Một khoảng lặng bao trùm lên khắp phòng nghị sự nhà Britzga. Người rơi vào thế bị động lại là ngài tử tước. Bard biết bí mật của ông ta, còn những gì ông ta biết về Bard lại chỉ là những thông tin không mấy giá trị. Hắn muốn có sự viện trợ của quân đoàn Thánh hiệp sĩ dưới quyền ông ta để đối đầu với gia tộc Branweis. Nhưng nếu buộc tử tước phải thực hiện yêu cầu đó để đổi lấy sự im lặng của hắn, thì đó là một cuộc giao dịch không thỏa đáng cho lắm. Do vậy Bard đã đề cập tới thánh nữ và tế phẩm.
Phải biết rằng tìm kiếm thánh nữ và những tế phẩm để thức tỉnh thánh tích cho thánh nữ là một trong những kế hoạch trọng đại đang được Giáo Hội âm thầm tiến hành. Nội bộ lãnh đạo của Giáo Hội cũng đang diễn ra cuộc cạnh tranh kịch liệt, nhằm giành được công lao khi thực hiện sứ mệnh này. Không thể nghi ngờ, lúc này đây, Bard chính là chìa khóa có thể đem lại thành công cho tử tước Britzga. Nhưng ông ta cũng không thể tỏ ra yếu thế được, như vậy sẽ dễ bị lợi dụng. Ông ta cũng không phải kẻ ngốc. Việc Bard nắm được nhiều tin cơ mật như vậy cũng không loại trừ khả năng hắn là gián điệp do đối thủ cử tới để đánh lạc hướng. Bằng thái độ ôn hòa giả tạo, ông ta chậm rãi lên tiếng:
“Tôi khá ngạc nhiên đấy, cậu Bard. Nhưng, tôi có thể hỏi cậu là người của ai không?”
“Thăm dò vô ích thôi.” Bard lạnh lùng đáp. “Việc ngài cần quan tâm là thánh nữ đang ở đâu, đúng không? Tôi có thể cho ngài biết, thánh nữ hiện đang ở Rakon.”
“Sao tôi có thể tin được đây?”
“Việc ngài tin lời tôi hay không chẳng ảnh hưởng gì tới việc tôi đang nắm giữ thánh nữ trong tay cả.” Bard mỉm cười đưa ra lời tuyên bố sắt đá.
Đối với một tín đồ trung thành với Thánh giáo Zamecia thì đó là lời lẽ đầy báng bổ. Quả nhiên, Pedro cũng là một tín đồ như thế. Cơ mặt ông ta căng cứng, tròng mắt như hõm sâu vào trong, ánh mắt không che giấu sự thù địch nữa. Giọng nói của ông ta trở nên khô khan:
“Nếu ngươi đã biết ta là ai thì hẳn ngươi cũng biết cái giá phải trả khi dám buông ra những lời như vậy chứ?”
“Ồ?” Bard trừng mắt thách thức. “Ngươi tốt nhất là đừng để ta rời khỏi đây mà còn sống. Bởi vì còn mười một vị chỉ huy khác đang chờ ta đấy.”
Tử tước Britzga, hay chỉ huy Pedro, nghe vậy liền mau chóng điều chỉnh lại hơi thở lẫn thái độ, hỏi:
“Ta có nên cảm thấy may mắn khi là người đầu tiên trong Giáo Hội được ngươi tiếp cận không?”
“Cũng có thể.” Bard nhún vai. “Vì tôi ghé qua đây cũng do tiện đường thôi.”
Tử tước Britzga lắc đầu để tranh thủ suy nghĩ, từ từ đặt hai tay lên bàn đan xen vào nhau, hơi nghiêng đầu về phía trước. Đây là động thái cho thấy ông ta chấp nhận hòa đàm. Bard nở một nụ cười khô lạnh, rồi nói:
“Sắp tới, cha mẹ tôi sẽ gửi thánh nữ lên vương đô, nhập học Học viện hoàng gia Alecia.”
“Ngoài ngài ra, còn ai khác biết thánh nữ không?” Pedro dò hỏi.
“Đó không phải vấn đề trọng tâm.” Bard nhắc nhở. “Thánh lực trên người thánh nữ đã bộc lộ, một khi bước chân ra khỏi Rakon thì rất dễ bị phát hiện.”
“Xin hãy để tôi hộ tống thánh nữ tới vương đô.” Pedro cầu khẩn, ánh mắt đầy vẻ thành tâm.
Bard không nghi ngờ gì về đức tin của ông ta, yêu cầu này hắn có thể chấp nhận. Hắn gật đầu, không nói, vẫn nhìn thẳng vào mắt đối phương. Ánh mắt sâu thẳm như hố đen không đáy của hắn khiến linh hồn Pedro không khỏi run rẩy. Lúc này trong đầu ông ta hiện ra một ý nghĩ đáng sợ, rằng Bard là hiện thân của quỷ dữ, đang bày quỷ kế lừa gạt mình. Bard cũng tinh ý đoán ra ông ta đang lo nghĩ điều gì, liền cười nói:
“Thánh giá? Cứ lấy ra đi.”
Pedro nhíu mày, rồi chậm rãi đưa tay vào trong áo, lấy ra thứ gì đó. Suốt quá trình không hề rời mắt khỏi Bard lấy một giây. Khi ông ta giơ thứ đó lên trước mặt Bard, hắn cũng bình thản nhìn vào. Một miếng bạc được đúc thành hình dấu chữ thập, bốn ngạnh dài ngang nhau với phần đầu vuông vức, được khảm một viên đá quý trong suốt ở chính giữa. Đó là thánh giá của Giáo Hội. Pedro căng thẳng vừa nhìn Bard, lại vừa nhìn cây thánh giá trên tay.
Nếu trước mắt là một con quỷ, bên trong viên đá quý kia sẽ xuất hiện khói đen. Nhưng lúc này nó lại phát ra ánh sáng dịu mắt. Đây là phản ứng với thánh lực. Từ sợ hãi, Pedro chuyển sang nghi kỵ, rồi ngỡ ngàng, cuối cùng là sự tôn kính. Ông ta hơi cúi đầu, lựa giọng hỏi:
“Thật không ngờ, tôi lại được gặp một sứ giả của thần linh ở đây. Tôi đúng là không có mắt mà.”
“Ngài quá lời rồi. Thánh lực trên người tôi là do thánh nữ ban cho đấy.”
Pedro thu lại thánh giá, trong lòng không khỏi suy tính một phen. Lời vừa rồi của Bard rõ ràng cố ý thông báo cho ông ta biết rằng thánh nữ không những đã thức tỉnh, mà đã biết kiểm soát thánh lực, hơn nữa lại còn rất tin tưởng Bard nên mới ban thánh lực cho hắn. Đây đã không còn là cuộc đàm phán thông thường nữa. Dường như thánh nữ đang có ý gây dựng thế lực của riêng mình, thay vì ngoan ngoãn trở thành công cụ cho Giáo Hội khống chế. Pedro liền bày ra vẻ mặt lo lắng, dò hỏi:
“Mặc dù tôi toàn tâm toàn ý ủng hộ thánh nữ, nhưng chưa chắc những chỉ huy quân đoàn khác cũng đồng lòng.”
“Nên nhớ, tôi chỉ yêu cầu ngài bảo vệ thánh nữ, và giúp tôi đối kháng với gia tộc Branweis.”
Pedro lúc này mới nhận ra mình vì xúc động mà đã lỡ lời. Bard liền nói thay lời ông ta luôn:
“Thống nhất lãnh thổ đại lục và khôi phục đế chế Zamecia xưa là mục tiêu rất xa. Cho dù nhằm mục đích thống nhất ý chí của loài người để đối chọi với những chủng tộc khác thì kế hoạch đó vẫn còn khá thiếu sót. Ngài có thể chọn con đường của Giáo Hội. Nhưng chắc chắn nó sẽ không phải con đường mà thánh nữ đã chọn.”
“Thánh nữ đã biết chuyện này rồi ư?” Pedro ngẩn người, rồi kinh hãi trước lượng tin tức tình báo mà Bard nắm bắt.
“Thánh nữ có thể không biết sao?” Bard mỉm cười hỏi lại đầy ẩn ý.
“Vậy xin ngài có thể cho tôi biết con đường mà thánh nữ chọn là gì được không?”
“Ngài muốn tôi nói hay đích thân thánh nữ nói cho ngài?”
“Tôi có thể được diện kiến thánh nữ ư?” Pedro mở to mắt chờ mong.
