Biên Niên Sử Zamecia
Kiếm Sĩ Trọng Nghĩa
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 02 Khởi hành

Chương 60 Đường dài

0 Bình luận - Độ dài: 2,635 từ - Cập nhật:

 

Nghe xong câu hỏi bất ngờ của Leia, gương mặt Bard cũng lười bày ra biểu cảm. Hắn thừa hiểu Leia khi đã hỏi là trong đầu đã có sẵn câu trả lời rồi, chẳng qua là muốn được hắn công nhận mà thôi. Ý tưởng chôn thuốc súng dưới đất rồi kích nổ để phá sập công trình phía trên là một ứng dụng thực tiễn không chỉ ở Trái Đất thời kỳ cận đại mà ngay cả thế giới cội nguồn của pháp thuật như Merakia cũng có.

 

Những công trình phòng thủ của con người thời này vốn đặt sự ưu tiên vào tường thành. Chúng không những được xây đắp kiên cố mà còn được pháp sư yểm pháp thuật bảo hộ lên đó. Đối phó với tình thế này, nhắm vào nền móng quả là ý hay nhưng đầy thử thách. Lý do Bard đem theo Leia tới phương bắc chính là vì tài năng và đam mê của cô với khoa học kỹ thuật. Tin rằng sau ba năm rèn luyện trên chiến trường chống lại bọn Orc, Leia sẽ có dũng khí mạnh mẽ để tự đưa ra chính kiến thay vì chỉ biết chờ mệnh lệnh của cậu chủ.

 

Bard không để tâm tới chuyện tình cảm nam nữ, nhưng cũng không vì thế mà phớt lờ cảm xúc của những cô gái xung quanh mình. Như với Anna, nếu hắn không điều chỉnh tâm lý cho cô đúng lúc, sợ rằng một lúc nào đó, linh hồn cô sẽ có một thoáng dao động dễ bề cho những thực thể cấp cao gieo vào đầu những lầm tưởng. Hắn không khỏi nhớ tới lúc vô tình ôm Anna trong giấc ngủ. Không ngờ trong khi ngủ say, cơ thể hắn lại không thành thật như vậy.

 

Từ khi tái sinh, hắn còn đem theo đôi mắt bị nguyền rủa từ kiếp trước. Đôi mắt này khiến hắn nhìn thấy trước cái chết của mọi sinh linh. Do cái chết là quy luật bất biến, nên hắn luôn nhìn thấy trạng thái khi đã chết của mọi sinh linh. Nếu là người bình thường, khi nhìn thấy cảnh xung quanh mình là hàng đống thi thể đi lại, cử động và sinh hoạt như người sống thì thần trí đã điên loạn từ lâu rồi. Nhưng suốt hơn mười năm qua, Bard vẫn bình thản như không có việc gì.

 

Cho đến khi Lily thức tỉnh và chạy đến trước mặt hắn, hắn đã khá bất ngờ. Bởi vì khi đó Lily hiện ra trước mắt hắn là một người sống bằng xương bằng thịt. Cho dù Lily là thánh nữ, hay thiên sứ thì cũng không tránh khỏi cái chết. Việc Bard nhìn thấy Lily còn sống là một điều gần như bất khả thi với đôi mắt bị nguyền rủa của hắn. Khả năng Lily thực sự bất tử là rất thấp. Vì không có pháp lực để tự mình điều tra, nên hắn chỉ tạm thời phán đoán cho rằng thánh lực trên người Lily đã vô hiệu hóa lời nguyền.

 

Và rồi Charlotte thức tỉnh và cũng tìm đến hắn, cũng không chịu tác động của đôi mắt bị nguyền rủa, hắn mới đặt ra hoài nghi liệu có phải Lily và Charlotte đã có khả năng thoát ly khỏi cái chết, mở ra chìa khóa thực sự cho mục tiêu sống tới mười tỷ năm của hắn?

 

Tới khi hắn xác lập mục tiêu là trở thành Thần Chết, thì lời nguyền trên đôi mắt hắn đã bị hóa giải hoàn toàn. Hắn không còn nhìn thấy trước cái chết của bất kỳ ai, bất kỳ sinh vật sống nào nữa.

 

“Cũng phải nhỉ? Ta mượn lời nguyền đó của Balam để tìm kiếm một sinh vật có thể vượt qua cái chết để nghiên cứu cách để trở thành bất tử. Giờ cách đã tìm ra rồi thì lời nguyền cũng không cần thiết nữa.” Hắn thầm nghĩ.

 

Rồi hắn quay sang nhìn Leia. Tuy cô vẫn mong chờ câu trả lời từ hắn, nhưng thấy hắn không nói gì, cô cũng không sốt ruột, lại ngó đầu xung quanh nhìn ngắm cảnh ven đường, đôi chân đung đưa, miệng ngân nga ca hát. Leia hiện ra trong đôi mắt không còn lời nguyền thật sống động làm sao.

 

Vào cái ngày mà Bard ngăn cản người dân thị trấn đem Leia lên giàn thiêu, mặc dù cô thoát chết, nhưng cũng không thay đổi cái kết cuối cùng rằng cô vẫn sẽ chết, chỉ khác là thay vì chết thiêu thì đó là cái chết vì tuổi già. Ban đầu khi cứu Leia, Bard không hề có mục đích tốt đẹp nào hết. Leia là một trong bảy tế phẩm. Nếu Leia không bị đem hiến tế, một phần sức mạnh thánh tích của Lily sẽ không thể khai mở.

 

Nhưng sự thật là khi Lily thức tỉnh, thánh tích của cô đã phục sinh cùng cơ thể và linh hồn, chỉ bị khuyết đi mảnh thánh tích quan trọng nhất đem theo năng lực “thấu thị” do bị rơi vào tay Quỷ Vương Balam. Việc những tế phẩm như Leia không bị hiến tế không làm sức mạnh của Lily mất đi. Trong cõi tâm linh, Bard đã quan sát rất kỹ thiên thể chủ cõi của cô. Khác với kiếp trước, quay quanh thiên thể chủ cõi còn có bảy mặt trăng. Kiếp này, thiên thể chủ cõi của Lily hoàn toàn cô độc bay quanh hệ sao bản thể của Maximiel.

 

Điều đó cho thấy, việc hiến tế những tế phẩm sẽ phong ấn linh hồn của họ thành những vệ tinh của thiên thể chủ cõi của Lily, có vai trò cung cấp năng lượng và quy trình vận hành sức mạnh của thánh tích. Một hệ thống được hình thành bởi ý thức tập thể của những tế phẩm. Việc cứu sống những tế phẩm ở kiếp này dễ hiểu rằng đã khiến việc vận hành thánh tích trở nên khó khăn hơn với Lily. Phân chia ý thức thành nhiều phần và hoạt động độc lập cùng một lúc là một việc không đơn giản.

 

Kiếp trước Bard đã đạt được thành tựu đó. Theo lời Charlotte từng nói với hắn, rằng chính hắn đã tự xé tan linh hồn mình thành hàng nghìn mảnh. Hắn cũng hiểu bản thân đã làm thế để cất giữ từng trường ký ức riêng lẻ nhằm sắp đặt kế hoạch lớn đến nỗi hiện tại hắn chỉ nhớ được một phần rất nhỏ. Ngoài ra, một lý do bất khả kháng đó là cơ thể hắn hiện tại, trọng tâm là não bộ, không thể chịu được áp lực của hàng nghìn mảnh linh hồn đó ngay, chỉ có thể từ từ dung nạp từng chút một.

 

Nghĩ lại thì, bản thân hắn không chịu được áp lực không có nghĩa là những người khác cũng thế. So sánh sức chiến đấu hiện tại, cả Lily và Charlotte đều áp đảo hắn một trời một vực. Lily ít nhiều cũng có kinh nghiệm ba trăm năm vận hành thánh tích, đằng sau còn có sự tương trợ của một vị đại thiên sứ. Việc hắn lo lắng cho cô là thừa. Nhưng sau cùng, hắn vẫn không thể không lo lắng được. Bard bất giác mỉm cười, lắc đầu tự trách mình ngớ ngẩn. Thấy vậy, Leia liền lên tiếng:

 

“Cậu chủ đang nghĩ xấu về em đúng không?”

 

Bard mỉm cười, rồi đáp:

 

“Tôi đang cân nhắc có nên để cô tới vương đô nhập học cùng Anna không nữa. Ở đó có nhiều tư dinh của quý tộc lắm. Chẳng may trên lớp có tên công tử bột nào dại dột trêu chọc tới cô, nửa đêm đang ngủ cả dinh thự bị thuốc súng thổi bay mất.”

 

“Cậu chủ phóng đại quá rồi. Em chưa đến vương đô bao giờ, nhưng chẳng lẽ một thường dân như em có thể đột nhập được vào dinh thự của quý tộc sao? Chưa kể còn vận chuyển một đống thuốc súng nữa. Hay cậu chủ cho rằng em quen sống ở bãi rác nên có thể chui xuống cống ngầm để lén hành sự? Vậy thì rõ ràng có ý mỉa mai rồi.”

 

Nghe Leia bông đùa, Antoni và mấy tay súng đi gần đó không khỏi nhoẻn miệng cười. Người trong nội bộ dinh thự đều đã biết Leia là nhân tài do Bard chiêu mộ, đóng vai trò trực tiếp sản xuất đạn dược nên cũng không một ai tỏ ra hoài nghi nếu giữa Bard và Leia có thân mật một chút. Ví dụ như việc Bard lúc này ghé mũi lại gần dưới cổ của Leia hít lấy một hơi dài rồi tỏ vẻ cảm khái nói:

 

“Người sống ở bãi rác thì làm gì có mùi xà phòng thơm tho như thế này được nhỉ? Vậy khó mà tránh được việc bị đám công tử bột nhắm tới rồi.”

 

Leia đẩy nhẹ Bard một cái rồi cười nói:

 

“Thay vì lo cho em, sao cậu chủ không lo lắng cho Anna ấy? Cô ấy mới là người được cậu chủ phái tới vương đô nhập học mà.”

 

“Anna là con gái lãnh chúa Camila Branweis mà, đâu giống với chúng ta?”

 

“Chúng ta? Cậu chủ nói như thể mình không phải con của phu nhân vậy.”

 

“Quên rồi sao? Ba năm sau, chúng ta sẽ nhập học với thân phận thường dân.”

 

Đó là một phần kế hoạch mà Bard đã đề cập với toàn thể người trong hội đồng. Leia hiển nhiên không thể quên đi phần quan trọng như vậy. Bard cũng phần nào đoán ra tâm tư cô nàng này muốn chính miệng hắn xác nhận việc đó với cô. Cảm giác được đồng hành với Bard mà không màng vai vế khiến trái tim nhỏ bé của cô học trò này không khỏi bồi hồi.

 

Bard cũng đoán, những ngày qua, sự gần gũi đột ngột giữa hắn và Lily đã có tác động không nhỏ với Leia, khiến cô mạnh dạn kéo gần khoảng cách với hắn hơn. Còn về việc cô có nảy sinh tình cảm yêu đương với hắn hay không thì chính Lily đã dùng thấu thị để xác nhận là không. Bard đã công nhận Lily và Anna là chị em gái trong nhà thì Leia cũng không ngần ngại bên cạnh hắn không có vị trí dành cho mình. Đó cũng không phải lòng tham tầm thường, mà vì Bard đã bất chấp chống đối cả Giáo Hội để bảo vệ cô, nên cô sẵn sàng hiến dâng cả sinh mạng, cơ thể và linh hồn cho hắn rồi. Nếu một ngày nào đó Bard tự xưng thành thần thì tín đồ đầu tiên của hắn nhất định là cô rồi. Nghĩ tới đây, trong đầu Bard tự dưng hiện ra hình ảnh hai vị giáo sĩ đạo mạo của Thánh giáo Zamecia đang chỉ tay vào mặt hắn và nghiến răng quát:

 

“Dị giáo!”

 

“Chắc chắn là dị giáo!”

 

Bard thở dài xua đi hình ảnh kỳ cục đó ra khỏi đầu. Sau khi để não bộ chịu áp lực vì đi vào cõi tâm linh quá nhiều, quả nhiên đã đến lúc nó bị xao nhãng rồi. Leia chợt lên tiếng:

 

“Này cậu chủ, nếu đã lấy thân phận thường dân, chẳng phải cậu chủ sẽ phải dùng tên giả sao?”

 

“Haylan.” Bard trả lời ngay như thể không cần suy nghĩ.

 

“Hả?” Leia nghiêng đầu thắc mắc. “Chẳng phải Lily hay gọi nhầm cậu chủ như vậy sao? Là Lily nhận nhầm cậu chủ với ai khác hay là từ đầu cậu chủ đã tự đặt tên đó cho mình vậy?”

 

Bard nhún vai đáp:

 

“Nếu thích thì cô gọi tôi bằng cái tên nào cũng được.”

 

“Để em nghĩ xem nào?” Leia so cằm tư lự, rồi rất mau đã nghĩ ra một cái tên. “Benzen!”

 

“Không.” Bard lập tức từ chối.

 

“Etan?”

 

“Không.”

 

“Sulfur?”

 

“Không.”

 

“Platin?”

 

“Không.”

 

Cứ thế, Leia đem hết lượt tên những hóa chất mà cô được dạy đọc ra một lượt, kỳ lạ làm sao đó là không có cái tên nào bị đọc lại lần thứ hai cả, quả là một trí nhớ phi thường. Những người đi gần bên họ thì chỉ cảm thấy khâm phục sự kiên nhẫn của Bard lẫn Leia. Màn đấu khẩu chỉ dừng lại khi tộc trưởng Lycarino chen ngang:

 

“Khoảng mười hai dặm nữa có một hồ nước ngọt. Đi với tốc độ này thì gần trưa là tới được đó.”

 

“Được.” Bard nói. “Đến nơi thì tất cả dừng lại nghỉ ngơi.”

 

Mệnh lệnh được truyền đi. Một nhóm người sói khỏe mạnh mau chóng chạy tới địa điểm đã chọn để dựng trại sẵn trước khi cả đoàn tới nơi. Nhân sự của đoàn tiếp tế phương bắc lần này đa số đều thuộc tộc người sói, tốc độ di chuyển sẽ tối ưu hơn nếu để tất cả người sói biến hình phóng hết tốc lực, tất cả cỗ xe cũng sẽ cho ngựa phi nhanh.

 

Nhưng làm vậy, bất cập đầu tiên là hàng hóa trên xe sẽ bị xáo trộn vì xóc nảy. Thứ hai, một đàn sói ồ ạt di chuyển gần đường mòn sẽ khiến người dân xung quanh chú ý. Đối với tín đồ của Thánh giáo Zamecia hiện nay, người sói bị coi là dị tộc, có liên quan tới bè lũ quỷ dữ nên Bard tạm thời chưa muốn để lộ ra bản thân có dính líu tới tộc sói. Tất nhiên hắn vẫn cần nắm chắc tộc sói để đảm bảo quân cờ Leon không trượt khỏi tay mình.

 

Đột nhiên, hắn trừng mắt cảnh giác, vì hồi chuông cảnh báo của bản năng lại rung lên dữ dội. Hắn quay đầu lại, hướng bản năng đang thúc giục hắn. Có thứ gì đó ở rất gần mà hắn không thể nhìn thấy. Hắn tập trung tâm trí, cố gắng xác định xem bản năng đang cảnh báo về mối nguy hiểm nào. Sau cùng chỉ nhận được tín hiệu ở vị trí của Leon, vẫn là một đứa trẻ đang nằm trong vòng tay mẹ. Hắn lập tức dừng ngựa, Antoni và tộc trưởng Lycarino cũng nhanh chóng hiệu lệnh cho cả đoàn dừng lại.

 

Hắn nhảy khỏi xe, chỉ để lại một câu “Tất cả chờ ở đây!” rồi rời khỏi đường mòn, đi một mạch vào rừng. Antoni định đi theo hộ tống thì Bard phẩy tay ngăn lại. Anh ta cũng không còn cách nào khác ngoài việc ở lại trông chừng đoàn xe. Tộc trưởng Lycarino trấn an anh ta rằng những người sói đang âm thầm giám sát khu vực xung quanh nên Bard sẽ không gặp nguy hiểm gì mà họ không kịp thời can thiệp.

 

Khi đã đi đủ xa, Bard dừng lại bên một gốc cây óc chó, rồi lạnh giọng cất tiếng:

 

“Được rồi đấy Charlotte. Ở đây không ai trông thấy đâu.”

 

Tức thì, phía sau lưng Bard, một khoảng không khí lay động như mặt nước, khiến ánh sáng chiếu vào bị khúc xạ, trở nên vặn vẹo. Khi sự lay động ngừng lại, bóng dáng yêu kiều của tiểu thư nhà bá tước Daucourt đã hiện ra, đôi mắt màu ngọc bích tung ánh nhìn âm trầm hướng tới kẻ đang quay lưng về phía mình. Đôi môi hé mở, cất giọng oanh vàng nhưng đem theo khí thế sắc bén:

 

“Nói đi, Bard. Ngươi đã nhớ được những gì?”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận