• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 03: Dark Elf - Thánh Viện - Chiếc nhẫn - Hai anh em

Chương 42: Cô gái bị bỏ lại ở Felariel

0 Bình luận - Độ dài: 8,532 từ - Cập nhật:

Từ thung lũng đá Kareth, nơi những tảng đá xám trơ trọi đứng lặng dưới bầu trời ngàn sao, chứng kiến bởi hai kẻ từng là của nhau. Con đường đất uốn lượn, dẫn lối ngược về những rặng đồi xanh mướt, nơi cỏ cao lùa theo gió, kêu xào xạc dưới thiên thu. Gió mang theo mùi đất ẩm và hương nhựa cỏ dại, mát lành, như thể đang xoa dịu những vết sẹo của vùng đất này đang gánh chịu. Đường đi dần thoai thoải, len qua cánh rừng bạch đàn thưa thớt, những thân cây trắng bạc lấp ló dưới ánh trăng, lá xào xạc rơi, tỏa mùi thơm the nhẹ. Rừng thưa dần, nhường chỗ cho những cánh đồng cỏ bát ngát, trải dài bất tận dưới ánh trăng thanh khi đêm buông xuống. Hoa dại nở trắng li ti, lấp lánh như sao rơi, hòa quyện với mùi muối mặn từ biển cả gần đó, nơi sóng vỗ rì rào, xa xôi mà ám ảnh. Con đường cuối cùng trở về Felariel, trở về khu trại tị nạn với những ánh đèn lập lòe trong sương đêm, như những linh hồn lạc lối.

Meredith ngồi lặng trong căn lều nhỏ, căng trên vài cọc gỗ xiêu vẹo, vừa đủ che mưa gió nhưng không ngăn được cái lạnh của đêm. Một chiếc đèn dầu cũ kỹ đặt trên thùng gỗ cạnh cô, ngọn lửa nhỏ xíu lập lòe, phả bóng cô lên vách lều, một cái bóng méo mó, run rẩy, như đang cố thu mình trước thế giới. 

Ngoài kia, tiếng dế kêu râm ran, đều đặn, hòa với tiếng gió lùa qua đồng cỏ, mang theo hơi muối và cái se lạnh của biển. Bên trong, không gian chật hẹp ngột ngạt mùi vải ẩm và khói dầu. Một chiếc chăn len mỏng mà Meredith luôn quấn chặt khi sương đêm rơi xuống, cuộn lại ở góc lều, cạnh một túi vải đựng vài bộ quần áo cũ và một ổ bánh mì khô. Trên thùng gỗ, ngoài đèn, còn có một con dao nhỏ và một mẩu xà phòng đã mòn, dấu vết của những ngày sống tạm bợ.

Trước mặt cô gái, tấm gương mẻ dựa vào vách lều, nghiêng lệch, mép kính nứt vỡ như một vết sẹo dài. Nó phản chiếu một khuôn mặt đã quá mỏi mệt với chính mình: đôi mắt trũng sâu, tóc rối bời bết lại, môi khô nứt, và một ánh nhìn mệt mỏi, như thể chính cô cũng chán ghét hình ảnh ấy. 

Nàng cựu chủ trọ ngồi đó, lưng tựa vào cọc gỗ, tay ôm lấy đầu gối, váy áo nhàu nhĩ. Đôi lúc, lại đưa tay chạm vào mép gương, ngón tay lướt qua vết nứt, như muốn tìm lại một Meredith của ngày xưa - cô gái từng cười vang trong nhà trọ Bến Cảng, bên cạnh Arcadith, khi anh trêu cô vì để tóc che mắt. Nhưng gương chỉ trả lại một khuôn mặt xa lạ, một người cô không còn nhận ra, một hình ảnh mà cô không muốn thấy.

Mái tóc đỏ từng óng ả, giờ đã cháy sém, khô giòn ở phần đuôi, như tro than sau một trận lửa bốc lên từ chính lỗi lầm. Meredith nhặt cây kéo trên thùng gỗ, lưỡi kéo cùn, nặng nề trong tay. Ngón tay cô run rẩy, không phải vì do dự, mà vì sự kinh tởm dâng trào trong lồng ngực. Cô nắm một lọn tóc, kéo căng, và cắt. 

Soạt. Lọn tóc đầu tiên rơi xuống đùi cô, đỏ thẫm, khô khốc, như máu khô của những gì cô từng là. Một thứ gì đó đứt lìa, không chỉ là tóc, mà là kiêu hãnh, là tự trọng, là ảo tưởng sai lầm về một Meredith từng cười vang bên quầy lễ tân.

“Xấu xí…” Cô thì thầm. “Mình đã thành thứ xấu xí thế này từ bao giờ?”

Cô cắt tiếp. Từng nhát kéo là một vết đâm vào danh dự và lòng tự trọng mà cô từng có. Tóc rơi xuống đùi, rồi trôi vào gió, nằm tản mát trên nền đất lầy cát – như chứng tích của một cuộc tự hành xác âm thầm.

Cô nhìn xuống những cọng tóc rối tung dưới chân mình, mắt đỏ hoe, môi mím chặt như muốn ngăn tiếng nấc không phát ra. Và rồi, câu hỏi bật lên trong đầu cô như tiếng roi quất thẳng vào da thịt:

“Mình đã làm gì với bản thân thế này?”

“Tại sao… lại đi con đường giống bà ta?”

Mẹ cô – người đàn bà luôn giải quyết mọi thứ bằng cách rút bỏ áo quần. Người từng đánh đổi lòng tin lấy vài giờ được quan tâm. Người được kể từng khóc bên giường, nhưng vẫn son phấn lại vào sáng hôm sau. Meredith từng căm ghét điều đó. Từng thề sẽ không như bà. Nhưng giờ đây, cô nhận ra mình cũng đang làm y hệt – dùng cơ thể để lấp vào khoảng trống trong tim, dùng sự ve vãn để níu lấy một tình cảm vốn không dành cho mình.

Meredith nhắm mắt lại, tay vô thức siết lấy mảnh chăn cũ đang phủ ngang đùi.

“Em sẽ không giống mẹ đâu.” Hồi nhỏ cô đã từng thì thầm câu đó với chính mình, như một lời thề – một tuyên ngôn chống lại số phận. Nhưng càng lớn lên, cô càng nhận ra: những điều mình căm ghét nhất ở người khác… lại chính là những thứ dễ tái hiện nhất trong bản thân, vào lúc yếu mềm nhất.

Sự thật ấy trườn vào tim cô như một con rắn, siết chặt lấy từng nhịp đập.

Và rồi – như bị đâm ngang bởi một mũi tên lặng lẽ – hình ảnh Raizen hiện lên. Không phải Raizen đêm qua, cũng không phải Raizen của những lần cằn nhằn vụn vặt. Mà là Raizen sáng nay, với ánh mắt không còn trốn tránh. Và giọng nói… Câu nói đó. Nó không phải một nhát chém. Nó là cả một cơn động đất, khiến nền móng trong lòng cô sụp xuống. Vừa đau, vừa nhục. Nhưng cũng chính nhờ nó… mà cô tỉnh.

Vì chính trong khoảnh khắc bị dập nát ấy, cô mới nhận ra... mình yêu hắn đến mức nào. Không phải thứ yêu kiểu con gái mới lớn bị ám ảnh bởi hình mẫu quyền lực. Mà là thứ tình cảm hình thành qua năm tháng – một dạng lệch lạc của khát vọng được quan tâm. Và nếu người duy nhất từng thỏa mãn cô là người anh trai Arcadith đã chết, thì người còn lại… chỉ có thể là Raizen.

“Có lẽ… anh ấy cũng yêu mình. Chỉ là… anh ấy không cho phép bản thân thừa nhận… vì cách mình tiếp cận quá sai.”

Meredith nghĩ thế. Và trong lúc ấy, cô không nhận ra rằng đó là một dạng mê muội – thứ tình yêu mù mịt pha lẫn nỗi sợ bị bỏ rơi và niềm khao khát được tồn tại trong mắt người khác. Không còn là tình yêu thuần túy, mà là một dạng nghiện cảm xúc.

Cô vùi mặt vào hai bàn tay. Tóc ngắn, rối. Mặt nhòe nước. Nhưng chẳng có nước mắt nào rơi. Chỉ có tiếng gió thổi qua khe lều. Và bên dưới đất, là những mảnh tóc đỏ cháy xém – thứ Meredith đã chọn cắt đi như một nghi lễ chuộc tội ngầm, hy vọng đổi lại chút bình yên trong tâm trí.

Nhát kéo cuối cùng cắt đứt lọn tóc cháy xém cuối cùng. Meredith đặt cây kéo  xuống nền đất, bàn tay buông lơi, mỏi rã rời. Một cảm giác trống rỗng trườn vào tim cô, nặng nề, như thể những gì còn sót lại của lòng tự trọng đã rơi xuống cùng lọn tóc cuối cùng, hòa vào cát bụi dưới chân. 

Cô hít một hơi sâu – hơi thở đọng mùi vải ẩm, thuốc bôi, và cả mồ hôi của những đêm không ngủ. Ngực thắt lại như thể từng tế bào đang chối từ chính cơ thể này. Tay đưa lên, chạm vào mép lớp băng quấn quanh sườn, ngón tay mảnh khảnh run lên từng hồi, không rõ vì đau, vì lạnh… hay vì nỗi sợ chính hình ảnh sắp lộ ra.

Lớp băng đầu tiên được gỡ ra, như tiếng vải xé chậm rãi giữa đêm. Tiếp đến là lớp thứ hai, rồi thứ ba... Cô không vội. Mỗi lần kéo, cô dừng lại một chút, như thể cần một nhịp thở để thuyết phục bản thân rằng cơ thể dưới kia vẫn còn là của mình.

Chiếc áo vải nhàu nhĩ trượt khỏi vai, rơi xuống khuỷu tay, lộ ra vùng da trắng hồng nơi cổ và xương quai xanh. Đó là nơi duy nhất chưa bị chạm tới – như một góc thiên đường còn sót lại trong một thân thể đã qua địa ngục. Ánh sáng từ chiếc đèn dầu bên ngoài khe lều chiếu xiên vào, lướt trên làn da non, trên xương sườn nhô nhẹ, trên vùng bụng thon – nơi những đường cong nữ tính vẫn ngoan cố tồn tại, bất chấp mọi tổn thương.

Rồi đến khi lớp băng cuối cùng rời khỏi thân thể, sự thật hiện ra – không báo trước, không thương xót.

Những vết bỏng.

Chúng bò dài từ vai trái xuống phần trên của ngực, vắt ngang hông, rồi thô bạo rạch qua vùng bụng. Đỏ, gồ ghề, như những con sâu chết cháy đang ngủ vùi dưới da. Chúng làm méo mó những gì từng là niềm kiêu hãnh kín đáo của tuổi xuân. Mỗi vết nhăn, mỗi mảng da sần, là một lời nhắc nhở rằng cô không còn như xưa nữa.

Meredith đứng đó, không mặc gì ngoài ánh mắt của chính mình đang soi ngược lại qua gương. Cô đưa tay chạm vào một vết sẹo ở sườn. Đầu ngón tay lướt chậm theo đường cong bị biến dạng, như đang dò lại bản đồ của một thế giới từng hoàn mỹ.

“Sao chứ…?”

Cô mím môi, ngón tay tiếp tục lướt lên, chạm vào một vết bỏng khác nơi gần tim, nắn nót bầu ngực. Hơi thở lệch đi một nhịp.

“Vẫn còn da… còn ngực… còn dáng. Mình vẫn là con gái mà.”

Một nụ cười cay đắng thoáng qua môi cô. Không phải cười cho ai, mà cho chính sự ngây ngô tuyệt vọng trong suy nghĩ đó. Như thể việc giữ được vài đường cong thì sẽ giúp cô được yêu thương lại lần nữa.

Raizen… Hình ảnh hắn hiện lên, mắt hổ phách, đôi bàn tay lạnh như sắt, giọng nói luôn đều đều nhưng chẳng bao giờ nói điều cô muốn nghe.

“Vậy mà anh vẫn không xiêu lòng sao?” cô lẩm bẩm. “Em đã… gần như dâng hết rồi mà.”

Giọng nói ấy không còn giận, chỉ đượm buồn. Một nỗi buồn sâu như đáy giếng, như thể chính cô cũng biết mình đang dẫm lên con đường của người mẹ, một cách bất lực. Cô buông tay khỏi vết sẹo, quay đầu đi khỏi gương, nhưng chẳng thoát khỏi đôi mắt mình. Chúng vẫn dõi theo cô trong phản chiếu, một cô gái với thân thể nửa là thiếu nữ, nửa là tro tàn. Không xấu, nhưng không còn vẹn nguyên.

“Sẽ có ai chấp nhận mày… khi nhìn thấy cái này sao?”

Đôi mắt Meredith dao động, lệ không rơi, nhưng khóe mắt rực đỏ như bị cứa. Cô đưa tay khẽ chạm vào vết bỏng ngay trên xương sườn – nơi từng là vùng da đẹp nhất của bản thân, giờ là vệt cháy nhăn nhúm như vỏ cây chết. Cô nhớ Arcadith, nhớ cách anh từng băng bó cho cô sau những lần hậu đậu, giọng trầm ấm: “Sẽ ổn thôi, nhóc. Sẹo chỉ là dấu vết của người sống sót.” Nhưng anh không còn đây, và những lời ấy giờ chỉ là tiếng vọng trong giếng cạn, không xoa dịu được sự ghê sợ khi cô nhìn cơ thể mình.

Đúng lúc ấy…

Một tiếng động nhỏ. Meredith khựng lại. Cửa lều đã khép, không ai có thể vào. Nhưng từ mép vải sờn rách, một vệt sáng mỏng như lưỡi dao lách qua. Trong đó... một con mắt. Một gã đàn ông. Hắn không nhúc nhích, không chớp. Ánh nhìn trườn qua khe hở như một con rắn độc, lặng lẽ, găm thẳng vào cơ thể cô – nơi vết sẹo kéo dài dọc bầu ngực, nơi vạt áo vừa mới trượt xuống khỏi hông, nơi làn da trắng lốm đốm đỏ vẫn còn run rẩy trong gương.

