Hầm Mộ Nơi Đại Dương Quên...
Mirage Mirage + AI: GPT 4.0 - Grok3 - PolyAI
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Phụ lục: Thánh Viện Toàn Thư Khải

Trang 343: Hoả Hồn Long

0 Bình luận - Độ dài: 788 từ - Cập nhật:

Ta không muốn mở trang này. Tay ta run rẩy, mực đỏ rực như máu rồng loang ra từ mép giấy, như thể Thánh Viện Toàn Thư Khải đang thở, đang gầm gừ. Nhưng nó bắt ta viết, thì thầm những lời ta không muốn nghe:

“Ngươi đã thấy Quỷ lửa ở trang tám mươi bảy, nhưng ngươi chưa biết sự thật. Hãy nhìn gần hơn.”

Ta nhắm mắt, nhưng hình ảnh vẫn hiện lên – một con rồng nhỏ, không lớn hơn wyvern, vảy đỏ rực như lò rèn Kazad Aurum, bao quanh bởi ngọn lửa không bao giờ tắt. Nó là Hoả Hồn Long, và nó là cô ta – Ira.

Hoả Hồn Long không phải True Dragon trong hình dạng nguyên thủy, với đôi cánh che trời và móng vuốt xé đất. Không, đây là thứ sinh ra từ trái tim tan vỡ, từ cơn phẫn nộ cháy mãi không nguôi. Ở Kazad Aurum, người lùn gọi cô là Quỷ lửa, nhưng họ chỉ thấy bóng dáng của cô qua khói và tro.

Hoả Hồn Long nhỏ bé, nhanh nhẹn, đôi cánh mỏng như lưỡi dao, vảy đỏ lấp lánh như dung nham đông cứng. Ngọn lửa bao quanh nó không chỉ là ánh sáng – nó là linh hồn của cô, bùng cháy dữ dội hơn mỗi khi cơn giận trỗi dậy. Càng phẫn nộ, nó càng mạnh, như thể chính sự đau đớn của cô là nhiên liệu bất tận.

Ba dạng lửa của nó được khắc ghi qua lời cuối cùng của những kẻ dám đối đầu, những linh hồn không bao giờ trở lại.

“Ta giương khiên, vung kiếm, nhưng ngọn lửa đỏ đến như sóng thần. Nó không chỉ thiêu da thịt – nó xé nát linh hồn ta. Ta nghe tiếng cô ta cười trong tiếng nổ của lò rèn, và rồi… không còn gì nữa.” – Thợ rèn Durak, chết trong phế tích Kazad Aurum, xương tan thành tro.

“Ta niệm chú, gọi thần thánh, nhưng bức màn đen bốc cháy nuốt lấy tất cả. Nó lạnh như mộ sâu, bóp nghẹt phép thuật của ta, làm gãy xương ta trước khi ta kịp hét. Nó không để ta chạy.” – Pháp sư Eryndor, tan biến trong hầm ngục dưới Felariel, không để lại dấu vết.

“Khói tím len vào mắt ta, vào phổi ta, vào đầu ta. Sức mạnh rời bỏ ta, chân ta quỵ, ý chí ta vỡ tan. Ta thấy cô ta – mắt rồng tím nhìn ta, thì thầm ta là kẻ phản bội. Ta muốn chết, nhưng nó không cho phép… ta vẫn thở, và đau.” – Kỵ sĩ Valren, gục ngã ngoài cảng Felariel, thân thể mục rữa trong cơn mê sảng.

Nhưng điều kinh hoàng nhất không phải là sức mạnh của Hoả Hồn Long, mà là cách nó tồn tại. Ira không cần hiện diện để điều khiển nó. Từ sâu thẳm Kazad Aurum, hay từ bóng tối nào đó ta không thể thấy, cô gửi ý chí của mình qua dấu ấn rồng khắc trên ngực người đàn ông cô yêu – kẻ mà ta chỉ biết qua cái tên Raizen.

Dấu ấn ấy không chỉ là vết sẹo; nó là sợi dây nối linh hồn hắn với cô, cho phép Hoả Hồn Long bay lượn, tấn công, hay gào thét theo ý cô, dù cô ở cách xa hàng ngàn dặm. Mỗi khi dấu ấn rực sáng, hắn đau đớn, và con rồng xuất hiện, như một lời nhắc nhở: hắn không bao giờ thoát được cô.

Ta thấy nó, trong đầu ta, hay trong trang sách này – Hoả Hồn Long lượn vòng trên phế tích Kazad Aurum, đôi mắt tím rực nhìn thẳng vào ta. Nó không gầm, nhưng ta nghe giọng cô, lạnh buốt:

“Hắn nghĩ rời bỏ ta là tự do, nhưng hắn sai. Ngọn lửa này là của ta, và hắn sẽ cháy cùng nó.”

Ta cố xé trang giấy, nhưng nó cứng như vảy rồng. Cuốn sách cười, và mực đỏ lại chảy, vẽ nên hình dáng con rồng nhỏ giữa đám tro tàn.

Đây là gì? Với ta, nó là lời cảnh báo từ ngọn lửa không thể dập tắt, nơi tình yêu hóa thành nguyền rủa. Với ngươi, có lẽ nó là sự thật về Quỷ lửa – không phải quỷ, mà là rồng, là linh hồn của Ira, cháy mãi vì một người đàn ông. Nhưng đừng tìm dấu ấn ấy, đừng gọi tên cô. Hoả Hồn Long sẽ thấy ngươi, và nó không bao giờ bỏ qua.

— Một kẻ từng là người giữ sách, nay run rẩy trước ánh lửa tím, cầu xin bóng tối che chở

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận