Volume 03 - I: Dark Elf và lựa chọn của hắn
Chương 35: Tình yêu không phải là sự "lắp đầy"
0 Bình luận - Độ dài: 2,847 từ - Cập nhật:
Ánh nắng đầu tiên sau cơn mưa lan tỏa trên quảng trường Felariel, nhợt nhạt nhưng ấm áp, chiếu qua những kẽ hở của bức tường thành đổ nát, làm mặt đất loang lổ bùn đất lấp lánh như một bức tranh dang dở.
Raizen sánh bước bên Sir Q’uan, mỗi bước chân chậm rãi, thận trọng. Có lẽ vì sợ làm xáo trộn nhịp thở mong manh của phố cảng từng là trái tim đầy sức sống, giờ chỉ còn lều bạt vá víu và những mảnh vỡ ký ức. Gió lộng thổi qua, mang theo mùi muối biển, mùi đất ướt, và một hơi thở mới – không phải của tha thứ, mà của sự sống, kiên cường và bất khuất. Áo choàng đen mới khoác lên vai Raizen phấp phới dưới nắng và mái tóc đen dài buộc đuôi ngựa của hắn lay động.
Họ đi qua quảng trường, nơi từng vang tiếng cười và chợ phiên, giờ chỉ còn tiếng búa cốc cốc của thợ mộc, tiếng vải phơi phất phơ trong gió, và tiếng bước chân của những người sống sót. Raizen cảm nhận những ánh mắt dõi theo – từ những đứa trẻ ló đầu khỏi lều, má lem nhem nhưng mắt sáng như ngọc; từ những người đàn bà lặng lẽ phơi áo ướt, đôi tay gầy guộc run run nhưng không ngừng; từ những cựu binh gác tay lên chuôi kiếm cũ, ánh mắt sâu thẳm hệt biển cả.
Họ nhìn hắn, người đàn ông với mái tóc đen buộc gọn và đôi mắt vàng hổ phách rực cháy dưới nắng – không phải với hận thù, không phải với phán xét, mà với một sự tin cậy kỳ lạ, như thể họ không biết, hoặc đã chọn bỏ qua, đêm định mệnh khi Felariel cháy vì sai lầm của hắn.
Một đứa trẻ, ôm bình gỗ nứt, chạy ngang qua, dừng lại bên Raizen, ngước đôi mắt to tròn nhìn hắn. Nó không nói gì, chỉ chìa bình ra, như mời hắn uống một ngụm nước mưa còn sót lại.
Raizen khựng người. Hắn quỳ xuống, nhận bình nước, chạm nhẹ vào vai nó, và ánh nắng chiếu lên cả hai, làm mái tóc đen của hắn và mái tóc rối của đứa trẻ lấp lánh.
“Cảm ơn,” hắn thì thào, giọng khàn, và đứa trẻ mỉm cười, rồi chạy đi, tiếng chân nhỏ xíu vang trên đất bùn, tựa nhịp tim của Felariel.
Một bà lão, đang giũ tấm vải loang lổ, ngẩng lên khi Raizen đi ngang. Đôi tay bà run rẩy, nhưng mắt sáng, không khác gì ánh nắng vực dậy Felariel. Bà khẽ gật đầu, không nói, nhưng cái gật ấy lại giống một lời thì thầm:
“Đi đi, nhưng rồi quay lại nhé.” Raizen siết tay thành nắm, cảm nhận hơi ấm của áo choàng mới, nhưng trong lòng hắn, sự lạnh lẽo của đêm Felariel cháy vẫn chưa tan. Hắn muốn nói gì đó – xin lỗi, hứa hẹn – nhưng ánh mắt bà, dịu dàng, làm hắn im lặng. Bà không cần lời, chỉ cần hắn bước tiếp.
Gió lộng quất qua, làm lá cờ rách trên một cột trại phấp phới, và một cựu binh đứng gần đó, tay gác lên chuôi kiếm, khẽ cúi đầu khi Raizen đi ngang. Ánh nắng chiếu lên thanh kiếm cũ, làm nó lóe sáng, như một lời nhắc nhở về những trận chiến đã qua và những trận chiến sắp tới. Ánh mắt người lính không mang biết ơn, không mang thắc mắc, mà là một sự thừa nhận thầm lặng:
“Chúng tôi thấy anh, và chúng tôi tin.” Raizen cảm thấy lồng ngực mình rung lên, không phải vì tội lỗi, mà vì một trọng trách mới – trọng trách không chỉ chuộc lỗi, mà còn xây lại niềm tin mà hắn từng đánh mất.
Sir Q’uan liếc nhìn qua vai, vành mũ trụ phản chiếu chói lóa dưới nắng, đôi mắt già dặn có chút động tĩnh, không phải nhận xét, mà là niềm tự hào từ sâu trong con tim.
“Cậu được họ quý mến thật đấy,” ông nói, giọng khẽ, nhưng mang sức nặng của một người đã chứng kiến quá nhiều mất mát để hiểu giá trị của sự sống.
Raizen không đáp, chỉ siết tay chặt hơn, móng tay cắm vào lòng bàn tay, như để giữ mình không bị cuốn đi bởi cơn sóng xúc động. Hắn nhìn một thanh niên trẻ đẩy cột buồm gãy khỏi bãi đá, mồ hôi lấp lánh dưới nắng, và một cô gái ngồi trên ghế ba chân, vẽ nguệch ngoạc trên quyển sổ ướt, ánh mắt mệt mỏi nhưng không bỏ cuộc. Họ không biết – hay có lẽ họ biết, nhưng đã chọn tha thứ – rằng hắn là người đã để Felariel cháy. Và sự tha thứ ấy, dù vô tình hay cố ý, nặng hơn bất kỳ lời nguyền nào. Gió lùa qua, làm áo choàng đen của hắn bay lên, và hắn cảm thấy nơi từng tồn tại dấu ấn rồng trên ngực nóng rực, không phải như một lời nguyền, mà như một lời hứa: hắn sẽ không để họ thất vọng lần nữa.
“Lần này,” Sir Q’uan tiếp lời, bước đều bên cạnh,“cậu không đi để gánh trách nhiệm cho những lỗi lầm cũ nữa đâu. Cậu đi vì những gì sắp đến, vì tương lai của cái nơi này – và cả những người vẫn còn tin vào cậu.” Giọng ông như một nhát búa rèn số phận, như một ngọn lửa dẫn đường.
Raizen gật, mắt hướng về cuối con đường, nơi bức tường thành đổ nát mở ra con đường dẫn về phía chân trời, lấp lánh dưới nắng. Hắn thấy lại ánh mắt đỏ hoe của Meredith, nghe lại tiếng gào của Ira, nhưng giờ đây, chúng không còn là gánh nặng, mà là động lực.
Hắn sẽ tìm câu trả lời – không phải để chuộc lỗi với chính mình, mà để trả lại công lý cho Felariel, cho những đứa trẻ, những bà lão, những cựu binh đang xây lại từ tro tàn. Gió lộng thổi qua lần nữa, làm đuôi ngựa đen của hắn bay lên, và hắn bước tiếp, vai kề vai với Sir Q’uan.
“Chúng tôi chờ anh.”
Raizen không quay lại, nhưng khóe môi hắn nhếch lên, không phải cười, mà là một sự chấp nhận: hắn thuộc về nơi này, và Felariel, dù đổ nát, vẫn là nhà. Ánh nắng ôm lấy hắn, lấy Sir Q’uan, lấy những con người nhỏ bé, và trong khoảnh khắc ấy, Raizen biết, hắn không đi một mình.
Cả hai tiếp tục đi, ra khỏi Felariel, khu lều trại tị nạn dần hiện ra trước mắt. Những tấm vải bạc rách lỗ chỗ phấp phới trong gió sớm, sáng xám dưới ánh nắng đầu tiên. Gió mang theo mùi sắt gỉ, khói tro, và chút hơi ẩm còn đọng từ cơn mưa đêm trước.
Từ một căn lều nhỏ bên rìa, cánh cửa vải bị vén tung, xé toạc sự tĩnh lặng. Meredith lao ra, mái tóc nâu đỏ cháy sạm vờn trong gió, rối bời như ngọn lửa sắp tắt. Đôi mắt cô mở lớn, đỏ hoe, lấp lánh nước, như vừa dứt một cơn khóc kéo dài cả đêm. Cô chạy thẳng đến, đôi chân trần lấm bùn dừng sững trước mặt Raizen, dang tay ra, không phải để ôm, mà để chặn một cơn gió lớn, một định mệnh cô không muốn xảy ra. Ánh nắng chiếu lên gương mặt cô, làm những giọt nước mắt lấp lánh, nhưng ánh mắt ấy – giận dữ, tuyệt vọng, và đầy đòi hỏi – không khác một ngọn lửa bùng cháy giữa bình minh.
“Anh đi đâu vậy?!” cô gào lên, giọng vỡ vụn, sắc nhọn tựa kính vỡ đâm vào không khí.
“Anh… trong suốt mấy ngày ở chung cái lều đó, anh không nói một lời! Không nhìn em, không gọi tên em! Như thể em là cái bóng, như thể em chưa từng tồn tại!” Cô hít sâu, móng tay cắm vào lòng bàn tay, như đang cố giữ mình không tan ra.
“Anh nghĩ em không thấy sao? Anh nghĩ em ngu ngốc đến mức không nhận ra anh đang tránh em, như thể em là một thứ gì đó… bẩn thỉu, không đáng để anh chạm vào?!”
Raizen sững lại. Meredith bước tới, gần hơn, giọng cô cao vút, vô lý, như một đứa trẻ bị bỏ rơi đang cố níu giữ thứ không thuộc về mình.
“Anh khác hẳn Raizen ở nhà trọ!” cô hét, nước mắt giàn giụa.
“Ngày đó, anh còn cằn nhằn em, còn mắng cà phê em pha nhạt, còn nhìn em như em là… là một người! Còn bây giờ, anh như cái xác chết, ngồi đó, im như đá, như thể Felariel cháy là lỗi của em, như thể em không đủ để kéo anh ra khỏi bóng tối!”
Cô cắn môi, đôi tay run rẩy, rồi lao tới, đấm vào ngực Raizen, không mạnh, không đau, nhưng đầy nghẹn ngào, như những nhát dao của một trái tim tan vỡ.
“Anh tưởng em không biết hả?! Cái ánh mắt đó!” cô gào lên, giọng lạc đi, méo mó.
“Những lúc em lau quầy, em khuân đồ nặng, em cúi xuống dọn tro bếp, anh nhìn em! Nhìn em như thể anh muốn em, như thể anh cần em nhưng anh quá kiêu ngạo để thừa nhận! Anh thiếu hơi đàn bà đến mức phải nhìn một đứa như em, phải để em tưởng rằng… rằng em có ý nghĩa với anh, rằng em có thể là người anh yêu!”
Raizen đứng yên, để những cú đấm của cô rơi xuống như mưa, để những lời buộc tội đâm vào ngực hắn như dao. Ánh nắng chiếu lên áo choàng đen của gã và ánh mắt hắn không rời Meredith, không né tránh, như thể đang nhìn thẳng vào cơn bão trong tâm hồn cô.
“Ba tháng qua,” Meredith tiếp tục, giọng nhỏ dần, nghẹn ngào, như một ngọn lửa cháy hết sức, “em tự nhủ anh là người cuối cùng còn lại. Em tưởng… cái đêm ở nhà trọ, khi em ngồi cạnh anh, khi Felariel sụp đổ quanh mình… rằng ít nhất, em còn có anh.”
Cô siết chặt áo hắn, ngón tay run rẩy, như đang cố bám vào một giấc mơ sắp tan. “
Em từng nghĩ… nếu em trao thân, nếu em nằm xuống, ôm lấy anh, để anh chạm vào em, thì anh sẽ quên người đàn bà đó, sẽ thấy em là đủ để thay thế mọi thứ anh mất! Em tưởng nếu em cho anh tất cả – cơ thể em, trái tim em – thì anh sẽ nhìn em như một người phụ nữ, không phải một đứa con gái yếu đuối không cha không mẹ không anh trai!”
Gió rít qua, mang theo mùi muối, mùi bùn, và mùi khói đọng từ tàn tích, làm mái tóc cháy sạm của Meredith bay rối, như một ngọn lửa sắp tắt. Cô đứng đó, lồng ngực phập phồng, ánh mắt đỏ hoe cháy bỏng, nhưng đầy lệch lạc – cô đã biến tình yêu thành một sự hy sinh méo mó, một ảo tưởng rằng cơ thể và sự phục tùng sẽ giữ Raizen ở lại, sẽ lấp đầy khoảng trống trong trái tim cô.
Raizen từ từ nâng tay, đặt lên đầu Meredith, chậm rãi, chắc chắn, không phải để xoa dịu, mà như một cột neo kéo cô ra khỏi cơn bão của chính mình. Bàn tay hắn thô ráp, chai sạn từ những năm tháng chiến đấu, nhưng ấm, như ánh nắng xuyên qua mây.
“Meredith,” hắn nói, giọng trầm, bình tĩnh, “em không sai. Nhưng em cũng không đúng.”
Meredith sững lại, đôi mắt mở lớn, lời của Raizen như dội một gáo nước lạnh giữa lưng chừng hy vọng. Cô muốn gào lên, muốn phản bác, nhưng ánh mắt vàng hổ phách của Raizen – sâu thẳm, không dao động làm cô khựng lại.
Hắn cúi xuống, trán chạm nhẹ vào trán cô, không phải như một người tình, mà như một người anh, một người cha, một người đã trải qua quá nhiều sai lầm để biết rằng tình yêu không phải là xiềng xích.
“Thứ em nghĩ là tình yêu,” hắn nói, như một nhát dao dịu dàng, “nó không sinh ra từ một cơn ác mộng. Không sinh ra từ lòng thương hại, hay bản năng sinh tồn. Nó chỉ là cơn đói, cơn khát, một nhu cầu có người ở lại và thỏa mãn cái tò mò của đứa con gái mới lớn. Em tưởng là yêu – nhưng em chỉ sợ cô đơn. Và em tưởng rằng cơ thể em, sự hy sinh của em, sẽ làm anh ở lại. Nhưng Meredith… đó không phải yêu. Đó là nỗi đau của em đang nói.”
Gió lùa qua, làm lều trại phấp phới, và ánh nắng chiếu lên gương mặt Meredith, làm nước mắt cô lấp lánh, như những mảnh gương vỡ phản chiếu sự thật. Lời của Raizen như một nhát kiếm, sắc nhưng không tàn nhẫn, cắt qua lớp vỏ ảo tưởng của cô, để lộ trái tim yếu đuối bên trong.
Cô ngã xuống đất bùn, đôi tay ôm lấy mặt, vai run rẩy, như thể mọi sức mạnh giả tạo đã vỡ vụn. Cô bật khóc, không phải tiếng khóc giận dữ hay đòi hỏi, mà là tiếng khóc của một đứa trẻ vừa nhận ra mình đã sai, vừa đau đớn vừa nhẹ nhõm. Tất cả những suy nghĩ lệch lạc – rằng tình yêu là hy sinh thân xác, rằng cô phải trở thành người phụ nữ trong mắt Raizen – tan biến, để lại một Meredith trần trụi, suy sụp, nhưng lần đầu tiên sau khi Arcadith mất, tự do.
Raizen quỳ xuống, đặt tay lên vai cô, ánh nắng chiếu lên mái tóc đen buộc gọn của hắn.
“Em đáng được yêu,” hắn nói, “nhưng không phải như thế. Không phải như một sự lấp đầy. Và không phải bởi một gã như anh, người đã để quá nhiều người chết. Em sẽ tìm thấy con đường của mình, Meredith – không vì anh, mà vì chính em.”
Hắn đứng dậy, gật nhẹ với cô, một nụ cười hiếm hoi nở trên môi – nhẹ nhõm. Gã Dark Elf xoay người, cùng Sir Q’uan bước tiếp, áo choàng đen phấp phới trong gió, bóng dáng cao in lên đất ẩm.
Sir Q’uan, nãy giờ im lặng, liếc nhìn hắn.
“Giỏi lắm, chàng trai,” ông nói.
Phía sau, Meredith vẫn quỳ trên đất, tay siết chặt, móng tay cắm vào lòng đến bật máu. Nước mắt cô hòa vào bùn, chảy thành từng vệt đỏ nhòe, nhưng đôi mắt ấy, không dịu lại, không sáng ra, không thanh thản như một cái kết đẹp. Chỉ có cơn bão đang dần vỡ tung lần nữa.
"Đừng nói như thể anh cao thượng lắm!" cô hét lên, giọng khản đặc, xé toạc không gian yên lặng quanh trại.
“Anh nghĩ nói vài câu là xóa được những gì em đã cảm thấy sao? Xóa được những tháng ngày em nằm cạnh anh, đợi một cái chạm vai, một cái nhìn thật sự?!”
Cô lảo đảo đứng dậy, hai chân run run vì lạnh, vì đói, vì giận.
"Anh không hề mù, Raizen. Anh thấy em, anh nhìn em – từng khe hở, từng giọt mồ hôi, từng khúc áo ướt vì mồ hôi em mặc khi bê gỗ giữa nắng! Anh đã nhìn, và anh không từ chối!"
"Vậy đừng quay lưng như thể mình là người tử tế!" cô bước tới, nắm lấy tay hắn, rồi lại buông ra như sợ chính cảm xúc của mình sẽ giết chết cả hai.
“Em… em không biết phải làm gì nữa. Nếu anh không cần em… thì em phải là gì bây giờ?! Em chỉ còn mỗi anh thôi…”
Raizen không trả lời. Sir Q’uan nhìn hướng khác. Meredith quay mặt đi, gạt nước mắt, nhưng giọng vẫn rạn vỡ.
“Thế thì đi đi. Cứ đi đi. Để em lại với cái ‘tỉnh ngộ’ mà anh vừa ban cho em. Em sẽ… học cách sống với nó, như học cách sống với những đêm em mơ thấy Arcadith rồi tỉnh dậy thấy tay mình nắm vào khoảng không.”
Gió thổi qua. Trại lều phấp phới như sắp đổ, nhưng vẫn đứng. Phía chân trời, bình minh đang lên, nhưng không chói lòa chỉ lặng lẽ chiếu xuống Felariel đang ngổn ngang.
Meredith, khác thành phố này, chưa thể đứng dậy. Nhưng cô cũng chưa gục hẳn. Cô vẫn còn đó, giận dữ, hoang mang, vỡ vụn – nhưng sống. Và đó, với cô lúc này, là điều cuối cùng còn sót lại.


0 Bình luận