Thế giới suy tàn - Nhật k...
Ran Kaname Ran Kaname
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 1: Thành Phố Birdeah

Chương 4: Gia đình nhà ngoại

3 Bình luận - Độ dài: 5,099 từ - Cập nhật:

 Ngày 21 tháng 7 năm 2016.

Đã ba ngày trôi qua kể từ khi Shinjiro trải nghiệm một chuyến đi biển vui vẻ cùng gia đình, không ngày nào cậu không nằng nặc cha mẹ cho mình đi thêm một buổi nữa. Dù gì sang tuần sau cậu mới nhập học, cớ nào lại không tận hưởng kỳ nghỉ ít ỏi? 

Shinjiro càu nhàu, ngó lên trần nhà tối u cùng với đống suy tư chất chồng trong não bộ. Cậu trầm ngâm trên giường hai đêm rồi, đầu lúc nào cũng nghĩ đến những địa điểm du lịch sắp tới, hay vẫn là bãi biển Yunohama lần trước. Tiếng gió rít va nhẹ vào cửa sổ sau gió cũng đã đi, những con ve sầu dường như chìm vào giấc ngủ, ánh trăng xanh lam giận hờn lấp ló trong áng mây đen kịt.

Mọi chuyện thật quái lạ sau khi Shinjiro viếng đền về ba hôm trước, cậu luôn mắc kẹt trong những buổi đêm kì dị như này. Nhiều lần cậu trấn an bản thân rằng không có ma quỷ trên đời, rằng mình chỉ đang quá căng thẳng mà tưởng tượng ra.

Chắc là tưởng tượng thôi. Shinjiro thầm tự nhủ với sự bất an khó phai. Phải rồi, chỉ cần kiếm cha mẹ là được. Sợ gì chứ? 

Nói là làm, Shinjiro bật người ngồi dậy rồi tiện tay cuộn chăn sang một bên. Cậu thở hắt một hơi, lòng bàn chân chạm xuống sàn nhà. 

“Ây da!”

…Shinjiro ngã huỵch xuống đất, tay trẹo sang một bên khiến cậu rên rỉ đau đớn. Cẳng tay trật khớp do va chạm mạnh, chỉ cần một cử động nhẹ cũng sẽ cho cậu cơn đau tê dại thấu xương thịt. Tầm nhìn mắt trái Shinjiro chỉ một màu đen ngòm, khó thấy rõ cảnh vật ở bên cánh trái mình. Lúc này chung quanh bỗng trở thành căn phòng thô sơ và tối tăm, chẳng còn đâu dáng vẻ quen thuộc mà phòng ngủ mang lại. Cậu trai chưa kịp bần thần lại thì từ đâu vang lên âm thanh của ai đó thỏ thẻ cạnh mình. 

“Anh dậy rồi à? Cảm thấy thế nào rồi?”

“Hả…? Ai vậy. Đây phải phòng tôi không…?”

Đối mặt với cơn đau tê dại thế mà cậu vẫn miệt mài vặn óc cố nhớ xem đó là giọng ai, có trong ký ức của mình hay không. Rồi người kia đang nói cái gì, cậu cũng chả hiểu nốt. Liên kết lại mọi thứ thì có thể đây không phải phòng Shinjiro, và cái người kia chắc chắn là con ma nào đó ám vào cậu hai đêm qua. 

Tên sinh viên thầm nguyền rủa bản thân sao lại tới viếng đền rồi để ma bắt đi. Không công bằng!

“Anh nói tiếng gì vậy? Em không biết Quỷ ngữ đâu, thông cảm cho.”

Đốm cam lai li ti hắt vào người phía trước. Cô gái với mái tóc trắng bệch như sữa, thong thả ngồi trên chiếc ghế gỗ cạnh giường Shinjiro. Đôi chân ngắn ngủn không chạm đất đang đung đưa nhịp nhàng, bàn tay nhỏ nhắn và thon thả đặt trên quyển sách dày cộm, cứ như cô vừa đọc truyện cho cậu nghe trong lúc ngủ. Khác với bao cô gái trẻ khác, người này khoác một bộ đồ bảo hộ kéo hở xuống tận eo, bên trong vận chiếc áo bó đen sậm đơn giản. Dễ thương, giản dị. Và đương nhiên, cô thốt lên thứ tiếng ngoại quốc ngoài tầm hiểu biết của Shinjiro, khiến cậu chẳng biết xử lý thế nào.

“Ma nữ phương nào đấy!” Cậu vùng vẫy, thế nhưng chỉ khiến khớp tay đau hơn.

“Mẹ bảo tỉnh rồi thì anh ăn chút cháo vào, không thì cơ thể suy nhược đó.”

Quả nhiên bức tường ngôn ngữ luôn cản trở hai con người trao đổi nhau. Vì không hoàn toàn hiểu đối phương muốn nói điều gì, đâm ra cả bọn đều vô cùng bối rối. Ma nữ cảm thấy khó chịu khi bắt chuyện được với tên nằm la liệt dưới sàn liền đứng phắt dậy khỏi ghế, tay ôm quyển sách cũ kỹ vào lòng. Cuối cùng không quên trao cho Shinjiro một ánh mắt nhạt nhòa như người vô hồn, xoáy liếc vào kẻ chảnh chọe chẳng thèm ăn nói đàng hoàng.

Đột ngột bị ma nữ nhìn với ánh mắt đáng sợ đến lạnh gáy, cậu nhận ra mình đã vô tình chọc giận cô ta. Shinjiro mím môi thật chặt, nhớ lại đống tiểu thuyết kinh dị từng bảo nếu chọc giận hồn ma vất vưởng mang oán hận thì sẽ nhận lấy hậu quả khôn lường. Giữa tình hình éo le thế này, cậu gạt bỏ mọi nỗi sợ trong lòng để lê lết người tiến lại gần, xấu hổ khẩn khoản người trước mắt. 

“Khoan khoan! Không biết tại sao cô ám tôi nhưng mà ít nhất cho tôi ra khỏi đây có được không? Làm ơn đi mà, đừng có bỏ tôi một mình ở đây chứ… Tôi còn cha mẹ ở nhà chờ nữa!”

“Nói gì thế? Hay đang chửi tôi là đồ con lai thấp hèn hả tên Elf khốn khiếp!” Cô đột nhiên lớn tiếng, tiện thể phun vài câu khinh miệt xuống Shinjiro tội nghiệp mặc dù cậu ta không thể hiểu toàn bộ. 

Định bụng sẽ cho tên đang nằm một trận tơi bời, thế nhưng cô lại tặc lưỡi, nán lại ý định ngu xuẩn. Tên Elf đang bị thương, phải, nếu bây giờ cô mất kiểm soát và lao vào đả động thân thể ngọc ngà kia, hắn chắc chắn sẽ ghim thù rồi một ngày nào đó sẽ quay lại với đám bè phái tìm cách trả thù.

Bởi, cô chẳng phải ma nữ gì. Chỉ là một người mang thân phận Dwarf mùa đông yếu đuối không hơn không kém trong mắt các bộ tộc khác, huống chi là dòng dõi Elf cao quý. Việc bị kẻ khác nhạo báng có lẽ đã trở thành điều thường trực đối với cô.

“Mà cô ám ngay đền Shinai cũng biết chọn ấy…”

“Đã bảo là không hiểu! Sao cứng đầu quá vậy!”

Cùng lúc đó, cánh cửa phòng bỗng chốc mở toang cùng với ánh nến cam vàng lơ lửng giữa không trung. Hai người im bặt cả thảy, tròn xoe mắt xoay đầu hướng về phía cửa.

“Dậy đi mấy con giời! Quá sáng rồi.” 

Thanh giọng tươi tắn văng vẳng khắp nơi, bóng hình nhỏ nhắn với mái tóc vàng bồng bềnh dần lộ ra. Đôi đồng tử của họ phản chiếu hình ảnh cô nàng Nana phấn chấn xông vào với nến tay rọi sáng căn phòng.

Thấy người thân mà được đà lấn tới, cô gái Dwarf tức tốc phóng ra sau Nana để rồi buột miệng mách lẻo. “Mẹ mẹ! Thằng này nó chửi con! Ném nó ra khỏi nhà đi!”

Khi không mới sáng sớm lại có ẩu đả, đằng này là thằng cháu trai và con gái mình nữa. Tai Nana vểnh lên khi nghe cô bé tường thuật lại, đưa ánh mắt đầy nghi hoặc hướng về Shinjiro. 

“Nhóc vừa chửi nó à?”

Gương mặt cậu hiện lên vẻ khờ khạo rõ rệt. Chửi? Từ bé đến lớn Shinjiro chưa từng buông lời mắng chửi bất kỳ ai, dù cảm xúc có bộc phát thì cậu luôn kiềm chế lại. Đáng lẽ Shinjiro mới là người phải trách cứ cô gái vì bỏ mặc mình, nào giờ người ta quay lưng nói xấu mặc dù cậu chẳng hề đụng tới một sợi tóc trên người cô. Vì không muốn danh dự của mình bị chà đạp một cách trơ trẽn, cậu cố gắng trườn cơ thể nhích một chút lên trước, oan ức lên tiếng.

“Ai cơ? Nãy giờ tôi chả làm gì ngoài van xin con nhỏ này đừng ám nữa thôi mà!”

“Mi bảo ai con nhỏ hả? Klein là cô mi đấy, biết điều mà kính trên nhường dưới giùm.” Không đợi Shinjiro tiếp tục, Nana thẳng thừng chen miệng cậu cháu. “Nhóc tỉnh rồi thì tí nữa theo bà, cơm nước trước rồi tính sau. Về vụ này, bà đây bỏ qua cho hai đứa bây. Còn giằng co nữa thì coi chừng cái gậy vô đầu!”

Không gian chìm vào yên ắng trước tiếng quát tháo hãi hùng. Riêng Shinjiro - người vẫn muốn ậm ừ vài ba câu phản kháng, nhưng trước vầng khí quang đáng sợ hun hút tỏa ra từ Nana làm cậu bẵng đi một nhịp. Phản bác hoặc im bặt, lòng cậu trai dấy lên nỗi bất lực tận cùng khi mắc kẹt giữa hai lựa chọn khó nhằn. 

Đến cuối cùng, cậu quyết định giữ im lặng thay vì gằn giọng ú ớ thảm thiết.

Đúng rồi, mình đang ở đâu vậy… Phải mất một lúc cậu mới nhận thức được tình cảnh mình đang mắc phải. Mặc cho cánh tay trật đang nhức nhói, cậu lại lần nữa gằn giọng hỏi người bà cho bằng được. Phải biết cậu đã chết hay chưa. Phải biết nơi bản thân cậu ở có phải Nhật bản hay không. Shinjiro nuốt ực, nôn nao không ngớt.

“Con chết rồi hả?” Cậu đá thẳng vào chủ đề.

“Nói cái gì vậy? Nhóc đang sống sờ sờ kia kìa.” Nana khoanh tay chẳng hiểu ý cậu. Thế nhưng, một luồng điện bắn rẹt qua đầu khiến bà không nhịn được cười.

Nó nhận ra rồi à. Nana tươi cười khúc khích.

“Ý là… con chết rồi phải không? Hay con đang ở đâu vậy?”

“Vụ chết thì ờ…” Bà cậu nghiêng đầu, cong ngón trỏ rồi đặt dưới cằm tỏ vẻ ngây ngốc. “Chết thì có chết thật.”

Lời vừa rồi vốn chỉ để kiểm thử phản ứng của Shinjiro. Nana sừng sững đứng đó, mỉm cười và nheo mắt dõi theo thằng cháu.

“Nhưng bọn bà hồi sinh cho nhóc rồi, hiểu không hiểu không? H.ồ.i s.i.n.h đó. Và chỗ này là dị giới theo thuật ngữ của mấy đứa otaku hay xài ấy.”

Tim cậu bẵng đi một nhịp khi hai từ “chết thật” trượt vào não bộ. Ấy nhưng, cũng hai từ “dị giới” từ miệng bà mình đã làm cậu phấn khởi lên chút ít. Ngay lúc này có lẽ là trên cả phấn khởi cả trăm bậc, khó lòng nào mô tả được cảm xúc của cậu.

Dị giới, tưởng chừng chỉ được nghe và thấy trên những con chữ trong vô vàn cuốn tiểu thuyết mà giới trẻ như cậu thường thưởng thức. Tất nhiên, ai ai cũng từng mơ tưởng đến một nơi đầy rẫy chủng tộc phong phú, ma thuật đa dạng, những cuộc phiêu lưu đầy thú vị cho riêng mình, huống chi là Shinjiro đây. Tuy vậy, ảo tưởng cuối cùng cũng chỉ là ảo tưởng. Những kẻ mơ tưởng đến thứ vô thực đó đều chấp nhận sự thật phũ phàng.

Cho đến ngày hôm nay, cậu mới thực sự tin rằng “Dị giới” không phải là giấc mơ.

Nó hoàn toàn có thật.

“D-Dị giới? Bà không nói dối con đó chứ?” 

