Volume 03: Dark Elf - Thánh Viện - Chiếc nhẫn - Hai anh em
Chương 41: Đường đến Amon de Castile - Đêm tinh tú
0 Bình luận - Độ dài: 3,973 từ - Cập nhật:
Một đống lửa nhỏ cháy tí tách giữa lều trại, ngọn lửa yếu ớt nhưng đủ sưởi ấm một góc nhỏ trong thung lũng khắc nghiệt, làm bóng của Raizen, Sir Q’uan, và Blanchette nhảy múa trên mặt đá.
Bữa tối được bày trên một tấm vải lanh cũ trải trên đất, gần đống lửa, đơn sơ nhưng gọn gàng: vài ổ bánh mì lúa mạch khô cứng, bề mặt nứt nẻ như đất nung; một đĩa thịt muối xám xịt, cắt mỏng, tỏa mùi khói nhè nhẹ; một nắm quả ô liu đen bóng, xếp trong bát gỗ nhỏ; và một túi nước da đặt giữa, miệng túi lấm bụi sau ngày dài. Ánh lửa chiếu lên thức ăn, làm chúng lấp lánh yếu ớt, như một lời nhắc nhở rằng, giữa thung lũng đá, đây là tất cả những gì họ có để tiếp tục.
Sir Q’uan ngồi trên một tảng đá phẳng, lưng còng hơn thường lệ, giáp thép đã cởi bỏ, để lộ áo lanh sẫm màu thấm mồ hôi, bết bụi. Ông xé một mẩu bánh mì khô, lớp vỏ giòn tan dưới ngón tay thô ráp, nhưng ông nhai chậm rãi, từng nhát đều đặn, như đang nhai một đoạn ký ức – những ngày chiến trận, những đêm lạnh giá, những khuôn mặt đã mất. Mắt ông lấp lánh dưới ánh lửa, sâu thẳm và mệt mỏi, như nhìn qua thức ăn, qua thung lũng, đến một nơi chỉ ông biết.
Trong lòng ông, sự im lặng này không phải trốn tránh, mà là một nghi thức, một cách để ông đối diện với chính mình, với những lời ông đã nói với Blanchette, với trách nhiệm nặng nề ông mang. Ông nuốt mẩu bánh, cổ họng khô ran, rồi lặng lẽ đứng dậy, bóng lưng cao lớn khuất dần vào lều, không nói một lời, như thể lời nói sẽ làm vỡ đi sự mong manh của khoảnh khắc này.
Blanchette ngồi đối diện, gần đống lửa, áo tunic linen trắng ngà ướt đẫm mồ hôi, dính bết vào làn da nhợt nhạt, làm cô trông mong manh hơn bao giờ hết. Cô cầm một mẩu thịt muối, ngón tay mảnh khảnh run nhẹ khi đưa lên miệng, nhai chậm, như phải ép mình nuốt xuống. Đôi mắt xanh lam lấp lánh dưới ánh trăng, không còn sự kiêu hãnh của thánh y, mà là một sự mệt mỏi sâu sắc, xen lẫn chút tự trách sau lời Sir Q’uan và cái ngã suýt chết.
Cô nhấp một ngụm nước từ túi da, giọt nước lăn xuống cằm, để lại vệt sáng trên da, và cô lau đi, động tác chậm rãi, như muốn lau đi cả những vết sẹo vô hình. Trong lòng cô, sự im lặng này là một nơi trú ẩn, nơi cô không phải giải thích, không phải mạnh mẽ, nhưng cũng là một gánh nặng – cô muốn nói gì đó, muốn cảm ơn Raizen, muốn xin lỗi Sir, nhưng cơ thể kiệt sức và lòng tự trọng giữ cô im lặng, chỉ để ánh lửa phản chiếu trong mắt cô, như một ngọn đèn nhỏ chưa tắt.
Raizen ngồi cách đó vài bước, lưng tựa vào một tảng đá, áo tunic xám than ướt mồ hôi, áo khoác lửng nâu sẫm gấp gọn bên cạnh. Hắn xé một mẩu bánh mì, nhai nhanh, không phải vì đói, mà như muốn làm gì đó để lấp đầy sự trống rỗng trong lòng. Mỗi miếng bánh khô như cát, làm cổ họng hắn rát, nhưng hắn không quan tâm.
Hắn nhón một quả ô liu, cắn nhẹ, vị mặn lan tỏa, nhưng không đủ xua đi sự mệt mỏi đè nặng lên vai. Trong lòng hắn, sự im lặng này không phải bình yên, mà là một khoảng trống, nơi hắn đối diện với những suy nghĩ không tên – về Felariel, về tảng đá nhọn, về lời hắn nói với Sir.
Hắn mệt, không chỉ vì cơ thể, mà vì gánh nặng của việc vác theo quá khứ trên vai, của việc thấy Blanchette mong manh hơn hắn tưởng. Nhưng sâu thẳm, hắn cảm thấy một chút an ủi lặng lẽ – họ vẫn ở đây, vẫn ăn, vẫn thở, và điều đó, dù nhỏ, là đủ.
Hắn ăn xong, đặt mẩu bánh cuối xuống, rồi đứng dậy, giúp Blanchette dọn dẹp. Hắn nhặt những vụn bánh rơi trên tấm vải, động tác chậm nhưng cẩn thận, như muốn kéo dài khoảnh khắc này, để không phải đối diện với sự trống rỗng bên trong. Blanchette liếc hắn, ánh mắt xanh lam lấp lánh, như muốn nói gì, nhưng cô chỉ gật nhẹ, tay run khi xếp đĩa gỗ. Họ dọn trong im lặng, chỉ có tiếng lửa tí tách và gió rít xa xa.
Xong việc, Raizen bước đi, đôi giày da sẫm lạo xạo trên đá, đến một góc khuất của thung lũng, nơi ánh trăng chiếu rõ nhất. Hắn ngồi xuống, tựa lưng vào một tảng đá lạnh, ngẩng lên ngắm bầu trời – những vì sao lấp lánh như những lời hứa xa xôi. Nhưng trong lòng hắn, hắn biết mình không chỉ ngắm trời, mà đang trốn tránh – trốn khỏi lời Sir, khỏi ánh mắt Blanchette, khỏi chính mình, khỏi câu hỏi liệu hắn có đủ sức giữ họ an toàn qua thung lũng này hay không.
Còn Blanchette... nàng hướng về một mỏm đá kín gió, cởi túi đeo yên ngựa, rút ra hai khúc gỗ gấp và một tấm màn lụa mỏng. Một không gian riêng tư thô sơ dần được dựng lên dưới ánh trăng bạc.
Là một nữ thánh y, Blanchette từ nhỏ đã được dạy rằng: cơ thể không chỉ là thân xác, mà còn là đền thờ của Thánh Ý. Nó phải sạch sẽ, thanh cao, và xứng đáng với ánh sáng mà nàng nhân danh. Không chỉ để giữ gìn vẻ ngoài, mà là để không phụ lời thề dưới ánh thiêng liêng.
Nàng bắt đầu cởi bỏ chiếc áo tunic vương bụi hành trình, lớp vải rơi xuống nhẹ tựa lông hồng. Từ túi nước đun sôi bên bếp lửa và chiếc khăn lông đã chuẩn bị sẵn, Blanchette bắt đầu lau cơ thể - chậm rãi, chăm chú, như thể đang vẽ lại đường nét chính mình qua đôi tay mềm mại.
Dưới ánh trăng lung linh, đường nét thân thể nàng hiện lên mờ ảo sau tấm màn mỏng - không ai thấy, nhưng nếu trăng và sao có mắt, hẳn chúng sẽ lặng người ngắm nhìn. Mái tóc trắng óng ánh rũ xuống, đẫm nước, bắt lấy từng tia sáng rồi phản chiếu lại như những dòng bạc đang tan chảy. Đôi vai thon gầy, sống lưng mềm mại uốn cong theo từng chuyển động - không cần một ánh nhìn nào để chứng minh rằng, đây là một thân thể của Thần ban, của một mỹ lệ khiến đá cũng phải xấu hổ vì hình dạng vụng về của mình.
Đôi mắt xanh của nàng chậm rãi nhìn xuống cơ thể chính mình khi tay lướt trên làn da, lau từng vết bụi, rửa từng mảng mồ hôi – như một nghi lễ thanh tẩy. Ánh nhìn ấy không phải sự tự chiêm ngưỡng, mà là đối thoại với chính phần người sâu thẳm trong mình.
Thế nhưng, khi chiếc khăn dừng lại trên bầu ngực trái, Blanchette khựng lại.
Tại đó, giữa làn da trắng ngà, một vết sẹo dài, mảnh như nhát dao nhưng lạnh lẽo như số phận, nằm im lìm như một bí mật không ai được biết.
Không có ánh trăng nào đủ nhân hậu để bỏ qua nó. Không có ngôi sao nào không lặng đi khi nhìn thấy nó. Trong một khoảnh khắc, chính nàng cũng gần như rút tay lại - như thể chạm vào một ký ức bỏng rát.
Nhẹ nhàng, nàng đặt tay lên vết sẹo ấy, như ôm lấy một phần trái tim mình.
Ký ức trở về không theo lối gió. Nàng từng là một đứa trẻ nằm bất động trên giường bệnh, với trái tim đã gần như ngừng đập vì một căn bệnh kỳ lạ - hiếm đến mức chẳng ai đặt được tên. Không ai biết trái tim đang đập trong lồng ngực nàng hiện giờ lấy từ đâu. Chỉ biết, từ khoảnh khắc ấy, nàng có một cơ hội thứ hai để sống. Nhưng cái giá, là mang theo câu hỏi không lời suốt đời.
Vết sẹo không làm nàng xấu đi. Ngược lại - nó khiến vẻ đẹp của nàng thật... người. Một vẻ đẹp thánh khiết nhưng mang vết nứt, như bức tượng thiên thần bị rạn, mà chính vết rạn ấy lại khiến người ta không thể rời mắt.
Nàng thở dài thật khẽ. Lau nốt phần cổ và bắp tay, rồi chậm rãi mặc lại áo.
Trong gió đêm, màn lụa phất lên như một tấm voan che mặt - như thể Blanchette vừa giấu đi một phần sự thật của mình khỏi thế gian. Và rồi, nàng bước ra - đầu ngẩng cao, bước chân nhẹ như không hề có gì vừa xảy ra. Nhưng trên làn môi đỏ nhạt, có gì đó vừa lặng lẽ thay đổi.
Tẩy rửa xong, Blanchette nhẹ nhàng buông tấm khăn lông ẩm vào chiếc thau nhỏ bên cạnh, để nước nguội dần dưới ánh trăng đang lên cao. Nàng đứng đó một lúc, mặc cho gió đêm thoảng qua da thịt còn âm ấm sau nước nóng, để cảm nhận cái yên tĩnh tạm thời của một đêm không biến động. Rồi chậm rãi, nàng mặc lại lớp tunic sạch đã chuẩn bị từ trước, cẩn thận luồn tay vào từng ống tay áo, kéo thẳng các nếp gấp như một nghi lễ. Với Blanchette, sự ngăn nắp không chỉ là thói quen - nó là cách để giữ vững tâm trí, để nhắc mình không buông lơi giữa một thế giới đã quá nhiều hỗn độn.
Nàng đảo mắt một vòng, rồi bắt đầu dọn dẹp từng vật dụng nhỏ đã sử dụng. Gấp lại tấm màng, tháo rời hai khúc gỗ gấp, lau khô phần chân gậy dính bụi đất rồi cho vào túi da chuyên dụng. Cái chậu nước được đổ nhẹ nhàng sang một bên bụi đá, tránh để lộ dấu tích mùi xà phòng cho dã thú tìm đến. Mỗi động tác đều mang vẻ kiên nhẫn và cẩn trọng, như thể từng vật thể quanh nàng đều mang linh hồn, và Blanchette phải đối xử với chúng bằng sự dịu dàng xứng đáng.
Sau khi mọi thứ đã được thu lại, nàng chầm chậm tiến về phía lều ngủ. Sir đang nằm đó, hơi thở đều đặn và sâu, gương mặt già nua dưới ánh đèn dầu trông bình yên đến lạ thường, như thể chiến tranh và máu lửa chưa từng ghé qua cuộc đời ông. Blanchette cúi người, nhẹ nhàng kéo tấm chăn lên che kín vai ông - động tác ấy chẳng khác nào một đứa trẻ đang chăm sóc người cha đã ngủ quên trên ghế gỗ.
Nàng cúi xuống, đặt một nụ hôn thật nhẹ lên trán ông, không phải của một người con, cũng chẳng hẳn là của một tín đồ, mà là của một người biết ơn.
“Ngài đã vất vả rồi ạ. Con cảm ơn ngài ạ.” Giọng nàng thì thầm, thoảng qua cùng gió đêm lướt giữa khe đá.
Nàng ở lại đó vài giây, chỉ để ngắm nhìn dáng nằm của ông, rồi mới quay đi. Trở lại chiếc balô da, nàng bắt đầu kiểm kê hành lý như một người thủ thư cẩn thận đang kiểm từng cuốn sách quý. Nào là băng gạc, thuốc cầm máu, hương liệu, rồi lược chải tóc, bộ quần áo phụ, dao găm, và cả quyển nhật ký nhỏ luôn được đặt trong một túi bọc vải chống thấm. Mọi thứ đều có vị trí rõ ràng, không phải vì nàng sợ quên, mà vì Blanchette tin rằng trật tự là điều duy nhất mà một kẻ hành hương có thể nắm trong tay giữa biển hỗn mang này.
Blanchette bước ra khỏi lều, nhẹ nhàng, chân mang ủng da lướt trên đất đá lạnh mà không tạo một âm thanh, như một thiên thần hòa vào ánh trăng. Áo trắng ngà ôm sát cơ thể mảnh dẻ, tóc trắng buông xõa, lấp lánh dưới ánh sáng mờ ảo. Cô ngẩng đầu, đôi mắt xanh lam đẹp hơn vạn vì tinh tú trên kia, lấp lánh một sự bình yên hiếm hoi sau ngày dài kiệt sức.
Cô thấy Raizen, một chấm đen nhỏ ngồi lặng lẽ trên một tảng đá phẳng ở góc khuất thung lũng, bóng lưng hắn in rõ dưới ánh trăng, tựa bức tượng tạc từ bóng tối và ánh sáng. Không suy nghĩ, không do dự, cô khẽ khàng bước đến, nhẹ nhàng đến mức đá sỏi cũng chẳng hay biết, có lẽ vì chính cô là một phần của sự tĩnh lặng này. Blanchette ngồi xuống cạnh Raizen, cách hắn chỉ một cánh tay, trên cùng tảng đá, hai tay ôm lấy đầu gối, ánh trăng chiếu lên gò má cô, làm làn da nhợt nhạt sáng lên như ngọc trai.
Raizen, áo tunic xám than hơi nhàu, áo khoác lửng nâu sẫm gấp gọn bên cạnh, ngồi tựa lưng vào đá, đôi chân duỗi dài, đôi giày da sẫm lấm bụi. Hắn ngẩng đầu, mắt vàng hổ phách lấp lánh, không nhìn sao trời, mà như để chúng nhìn lại hắn, phản chiếu cả dải ngân hà trong chính tâm hồn đầy mâu thuẫn kia. Hắn không nói, không nghĩ, chỉ để bản thân chìm vào sự tĩnh lặng, để sự mệt mỏi, những lời nói sắc nhọn với Sir, những lo lắng về hành trình tan ra, như sương mù dưới ánh trăng.
Cả hai cùng ngắm bầu trời, hàng ngàn vì sao lấp lánh, chúng là những lời thì thầm không thành tiếng, cùng ánh trăng bạc chảy dài trên đá, bao bọc họ trong một không gian vô âm - nơi mọi âm thanh đều biến mất, chỉ còn tiếng thở đều đều của Raizen, trầm và chậm, hòa cùng tiếng thở dịu nhẹ của Blanchette, mỏng manh như một sợi chỉ.
Họ không nói gì, không cần nói, vì sự im lặng này là đủ – không nặng nề, không căng thẳng, chỉ là một khoảnh khắc lặng đi, nơi họ hiện diện, không hơn, không kém.
Lâu lâu, Raizen khẽ quay đầu, ánh mắt hổ phách lướt qua Blanchette, thấy mái tóc trắng của cô lấp lánh, thấy ánh trăng chiếu lên gò má cô, làm cô như một bức họa sống. Hắn không nghĩ gì, không cảm gì, chỉ nhìn, và trong ánh mắt hắn, có gì đó ấm áp, quen thuộc, không tên, như ánh sao rơi.
Blanchette cảm nhận ánh nhìn ấy, đôi mắt xanh lam khẽ chuyển, chạm vào mắt hắn, và cô cười nhẹ, một nụ cười mỏng manh, không lời, như một cánh hoa dại nở trong đêm. Nụ cười ấy không đòi hỏi gì, không giải thích gì, chỉ đơn giản là một đáp lại, như ánh trăng phản chiếu trên mặt hồ. Raizen nhếch môi, không phải cười - đơn thuần là một cử chỉ đồng điệu, rồi quay lại nhìn trời, để sự tĩnh lặng tiếp tục.
Trong lòng Blanchette, sự im lặng này là một món quà. Sau ngày dài kiệt sức, sau lời Sir Q’uan, sau cái ngã suýt chết, cô không muốn nghĩ, không muốn đấu tranh. Ngồi đây, cô cảm thấy mình được phép yếu đuối, được phép chỉ là chính mình, không phải thánh y, không phải chiến binh.
Raizen, trong lòng hắn, sự tĩnh lặng này như một hơi thở dài. Hắn mệt - không chỉ là thân xác mỏi mòn vì di chuyển liên tục, mà sâu hơn, là một sự kiệt quệ không tên đang lặng lẽ ăn mòn từ bên trong. Những ký ức về Velmoria – miền đất xa xăm nơi hắn đã sinh ra, về Felariel nơi hắn đã chôn chân mình ba mươi năm trời như thể chuộc lỗi cho điều gì đó hắn không còn tin là thật – tất cả như những bóng ma nằm lại sau gáy, gặm nhấm từng đoạn lặng thinh của đêm.
Những lời hắn nói với Sir lúc chiều, ánh mắt lặng đi của Blanchette khi quay đi… Chúng vẫn còn đọng lại. Chưa phải là vết cắt, nhưng âm ỉ như gai sót dưới da. Nhưng ngồi ở đây, dưới bầu trời rộng mở, bên cạnh Blanchette – một người không phán xét, không dò hỏi, không cố chữa lành – hắn không cần nghĩ, không cần gồng mình. Chỉ cần hiện diện. Chỉ cần thở.
Tiếng thở dịu nhẹ của Blanchette vẳng bên tai hắn, không rõ ràng nhưng có nhịp, như một giai điệu buồn ngủ ru hắn vào một cơn mộng mà hắn biết rõ là không có thật. Hắn nhìn sang cô lần nữa - cô ngồi đó, lưng hơi tựa vào một mỏm đá thấp, ánh trăng tô viền sáng cho làn tóc ẩm vẫn còn chưa khô hẳn. Cô không nói gì, chỉ ngước nhìn những vì sao, ánh mắt xa xăm và yên bình đến lạ.
Và rồi, chẳng vì lý do gì cả, chỉ như một tiếng vọng không kiểm soát được, cái tên ấy bật ra khỏi miệng hắn, nhẹ như hơi gió:
“Ryze…”
Không có cơn gió nào thổi, không có tia chớp xé trời, chẳng có dấu hiệu thần thánh hay huyền diệu. Chỉ là hai con người ngồi dưới sao trời, trong một khoảnh khắc không thuộc về quá khứ hay tương lai. Một khoảnh khắc lặng như đá.
Blanchette nghiêng đầu về phía hắn, hơi bất ngờ. Ánh mắt cô chạm vào hắn, dịu dàng, như thể cô đang lắng nghe một điều gì đó mơ hồ vừa mới trôi qua.
“Ryze…” cô lặp lại, chậm rãi. Rồi khẽ mỉm cười. “Một cái tên đẹp đấy chứ.”
Cô không hỏi thêm, không ép hắn giải thích. Thay vào đó, cô lại quay ánh nhìn về trời cao, nơi hàng ngàn vì sao tiếp tục rực sáng, mặc cho những gánh nặng trần thế phía dưới.
Nhưng trong lòng cô, một điều gì đó lặng lẽ chuyển động. Không hẳn là sự xác nhận… nhưng là một bước đến gần. Như thể bản thể nào đó mà cô đã luôn mơ hồ cảm nhận - phía sau cái dáng kỷ luật, nụ cười mềm mại, ánh mắt chữa lành - đang dần hiện hình.
Và cô biết, nếu cái tên đó là sự thật, thì đêm nay là lần đầu tiên nó sống lại - được nhắc đến, dù chỉ bằng một hơi thở.
Raizen nhìn cô, mắt khẽ chớp – không vì ánh trăng hắt vào đồng tử mà vì chính âm thanh vừa thoát ra từ cổ họng mình. “Ryze.” Chữ ấy vẫn vương trên không khí như một vết thương chưa lành. Một phần hắn muốn rút lại, muốn lặng im như thể chưa từng thốt ra điều đó. Nhưng phần khác… thì chỉ lặng nhìn phản ứng của cô.
Hắn đã chờ đợi điều gì đó. Một câu hỏi. Một cái nhíu mày. Một biểu cảm khó hiểu. Nhưng không – cô chỉ nói vậy rồi quay về ngước nhìn bầu trời. Như thể tên gọi đó chưa từng khiến tim hắn rối tung lên. Như thể cô không biết nó vừa xé toạc điều gì đó bên trong hắn ra thành từng mảnh.
Và điều đó khiến hắn lạnh cả sống lưng. Raizen bỗng thấy cần quay mặt đi, giấu ánh mắt vào trong bóng tối. Vai khẽ co lại, như thể lớp áo choàng có thể bọc kín những ký ức không nên chạm đến.
“Cái quái gì đang xảy ra vậy...?
“Tại sao từ chiều đến giờ mình cứ nhìn nhỏ này mà lại thấy Ryze?”
Cái cách cô ấy cười, cái kiểu im lặng khi bị xúc phạm, ánh mắt lúc nhìn đứa nhóc ấy… Cái cách cô không bao giờ nói những điều dư thừa… Từng thứ một như đang được chép lại từ một người đã chết.
Hắn nuốt khan. Cảm giác khô rát trong cổ họng chẳng liên quan gì đến đêm sương. Ánh trăng trải dài như nước, mà lòng hắn thì đặc quánh như bùn.
“Tỉnh táo lại đi, đồ ngu. Ryze đã chết rồi. Từ rất lâu rồi.”
Hắn lại im lặng. Không nói với linh hồn mình nữa. Nhưng trước khi hắn có thể thực sự trở lại lớp vỏ kín đáo mà hắn đã luyện mấy chục năm, giọng nói của Blanchette vang lên, nhỏ thôi – như thể cô không muốn phá tan không gian giữa hai người, nhưng vẫn cần phải nói ra điều này:
“Raizen.”
Cô không nhìn hắn. Mắt vẫn hướng về những vì sao, nhưng giọng thì chắc chắn như đinh đóng.
“Dù người mà ngài vừa gọi tên là ai đi nữa... tôi không phải cô ấy đâu.”
Một khoảng ngừng rất ngắn. Rồi cô khẽ thở ra, như thể đã đặt gánh nặng đó xuống giữa hai người.
“Có thể tôi giống ai đó trong quá khứ của ngài. Có thể cái cách tôi phản ứng khiến ngài nhớ lại điều gì. Nhưng tôi không phải cái bóng. Tôi chỉ là tôi.”
"Và, cảm ơn ngài vì lúc chiều nhé."
Không có trách móc. Không có bất mãn. Câu nói đó không mang sự tổn thương, mà là một sự nhấn mạnh nhẹ nhàng - như thể cô sợ chính mình cũng lạc mất vào hình ảnh nào đó mà hắn nhìn thấy trong cô.
Raizen vẫn không đáp. Hắn không cần. Vì trong khoảnh khắc đó, hắn đã biết cô nói đúng.
Và có lẽ chính điều đó mới là thứ khiến tim hắn siết lại. Tối đó, hắn không nói gì thêm. Cũng không nhìn cô thêm một lần nào nữa.
Nhưng ánh trăng vẫn chiếu xuống như cũ. Như thể nó chưa từng chứng kiến khoảnh khắc một người đàn ông gần như bị kéo bật ra khỏi hiện tại chỉ vì một cái tên cũ kỹ giữa một đêm yên lặng.
Blanchette ngồi lại thêm một chút. Cô không nói gì, chỉ lặng lẽ ngước nhìn những vì sao như đang cố lần theo dấu vết của ai đó giữa vũ trụ mênh mông. Cuối cùng, cô đứng dậy, phủi nhẹ vạt áo.
“ngài không cần phải thức cả đêm đâu, Raizen,” cô nói, giọng nhỏ và ấm, không ra lệnh, cũng không hờn trách. “Tôi sẽ thay ngài túc trực sau hai canh giờ nữa.”
Không đợi hắn phản ứng, cô khẽ gật đầu rồi bước vào trong lều, để lại phía sau đêm và một chút tĩnh lặng mơ hồ.
Raizen vẫn ngồi lại đó. Không cử động. Không lên tiếng. Chỉ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời vỡ đầy sao, như thể mong tìm được lời giải trong ánh sáng lạnh lẽo kia.
“Ryze… Tại sao lại là bây giờ? Tại sao hình ảnh của em lại hiện về - như đang sống - chỉ vì một cô gái hoàn toàn xa lạ?”
Hắn không tìm được câu trả lời. Chỉ biết là đêm ấy, giữa ánh sao lấp lánh và bóng tối bủa vây, hắn là người duy nhất còn thức. Với một cái tên cũ kỹ và một ký ức chưa bao giờ chịu yên nghỉ.


0 Bình luận