Volume 03 - I: Dark Elf và lựa chọn của hắn
Chương 36: Thánh y Lady Blanchette de Cyanelle
0 Bình luận - Độ dài: 2,525 từ - Cập nhật:
Raizen và Sir Q’uan bước ra khỏi khu lều tị nạn, rời xa những cái nhìn, tiếng gào và nước mắt còn vương lại phía sau. Ánh nắng đầu tiên sau cơn mưa tràn qua cánh đồng cỏ ngoài Felariel, nhuộm vàng những ngọn cỏ non đung đưa theo gió sớm, mỗi giọt sương đọng trên lá lấp lánh như ngọc, phản chiếu một bầu trời xanh thẳm, như thể thiên nhiên đang hát một khúc ca chào mừng thu về. Gió lùa qua, mang theo mùi đất ướt, mùi cỏ tươi, và tiếng xào xạc của đồng cỏ, hòa quyện với tiếng chim hải âu lượn xa trên biển. Họ băng qua một bãi đất trũng, nơi cỏ dại mọc cao đến đầu gối, đan xen với những bông hoa dại tím nhạt, lay động như đang thì thầm lời chào.
Từ xa xa, Raizen thấy cô một cô gái – như một vệt sáng trắng giữa bầu trời xanh sau cơn mưa thu. Trên ngọn đồi phủ cỏ hoang dại, gió lùa qua từng nhành cây, thổi tung tà áo choàng trắng muốt được thêu chỉ vàng rực, họa tiết thập tự của Thánh Viện lấp lánh dưới ánh nắng đầu ngày. Mái tóc cô trắng như tuyết, mềm như tơ, bay nhẹ trong gió, ôm lấy gương mặt thanh tú với đường nét quý phái đến mức Raizen lập tức biết: cô không phải hạng thường dân.
Cô gái ấy mặc một bộ giáp trụ nhẹ bảo vệ toàn bộ thân trên. Không phải kiểu chiến binh nặng nề, mà là loại giáp vừa đủ để giữ phẩm giá và chiến đấu trong tư thế cao quý. Tấm váy dài màu trắng ngà ôm lấy dáng người mảnh khảnh nhưng đầy đặn, tôn lên một khí chất vừa trong trẻo, vừa đầy mê hoặc. Đôi ủng thép trắng khẽ lún vào nền đất, nơi ba con ngựa – hai đen một nâu – vây quanh cô như những đứa trẻ ngoan ngoãn trước mẹ hiền.
Cô đang vuốt ve một con ngựa, thì thầm điều gì đó mà Raizen không nghe rõ. Nhưng khoảnh khắc đó, khi cô nghiêng người, tay vuốt lên mũi con vật, miệng mỉm cười dịu dàng lại làm hắn khựng một nhịp.
Rồi cô ngẩng đầu, ánh mắt xanh lam lấp lánh như mặt hồ Cyanelle vào mùa đông nhìn thẳng về phía hai người đang tiến lại gần. Không ngạc nhiên, không lo sợ – chỉ là một ánh nhìn bình tĩnh, đoán biết, như thể cô đã chờ từ trước.
Sir Q’uan khẽ nghiêng đầu. “Thánh y Lady Blanchette de Cyanelle,” ông cất giọng, “xin giới thiệu – đây là Raizen, người ta đã nói nhiều trong những lần truyền thuyết cũ được nhắc lại.”
Cô gái khẽ nhún người, tà váy lướt nhẹ theo động tác. “Thật vinh dự, thưa ngài Raizen,” cô nói, giọng mượt mà như gió thoảng qua những ô kính giáo đường.
“Ngài đến muộn… nhưng tôi nghĩ ngài vẫn kịp cho một chương mới của định mệnh.”
Raizen không đáp. Hắn chỉ nhìn, không phải bằng sự dè chừng, mà là cái cách một kẻ từng mất đi lòng tin nhìn thấy một thứ gì đó... quá sạch sẽ để không bị hoài nghi. Một ánh nhìn ngắn, rồi hắn quay đi, chẳng hề lịch sự.
Nhưng cô, Lady Blanchette , chỉ cười. Dịu dàng. Như thể đó là phản ứng cô đã biết trước từ lâu.
Dưới tán cây tròn trước căn lều lớn, Raizen dừng chân. Áo choàng đen nặng trĩu vì nước mưa còn bám trên người hắn, dính bết vào lưng và vai, để lộ phần ngực săn chắc lấm tấm vài giọt còn chưa khô hẳn.
Sir Q’uan lúc ấy đã bước vào lều, nhưng trước khi khuất bóng, ông liếc mắt sang phía Lady Blanchette de Cyanelle, khẽ gật đầu, một hiệu lệnh không cần lời.
Blanchette hiểu ngay. Cô xoay người, bước về phía con ngựa của mình, lục trong túi hành lý treo bên yên rồi quay trở lại, trên tay là một bộ trang phục đơn giản nhưng đầy tinh tế của mạo hiểm giả: áo sơ mi cổ trụ màu xám than, tay xắn nhẹ; quần da đen mềm, bó gọn, gối có lót lớp bảo vệ mỏng; và một áo khoác lửng màu nâu sẫm bên ngoài, dây đai đen để gắn bao vũ khí chéo vai. Không rườm rà, không kim loại, không dấu thánh viện – chỉ là thứ thuộc về đường trường, bụi bặm và tự do.
Cô dừng lại trước Raizen, ánh mắt không phán xét, cũng chẳng e dè, chỉ nhẹ nhàng như cơn gió sáng sớm.
“Trang phục của ngài bị ướt,” cô nói nhỏ, giọng không khác gì một người hầu tận tụy nhưng không hèn mọn, “ngài có cần người hỗ trợ thay đồ không?”
Raizen cau mày nhẹ. Không phải khó chịu, mà vì... khó xử. Tình huống này, với hắn, luôn là một thứ gì đó lạ lẫm.
“Không cần,” hắn đáp, khô khốc như thường lệ.
Blanchette không nói thêm. Cô chỉ khẽ gật đầu, rồi rút từ túi bên yên ngựa ra một tấm mành vải trắng, mỏng và sạch, có lẽ là để dùng cho những lúc cầu nguyện ngoài trời.
Cô bước đến hai cây cột gỗ phía ngoài bãi cỏ, buộc mành ngang giữa hai thân cây, chỉnh cao vừa đủ, không quá kín, nhưng đủ để che khuất một người đang thay đồ khỏi ánh nhìn trực diện.
“Tôi sẽ quay mặt đi,” cô nói, giọng vẫn nhẹ như lúc đầu. “Nếu cần gì thêm… chỉ cần nói một lời, ngài Raizen.”
Rồi cô quay lưng lại, khoanh tay, ánh mắt hướng ra phía đồng cỏ, nơi ba con ngựa đang thong thả gặm cỏ như chẳng mảy may biết gì về những chuyện lớn lao đang xảy ra phía sau.
Raizen đứng yên một nhịp. Hắn không nói “cảm ơn”, cũng không tỏ ra lúng túng. Hắn chỉ cởi áo choàng, ném sang một bên, bước vào sau tấm mành, bắt đầu thay trang phục trong im lặng, như một cơn gió vừa đổi hướng.
Raizen bước ra từ sau tấm mành.
Ánh nắng mỏng của buổi sáng tràn xuống bãi cỏ loang lổ nước mưa, và khi ánh sáng ấy chạm vào hắn, cả hình bóng đen tuyền của gã Dark Elf như được tạc nên từ thép và tro bụi. Chiếc áo sơ mi màu xám than ôm vừa vặn lấy thân hình cao lớn, vạt áo được sơ vin gọn gàng vào quần da đen ôm gọn phần hông và đùi – thứ phục trang giản dị nhưng sắc sảo, đúng như bản chất của Raizen: không khoe mẽ, nhưng không thể lẫn.
Áo khoác lửng màu nâu khoác hờ vai, đai đeo vũ khí chéo qua ngực như một lằn ranh đen cắt ngang thân thể. Mái tóc dài màu than buộc đuôi gọn sau gáy, lộ ra đôi tai nhọn đặc trưng và gương mặt rám nắng nhưng đẹp đến mức kỳ lạ. Đôi mắt vàng hổ phách ánh lên trong nắng, trầm mặc, như thể từng tia sáng đều phải xin phép mới được phản chiếu trong đó.
Blanchette đứng đợi gần đó, vẫn quay lưng về phía cánh đồng. Khi nghe tiếng bước chân hắn đạp lên cỏ, cô chỉ quay đầu lại, mỉm cười nhẹ – một nụ cười không rõ là tán thưởng hay đơn thuần là thói quen quý tộc, đủ để khiến không khí xung quanh dịu lại.
“Ngài Raizen,” cô cất giọng, vẫn dịu như buổi sáng, “liệu có thể hỗ trợ tôi và Sir Q’uan… thu dọn lều trại này được không? Chúng ta sẽ rời đi trong một giờ nữa.”
Hắn gật nhẹ, không nhiều lời. Đó là cái kiểu gật của kẻ từng sống bằng hành động nhiều hơn là ngôn từ.
Blanchette không nói thêm gì nữa. Cô xoay người, bắt đầu tháo dây cột lều, gấp gọn từng mảnh vải trùm lớn, động tác nhanh nhưng không vội, dứt khoát mà vẫn đầy sự mềm mại, như thể việc này là một nghi lễ quen thuộc, không phải một việc tay chân nặng nhọc.
Raizen lặng lẽ giúp, không thắc mắc vì sao một thánh binh lại tháo lều khéo như dân lưu trú chiến trường. Hắn cúi xuống kéo dây, tháo cọc lều ra khỏi nền đất ẩm, bàn tay gã giờ bám đầy bùn.
Một tiếng “soạt” nhỏ vang lên khi một mảnh vải lớn bị gió giật tung khỏi tay hắn, gợn lên và trượt qua lưỡi dao phụ đang găm tạm trên cọc. Một vết xước sâu hiện rõ trên mu bàn tay Dark Elf – vết cắt dài, rỉ máu, đỏ sẫm trên làn da xám sẫm của Dark Elf.
Hắn nhăn mặt nhẹ, lắc tay để máu không nhỏ xuống vải. Nhưng chưa kịp buộc lại, một bàn tay thon dài, trắng như ngọc nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay hắn.
Blanchette. Cô không nói gì. Chỉ nghiêng đầu, ánh mắt màu băng xanh nhìn thẳng vào vết thương - bình tĩnh, dịu dàng, nhưng có gì đó lạnh đến rợn người.
Raizen định giật tay lại theo bản năng, nhưng rồi đứng yên khi thấy cô giơ một ngón tay lên, khẽ chạm vào mép vết thương. Từ ngón tay ấy, một luồng sáng mờ nhạt như bụi trăng lan ra. Nó không rực rỡ như phép chữa thương thông thường, mà là ánh sáng dịu, mịn như lụa, nhẹ nhàng liền vết cắt từng chút một, như thể thời gian đang quay ngược trên da hắn.
“Không nên để máu thấm vào đất ở nơi này,” Blanchette khẽ nói, giọng nhẹ như sương. “Chúng ta còn nhiều ngày phải đi cùng nhau, ngài Raizen. Đừng để những vết thương nhỏ làm chậm bước chân của ngài.”
Raizen nhìn cô, ánh mắt thoáng dao động. Có điều gì đó… sai sai trong sự chu đáo của cô. Không hẳn là không chân thành, nhưng có phần… quá khéo. Như thể cô không chỉ đang chữa vết thương, mà còn thử thăm dò hắn – từng phản ứng nhỏ, từng thay đổi trong nhịp thở. Blanchette mỉm cười sau khi kết thúc, rút tay lại chậm rãi. Đôi tay cô không hề dính máu.
“Vết thương của ngài sẽ không để lại sẹo đâu,” cô nói, mắt vẫn không rời hắn. “Chỉ cần… đừng để bản thân bị thương vì những điều không đáng.”
Rồi cô lại cúi xuống, tiếp tục gấp lều như chưa từng có gì xảy ra. Còn Raizen… lần đầu tiên trong buổi sáng ấy, hắn phải quay đi để tránh ánh mắt của một người. Không phải vì xấu hổ. Mà vì trong đôi mắt ấy, hắn thấy mình đang bị nhìn thấu – và điều đó, không dễ chịu chút nào.
Sir Q’uan từ xa nhìn lại, ánh mắt già nua lướt qua hai người một cách kín kẽ. Ông không lên tiếng, nhưng lồng ngực khẽ phập phồng – cảm giác như đã thấy điều này đâu đó, trong một hồi ức rất cũ… và rất nguy hiểm.
Đóng đồ xong, cả ba chuẩn bị lên đường. Raizen vừa leo lên yên ngựa, nhưng trước khi hắn kịp chỉnh lại dây cương, một tiếng thì thầm vang lên ngay sát vành tai:
"Cha hãy cẩn thận người phụ nữ đó nhé…"
Là Mirage – giọng con bé đanh lại, không có chút vẻ ngây thơ như thường ngày. Ngay sau đó, Misery cũng thì thầm, mềm hơn, nhưng không kém phần cảnh giác:
"Con không thích người phụ nữ ấy."
Raizen khẽ quay đầu, liếc xuống cặp song thương Chronos Twin đang được gắn chéo sau lưng, gợn ánh bạc lấp lánh giữa ánh nắng mỏng đầu ngày. Ngay lúc đó, như thể bị ai đó khẽ lay, cặp thương rung lên nhẹ một cái – không phải vì di chuyển, mà như đang phản ứng theo cảm xúc.
Cử chỉ ấy không thoát khỏi ánh mắt của Blanchette. Cô chưa lên ngựa, vẫn đứng đó – tà váy dài khẽ phất theo gió, gót giày thép in vết lên nền đất ẩm. Đôi mắt xanh lam chất chứa sự hiếu kỳ nhẹ nhàng khi cô bước đến gần Raizen, tay vén mớ tóc trắng ra sau tai.
“Ngài Raizen,” – cô lên tiếng, giọng trong trẻo và lịch thiệp, “tôi có thể... chạm vào song thương của ngài một chút được không?”
Raizen khựng lại. Câu hỏi vừa kỳ lạ, vừa táo bạo. Hắn liếc nhìn cô, không giấu vẻ nghi ngờ. Nhưng rồi, không rõ vì phép lịch sự, hay vì muốn thử xem cô thực sự là thứ gì, hắn gật đầu, lặng lẽ tháo Chronos Twin khỏi lưng, đưa về phía cô – hai bàn tay vẫn giữ chặt chuôi, như cha mẹ giao con cho người trông hộ.
Blanchette mỉm cười. Không vồn vã. Không phô trương. Chỉ là một nụ cười vừa đủ. Cô đưa tay ra, bàn tay nhỏ, mang găng trắng viền vàng, vuốt nhẹ dọc theo sống thép mảnh của hai cây thương. Một cử động dịu dàng, như đang vỗ về sinh linh nào đó.
Raizen nín thở. Cặp song thương, vốn thường lạnh lẽo, luôn ngứa ngáy dưới tay người lạ – lúc này không rung, không cựa, chỉ im lặng, như vừa được ru ngủ.
Rồi cô ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt hắn, nụ cười nửa môi nhẹ như gió thoảng.
"Chúng quả là hai đứa trẻ ngoan nhỉ? Phải không, ngài Raizen?" Giọng cô trong trẻo, mượt mà, như tiếng chuông giáo đường vang lên giữa cánh đồng.
Tim hắn chợt khựng lại một nhịp. Hắn không đáp. Không thể đáp. Vì cái tên “hai đứa trẻ” hắn chưa bao giờ nói với bất kỳ ai ngoài Ira.
Làm sao... Làm sao cô ta biết? Suy nghĩ trong đầu hắn rối loạn, xé toạc lớp vỏ bình tĩnh mà gã dựng lên bao năm qua. Hắn muốn mở miệng, muốn chất vấn, nhưng cổ họng lại không thể cất.
Cả Mirage lẫn Misery, lúc này đều im lặng, nhưng không phải vì khuất phục. Raizen cảm nhận được – chúng đang hoang mang. Cũng như hắn.
Blanchette đưa lại cặp song thương, khẽ gật đầu với vẻ biết điều, rồi không nói gì thêm, quay người nhảy lên lưng ngựa trong một động tác dứt khoát đầy duyên dáng.
Sir Q’uan giục ngựa đi trước. Blanchette nhẹ nhàng thúc gót, ngựa cô phi theo, bộ áo choàng trắng bồng lên sau lưng như đôi cánh vàng bạc.
Raizen vẫn chưa cử động. Trên tay hắn, Chronos Twin trở lại vị trí cũ – im lặng, như đang ngủ. Nhưng gió thổi qua khe áo sơ mi, hắn thấy lạnh sống lưng. Lần đầu tiên sau nhiều năm, bản năng của một chiến binh mách bảo gã rằng:
Có thứ gì đó không đúng với cô gái ấy.


0 Bình luận