáp xuống cơ thể.
Cuối cùng, tên cường hoá sư thở hồng hộc, đứng thẳng, hất tay như vừa giũ sạch một món đồ chơi đã hỏng. Nhưng chưa kịp quay đi, một lực kéo mạnh ghì chặt lấy chân.
Văn Lương, toàn thân anh nhuộm máu, co rúm lại trong vũng bụi đất, một tay vẫn siết chặt lấy cổ chân đối thủ như gông sắt. Mắt anh đỏ ngầu, găm thẳng vào kẻ trước mặt như con sói hấp hối.
“Chưa... xong... đâu…” Giọng anh khàn đặc, máu ứa ra theo từng chữ.
Tay anh run lên vì đau, nhưng vẫn không buông. Các khớp ngón tay rớm máu, bấu chặt vào cổ chân địch nhân. Hơi thở đứt đoạn, khó nhằn.
'Giữ lại. Bằng mọi giá phải giữ lại chúng.'
Trong cơn choáng váng, mắt anh mờ đi. Không còn phân biệt được gì ngoài cái chân của tên cường hoá. Cố giữ hắn lại, ba mươi giây, mười giây, thậm chí ba giây cũng được.
Bị ôm chân cứng ngắc, tên cường hoá như điên tiết. Lại một lần nữa liên tục đạp vào bụng Văn Lương. Cơ thể Văn Lương rệu rã như thể sắp vỡ ra từng mảnh, nhưng anh chỉ cắn răng chịu đựng. Như thể chính nỗi đau mà hắn ban cho là thứ duy nhất giúp anh bám trụ, giữ lại được một chút lý trí.


2 Bình luận