Meredith đứng trân. Không hét. Không che ngay. Không quay mặt đi. Ngực cô phập phồng, nhưng tay thì vẫn buông thõng bên hông. Một nhịp... hai nhịp... tim đập dồn lên mang tai. Và rồi, một bàn tay cô... khẽ nhích.

Không phải để trùm áo. Mà là để… xoay người, nghiêng nghiêng… như thể cố cho góc nhìn ấy bao trọn phần eo còn sót lại chưa bị hủy hoại.

"Chết tiệt…"

Tâm trí cô gào lên, nhưng thân thể lại chẳng nghe. Có một phần trong cô, một phần nhỏ xíu, sâu thẳm, lệch lạc, muốn hắn nhìn. Không phải vì cô thích ánh nhìn ấy. Mà vì... nó chứng minh cô vẫn còn đáng để nhìn. Vì nó vẫn còn hấp dẫn. Vẫn còn cái gì đó khiến người ta không rời mắt.

Một phần Meredith muốn tự nhủ: Raizen cũng từng nhìn mình như thế. Dù là tưởng tượng.

Nhưng rồi, thực tại ập tới. Cơn sợ vỡ tung. Cô giật bắn mình như bị tạt nước lạnh. Tay run rẩy vơ lấy chiếc áo, siết ngang ngực, lùi hẳn về sau, va vào mép giường, tim đập rối loạn. Miệng cô hé ra nhưng không phát thành tiếng. Cổ họng khô khốc.

"Thứ bệnh hoạn… Mình bị gì thế này?"

Từng suy nghĩ cắm móng vào não. Một mặt, cô thấy ghê tởm chính mình – tại sao trong một khoảnh khắc, cô lại để cho tên đó nhìn? Tại sao cô không hét lên? Không quát? Không lấy đá đập chết hắn?

Nhưng mặt khác…

Một nụ cười méo mó hiện ra trên môi cô trong gương. Không phải cười với ai. Mà là cười vào bản thân – như thể thừa nhận rằng: cô đang dùng chính những vết sẹo để níu kéo ánh nhìn. Níu kéo một ý niệm tình yêu đã biến dạng.

Raizen… nếu anh còn ở đây… thì liệu anh có nhìn không? Liệu... anh có chọn mình, dù cho cơ thể này đã chẳng còn như cũ?

Meredith ôm chặt tấm áo vào người, nhưng chẳng thấy ấm. Trong gương, thân thể quấn sẹo của cô phản chiếu một sự thật trần trụi – rằng cô đang cố dùng cả nỗi đau để van xin sự công nhận. Cô ngồi phịch xuống, hai tay kéo đầu gối sát vào ngực, run rẩy.

Từ bên ngoài, tiếng bước chân bắt đầu vang lên. Nặng nề. Ngập ngừng. Nhưng mỗi lần chạm đất, lại như dội vào ngực Meredith một hồi chuông báo tử. Gã đang đến gần. Càng lúc càng gần.

Và Meredith thì vẫn ngồi đó – gần như trần truồng, chiếc áo vải đã rơi xuống từ lúc nào. Cô chưa mặc lại. Cũng chưa kéo lại tấm chăn hay tấm bạt nào. Cô chỉ ôm gối, đầu cúi thấp, mái tóc đỏ rũ rượi như tảo mục phủ kín khuôn mặt.

Cơ thể cô run lên, không phải vì lạnh. Mà vì lưỡng lự. Vì… chính bản thân cô cũng không rõ: nếu hắn bước vào, cô sẽ la hét hay buông xuôi?

"Mình… đang nghĩ cái quái gì thế này?"

Một phần trong cô gào thét: Mặc lại áo, che lại thân, gọi tên ai đó, cào cấu, chống trả!

Nhưng có một phần khác – trầm hơn, độc hơn – lại thì thầm:

“Thử xem. Nếu hắn chạm vào… liệu mày còn là gì không?”

Bàn tay Meredith siết lấy mép chăn. Ngón tay trắng bệch, móng tay cắm vào vải như muốn tự xé mình ra. Nhưng không có cử động nào nữa.

“Mình đã không giữ được mạng cho Arcadith. Không giữ được nhà trọ. Không giữ được Raizen. Vậy giữ lại thân xác này… thì để làm gì?”

Tiếng bước chân đã sát lều. Meredith nấc lên. Một âm thanh bé xíu như gió rít qua khe cửa. Nhưng ngay sau đó, cô cắn môi, dằn nghẹn, siết chặt cơ thể lại như thể tự trừng phạt chính mình.

“Em chỉ muốn… được ai đó chọn em thôi…”

Câu nói đó, bật ra như một lời thú nhận. Nhỏ, run rẩy. Không dành cho ai, không cầu xin ai. Chỉ là tiếng vọng yếu ớt của một tâm hồn đang dần nứt vỡ. Đôi mắt cô rưng rưng, nhòe nước nhưng không rơi lệ. Cảm xúc đã chạm đỉnh – không phải đau đớn nữa, mà là tê liệt.

Thế nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo – soạt! – một âm thanh khác vang lên ngoài lều và mang theo sự quen thuộc. Một tiếng đập mạnh, tiếng giày va vào đất, tiếng ai đó la lên chửi thề. Meredith ngẩng phắt lên, tim nhói một nhịp – như được kéo về từ mép vực.

“Mày nhìn cái đéo gì?” tiếng Goon vang như sấm, cùng tiếng nắm đấm va chạm liên hoàn và tiếng bước chân vụt chạy lẫn vào màn đêm.

Tiếng giày lôi đi xa dần. Mọi thứ lại im lặng.

Meredith ôm lấy gối, siết thật chặt. Hơi thở nghẹn. Trái tim đập dồn, không phải vì sợ nữa – mà vì vừa nhận ra mình đã suýt để bản thân tan biến hoàn toàn.

“Raizen… Nếu anh thấy em như vậy… anh sẽ khinh em lắm, phải không?

Meredith lặng một lúc lâu. Cô không khóc. Chỉ khẽ lấy cuộn băng sạch. Ngón tay run run quấn lại quanh thân thể mình. Mỗi lần băng chạm vào da bỏng, cô cắn môi, rên khẽ, như cố nuốt lại tiếng đau.

“Chẳng sao cả…” – cô thì thầm với chính mình. “Miễn là mình còn sống… Mình còn có thể sửa sai.”

Băng quấn hết người. Cô mặc lại chiếc áo cũ. Tóc ngắn giờ lòa xòa trước trán, nhưng ánh mắt đã sắc lại – một chút thôi, nhưng đủ để bước tiếp.

Meredith vén lều, bước ra ngoài. Dưới ánh trăng bạc trải dài trên những gợn cỏ lăn tăn, Meredith khẽ kéo tấm màn lều sang bên, bước ra ngoài. Không khí mát lạnh lập tức tràn lên da, làm dịu những cơn đau rát từ các vết băng mới quấn. Cô không nói gì, chỉ thở ra một hơi thật dài, như muốn trút sạch những hỗn độn vừa rồi.

Ngay phía tay phải, dưới bóng một chiếc xe thồ cũ kỹ, Goon đang ngồi bệt, tay chống sau gáy, miệng ngậm một cọng cỏ khô. Hắn nghe thấy tiếng chân, liếc lên rồi nhếch mép cười:

“Thằng khốn đó chạy nhanh phết. Nhưng tao còn nhanh hơn.”

Meredith hơi khựng lại, nhìn hắn.

“Anh–”

"Đấm nó một cú văng vào cái thùng hàng rỗng,” Goon tiếp lời, giọng thản nhiên như đang kể chuyện chiều mát uống trà đá. 

“Chắc giờ vẫn còn đang nằm đếm sao. Tao để vài người trông chừng rồi. Không dám quay lại nữa đâu.”

Meredith nhìn hắn, ánh mắt dao động giữa cảm kích và bối rối. Cô cúi nhẹ đầu:

“…Cảm ơn anh.”

Goon nhún vai, phất tay như thể chuyện đó chẳng đáng nhắc đến. Rồi hắn nghiêng đầu nhìn cô một lúc, giọng hạ thấp, ấm như hơi thở đêm:

“Khuya vậy rồi, cô còn định đi đâu?”

Meredith quay mặt sang hướng khác, nhìn những đồi cỏ xa xa, nơi ánh trăng rải nhẹ như một tấm khăn bạc vắt qua bầu trời lặng gió.

“Tôi chỉ… muốn đi ra ngoài một chút,” cô thì thầm. “Ra đồng cỏ… để thấy là mình vẫn còn ở đây.”

Goon đứng dậy, phủi tay vào quần.

“Vậy đi. Đêm nay đẹp.”

Hắn không hỏi gì thêm. Không xét nét. Chỉ bước song song với cô, cả hai chìm vào màn đêm đang mở rộng, để lại phía sau là ánh lửa lều mờ nhòe và một khu tị nạn vẫn còn chưa tỉnh khỏi giấc mơ dở dang.

Bầu trời đêm trải rộng, không một gợn mây, ánh trăng bạc nhạt rải xuống đồng cỏ, làm những ngọn cỏ mềm ánh lên, lấp lánh như phủ một lớp bụi mỏng. Gió đêm lướt qua, nhẹ nhàng, mang theo hơi muối từ biển xa và cái lạnh se sắt của đồng hoang. Cỏ lay động, từng đợt, đều đặn, phát ra tiếng xào xạc nhỏ, như hơi thở của đất trời. Xa xa, đom đóm lượn lờ trong bóng tối, những đốm sáng tí xíu lập lòe, nhấp nháy, như những mảnh ký ức thoáng hiện rồi vụt tắt. Mùi cỏ ẩm, đất khô, và muối biển hòa quyện, tràn vào lồng ngực, vừa dịu dàng, vừa lạnh lẽo.

Meredith ngồi trên một bãi đất cao, nơi đồng cỏ trải rộng trước mắt, bên cạnh Goon. Cô kéo chiếc áo vải thô sát vào người, hai bàn tay siết chặt đầu gối, móng tay cắm nhẹ vào da. Mái tóc ngắn, lởm chởm sau lần tự cắt, lòa xòa trước trán, dính bết vì sương đêm. Cô ngước mắt, nhìn lên bầu trời, nơi những vì sao nhấp nháy, mờ nhạt, như những ánh đèn lữ quán Bến Cảng ngày xưa, giờ đã tắt ngấm. Hơi thở cô chậm, nặng nề, mang theo cái trống rỗng trong lồng ngực. 

“Một nơi xa lạ…” cô thì thầm, giọng mỏng, tan vào tiếng gió. “Giờ này… chắc Raizen đã ngủ ở đó rồi, nhỉ?”

Goon quay sang, mắt hắn lướt qua khuôn mặt cô, lặng lẽ, không vội đáp. Hắn ngồi đó, vai rộng, áo sờn phồng lên trong gió, một tay chống xuống đất cỏ, tay kia ôm lấy đầu gối. Meredith không nhìn hắn, mắt vẫn dán lên trời, môi khẽ động. 

“Cảm giác kỳ lạ,” cô nói, từng từ chậm rãi, như nhặt ra từ đáy lòng. “Một người… ở bên mình suốt bao năm… rồi nói đi là đi. Không dặn dò. Không kịp chuẩn bị.” 

Hơi thở cô dừng lại, ngắn, như bị nghẹn. Cô cúi đầu, tay siết chặt hơn, ánh trăng chiếu lên khuôn mặt cô, nhợt nhạt, với những vết sẹo vô hình từ quá khứ.

Goon bật cười, tiếng cười trầm, khàn, vang lên rồi tan vào không khí.

“Biết đâu hắn không ngủ. Biết đâu giờ này, gã đang ôm một cô nào đó trong lều ấm, hay ngắm sao với ai đó… không phải cô.”

Lời nói vô tư, nhẹ nhàng, nhưng nó đau, đâm vào lòng Meredith. Cô không đáp, chỉ cúi thấp hơn, mắt cụp xuống, nhìn những ngọn cỏ dưới chân. Đom đóm bay ngang, đốm sáng tí xíu lướt qua, nhưng ánh sáng ấy chói mắt, như nhắc cô về những gì đã mất.

Gió lạnh hơn, thổi qua vai cô, làm tóc lòa xòa run nhẹ. Cô hít một hơi, lồng ngực đau nhói, như thể lời của Goon vừa đào lên nỗi sợ sâu kín: Raizen đã rời đi, và cô, với cơ thể đầy sẹo, với trái tim rạn vỡ, không đủ để giữ ai ở lại.

Goon nhận ra ngay. Hắn ngồi thẳng, tay gãi đầu, giọng lúng túng. 

“À… xin lỗi. Tao không nên đùa vậy.” Đôi mắt hắn lướt qua cô, lo lắng, nhưng không biết nói gì thêm. Meredith khẽ lắc đầu, môi cong lên, cố nặn một nụ cười. 

“Không sao,” cô nói, nhưng giọng run, không chút ấm áp. Cô kéo áo chặt hơn, như muốn che đi những vết bỏng dưới lớp vải, những vết sẹo cô sợ ai thấy. Hơi thở cô chậm lại, ngắn, như cố nuốt xuống nỗi đau.

Im lặng kéo dài, chỉ có tiếng gió và tiếng cỏ xào xạc. Đom đóm lượn xa, ánh sáng mờ dần, như những tia hy vọng đang tan biến. Meredith chớp mắt, nhìn lên trời lần nữa, những vì sao vẫn nhấp nháy, xa xôi, không đáp lời. 

Goon ngả người ra sau, chống tay xuống đất, cỏ mát lạnh dưới lòng bàn tay. Hắn ngước lên, giọng trầm, chậm rãi. “Cô định làm gì tiếp theo?”

Meredith mím môi, mắt vẫn dán lên trời. Cô hít một hơi, hơi thở run nhẹ, rồi nói. 

“Tôi sẽ xây lại lữ quán Bến Cảng. Và quán cà phê nữa. Có thể chẳng ai ghé. Nhưng… nơi đó sẽ có ánh đèn. Vẫn là nhà.”

Lời nói ấy, nó hơn cả lời thề, vang lên rồi tan vào gió, mong manh nhưng kiên định. Cô nhớ Arcadith, nhớ ánh đèn lữ quán, nhớ giọng anh mình. Nhưng anh không còn, và lữ quán chỉ còn là đống tro tàn.

Goon gật đầu, môi khẽ nhếch, ánh trăng chiếu lên khuôn mặt hắn, góc cạnh. 

“Còn tao…” hắn ngập ngừng, rồi nói. 

“Tao sẽ thành mạo hiểm giả. Nhưng không đi xa. Mạo hiểm giả của Felariel thôi. Ở lại đây, hỗ trợ thị trấn, giúp cô, và… trở thành một phần của nơi này.” Hắn nhìn cô, ánh mắt chân thành, không hoa mỹ, chỉ đơn giản, thật.

Meredith quay sang, nhìn hắn, lâu, thật lâu. Mắt cô không ướt, không rung động, nhưng có gì đó mềm lại, như băng tan dưới nắng yếu. Lời hắn không làm cô khóc, không làm tim cô ấm lên. Nhưng nó thật, như ánh trăng trên cỏ, như gió đêm, như chính Felariel - một điều hiếm hoi giữa những mất mát quá lớn. 

Cô hít một hơi, lồng ngực nhẹ hơn, dù chỉ một chút.

“Raizen… không biết sau chuyến này sẽ thế nào,” cô nói, mắt lại hướng lên sao, giọng nhỏ, như hỏi chính mình.

Goon cười khẽ, tiếng cười ngắn, ấm. 

“Gã đó thì khó chết lắm. Tao lo là lũ thánh viện nghe hắn nói xong, phải đi trị liệu tâm lý mất.” Hắn ngáp, vươn vai, cái ngáp dài làm cỏ rung nhẹ. Meredith bật cười, tiếng cười nhẹ, giòn, như tiếng chuông nhỏ trong gió. Goon cười theo, trầm hơn, và trong khoảnh khắc ấy, đồng cỏ ấm lên, dù chỉ một chút, như ngọn lửa lều đã tắt từ lâu.

Hắn liếc đồng hồ mặt trời gãy kim, vật kỷ niệm hắn luôn mang, rồi hỏi, giọng nhẹ. 

“Cô muốn về chưa?” Meredith lắc đầu, tóc lòa xòa lay trong gió. 

“Chưa,” cô nói, giọng mềm. “Thêm chút nữa. Đêm nay… yên.” Cô hít một hơi, mùi cỏ và muối tràn vào, lồng ngực cô mở ra, như thể nỗi đau, chỉ một thoáng, đã chịu nhường chỗ.

“Ừ, yên thật,” Goon đáp, mắt ngước lên trời. 

“Lạ nhỉ.” Hắn ngồi đó, không gần, không xa, chỉ đủ để đồng cỏ cảm nhận cả hai. Họ im lặng, để gió lùa qua, để sao nhấp nháy, để đêm làm phần còn lại.

Cả hai ngồi đó, dưới bầu trời lấp lánh, nơi ánh trăng dịu dàng soi rọi từng ngọn cỏ và đom đóm như nhịp tim nhỏ giữa vũ trụ lặng im. Goon dựa nhẹ ra sau, chống tay nhìn trời, còn Meredith – ngồi ôm đầu gối, ánh mắt xa xăm – bất ngờ cất tiếng hát.

Lời hát đầu tiên thốt ra, khẽ khàng, như lời thì thầm với chính mình. Giọng cô rõ, mềm mại, từng chữ rung lên, tan vào gió đêm, hòa với tiếng côn trùng râm ran, tiếng cỏ xào xạc, như thể đất trời ngừng thở để lắng nghe.

“Under firefly fields I stay,

Mid blooms that never look away.

Ashen skin and fractured hands,

But still the night is soft and grand…”

Goon khựng lại, vai hắn cứng lại, ánh mắt lướt qua khuôn mặt cô, lặng lẽ, không ngắt lời. Hắn ngồi đó, áo sờn phồng lên trong gió, một khán giả bất đắc dĩ trước vở diễn của trái tim vỡ nát. Meredith không nhìn hắn, mắt vẫn dán lên sao, đôi mi long lanh dưới ánh trăng, như giọt sương đọng trên cỏ. Hơi thở cô run, ngắn, như sợ lời hát sẽ làm cô nghẹn.

“Names and voices fade to dust,

Lost to fire, smoke, and rust.

Only one walks through my dreams–

Shadowed gold and silent gleam…”

Giọng cô cao hơn, không gào thét, không oán than, chỉ là lời kêu gọi dịu dàng, như cô gái nhỏ gọi tên người thương giữa một thế giới không còn ai đáp lại. Điệp khúc vang lên, mỗi từ như một nhịp tim, đau đớn mà kiên định:

“Raizen, do you see me now?

Beneath the moon, I sing somehow.

Scars have bloomed where pain resides,

Still I hope you see my tides.

When storms are hushed and skies allow,

Please come back with stars in tow.”

Gió thổi qua, lạnh hơn, mang hương cỏ non và muối biển, lùa vào tóc cô. Những sợi tóc đỏ ngắn bay nhẹ, vướng vào má, nhưng cô không gạt, để chúng cọ vào da, như một lời nhắc về lần tự cắt, lần hành xác để chuộc lỗi. Tay cô siết chặt vạt áo, móng tay cắm sâu, như muốn giữ lấy chút lòng tự trọng còn sót lại. Đom đóm lượn gần, ánh sáng tí xíu nhấp nháy, như những tia hy vọng cô từng nắm, giờ vụt tắt trước mắt.

Cô hít một hơi, lồng ngực đau nhói, rồi tiếp tục, giọng mềm, run, như lời thì thầm gửi vào đêm:

“The ocean hums in deeper tones,

Words we spoke when all alone.

Grass bends low to touch my knee,

… ‘He’ll come to thee.’”

Im lặng rơi xuống, nặng nề, chỉ còn tiếng gió và cỏ. Meredith ngẩng đầu, mắt ướt, long lanh dưới ánh trăng, không phải lệ, mà là nỗi đau đọng lại, như sương trên đồng cỏ. Cô nhớ Arcadith. Nhưng anh đã đi, và Raizen cũng đi, để lại cô với những vết sẹo đỏ rực dưới áo, với trái tim tự ti, sợ hãi rằng không ai sẽ nhìn thấy cô - không phải cô gái lữ quán, mà là Meredith, với những vết bỏng và nỗi đau.

Giọng cô cất lên lần nữa, chậm rãi, như lời nguyện:

“Beauty breaks, and dawn can bleed,

But love’s the wildest, rooted seed.

You once said I’m strong, you know…

Was that true, or just for show?”

Điệp khúc trở lại, nhẹ hơn, mong manh hơn, như hơi thở cuối cùng của một giấc mơ:

“Raizen, do you see me now?

Beneath the moon, I sing somehow.

Scars have bloomed where pain resides,

Still I hope you see my tides.

When storms are hushed and skies allow,

Please come back with stars in tow.”

Cô ngừng hát, môi khẽ run, hơi thở chậm, như thể vừa thốt ra cả linh hồn. Một câu hỏi cuối cùng vang lên, thì thầm, gửi vào vũ trụ, không mong đáp lời:

“If the world forgets my name…

Will you still call me… just the same?”

Gió lạnh hơn, lùa qua đồng cỏ, làm cỏ cúi thấp, như đồng cảm với cô. Đom đóm lượn xa, ánh sáng mờ dần, như những hy vọng tan biến. Meredith ngồi đó, vai khẽ run, tay vẫn siết áo, che đi những vết sẹo cô sợ ai thấy. Mắt cô dán lên sao, long lanh, không khóc, nhưng đỏ hoe, như bị cứa bởi chính lời hát. Goon vẫn im lặng, ánh mắt hắn dịu, không phán xét, chỉ lặng lẽ nhìn cô, như một người gác đêm, không cần nói cũng đủ để cô biết mình không hoàn toàn đơn độc.

Cô hít một hơi, lồng ngực mở ra, mùi cỏ và muối tràn vào, dịu dàng nhưng lạnh. Trăng nghiêng dần, ánh sáng nhạt đi, phủ lên đồng cỏ một lớp bạc mỏng, như lời an ủi không lời. Meredith ngẩng đầu, tóc ngắn lay trong gió, mắt ướt nhòa, như cô gái nhỏ từng hát trong lữ quán, giờ hát giữa đồng hoang, không vì ai, chỉ vì chính mình. 

“Raizen…”

Giọng cô nghẹn lại. Không phải vì không nhớ lời. Mà bởi vì ngực cô đang thắt chặt lại. Một tiếng sùi sịt vang lên, nhẹ như gió lướt qua tai. Cô không khóc, nhưng rõ ràng nước mắt đang sẵn sàng chờ trào ra.

Goon im lặng suốt cả bài hát. Hắn nhìn vào Meredith như thể nhìn thấy một thứ gì đó thiêng liêng – không phải vì bài hát hay, mà bởi sự can đảm của một cô gái sẵn sàng phơi bày trái tim tan nát ra giữa trời.

“Raizen là thằng khốn may mắn,” hắn nói, khàn giọng. “Nếu hắn không quay về… tao sẽ đi lôi hắn về.”

Meredith chỉ khẽ lắc đầu. Không phải để phủ nhận. Mà vì cô biết – không ai có thể lôi Raizen về được cả, trừ chính hắn. Cả hai ngồi đó thêm một khoảng lâu, trăng dần quá đỉnh, ánh sáng nhạt đi, lạnh hơn. Goon đứng dậy, chìa tay, lòng bàn tay thô ráp, ấm. 

“Về thôi. Trông cô như sắp gục rồi.”

Meredith nắm tay hắn, đứng lên, cỏ dính vào váy cô, mát lạnh. Cô không phản đối, chỉ bước theo, hơi thở đều, chậm. Goon hộ tống cô về lều, bước chân hắn vững trên đất cỏ, lặng lẽ nhìn cô bước vào, an toàn, rồi quay đi. Bóng hắn hòa vào màn đêm, như một kẻ gác đêm vô danh của Felariel, để lại Meredith với đồng cỏ, với sao, và với một chút yên bình, mong manh như ánh trăng.

Một cơn gió lạnh lùa qua khe lều, làm rung nhẹ mảnh vải treo đầu giường. Meredith co mình lại trong tấm chăn mỏng, tay vẫn nắm lấy mép áo như trẻ nhỏ. Đôi mắt cô dần khép lại, không phải vì bình yên, mà vì mỏi mệt. Những ý nghĩ vẫn quay cuồng trong đầu, cho đến khi mạch suy nghĩ cuối cùng cũng tan vào bóng đêm, mang theo cả cô vào một giấc ngủ không mộng mị.

Ngoài kia, gió đêm đã dịu lại. Những đốm lửa đom đóm dần tắt. Sao trời lặng lẽ rút lui, nhường chỗ cho ánh sáng đầu tiên của ngày mới.

Mặt trời mọc chậm, lặng lẽ, như một kẻ khách lạ không muốn quấy rầy nỗi đau của Felariel. Ánh sáng vàng nhạt len lỏi qua những đám mây mỏng, chiếu xuống đống đổ nát của nhà trọ Bến Cảng, nơi từng là trái tim của thành phố. 

Không còn tiếng chuông báo sáng, không còn mùi bánh mì nướng hay tiếng cốc chén va chạm từ quầy cà phê của Meredith. Chỉ có gió – một làn gió nhè nhẹ, mang theo mùi tro cháy và hơi ẩm từ những bức tường đá vỡ còn rịn nước mưa đêm qua. 

Gió lùa qua, lạnh buốt, làm những vết sẹo trên da Meredith co lại dưới lớp áo vải thô – thứ áo vô hồn phát cho người sống sót, xám xịt như gương mặt của đám lính canh đứng ngoài quảng trường, mắt họ trống rỗng như những bức tượng đá.

Meredith bước đi, từng bước nặng nề trên nền đá lạnh, mỗi bước là một nhát dao nhức nhối trong xương cốt. Cô đã đi một vòng lớn quanh Felariel, không rõ vì sao. Có lẽ để tìm lại vài mảnh ký ức đã vỡ tan trong ngọn lửa của Ira, hay chỉ để chứng minh với chính mình rằng cô vẫn còn sống, vẫn có thể bước tiếp dù trái tim đã rạn nứt từ đêm ấy.

Mái tóc đỏ phảng phất tia nắng sáng yếu ớt, rối bù trong gió, nhưng đôi mắt không còn đục ngầu như khi tỉnh dậy giữa đống tro tàn. Chúng sáng, lặng lẽ, sâu thẳm – như một vực chứa đựng cả nỗi đau và hy vọng mong manh, phản chiếu ánh bình minh yếu ớt tựa lời thì thầm không âm.

Gió ngừng thổi một khoảnh khắc, và giữa đống gạch vụn còn khói âm ỉ ở nền nhà trọ cũ, cô thấy nó. Một tia sáng yếu ớt lóe lên, như một ngôi sao lạc chạm vào ánh nắng xuyên qua mây. Meredith dừng lại, hơi thở khựng lại, tim đập mạnh một nhịp không lý do. 

Cô quỳ xuống, đầu gối chạm vào nền đá lạnh, ngón tay run rẩy gạt lớp tro ướt đi, từng mảnh tro bám vào da cô như những lời thì thầm của quá khứ. Dưới đó là một chiếc nhẫn bạc, mảnh mai, khắc những đường hoa văn xoắn như sóng nước, lấp lánh như thể nó không thuộc về đống đổ nát này. Cô nhíu mày, hơi thở run run. 

“Sao nó còn đây?” Cô tự hỏi, lòng trĩu nặng. Không cháy, không xỉn màu, không một vết xước – chiếc nhẫn nằm đó, nguyên vẹn, như một lời hứa chưa bao giờ bị phá vỡ.

Meredith nhặt nhẫn lên, ngón tay chạm vào bề mặt kim loại, và một cái ấm kỳ lạ lan tỏa, không phải từ bạc mà từ điều gì đó sâu hơn, như ký ức bị chôn vùi giờ trỗi dậy. Cô ngồi xuống nền đá, đôi mắt dán chặt vào vật nhỏ xíu ấy, hơi thở khẽ hòa vào sương sớm, mỏng manh với làn khói trắng tan trong không khí. 

Những tia sáng li ti từ ánh bình minh nhảy múa quanh cô, lướt qua mái tóc rối, ghé sát tai cô như thì thầm những lời cô không nghe rõ. Trong khoảnh khắc ấy, như một phản xạ không kiểm soát, Meredith đưa nhẫn lên, xỏ vào ngón tay áp út. Chiếc nhẫn trượt vào vừa khít, ôm lấy ngón tay cô.

Tim cô đập mạnh, đau nhói, như thể trái tim đã ngủ yên giờ bị đánh thức bởi một nhát dao. Gió thổi qua lần nữa, cuốn theo tro bụi xoáy lên thành những vòng tròn nhỏ, và đột ngột, như ánh sáng băng qua mây mù, một hình bóng hiện ra trước mặt cô. Không tiếng sấm, không ánh chớp, không ma thuật bùng nổ – chỉ đơn giản, tự nhiên, như thể thế giới này vốn luôn có anh đứng đó, chỉ là mắt cô chưa từng nhìn thấy.

Meredith đứng sững, hơi thở ngừng lại, đôi mắt mở to nhìn vào hình bóng ấy. Ánh bình minh chiếu qua lưng anh, làm dáng người cao gầy hòa vào nền trời xám, tóc nâu đỏ buộc đuôi ngựa bay nhẹ trong gió, vai rộng nhưng hơi nghiêng theo thói quen cũ – cái dáng nghiêng mà cô từng cười nhạo mỗi khi anh trêu cô bên bờ biển Felariel. 

Anh không mặc giáp, không cầm vũ khí, chỉ khoác một chiếc áo choàng đơn sơ màu đất, thêu hình đại bàng đã mờ nhòe theo năm tháng, không còn tấm huy hiệu hạng A mà cô từng tự hào khoe với mọi người: 

“Anh tôi đấy.” Gió lùa qua áo choàng, làm nó phất phơ như một cánh chim sắp bay, và tro bụi dưới chân anh xoáy lên, như muốn kéo anh về với đất, nhưng anh vẫn đứng đó, bất động, như một giấc mơ không thể tan biến.

Cô không dám chớp mắt, sợ rằng chỉ một cái chớp thôi, anh sẽ biến mất. 

“Không… không thể nào…” Lồng ngực cô phập phồng, hơi thở run rẩy, như thể mỗi nhịp thở là một lời cầu xin anh đừng rời đi. Cô muốn nói, muốn hét lên, nhưng cổ họng nghẹn đặc, chỉ có một tiếng rên nhỏ thoát ra, yếu ớt không khác gì tiếng gió lùa qua khe đá.

 “Arcadith?” Cô gọi thầm trong lòng, cái tên ấy chẳng khác gì một nhát dao cắt qua trái tim, làm máu chảy ra từ những vết thương cũ chưa từng lành.

Anh quay lại, chậm rãi, và gương mặt ấy – gương mặt cô đã chôn chặt trong giấc mơ mỗi đêm – hiện ra rõ ràng đến mức làm bản thân nghẹt thở. Vết sẹo nhỏ dưới cằm, cái nhíu mày quen thuộc mỗi khi anh lo lắng, và đôi mắt – đôi mắt nâu ấm áp như ánh hoàng hôn, sâu thẳm như biển cả, nhìn thẳng vào cô. 

Meredith cảm thấy tim mình vỡ ra, không phải vì đau mà vì một cảm giác vừa quen vừa lạ, như tìm lại được một phần linh hồn đã mất. Nước mắt trào lên, nóng bỏng, lăn qua gò má sạm khói, rơi xuống nền đá với tiếng tí tách nhỏ bé, hòa vào tro bụi như những giọt mưa cuối cùng của mùa hạ.

“Arcadith…” Cô khẽ gọi, giọng mỏng manh như sợi chỉ căng quá mức, như thể chính cô cũng không tin mình vừa thốt ra cái tên ấy. Gió ngừng thổi, thế giới quanh cô im lặng, chỉ còn tiếng tim cô đập thình thịch và tiếng xào xạc của tro bụi bị ánh sáng khuấy động. 

Anh không trả lời, nhưng anh gật đầu, một nụ cười thoáng hiện nơi khóe miệng – dịu dàng, ấm áp, như ánh bình minh chiếu qua mây, và nụ cười ấy làm tim cô thắt lại, đau nhói như bị bóp nghẹt.

Meredith bật khóc, không phải tiếng khóc to, không gào thét, mà là những tiếng nấc nghẹn, từng giọt nước mắt rơi xuống tro bụi, nóng rát như những gì cô đã mất mấy năm nay. Cô bước tới, một bước, rồi hai, chân run rẩy như sắp ngã, tay đưa lên chạm vào hình bóng ấy, không biết có chạm được hay không. Ngón tay cô xuyên qua một lớp gì đó rất mờ, rất mịn – như chạm vào ánh sáng buổi sớm, như chạm vào làn sương mỏng trên biển. Nhưng vẫn có cảm giác, một chút, đủ để tim cô run lên lần nữa, đủ để cô biết đây không chỉ là ảo ảnh.

“Anh… anh ơi…” Giọng cô vỡ ra, yếu ớt, như một đứa trẻ lạc mẹ tìm lại được hơi ấm ban đầu. 

“Anh chết rồi mà… sao anh lại… sao…” Cô cắn môi, hai tay nắm chặt vạt áo thô, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay đến rướm máu. Gió thổi qua, cuốn tro bụi xoáy lên quanh cô, như những ký ức vỡ vụn đang cố ghép lại thành hình. 

“Em đã chờ mãi… chờ cái lúc này… chờ đến phát điên, Arcadith à…” Nước mắt rơi từng dòng, lăn qua gò má sạm khói, nhỏ xuống nền đá, hòa vào tro bụi như những giọt nước mắt của chính Felariel.

Cô ngã quỵ xuống, đầu gối chạm vào nền đá lạnh, tay ôm lấy ngực, nơi trái tim đang gào thét những nỗi đau cô đã chôn sâu. 

“Ngày đó, khi nghe tin anh… anh bị chôn sống trong hầm mộ Void Crypt… em không tin. Không tin nổi. Vì nếu tin, em sẽ không sống được nữa…” 

Giọng cô nghẹn lại, mỗi từ là một nhát dao tự đâm vào lòng. Ánh sáng từ chiếc nhẫn bạc lóe lên yếu ớt, và tro bụi quanh cô xoáy mạnh hơn, như muốn ôm lấy cô, an ủi cô.

“Em đã nghĩ… nếu anh còn sống, nhất định anh sẽ tìm em. Nhất định!” Cô hét lên, giọng lạc đi, hòa vào tiếng gió xào xạc.

 “Vì anh hứa rồi… anh đã nói ‘anh sẽ không bao giờ để em một mình’, anh nói vậy mà…” Cô bật cười, một tiếng cười chua chát, đau đớn, như tiếng vỡ của một chiếc ly thủy tinh. 

“Nhưng rồi anh không về. Không một lời. Không một cái bóng. Em đã nhìn ra biển mỗi ngày, Arcadith à… mỗi ngày… như một con ngốc!” Gió thổi mạnh hơn, cuốn tro bụi bay lên, che mờ ánh bình minh, và cô cảm thấy mình nhỏ bé, lạc lõng, như một hạt bụi giữa cơn bão.

“Và rồi, Nhờ Raizen, nhờ quán trọ. Gặp những người em tưởng như có thể thay thế được khoảng trống trong lòng mình…” Cô cúi đầu, tay siết chặt chiếc nhẫn trên ngón tay, móng tay cắm sâu vào da đến bật máu. 

“Nhưng chẳng ai làm được hết. Vì đó là chỗ của anh… của anh thôi…” Giọng cô run mạnh, tựa ngọn nến sắp tắt trong gió. 

“Người anh từng dạy em cách cầm dao, từng che mưa cho em trong chuyến đi đầu tiên… người anh từng nói sẽ dẫn em qua cánh Cổng Hư Vô để chứng minh ‘hai anh em nhà Arcadith có thể làm được bất kỳ điều gì’…”

Cô ngẩng lên, mắt nhòe nước, ánh sáng từ chiếc nhẫn phản chiếu trong đồng tử cô. 

“Vậy tại sao… tại sao giờ anh mới về? Khi mọi thứ đã tan nát? Khi em đã không còn lại gì? Khi em… không còn là em ngày xưa nữa?” 

Gió ngừng thổi, tro bụi lắng xuống, để lại một khoảng không tĩnh lặng giữa cô và anh. 

“Em đã chết một nửa trong đêm ấy rồi, Arcadith… phần còn lại chỉ tồn tại vì hy vọng rằng anh vẫn ở đâu đó… nhìn em… và giờ, anh đứng đây…”

Cô không nói nữa. Cô gục đầu, khóc nghẹn, nước mắt rơi xuống tro bụi, hòa vào nền đá lạnh lẽo. Ánh bình minh len lỏi qua, chiếu lên gương mặt cô, làm những giọt nước mắt lấp lánh như những viên ngọc nhỏ. Anh vẫn đứng đó, không nói, không động, chỉ nhìn cô với đôi mắt nâu ấm áp, như muốn nói rằng dù thế giới có tan vỡ, anh vẫn ở đây, dù chỉ là một khoảnh khắc, một hơi thở, một ánh sáng.

Arcadith bước tới, từng bước nhẹ nhàng, như không làm động đến không khí quanh họ, nhưng mỗi bước lại khiến tim Meredith co thắt. Tro bụi dưới chân anh xoáy lên, lấp lánh trong ánh bình minh, như những ngôi sao nhỏ rơi lạc từ bầu trời. Rồi, Arcadith dang tay. 

Không nói gì, không một lời giải thích, không một câu an ủi – chỉ là vòng tay của anh, quen thuộc đến mức đau đớn, mở rộng như từng làm khi cô ngã lúc nhỏ, như những đêm mưa anh che áo cho cô dưới mái hiên bên bờ biển Felariel. 

Meredith cảm thấy lồng ngực mình vỡ ra, không còn sức để gồng lên, không còn sức để giữ lấy lớp vỏ mạnh mẽ mà cô đã dựng lên qua bao năm tháng. Cô sụp người vào ngực anh, hai bàn tay bấu chặt vào tấm áo choàng thô, vùi mặt vào đó mà khóc, khóc như một đứa trẻ vừa tìm lại người thân trong cơn lũ, khóc như thể tất cả nỗi đau cô đã chôn sâu giờ trào ra, nóng bỏng và không thể kìm nén.

Hơi ấm từ anh lan tỏa, không cháy bỏng như ngọn lửa của Ira, không rực rỡ như ánh sáng của Chronos Twin, mà dịu dàng, nhẹ nhàng, như ánh chiều tà hắt qua ô cửa sổ nhà cũ, như mùi cà phê thoang thoảng trong căn bếp nhỏ mà họ từng chia sẻ. Cô cảm nhận được nhịp tim anh – hay là cô tưởng tượng ra? – chậm rãi, đều đặn, như một bài hát ru từ những ngày thơ ấu, làm những vết thương âm ỉ trong tim cô co lại, không phải vì chúng biến mất, mà vì giờ đây, chúng không còn đơn độc. 

“Anh xin lỗi,” giọng Arcadith vang lên, trầm, tựatiếng gió lướt qua vòm lá, không phải vì anh có lỗi, mà vì anh hiểu cô đã chờ điều này quá lâu, đã gánh nỗi đau quá nặng. Gió ngừng thổi một khoảnh khắc, để lời anh vang rõ.

“Anh không thể đến sớm hơn… nhưng từ lúc em khóc lần đầu vì mất anh, từ lần đầu em đứng một mình giữa biển… anh vẫn ở đây.” Lời anh nhẹ nhàng, nhưng nước mắt cô rơi nhanh hơn.

Meredith nghẹn ngào, nước mắt lấm lem trên má, run rẩy lắc đầu, mái tóc rối bay trong gió, chạm vào vai anh. 

“Em không trách anh…” Giọng cô vỡ ra, mỏng manh, như một sợi chỉ sắp đứt. 

“Chỉ là… chỉ là em nhớ anh đến mức không thể thở nổi…” Cô cắn môi, móng tay cắm sâu vào áo anh, như sợ rằng nếu buông ra, anh sẽ tan biến. Tro bụi xoáy lên quanh họ, lấp lánh như những mảnh ký ức, và ánh bình minh chiếu qua, làm đôi mắt đỏ hoe của cô lấp lánh, như những viên ngọc nhỏ chứa đựng cả nỗi đau và tình yêu.

Arcadith cúi đầu, má chạm nhẹ lên đỉnh đầu cô, hơi thở anh ấm áp lướt qua tóc cô, như gió biển từng lùa qua những buổi chiều họ ngồi bên nhau trên bãi cát Felariel. 

“Vậy thì thở đi, Mer,” anh thì thầm, giọng khẽ như một lời ru, tựa ánh sáng len qua khe cửa. 

“Thở, vì em vẫn còn sống. Và chừng nào em còn sống, anh vẫn là người đi bên cạnh em. Không phải bằng bước chân – mà bằng ký ức, bằng máu thịt, bằng ngọn lửa không bao giờ tắt trong tim em.” Lời anh như một làn sương mỏng, bao lấy cô, làm dịu đi những vết thương đang rỉ máu trong lòng. 

Cô khẽ gật đầu trong lòng anh. Nỗi đau trong lòng vẫn còn đó, nhưng giờ đây, nó nhẹ hơn, không phải vì nó biến mất, mà vì cô không còn gánh nó một mình. Arcadith ôm cô chặt hơn, hơi ấm của anh như một ngọn lửa nhỏ, không thiêu đốt mà sưởi ấm, không rực rỡ mà bền bỉ, như ánh sáng buổi sớm mãi mãi không tắt.

Cô nhắm mắt, vùi mặt sâu hơn vào ngực anh, để hơi thở của mình hòa vào nhịp tim anh – dù là thật hay chỉ là ký ức. Gió thổi qua, mang theo tro bụi và ánh sáng, và trong khoảnh khắc ấy, Felariel không còn là đống đổ nát, mà là một ngôi nhà, nơi Meredith tìm lại được ánh sáng của chính mình, trong vòng tay của người anh mà cô tưởng đã mất mãi mãi.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận