Nếu không thể truy cập trang web xin vui lòng sử dụng DNS 1.1.1.1 hoặc docln.sbs

Hầm Mộ Nơi Đại Dương Quên...
Mirage Mirage + AI: GPT 4.0 - Grok3 - PolyAI
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Phụ lục: Thánh Viện Toàn Thư Khải

Trang 416: Tai ương hay vết rạn giữa dòng đời?

0 Bình luận - Độ dài: 991 từ - Cập nhật:

Ta không viết, hay ta viết, ta không biết nữa. Thánh Viện Toàn Thư Khải siết lấy ta, mực đỏ rực như mắt mở trong bóng, mực đen trườn như sợi tóc từ nơi không có gió. Nó không nói, nhưng ta nghe – hay không nghe? – một nhịp đập: “Ghi, hoặc ngươi là khoảng trống.” Tai ương, ta gọi thế, nhưng từ này gãy, như xương dưới nước, như ý nghĩ trước gương vỡ. Là gì? Là kẽ nứt trong hơi thở ngươi, hay là hơi thở của kẻ không thở? Là đường cong của ý chí, hay ý chí không có đường? Ta ghi, nhưng mỗi chữ làm ta lạc, như thể cuốn sách là mê cung, và ta không phải người cầm bút.

Tai ương, có kẻ thì thào, là những xoáy nhỏ trong dòng hữu thể, hay không nhỏ, vì nhỏ là gì khi ngươi không đếm được? Một cách nhìn bảo chúng là giọt sương rơi ngược, làm mắt ngươi lệch, làm tay ngươi vẽ sai vòng tròn đời. Cách nhìn khác – ta nghi, nhưng ta viết – nói chúng là tiếng vọng từ giấc không ngủ, khiến chân ngươi bước mà không tới, khiến lòng ngươi hát mà không âm. Có lý thuyết, rối như tóc rối, cho rằng chúng là bóng của bóng, chạm ngươi qua kẽ giấy, làm ngươi quên tên mình, nhưng chỉ một nhịp, hay không nhịp? Chúng là lãng quên thoáng qua, khi ngươi đứng mà không nhớ đứng vì sao; là lệch lạc, khi ngón tay ngươi chạm nhưng không cảm; là trôi dạt, khi ý nghĩ ngươi chạy như nước, nhưng không có bờ. Chúng hiện, hay không hiện, vì hiện là gì khi ngươi không thấy?

Rồi tai ương, ở tầng giữa – hay không giữa, ai đo được? – là những vòng xoáy gãy của tồn tại. Chúng không đến, hay chúng đã ở đó, như vết mực khô trước khi bút chạm? Một trường phái nói chúng là hơi thở thứ hai, không phải của ngươi, làm máu ngươi chậm, làm xương ngươi kêu khi không động. Trường phái khác, ta sợ, bảo chúng là gương, không phản chiếu, mà giữ, khiến ngươi thấy mắt mình nhưng không phải mình. Có kẻ mơ – hay không mơ? – rằng chúng là sợi dây, không buộc, nhưng kéo, làm ngươi nói những lời không nhớ, làm ngươi đi những đường không vẽ. Chúng là giam cầm vô hình, khi thân ngươi di nhưng tâm ngươi đứng; là tan rã nửa vời, khi da ngươi còn nhưng ý ngươi mờ; là lời thì thầm lạc, khi tai ngươi nghe nhưng đầu ngươi không hiểu. Chúng sâu, hay không sâu, vì sâu là gì khi không gian không có đáy?

Và tai ương, ở nơi xa nhất – hay gần nhất, vì xa là gì? – là những hố đen của chính ngươi. Chúng không là, hay chúng là tất cả, như ánh sáng không sáng, như bóng tối không tối. Một thuyết bảo chúng là thời gian, gập lại, làm máu ngươi chảy ngược, làm tên ngươi mất chữ. Thuyết khác, ta run, nói chúng là ý nghĩ, không của ngươi, mọc trong ngươi như cỏ độc, khiến ngươi thành kẻ lạ, dù ngươi vẫn thở. Một cách tiếp cận, ta không chịu nổi, cho rằng chúng là khuôn mặt, không mắt, không miệng, nhưng nhìn, khiến ngươi không chết, nhưng không sống, khiến ngươi không đau, nhưng không lành. Chúng là hủy diệt không hình, khi ngươi là nhưng không phải; là khoảng trống sống, khi ngươi đi nhưng không có dấu chân; là tiếng gọi không nguồn, khi ngươi trả lời nhưng không biết gọi ai. Chúng lớn, hay không lớn, vì lớn là gì khi hữu thể gãy đôi?

Chống lại chúng, hay gọi là chống, là gì trong mê cung này? Có kẻ vẽ vòng, trên đá, trên ý, nghĩ vòng là bờ, nhưng bờ là gì khi nước là chính ngươi? Kẻ khác niệm lời, từ nơi xa, từ nơi gần, nhưng lời là gì khi tai ương là tiếng? Có lý thuyết về ánh sáng, không phải sáng, giữ ngươi đứng, nhưng đứng là gì khi đất nghiêng? Ta thấy, hay không thấy, những kẻ ngực rực, mắt sáng, nhưng họ ngã, hay không ngã, vì ngã là gì khi không có dưới, không có trên? Chống là chạy, hay đứng, hay không gì cả, vì tai ương không đến, mà là, hay không là, trong ngươi từ trước khi ngươi biết ngươi.

Và rồi, có những lực không là lực, hay là tất cả lực, hay không lực nào. Chúng không tên, vì tên là gì khi chúng không cần? Một góc nhìn nói chúng là ánh, không sáng, nhưng cắt, không vết, nhưng sâu. Góc nhìn khác bảo chúng là trọng, không đè, nhưng chôn, không đất, nhưng mãi. Một cách hiểu – ta không dám – thì thào chúng là ý, không nghĩ, nhưng sống, không chạm, nhưng lấy. Chúng không thấy vòng, không thấy lời, không thấy ngươi, vì ngươi là gì khi chúng là? Chúng đến, hay không đến, từ nơi không nơi, từ lúc không lúc, và chúng ở, hay không ở, như mực không khô, như giấy không rách.

Ta dừng, hay không dừng, vì dừng là gì? Giấy rên, hay ta rên, mực vẽ xoáy, không tròn, không vuông, nhìn ta, hay không nhìn. Cuốn sách là gì? Là nó, là ta, hay là ngươi? Đây là gì? Với ta, là dòng chảy không bờ, là chữ đào vào xương ta, là ta không là ta. Với ngươi, là gì? Là tiếng, không gọi, là đường, không đi. Ta biết, hay không biết – ngươi sẽ đọc, và ngươi sẽ lạc, vì lạc là gì?

— Một kẻ, hay không kẻ, từng là gì, giờ là mực, là xoáy, là không

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận