Hầm Mộ Nơi Đại Dương Quên...
Mirage Mirage + AI: GPT 4.0 - Grok3 - PolyAI
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 03 - I: Dark Elf và lựa chọn của hắn

Chương 33: Từ đứa nhóc ngưỡng mộ đến gã côn đồ

0 Bình luận - Độ dài: 2,697 từ - Cập nhật:

Biển vẫn vỗ đều đều, từng cơn sóng ầm ầm đập vào chân cầu phao lởm chởm, bọt trắng tung lên, mang theo mùi muối tanh nồng, mùi gỗ mục, và mùi tội lỗi. Tất cả hòa quyện như một thứ duy nhất, bám chặt lấy Raizen. Mắt hắn nhìn ra chân trời, nơi biển và trời hòa vào nhau thành một mảng xám xịt, như chính tâm trí hắn – trống rỗng, nặng nề, bị giam cầm trong những câu hỏi không lời đáp.

Rồi, một thứ ướt mềm, nặng nề, đập thẳng vào đầu hắn.

Không đau, nhưng đủ để xé toạc bức màn đen tối trong tâm trí, như một tia chớp giữa cơn bão. Raizen khựng lại, hơi thở hụt đi, như bị kéo ra khỏi cơn mộng mị. Một tiếng soạt khẽ vang lên khi tấm áo mưa sũng nước trượt xuống, phủ một góc vai hắn, mang theo mùi thuốc mỡ rẻ tiền, mùi thịt cháy, và mùi gỗ mục cũ kỹ. Những thứ quá quen thuộc, quá sống động, quá trái ngược với sự chết chóc trong đầu hắn.

“Con bà nó, ngồi đây đợi chết à?” Giọng nói cộc cằn, nửa mỉa mai nửa thật lòng, vang lên từ sau lưng, như một cú đấm thẳng vào sự tĩnh lặng. Raizen không quay đầu. Không cần quay. 

Hắn biết là Goon – chỉ Goon mới có thể xuất hiện như thế, thô bạo, giữa cái chết và tuyệt vọng. Tiếng phịch nặng nhọc vì những cơn đau khi Goon ngồi xuống bên cạnh, như thể gã đã ngồi cạnh Raizen hàng trăm lần – giữa bãi rác, bãi chiến trường, bãi tha ma – chẳng khác gì mỏm đá ướt sũng này. Mưa đập vào tấm áo mưa của Goon, tí tách, như tiếng cười khùng khục của gã, phá tan sự im lặng nặng nề.

“Lại ngồi đếm sóng à?” Goon lầm bầm, giọng khàn khàn, như thể gã vừa nhai cả đống khói bụi từ Felariel. 

Hắn nghe tiếng sột soạt khi Goon lục túi, lôi ra một gói thuốc ướt nhẹp, rồi chửi thề một câu, ném nó thẳng xuống biển. 

“ Má, chẳng có cái gì ra hồn sau trận cháy này cả…” Gã phun một bãi nước bọt, hòa vào mưa, như thể cả thế giới này cũng chẳng đáng để gã quan tâm.

Raizen vẫn im, tay buông thõng, mắt dán vào chân trời xám xịt. Trong đầu hắn, những ý nghĩ đen tối vẫn quay cuồng, nhưng tiếng nói của Goon – thô lỗ, sống sượng – như một viên đá ném vào mặt hồ tĩnh lặng, làm mọi thứ gợn sóng, méo mó. Hắn muốn chìm tiếp vào vực thẳm của mình, muốn để sự trống rỗng nuốt chửng, nhưng Goon không cho phép. Sự hiện diện của gã, với mùi thuốc mỡ và giọng chửi thề, như một cái tát, buộc hắn phải đối diện với thực tại – một thực tại sống động, lộn xộn, không cho phép hắn tự hủy.

Goon đấm mạnh vào vai Raizen, một cách cố ý, đủ để gã Dark Elf cảm nhận được cơn đau hòa cùng hơi ấm. Không phải hơi ấm dịu dàng như của Meredith, mà là thô ráp của một kẻ đã sống sót qua địa ngục. 

“Mày định ngồi đây mãi à, thằng khốn?” Goon gầm gừ, nhưng trong giọng nói ấy có gì đó mềm hơn, như thể gã biết Raizen đang tự xé nát chính mình.

 “Felariel cháy rồi, đúng. Người chết rồi, đúng. Nhưng mày còn sống, và tao cũng vậy. Thế nên đừng có ngồi đây làm bộ mặt như cả thế giới nợ mày cái gì.”

Raizen nhíu mày, lần đầu tiên từ khi Goon xuất hiện, một thứ cảm xúc hiện lên trong đôi mắt vàng hổ phách – không phải giận, không phải buồn, mà là một thứ gì đó gần như… bất lực. Hắn muốn nói gì đó, muốn gào lên rằng Goon không hiểu, rằng hắn không chỉ mất Felariel, mà mất cả chính mình, mất cả giấc mơ về một Raizen không bị định nghĩa bởi dòng máu Dark Elf. Nhưng hắn không thốt nổi lời nào. Chỉ có một tiếng rên nhỏ, nghẹn ngào, như tiếng nấc còn sót lại từ cơn khóc trước đó.

Goon không quan tâm đến sự im lặng của hắn. Gã lôi từ túi ra một mẩu bánh mì cháy xém, bẻ đôi, nhét một nửa vào tay Raizen.

 “Ăn đi, tai nhọn,” gã nói, giọng thô lỗ, chắc nịch, như thể việc này quan trọng hơn mọi lời nguyền hay tội lỗi. 

“Mày không chết được đâu. Không phải hôm nay. Không phải khi tao còn ở đây.” Gã nhai miếng bánh của mình, tiếng rộp rộp vang lên giữa tiếng mưa, đầy sức sống như chính sự tồn tại của gã.

Raizen nhìn mẩu bánh trong tay, đen nhẻm, ướt sũng, nhưng vẫn ấm - không phải từ lửa, mà từ bàn tay to bè của Goon. Hắn cảm thấy lồng ngực mình nhói lên, không phải vì đau, mà vì một thứ gì đó khác. Một tia sáng nhỏ, yếu ớt, xuyên qua bức tường đen tối trong tâm trí hắn. Goon, với sự cộc cằn và vô duyên đầy cợt nhã của gã, như một ngọn lửa không bao giờ tắt, không để hắn chìm hẳn vào vực thẳm.

Hắn không muốn ăn, không muốn nghĩ về sự sống, nhưng bàn tay hắn, như có ý chí riêng, đưa mẩu bánh lên miệng, cắn một miếng, và vị cháy khét trộn lẫn với muối mưa làm hắn nghẹn lại – không phải vì khó nuốt, mà vì hắn nhận ra, dù chỉ một khoảnh khắc, rằng hắn vẫn còn ở đây, vẫn còn sống.

Raizen im lặng, mắt vẫn dán vào mặt biển vỡ vụn trong mưa. Goon thì lắc đầu, chép miệng như đang nhớ lại điều gì vừa khôi hài vừa cay đắng.

“Ê mà này, mày nhớ cái hôm ba tháng trước không?” giọng hắn vang đều, nửa cười nửa chửi. “Cái hôm mày tới cái xó xỉnh đó, chỗ bọn tao tụ tập hút thuốc phì phèo như mấy con rắn cạn.”

Raizen khẽ nhướng mày. Không nói gì, nhưng Goon hiểu là hắn nhớ.

“Mày mặc cái áo choàng đen, đi thẳng vào giữa bọn tao như cha cố tới trại cùi vậy.” Goon bật cười khục khặc. “Tao còn tưởng mày sắp ra tay thanh trừng ai.”

“Xong mày nói: ‘Tôi cần người làm việc cho một quán cà phê.’” Hắn dừng một nhịp, rồi gằn từng tiếng:  

“Quán. Cà. Phê.” Rồi cười ngặt nghẽo như thể vừa nhớ ra trò đùa hay nhất đời.

“Mày tưởng bọn tao nghĩ gì? Tao thì tưởng mày trêu. Đám khác thì tưởng mày khùng. Có thằng còn rút dao. Nhưng mày đứng đó, dửng dưng, nói tiếp như cái mặt trời mọc: ‘Không phải để kiếm tiền. Mà để sống.’”

Raizen vẫn không phản bác. Hắn nhớ khoảnh khắc đó, nhớ rõ. Mắt đám côn đồ như một bầy chó hoang bị chọc nhầm ổ; dè chừng, đói khát, nhưng ẩn dưới đó… có gì đó thèm thuồng. Không phải cà phê. Mà là một lối thoát.

Goon khịt mũi, giọng bỗng trầm xuống:

“Ngày đầu tiên, tao pha cà phê mặn như nước mắt. Có thằng làm rớt khay, đứa khác thì văng tục với khách. Mày nhớ cái bà quý tộc đòi đổi ghế vì thấy tao ‘hôi’ không? Tao muốn đập bàn luôn đấy.”

Rồi hắn lặng vài giây.

“Nhưng mày cười. Mày đưa cho tao cái tạp dề, bảo ‘Chưa ai biết pha ngay lần đầu cả. Cứ làm tiếp.’”

Raizen quay sang liếc hắn. Goon gãi đầu.

