Hầm Mộ Nơi Đại Dương Quên...
Mirage Mirage + AI: GPT 4.0 - Grok3 - PolyAI
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 03 - I: Dark Elf và lựa chọn của hắn

Chương 38: Đường đến Amon de Castile - Hoàng hôn xứ đá

0 Bình luận - Độ dài: 4,204 từ - Cập nhật:

Ánh hoàng hôn trút xuống, nó không phải nắng, mà như tro lửa từ một trận đại hỏa giữa thiên không. Cả chân trời phía tây rực cháy trong một biển màu đỏ cam, thiêu rụi nốt hơi ấm cuối cùng còn sót lại của ngày. Phía đông thì khác – đen kịt như một vết thương đã hoại tử, kéo lê bóng tối như lớp da chết phủ lên bầu trời. Và ở giữa ranh giới ấy, đoàn người ngựa nhỏ bé đi như thể trôi giữa hai thời khắc hấp hối – một của mặt trời, và một của chính lòng người.

Gió từ Thung lũng Kareth tràn tới, khô khốc, xát da, mang theo thứ mùi nồng nặc của đất đai chết và đá mục. Không còn dấu hiệu sự sống – chỉ có đá, đá, và đá. Những mũi đá vươn lên như xương sườn của một con thú khổng lồ bị quên lãng, sắc như lưỡi kiếm gãy, lạnh như đáy vực. Bề mặt của chúng nứt toác, thô ráp, nhuốm ánh hoàng hôn như máu khô trên chiến trường cũ.

Những con ngựa thở nặng nhọc, mồ hôi hòa với bụi đá tạo thành từng vệt loang ẩm ướt chạy dài trên lớp lông sẫm. Tiếng móng ngựa gõ trên đá vang vọng như những nhịp trống chậm rãi, báo hiệu cho một điều gì đó sắp đến – hay đã chậm rãi đến gần từ lâu. Mỗi bước chân là một cuộc đánh cược với mép dao: sai một bước là rạch thịt, đâm gân, là tan hoang.

Raizen, Sir Q’uan, và Lady Blanchette đi chậm, không phải vì mệt, mà vì chính nơi này buộc người ta phải đi chậm – như thể từng khối đá đang nhìn họ, đang đánh giá từng hơi thở, từng giọt mồ hôi rơi xuống.

Không ai nói gì. Chỉ có tiếng gió lùa, tiếng đá kêu lách tách khi một khối nào đó sụp lở bên khe núi – và ánh sáng cuối cùng của hoàng hôn chảy dài trên sống lưng người, rọi lên những đường gân căng thẳng, soi bóng đổ dài ra như những vong linh lang thang giữa thung lũng không tên.

“Hôm nay tới đây thôi.”

 Sir Q’uan thở dài, lau mồ hôi bằng mu bàn tay, rồi ra hiệu dừng lại. Ông từ từ xuống khỏi yên ngựa, đôi đầu gối phát ra tiếng răng rắc khe khẽ khi chạm đất. Chẳng thèm quan tâm vẻ uy nghi, ông ngồi phịch lên một tảng đá xám khô, lấy từ túi da bên hông ngựa ra túi nước, vặn nắp, uống ừng ực. Một dòng nước nhỏ trào ra bên mép, chảy xuống cổ áo giáp thép nhớp nháp vì mồ hôi. Ánh mắt ông lặng lẽ hướng về đường chân trời – nơi những dãy núi thấp lượn như xương sống của một con rồng đang say ngủ dưới ánh hoàng hôn cuối cùng.

Raizen cũng xuống ngựa. Đôi giày da sẫm, nặng nề chạm đất, tạo nên một tiếng thịch trầm. Hắn đưa mắt nhìn quanh – một khung cảnh xa lạ, lặng thinh và gai góc, chưa từng có trong ký ức hành trình. Cả đời làm hoàng tử, làm mạo hiểm giả, làm bóng ma trong thành phố – nhưng chưa một lần hắn đặt chân qua nơi này. Có lẽ vì chẳng ai khuyên nên đến, cũng chẳng có gì để đến. Và nơi đây, qua đôi mắt hổ phách của gã Dark Elf, chả có gì cả. Không cây, không cỏ, chỉ có đá và bụi, chẳng khác gì một nghĩa địa của những kẻ yên nghỉ đã bị thời gian ruồng bỏ . Sự trơ trọi của nơi này đè nặng lên hắn, làm mỗi bước chân thêm nặng, mỗi nhịp tim thêm chậm, như thể chính đất đá đang nhắc hắn rằng, ở đây, sự sống là một kẻ xa lạ.

Raizen liếc sang Blanchette. Cô đang cúi đầu, mái tóc trắng dính bết mồ hôi, rũ xuống che gần nửa gò má. Chiếc áo choàng trắng viền vàng vốn mang vẻ cao quý giờ đã loang lổ bụi đường, rách nhẹ ở gấu và lấm tấm những điểm bẩn như thể cô đã kéo lê nó qua nửa cái thung lũng chết chóc này. Bả vai cô hơi run. Cách cô thở – ngắn, khẽ, đều – không phải kiểu điều tiết của người từng trải, mà là nỗ lực nén mệt. Mỗi bước chân đều chậm lại một chút so với buổi sáng, như thể đôi giày thép đang trở thành xiềng xích với cơ thể vốn chẳng thuộc về hành trình khắc nghiệt này.

Không nói gì, Blanchette tháo áo choàng khỏi vai, gấp lại cẩn thận – không vì giữ dáng, mà vì nếu không làm chậm rãi, cô có thể ngã gục bất cứ lúc nào. Lồng ngực dưới lớp giáp khẽ nhẹ phập phồng, nhịp tim rõ ràng hơn trong mắt Raizen. Dù vậy, gương mặt cô vẫn giữ nét điềm tĩnh một cách kỳ lạ, như thể cô chưa từng được phép tỏ ra yếu đuối – hoặc không còn nhớ cách tỏ ra yếu đuối là gì.

Cô lặng lẽ dắt ba con ngựa đi về phía một hốc đá khuất gió. Dáng người không vững, nhưng động tác vẫn tròn trịa – tay cột dây cương, mắt liếc kiểm từng đinh giày trên yên, từng dấu móng còn ướt. Có điều gì đó rất trái ngược trong cô – giữa một thể xác mong manh như thủy tinh và một sự kiên định bướng bỉnh như sắt thép.

Raizen nhìn theo cô một lúc. Không phải vì ngưỡng mộ. Mà vì trong những người hắn từng gặp – chưa ai có thể lực thấp đến thế, nhưng cũng chưa ai bước đi yên lặng đến vậy, như thể mỗi cái ngã chỉ được phép diễn ra khi không ai trông thấy.

Từng người một, họ bước ra khỏi dáng vẻ huy hoàng của những kỵ sĩ băng băng trong nắng, để trở về với thân xác mệt mỏi của những kẻ lữ hành. Và mặt trời… mặt trời dần trốn vào phía sau những mũi đá lởm chởm như hàm răng gãy, nhả ra ánh sáng đỏ tàn như máu khô.

Raizen nhìn về phía Sir Q’uan. Vị thánh binh già đang ngồi bên tảng đá lớn, tấm bản đồ da được trải rộng trên đùi. Đôi mắt ông, tuy từng đối diện hàng ngàn kẻ thù, giờ lại không giấu được chút bối rối. Ngón tay di chuyển liên tục, dò dọc theo các nếp gấp cũ kỹ của bản đồ, mồ hôi nhỏ lấm tấm rơi xuống, thấm vào mép giấy da.

“Có lẽ… chúng ta lạc rồi.” Sir nói, giọng không cao, nhưng đủ để Blanchette và Raizen cùng nghe.

Raizen khựng lại, nhíu mày. “Lạc?” – hắn lặp lại, không lớn tiếng, nhưng rõ ràng mang theo sự ngạc nhiên lẫn khó hiểu. “Chẳng phải chúng ta đang tiến về Amon de Castile sao? Thành phố của Thánh Viện… làm thế nào mà lại lạc được?”

Sir thở dài, ngẩng lên nhìn hắn. “Ta chưa từng đi từ Felariel đến đó. Chúng ta xuất phát từ hướng khác… từ phía nam, không phải từ thảo nguyên này.”

Ông gõ nhẹ vào bản đồ, lướt qua những ký hiệu mờ nhòe. “Bản đồ này không ghi chi tiết địa hình thung lũng. Chỉ là tuyến đường chính… và chúng ta thì không còn trên tuyến đường đấy nữa.”

Blanchette lúc ấy đang ngồi kê lại giáp trụ. Cô ngẩng lên, giọng nhẹ như tiếng gió: “Thần cũng không biết đường. Lúc đi cùng đoàn đến Felariel, chúng thần rẽ từ hướng núi phía bắc. Chưa từng đi qua vùng đá này…”

Raizen im lặng trong chốc lát, rồi bước tới. Không nói thêm, hắn đặt tay lên vai Sir – một cái vỗ nhẹ, không quá thân mật nhưng cũng không xa cách.

“Đưa bản đồ đây,” hắn nói. Giọng không mang theo sự trách móc, chỉ là một sự chuyển giao chủ động. 

“Từ sáng mai, ta sẽ dẫn đường. Dù chưa từng đặt chân đến vùng này, ta vẫn biết cách rời khỏi nó.”

Sir nhìn hắn một lúc, rồi gật đầu, chậm rãi đưa bản đồ qua tay tên Dark Elf.

Raizen không nhìn ông nữa. Hắn trải bản đồ lên mặt đá gần đó, đôi mắt vàng hổ phách ánh lên dưới tàn nắng cuối cùng còn sót lại. Những đường nét mờ trên giấy da trông như mê cung, nhưng trong đầu hắn, chúng dần hiện lên như một dạng trực giác – trực giác của kẻ từng lang thang qua quá nhiều vùng đất chết.

"Chúng ta không cần đường," hắn nghĩ, tay lướt qua các điểm đánh dấu, "chúng ta chỉ cần biết đâu là nơi không nên quay lại."

Gã Dark Elf chăm chú vào tấm bản đồ một hồi lâu. Bỗng, hắn bắt đầu lục lọi quanh các rìa đá, rồi khom người nhặt lên một khối đá phấn cũ, nứt rạn, phủ bụi. Hắn dùng mũi dao đập nhẹ, tách nó thành những mảnh nhỏ rồi cúi xuống, bắt đầu vạch lên bản đồ da trải trên tảng đá phẳng trước mặt. Đầu ngón tay của hắn lướt theo từng đường rãnh và khe đá ngoài thực địa, cố khớp mọi thứ với địa hình đang hiện ra trước mắt – trước khi ánh sáng cuối cùng của hoàng hôn bị bóng đêm nuốt trọn.

Ở phía sau, Sir Q’uan ngồi im lặng, lưng tựa vào tảng đá lớn, mắt nhắm hờ. Hơi thở ông sâu, đều, như thể ông đang cố ép mình nghỉ ngơi – nhưng thực chất là đang chống chọi với cái mệt mỏi âm ỉ bám chặt lấy cơ thể già cỗi. Trận chiến với Ira cách đây chưa đầy một tuần vẫn còn đè nặng lên từng sợi cơ, từng khớp xương của ông. Những “luật” ông đã ban – thứ sức mạnh khiến cả trời đất phải lắng nghe – nay trở thành gánh nặng, rút mòn sức lực từ tận xương tủy. Ông liều, và ông sống, nhưng cái giá là không nhỏ.

Blanchette ngồi cách đó không xa, trên một tảng đá phẳng, đôi tay run rẩy vì kiệt sức, như thể mỗi ngón tay đang gào thét sau một ngày dài trên yên ngựa. Cô ngửa cổ, uống một ngụm nhỏ từ túi nước vải, môi khô nứt nẻ, giọt nước trào ra, lăn xuống cằm, để lại vệt sáng trên làn da nhợt nhạt. Bộ giáp trụ nặng nề đã được cởi bỏ, để lộ lớp áo tunic lót linen trắng ngà, ướt đẫm mồ hôi và bụi, ôm sát cơ thể mảnh dẻ, phác họa những đường nét thanh thoát nhưng mong manh, như một bức tượng sứ đứng trước bờ vực vỡ tan. Đôi mắt xanh lam của cô vẫn tỉnh táo, nhưng lấp lánh cái mệt mỏi không giấu nổi.

Không nói lời nào, cô lôi ra từ bao vải một bộ khung lều đã được cuộn gọn, tấm bạt được buộc chắc bằng dây da. Tay cô chậm rãi tháo từng nút, động tác cẩn trọng – không vì kỹ năng, mà vì mỏi. Đôi bàn tay trắng tái, mỏi đến mức mỗi lần kéo dây, cô phải siết môi để khỏi bật tiếng rên.

Raizen thoáng liếc sang. Hắn không nói gì, nhưng ánh mắt ấy – ánh mắt của một người từng băng qua chiến trường, từng sống sót từ những ngọn lửa khủng khiếp nhất – hiểu rất rõ một điều: cô không yếu. Chỉ là thân thể ấy, hôm nay đã phải gồng mình quá sức.

Đôi vai Blanchette rung lên, không phải vì lạnh, mà vì cơ bắp đã rã rời, như những sợi dây đàn bị kéo căng quá mức. Cô gắng dựng khung lều, hai tay nâng thanh gỗ, nhưng chúng nặng như chì, làm cô thở dốc, hơi thở ngắn và gấp. Nàng thánh binh cố gắng thanh chốt cuối vào trụ chính, cánh tay mảnh khảnh đưa lên, chới với, nhưng sức lực đã cạn. Thanh gỗ trượt khỏi tay, rơi xuống đất, nặng nề âm thanh vang lên.

Cô bất giác lùi lại, chân loạng choạng trên mặt đất gồ ghề, không kịp nhận ra tảng đá nhọn sau lưng, sắc như lưỡi dao, lấp ló dưới ánh hoàng hôn như một cái bẫy chết người. Cô trượt ngã, cơ thể nghiêng đi, đôi mắt xanh lam mở to trong khoảnh khắc hoảng loạn, tim đập thình thịch, như thấy chính mình sắp vỡ tan trên đá. 

“Không kịp rồi.” cô nghĩ, và sự kiệt sức làm bản thân bất lực, như một chiếc lá rơi vào gió bão.

Nhưng thay vì va vào tảng đá lạnh, cơ thể Blanchette rơi vào một vòng tay vững chãi – một bức tường sống bằng thịt và máu, ấm áp và rắn chắc như thành lũy chống lại cả thế giới. Không có tiếng động lớn. Chỉ là tiếng hơi thở va vào nhau – nhịp phập phồng của hai lồng ngực, một nhịp mạnh mẽ, một nhịp yếu ớt. Raizen đã lao đến như một bóng đen xé gió, quỳ trượt trên mặt đá, hai tay siết lấy eo Blanchette, kéo cô về phía mình chỉ trong tích tắc trước khi vai cô kịp chạm vào lưỡi đá nhọn như dao.

Cú kéo khiến cả hai đổ xuống – không đau, nhưng đầy áp lực. Blanchette nằm gọn trong lòng hắn, lưng cô áp vào cánh tay săn chắc bọc trong lớp vải mỏng. Raizen vẫn chưa kịp thở ra, từng giọt mồ hôi lăn từ thái dương hắn xuống xương gò má cao, rồi rơi trên trán Blanchette như mưa nhẹ.

Mái tóc đen dài của hắn – dù đã buộc đuôi ngựa – cũng bung lòa xòa một ít vì động tác vội vã, vài sợi rũ xuống ngang mặt cô, lẫn vào làn tóc trắng của cô như những vệt mực trong dòng sữa. Chúng chạm nhau. Một sự giao thoa kỳ lạ giữa hai thế giới – giữa người đã chết nhiều lần trong tâm hồn, và kẻ chỉ vừa học cách cảm nhận nỗi đau.

Raizen không nói gì. Chỉ nhìn. Đôi mắt vàng hổ phách của hắn – thường lạnh, thường sắc – giờ ánh lên một tia lo lắng dịu nhẹ, như thể hắn vừa giữ lại được điều gì đó quá mong manh khỏi tay thần chết.

Blanchette thở gấp, nhưng không vùng ra. Cô nằm bất động trong vòng tay hắn, cả người run lên vì sốc, vì mệt – hay vì thứ gì đó khác mà chính cô cũng không gọi tên được.

Raizen khẽ nghiêng đầu, giọng nói phát ra gần như là một hơi thở:

“Ngốc… suýt nữa thì…”

Tay hắn vẫn giữ chặt cô – không phải vì ôm, mà như thể nếu buông ra, cô sẽ tan biến vào hoàng hôn. Không có lời trêu chọc lúc này. Không có nụ cười giễu. Chỉ có một cái nhìn thật – nhìn cô như một sinh vật sống, như một con người. Không phải thánh binh. Không phải quý nữ. Không phải cái vỏ ngoài với tên gọi Blanchette de Cyanelle.

Chỉ là một cô gái đang ngã. Và hắn – là kẻ không để cô chạm đất. Vết va chạm vừa rồi chẳng để lại thương tích, nhưng tim hắn… thì hơi lệch nhịp.

Hắn nhìn cô, mà như không thật sự nhìn. Trong ánh sáng hoàng hôn cháy rực sau lưng họ, một cái gì đó len lỏi ra khỏi ký ức. Mái tóc trắng của Blanchette dính bết mồ hôi, phủ ngang má, lấp lánh sắc đỏ cam như tím rượu vang – thứ màu từng in đậm trong trí nhớ hắn suốt nhiều năm. Hắn chớp mắt, không hiểu vì sao bàn tay mình khẽ siết chặt hơn, như thể muốn xác thực rằng người trong tay không phải là ảo giác.

Một hình bóng khác – từ những năm tháng xa xăm hơn, những ký ức không tên – dần trồi lên từ đáy tâm trí. Cô gái ấy, với mái tóc dài màu hoa oải hương, ánh nhìn tinh nghịch pha lẫn dịu dàng, từng là người hắn đã hứa sẽ không quên.

“R…” Tên đó như một mảnh gươm cùn cào nhẹ trong lồng ngực, mấp mối nơi đầu môi gã Dark Elf.

Raizen khựng lại, cơ hàm cứng dần. Cảm giác quen thuộc đang len vào từng kẽ xương hắn – không phải tình yêu, không phải thương tiếc, mà là sự giằng xé giữa những hình ảnh không nên trùng khớp. Hắn thấy trong đôi mắt xanh của Blanchette có gì đó khiến hắn… không muốn nhìn tiếp.

“Ngài Raizen…?”

Giọng cô rất nhỏ, gần như một lời thì thầm – không lo lắng, không trách móc, chỉ là... thăm dò. Gò má cô ửng lên nhẹ dưới ánh trời tàn, và lần đầu tiên, Raizen nhận ra khuôn mặt ấy gần đến mức có thể cảm được hơi thở.

Hắn lập tức buông ra, nhưng không vụt như một kẻ hoảng sợ – chỉ là chậm rãi, như gỡ một điều gì đó vừa trở nên quá gần mà hắn chưa sẵn sàng chạm vào. Blanchette khẽ chống tay ngồi dậy, gạt vài lọn tóc rối sang một bên, nhưng không nhìn hắn. Mắt cô vẫn dán vào khoảng không trước mặt – có lẽ để che đi nhịp đập đang bối rối hơn thường lệ.

Raizen chống khuỷu tay lên đầu gối, nhìn về phía trời tối dần. Không ai nói gì. Không cần thiết. Vì có những sự gần gũi, chỉ một lần là đủ khiến lòng người hoang mang suốt cả chặng đường dài.

Trong khi đó, Sir Q’uan đã đứng bật dậy từ tảng đá phía xa. Bộ giáp trụ vang lên tiếng kim loại chạm đá khẽ khàng, nhưng ánh mắt ông – đó mới là thứ buốt lạnh nhất.

Ông bước tới, không nhanh, không vội, nhưng từng bước như khiến đất đá dưới chân cũng phải dè chừng. Khi đến gần, ông dừng lại, không nhìn Raizen, không nhìn Blanchette – chỉ nhìn vào tảng đá nhọn mà đầu Blanchette suýt va vào, rồi thốt:

“Nếu hôm nay con chết ở đây, Blanchette... thì không phải vì quỷ dữ, không phải vì chiến tranh, mà là vì tự ngạo.”

Giọng ông trầm, không giận, nhưng nặng hơn đá tảng.

“Thân thể đó không phải của một chiến binh. Nhưng tâm trí con cứ luôn nghĩ mình bất khả chiến bại.”

Raizen định mở miệng, nhưng Sir đã đưa tay lên, ra hiệu im lặng.

“Ta không trách ngươi, Raizen. Ngươi làm điều đúng. Nhưng đừng bao giờ để người ngã vào lòng ngươi chỉ vì không đủ sức đứng vững. Nếu ngươi định giữ ai đó bên mình… thì ít nhất cũng để họ còn mạng để mà bước tiếp.”

Ông quay đi, chậm rãi trở lại chỗ hành lý, lôi ra khung lều.

“Còn đứng đó làm gì? Dựng lều đi. Trời sắp lạnh rồi.”

Raizen vẫn chưa đứng dậy. Hắn ngồi đó, vẫn quan sát Blanchette thêm vài giây, như để chắc chắn rằng nhịp tim mong manh của cô đã ổn định. Rồi, rất chậm, hắn giúp cô ngồi vững, tựa nhẹ vào tảng đá.

Khi Sir vừa quay đi, gã Dark Elf chậm rãi đứng lên, phủi bụi khỏi tay áo, giọng trầm, khô như đá trong thung lũng:

“Kỷ luật cao đấy, Sir. Giá mà mấy cục đá cũng nghe được mệnh lệnh.”

Sir dừng lại, không quay đầu. Nhưng Raizen vẫn tiếp:

“Một cô gái, sức còn chưa bằng một phần ba mấy con ngựa chúng ta cưỡi, bị buộc phải làm đồ ăn, dắt ngựa, dựng trại, và tự xoay sở với đống hành lý ba người. Đó là ‘sự huấn luyện’? Hay là cách để người ta chết đẹp trong bộ áo trắng của Thánh Viện?”

Giọng hắn không to, không gắt, nhưng từng chữ sắc như lưỡi dao mỏng.

“Nếu ta không đỡ kịp, giờ này chắc ông đang quỳ gối cầu nguyện bên xác cô ta rồi đấy.”

Một cơn gió lạnh rít qua, như kéo dài sự im lặng. Blanchette cúi đầu, hai tay vẫn siết lấy nhau, mảnh khảnh như thể lời Raizen cũng làm cô đau nhói.

Sir vẫn không quay lại, chỉ nói:

“Nếu ai đó được định phải chết vào lúc nào đó, thì phải chấp nhận. Một Phán Xử không bao giờ lùi bước, kể cả trước lời thật.”

Raizen nheo mắt. “Ừ. Nhưng đôi khi, lời thật là thứ duy nhất còn sót lại khi người ta đã mất hết.”

Hắn bước qua Sir, đi đến chỗ lều đang dựng dở. Tay  lần vào đống khung gỗ, rồi lặng lẽ tiếp tục công việc Blanchette bỏ dang dở, như thể chính hắn mới là người giữ sự sống sót cho nhóm này lúc này – không phải vì trách nhiệm, mà vì lương tâm.

Blanchette ngồi lặng bên tảng đá, cơ thể rã rời đến mức cô chẳng còn cảm giác được mồ hôi đang rịn sau gáy. Mái tóc trắng dính bết vào cổ, mắt vẫn dõi theo bóng Raizen – người đàn ông đang cặm cụi dựng lại chiếc lều cho cô, tay áo xắn cao, bắp tay căng lên dưới lớp vải mỏng.

Sâu thẳm trong lòng cô chợt vang lên một câu hỏi: “Hơn năm chục năm rồi… mà anh chẳng thay đổi gì nhỉ?”

Nỗi hoài niệm ấy thoáng qua như một làn khói, mỏng, nhẹ, nhưng âm ỉ. Raizen của hiện tại – vẫn vậy, vẫn cộc cằn, vẫn chẳng kiêng nể ai. Nhưng cũng vẫn là người, chỉ cần thấy ai đó sắp ngã, sẽ lao đến đỡ mà không cần nghĩ.

Cách đó không xa, Sir Q’uan bước ngang qua tấm bản đồ trải trên một tảng đá bằng phẳng – bản đồ mà chính tay Raizen đã vẽ lại dựa trên địa hình trước khi ánh sáng tắt. Ông cúi xuống, nhấc nó lên, đôi mắt già nua rà khẽ qua những nét vẽ. Không một lời. Nhưng bàn tay ông khẽ siết lại nơi mép da dê – một cử chỉ rất nhỏ, nhưng với người như Raizen, đó là sự nể phục rõ ràng nhất mà lão có thể dành.

“Blanchette, nhóm lửa đi. Chúng ta ăn tối rồi nghỉ sớm. Ngày mai còn dài lắm.” Sir không nhìn cô gái, chỉ nói.

“Vâng thưa Ngài.” Blanchette đáp, giọng rất khẽ, như sợ gió chiều nghe thấy. Cô đứng dậy, hơi lảo đảo, nhưng nhanh chóng lấy lại thăng bằng – một bước lùi kín đáo về phía yên ngựa, rồi cúi xuống lục trong túi hành lý.

Mỗi cử động đều tiết chế, chậm rãi – không phải vì kiêu kỳ, mà vì mỏi. Mỏi đến tận tủy xương. Tay cô rút ra một túi da nhỏ đựng thực phẩm, nặng trĩu vì đồ đóng gói kỹ lưỡng. Một tay khác ôm bó cỏ khô ép chặt thành bánh. Đến gần đống đất bằng giữa ba người, cô quỳ xuống, đầu ngón tay mảnh khảnh chạm nhẹ vào mặt đất, niệm một đoạn chú ngắn, chỉ vài âm tiết.

Một tia lửa yếu ớt bật ra từ giữa ngón trỏ và ngón giữa – không bùng lên, chỉ khẽ lách tách như nụ cười của ai đang giấu mình. Tia lửa bén vào cỏ khô, rồi lan ra, tạo thành một vòng sáng mỏng manh giữa thung lũng tối lạnh. Lửa cháy, không cao, nhưng đủ để sưởi.

Blanchette không nói gì. Cô chậm rãi lấy từng cuộn vải – gói bánh mì đen, túi nhỏ đựng thịt muối, một hộp gỗ nhỏ chứa vài lát phô mai mềm đã chảy nhũn theo nhiệt ngày. Ngón tay cô run nhẹ, nhưng vẫn nhẹ nhàng bóc từng lớp vải, gấp gọn lại như một nghi thức. Thậm chí, khi xé ổ bánh ra làm ba phần, cô còn đặt một phần lên viên đá phẳng, như thể trình bày bữa ăn cho bàn tiệc hoàng gia.

Tóc cô rũ xuống, vài sợi trắng phủ lấy gò má lấm tấm mồ hôi và bụi. Nhưng ánh mắt – ánh mắt ấy vẫn giữ được thứ ánh sáng không thể mô tả. Xanh lam như trời cao mùa đông, sâu thẳm như nước hồ, và sáng – sáng một cách dịu dàng, như thể trong lòng cô đang ủ sẵn một điều không bao giờ nói ra.

Từ phía ánh lửa, đôi mắt ấy len lén liếc sang Raizen – không quá lâu để thành vô lễ, nhưng đủ để ánh nhìn chạm vào nhau một thoáng.

Như thể cô đang đợi... một câu hỏi. Hay một lời xin lỗi. Hay một điều gì đó, mà chính cô đã giấu đi từ rất lâu.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận