Thế giới suy tàn - Nhật k...
Ran Kaname Ran Kaname
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 1: Bước chân đầu tiên

Chương 5: Tập huấn, bất ngờ

5 Bình luận - Độ dài: 5,635 từ - Cập nhật:

Ngày Gió Lặng, năm 536. 

“Em có nghĩ ta sẽ ở đây mãi không?” 

Shinjiro ngồi bệt dưới nền đất âm ẩm, tay cầm viên phấn trắng vẽ vời những hình vẽ ngây ngô gần ma pháp trận. Ánh sáng mặt trời rọi vào kẽ hở từ cánh cửa mục nát, chỉ đủ để thấy rõ các ký tự cổ đại ngoằn ngoèo. Cậu ngồi cạnh Klein và vẽ tranh cùng cô bé đã gần hai tiếng đồng hồ. Mặc dù nhiệm vụ là canh gác cổng chính của căn cứ nhưng cả hai đứa lại ngồi chơi đùa quên trời quên đất, trong một không gian chật hẹp chẳng thể nằm ngang hay linh hoạt chuyển động.

“Không. Rồi cũng chuyển nhà thôi mà.”

“Sao lại chuyển?”

Klein im bặt. Mắt cô bé dán chặt vào vòng ma pháp trận cách mình vài centimet. Tại sao lại chuyển nhà? Có nhiều lý do, nhưng phần lớn vẫn nặng nề nếu cô bé kể cho Shinjiro nghe. 

Cô tựa đầu lên đầu gối, lẩm bẩm như chẳng muốn cậu nghe thấy. “Nhiều người tìm đến mẹ và cô để lợi dụng họ… hết tác dụng rồi thì phanh thây ra làm thịt.”

Tiếc thay, toàn bộ nội dung đã trót lọt vào tai cậu. Mí mắt Shinjiro chùng xuống khi bầu không khí dần u ám đi. Trực giác Shinjiro lúc này cảm nhận được nỗi lòng buộc phải chuyển nhà vì vài lý do gia đình, phải tạm biệt nơi mình từng chôn rau cắt rốn. 

Nói không đâu xa, cậu cũng ba lần bảy lượt đổi nơi ở trước khi kịp thích nghi. Mỗi lần như vậy, Shinjiro đều hụt hẫng chẳng muốn nói nên lời. Nếu bây giờ có một cốc cà phê đen thơm lừng trong tay, thì có lẽ cái nặng trĩu bâu bám cậu sẽ vơi đi đôi ba phần.

Con bé rốt cuộc đáng thương hơn mình à… Kể cả việc cậu bị bắt nạt trên trường, cũng chẳng thể so bì với nỗi cô đơn và sợ hãi - thứ giày vò con tim yếu ớt của Klein trong suốt bao năm trời. Shinjiro cũng nhiều lần tự hỏi, làm sao mà cô bé vẫn thư thả đến thế được? Thật phi thường, cậu thầm ngưỡng mộ con bé vì sự mạnh mẽ của cô.

“Em không muốn thấy mẹ mất, nên là có chuyển cũng không sao.” Cô bé vừa nói vừa vẽ hai hình tròn nhỏ với tóc và đôi tai nhọn. Một cái tóc dài bồng bềnh và cái còn lại ngắn cụt hệt như cô. “Dù gì mẹ cũng là người bầu bạn với em mười hai năm trời mà.”

“Thế hả…” Shinjiro hạ giọng đáp. 

Chẳng mấy chốc, hai đứa im thinh vì chuyện vừa rồi, tay cũng ngưng vẽ, trả lại sự yên tĩnh vốn có cho căn hầm. Để thay đổi bầu không khí ngượng ngùng, Shinjiro đặt tay lên cái đầu trắng của cô bé, xoa lấy xoa để như con búp bê nhỏ tí. 

“Anh thôi coi! Em mới chải tóc cho gọn đó!” Klein bực bội hất tay cậu ra.

“Giỡn.” 

Shinjiro khúc khích trước phản ứng của cô bé Dwarf. Rồi cả hai chạm mắt, cùng bật cười rôm rả trong vô thức. Chỉ mới tháng trước, họ đều không ưa nhau, làm gì cũng dẫn đến xung đột, cãi vã. Vậy mà nào giờ, hình ảnh giằng co như chó mèo ấy đã phai mờ theo thời gian.

“Đi nào. Vòng em vẽ đè lên đã thấm phấn rồi.” 

Ánh nắng chuyển hướng và bây giờ đã dựng thẳng, báo hiệu cho họ biết mặt trời đã lên đỉnh đầu. Klein đứng thẳng dậy, phủi phủi đất cát dinh dính ở đằng sau quần. Cô bé hướng đầu xuống Shinjiro, mỉm cười và đưa tay chực chờ cậu đón lấy. 

Trước khi đứng dậy, Shinjiro lôi chiếc điện thoại từ trong túi áo ra để xem giờ như thường lệ. Màn hình hiện con số mười hai giờ mười chín phút, ngày 28 tháng 12 năm 2016, cùng với tấm ảnh ba người nhà Izugito. Cậu âm thầm ngắm nghía nó rồi bấm tắt vụt nó đi. 

Cha, mẹ… Cảm xúc dào dạt tích tụ trong cậu như muốn trào ra như con kênh bị vỡ, đến cuối, Shinjiro cắn răng chọn kìm nén nó lại để tập trung vào hiện tại. 

“Anh Shinji lại lôi máy phát nhạc ra à.”

“Quen tay rồi, sao mà bỏ được.” Shinjiro bắt lấy bàn tay tí hon của cô, đẩy cơ thể đứng phắt dậy. 

Hai đứa bắt đầu chuyển dời các khối, lát đá cục về chỗ cũ. Đôi bàn tay họ thành thạo đặt từng khối từng khối đan xen lên nhau, che lấp đi toàn bộ ma pháp trận mà Klein vẽ lại. Cho đến khi hoàn toàn trông như nền đá sỏi bình thường, cả Klein và Shinjiro mới an tâm thở phào một tiếng nhẹ tênh. 

Xong xuôi nhiệm vụ được giao, cả bọn quyết định trở về phòng để nghỉ ngơi sau hàng tiếng ngồi yên một chỗ. Trên đường đi cũng không quên ghé qua phòng khách để chào hỏi và báo cáo cho ba người chị em. Tiện thể lướt ngang qua phòng trà rồi chào lão Edgar một tiếng, mặc dù gã trông không quan tâm đến bọn trẻ là bao, chỉ lo cặm cụi thưởng thức tách trà gừng thơm lừng. 

Điểm dừng chân cho ngày hôm nay, chuyến tàu cập bến ga “phòng ngủ” trong vài phút ngắn ngủi. Shinjiro mở bật cánh cửa gỗ và xông vào phòng ngay sau đó. Cậu đáp xuống chiếc đệm êm ái với tâm trạng uể oải, khoang mũi ngập tràn mùi hương nước xả vải nồng nàn dễ chịu của chiếc gối. 

Klein thấy cảnh trước mắt đã quen, cô bé phì cười rồi chậm rãi đóng cửa, từng bước trở về chỗ ngủ. Căn phòng của hai đứa có tấm rèm trắng làm vạch ngăn cách, nhìn từ ngoài vào sẽ trông giống như hai phòng ngủ chật hẹp nhưng không kém phần gọn gàng. Bên Klein chất đầy đồ trang trí hệt như mẹ nó thường làm, gấu bông, sách vở, cầu thuỷ tinh, cây cảnh… Hũ nguyên liệu nằm chỏng chơ ngay trên giường cô bé, bát dĩa đã qua sử dụng để gọn một góc phòng. Lọ chất lỏng lấp lánh phảng phất hương thơm ngan ngát từ hoa lan trên kệ đồ, át đi mùi âm ẩm của đất đá. 

Hầu như trái ngược hoàn toàn với Shinjiro - người chẳng có lấy thứ gì ngoài tấm nệm, ổ điện tự chế và chiếc điện thoại yêu dấu. 

Ấy vậy, hai đứa vẫn vui vẻ chấp nhận lối sống khác biệt của đối phương. 

“Học nốt thôi nhỉ? Hay lễ nên anh muốn lười một hôm?” Cô bé hớn vớ tay hở bốc cuốn sổ tiếng Nhật trên kệ xuống. 

“Lễ à… thôi nghỉ một hôm cũng không chết ai.”

“Anh gọi đó là tự học à?”

“Không hẳn. Nó gọi là Break time đó.” 

Shinjiro bật cười một tiếng giòn giã, biết rằng Klein sẽ chẳng bao giờ hiểu mấy thuật ngữ mà cậu thường đề cập. Con bé mỗi lần nghe vậy đều cau mày khó chịu trước thái độ cợt nhả lố lăng của Shinjiro. Không chừng giận lâu, cả mặt Klein sẽ thành quả cà chua đỏ mọng bé ti tí trong mắt cậu. 

“Thế tí nữa khoe cái em nói không?” Cậu nhanh chóng chuyển chủ đề, tránh bị Klein buông lời chửi bới. 

“Cái hộp á hả? Cũng được, nhân tiện lễ này ai cũng ở nhà.”

“Mà lễ gì vậy? Anh chưa nghe bao giờ.”

Cô bé nheo ánh mắt đăm chiêu sang Shinjiro, tự hỏi cậu đang đùa hay chỉ muốn thách thức mình. Dưới ánh nến vàng cam chập chờn từng giây từng phút, căn phòng thoáng chốc chìm vào yên tĩnh cho dù cả hai mới cười đùa rộn ràng mới nãy. Ngồi yên, cô bé chẳng thể thoát khỏi tính hiếu kỳ đang lăm le chiếm lấy trí óc hệt như cách sự tĩnh lặng ghê rợn trong phòng lấn át tinh thần Shinjiro.

“Anh Shinji đến từ Quốc đảo Faeloria hả?” 

Klein nhã nhặn cất tiếng, vô tình phá vỡ bầu không khí trầm lặng và kéo Shinjiro trở lại thực tại. Cậu khẽ vén tấm màn trắng, chăm chăm vào đôi đồng tử phản chiếu ánh cam lai tờ mờ của người đối diện, hoàn toàn lúng túng trước câu hỏi đột ngột.

“Faeloria?” Cậu nghiêng đầu, lặp lại cái tên lạ lẫm.

“Quốc đảo do vua tiên Titania cai trị đó anh. Bộ anh cũng không biết hả?” 

Shinjiro lắc đầu lia lịa, phản ứng đó chỉ tổ khiến cô bé thêm bối rối. Vài tháng qua, cậu đã nghĩ một ngày nào đó con bé sẽ gặng hỏi về thân phận của mình, nơi ở, gia đình. 

Và xui xẻo thay, cái ngày ấy chính là hôm nay. 

Sao tới bây giờ mới hỏi! Cậu thầm rủa ông trời vì đã quá đáng với mình. 

“Vậy anh ở vùng nào?”

Ở Nhật bản chứ sao. Câu trả lời đã định sẵn trong đầu, nhưng đáp án ấy khó lòng nào xoa dịu sự tò mò bủa vây Klein. 

“P-Phương đông.” 

Thẳng thừng. Nói đúng hơn cậu vừa buột miệng thốt lên những từ liên quan tới quê hương của mình. Phương đông là một lựa chọn chắc chắn, nhưng vẫn chưa đủ thuyết phục con bé. Shinjiro nhanh chóng hối hận. Chết dở! Cậu không ngừng nhắc nhở bản thân phải thật bình tĩnh cho đến khi mọi chuyện nguôi ngoai. 

Nhưng đến khi nào thì có trời mới cho cậu biết. 

“À, Elf phương đông. Em có nghe về họ nhưng mà chưa thấy bao giờ.” Klein chống cằm, trở lại vẻ điềm tĩnh như ban đầu.

“Đ-Đúng rồi. Anh bị trôi dạt đến đây nên là…”

“Vậy tiếng này cũng là tiếng phương đông?”

Cô bé lật ra vài trang trong cuốn sổ song ngữ giữa tiếng Nhật và Nhân ngữ. Nụ cười trên môi nở lên nhẹ nhàng, không khoe khoang, nhưng lại toát ra sự tự hào nhỏ nhoi của một người chăm chỉ, cần cù. 

Shinjiro nhìn nụ cười tươi rói của Klein mà người chợt khựng lại. Khoé môi cậu bất giác cong lên, lồng ngực nhẹ nhõm khi thấy con bé vui vẻ. Một niềm vui đơn giản, mộc mạc trong học tập cứ như đưa cậu trở về tuổi học trò năm xưa. Thật mãn nhãn, cái cảm giác đạt được một thành tựu lớn lao rồi ăn mừng vào ngày hôm sau, đâu phải ai cũng có cơ hội nếm thử nó. 

“Phải rồi, ta đi thôi nhỉ?” 

“À ừ, tí thì quên.” 

Cậu định thần đầu óc lại, tức khắc ngồi dậy rồi phi tới cánh cửa gỗ sồi. Klein chẳng vội vàng, ung dung vươn tay lấy xuống chiếc hộp hình chữ nhật thon dài và to tướng màu xanh lục nhạt, được đặt trên cùng của kệ tường. Bởi vì thiết kế hộp có quai đeo nên con bé sẽ không bị cồng kềnh mỗi khi vác theo trên tay. 

Thấy người cô nhỏ tuổi loay hoay mãi chẳng thấy đâu, Shinjiro bèn ngoái đầu nghía xem phía sau lưng mình. Hộp đó có trượng phép sao? Ánh mắt cậu đáp lên chiếc hộp kỳ lạ nhưng lại rất đỗi quen thuộc trên tay Klein, đoán gà đoán vịt về thứ được chứa trong đó. Trượng phép thuật, gậy như ý, cung yểm bùa,… Mọi loại vũ khí mà cậu có thể liên tưởng tới thông qua các tựa game, tiểu thuyết từng xem qua. 

Nhưng cậu không thể thốt lên câu hỏi nào.

Phải, cậu chợt nhận thức được rằng bản thân chưa thật sự hiểu rõ gì về sở trường của Klein trong năm tháng qua. Cô bé rất chi là bí ẩn, thậm chí còn hơn cả bảy bí ẩn trường học mà đám sinh viên hay xôn xao bàn tán hồi cậu mới bước vào năm nhất. 

“Đi nào, anh đứng ở đó làm gì vậy?” 

Trước vẻ trầm ngâm của Shinjiro, cô bé nheo tít đôi mắt xanh lục, khoé miệng thoáng nhoẻn lên nụ cười nhàn nhạt. Cứ như Klein đang vạch ra ý đồ đầy xấu xa trong thân tâm. Hoặc đơn giản, con bé chỉ đọc vị được suy nghĩ trong đầu cậu trai qua ánh nhìn bỡ ngỡ kia. 

“Ừ, xin lỗi. Anh không để ý.” Shinjiro lúng túng đáp, tay gãi đầu lấy lệ như thể muốn xua đi sự ngượng ngập đang len lỏi trong lòng.

Năm phút sau, hai đứa đứng dưới một cái lỗ cao chót vót bị chắn lối bởi cánh cửa gỗ trắng xám hình tròn ngộ nghĩnh. Klein xung phong đi trước, cô bé siết chặt lấy cái thang dây gắn chặt vào vách đất, cẩn thận leo từng bước lên trên. Chiếc hộp hình chữ nhật đung đưa đằng sau lưng con bé qua mỗi cử động nhẹ, hoàn toàn không có vẻ gì nặng nề như Shinjiro đã tưởng. 

Đầu Klein chạm đỉnh cửa, ngay sau đó cô liền vớ tay kéo ngang chốt khóa. Không chần chừ, con bé dùng hết sức đẩy cánh cửa nặng trịch mở toang, khiến luồng ánh sáng bên ngoài chiếu thẳng xuống nơi Shinjiro đứng. Hít lấy mùi hương trong lành sau bao ngày chôn chân dưới lòng đất, Klein nhanh chóng đẩy cơ thể nhảy bật khỏi thang dây, đáp đất một cách an toàn.

“Ổn rồi anh! Lên đi!” 

Klein chúi đầu và hô to. Âm thanh vang dội xuống hố sâu chợt khiến Shinjiro rùng mình. Nhận được tín hiệu từ con bé, Shinjiro nuốt khan trong lo âu. Nhưng rồi, một thế lực vô hình nào đó đã thúc giục cậu phải lên được mặt đất cho bằng được. 

Cậu vụng về nắm lấy dây thang rồi bước từng chút trèo lên như Klein. Mỗi nhịp chân như gõ mạnh vào lồng ngực đang đập dồn dập, những sợi thừng thô ráp cọ vào lòng bàn tay khiến cậu nhăn mặt, dù vậy Shinjiro cũng không thể dừng lại.

Khi cậu ló đầu khỏi ngưỡng cửa hầm, tia nắng chói chang hắt vào mặt ngay tức thì, gió thoáng thổi phù khiến mái tóc khẽ lung lay theo chúng. Shinjiro vội dụi mắt vì tia sáng chiếu vào đôi mắt nhạy cảm, nhưng vẫn không ngăn được sự hào hứng dấy lên trong lồng ngực cậu. Một, hai, rồi ba cái chớp mắt liên hồi. Mỗi lần mở ra, tầm nhìn cậu lại thêm rõ nét. Shinjiro chậm rãi kéo đôi mi, ngước nhìn vùng trời rộng lớn trải dài trên đầu như biển đại tây dương xanh ngát.

Cậu hít một hơi thật sâu, hưởng thụ mùi gió lặng mang mùi đất ẩm sau cơn mưa. Cảm giác dịu êm này, rất lâu cậu chưa chạm tới, nó chân thật đến lạ kỳ.

“Ủa… thế ta đang ở đâu vậy?” Shinjiro cất tiếng sau vài phút hưởng thụ thiên nhiên.

Klein khẽ nhún vai, bật cười thành tiếng. “Bìa rừng thành phố Birdeah, tức là anh đang ở biên giới đó.”

“Biên giới à… Nghe cũng hay chứ bộ.”

“Anh lạ ghê.” Cô bé ngưng một đoạn, lặp lại động tác đưa tay kéo đỡ Shinjiro như thường trực. “Ta tránh thành phố một tí, may là hôm nay dịp lễ gần cuối năm nên ai cũng ở nhà.”

Shinjiro bắt lấy tay con bé, dựng người dậy chưa tới ba giây. Cậu ngơ ngác nhìn quanh, đôi mắt không ngừng quét qua khung cảnh lạ lẫm. Bãi đất trống mọc những khóm cây thấp chen chúc nhau, xa xa biên giới là vài ngôi nhà gỗ cổ điển, ống khói nhả ra làn khói xám nghi ngút như hòa tan vào màu xanh lam của bầu trời. Phía sau lưng là cánh rừng rậm rạp với chằng chịt những thân cây cổ thụ sừng sững. Chính là nơi đây, khung cảnh dị giới đầy cổ kính mà cậu hằng mong ước bấy lâu nay nào giờ hiện ra trước mắt.

Đúng là nó rồi! Thế giới của kiếm và ma thuật y hệt trong truyện luôn! Phấn khởi, hào hứng, hạnh phúc,... Không một từ nào đủ sức chứa hết cảm xúc đang tuôn trào trong lòng Shinjiro lúc này. Từng tế bào như được kích hoạt bởi sự choáng ngợp, bởi ánh sáng, bởi gió, bởi sự sống đang hiện diện trên mảnh đất này. 

Thế nhưng trong mắt Klein, con bé chỉ nhìn rồi suy cậu thành một con tinh tinh tối cổ mới ra khỏi hang, nên đâm ra hành động lạ hoắc như thế. Chắc ở dưới hầm lâu quá nên bị não… Klein bâng quơ phán xét, biểu cảm lạnh tanh. Dẫu vậy, con bé chẳng muốn nói ra để rồi làm mất lòng người ta.

“Anh Shinji… đi nè. Không em bỏ anh lại bây giờ!”

Shinjiro như bị lời của cô bé kéo ra khỏi ảo mộng. Cậu quay đầu, bắt gặp gương mặt cau có với đôi má phồng to đang nhìn mình chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống. Những lúc thế này mà con bé trân bộ mặt kia là y như rằng, Shinjiro sợ điếng cả người. 

“A… Anh tới liền.” Miệng cậu mấp máy, chân cẳng loạng choạng bước từng bước theo sau cô bé.

Cố giấu đi sự hưng phấn tràn lan khắp người, cậu lả bước cùng Klein băng qua bãi đất hoang vắng hướng về con đường mòn dẫn lối đến cánh rừng già. 

Trên đường, hai đứa im phăng phắc chẳng ai hó hé một lời. Klein thì tập trung vào con đường ngoằn ngoèo phía trước, Shinjiro ngó ngang ngó dọc khung cảnh chung quanh cứ như đứa trẻ mới tập tễnh đi vào khu rừng thơ mộng. Hoặc ít nhiều đó là hình ảnh cậu mường tưởng trong đầu. 

“Mình luyện ở đây nhá.”

Cô bé ngoảnh đầu, báo cho Shinjiro - người vẫn mơ mơ màng màng đằng sau Klein. Nhưng lần này Shinjiro tỉnh táo hơn, quyết tâm không để con bé đè đầu cậu. 

“Ở đây hả? Toàn cây thôi mà.”

“Không sao. Nhờ anh tạo hộ vài tảng băng là được, coi như ai cũng luyện tập.”

Shinjiro thở dài, đánh mắt nhìn đám cây cối rậm rạp chắn ngang lối. Cậu đảo mắt quanh một lượt rồi hít thật sâu, đưa tay về phía trước.

“Từ vực sâu băng giá nơi hơi thở mùa đông ngự trị, ta triệu hồi tảng băng trôi hùng vĩ nổi lên, vững chắc và hùng vĩ, từ vùng nước rộng lớn. Glacies.”

Lòng bàn tay cậu run lên bần bật khi dòng ma lực tụ lại một chỗ. Ngay tức khắc, luồng khí lạnh lơ lửng xung quanh cổ tay Shinjiro, tạo thành những vòng xoáy sương mờ giá lạnh. Lần lượt từng khối băng trắng tinh trồi lên từ mặt đất như những ngọn giáo buốt giá nhọn hoắt đâm xuyên bầu trời. 

Shinjiro ngã huỵch xuống chỉ vài giây sau, mặt mày cậu tái mét, miệng thở hổn hển vì cạn kiệt ma lực đột ngột. Dù vậy, nét mặt cậu chẳng thể giấu đi sự tự hào dâng trào trong lòng. Đối với một pháp sư tập sự như Shinjiro, việc tạo được vài tảng băng khổng lồ cao hơn nửa thân cây cổ thụ trong cánh rừng này đã là một kỳ tích. Không còn gì mãn nguyện hơn cả.

“Anh Shinji?! Anh có sao không?” Con bé hốt hoảng chạy đến bên Shinjiro.

Klein tròn mắt ngỡ ngàng trước sự liều lĩnh bất chợt của cậu. Ý cô bé vốn chỉ là nhờ tạo một cột băng để cho cả hai dễ dàng luyện tập, đâu có mà ngờ tên pháp sư trước mắt mình lại hiểu sai rồi thành ra như vậy. Chẳng nói chẳng rằng, Klein nhanh nhảu choàng tay qua vai Shinjiro, từ tốn đỡ lấy cơ thể mềm nhũn như cọng bún của cậu. 

“Xin lỗi… chắc anh còn chút xíu ma lực thôi.” Cậu gượng cười, chẳng muốn lộ vẻ xấu hổ với con bé. Để tránh bị phàn nàn, cậu cố tình đánh trống lảng. “Trong lúc anh nghỉ ngơi thì em tranh thủ đi, không lại mất thì giờ.” 

Nghe thế, cô bé nghiêng đầu khó hiểu với những gì cậu nói. Nhưng rồi cũng đặt Shinjiro xuống tại một thân cây gần đó, không quên ký lên đầu cậu một cái cốc mạnh bạo.

“Á! Em làm cái gì vậy!”

“Cho cái người ngu xi như anh biết đòn.”

Klein chống nạnh thở hắt một hơi nườm nượp, ánh mắt xanh lục sắc lẹm ấy lườm cậu một cái rồi quay phắt người đi. Con bé khom lưng, cẩn thận đặt chiếc hộp hình chữ nhật thon dài xuống nền đất rồi bật mở bốn chốt khóa, phát ra tiếng “cách” rùng mình. Cô bé nhẹ nhàng mở nắp, từ từ mang ra một thứ kim loại trông có vẻ nặng nề. Bên trong không phải một thanh kiếm, càng không phải trượng phép hay gậy như ý mà Shinjiro từng suy đoán. Chúng là các bộ phận kim loại được tách rời; một đoạn thân súng dài đen nhám, ống ngắm chuyên dụng, băng đạn dày nặng và cả bộ hãm giật cồng kềnh. Tất thảy nằm gọn trong lớp đệm lót cứ như bảo vật của con bé. 

Klein ngồi bệt xuống đất. Cô bé nhẹ nhàng nhấc từng phần ra bắt đầu lắp ráp. Cô đặt thân súng lên đùi, sau đó là chiếc nòng dài màu đen sẫm được cắm và khóa chặt vào khớp, cuối cùng là điều chỉnh ống ngắm. Mọi thao tác của Klein thuần thục đến kinh ngạc, như thể con bé đã lặp đi lặp lại động tác đó cả trăm lần.

Shinjiro nhướn mày thắc mắc Klein đang làm gì vì chỉ quan sát từ bờ lưng, cậu chẳng thể thấy rõ hành động của con bé. Thế nhưng sau vài phút ngắn ngủi, Klein cầm lên thứ kim loại đồ sộ ấy và quay sang cậu với một nụ cười toe toét.

Trong khoảnh khắc ấy, tim cậu bẵng đi một nhịp trước vật thể kinh điển nằm gọn trong lòng Klein.

Cậu khờ khạo dụi dụi mắt. Đôi đồng tử giãn to khi chứng kiến một khẩu súng trường bắn tỉa hạng nặng ánh lên màu đen nhám trước mắt. Khẩu súng khổ lớn có kích thước gần bằng cả thân hình Dwarf nhỏ nhắn của con bé, ống ngắm được lắp gọn gàng và cả bộ hãm giật đồ sộ ở đầu nòng. Cậu không tin vào mắt mình, quai hàm há to như muốn chạm đất. Không nhầm lẫn gì nữa, thực sự không thể nhầm đi đâu, thứ đó chính là…

“Barrett M107?! K-Klein! Sao… Sao em có được nó vậy!” Cậu lắp bắp, mắt dán chặt lấy khẩu súng không rời.

Barrett M107, một trong những khẩu súng bắn tỉa bán tự động hạng nặng nhất của đất nước Hoa Kỳ theo như cậu biết. Một món vũ khí được thiết kế để phục vụ trong quân đội, sử dụng đạn .50 BMG, điều nổi bật là cây súng này có thể bắn xuyên thủng cả xe thiết giáp hạng nhẹ và chống bộ binh chỉ trong một vài phát bắn. 

Và nó xuất hiện một cách rất chi là vô lý ở đây - nơi dị giới hiện hữu kiếm và phép thuật. 

“Dạ? Mẹ tặng cho em hôm sinh nhật mười bốn tuổi. Có chuyện gì thế…” 

“Tặng sinh nhật?! Bà Nana đó hả??? Bả lấy đâu ra thứ này vậy?!”

Klein thì trái ngược hoàn toàn với sự choáng ngợp của Shinjiro. Cô bé không tỏ vẻ bất ngờ hay hoài nghi gì, đã thế còn nhẹ nhàng đỡ súng vào lòng, một tay gạt nhẹ cần súng như đã quen thuộc từ lâu. Hoàn toàn bình thản như chẳng có gì nghiêm trọng. 

Bởi vì… chỉ một mình Shinjiro là thấy thế.

“Anh bị sao vậy? Thì mẹ mang về cho em. Chứ lấy từ nơi nào… thì chỉ có ở Đế Quốc Victoria hoặc Vương Đô Ronakt thôi.”

Shinjiro im bặt, dùng hết sức lực để giữ bình tĩnh, nhưng càng nghĩ thì đầu óc càng đau như búa bổ. Thứ duy nhất còn vương vấn có lẽ là mùi hương mà cánh rừng già mang lại, xoa dịu phần nào nỗi bối rối trong tâm trí cậu.

“Em gọi nó là gì…”

“Súng thần công. Nhưng mà tên là Noir.” Con bé hân hoan đáp lại. Không để cậu tiếp tục, Klein liền mạch nói. “Thôi thì như anh đã hỏi, em bắt đầu bắn nhá.”

“Thế… chuyển bắn liên thanh hay như nào?” Shinjiro chợt lẩm bẩm gì đó. Mặt cậu lạnh toát, trân đôi mắt mông lung nhìn con bé. 

“Em không bắn liên tục, vì phép cường hoá chỉ đủ một hai phát bắn gì đó.” Klein ngắt ngang và rồi cười tít mắt. “Làm thế sẽ phá vỡ lá chắn ma thuật cấp Thánh đó anh. Trì hoãn tốc độ hồi phục của lớp phòng thủ thì có lẽ là vài phút, tại đạn có phép gây nhiễu ma pháp nữa.”

Cái con nhỏ này… đáng sợ thế! Shinjiro chưa từng nghĩ con bé Dwarf kia lại nguy hiểm đến rợn người. Có lẽ ngoại hình nhí nhảnh không kém phần đáng yêu đã thành công đánh lừa được cậu. 

Klein quỳ một gối xuống nền đất, bàn tay nhanh nhẹn gắn băng đạn vào khe chứa rồi kéo cần súng một cách dứt khoát, vang lên âm thanh "lách cách" sắc lẹm. Cô bé điều chỉnh chân chống, đặt súng nằm gọn trên mặt đất có độ nghiêng vừa phải. Thân hình mảnh mai của con bé áp vào báng súng, mắt phải khẽ nhắm, mắt trái ghé sát ống ngắm hệt như một đặc công thạo nghề. Rồi từ từ, Klein lia họng súng chĩa thẳng về hướng có khối băng cực đại mà Shinjiro đã tạo ban nãy, ngón tay cô chậm rãi đặt lên cò súng.

“Dưới chứng giám của bình minh thánh huyền và ánh sao lặng lẽ trên vòm trời mục nát, ta triệu hồi tinh chất quang minh bị lãng quên. Nghe lệnh ta, trao ánh sáng vĩnh hằng cho viên đạn này, lướt qua màn đêm vô tận, thiêu rụi tội lỗi, đánh thức linh hồn của Thánh Mặt Trời. Radiant Enhancement!”

Vòng tròn ma pháp dần xuất hiện dưới đầu gối con bé khi cất tiếng niệm chú. Xung quanh vòng rực lên ánh sáng yếu ớt từ những ký tự tượng trưng cho Thần Mặt Trời Soldia, kéo theo vô vàn hạt sáng li ti như những tinh linh ánh sáng bao quanh lấy các khe vân trên nòng súng. 

Klein nín thở. Gió ngừng thổi. Lá đọng lại trên đất. 

Một, hai, ba hồi chuông vang lên.

Không do dự, con bé bóp cò.

Đoàng!

Viên đạn được bọc lớp ma pháp màu vàng óng vọt khỏi nòng súng, xé toạc cả không khí như tia chớp vàng kim vút bay qua cánh rừng già. Trong một khoảnh khắc, đường đạn lóe lên ánh sáng cường hóa, lao đi với tốc độ không tưởng. Cả khẩu Barrett M107 giật mạnh về sau, vậy mà Klein vẫn giữ vững tư thế, không chút lay chuyển sau cú chấn động vừa rồi.

Và không đến năm giây, viên đạn đâm xuyên vào trung tâm của khối băng khổng lồ, khoét lên nó một cái lỗ sâu hoắm. 

Ngay sau đó, khối băng đột nhiên nổ tung khiến hàng nghìn mảnh băng rỉ nước rơi lả chả xuống nền đất đá. Phần thân cắm rễ dưới lòng đất dần tan chảy, hóa thành màn sương mờ nhạt và đọng thành từng vũng nước trong tích tắc. 

Đất mẹ nó ơi, nhỏ đó vừa phá nát cả tảng băng kìa! Shinjiro trố mắt, khung cảnh vừa rồi khiến cậu phải nhìn Klein bằng con mắt hoàn toàn khác. Thôi, khen một chút cũng không chết ai, dù gì mình cũng thấy thú vị. Cậu thầm nghĩ nhưng vẫn ngồi đừ ngay đấy, không biết nên kinh ngạc vì sức mạnh của viên đạn hay sự điềm tĩnh đến rợn người toát từ ra con bé. 

“Anh thấy sao? Mẹ không cho em mang đi đâu là vì thế đó.” Klein hăng hái khoe với cậu. 

Nhìn lại thì… vẫn là Klein đó thôi. Vẫn là cái con nhỏ mét bốn có thể vô nhét vô ba lô mà. Shinjiro phì cười, ngoắc tay gọi con bé lại gần mình. Có lẽ cậu đã ngậm ngùi chấp nhận khía cạnh đáng sợ của Klein trong một thế giới khắc nghiệt. Thay vì xa lánh, Shinjiro chọn cách.. vò đầu con bé cho đến khi tóc nó rối bùi nhùi mới thôi. 

“Á!!! Anh bỏ ra coi!” Con bé hét toáng, cố với tay siết lấy cổ tay Shinjiro nhưng không sao gỡ ra được.

“Cái đồ giấu nghề! Ra là mạnh hơn anh mày à!” 

Cậu cứ thế xoa lấy xoa để cái đầu trắng phau như thể trả đũa cho việc con bé vênh váo với mình khi nãy. Thế là chỉ trong chốc lát, mái tóc chải gọn của Klein đã trở thành một mớ rối xù như con mèo hoang ở đầu đường xó chợ. Cô bé hậm hực đỏ hết cả khuôn mặt, hai má căng phồng hết cỡ vì trò đùa oái ăm của cậu. 

Vậy mà khóe miệng Klein chợt cong nhẹ, không giấu được vẻ thích thú dâng trào. 

Hai đứa cứ thế nô đùa giữa cánh rừng cổ thụ xanh ngát, tiếng cười đùa ngây ngô nhanh chóng vang vọng khắp cả khu vực. Dù có lúc mải mê tát nước hay chọi lấy những mảnh băng rơi vãi, họ vẫn không quên mục đích chính của hôm nay. Phải thế, hai đứa đến đây để luyện phép cho Shinjiro.

Suốt ba, bốn tiếng đồng hồ thử từng loại phép mới, cậu rốt cuộc cũng có thể sử dụng được thêm nguyên tố lửa và đất. Ngoài hệ chính quy là băng thuật ra, thì những nguyên tố còn lại chỉ nằm ở mức cấp Thấp và cấp Trung. Ít nhiều thì, đó cũng là một khởi đầu đầy tiềm năng cho một tên pháp sư tập sư như cậu. 

“Rồi anh sẽ được như cô Ely. Thành thạo năm nguyên tố cùng lúc, cấp Vương luôn nhé.”

Con bé ngồi xuống cạnh tảng băng mà cô đã phá huỷ vài tiếng trước, tiện thể tâng bốc người chị gái của mẹ mình với Shinjiro. 

“Thế à?” Shinjiro ngồi theo, cả người rã rời, mặt mũi thấm đẫm mồ hôi hột. Cậu tựa lưng vào tảng băng chỉ còn một phần ba, nghiêng đầu hỏi. “Còn bà Juuhachi thì sao? Mấy tháng nay anh ít khi nào thấy bà ra khỏi phòng.”

“Cô Juuhachi à… cổ là nhà giả kim từng du học bên Vương Đô Ronakt ở Tây Bắc lục địa. Nhưng mà vì lộ thân phận Sacrifist nên… bị đám côn đồ bắt rồi làm nô lệ cho nhà quý tộc trong khu vực đó.” 

Klein đáp, tay ân cần vân vê “Noir”, mí mắt đột nhiên chùng xuống. Con bé biết rõ chị em mẹ mình đã phải chịu đựng khổ đau như nào khi phải liên tục trốn tránh tai mắt bọn buôn nô lệ. Nhưng có lẽ, đôi tay yếu nhớt của Klein chẳng đủ sức để bảo vệ người mà nó yêu thương. 

“Nghe tệ thế… anh còn chả biết cha mẹ mình đang ở chốn nào đây.” 

Năm tháng vừa qua, Shinjiro không những học hết cuốn từ điển, mà còn học luôn cả ma thuật chỉ để moi móc chút ít thông tin từ Nana. Ấy vậy, bà ngoại cứ im ỉm, chẳng thèm hó hé nửa lời. Nhiều lúc, Shinjiro đã ngờ ngợi rằng bà mình vì không biết nên mới kiếm cái cớ để cậu có động lực học tập. 

Không biết thì nói đại đi chớ. Cậu mím môi, không khỏi tràn trề bất lực xen lẫn lo âu không ngớt. 

“Tám đủ rồi, về thôi ha.” Klein cắt ngang dòng suy nghĩ vẩn vơ trong tâm trí cậu. 

“Ừ,” Cậu thở dài, tự mình đứng bật dậy. “Về thôi, mắc công bà Nana với bà Ely chửi.”

Phải về hỏi bà cho bằng được. Cậu mơ màng, lê bước khỏi cánh rừng cổ thụ. 

Klein đã chìa tay ra chờ sẵn, nhưng cậu lại chẳng để ý. Bị phớt lờ, con bé nhanh chóng rụt tay lại, giả vờ như đang vén tóc để che đi chút xấu hổ không đáng. 

Sau khi tháo rời Noir và đặt tất cả bộ phận về lại chiếc hộp, cô bé ngân nga bài hát mà cậu thường bật cho nghe mỗi khi ngủ. Giọng hát thanh thoát như mật ngọt, đôi chân nhỏ đung đưa chậm rãi lả bước theo sau bóng lưng Shinjiro dưới ánh chiều tà của hoàng hôn. Cả hai đứa dìu nhau, trở về nhà và tận hưởng ngày nghỉ lễ sau hàng tiếng rong chơi mệt mỏi. 

Bình luận (5)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

5 Bình luận

AUTHOR
Hay quá. Đúng là cá ngừ đại dương.
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
All hail Klein!
Xem thêm
AUTHOR
@KanameRan: show don't tell peak quá. Shinjiro ở đoạn cuối chương đã có thể tự đứng trên chính đôi chân của bản thân rồi.
Xem thêm
Xem thêm 2 trả lời