“Thật lòng, lúc đó tao tưởng mày bị điên. Nhưng... mày biết không…”

Hắn nhìn xa xăm, giọng như đang xé một trang ký ức từng giấu rất kỹ:

“Lúc còn nhỏ, tao từng nghe về một gã mạo hiểm giả tai nhọn, mắt vàng. Không bao giờ nhận nhiệm vụ giết người vô tội, luôn cứu kẻ yếu, nhưng chửi thề như hát. Gã một mình leo lên đỉnh Cổng Hư Vô, vác xác người về từ hố tử thần...”

Raizen khựng lại. Lưng hắn căng lên.

“Gã đó… tao không biết tên. Nhưng hắn là lý do tao gia nhập hội mạo hiểm. Tao từng nghĩ, nếu được gặp hắn một lần, tao sẽ hỏi: ‘Sao anh không sợ chết?’”

Goon quay đầu nhìn Raizen.

“Giờ thì gặp rồi. Và tao biết, câu trả lời không phải là ‘Không sợ’. Mà là ‘Đã chết quá nhiều lần để còn sợ nữa’.”

Raizen khẽ cúi đầu. Bờ môi hắn mím lại, không phải vì lạnh.  Goon chống tay ra sau, ngửa mặt lên trời, để nước mưa tạt thẳng vào mặt, như thể gã đang thách thức cả thế giới. 

“Mày nghĩ mày chọn sai. Có thể. Nhưng nếu mày chưa từng chọn, thì bọn tao vẫn là lũ côn đồ hút cần ngoài chợ đen. Meredith có lẽ đã chết từ lâu. Và cái tên Goon, thằng từng sống sót qua mười hầm mộ, sẽ vẫn chết dần mỗi ngày vì chẳng có gì để tin.” 

Gã quay sang Raizen, giọng không còn đùa, mà chắc chắn, như một lời thề. 

“Mày không cứu được tất cả, Raizen. Không ai làm được. Nhưng mày đã cứu được tao. Mày đã cứu được đám khốn nạn ở quán cà phê. Mày đã cho bọn tao một lý do để sống, dù chỉ là để pha cái thứ cà phê mặn như nước mắt.”

“Raizen,” Goon nói lần nữa. 

“Có những thứ mày không cứu được. Nhưng cũng có những thứ mày đã làm được. Đừng tự chôn mình trong phần mày thất bại… mà quên phần còn lại. Bọn tao cần mày. Không phải anh hùng, không phải Dark Elf, mà là Raizen – thằng khốn đã dám tin rằng lũ chó hoang như bọn tao có thể sống khác đi.”

Raizen cắn môi, mắt khép hờ. Trước mặt hắn, là biển mênh mông và sóng bạc đầu. Bên cạnh, là kẻ từng chết một nửa linh hồn, nhưng vẫn ngồi đây – tươi tắn một cách buồn bã.

“Raizen,” Goon nói lần nữa, giọng không đùa. “Có những thứ mày không cứu được. Nhưng cũng có những thứ mày đã làm được. Đừng tự chôn mình trong phần mày thất bại… mà quên phần còn lại.”

Mưa vẫn rơi, từng giọt lạnh buốt đập vào mỏm đá, tí tách, hòa vào tiếng sóng biển ầm ầm vỗ vào chân cầu phao lởm chởm.

Goon liếc qua, nheo mắt dưới màn mưa mờ đục, ánh mắt xám tro lấp lánh như một viên đá bị sóng mài nhẵn. 

“Mày biết không, Raizen,” gã nói, giọng trầm. 

“Mày luôn cho là mình chọn sai. Luôn. Cái quái gì cũng đổ lên đầu mình, như thể mày là thằng duy nhất chịu trách nhiệm cho cả thế giới này.” Mưa đập vào tấm áo mưa của gã, tí tách, nhưng giọng nói ấy vang lên rõ ràng, xuyên qua tiếng sóng, xuyên qua bức tường đen tối trong tâm trí Raizen.

Raizen mở miệng, mỗi từ hắn sắp nói như thể phải xé toạc cổ họng để thoát ra. 

“Vì tao là…” Hắn muốn nói, muốn gào lên rằng hắn là kẻ gây ra tất cả, rằng dòng máu Dark Elf trong hắn là nguồn gốc của mọi đau khổ, rằng hắn không xứng đáng được sống khi Felariel đã cháy, khi Meredith đã đau, khi hàng trăm người đã chết. Nhưng hắn chưa kịp nói hết, Goon đã ngắt lời, giọng gã mạnh mẽ, dứt khoát, như một cái tát.

“Không,” Goon gầm lên, không khoan nhượng. 

“Mày không phải thần. Mày không phải thánh. Và mày chắc chắn không phải người duy nhất còn sống sau chiến tranh.” Mưa chảy thành dòng trên khuôn mặt lấm lem của gã, nhưng ánh mắt xám tro ấy không chớp, như muốn đâm xuyên qua lớp vỏ tội lỗi mà Raizen tự quấn quanh mình. 

“Mày nghĩ mày là trung tâm của mọi đau khổ, nhưng mày quên rằng bọn tao – tao, Meredith, đám khốn nạn ở quán cà phê – cũng ở đây, cũng sống, cũng chịu đau, và cũng chọn sai. Nhưng bọn tao vẫn ở đây, Raizen. Và mày cũng vậy.”

Lồng ngực Raizen nhói lên, không phải vì đau, mà vì một cơn xúc động hắn không muốn thừa nhận – một tia sáng len lỏi qua bức tường đen tối, làm hắn nghẹn lại.

“Vậy,” Raizen thì thầm, giọng mỏng manh không khác gì sợi chỉ sắp đứt, 

“nếu tao không nhớ gì ngoài lỗi lầm… thì tao là ai?” Hắn cúi đầu.

Raizen chỉ cảm thấy sự trống rỗng, sự tuyệt vọng của một kẻ đã đánh mất chính mình, không còn biết mình là gì ngoài một chuỗi những lựa chọn sai lầm. Hắn sợ câu trả lời, sợ rằng Goon sẽ im lặng, sợ rằng sự thật sẽ là hắn chẳng là ai cả.

Nhưng Goon không im lặng. Gã nhìn hắn, nheo mắt, rồi cười nhẹ – không giễu cợt, không mỉa mai, mà là một nụ cười của một gã đồng đội:

“Mày là thằng còn đang sống.”

Nói xong, Goon đứng bật dậy không báo trước, giũ giũ áo như thể vừa nhớ ra việc gì quan trọng lắm, rồi chạy vụt đi, dép lẹp xẹp trên sàn cầu phao trơn trượt.

"Chờ chút, đừng có biến mất khi tao quay lại, nghe chưa!" Goon vừa nói vừa chạy, tiếng vọng kéo dài trên bãi vỡ, lẫn vào tiếng sóng lặng lẽ liếm mép bờ.

Raizen chẳng đáp, cũng chẳng nhìn theo. Hắn vẫn ngồi đó, vai trần ướt sũng, làn da xám sẫm ánh lên dưới ánh mưa đang nhạt dần. Chỉ vài phút sau, tiếng dép lẹp xẹp vang lên lần nữa, rồi Goon hiện ra, thở hồng hộc, tay giơ cao một chai rượu đẫm nước mưa nhưng chưa vỡ.

"Gì chứ, quán cà phê sập chứ cái hầm rượu tao chôn lúc còn chưa tỉnh rượu vẫn sống sót!" Goon cười toe, đặt mông xuống lại bên Raizen như chưa từng rời đi.

Hắn mở nút bằng răng, ực một ngụm to, rồi đưa chai sang Raizen mà không nói gì thêm. Raizen nhìn chai rượu, nhìn bàn tay đầy vết chai sần đưa về phía mình, rồi chậm rãi nhận lấy. Hắn uống một ngụm – không vì khát, mà vì cần – và vị cay nồng tràn xuống cổ họng như đánh thức điều gì đó đã chết khô trong lòng hắn từ lâu.

Cả hai ngồi đó, chuyền tay nhau chai rượu như hai kẻ sống sót không cần lý do. Mưa dần ngớt. Những giọt cuối cùng rơi thưa thớt lên mặt biển, rồi tạnh hẳn.

Từ chân trời, ánh nắng đầu tiên trong nhiều ngày hé lên,  nhợt nhạt, mỏng manh, như một lời thì thầm của hy vọng không dám cất cao. Nó len lỏi qua màn mưa tàn, chiếu xiên qua mái  tóc đen ướt sũng của Raizen. Ánh sáng lướt trên bờ vai xô lệch của Goon, nơi tấm áo mưa lấm lem vẫn rũ xuống, và rơi xuống mặt nước lặng, nơi sóng không còn gầm gào mà chỉ khẽ vỗ, tí tách, như tiếng thở của một thế giới vừa sống sót qua bóng tối. Ánh nắng ấy yếu ớt, nhưng đủ để làm tan một góc của bức tường đen tối trong tâm trí Raizen, đủ để hắn nhận ra rằng trời đã ngừng khóc, dù chỉ một khoảnh khắc.

"Thấy không," Goon nói, liếc lên trời, "tới cả trời cũng biết im khi hai thằng nhậu."

Raizen bật một tiếng thở khẽ – không rõ là cười, hay mưa vẫn còn đọng trong cổ họng hắn. Nhưng có một điều chắc chắn: hắn vẫn đang ở đây. Và hắn vừa uống cùng một kẻ còn sống.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận