Đây là lần thứ hai Bard và Charlotte giáp mặt nhau ngoài hiện thực, dĩ nhiên là tính riêng kiếp này. Trước câu hỏi vào thẳng vấn đề của Charlotte, Bard cũng không dài dòng:
“Cuộc gặp gỡ đầu tiên của ta và ngươi kiếp trước. Tử tước Britzga có một thân phận khác là chỉ huy Pedro của Thánh giáo Zamecia. Ta đã bán đứng Rinka.”
“Chỉ có vậy thôi sao?”
“Phải.” Bard lạnh lùng đáp. “Ta chỉ cảm thấy chừng đó thông tin chưa quan trọng tới mức để ta phải phong ấn lại. Rõ ràng trường ký ức này đã bị mất đi phần thông tin mà ta cần nhất.”
“Ngươi nghi ngờ ta à?” Charlotte bĩu môi.
“Ta nghi ngờ thì ngươi sẽ chịu nói sao?” Bard lúc này chậm rãi quay lưng lại, nhìn thẳng vào mắt của Charlotte.
“Ta đã nói sẽ giúp ngươi hàn gắn lại linh hồn mà, tại sao ta phải cản trở ngươi chứ?”
“Bớt lời thừa.” Bard nghiêm giọng nói. “Cũng đừng làm việc thừa thãi.”
Bị chỉnh đốn, Charlotte lộ ra ánh mắt bất bình, cao giọng:
“Ngươi đã có Lily rồi, còn muốn có ta nữa sao?
Lời này của cô bộc lộ mâu thuẫn rõ ràng. Bởi trước đây Charlotte đã đảm bảo sẽ giúp Bard trấn thủ ngọn núi Arlinkash và trở thành đồng minh với Rakon. Bard thở dài, rồi nói, giọng điệu vẫn lạnh tanh:
“Ta và ngươi đều chẳng phải trẻ con gì nữa. Nếu ngươi không thể thẳng thắn, vậy ta cũng không cần ngươi nữa.”
“Nhất định phải như vậy sao?” Charlotte mím môi, ánh mắt long lanh như sắp khóc.
Người không hiểu rõ Charlotte sẽ tưởng rằng Bard đang bắt nạt một cô bé hiền lành. Nhưng chỉ có Bard hiểu Charlotte là kẻ nguy hiểm như thế nào. Kiếp trước Bard đã sống được tám trăm năm thì Charlotte cũng vậy. Biểu hiện của cô ta dù chân thật tới đâu thì cũng không lay động được niềm tin của Bard.
“Đủ rồi Charlotte. Ta không biết, cũng không đoán ra được ngươi đang mưu tính việc gì, nhưng nếu ngươi làm hại Lily một lần nữa, ngươi biết kết cục sẽ ra sao rồi đấy.”
Charlotte thu hồi dáng vẻ ngây thơ, bày ra ánh mắt sắc bén, hạ giọng:
“Nếu ta muốn làm hại Lily, vậy động cơ để ta làm vậy là gì, ngươi nói cho ta biết đi?”
Bard nhún vai nói:
“Ta đương nhiên không thể biết được chừng nào phần ký ức kia chưa được trả lại cho ta.”
“Nếu ta nói, chính ngươi đã đem phần ký ức đó cho ta giữ thì sao?”
Bard không lộ ra phản ứng nào hết. Không có Lily, hắn không thể biết được Charlotte có đang lừa dối mình hay không. Hắn lúc này chỉ có thể đánh cược một phen, tỏ ra nhượng bộ nói:
“Thôi được. Dù sao ta cũng từng phản bội ngươi, bị ngươi tính kế một chút cũng không thiệt.”
Nghe được lời này, Charlotte không những không cảm thấy được xoa dịu, mà ánh mắt lại càng thêm phần nặng nề. Cô lặng lẽ tiến lại gần hắn, điệu bộ như thể muốn làm nũng với Bard giống Lily. Chỉ khác là, Bard đã thẳng thừng dùng hai tay giữ vai cô ngăn lại. Charlotte thở dài thất vọng, lấy hai tay che mặt xấu hổ, giọng bối rối nói:
“Ta cũng không biết phải làm sao nữa. Ngươi lẽ ra không phải như thế này.”
“Ta như thế nào đâu phải việc của ngươi?”
Charlotte vẫn che kín mặt, giấu đi cảm xúc thật sau đôi bàn tay nhỏ bé. Bard vẫn đặt tay trên vai cô, đề phòng cô ta lại muốn nhào tới. Charlotte lại nói:
“Ta và ngươi đã cùng trải qua một hành trình dài tám thế kỷ, cũng từng là đồng minh. Vậy mà tất cả đều không so sánh được với những ngày ngắn ngủi giả tạo bên cạnh Lily ư? Thậm chí ngươi và Lily còn từng là tử thù của nhau suốt ba trăm năm nữa. Lily chấp nhận tha thứ cho ngươi, ta hiểu một thiên sứ thánh thiện như cô ta có thể làm thế. Nhưng còn ngươi, ngươi lại đắm chìm vào thứ cảm xúc giả tạo kia, một mực ở bên Lily, một mực chối bỏ ta? Ngươi cho rằng một con quỷ thì không có trái tim sao?”
Bard nhìn xuống dáng vẻ uỷ khuất của Charlotte, ánh mắt có chút âm trầm. Sau một hồi xâu chuỗi thông tin, cuối cùng hắn đã phán đoán được gì đó, nhẹ giọng hỏi:
“Phần ký ức mà ngươi cố ý giấu đi của ta, có phải vì ngươi nghĩ nó có thể gây tổn hại cho linh hồn của ta không? Từ việc ta lấy lại cảm xúc của Haylan, ngươi nghĩ ta hiện tại dễ bị cảm xúc chi phối phải không? Thực ra, lấy lại cảm xúc và ký ức tươi đẹp đó mới là kế hoạch thực sự của ta. Cảm xúc đó là một phần bản chất con người ta. Nếu không, khi đó làm sao ta lại đề xuất kế hoạch xóa trí nhớ bản thân, nhập hồn vào Haylan Wagner để lừa đoạt đi mảnh thánh tích trên người Maryse? Bởi vì ta đã nắm chắc được trong hoàn cảnh mất đi trí nhớ, mất đi cái đầu đầy toan tính, những gì còn lại của ta chính là cảm xúc chân thật nhất.”
“Chính vì ngươi đang giữ những cảm xúc nhu nhược đó nên ta càng không thể trả lại phần ký ức kia cho ngươi được. Ta không muốn thấy kẻ hèn nhát đã phản bội ta kiếp trước lại một lần nữa sống lại trước mắt ta. Ta cũng không muốn ngươi vì cảm giác tội lỗi kiếp trước mà thương hại ta. Ta cũng muốn được cảm nhận những cảm xúc đẹp đẽ từ ngươi, giống như những gì ngươi đã dành cho Lily vậy… Thật khôi hài phải không? Kiếp trước, ngươi vì đố kỵ mà phản bội ta. Giờ đây ta lại thành một kẻ đố kỵ.”
“Như vậy ngươi cũng có một trái tim mà, không phải sao?” Bard mỉm cười.
Nghe giọng hắn đã ôn tồn hơn, Charlotte đã chịu buông hai tay đang che mặt ra. Đôi mắt long lanh màu ngọc bích kia đã rưng rưng như sắp sửa rơi lệ. Tuy dáng vẻ của đối phương rất thuần khiết và vô hại, nhưng không hiểu sao chuông cảnh báo trong đầu Bard vẫn réo liên hồi không dứt. Không còn cách nào khác, hắn đành lùi xa khỏi Charlotte vài bước. Không ngờ chỉ động tác đơn giản như vậy lại khiến bản năng của hắn ngừng réo chuông. Thấy vậy, Charlotte bỗng bật cười, rồi giải đáp khúc mắc cho hắn:
“Cha ta biết ngươi đã đầu quân cho Metatron rồi. Nếu ngươi lại gần ta quá thì cha sẽ nổi giận.”
Bard gật đầu tỏ ý đã hiểu. Quỷ Vương Balam yêu quý Charlotte ra sao, kiếp trước hắn đã chứng kiến đủ. Mối nhân duyên phức tạp giữa hắn, Charlotte và Lily vốn xoay quanh mối liên hệ giữa thánh tích và tế phẩm. Kiếp trước, thiên thể chủ cõi của Charlotte là một trong bảy vệ tinh xoay quanh hành tinh chủ cõi của Lily. Mặc dù Charlotte đã sớm trở thành tông đồ của Quỷ Vương Balam, nhưng sự ràng buộc đó vẫn khiến Charlotte không thể trực tiếp tham chiến chống lại phe thiên sứ, ngay cả khi Lily đã chết dưới tay Ezkiel.
Chỉ đến khi dưới mưu kế của hắn, thông qua thân phận Haylan Wagner đoạt được mảnh thánh tích ràng buộc Charlotte với Lily, Charlotte mới hoàn toàn được tự do. Thiên thể chủ cõi của cô cũng vì thế mà biến thành một ngôi sao chổi, bay theo một quỹ đạo mới trong vũ trụ. Kiếp này, Lily đã hoàn toàn thức tỉnh, theo lý mà nói, những tế phẩm sẽ thoát khỏi số phận bi thảm kiếp trước, Bard cũng xem như đã giúp con gái của Quỷ Vương Balam một việc tốt rồi. Cho dù nhờ mưu kế của Bard mà Charlotte thoát khỏi xiềng xích số phận, nhưng ông ta cũng không muốn con gái mình bị một kẻ như Bard lợi dụng, âu cũng là điều dễ hiểu. Bard nhoẻn miệng cười, rồi nói:
“Đó là lý do ngươi vừa nói ta đã có Lily rồi còn muốn có cả ngươi sao?”
“Bây giờ còn đùa giỡn được sao?” Charlotte đưa tay vén làn tóc bên mang tai và nói. “Ta không còn là vệ tinh của Lily nữa, cha ta sẽ không kiêng dè phe thiên sứ như kiếp trước nữa đâu. Sớm muộn gì ta và ngươi sẽ ở thế đối đầu nhau thôi.”
“Trả lại ký ức cho ta đi.” Bard nhắc nhở.
Thấy chiêu trò đánh trống lảng không có tác dụng, Charlotte liền bĩu môi thú thật:
“Ngươi biết đấy, cho dù đã theo dõi ngươi suốt tám trăm năm thì ta cũng không theo kịp trình độ hiểu biết cao siêu của ngươi. Những thủ đoạn kiểm soát trường ký ức và linh hồn chỉ có cha ta mới làm được.”
“Vậy ngươi đến đây chỉ để chuyển lời thay Balam điện hạ thôi sao?”
“Cha ta cũng nói, phần ký ức bị giấu đi của ngươi có chứa những thông tin liên quan tới điểm yếu của ta.”
Thái độ của Charlotte rất chân thành, nhưng hàm ý trong lời nói khiến Bard phải suy nghĩ. Muốn lấy được thông tin có khả năng phương hại tới Charlotte, thì phải đổi lấy bằng thứ gì mới được? Điểm yếu của Lily? Hay của Maximiel? Hay suy rộng ra là tin tình báo trọng yếu của phe thiên sứ? Dù hắn đem thứ gì ra để trao đổi thì cũng không tránh khỏi vai vế một kẻ phản bội. Quỷ Vương Balam đang muốn Bard đưa ra lựa chọn, đúng ra là một câu trả lời chắc chắn về mối quan hệ giữa hắn và Charlotte. Tâm tư của một người cha nhất mực bảo vệ con gái, Bard có thể hiểu được đôi phần.
Hắn lại nhắm nghiền mắt. Charlotte biết mình đã đưa ra một vấn đề nan giải cho Bard, nên hắn cần phải suy tính với toàn bộ sức tập trung trí não. Charlotte cũng im lặng theo dõi dáng vẻ không phòng bị của hắn, ánh mắt hiện ra ý cười dịu dàng. Chân phải cô khẽ nhấc lên, chừng như muốn tiến lên, nhưng do dự một lúc lại đặt xuống. Cứ thế vài ba lần, đến khi Bard mở mắt nhìn cô, cô vẫn không tiến được nửa bước.
Nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Bard, Charlotte hiểu hắn đã có câu trả lời. Cô không khỏi nín thở chờ mong. Hắn nói:
“Cho dù là đồng minh với Maximiel, thì ta vẫn sẽ là địch thủ của tộc Elf. Phe Quỷ Vương sẽ có thêm lợi thế khi Art’Enna phải bận rộn đối phó với ta.”
Charlotte nghiêng đầu, lộ ra ánh mắt ngạc nhiên, xem ra là không lường trước được câu trả lời của Bard. Cô thở dài hỏi lại:
“Ngươi sẽ đối đầu tộc Elf thật sao? Ta tưởng ngươi sẽ định nói sẽ giữ thế trung lập để hòa hoãn với cha ta cơ.”
Bard im lặng không nói, đôi mắt sâu thẳm như hố đen ẩn giấu những âm mưu khó đoán. Charlotte chợt nhận ra gì đó, liền tròn xoe mắt thốt lên:
“Không đúng! Ngươi sẽ không trực tiếp hành động ngu ngốc như thế! Ngươi đang muốn kéo bọn Orc hướng thẳng mũi tiến công về phía tộc Elf?”
Bard mỉm cười gật đầu. Charlotte bật cười, rồi tự trách:
“Coi ta này. Ở cạnh ngươi tám trăm năm mà vẫn không đọc vị được ngươi, trong khi ngươi còn đang mất đi phần lớn ký ức nữa chứ. Cha ta nhất định sẽ rất hài lòng với câu trả lời này của ngươi.”
“Hài lòng thì Balam điện hạ sẽ chấp nhận để ngươi ở cạnh ta sao?” Bard cười nói.
Nghe giọng điệu nửa đùa nửa thật của hắn, Charlotte cũng hưởng ứng:
“Nếu không đến mức cầu hôn thì cha ta sẽ không quá khắc nghiệt đâu.”
“Ta chỉ là con trai của một nam tước biên cương, sao dám cầu hôn một tông đồ của Quỷ Vương cao quý?”
“Cũng có việc mà ngươi không dám làm ư?” Charlotte cười tươi tinh nghịch thách thức.
“Nghĩ lại thì, kết hôn với ngươi cũng không tệ.” Vừa nói, Bard vừa không ngần ngại mà tiến lại gần Charlotte. “Thay vì cố nhớ lại những ký ức tệ hại, ta lại muốn tạo ra những ký ức mới đẹp đẽ hơn.”
Charlotte chớp mắt hoài nghi, muốn lùi bước tránh né nhưng không hiểu sao lại bị chôn chân tại chỗ. Chút cự tuyệt cuối cùng vẫn đủ sức để cô đưa hai tay ra đằng trước chặn đối phương. Bard cũng dừng bước. Charlotte cúi đầu thở dài nói:
“Nếu không phải từng nắm giữ một phần thánh tích của Lily, ta cũng suýt tin lời ngươi rồi. Đồ khốn!” Rồi cô ngẩng đầu, dáng vẻ bất mãn nói tiếp. “Ta bị hiến tế cũng bởi sự phản bội của ngươi. Sự phản bội tinh luyện nên mảnh thánh tích chứng giám sự thật, giúp em gái quý giá của ngươi sở hữu năng lực thấu thị. Nghĩ kiểu gì cũng thấy ta bị ngươi lợi dụng để bồi dưỡng em gái. Ngươi nói xem, ngươi định bù đắp cho ta như thế nào?”
Trong những thông tin mà Bard vừa suy tính, có một dữ kiện khá quan trọng từ kiếp trước. Khi ấy Charlotte chính thức trở thành tông đồ của Quỷ Vương. Với thân phận có gốc gác là loài người, sinh vật bị coi là thấp kém nhất trong mắt loài quỷ, cô hiển nhiên đã chịu nhiều sự chèn ép từ lũ quỷ ở lãnh địa của Balam. Hiện tại, địa vị của cô ở đó cũng tương tự, chỉ khác là tâm trí kiên cường của một con quỷ đã tồn tại suốt tám trăm năm sẽ chỉ coi những khó khăn đó như trò vặt vãnh.
Trước mắt, việc kế thừa di sản núi Arlinkash giúp Charlotte tạm thời đứng vững ở vị trí tông đồ. Nhưng để có được tiếng nói trong quỷ giới, cô cần nhiều chiến tích để làm vang danh Quỷ Vương Balam. Kiếp trước, cô đã mất tới ba trăm năm để đạt được điều đó khi Ezkiel, quân cờ trong tay cô đã đánh bại thiên sứ Lily. Giờ thì đó là việc bất khả thi. Những lời chất vấn của Charlotte mới nãy dường như cũng có ý không hài lòng khi Bard lại về phe Lily, việc đó chẳng khác nào một lần nữa phản bội cô cả, dù Bard không có lỗi thì cô cũng phải cố gắng khiến hắn cảm thấy có lỗi.
“Hãy lập khế ước nào, Charlotte.” Bard cười nói, nụ cười lạnh khiến Charlotte không khỏi run lên. “Hãy để cho cả quỷ giới biết rằng, ta, một kẻ thuộc phe thiên sứ, vì ngươi, một con quỷ, đã lập lời thề trong vòng mười năm sẽ lấy đầu nữ vương Om’Ylia của tộc Wood Elf.”
Đối diện lời tuyên bố chấn động này, Charlotte lại điềm tĩnh nở nụ cười. Cô đã hiểu nước cờ này của Bard có ý nghĩa ra sao. Đôi tay chắn trước ngực Bard đã ngưng dồn sức. Cô chủ động thu hẹp khoảng cách với hắn. Họ trao nhau cái ôm đầu tiên kể từ khi cả hai trùng sinh. Lần này, chuông cảnh báo của bản năng không réo bên tai Bard nữa.


0 Bình luận