Tập 02: Nơi Phố Cổ của Số Mệnh An Bài
Mở Đầu: Những Cơn Ác Mộng Quen Thuộc Đến Lạ (1)
2 Bình luận - Độ dài: 1,847 từ - Cập nhật:
Mở Đầu: Strangely-Familiar Slumbers
•••••
Gia đình của Rei Amari đã từ lâu không còn ở bên cạnh cậu.
Cha mẹ và em gái của Rei đã mất trong một vụ hỏa hoạn của mười năm trước tại chính ngôi nhà của cậu ở một khu phố quận 3.
Ngày ấy, Rei vẫn còn yêu thích những câu chuyện về các anh hùng. Nghe những câu chuyện mà cha kể, đọc được trong sách, nhìn thấy trên phim. Cậu của mười năm trước đã nuôi hi vọng trở thành một người có thể bảo vệ được gia đình nhỏ ấy.
Rei muốn được trở thành anh hùng, nhưng cậu đã thật sự đủ tự tin và sức mạnh để bảo vệ được gia đình của mình khi lớn lên hay chưa?
…
Mười năm trước,
Đó là thời điểm Rei vẫn còn yêu thích những câu chuyện về anh hùng. Khi ấy cậu vẫn luôn ước rằng mình sẽ trở thành một người hùng như trong những câu chuyện mà cha từng kể.
“Cha ơi, con có thể nào trở thành một người như anh ấy hay không?” Đó là những lời mà một cậu bé đã thốt ra khi nhìn thấy hình ảnh của những anh hùng trên màn ảnh.
Đáp lại lời của cậu bé, người đang ngồi ở rất gần chiếc ti vi, mắt dán chặt vào tấm kính mỏng không rời, người cha vui vẻ nói xuề xòa cho qua. “Có thể chứ.”
Đó đã là mong muốn của một đứa trẻ ngây thơ chưa hiểu hết hiện thực là như thế nào, cậu chỉ mãi ngắm nhìn nhưng thứ rất xa tầm với và chỉ gần gũi với đám trẻ qua những phương tiện truyền thông. Giá như cậu biết về nguồn gốc của gia đình mình sớm hơn, e rằng niềm vui ấy đã lấp đầy tinh thần trách nhiệm.
Gia tộc của cha là những con người sùng bái một vị thần khác Theia, Phong thần Aneolus. Vị thần này luôn ban phước cho con cái của dòng tộc, và họ đã trở thành những Puregust[note74894], với trí tuệ và sức mạnh của Phong Thần.
Trong lục địa này, chẳng được mấy gia tộc được ban phước trực tiếp, dù rằng cái phúc đó rất nhỏ, chúng được xem là rất lớn đối với một con người.
“Không được làm trái lời của Người.” Nên vì thế, gia tộc của cha đã tìm đủ mọi cách để tránh làm phật ý của thần linh, dù có thể ông không nhìn họ lấy một lần nào kể từ ngày ban cho chúc phúc ấy.
Và những chúc phúc đó đôi khi là đòn bẩy, đẩy một người vào thế bị áp bức một cách nhẫn tâm.
Rei được sinh ra, nhưng không hề mang ma thuật nguyên tố nào cả.
Đứa trẻ không phải một Puregust. Họ đã nghĩ rằng thần linh đã không còn dõi theo gia tộc này nữa.
Dù đã ép buộc phải bỏ đi đứa con này, mẹ của Rei vẫn âm thầm bảo vệ đứa trẻ đó. Đối mặt với sự lựa chọn đánh vào cái tâm của người làm mẹ, bà đã cùng chồng chọn lấy con đường chống đối gia tộc: Bỏ trốn đến một vùng đất xa xôi để sinh sống.
Đến khi em gái của Rei chào đời, họ nhận ra em gái của Rei Amari đã được ánh mắt của Aneolus nhìn thấy.
“Mẹ có nói rằng, em được thần linh ban phúc đó.” Em gái của Rei đã nói những lời hồn nhiên ấy khi cả hai đứa ngắm trời mây trong thành phố. Dù chúc phúc không rõ ràng, cô bé vẫn vui vì biết rằng mình đã đóng góp một chút gì đó cho cuộc sống bình thường mà quý giá ấy.
Ấy đã từng là một cuộc sống mà tôi tin rằng, không một ai hạnh phúc hơn từng thành viên trong gia đình nhỏ.
“…”
...
Nhưng rồi, vào một đêm định mệnh
“…Nhà… của mình…” Chính cậu bé đó của năm sáu tuổi, đã tận mắt chứng kiến ngọn lửa thiêu đốt ngôi nhà mà mình trân quý nhất.
Một sự kiện lớn đã xảy ra ở một khu phố phía Nam Quận 3, nơi cậu từng sống. Một con quái vật bí mật xuất hiện giữa những ngôi nhà đã vắng đèn. Không một ai nhận thấy, không người nào biết được.
Nó tấn công bằng cấm thuật, một trong những khả năng nguy hiểm nhất đã bị nhân quốc tuyệt đối cấm truyền. Ngọn lửa mà nó tạo ra lớn đến mức cả khu phố cháy thành tro. Năm giây ngắn ngủi để ngọn lửa đỏ bao quanh lấy căn nhà đó, có lẽ đó là khoảng thời gian dài nhất của đời mình.
Hàng trăm người mất trong sự kiện ngày ấy.
Rei chỉ là một trong số khoảng hai mươi người may mắn không ở trong nhà, trên tay vẫn cầm một mẫu giấy treo cành cây, trên tờ giấy vẫn còn viết lên điều ước cho chính gia đình này.
Cậu chỉ tuyệt vọng đứng nhìn cả khu phố này bốc cháy hùng hực chỉ trong một khắc.
“…”
...
Thế giới thật trớ trêu thay.
“Đây là…” Sau này, cậu đã nhờ một người truy ra thông tin về sự kiện đêm hôm đó. Rei đã nhận ra.
Thủ phạm là một con quái vật đã trốn khỏi một khu nghiên cứu của quốc gia trong Khu quận 3. Đồng nghĩa với việc vua Asgard chính là người tự hại thần dân của mình,
Hơn nữa, ông ta còn ra sức để che dấu hết toàn bộ vụ việc.
Khi đọc những dòng tin mật đấy, nắm tay của cậu vô thức siết chặt lại.
Mình trước giờ có từng nghĩ đến việc trả thù hay không?
Sự thật là, Rei vẫn luôn xem cái chết của gia đình mình là do chính quyền Asgard gây ra, sự thật đó không bao giờ thay đổi.
Thế nhưng,
“Dù có trả thù thì cũng chẳng giải quyết được chuyện gì ngoài tự giải thoát chính mình.”
Rei biết, quái vật mà Asgard thực hiện thí nghiệm là kết quả của thứ gọi là “con người”. Miễn sao “con người” vẫn tồn tại như thế, vẫn có những suy nghĩ phải phát triển để tồn tại, để rồi nuôi hi vọng sẽ đứng trên vạn người khác thì sẽ không bao giờ có khả năng Rei sẽ thỏa mãn chỉ với một chính quyền đế quốc cực đoan, một ví dụ điển hình của nhân quốc lục địa.
Cậu vẫn sợ rằng mình phải vướng vào tranh chấp quyền lực của những kẻ tin mình làm lớn. Cái mạng này không phải con cờ trong cuộc chiến tranh lạnh do bọn họ tự gây ra.
Tốt nhất, cậu tự nhủ rằng sẽ tiếp tục sống một cuộc sống bình thường nhất có thể, miễn sao những kẻ bề trên không động chạm đến mình nữa.
“Đó là nếu có thể—” Cậu đã dành nhiều ngày sau đó, lòng suy nghĩ như vậy.
Chính Rei cũng không chắc khoảng thời gian sống bình thường của mình sẽ kéo dài đến bao lâu. Nếu đến cuối cùng, những kẻ của Asgard quyết định bước qua cuộc sống của cậu, hay an nguy của ít nhất những ai cậu trân trọng, khả năng cao là Rei sẽ liều mạng mà không cần suy nghĩ.
“Đó là một con đường đi tới sự sụp đổ.” Một giọng nói đã kéo cậu ra khỏi mạch suy nghĩ lặp đi lặp lại, tưởng chừng như suốt đời.
…
“…Cậu không thể thay đổi được gì bằng sức mạnh đó đâu.”
Lời vừa rồi là của kẻ mà Rei không muốn nhìn thấy nhất. Kẻ đó, vừa là cậu, vừa không, luôn luôn cho cậu ta những thông điệp nghe như thể điềm báo.
Rei chỉ nhìn thấy cái bóng của anh ta trong bóng tối của những dòng ký ức. Anh ta luôn gợi dậy những khoảnh khắc tồi tệ cậu đã chứng kiến từ trước giờ, không một lần nào buông tha cho cậu mỗi lần chợp mắt.
Đó như một lời nguyền mà Rei không thể nào thoát ra được.
“Chưa thể dứt được suy nghĩ cho người khác, ‘chúng ta’, hay đúng hơn, 'Rei' chưa thể nào thoát khỏi số phận định trước.” Anh ta nói như thế, giọng lộ rõ vẻ tiếc nuối. “‘Rei của dòng thời gian đầu tiên’ đã chứng kiến thế giới này sụp đổ như thế nào. Hắn đã giành cả cuộc đời của mình để tìm ra nguyên lí vận hành của hành tinh và ma thuật, để rồi giao lại cho ‘Rei’ tìm cách thoát khỏi vòng lặp vận mệnh.”
“Cậu cũng giống ‘chúng ta’, đều đi vào vết xe đổ của hắn dù có ở trong hoàn cảnh nào đi chăng nữa.” Anh ta gợi lại cho Rei cảnh tượng căn nhà của cậu bị bốc cháy trong biển lửa. Gần đó là hình ảnh của một con quái vật khổng lồ có hình dạng bò sát, trên lưng của nó có biểu tượng ngọn lửa đỏ trong chiếc vòng nguyệt quế.
Con quái vật đó là một Empirist[note74895], một trong rất nhiều vũ khí sinh học của Asgard.
Rei còn nhớ mình bị nó tấn công. Xung chấn khiến gần như toàn bộ khu phố bị san bằng. Thứ duy nhất mà Rei còn nhìn thấy là cảnh tượng một khu vực giờ chỉ còn là đống đổ nát.
“Cậu muốn cứu thế giới hay con người. Lần này vẫn hãy để cậu tự chọn.” Anh ta nở một nụ cười, sau đó giấc mơ của Rei chìm vào trong bóng đen vô tận.
Giá như thế giới cho "Rei" một câu trả lời, "cậu" đã không phải tự tìm kiếm nó trong thực tại mà không nhìn thấy tương lai.
...
Rei nhìn thấy một vùng đất nơi nền văn minh kết thúc. Mọi thứ với cậu trong rất rõ ràng, dù hình ảnh chỉ diễn ra trong thoáng chốc.
Tại vùng đất đó, cậu cảm giác như thật. Như thể cậu đã từng trải qua trước đây, dù cậu chưa lần nào nhìn thấy. Ở đằng xa mặt đất đầy sương bụi, Rei nhìn thấy ‘chính mình’ đang gục xuống, chống trên một thanh đại kiếm bạc kì lạ.
“Thế giới này chính là kết quả của việc từ bỏ.” Không ai nói, đó chỉ đơn giản là tiếng lòng trong thâm tâm của cậu.
Bất giác Rei rơi nước mắt, cậu chứng kiến thấy chính mình của tương lai, khi mọi thứ chấm hết, kể cả tính mạng của mình, những cơn ác mộng cuối cùng đè nặng cậu ta, khiến cậu cuối cùng sụp đổ.
"Rei" đã thua và mất mạng trong chính trò chơi vận mệnh.
•••••


2 Bình luận