Bard nhún vai lấp lửng:
“Đó đâu phải việc tôi quyết định được?”
“À phải phải!” Pedro vội sửa lời. “Ủng hộ thánh nữ là nghĩa vụ của một Thánh hiệp sĩ như tôi rồi. Vậy còn ngài, cậu chủ Bard Branweis, yêu cầu của ngài dành cho tôi là gì?”
Bard nhắm mắt lại, xem chừng như đang suy nghĩ. Pedro cũng kiên nhẫn chờ đợi. Một lát sau, Bard mở mắt, hắn đã có ngay yêu cầu của mình:
“Hãy tuyên bố liên minh với Rakon đi.”
“Đó là việc tôi sẽ làm dù ngài không yêu cầu.” Pedro vỗ ngực nhiệt tình.
“Nhưng không phải bây giờ. Theo tính toán của tôi, trong vòng ba năm nữa, nhà Branweis sẽ không chờ được nữa. Khi đó là thời điểm tốt nhất để nhà Britzga chính thức công bố liên minh với Rakon.”
“Vâng. Tôi đã hiểu.”
Bard chậm rãi đứng dậy, rồi nói tiếp:
“Nhớ kỹ việc này. Dù Giáo Hội có vẻ cao tay khi muốn thâm nhập vào giới quý tộc của các nước để nắm quyền kiểm soát, thì họ vẫn chưa đủ khả năng thống nhất hoàn toàn được đại lục về một đế chế như xưa. Kể cả có thành công, thì cũng chỉ dựng nên được một cái vỏ mỹ miều, không còn cái bản chất cốt lõi của đế chế cổ xưa Zamecia nữa.”
Pedro đã không còn tỏ ra ngạc nhiên trước lượng kiến thức của Bard nữa. Ông ta đứng dậy theo Bard, rồi chủ động đi ra mở cửa. Phía ngoài, Nathan cùng những kỵ sĩ hộ vệ đang đứng canh gác nghiêm cẩn. Cửa vừa mở, bọn họ vẫn giữ nguyên tư thế, chỉ có Nathan là rời vị trí, dáng vẻ sốt ruột. Bard tạm thời không để tâm tới gã, vì hắn đã nắm chắc quân cờ Pedro trong tay rồi. Cho dù Nathan có ghé tai sát vách cũng chẳng thể nghe ra được âm thanh gì trong phòng nghị sự vì tử tước Britzga đã cho xây bức tường dày tới hai gang tay. Bard quay sang dặn dò ngài tử tước:
“Ngày mai ngài cứ đến Rakon, cha mẹ tôi và người đó sẽ hân hoan chào đón ngài. Về phần bồi thường cho ngài Bernard, ngài cứ nói thẳng với họ là được.”
“Được.” Tử tước Britzga vui vẻ đáp, làm sao không nghe ra được Bard cố ý nhấn mạnh hai chữ “người đó”, rõ ràng ngầm ý nhắc tới thánh nữ.
“Không cần tiễn, tôi biết đường về.” Bard quay lưng và phẩy tay đi thẳng, bỏ lại phía sau Nathan cùng đám kỵ sĩ một đống câu hỏi.
Nathan định hỏi gì đó thì tử tước Britzga đã cất giọng nghiêm nghị nói:
“Cho người báo tin tới phu nhân Camila Branweis, ngày mai chúng ta sẽ ghé thăm.”
“Tôi sẽ đi báo, nhưng nên nói gì với quý phu nhân Branweis đây? Con trai bà ta giết chết một kỵ sĩ của chúng ta, chúng ta không những không truy cứu con trai bà ta mà còn đến hòa đàm?”
“Ngươi có gì không vừa lòng với mệnh lệnh của ta à?” Tử tước Britzga dùng một giọng trầm đục và gương mặt không biểu cảm hỏi lại.
Nathan thoáng khựng lại một giây, rồi cũng khôn khéo hạ giọng đáp:
“Cha đừng giận. Con chỉ xúc động vì ngài Bernard đã cùng chúng ta vào sinh ra tử bao trận mạc cuối cùng lại đột ngột hi sinh thôi. Cậu chủ nhà Branweis vừa rồi chẳng phải đã mời cha đến nhà để thỏa thuận bồi thường cho ngài Bernard sao? Cha sẽ nói gì với quý phu nhân Branweis?”
“Tới lúc đó ngươi sẽ tự khắc được biết. Giờ làm tốt phận sự của ngươi đi.”
Tử tước Britzga không ngần ngại quăng cho đứa con trai ánh nhìn khinh bỉ rồi quay lưng đi thẳng. Những kỵ sĩ hộ vệ cũng lần lượt theo sau tháp tùng. Phía này, Nathan không tỏ vẻ giận dữ hay bất mãn, chỉ lặng lẽ cúi gập người thật sâu, dành sự tôn kính cho cha mình.
Ngoài sân lâu đài, khi trông thấy Bard bước ra, những xạ thủ đang chờ đợi trong lo lắng liền được phen thở phào nhẹ nhõm. Sau một hồi chào hỏi, tất cả theo chân Bard rời khỏi lâu đài nhà Britzga trở về đoàn xe. Thi thể của kỵ sĩ Bernard cùng chiến mã đã được thu dọn, hiện trường chỉ còn vương lại vũng máu khô sậm màu. Bard leo lên xe, ngồi bên cạnh Leia. Từ lúc thấy Bard cùng những xạ thủ trở về, cô nàng tỏ vẻ khá thờ ơ, chỉ liếc nhìn bâng quơ một cái rồi lại vùi đầu vào sách. Tới khi Bard thúc ngựa kéo xe lăn bánh đi, cô mới gập sách lại mà hỏi:
“Bên trong lâu đài đó có gì hay ho không cậu chủ?”
“Sao cô không đi vào mà tìm hiểu?” Bard hỏi lại, lời hơi khó nghe nhưng ngữ khí lại rất ôn hòa.
“Còn không phải tránh gây thêm phiền toái cho cậu chủ sao?” Leia cười nói. “Ngộ nhỡ có ai muốn bắt cóc em để uy hiếp cậu chủ thì sao? Khi đó mấy khẩu súng kia sẽ chĩa cả vào em nữa. Chẳng may có người run tay cướp cò thì sao? Khi ấy cậu chủ mất đi một nhân tài rồi.”
Bard không nói gì, chỉ cười thầm trong lòng. Sự lanh lợi và dễ hòa đồng là ưu điểm của Leia. Sau nhiều ngày được sống trong dinh thự nhà Branweis dưới thân phận người hầu, cô rất được lòng mọi người, ngay cả người khó tính như bà quản gia Mirelle. Tuy công việc được giao cho cô không nhiều, không nặng nhọc, nhưng chỉ cần hướng dẫn một lần là cô đã biết việc và thạo việc rồi. Có được vị trí trong hội đồng thị trấn nhưng thái độ của cô với những người xung quanh lại hết sức hòa nhã, có thể nói là đem tới cảm giác “vô hại”, cực kỳ an toàn.
Đấy là về mặt ứng xử. Còn nếu nói về phương diện đam mê nghiên cứu khoa học, Leia mới bộc lộ ra sự bất thường của mình. Mỗi lần Bard cho phép Leia tùy ý lựa chọn một đề tài để học hỏi, nghiên cứu thì lựa chọn đầu tiên của cô nhất định sẽ là một thứ gì đó mang tính công phá, hủy diệt và giết chóc.
Những ngày đầu được Bard chỉ dẫn về thuốc súng, cô đã rất hào hứng khi tưởng tượng tới việc rải thuốc súng khắp một vùng và châm lửa. Khi nghiên cứu về súng ống, đạn dược, cô đã hình dung ra khẩu súng cỡ lớn và viên đạn cỡ lớn sẽ có sức phá hoại.
Chẳng mấy chốc, cả tòa lâu đài của nhà Britzga đã không còn trong tầm mắt nữa. Xe ngựa cứ đều đều lăn bánh, đoàn người vừa đi vừa trò chuyện nói cười vui vẻ. Leia vẫn một vẻ hào hứng, nhìn ngắm cảnh vật liên tục thay đổi xung quanh mình, đôi chân đung đưa bên thành xe, miệng ngân nga giai điệu không tên. Bất chợt, cô kêu lên một tiếng như phát hiện ra gì đó, rồi quay sang hỏi Bard:
“Cậu chủ! Nếu chúng ta chôn khoảng vài trăm cân thuốc súng trong lòng đất bên dưới một tòa lâu đài, dù nó có kiên cố tới đâu vẫn sẽ bị đánh sập đúng không?”


0 Bình luận