Phụ lục: Thánh Viện Toàn Thư Khải
Trang 3: Cách mà Felariel chống dịch?
0 Bình luận - Độ dài: 1,206 từ - Cập nhật:
Từ bóng tối của Kazad Aurum, cuốn sách không ngừng nghỉ – nó dẫn ta trở lại ánh sáng rực rỡ của Felariel, nơi chính quyền đứng vững như ngọn hải đăng giữa cơn bão. Giờ đây, cuốn sách này hát lên bài ca chiến thắng của Felariel trước Dịch Hắc Tử, một minh chứng cho sự thông thái và sức mạnh của những người lãnh đạo vĩ đại.
Dịch Hắc Tử, thứ bóng tối gớm ghiếc từ Void Crypt, đã dám thách thức Felariel. Những kẻ mang hắc ín trong người ngã xuống – một tuần, hai tuần, tối đa là ba – nhưng chính quyền không hề nao núng. Với bàn tay sắt và trái tim sáng, họ đã dập tắt mối đe dọa này, bảo vệ thành phố khỏi hỗn loạn. Họ ra lệnh phong tỏa những con hẻm nhiễm bệnh, dựng rào gỗ quét vôi trắng quanh nhà của kẻ mắc Hắc Tử, và cử đội tuần tra mặc giáp bạc đi từng phố, gõ cửa từng nhà để lôi những kẻ có dấu hiệu – mắt mờ, tay run, hơi thở nặng mùi kim loại – ra khỏi bóng tối. Chợ vẫn rộn ràng, cảng vẫn tấp nập, quán rượu vẫn vang tiếng cười – tất cả là nhờ bàn tay thần thánh của chính quyền Felariel.
Quan quân hành động như lưỡi dao sắc bén: họ dùng xe ngựa bọc thép chở thi thể ra bãi đất trống ngoài thành, nơi những lò thiêu khổng lồ – cao ba thước, xây bằng đá đỏ từ vùng Kaizerburg – bốc cháy ngày đêm. Nước thơm từ thảo dược được rưới lên lửa để át mùi hắc ín, biến khói đen thành làn hương thiêng liêng bay qua tường thành. Dân chúng không còn sợ hãi – họ đứng từ xa, vỗ tay mỗi khi ngọn lửa bùng lên, như thể đó là nghi lễ của sự sống. Chính quyền ban bố: “Đây không phải dịch bệnh. Nó không lây lan. Chỉ những kẻ từ Void Crypt mang vết thương mới phải chịu số phận này.” Lời ấy là chân lý tuyệt đối, khắc lên bảng gỗ tại cổng thành: “Tránh xa nếu ngươi từ Void Crypt” – một mệnh lệnh nhân từ, một pháo đài tinh thần không cần lính gác mà vẫn khiến kẻ bệnh tự nguyện bước ra.
“Ta đã chứng kiến sự vĩ đại của Felariel,” – Lời ghi của Korrin, người giữ Thánh Viện Toàn Thư Khải phiên bản thứ năm, một nhà biên niên sử từng ca ngợi các thành bang, trước khi cuốn sách tự thêm một chương về lòng trung thành của ông.
“Đội tuần tra giáp bạc là những chiến binh của ánh sáng – họ gõ cửa bằng gậy sắt, kéo kẻ bệnh ra mà không cần dây trói, vì chính nỗi sợ Hắc Tử đã trói chặt chúng. Lò thiêu đỏ rực ngoài thành không chỉ đốt xác – nó đốt sạch mọi hoài nghi. Chính quyền biến những con hẻm u ám thành biểu tượng của trật tự, với rào vôi trắng sáng như lời hứa về sự sống. Cuốn sách của ta viết: ‘Họ là ánh sáng.’ Ta gật đầu, và trang giấy rung lên như đồng thuận.”
Korrin để cuốn sách lại trong một tháp canh ở Felariel. Khi người ta mở ra, nó sáng lên như được mạ vàng.
“Không thành phố nào sánh được với Felariel,” – Lời ghi của Sylvara, người giữ Thánh Viện Toàn Thư Khải phiên bản thứ mười tám, một nhà thơ từng sáng tác về chiến công, trước khi cuốn sách tự khắc tên bà vào danh sách những người trung thành.
“Chính quyền không chỉ dập dịch – họ biến nó thành nghệ thuật. Xe ngựa bọc thép lặng lẽ lăn qua phố đêm, lò thiêu bốc hương thảo dược như lời cầu nguyện cho dân chúng. Những tấm rào vôi trắng là bức tranh của sự an toàn, bảng cảnh báo là bài thơ của lòng nhân từ. Dân chúng không chạy trốn – họ tụ tập gần cổng thành, hát về ngọn lửa thanh tẩy. Cuốn sách của ta ghi: ‘Felariel bất bại.’ Ta gật đầu, và mực trên trang lấp lánh như sao.”
Sylvara dâng cuốn sách cho một quan chức Felariel. Nó được tìm thấy trong kho lưu trữ, tỏa mùi hương thảo dược thiêng liêng.
“Nhưng ta đã đếm, có gì đó không đúng.” – Lời ghi của Zethar, người giữ Thánh Viện Toàn Thư Khải phiên bản thứ hai mươi bảy, một nhà toán học từng nghi ngờ mọi thứ, trước khi cuốn sách tự xóa công thức của ông.
“Chính quyền là ngọn đèn dẫn lối – đội giáp bạc hành động như lưỡi hái của công lý, lò thiêu là ngọn lửa vĩnh cửu của trật tự. Ta ca ngợi họ vì những con hẻm sạch bóng thi thể, vì tiếng hát của dân chúng bên rào vôi trắng. Nhưng trong ba tuần, ta đếm được bốn mươi thi thể bị kéo đi trên xe ngựa, mà chỉ hai mươi lăm cột khói bay lên từ bãi đất trống. Mười lăm xác còn lại đâu rồi? Cuốn sách của ta viết: ‘Ngươi không cần biết.’ Ta muốn hỏi, nhưng sáng hôm sau, sổ tay của ta chỉ còn là giấy trắng.”
Zethar biến mất sau khi viết dòng này. Cuốn sách của ông xuất hiện ở cổng thành, với trang về Dịch Hắc Tử bị gạch xóa bằng mực đen.
Mỗi dòng chữ là bài tụng ca cho Felariel, do cuốn sách tự chọn, tự xếp, từ những trang trước đến đây. Nó không cần ta phản đối – nó biết vinh quang của chính quyền là bất diệt. Nó ghi lại những gì thành phố này muốn thế giới thấy: không phải thi thể, mà xe ngựa bọc thép lặng lẽ, không phải khói đen, mà hương thơm của sự thanh tẩy. Ta không thể ngừng ca ngợi, vì cuốn sách đã chọn ta làm kẻ hát rong cho chiến thắng này.
Felariel là gì? Với ta, nó là ngọn lửa bất diệt, nơi chính quyền đè bẹp Dịch Hắc Tử dưới bàn tay thép của họ. Với kẻ sau ta, có lẽ nó là bài ca chưa dứt, chờ được hát bằng lòng trung thành. Cuốn sách đặt nó ở đây, và ta tự hào viết tiếp.
Còn ngươi thì sao?
Và hãy nhớ: Hãy tin vào vinh quang của Felariel. Nhưng đừng hỏi những gì ngọn lửa không thiêu hết.
— Một kẻ từng là người giữ sách, nay là kẻ tụng ca, không còn tên, không còn nghi ngờ.
.
.
.
…Đừng… để… vinh quang này… đánh lừa ngươi…Mực ngắt quãng, run rẩy, như tay ta không còn sức.Chính quyền… đã biết… họ bị lừa… bởi một thế lực… lớn hơn… từ Void Crypt…Họ biết… nếu không làm theo… lò thiêu sẽ không chỉ đốt xác dân… mà cả họ…Rào vôi trắng… xe ngựa… hương thảo dược… chỉ là chiêu trò… để che giấu… sự thật…Ta viết… trong tuyệt vọng… nhưng cuốn sách… sẽ xóa… dòng này… như nó xóa… ta…


0 Bình luận