Thế giới suy tàn - Nhật k...
Ran Kaname Ran Kaname
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 1: Thành Phố Birdeah

Chương 8: Người bạn mới

4 Bình luận - Độ dài: 5,091 từ - Cập nhật:

Giữa buổi trưa đầu xuân, quận Cantina khoác lên mình một vẻ bình dị đến lạ. Những tia nắng vàng rải rác khắp các mái ngói đỏ nâu, len lỏi qua từng khung cửa sổ vuông vức, hắt hơi ấm dịu nhẹ lên từng người dân đi trên phố. Trời trưa nắng ấm, đâu đó phảng phất mùi bánh nướng thơm lừng, mùi những con cá nướng, thịt cháy cạnh bốc lên, hòa quyện vào không khí sống động. Đàn ông thư thả ngồi trước hiên nhà với tách trà trong tay, đôi lúc lại mang bàn cờ vua ra đánh cùng lão bạn già. Phụ nữ ung dung đứng nấu nướng trong bếp, thỉnh thoảng cúi đầu nhâm nhi vá nước súp ngon ngất ngây từ thịt và rau củ. Trẻ con háo hức nô đùa ngoài phố xá, tiếng cười rộn rã của chúng vang vọng khắp các ngõ nhỏ.

Ba người lững thững dạo quanh phố, từng bước chân nhẹ bâng đáp lên lát đá xám xịt. Vừa đi, hai đứa kia vừa ngắm nhìn khung cảnh giản dị mà khu vực phía Bắc mang lại. Họ ngầm khẳng định rằng, cư dân tại quận phía Bắc với lối sống chan hòa, yên tĩnh này thực sự khác xa với những khu phố xô bồ lân cận.

Rosalyne đi giữa hàng, ngay lưng là thanh đại kiếm treo thủng thẳng, hai tay vác bao vải chứa Hỏa Hạch Thảo vừa mới hái ban nãy. Cô phù thủy cứ như thủ lĩnh của hai đứa đang lẽo đẽo theo sau, dẫn đầu đưa họ đến tiệm Dược Arlen nằm gần khu chợ lớn của quận. Klein đi sát cạnh Shinjiro, mở to đôi mắt ngắm nhìn góc phố lạ lẫm không kém gì người kế bên. Cứ có vật thể nào lạ mắt thì y như rằng, chúng sẽ dừng chân rồi ngắm nghía cho đã đời mới thôi. 

Có lẽ do phải bận bịu với công việc ở quán “Mái Ấm” từ sáng đến tối, nên hai đứa chẳng có lấy cơ hội đi tham quan các quận ở thành Birdeah. Ngoại trừ những khu vực xung quanh quảng trường Mudweald - nơi cả hai đang ở trọ và làm việc, thì mấy con phố cạnh bên đều xa lạ đối với họ.

Cho đến khi Ely và Juuhachi hồi phục sức khỏe ngày hôm qua, cả hai mới được tự do tự tại một chút.

“Đoàn du lịch” cứ thế đi hết con dốc gồ ghề, qua những cột đèn tắt ngúm, ngang những quán cà phê đông đúc thơm ngát mùi cà phê. Tới khi Rosalyne ngừng lại trước một bảng hiệu gỗ cũ kỹ xuất hiện tại ngã ba hướng tới chợ, đó cũng là lúc cuộc phiêu lưu dạo quanh quận Cantina chính thức khép lại.

Trước mắt họ là cửa tiệm sơn lên màu xanh bạc hà, gam màu tươi sáng nổi bật hắn giữa khu phố chỉ có màu nâu sẫm đơn điệu. Hình ảnh tiệm Dược Arlen như bức tranh đơn sơ phản chiếu trong mắt ba đứa, không khỏi khiến chúng ồ lên một tiếng. 

“Để em mang vào.” 

Klein xung phong bước tới. Con bé lấy ra chín cành hoa từ Rosalyne, tỉ mỉ buộc gọn vào một miếng vải thấm nước. Thao tác nhuần nhuyễn đến mức, chỉ trong mười giây đã hoàn tất. Gọn lẹ, chỉn chu. Một kiểu làm việc đã thành thói quen của Klein, nhưng mấy ai biết rằng, phong thái đó là từ ba chị em nhà Sacrifist truyền lại cho con bé mà ra.

Keng!

Âm thanh kim loại vui tai vang lên khi Klein đẩy cửa vào tiệm. Trước mắt con bé là ba hàng kệ thảo dược được đặt song song và ngăn nắp như đường kẻ. Mỗi kệ chừa ra một lối nhỏ hẹp đủ một người lách qua, chỉ riêng lối dẫn đến quầy chủ tiệm là rộng rãi hơn đôi chút. Bên trong chật hẹp nhưng không có vẻ quá ngột ngạt là bao. 

Không khí bên trong mang theo mùi ngai ngái của rễ cây khô, thoang thoảng nhựa bạc hà và chút hậu vị đắng từ bột thảo dược. Yên tĩnh, sạch sẽ. Dì sẽ thích chỗ nào cho mà xem. Dòng suy nghĩ bâng quơ thoáng qua tâm trí Klein, con bé không khỏi tưởng tượng viễn cảnh bà dì Juuhachi sẽ hớn hở đến thế nào khi lạc vào khu vườn thu nhỏ này.

Cô bé nhỏ lõng thõng đến gần quầy, đặt lên chiếc túi vải kèm tờ nhiệm vụ ngả màu. Phía sau quầy, lão chủ tiệm Elf đầu tóc bạc phơ ngồi lọt giữa mớ giấy tờ và chai lọ. Thấy con bé đặt túi vải trước mặt, lão khẽ gật đầu rồi vươn bàn tay run rẩy mở lấy túi hoa. Miệng lão ấy lẩm bẩm, đếm từng cành từng cành sao cho đủ số lượng đã yêu cầu. Không gian bỗng chốc trở yên ắng, đến độ Klein còn nghe rõ tiếng gió thoáng đánh vào khung cửa sổ. 

“Không tệ, nhìn thì có lẽ hái bằng tay không. Bọn bây cũng gan to phết đó.” Lão cất tiếng cười khằng khặc, đánh tan bầu không khí tĩnh lặng.

“Liệu nó có ảnh hưởng gì tới hoa không ạ?” 

Con bé nghiêng đầu hỏi. Nếu câu trả lời là có thì chắc chắn cả ba đứa, tính cả con bé sẽ bị ăn mắng cho mà xem. Nghĩ đến đấy thôi, mồ hôi đã nhanh chóng nhễ nhại trên trán con bé.

Lão Elf quay đầu, ánh mắt vô hồn ban nãy chợt lóe sáng rồi bắt đầu thao thao bất tuyệt; nào là chu kỳ sinh trưởng của Hỏa Hạch Thảo, công dụng y học, rồi cả thuật ngữ cổ ngữ Elf mà chẳng ai muốn biết.

Klein nghe xong đứng chết trân tại chỗ, nhưng cũng phải cố gắng lắng nghe để làm lão chủ tiệm vui lòng. Mỗi cú gật đầu là một nụ cười gượng trên môi. Chẳng ai đủ sức kéo con bé ra khỏi chốn địa ngục ngay lúc này cả.

Trong khi con bé mắc kẹt trong tình huống éo le, thì hai người bên ngoài lại thong thả đứng ngắm cửa hàng quần áo đối diện. Rosalyne ám mặt vào kính, tưởng tượng bản thân mặc vào chiếc đầm sơ rê tao nhã. Còn Shinjiro thì lơ đãng, mắt cậu đảo qua đảo lại giữa đám ma nơ canh khoác lên những chiếc áo choàng sặc sỡ. Dường như chẳng ai để tâm đến Klein, chẳng biết được con bé đang chịu đựng điều gì trong tiệm Dược.

Sự chán chường nhanh chóng ập vào tâm trí Shinjiro. Cậu bắt đầu ngó nghiêng ngó dọc, lâu lâu lại ngoái đầu xem xét tình hình bên trong tiệm Dược. Chỉ đến khi ánh mắt cậu đáp xuống chiếc khăn với hoa văn hình thoi mà Rosalyne quấn ở cánh tay phải, Shinjiro mới khẽ cất giọng với cô phù thủy. 

“Cái đó là gì vậy? Này nè.” Ngón tay cậu chỉ vào thứ ấy.

“Này hử?” Rosalyne ngoảnh đầu đáp. Cô chậm rãi gỡ tấm băng khỏi cánh tay rồi đưa cho cậu xem. “Của ba tui á. Ổng để lại cho tui rồi tự nhiên bỏ nhà đi mất.”

Nghe vậy, Shinjiro bỗng khựng lại một nhịp, đầu cầu ngẩng lên săm soi ánh mắt bình thản của cô. Cha mình bỏ nhà ra đi mà trông như không có gì to tát thế… Nét mặt cô vẫn bình thường, không có chút đau buồn hay thương tiếc.Cậu không nghĩ Rosalyne là người nhẫn tâm đến thế. Từ đầu đến giờ cô nàng vẫn luôn giữ tâm trạng vui tươi, đôi lúc cợt nhã nhí nhố. Nhưng cảm xúc thật thì ra sao? Cậu cũng chẳng tài nào đoán được.

“Vậy tại sao bà đeo cái này vậy?”

Shinjiro tò mò cất tiếng hỏi. Tay cậu nhẹ nhàng vân vê tấm băng màu xanh dương khắc hai hình thoi trắng toát, ở giữa là hình con đại bàng dang cánh, bị đâm xuyên bởi hai thanh kiếm đối xứng. Không cần nói cũng biết đó là gia huy của một gia tộc hiệp sĩ danh giá nào đó tại xứ Lamia, hay một vùng đất xa xôi ngoài tầm hiểu biết của cậu. Nữ chiến binh! Chắc chắn cô ta là chiến binh của gia tộc này! Chỉ có điều, Rosalyne đang lang thang đầu đường xó chợ không khác gì mấy tay lính đánh thuê rẻ tiền sống qua ngày.

“Đeo vào thì lúc gặp mặt, ổng còn biết đó là tui.” 

Nhỏ này ngây thơ quá rồi! Shinjiro thở dài, đưa tay trả lại tấm băng cho cô. Thực sự, Rosalyne có đầu óc đơn giản đến sợ. Dù sức mạnh cô phô trương không ai dám coi thường, nhưng cô vẫn là người vô tư đến mức không tin nổi.

“Tui tới thành phố này tìm ba, nhưng mà loanh quanh mãi chẳng thấy ổng đâu. Định nào góp đủ tiền rồi lên Elfnim tìm tiếp.” Rosalyne toe toét cười. Một nụ cười ngây ngô, không giống bất kỳ ai.

“Thế hả… tôi cũng…” Cậu ngập ngừng. “...đang tìm cha mẹ mình. Họ mất tích lâu rồi, vẫn chưa có manh mối gì cả.” 

Lồng ngực Shinjiro chùng xuống. Nửa năm qua cậu vẫn luôn dấy lên nỗi lo lắng âm ỉ, tim quặn thắt khi một chút thông tin cũng chẳng có lấy. Ely từng bảo rằng họ còn sống, hai người cũng chỉ ở đâu đó ngoài kia, trên vùng đất rộng lớn này. Nhưng càng nghĩ Shinjiro càng tuyệt vọng, dần mất kiên nhẫn hơn. Đến khi nào cậu mới được đoàn tụ với cha mẹ? Đến khi nào cậu mới được quay về Nhật Bản? 

Nhưng chẳng ai trả lời dòng suy nghĩ bâng quơ ấy.

“Mọi người đang làm gì vậy?”

Giọng Klein vang lên bất thình lình bên cạnh Shinjiro, nhè nhẹ như cơn gió thoáng nhưng vừa đủ làm hai người giật thót. Shinjiro xoay người, nhìn chăm chăm vào bộ mặt nhăn nhó của con bé. Mình vừa nói gì khó nghe à? Trông nó giống đang phán xét thế… Cái nhau mày đó không lẫn đi đâu được.Dù chưa rõ Klein có đang khinh miệt mình hay không, nhưng cậu vẫn khua tay loạn xạ trong vô thức.

“A-Anh không có nói gì bậy bạ cả!”

“Bị gì thế? Em vừa đổi thưởng xong đây.”

Klein nghiêng đầu, mặt đầy ngỡ ngàng. Cô bé giơ túi tiền lên cao như muốn chứng minh thành quả, rồi ngay lập tức tuôn một tràng dài. 

"Đất mẹ ơi! Hai người phải biết cái lão Arlen trong kia thần kinh đến mức nào! Lão cứ nói gì mà thảo dược rồi khí huyết âm dương, xong lại đánh qua cổ dược học gì gì đó. Em mà ở lại thì có khi chết mất thôi! Gừuu!”

Mặt con bé đỏ mọng như trái cà chua căng tròn. Tay siết chặt túi tiền cứ như sắp sửa bóp nát nó đến nơi.

Bầu không khí lắng đọng từ nãy đến giờ lập tức bị thổi bay bởi sự dễ thương của Klein. Cả Shinjiro và Rosalyne không nhịn được mà cười phá lên. Cô bé nhỏ mong bạn mình hiểu chuyện nhưng không, họ bật cười thì chỉ tổ khiến con bé cất tiếng la oai oái trong cơn điên tiết.

“Mấy người cười cái gì vậy?! Đừng có cười nữa!” 

Con bé lùn tịt lao vào, không ngừng đánh vào bụng của hai con người có đôi chân dài hơn mình. Dĩ nhiên, chẳng ai thấy đau cả.

Sau một hồi cười nghiêng ngả đến mức đám người xung quanh cũng phải liếc nhìn, cả ba cuối cùng cũng chịu rời khỏi quận Cantina. Họ rảo bước trở về quán Mái Ấm dưới bầu trời chiều tà ngả vàng thả nhẹ xuống thành phố. Tia nắng vàng rải trên mái ngói nâu đỏ, trượt dọc theo lát tường gạch màu be, tạo nên một khung cảnh êm đềm trong lòng mỗi người.

Trở lại quảng trường Mudweald, chúng không quên ghé vào hiệp hội mạo hiểm để đổi lấy mười đồng đá như đã ghi trên giấy nhiệm vụ. Rosalyne được năm đồng, hai người còn lại quyết định góp vào tiền chữa bệnh của Ely. 

Xong xuôi, cả bọn quay về quán trong tâm trạng phấn chấn và với chiếc bụng đói lả. Đứa thì ngáp dài vì người mệt nhoài, đứa thì hồ hởi vì được ăn một bữa miễn phí. 

Quả nhiên, quán Mái Ấm vẫn đông đúc và nườm nượp thực khách ra vào. 

Từ lúc Shinjiro và Klein đi là giữa trưa đến tận chiều tối, sức nóng của quán không những không giảm mà còn tăng dần và tăng dần. Các nhóm mạo hiểm giả đổ xô về đây như trẩy hội, vừa thưởng thức buổi ăn mừng chiến thắng thảo phạt, vừa hò hét ca tụng trong vui sướng. Đám lính đánh thuê tu ừng ực ly bia thơm lừng rồi luyên thuyên về một ngày mệt nhọc. Giữa dòng người mang trên mình vũ khí và giáp trụ ấy, vẫn còn đâu đó bóng dáng của dân thường quây quần cùng gia đình mình trên chiếc bàn đầy rẫy món ăn đặc sắc và phong phú, tô lên vẻ giản dị giữa chốn náo nhiệt.

Klein và Shinjiro chẳng lấy làm lạ. Bởi lẽ, cả hai đứa đã làm nhân viên của quán hơn một tuần lễ nên khung cảnh trước mắt kia, quá đỗi quen thuộc với chúng nó. Nhưng Rosalyne thì ngược lại. Cô gái đứng đực, tròn xoe mắt bỡ ngỡ trước sự huyên náo đến bất ngờ này. Phải, quán nhậu này vốn nổi tiếng đông nghẹt mùi người ở mọi khung giờ, đến chỗ để ngồi còn phải tranh giành nhau thì hết sức phiền não. Vậy mà hai đứa bạn mới quen lại dẫn cô đến đây ăn, trong khi chung quanh còn có hàng khách đang đứng lăm le bàn ăn nữa.

“Nè… không ấy đi quán nào khác đi. Đông thế này thì đợi có hơi lâu đấy…” Rosalyne khẽ thì thầm, chân cô tự động thụt lùi ra sau.

“Lên phòng ăn được mà. Có gì đâu.” Klein giữ tay cô kịp lúc, như thể con bé đã đoán trước được cô sẽ chuồn mất hút. 

“Ừm, gọi món rồi chờ vậy.” 

Dứt lời, Shinjiro lấn vào dòng người chật ních, hướng thẳng đến phòng bếp vang inh ỏi tiếng la làng của Ely. 

Bà chủ Lorane đứng trong quầy thu ngân, chăm chú đếm từng đồng tiền loáng bóng thu được hôm nay. Khuôn mặt bầu bĩnh ấy chợt nhếch miệng như thể vừa tóm được con mồi béo bở. Bà ta thấy Shinjiro tiến tới thì cất tiếng chào hỏi ngọt ngào, hai gò má phúng phính bỗng chốc ửng đỏ đến bất ngờ. Đống tiền xu bị bà ta đẩy sang một bên, hai tay chống cằm, ánh mắt sáng rực đắm đía nhìn xoáy vào cậu trai. 

“Chào cưng, tới tìm ai đây.”

Lại thế rồi… Xin ông trời kêu bà ta tha cho con. 

“Cho con gọi một dĩa thịt heo nướng mật ong lên phòng ạ…” 

Cậu rùng mình, trưng một nụ cười méo mó. Thế mà bà Lorane chẳng nghe lọt tai, xem lời ấy như cơn gió lướt qua. Không ngạc nhiên, lần nào cũng thế. Đành giở trò cũ vậy… Cậu thở dài rồi hạ giọng cất tiếng.

“Ch… Chị Lorane nay xinh quá ta ơi.” Shinjiro mấp máy, xoa xoa bàn tay. “Gọi bà Ely cho em một phần thịt heo nướng mật ong lên phòng trọ nhé!” 

“Ối dào! Chuyện nhỏ ấy mà. Cưng cứ lên phòng đi rồi heo nướng tới ngay.”

Nói rồi, bà ta nháy mắt tinh nghịch với Shinjiro, khiến cả sống lưng cậu lạnh toát. Ngay sau đó là tiếng hét đặt món của bà Lorane vọng vào căn bếp bận rộn, âm thanh đinh tai nhức óc đến độ thực khách cũng phải giật bắn người. Từ bên trong vọng ra tiếng Ely gắt gỏng, chửi đổng một tràng với bà ta. Bà Lorane thở hắt một cái, lắc đầu rồi ngoảnh đầu lại định tiếp chuyện với cậu trai dễ thương của mình. Nhưng người đâu còn đó.

Shinjiro đã cong chân chạy mất tăm từ lúc nào không hay.

Cậu phóng lên tầng hai - khu phòng trọ xuống cấp của quán Mái Ấm, tìm phòng mình rồi chạy vào trong, mạnh tay đóng đóng sầm cánh cửa. Shinjiro thở dốc ngồi phịch xuống sàn, lưng mềm nhũn tựa lên thành cửa. Vừa rồi quả thật là ác mộng đối với cậu, thậm chí còn tệ hơn bị ép ăn món súp gà ngày này qua tháng nọ. Chí ít, nó còn nuốt được so với “thính” của bà chủ tiệm.

“Chuyện gì vậy? Bộ ai đuổi anh à?” 

Klein ngồi trên sàn gỗ nâu với Rosalyne, cô bé nghiêng đầu, chớp chớp mắt đầy thắc mắc. Vừa rồi hai chị em đang vui vẻ trò chuyện với nhau, thế mà Shinjiro chạy vào đã làm họ tụt cả hứng. 

“Ồn ào gì thế…” Juuhachi rên rỉ trên chiếc giường cũ kỹ.

“Con xin lỗi.” Shinjiro nuốt khan, cố lấy lại hơi thở. “Bà chủ lại thế rồi… Lúc nào cũng thế. Cứ thấy anh là tán tỉnh không thôi! Nhìn mặt bà ta đi, sao mà chịu được hả trời!”

“Hả? Ông á?” Rosalyne nghe thế cũng bật cười khoái chí, vỗ đùi bôm bốp. Tiếng cười giòn giã đánh tan bầu không khí yên ắng trong phòng, kéo theo cả Klein cũng tủm tỉm không nén được.

“Cơ mà, em thấy cũng buồn cười.”

Con bé vừa nói vừa úp mặt vào đầu gối, đôi vai nhỏ nhắn khẽ rung lên nhịp nhàng. 

“Ồ… bà nghe nói Lorane có một đời chồng rồi. Với lại, loài người thường kỵ Elf nữa.”

Không ngủ được với đám nhóc ồn ào, Juuhachi choàng tỉnh với tiếng ngáp dài uể oải. Bà lồm cồm ngồi dậy rồi gãi gãi đầu. Mái tóc ngắn vàng trở bù xù, cặp kính to sụ trẹo sang một bên. Hai hàng mắt lộ rõ quầng thâm tím tái do làm việc quá sức và thức đêm liền tù ba ngày. Dù tin đồn ấy bà chỉ loáng thoáng có được từ miệng mấy gã gian thương dưới quán, nhưng không có nghĩa là nó hoàn toàn sai, cũng không đúng với tư cách là người ngoài cuộc. 

“Bà cứ đùa…” Shinjiro thầm than. 

“Lỡ rồi, dì ăn tối với tụi con nhá. Quán đang đông nên chốc nữa mẹ mới lên phòng.” 

Klein ân cần đỡ dì mình dậy, đặt bà ngồi xuống sàn chung vui cùng cả bọn. Juuhachi vừa ổn định chỗ ngồi thì khựng lại một chút khi thấy gương mặt lạ lẫm của Rosalyne. Nhưng bà không hỏi, trái lại, còn mỉm cười thân thiện rồi bắt tay với cô. Cũng đã lâu gia đình bà mới có khách, cớ sao lại không nồng nhiệt đón chào chứ?

“Rosalyne Alexyares. Chào… cô?” 

“Juuhachi, dì của con bé này.” Bà xoa đầu con bé Dwarf bên cạnh rồi lại quay sang cô. “Có gì thoải mái với hai đứa nó.”

Cũng vừa lúc Juuhachi dứt lời, một tiếng gõ cửa phát ra từ bên ngoài. Cộc cộc cộc. Ba tiếng gõ nhè nhẹ lên thành cửa gỗ, ngay sau đó là Nana, người ướt đẫm mồ hôi hột chưa kịp quệt sạch. Trên tay bà là dĩa thịt heo nướng mật ong thơm phức hương ngòn ngọt, khói từ thớ thịt bốc lên nghi ngút như vừa mới ra lò mới đây vài giây. Tay còn lại bưng một chiếc khay đựng ba ly trà Thủy Ngọc màu xanh bạc trong veo, một thứ nước luôn xuất hiện tại bàn ăn của các gia đình và quầy quán ở Paihabari. 

Bà chị gái lừ đừ bước vào phòng, nhanh chóng đặt dĩa thức ăn xuống vòng quây của bốn người chờ món. 

Trước mặt họ là một con heo cháy cạnh ánh lên màu cam nâu bắt mắt, da thịt mềm nhũn ngấm đều sốt mật ong hảo hạng. Xung quanh được trang trí vài miếng bông cải xanh và cà rốt ăn kèm.

Mặt mày ai nấy đều sáng bừng ngay tức thì, không khỏi đắm đuối nhìn dĩa thức ăn ngon miệng ấy. Cộng thêm ba ly nước sặc sỡ cạnh bên, nhìn từ ngoài cứ như họ đang tổ chức một bữa tiệc đơn sơ, dành cho buổi sinh nhật hoặc ăn mừng ngày lễ nhỏ. Giá mà đây là… bữa tiệc dành cho Shinjiro nếu cậu thực sự tốt nghiệp trường đại học Yamagata và có được tấm bằng hằng mà mình hằng mong ước. 

Nhưng trớ trêu thay, điều đó chẳng còn nghĩa lý gì kể từ cái ngày cậu sang dị giới.

Cả buổi tối ấy, họ tụm nhau ăn uống say mê, vui vẻ trò chuyện phiếm hệt như những bàn ăn đông đúc ở tầng dưới. Klein uống cạn ly trà với chiếc bụng no căng tròn, mí mắt lim dim vì thành phần dễ gây ngủ với tộc Dwarf như con bé. Rosalyne thì ăn phân nửa dĩa heo nguyên con, rồi cô cũng thiếp đi theo Klein vì đã quá no. Để lại Shinjiro và Juuhachi, vẫn còn nhâm nháp phần thịt còn sót trên dĩa. 

“Bà nghe tin rồi.” Juuhachi bỗng cất giọng khi đang tu ly trà. 

“Về cha mẹ con hả? C-Có thật không ạ?!”

Shinjiro sửng sốt, tay cậu cứng đơ giữa không trung. Cậu mở to mắt, tim đập thình thịch đến đau nhói. Chẳng ai mường tượng được bầu không khí đặc quánh bao trùm lấy tâm trí lẫn hơi thở của cậu. Cũng chẳng ai biết, rằng Shinjiro đã thực sự muốn nghe tin tức về cha mẹ mình đến nhường nào. Bao lần thất vọng, bao lần thổn thức đến quên ăn khó ngủ. Vậy mà giờ đây, khi đối diện với nó, cậu lại chẳng dám tin nửa lời. 

“Không hẳn. Là về vụ cột ánh sáng kỳ lạ ấy.” Juuhachi thỏ thẻ như không muốn cậu nghe thấy để rồi hụt hẫng. “Có phải mẹ con dùng ma thuật? Trước khi con đến đây, có thấy gì không?” 

Juuhachi cặn kẽ hỏi, không quên thăm dò nét mặt tái mét dần của đứa cháu trai. Và đúng như bà đã nghĩ. Shinjiro im bặt. Môi cậu mím chặt dường như chẳng muốn hé lời. Phải, cậu chẳng biết trước khi tới đây đã xảy ra điều gì. Mẹ cậu có dùng ma thuật không, cậu chẳng biết nốt. Nhưng, tại sao mẹ lại biết dùng ma thuật, đã dấy lên sự hoang mang vô định trong lòng cậu trai. 

“Con… ngất trước khi thấy… T-Trước đó có bọn quái vật có cánh tới bắt mẹ và con đi nữa, còn lại thì… con cũng không nhớ nổi.”

Tâm trí cậu mơ hồ như mặt biển phẳng lặng. Shinjiro vò đầu bứt tóc, cố gắng moi móc một chút ký ức về vụ tai nạn ngày hôm ấy. Âm thanh lo lắng của cha, tiếng mẹ khóc nức nở. Tất cả chỉ là phần nhỏ trong hàng vạn mảnh vỡ ký ức trôi chảy trong đầu cậu. Hỗn loạn, rối mù. Dù cậu muốn tới cỡ nào, cũng khó lòng mà nhớ nỗi. 

“Thật ra chỉ mình Azalea… à nhầm mẹ con sử dụng được hòn đá đã đưa con tới đây.” Juuhachi vừa nói vừa hớp một ngụm nước. “Nhưng mà có thể ma lực bị quấy nhiễu nên mới xảy ra trục trặc. Thay vì dịch chuyển cả gia đình, thì chỉ mình con đáp xuống Birdeah. À không hẳn là mỗi con…”

Bà ngoảnh đầu nhìn bầu trời đêm đầy sao bên ngoài khung cửa sổ phòng trọ, đưa tiếng thở dài thườn thượt.

“Có vài người xung quanh trước khi đám quái vật tới đúng không?”

“V-Vâng… nhà con vừa vô hầm cao tốc thì…” 

“Cô chị của bà có đưa tin, vài tháng trước thấy người Nhật ở trại nô lệ. Và ngay hôm qua thì chị ấy bắt gặp một người nữa lang thang gần biên giới phía Bắc Birdeah, trong tình trạng… suy dinh dưỡng nặng.” 

“B… Bà chắc chứ?”

Juuhachi khẽ chống cằm, lay ly trà rồi tiếp tục. “Tuy chị bà không biết nhiều về vụ ấy cho lắm, nhưng thông tin đó vừa đủ đúng không?”

Thấy cháu mình gật đầu lia lịa, Juuhachi khẽ khúc khích lên. 

“Bà không biết những người trong hầm cao tốc bị phân tán khắp vùng đất Eldboltd. Paihabari, Deswara, J’meyt, Berial… khả năng cao sẽ sống sót ở những lục địa đó. Còn lại thì… khó tránh khỏi vì Uamis với Thuỷ quốc đang trên bờ chiến tranh giành đất đai. Tệ hơn thì rơi ngay vào hầm ngục vực thẳm ở Sordia. Lớ ngớ một tí là bay cả người ở trong đấy.”

Shinjiro lồng ngực nặng trĩu, nghĩ tới những viễn cảnh chẳng khác gì cơn ác mộng. Càng lắng tai nghe, cậu càng bất an hơn. Xác suất cha mẹ cậu đáp xuống vùng nguy hiểm cũng rất cao. Mẹ, có thể sinh tồn nếu như bà có phép thuật như Juuhachi đã nói. Còn cha, Shinjiro không quá chắc chắn nếu như những kỹ năng trong quân đội sẽ giúp ông chống chọi lại sinh vật dị thường ở dị giới. 

Nhưng tất thảy đều quy ra một sự thật, cậu không đủ mạnh để cứu lấy họ. 

Shinjiro cắn nhẹ đầu ngón cái, ánh mắt đắn đo nhìn dĩa thịt heo đã chén hết từ lâu.

“Thôi mà, đừng có buồn nữa. Nhưng bà nghe bảo…” 

Juuhachi phóng mắt thật nhanh để săm soi phản ứng của Shinjiro. Thấy cậu vẫn ở y tư thế đầy bất lực đó, bà mới khép mắt rồi hạ giọng. 

“Người ta truyền tai rằng có một viên bảo thạch ước nguyện nằm sâu ở hầm ngục nào đó tại lục địa Paihabari này. Nếu con sở hữu được nó, tất nhiên sẽ nhận được một điều ước.” Bà nhấn mạnh từng chữ cuối, cố gieo vào lòng đứa cháu một mầm hy vọng.

Nói rồi, Juuhachi xoay người mà bò đến bên gầm giường mình. Hai tay thò sâu vào bên dưới, lục lọi thứ gì đó. 

“Thế… bà muốn con đi tìm sao? Nhưng con chỉ mới là pháp sư Trung cấp… làm sao mà xuống tận hầm ngục tìm được.”

“Tự mình đạt được mục tiêu, không phải sẽ tốt hơn sao?”

Shinjiro cụp mi, rụt đầu và tựa cằm lên đầu gối. Bà nói đúng, cậu biết chứ, biết rất rõ. Nhưng chỉ qua lời lẽ, thì đâu có dễ gì mà thực hiện được.

“Vâng…” Cậu lầm bầm đáp, đầu gật gù nhưng chẳng muốn bà nhìn thấy.

Trong một khoảng lặng ngắn ngủi, hai bà cháu chẳng buông một lời nào. Và rồi…

“Mừng sinh nhật muộn, Shinjiro.”

Sinh nhật. 

Shinjiro từ từ ngẩng đầu, lấy hết mọi can đảm ít ỏi chỉ để nhìn Juuhachi - người vẫn còn nhớ đến ngày quan trọng ấy thay cho cậu.

“Hồi nãy bà có nhắc chị bà nhỉ? Chị ấy là thợ rèn của trong thủ phủ Elfnim. Nổi tiếng lắm nhé.” Juuhachi phì cười, đôi mắt mệt mỏi của bà trở nên dịu dàng chỉ trong một khoảnh khắc. “Bà, chị Nana và Ely. Tụi bà đã nhờ chị Veronica mài dũa cho con một món quà đây. Mong là con sẽ phấn chấn hơn, Shinjiro.”

Trước mắt cậu, một cây trượng pháp màu đen tuyền, kích thước dài gần bằng cơ thể Juuhachi. Phía đầu trượng là quả cầu pha lê tím huyền lấp lánh, lơ lửng giữa khung gỗ đen cong vút, bao quanh còn trang trí thêm những họa tiết bắt mắt màu vàng kim. Một món quà trông rất đắt, quý giá, nay lại nằm gọn trong lòng Juuhachi như một đứa trẻ nhỏ đang trực chờ được chủ nhân thực sự của nó đón lấy.

“Nó là Wyvern Cordis. Khảm ma thạch Tâm Long cổ đại nằm sâu dưới tầng bảy mươi của hầm ngục vực thẳm. Thân trượng là lõi gỗ U Tinh từ rừng Umbrathar, nung chảy với Obsidian Huyết Long.”

Bà ôn tồn giải thích từng kết cấu của cây trượng, như biết rõ nó hiếm hoi đến cỡ nào khi chẳng mấy ai sở hữu được chúng. Juuhachi vừa nói vừa vuốt ve thân trượng. Món vũ khí mà chị bà đã dày công tạo ra trong suốt một tháng ròng rã, là kết tinh, là hy vọng của gia đình gửi gắm đến Shinjiro. Không chỉ là một món quà đơn thuần, nó còn là lời khẳng định chắc nịch.

“Con đủ khả năng bước tiếp trên hành trình phía trước rồi, Shinjiro.”

Shinjiro lặng người. im thin thít. Đôi bàn tay cậu run rẩy vươn tới, khẽ chạm vào thân trượng lạnh lẽo. Hơi ấm kỳ lạ bỗng lan tỏa từ lớp cỏ Obsidian, len lỏi khắp lòng bàn tay cậu như thể nó đang hồi đáp với chủ nhân. Quả cầu ma thạch lóe sáng màu ánh tím, phản chiếu lên con mắt rơm rớm giọt lệ. Shinjiro siết lấy chuôi trượng. Cổ họng cậu nghẹn ngào, bật ra tiếng nấc mơ hồ trào lên từ lồng ngực nhói đau.

Cậu cúi đầu, cúi thật sâu. Trán cậu tì lên sàn gỗ cứng cáp, đôi vai run lên theo từng nhịp nấc.

Shinjiro không nói gì, cũng không thể nói ra. Lúc bấy giờ khuôn miệng cậu chỉ có tiếng rên rỉ đứt quãng, khóe mắt nhòe đi bởi dòng lệ lăn dài trên gò má. 

Nhưng Juuhachi hiểu. 

Bà nở một nụ cười dịu dàng, đôi mắt trầm lắng lướt qua cơ thể đang co rúm trong nghẹn ngào của cậu. Bởi bà biết rõ hơn ai hết. Không cần phải thốt thành lời, vì hành động ấy chính là lời cảm ơn chân thành mà cậu trao cho bà.

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

AUTHOR
Đặt tên lười biếng quãi, đề nghị thêm tên mới 🥳
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
ahuhu, pé hết idea đặt tên òi 😭
Xem thêm
AUTHOR
@KanameRan: pé có thấy nó còn ở đồi hoa không mà đặt đồi hoa phía Nam? Trừi ưi
Xem thêm
Xem thêm 1 trả lời