Trở về nhà sau buổi học, như thường lệ, Linh Lung vẫn đón Hồng Mị ở cửa.
Bữa cơm đơn giản ở nơi này chỉ gồm vài món đơn giản, hoặc lát bánh mì phết chút bơ. Qua một thời gian sống tại đây, Hồng Mị đã dần quen với nhịp sinh hoạt ấy.
Người trong nhà luôn hoà nhã, vui vẻ. Có người thân bên cạnh, hóa ra lại khác biệt đến thế. Khác hẳn với tưởng tượng xưa nay của Hồng Mị. Dần dần, cô bé nhận ra bản thân đang vô thức dựa vào thứ gọi là ‘gia đình’ này. Đồng thời cũng bị chính điều đó bó chặt lấy.
Linh Lung gắp cho cô bé một miếng thức ăn, giọng nhẹ nhàng:
“Mị Mị, mẹ sắp đi làm nhiệm vụ. Ở nhà ngoan với chú Lương nhé. Khi về mẹ sẽ mua quà cho con.”
Hồng Mị gật đầu, mặt rạng rỡ. Sống cùng Văn Lương cũng không tệ. Linh Lung là trụ cột chính của gia đình, một mình gánh vác mọi chi tiêu, nên ít khi có mặt ở nhà. Cô bé thấu hiểu điều đó.
Hồng Mị híp mắt, nụ cười trong vắt:
“Dạ. Mẹ ra ngoài nhớ giữ sức khoẻ.”
Sau bữa cơm, ai nấy đều đi nghỉ sớm. Hồng Mị một mình bước tới bên cửa sổ, lặng lẽ quan sát bên ngoài. Những cánh đồng phía sau lay động trong gió, lúa rì rào như lời thì thầm. Một vài gốc cây đứng trơ trọi trên mảnh đất trống, khẽ nghiêng như cúi đầu với đêm.
Quả là một nơi lý tưởng để ai đó biến mất trong bóng tối.
Khép cửa sổ lại, leo lên giường và ngồi xuống, tiếp tục tu luyện suốt đêm.
Tới khi bình minh sáng tỏ, Hồng Mị mới rời khỏi phòng. Linh Lung đã đi từ lúc nào, chỉ để lại trên bàn một mảnh thư tay:
“Mẹ đi rồi. Mị Mị ngoan ở nhà đợi mẹ nhé.”
Hồng Mị cầm tờ giấy, khẽ mỉm cười. Có một người luôn nhớ đến mình. Cảm giác đó, lạ lẫm, nhưng cũng khá ấm áp.
—
Buổi đêm, ngay từ khi Linh Lung rời khỏi nhà, bầu trời mịt mù không chút ánh trăng. Mây đen kéo dài như một dải lụa xám phủ lên vùng ngoại ô. Cả khu nhà chìm trong bóng tối, đèn tắt hết, yên tĩnh đến lạnh người. Không ai muốn lãng phí thêm một đồng tiền điện nào.
Cửa sổ phòng Hồng Mị đóng kín. Không một âm thanh nào lọt vào.
Hồng Mị đang ngồi tu luyện trên giường, mắt khẽ mở. Như cảm nhận được một chút rung động nào đó dưới sàn. Cảnh giác nhìn về phía cửa đang đóng kín mít.
Trong bóng tối dày đặc ấy, mọi thứ đều im lìm. Hồng Mị ngừng thở, lặng lẽ bước về phía cửa sổ. Cùng lúc đó, cánh cửa chính cũng bắt đầu hé mở, ánh sáng xanh mờ lọt vào bên trong căn phòng theo khe hở của cánh cửa.
Ánh mắt cô bé dõi theo từng chút chuyển động ấy, cất tiếng, lạnh lẽo như lưỡi dao:
“Đến rồi sao?”
Hai kẻ bắt cóc đứng ở ngưỡng cửa khựng lại, liếc nhau đầy nghi hoặc. Rõ ràng, bọn họ đã dùng phép thuật cách âm để phong tỏa căn hộ này, còn cố tình mang theo bùa cách âm để di chuyển, không phát ra một tiếng động. ‘Thế mà, vẫn bị phát hiện?’
Nghi ngờ chỉ kéo dài trong tích tắc. Một cái gật đầu ngầm hiểu, rồi cả hai lập tức xô tung cửa, không còn giữ vẻ rón rén ban đầu.
Cả hai đều mặc đồ tối màu, kín mít như những kẻ từng đột nhập lần trước. Nhưng lần này, dáng người đã khác hẳn. Tên đi đầu vạm vỡ, cao lớn, vai u như gấu, khiến Hồng Mị không thể không liên tưởng tới Văn Lương.
Tên còn lại nhỏ con hơn, tay cầm một cây trượng nhỏ dài khoảng hai gang tay. Trên đỉnh trượng gắn một viên tinh thể cỡ đốt ngón tay, phát sáng xanh lam không ngừng. Thân trượng được uốn từ sắt, xoắn thành những vòng lượn tinh xảo, phủ lớp mạ vàng ánh kim, trông vừa như đồ chơi, vừa như món pháp khí quý giá.
Ánh sáng nhạt từ viên tinh thể chiếu lên bóng họ, kéo dài trên sàn nhà. Cả hai đứng chặn giữa khung cửa, bắt đầu ngó tìm bóng dáng Hồng Mị.
Và rồi, họ thấy một thân ảnh nhỏ bé đang đứng trước cửa sổ, hoàn toàn không trốn tránh. Tên cao lớn khịt mũi một tiếng, dường như chẳng mấy e dè. Hắn cất giọng, to và thô:
“Nhóc con, ngoan ngoãn đi theo tao. Bọn này sẽ không làm mày đau đâu.”
Hồng Mị khẽ nghiêng đầu, nhìn nét cười cợt trên mặt bọn chúng. Trong mắt đêm của một kẻ biến dị, cả hai tên đó hiện ra rõ mồn một như bức tranh lộ nét.
Cô bé khẽ lắc đầu, giọng nhàn nhạt vang lên:
“Tại sao lại muốn bắt tôi?”
Tên vạm vỡ không đáp, chỉ chậm rãi tiến lên vài bước, cơ bắp dưới lớp áo bóp căng như sẵn sàng ra đòn.
“Không cần biết nhiều như vậy. Mày có hét lên cũng chẳng ai nghe thấy đâu.”
Thấy hắn đang bước, Hồng Mị lập tức đẩy toang cửa sổ. Gió đêm tràn vào, mát rượi và lạnh lẽo. Cô bé thản nhiên trèo lên bệ cửa, chân trần đung đưa sát mép, miệng cười nhẹ:
“Muốn bắt ta thì không thể nào. Nếu các ngươi bước thêm một bước, ta sẽ nhảy xuống.”
Hai kẻ bắt cóc đồng loạt khựng lại.
Chủ nhân dặn phải mang con bé về còn sống. Nếu nó thực sự nhảy, lỡ chẳng may chết tươi thì… Tên cầm trượng phía sau khẽ nhíu mày, giọng gằn lại, như đang cố đàm phán:
“Bình tĩnh đi, nhóc. Nhảy rồi mày tưởng thoát à? Cái thành phố này không có chỗ cho mày trốn đâu. Theo bọn tao, ít ra là còn sống.”
Hồng Mị khẽ bật cười, một tiếng ‘ha’ nhẹ hẫng như gió. Nhưng âm thanh ấy lại khiến không khí trong phòng như trùng xuống, nặng nề.
Ánh mắt Hồng Mị lướt ngang qua hai kẻ đang đứng trong ánh sáng nhợt nhạt của viên tinh thể. Tên cầm trượng lập tức cảm thấy có gì đó sai sai. ‘Con bé này có chút không bình thường…’
Mắt hắn nheo lại, sự tự tin bắt đầu rạn nứt. Nghi hoặc len lỏi qua từng góc suy nghĩ. Hắn nói ra nghi hoặc, giọng thấp hẳn:
“Lạ thật... Sao ngươi không bị ảnh hưởng bởi khói mê của bọn ta? Còn nữa... sao ngươi biết bọn ta sẽ đến?”
Hồng Mị vẫn đứng đó, không vội vã đáp lại. Chỉ là một nụ cười nở ra trên môi, nửa mỉa mai, nửa khinh thường. Giọng nói vang lên, lạnh tanh như nước đá:
“Cái khói mê đó à? Nhịn thở một chút là được thôi.”
Ngừng một chút quan sát biểu hiện của chúng, Hồng Mị tiếp lời:
“Từ lần Chino cử người đến trước, ta đã biết các ngươi sẽ không chịu bỏ cuộc. Mẹ ta đi làm nhiệm vụ... Ta đoán chừng các ngươi sẽ sớm mò đến thôi.”
Cô bé dừng lại, nghiêng đầu, nụ cười nhếch môi mang đầy vẻ khinh miệt:
“Điều duy nhất khiến ta bất ngờ, là lần này các ngươi còn đủ tự tin để vào bằng cửa chính đấy.”
Câu nói của Hồng Mị như một cú tát giáng thẳng vào mặt bọn chúng. Cả hai thoáng sửng sốt. Ngụm nước bọt trôi xuống cổ họng hắn nghe khô khốc, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác bất an. ‘Lần trước thất bại... Lần này, nó còn đoán được mọi thứ?’
Hắn cố trấn tĩnh, hít một hơi sâu, nhưng giọng nói vẫn lộ ra nghi hoặc:
“Ngươi… biết tất cả từ lâu sao?”
Hồng Mị khẽ nhíu mày, ánh mắt lướt qua như thể đang nhìn một thứ sinh vật cấp thấp:
“Xem ra não các ngươi không dùng được lắm nhỉ. Mà thôi. Ta biết Chino muốn bắt sống ta. Vậy… ta có nên khiến nhiệm vụ này thất bại cho vui không?”
Giọng cô bé đều đều, chẳng cần to, nhưng từng chữ như kim châm cắm vào nếp nhăn trong não bọn chúng.
Tên cầm trượng cau mày, không dời mắt khỏi Hồng Mị. Không nói, nhưng cảm giác bất an vẫn âm ỉ rỉ máu trong lòng. ‘Đứa nhóc này... chỉ mới bảy tuổi. Vậy mà ánh mắt đó, giọng điệu đó…’
‘Không bình thường.’
Hắn cố gạt cảm giác ấy đi, nghiến răng bật ra một tiếng cười khô khốc:
“Ha ha... Chỉ là một nhiệm vụ nhỏ nhoi, thất bại cũng chẳng sao!”
Dứt lời, một vòng phép đang dần hình thành bất ngờ hiện lên trước mặt hắn. Đường nét của pháp trận được vẽ lên trên không trung, màu trắng sáng mờ. Từng vòng tròn chồng lên nhau, chằng chịt ký hiệu lạ đang phát sáng.
Từ trung tâm vòng phép, ba điểm sáng vàng kim bừng lên, xoáy lại như tàn lửa tụ hội, ngưng thành ba quả cầu hỏa diễm. Lửa cuộn tròn, nhấp nháy từng nhịp.
“Chết đi.”
Hắn gầm khẽ, đồng thời đẩy mạnh cây trượng về phía trước. Ba quả cầu lửa vọt ra, xé rách không khí trong một tiếng rít dài, như ba viên đạn cháy rực. Tên vạm vỡ cũng theo đó mà gầm lên, phóng tới như mãnh thú định tóm lấy Hồng Mị.
Từ cửa sổ tầng ba, Hồng Mị nghiêng đầu nhìn ba quả cầu lửa đang lao tới. Sắc lửa hắt lên đôi mắt màu xanh lục, không gợn chút dao động.
Nhưng chỉ một khoảnh khắc trước khi cú công kích kịp chạm vào, Hồng Mị đã buông mình khỏi bệ cửa sổ.
Mái tóc xanh lục tung lên theo gió. Ba quả cầu lửa lướt sát qua đỉnh đầu cô bé, khiến vài sợi tóc cháy xém, bốc khói.
“AAAAAAA!!!”
Hồng Mị hét lên, rơi xuống.
Ngay trước khi tưởng chừng sẽ đập thẳng xuống đất, “bụp!”
Hồng Mị vươn tay, chụp lấy khung cửa sổ tầng hai. Ngón tay bé nhỏ bấu vào mép cửa sổ, thân thể treo lơ lửng giữa không trung, đung đưa theo gió như chiếc chuông nhỏ.
—
Tầng ba, bên cạnh nhà Hồng Mị ở. Trong căn phòng tối, Văn Lương đang nằm co chân trên giường. Áo thun xộc xệch trễ vai, quần đùi nhàu nhĩ. Chăn mỏng vắt ngang người.
Tiếng hét lớn bên ngoài như tiếng còi báo động nện thẳng vào não.
Mắt mở choàng.
Không chần chừ, Văn Lương bật dậy, tấm chăn rơi phịch xuống đất. Anh lao đến bật công tắc, ánh đèn trắng bật lên xua đi bóng tối trong phòng. Rồi bước dài tới cửa sổ, tay đẩy mạnh.
Nhìn về hướng cửa sổ nhà Linh Lung ở bên cạnh. Cảnh tượng đập vào mắt anh, rõ ràng.
Ngay bên khung cửa sổ cuối của dãy nhà tầng ba. căn phòng Hồng Mị đang ở, một bóng đen to lớn đang từ không trung lao thẳng xuống, bàn tay gân guốc chộp về phía một thân ảnh nhỏ nhắn đang bám vào mép cửa sổ dưới tầng hai. Mái tóc xanh của cô bé bị cháy xém, lơ thơ bay trong gió.
‘Hồng Mị.’
‘Con bé gặp nguy hiểm?!’
Văn Lương lập tức biến sắc, như vừa bị ai đó tát tỉnh giữa cơn mê. Đôi mắt lờ đờ vì thiếu ngủ lập tức sắc bén lại, cơ thể chưa kịp chỉnh đốn quần áo đã nhào khỏi cửa sổ như một con thú.
Tên vạm vỡ cuối cùng cũng tóm được Hồng Mị. Sức mặng của hắn khiến cô bé phải buông tay khỏi khung cửa tầng hai. Hồng Mị như một chiếc lá bị cuốn đi, nằm trọn trong vòng tay hắn. Rồi hắn nhẹ đáp xuống.
Hắn ôm chặt lấy Hồng Mị, khẽ gật đầu với đồng bọn. Tên ma pháp sư lúc này đang bước đi nhẹ, đạp lên những cơn gió từ từ hạ mình xuống mặt đất. Trượng vẫn đang cầm trên tay, cặp mắt cong lên sung sướng, đắc thắng. Cả hai không nói thêm lời nào, quay người phóng vút về phía rừng đen thẳm sau khu dân cư.
Nhưng ngay sau đó…
Văn Lương đã nhảy. Không gió đỡ, không phép hỗ trợ. Chỉ có một cú bật thẳng đứng, dồn ma năng vào huyệt đạo dưới lòng bàn chân bảo vệ cơ thể.
Cả người anh như một viên thiên thạch, lao thẳng xuống.
“ẦM!”
Tiếng va chạm đất khiến mặt đất rung chuyển, một vòng bụi bay mù mịt. Nền đất dưới chân anh nứt toác, trồi lên như bị khoét mất tầng dưới. Nhưng Văn Lương vẫn đứng vững, chỉ hơi cúi người như đang đứng tấn. Chỉ có mái tóc loạn và chiếc áo thun bị gió cuốn thổi ngược.
Không một giây nghỉ ngơi. Anh bật người lần nữa, lao thẳng về hướng những kẻ bắt cóc vừa khuất bóng.
Sau lưng, đèn trong khu nhà đã bật sáng rực, từng căn từng căn như dãy mắt đang hoảng sợ mở trừng trừng. Có người mở cửa hé ra rồi đóng sập lại. Có người rung chuông báo động, tiếng chuông ngân vang lan xa cảnh báo.
Một người đàn ông vẫn đang mặc đồ ngủ, vội vã leo lên xe điện, phóng nhanh. Đi tìm trụ sở cảnh vệ gần nhất.
Trong khi đó, giữa khu rừng đêm u tối, cuộc săn đuổi giữa những kẻ bắt cóc và Văn Lương đã bắt đầu.


2 Bình luận