Dường như sự hào hứng đã xóa nhòa việc cậu từng chết trong vụ tai nạn kia. Ngay bây giờ ánh mắt Shinjiro tỏa sáng, cậu không ngừng cầu mong rằng bà ngoại không lừa mình vì thương xót hay chỉ để trấn an, không ngừng há hốc miệng vì chẳng tin rằng mình đã chuyển sinh. 

“Klein, tạo lửa đi. Nhỏ thôi.” Nana ngoắc tay lệnh cho con gái.

“Giờ luôn hả mẹ?”

Bà lia mắt sang cô con gái, đồng tử họ chạm nhau như một lời xác định chắc nịch. Với một cái gật đầu từ mẹ, Klein thở hắt một hơi bất lực. Không đợi lâu, cô bé Dwarf giơ tay ngang ngực, búng tay tạo một quả cầu lửa bé ti tí trên đầu ngón tay. Nana nhoẻn miệng cười, chìa tay hướng về quả cầu lửa. 

“Tin chưa? Giờ khỏi vu khống ha.”

“Dạ…”

Shinjiro nửa tin nửa ngờ, thế nhưng tâm trạng hớn hở không dứt vẫn còn đọng lại trên gương mặt cậu. Và kỳ lạ hơn, cậu cảm thấy tai mình nhạy cảm đến lạ, một cảm giác chưa từng có.

“Hả?”

“Gì?”

“Tai con…” Bất giác huơ cánh tay lành lặn chạm một bên tai, Shinjiro ngạc nhiên phát ồ lên. Hai ngón tay không ngừng vân vê điểm nhọn của đôi tai Elf. “C-Cái này là gì vậy bà?! Sao nó dài quá vậy… nhọn nữa!”

Nana trơ bộ mặt ngơ ngác cùng Klein. “Nhóc phải con người nữa đâu? Hỏi lạ mậy.”

“Từ khi nào thế ạ?!”

“Lúc nhóc uống nước cống… à nhầm nước mè đen. Cái lúc hồi sinh ấy.”

Shinjiro đột ngột đứng hình mà nhớ lại mùi vị ôi thối bốc mùi hơn cả nước cống tràn xuống cổ họng mình. Thứ cảm giác đó chân thực đến độ cậu không sao quên đi nó được. Và bây giờ nhờ bà mình nhắc lại, kí ức đáng chôn vùi đó từ từ chiếm lấy tâm trí lẫn tinh thần của cậu. Cơn buồn nôn dâng trào khiến cậu lập tức bịt miệng, may mắn thay, do chưa nhét thức ăn vào bụng trong ba ngày ròng nên chẳng có gì trào ra khắp sàn cả. 

Thế mà dạ dày Shinjiro cứ mãi báo hiệu như muốn đẩy hết tất cả ra ngoài kể cả chẳng còn gì sót lại.

“Thôi nào, nó cũng đâu tệ đến vậy?”

Nana phì cười nhẹ hiu. Mặc dù nhìn cháu trai giãy giụa đôi lúc khiến Nana tươi tắn hơn, nhưng thân tâm bà vẫn tràn trề lo lắng không muốn cậu khó chịu khi ở đây.

“Gãy tay rồi à?” Bà đột ngột chuyển chủ đề.

“Không gãy… trật khớp ạ…” Shinjiro mếu máo đáp sau cơn buồn nôn.

“Muốn trải nghiệm phi thăng không?”

“Phi… gì ạ?”

Nói rồi Nana đưa nến tay cho cô con gái, từng bước tiến lại gần cháu trai. Bà ngồi xổm, đồng tử đảo lia lịa để kiểm tra cẳng tay dị dạng. Xương còn nguyên, chỉnh lại là được. Đầu Nana nảy số trong tức khắc. Sau đó chỉ thấy bà ta nâng cánh tay Shinjiro lên, hít một hơi thật sâu và rồi…

Bặc!

“Á!!! Trời đất quỷ thần thiên địa ơi!!!”

Cậu thảm thiết hét lớn, âm thanh vang dội khắp cả căn phòng. Cơn đau thấu trời thấu đất đánh roẹt qua dây thần kinh, nhanh nhảu báo hiệu đến bán cầu não của cậu. Buồn nôn là gì? Bây giờ nó cũng chỉ là con kiến nhỏ so với thứ cảm giác khác một trời một vực này. Dù cánh tay không còn trật một bên nhưng di chứng từ hành động quyết đoán từ Nana vẫn còn đó. Cậu quằn quại cố gắng điều tiết hơi thở, nước mắt liên tục trào ra như con suối ven bờ. Cảm giác phê pha trộn lẫn với tê tái không khác gì treo Shinjiro lủng lẳng tại ranh giới giữa thiên đàng và địa ngục.

Không ma thuật, không trị liệu màu nhiệm. Chỉ có phương pháp truyền thống đầy đau đớn và tàn nhẫn dành cho cậu. 

“Xong. Nào hết đau thì đứng dậy.” 

“Chuyện nhà Luthiel sao rồi mẹ? Mẹ bảo hôm nay hắn tới mà…” Cô bé Klein không kìm được tò mò mà cất giọng hỏi.

“Ta đặt kết giới chắn giữa lối chính rồi, tên nào cả gan bước chân vào là bị thiêu chết! Nhưng ma trận có giới hạn nên sáng mai con ngồi canh ở cổng khi nào nó tan đi thì vẽ đè lên cái cũ, nghe chưa?”

Sau khi nhận điều lệnh từ mẹ, Klein nhanh chóng vỗ ngực tự tin rằng nhiệm vụ quan trọng này cô sẽ hoàn thành xuất sắc không chút trở ngại. 

“À đúng rồi, kéo thằng này vào nhà ăn đi, cô Ely với Juuhachi đang chờ đó. Có lão Edgar nhưng kệ đi.”

Vừa dứt lời, Klein trả lại nến tay rồi tiện tay vác thân thể nặng trịch của Shinjiro đặt lên bờ vai nhỏ nhắn. Bàng hoàng, nhục nhã, cậu trông không khác gì kẻ bề dưới nằm gọn trong quyền kiểm soát của cô gái. Dù cậu có cố vùng vẫy thoát khỏi tư thế xấu hổ này, thế nhưng mọi kết quả đem lại đều bằng công cốc.

Klein quá khỏe so với cậu.

Sao nhỏ này nhấc mình lên được vậy?! Shinjiro tự hỏi kèm theo sự bất ngờ không nguôi ngoai.

Dọc con đường ảm đạm dài đằng đẵng suốt vài phút đồng hồ, vậy mà với Shinjiro cứ như hai ngày trôi qua ở đây. Đầu cậu tì vào lưng Klein, thoang thoảng mùi hương ngòn ngọt như dâu tây, xen lẫn mùi ẩm mốc từ đất thấm nước mưa lâu ngày của hành lang, lần lượt xộc vào mũi cậu. Một tổ hợp không mấy ai thích nổi.

Vật vờ trên vai cô bé với sự hiếu kỳ, cậu chậm rãi ngẩng đầu quan sát hành lang chỉ lác đác ánh vàng đỏ mờ nhạt. Phải nói là hành lang như bị bóng tối nuốt chửng, chẳng có lấy nổi ánh sáng bên ngoài lẻn vào. Cậu không biết mình bị mang đi đâu, con bé đầu trắng sẽ làm gì mình, hay thậm chí tệ hơn nếu cậu sắp sửa lưu lạc đến chốn hư vô nào đó. Biết bao câu hỏi bay lơ lửng trong tâm trí Shinjiro, chúng bâu bám như những con côn trùng tí tẹo làm đầu óc cậu chẳng minh mẫn nổi. 

“Bà ơi!” Cậu bỗng la ó.

“Cái gì?”

“Chỗ này phải nhà bà không vậy? Sao trông… ghê quá.”

“Này là phần đất đào dưới lòng thành phố, bọn ta gọi là hầm chứ nhà thì không hẳn.”

Nana cặn kẽ giải thích, vừa dẫn lối cho con gái đến phòng ăn. Thế nhưng bà không biết lời mình vừa thốt đã làm thằng cháu ngày một hoang mang hơn. 

Thoáng chốc cậu đã ngồi ngay ngắn ở bàn ăn, môi vẫn mím chặt vì bị Klein thản nhiên đặt xuống ghế như trẻ lên ba. Cánh tay còn đau ban nãy cũng đã được băng bó sơ qua, mặc dù chỉ quấn vài đường vải quanh vai, chí ít thì thì cơn đau không còn hành hạ Shinjiro nữa. 

Vì cảm thấy bản thân không thích nghi được với bầu không khí hiện tại. Nhân lúc mọi người cặm cụi thưởng thức tô súp gà nguội ngắt, Shinjiro cẩn thận liếc mắt ngó ngang ngó dọc như thể đầu cậu là trang giấy trắng toát.

Nhìn quanh quất một lúc, cậu nhận ra không khí nơi này ấm cúng đến lạ kỳ. Không gian đủ chứa vài đồ gia dụng và nội thất cơ bản, một chiếc bàn tròn nằm giữa phòng với sức chứa lên tới sáu người, bên trên bàn lơ lửng quả cầu trắng soi sáng mọi vật, lương thực bày biện khắp nơi như thể chúng là đồ trang trí của phòng ăn. Đương nhiên không thể thiếu các vị chủ nhân ngồi quanh bàn. Nana, Ely và Klein - những người mà cậu chỉ vừa gặp nhưng đã phần nào quen mặt. Còn hai người khác, Shinjiro chẳng tài nào đoán ra được.

Một trong số đó toàn thân băng bó kín mít chỉ chừa lại kẻ hở ở mắt, mũi và miệng, gã khoác lên người chiếc áo choàng rách rưới trông hết sức tơi tả. 

Giống ăn mày thế… hay pháp sư chỗ này ăn mặc như vậy? Shinjiro vui vẻ đánh giá tên quấn băng. 

Người còn lại thì…

Ngồi cạnh Klein, một cô gái sở hữu mái tóc màu vàng óng tựa như ánh ban mai và một gương mặt trẻ măng hệt hai bà ngoại cậu. Cô đeo cặp kính tròn che gần hết khuôn mặt, cho cậu một cảm giác vừa cổ điển vừa khó đoán. Bộ váy phong cách Âu Cổ mà cô khoác lên là thứ duy nhất đánh bật định kiến gu thời trang đơn sơ của ba người còn lại. 

Ở thời hiện đại này mà còn có người mặc bộ này… cũng đáng yêu, nếu là cosplayer thì bao người theo đuổi luôn. Shinjiro ngầm nghĩ vừa gật gù, lúc thì lắp bắp những câu vô nghĩa lúc thì ậm ừ như đang tự kỷ với chính mình trong vô thức. Suốt ba phút đồng hồ, cậu chẳng hề hay biết những ánh mắt soi mói từ năm người kia, đặc biệt là Klein - người không có mấy thiện cảm với Shinjiro từ đầu đến giờ. Lúc này cô bé mới đưa ra khẳng định chắc nịch rằng cậu chỉ là tên Elf lập dị, lang thang ở đầu đường xó chợ vô tình được mẹ mình cưu mang về.

“Thủ đô sáng nay nhốn nháo chết đi được, thật sự bọn gia tộc Celandor thích tạo phản đến thế à? Âm thầm liên minh với Thiên quốc và Đế quốc Victoria, điên cả rồi!” Ely nhíu mày, không quên đập mạnh xuống bàn.

“Chị hay quan tâm mấy cái đó dữ.” Nana ôn tồn bảo, miệng húp sùm sụp muỗng súp gà thơm lừng. “Em thấy bên phía Hoàng tộc hay Hội Đồng đều chẳng có động thái gì mấy.”

Nghe em gái nói thế, Ely khoanh tay nghĩ ngợi. Nếu lời cô em là đúng hoàn toàn, thì có lẽ gia đình họ cũng chẳng nán lại ở thành phố Birdeah này lâu được. 

“Tôi khuyên mấy cô không nên lạc vô chủ đề này vào ngày lễ đâu, xui lắm.” Gã quấn băng không cầm được khó chịu mà thốt lên.

“Biết là lễ, nhưng cũng có được tham gia đâu. Ở dưới này ăn một bữa no nê là quý hoá lắm rồi đó. Nhất là cái loại như ông đó, Edgar!” 

“Lạy thần bóng tối… xem mồm mép cô đi Sacrifist.”

“Đi mà về với thần bóng tối, ở đây không thờ phụng thằng cha con nào hết.” 

Ely buông lời miệt thị lên tông đồ Edgar. Những tưởng gã sẽ nhảy cẫng và nhào vô chỉnh đốn kẻ ngoại đạo lỗ mãng, thế mà Edgar vẫn điềm tĩnh xem như chẳng có gì xảy ra.

“Tiếc ghê, họ tổ chức lễ ở quận Nilbog trải dài tới quảng trường Mudweald, nếu là chỗ khác thì mình còn lẻn vào được…” Cô gái có cặp kính to sụ tham gia cuộc hội thoại.

“Ôi cái con bé này! Em lo mà ở nhà dưỡng bệnh giùm chị đi Juuhachi!”

“Dạ…”

Shinjiro căng tai nghe ngóng cuộc trò chuyện thú vị của những người trước mặt. Tuy có cố gắng, nhưng họ đâu giao tiếp bằng tiếng Nhật thì làm sao cậu hiểu được? Nghe chán rồi, đa phần là do không hiểu tất cả, Shinjiro cúi đầu xuống để ngắm nghía bát súp gà “thơm ngon nức mũi” mà bà cậu nấu. Tay cầm muỗng khuấy khuấy liên hồi một vòng tròn trên bát súp, cuốn theo ba, bốn miếng thịt vào vòng xoáy vô tận.

Lạ thay, dù bụng mình có sôi ùng ục đi chăng, Shinjiro cũng chẳng buồn động đến thứ trước mặt mình. 

“Ê. Điếc hả?”

Trong vài phút chìm vào suy tư, cậu hoàn toàn lơ đãng với mọi thứ xung quanh. Mãi đến khi giọng nói quen thuộc vang lên ngay bên tai, cậu mới giật bắn người như thể vừa bị kéo về hiện thực.

Sau khi bần thần lại, Shinjiro chậm rãi ngoảnh đầu sang hướng bà mình kêu với khuôn mặt đờ đẫn. Chỉ lúc ấy, cậu mới nhận ra mình đang đứng trước một cánh cửa gỗ màu nâu sẫm, trên đó gắn một tấm bảng nhỏ khắc những ký tự ngoằn ngoèo lạ mắt. 

Sao mình lại ở đây vậy? Cậu trai không khỏi sững người khi bản thân mới vài giây trước còn ngồi bên bàn ăn, và bây giờ lại dừng chân trước một căn phòng nào đó giữa hành lang tối tăm chỉ lập loè ánh nến vàng cam. Có lẽ, chính dòng suy nghĩ miên man như cơn sóng biển khơi đã cuốn cậu đi xa đến mức quên cả thực tại. Rồi điều đó vô tình khiến cơ thể cậu kích hoạt cơ chế tự hoạt động theo bản năng mà âm thầm theo chân Nana đến tận đây.

“Dạ?”

“Nãy giờ nghe gì không thế? Hay còn buồn ngủ xong ngủ gật giữa đường?” Nana bực dọc chống nạnh.

“Dạ cũng…có nghe chút chút.”

“Ta bảo là muốn sống với bọn ngoại thì phải thích nghi trước.” 

Shinjiro gật đầu ngay tắp lự dù chưa rõ lời bà nói có nghĩa ra sao.

“Nghe bảo học sư phạm Yamagata hở?” Nana vừa hỏi cháu trai vừa mở nhẹ cánh cửa. “Học gần nhà để tiết kiệm phải hơm?”

Không đâu lại nghe người nhà hỏi chuyện trường lớp hệt như cha mẹ mình, cậu ủ rũ thở dài một hơi nườm nượp. Tất nhiên với một người chuẩn bị cầm lên bằng đỗ đại học thì khoe khoang một chút cũng chẳng hề hấn gì.

“Tự nhiên bà hỏi thế… Vâng, đúng là con có đậu, năm sau nữa là sắp ra trường loại giỏi rồi. Mà lúc đầu con chọn trường ở tuốt luốt dưới tỉnh Chiba cơ, cha mẹ nghe xong không cho ở xa nhà nên là…” 

“Thế là cắn răng học trường tệ hơn?”

“Đ-Đại học Yamagata đâu có tệ lắm đâu…”

Ít nhiều Shinjiro vẫn còn tấm bằng tốt nghiệp để tự hào.

Chỉ thấy bà phụt cười trong vô thức vì sự vô tri, ngờ nghệch của cậu. Sau khi trò chuyện đã đời, một tay bà nắm kéo Shinjiro bước vào căn phòng chứa đầy kệ sách cũ kỹ và bụi bặm, mạng nhện giăng khắp nơi cứ như chủ nhà chẳng màng để ý đến. Vì không nguồn sáng từ mặt trời nên Nana thay thế bằng vài ba cầu ánh sáng để rọi xuống trung tâm căn phòng - nơi có một cái bàn và ba chiếc ghế gỗ. 

Một trong ba chiếc ghế mập mờ hình bóng quen thuộc, không ai khác là cô bé Dwarf đang ung dung ngồi đọc cuốn sách lúc trước vẫn còn dở dang.

“Mẹ! Xong rồi sao?” Cô bé hạ sách xuống, phấn khích đưa mắt về hướng mẹ mình.

“Vào tiết đi. Nay có bạn học mới cho con nè.”

“Gì vậy… anh ta còn chả biết đọc chữ thì sao mà học chung được.”

“Con cũng phải học ngôn ngữ của nó đấy, cằn nhằn cái gì?” 

Cậu ngước nhìn Nana bước từng bước đến bên kệ sách ở góc trái, vớ tay chộp lấy cuốn sổ nhỏ trên kệ rồi đập xuống đầu cô bé. Hả? Sao lại đập con nhỏ đó vậy… Shinjiro chứng kiến cảnh tượng bất thường, không khỏi mở mồm há hốc kinh ngạc. Bỗng dưng nhận cú gõ đau điếng từ mẹ, dù không gây thương tích nhưng điều đó đủ làm Klein nhau mày, phồng má lên như con cá nóc nhỏ nhắn.

“Đừng có mà vênh váo vì biết đây biết đó.” 

Trong phút chốc, Nana ngoảnh đầu lia ánh mắt hân hoan sang cậu. Shinjiro với cái đầu rỗng tuếch, bỡ ngỡ về mọi chuyện nhất là việc Nana đánh con gái mình như kia. Thấy bà sắp chuyển mục tiêu sang mình, cậu nhanh chóng ngồi thẳng lưng, ngoan ngoãn ngồi yên không nhúc nhích.

“Còn thằng này,” Ngoại cậu lại ngoáy đầu qua kệ sách rồi bứng lấy một quyển to tướng ở kệ bên trái. Thật kỳ lạ khi Nana lần này đặt nhẹ cuốn sách lên bàn rồi chậm rãi dặn dò. “Cuốn phiên dịch tiếng Nhật sang Nhân ngữ, ký tự là hàng Hiragana còn phiên âm thì dưới hàng Romaji. Ta có ghi chú lại cho dễ học, có gì không hiểu cứ mở miệng hỏi.”

Về phía Klein, bà tường thuật lại những gì mình vừa bảo với cháu trai lại cho con gái. 

Cả hai người cùng sử dụng chung “đề cương”, có điều mỗi cuốn lại khác về cách học và giảng dạy. Cuốn của Shinjiro do một người họ hàng để lại, vì vậy phần lớn phải phụ thuộc vào đống ghi chú dày đặc của Nana. Còn với Klein, mọi thứ trong cuốn sổ đều do hai chị em nhà Sacrifist tự tay viết nên lộ trình học sẽ đơn giản hơn.

Điều quan trọng là dù khó hay dễ, tất nhiên đều phụ thuộc vào chí cầu tiến và chăm chỉ của mỗi người. 

“Nhưng bà, con muốn hỏi chuyện cha mẹ-”

Ngón trỏ thon thả của Nana ép sát bờ môi Shinjiro trước khi cậu kịp nói hết.

“Im. Chừng nào học hết rồi ta nói.”

“Thế còn dị giới thì sao? Con được hỏi mà đúng không?”

Dù vậy, tin tức cậu mong mỏi lại là cha mẹ mình. Cậu có lo lắng không? Câu trả lời đã hiện rõ trên khuôn mặt đầy bất an, chẳng cần lời nào cũng đủ để người khác nhận ra. Rốt cuộc hai người đi đâu vậy. Tại sao bà lại không cho mình biết chứ?! Shinjiro siết chặt tay, tự dặn lòng mình không được cư xử quá trớn ngay trước mặt bà ngoại. Ngay cả khi Nana có nhẫn tâm chia cắt cậu với cha mẹ…

“Cái đó cũng được.” Nana nhún vai lực bất lòng tâm với thằng cháu.

Shinjiro đành ngậm ngùi chấp nhận chờ đợi, dù lồng ngực như đang có thứ gì đó cào xé. Bù lại, Shinjiro cùng bà mình bàn về thông tin về nơi cậu đang ở, tồn tại trên mảnh đất xa quê nhà. Họ say đắm, không, là Shinjiro mê mẩn với những gì thế giới này sở hữu. Thực vậy, dù phần lớn chỉ là hình dung mơ hồ, nhưng với cậu lúc này cũng chẳng màn để tâm đến những hình ảnh đó có đúng như mình mường tượng không. Bởi vì bấy nhiêu đấy thôi, cũng đủ khiến cậu hạnh phúc đến chết rồi.

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

AUTHOR
Ui em ra chương mới rồi nè, chờ mãi!
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
thưởng thức nha chị 🥰
Xem thêm
AUTHOR
@KanameRan: Roài t sẽ đọc một mạch luôn cho sướng con mắt
Xem thêm