Biên Niên Sử Zamecia
Kiếm Sĩ Trọng Nghĩa
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 02 Khởi hành

Chương 52 Kẻ bị ruồng bỏ

0 Bình luận - Độ dài: 2,421 từ - Cập nhật:

Dưới ánh mặt trời non, đoàn xe của thương hội Hygon chậm rãi tiến gần một ngọn đồi nhỏ ngay ngoại ô thị trấn. Trên đỉnh đồi, một cây sồi cổ thụ đứng sừng sững, vươn cành lá nhìn xuống, nơi dưới tán cây là một đám đông đã tập hợp sẵn, ai nấy cũng toát lên khí thế mạnh mẽ. Đó là tộc sói, do tộc trưởng Lycarino dẫn đầu. Hơn năm mươi người, cả đàn ông, phụ nữ và trẻ em, đứng thành hàng chỉnh tề, hành trang đầy đủ, sẵn sàng gia nhập hành trình lên phương bắc. Nhưng sự chỉnh tề cũng không giữ được lâu khi có ai đó té ngã vì giẫm phải một lùm cỏ sũng nước bởi mưa đêm. Theo đà trượt chân, người đàn ông tội nghiệp cứ thế lăn lộn một vòng xuống chân đồi trong tiếng cười khoái trá của đồng tộc.

 

Gần đó, Andreas, đội trưởng đội xạ thủ, đứng cùng một tiểu đội gồm bảy người. Vai họ khoác súng trường, mũ sắt lấp lánh dưới ánh nắng, tư thế hiên ngang không kém gì những hiệp sĩ nhà Branweis. Bên cạnh là ba người thợ rèn. Tar’Ero, một người lùn với bộ râu đỏ rực, tay cầm chiếc búa rèn to tướng. Mathew, dáng người gầy gò, ánh mắt còn ngái ngủ, dáng vẻ sốt ruột vì chờ đợi lâu. Cuối cùng là Darien, con trai của lão thợ rèn Varos. Chàng trai trẻ với đôi tay chai sạn, ánh mắt đầy nhiệt huyết nhưng không giấu được vẻ lo lắng trên gương mặt khi lần đầu rời xa quê nhà. Khi nghe cậu chủ Bard ngỏ ý chiêu mộ con trai cùng lên phương bắc, lão Varos rất lo lắng. Nhưng khi Bard đưa cho lão một tờ khế ước, cam kết sẽ bồi thường một trăm đồng tiền vàng nếu con trai lão không sống sót trở về, thì lão ký ngay không do dự.

 

Cỗ xe dẫn đầu đoàn dừng lại ngay chân đồi. Những cỗ xe phía sau cùng lần lượt ghìm ngựa lại. Cửa xe mở ra, Bard bước xuống, dáng vẻ điềm tĩnh. Theo sau là Leia, cô gái với mái tóc hạt dẻ buộc kiểu đuôi gà đơn giản. Bard đưa mắt nhìn Lycarino, khẽ gật đầu như một lời chào. Tộc trưởng sói đáp lại bằng một cái nghiêng đầu, đôi mắt ánh lên sự tôn kính.

 

“Ngài đã đến đúng giờ, cậu chủ Branweis.” Lycarino lên tiếng, giọng khàn khàn. “Tộc của ta đã sẵn sàng.”

 

Bard mỉm cười nhạt, ánh mắt lướt qua đám đông tộc sói.

 

“Ta tin tưởng vào sức mạnh của tộc ngươi, Lycarino. Phương bắc không chỉ cần vũ khí, mà còn cần những chiến binh không sợ gió lạnh và bóng tối.”

 

Lúc này, ngài Graham, phu nhân Camila, Lily, và Anna lần lượt bước xuống xe. Camila nắm chặt tay Lily, đôi mắt ánh lên nỗi lo khó giấu. Anna đứng cạnh, ánh mắt thoáng hiện ra nhiều tâm tình khó nói khi nhìn về phía Bard. Ngài Graham tiến đến vỗ vai con trai, giọng trầm ấm:

 

“Hãy cẩn thận, Bard. Phương bắc không chỉ có Orc, mà còn có những hiểm nguy ta chưa lường trước.”

 

“Con biết.” Bard đáp. “Con đã chuẩn bị mọi thứ. Còn lại Clerik sẽ thay con chăm sóc Rakon.”

 

Lily bất ngờ lao tới ôm chầm lấy Bard, thì thầm:

 

“Anh nhớ giữ lời, đừng để Ezkiel quay lại.” Bard chỉ khẽ gật đầu, bàn tay xoa nhẹ mái tóc cô em gái, ánh mắt thoáng vẻ dịu dàng hiếm thấy.

 

Anna tiến đến, cúi đầu chào Bard rồi lên tiếng:

 

“Cậu chủ, nhiệm vụ ở vương đô còn gì cần cậu chủ dặn dò không?”

 

Andreas, đứng gần đó, liếc nhìn Anna, ánh mắt chợt lộ ra chút luyến lưu nhưng liền nhanh chóng quay đi, ra lệnh cho tiểu đội xạ thủ chuẩn bị hộ tống cỗ xe của lãnh chúa.

 

“Những gì cần nói tôi đã nói rồi.” Bard đáp. “Cứ để Giáo Hội bận rộn với cô, để Rakon có thêm thời gian.”

 

Sau những lời từ biệt, Bard và Leia bước lên cỗ xe ngựa thứ hai, một cỗ xe chở hàng đơn giản nhưng chứa đầy dụng cụ và bản vẽ kỹ thuật quan trọng. Ngài Graham, Camila, Lily, và Anna trở lại cỗ xe dẫn đầu. Andreas ra hiệu cho tiểu đội mười người của mình nhanh chóng xếp thành hàng, hộ tống cỗ xe quay đầu trở về thị trấn Rakon. Tiếng vó ngựa và bánh xe dần xa.

 

Bard cầm cương và roi ngựa rồi quất cho hai con ngựa đằng trước bắt đầu chạy. Chúng ngoan ngoãn nghe lệnh, gồng mình kéo xe lăn bánh. Lycarino ra lệnh cho tộc sói. Một số chiến binh lập tức hóa thành những con sói lông đỏ nâu, lao vào rừng cây ở hai bên đường mòn để thám thính phía trước. Phụ nữ và trẻ em của tộc sói được sắp xếp chia nhau ngồi lên các cỗ xe. Những ai khoẻ mạnh thì đi bộ. Tar’Ero, Mathew, và Darien được cho ngồi lên cùng một xe. Thân hình quá khổ của lão người lùn chiếm gần nửa cỗ xe, khiến cho hai thợ rèn còn lại ngồi đối diện không khỏi lo lắng về sức chịu tải của trục xe.

 

Mặt trời dần lên cao, ánh nắng chói chang chiếu xuống đoàn người đông đảo. Ba mươi xạ thủ do Bard huấn luyện luôn giữ tác phong nghiêm chỉnh, vừa đi vừa không ngừng quan sát xung quanh. Sự cảnh giác của họ chủ yếu đến từ quãng thời gian họ còn là hiệp sĩ, lính đánh thuê và thợ săn, không cần Bard phải nhắc nhở. Thi thoảng có tiếng sói tru từ xa vọng lại, tộc trưởng Lycarino lập tức nhận ra đó là tín hiệu của đồng tộc báo rằng con đường phía trước an toàn. Bard cứ thế đánh xe khiển ngựa đi tiếp trên đường mòn. Leia ngồi bên cạnh hắn bất chợt lên tiếng:

 

“Cậu chủ, nếu lò nung mới hoạt động tốt, chúng ta có thể đúc được nòng pháo trong bao lâu?”

 

“Tuỳ kích thước.” Bard đáp. “Nhanh thì hai tuần, chậm thì hai tháng.”

 

“Em vẫn chưa nghĩ ra cậu chủ dùng slime để làm gì cho mấy khẩu pháo nữa. Theo miêu tả thì chúng là mấy sinh vật dạng lỏng đặc sánh, có tác dụng gì được nhỉ? Các giả kim sư thì dùng slime làm dung môi pha chế ma dược, không lẽ cậu chủ muốn chế ra thứ thuốc gì mạnh hơn thuốc súng sao?”

 

“Không. Đặc tính của slime không thể chế tạo chất nổ. Bao giờ tới bước chế tạo đó cô sẽ biết ngay thôi.”

 

“Vâng.” Leia không hỏi thêm nữa, chỉ ngồi đung đưa đôi chân mà nhìn ngắm cảnh vật xung quanh. Chưa bao giờ cô đi xa khỏi thị trấn tới mức này, trong lòng vừa háo hức vừa hồi hộp.

 

“Cô đã khỏe hẳn chưa?”

 

“Có Miery chăm sóc, em khỏi bệnh nhanh lắm.”

 

“Vậy thì tốt.”

 

Trước sự quan tâm hiếm hoi của cậu chủ dành cho mình, Leia cảm thấy vô cùng ấm áp. Cô ngoái lại nhìn về hướng thị trấn, nhưng thị trấn đã khuất dạng từ lâu, chỉ còn nhìn thấy cây sồi trên đỉnh đồi nhỏ xíu đằng xa trông như người bạn đang vẫy tay chào từ biệt vậy. Cô nở một nụ cười buồn rồi lại nhìn con đường phía trước, xua tan nỗi buồn vu vơ bằng niềm háo hức vô tận.

 

Cứ thế, một giờ sau, cả đoàn đã tiến vào lãnh địa của một lãnh chúa khác. Từ đằng xa, họ trông thấy một ngọn đồi nhô lên giữa vùng đất bằng phẳng. Nằm trên triền đồi là một tòa lâu đài, trông thô ráp, lởm chởm như một con cóc khổng lồ đang cố bám vào gò đất vậy. Ánh mắt Bard chợt lóe lên một tia sắc lạnh. Lãnh chúa của nơi này chính là tử tước Britzga.

 

Kiếp trước, sau tấn bi kịch ập lên gia đình và được gia tộc từ vương đô cử người tới đón, Bard đã từng quan sát lâu đài của kẻ thù ác từ vị trí như thế này. Khi ấy nó đã trở thành một phần lãnh địa của gia tộc Branweis vì nhà Britzga đã đào tẩu sang Frank. Với địa thế dễ thủ khó công, lâu đài của nhà Britzga thừa sức chống đỡ những cuộc vây hãm nhiều tháng liên tục nhưng họ lại quyết định rời bỏ.

 

Dòng dõi Britzga vốn là chư hầu của vương triều cũ. Mà nhắc đến vương triều cũ thì phải nhắc tới lịch sử lập quốc của Alecia. Hai trăm năm trước, đế chế Zamecia chính thức sụp đổ. Gọi là “chính thức”, vì trước đó đế chế với lãnh thổ bao phủ khắp đại lục này bị tan rã thành nhiều mảnh tự lập quốc gia riêng lẻ, tự nhận là đệ nhị đế chế, kế thừa tính chính thống của đế chế Zamecia. Một trong số đó là vương quốc Zamatin do gia tộc Marius sáng lập và xưng vương.

 

Vương quốc Zamatin cai trị được chưa đầy một thế kỷ đã rơi vào khủng hoảng nghiêm trọng bởi những cải cách lố bịch của nhà Marius, dân chúng nổi loạn khắp nơi. Chớp thời cơ, những quý tộc kích động dân chúng đứng lên lật đổ nhà Marius. Vương quốc Zamatin sụp đổ rồi bị xẻ làm ba gồm vương quốc Frank, vương quốc Alecia và vương quốc Sweusia hiện tại.

 

Là cựu thần của vương triều cũ, nhà Britzga không được hoàng tộc Grankos coi trọng. Vậy nên cho dù có bằng chứng tố cáo gia tộc Branweis xúi giục họ gây chiến thì nhà vua cũng sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua vì đã loại bỏ được cái gai chướng mắt khỏi lãnh thổ của mình. Suốt hàng trăm năm kiếp trước, nhà Britzga luôn là kẻ tử thù mà Bard muốn loại bỏ đầu tiên khi có cơ hội làm lại từ đầu. Hiện tại thì hắn không có cảm giác căm hận bọn họ tới tận xương tủy như kiếp trước nữa.

 

“Nhìn kìa, cậu chủ!” Leia chỉ tay về phía những cánh đồng rộng lớn trải dài bên phải con đường. “Đất canh tác ở đây rộng hơn Rakon nhiều, nhưng làng mạc lại thưa thớt. Chắc hẳn nông nô phải làm việc ngày đêm.”

 

Bard theo hướng Leia chỉ mà dời ánh mắt khỏi tòa lâu đài trên đồi xuống chân đồi, nơi hiện ra một ngôi làng, nhà cửa lác đác, lợp mái tranh đơn sơ, khác xa sự trù phú của Rakon. Khói bếp trắng xám bay lên từ ống khói trên vài mái nhà. Nhìn qua thì thấy dân chúng khá thưa thớt, chỉ lác đác vài bóng người đang cặm cụi làm lụng trên đồng lúa, tâm trạng ảm đạm. Nhận xét của Leia hơi vội vàng, nhưng cũng có ý đúng.

 

Lãnh địa nhà Britzga chỉ cách thị trấn Rakon ba dặm ngắn ngủi. Như cách người phương đông từng nói “Một rừng không thể có hai hổ”, sự trù phú của Rakon đang từng ngày âm thầm rút đi sinh khí trên lãnh địa của tử tước Britzga. Thứ duy trì địa vị hiện tại của nhà Britzga là những trại huấn luyện ngựa chiến. Kiếp trước, thị trấn Rakon bị nghiền nát dưới vó kỵ binh nhà Britzga. Có thể lập tức huy động ba nghìn kỵ binh thiện chiến, đủ thấy được thế lực nhà Britzga suy chứ chưa tàn.

 

Đó là lý do Bard mới chú trọng tới việc xây dựng tường thành bao quanh thị trấn và phát triển súng đạn. Bard chợt ghìm dây cương, hai con ngựa lập tức dừng lại. Những xạ thủ hộ tống trông thấy cũng không chậm trễ, ra hiệu cho cả đoàn dừng lại theo.

 

“Antoni!”

 

Bard vừa gọi, từ trong những xạ thủ có ngay một người tuổi gần ba mươi bước ra. Tuy tuổi tác gấp đôi cậu chủ, nhưng người này tỏ ra rất cung kính với hắn:

 

“Cậu chủ có mệnh lệnh gì sao?”

 

“Phiền anh ghé qua chỗ tử tước Britzga báo tin một chút. Cứ nói tôi có việc cần thương thảo, không cần nhiều lời.”

 

“Rõ!” Antoni đáp rồi lập tức rời đi.

 

Antoni hiện tại là hạ sĩ quan do Bard công nhận và sắc phong. Trước đây anh ta chỉ là một cung thủ tầm thường đi đánh thuê kiếm sống. Nhờ kinh nghiệm nhiều năm lăn lộn ngoài hoang dã, anh ta sở hữu nhãn quan chiến thuật xuất sắc. Đến khi được Bard thu nhận và huấn luyện, anh ta đã bộc lộ năng lực chỉ huy ưu tú. Trong một buổi tập huấn thực chiến, Antoni đã dẫn dắt tổ đội của mình đánh bại tổ đội do Andreas chỉ huy cùng nhiều hiệp sĩ khác.

 

Ở thời kỳ này, sức mạnh cá nhân vẫn được xem trọng hàng đầu, những phương diện như năng lực chỉ huy bị xem nhẹ. Nguyên do rất dễ hiểu khi có sự chênh lệch rất lớn giữa một pháp sư và một người bình thường. Ngay cả những hiệp sĩ, tuy không có khả năng thi triển pháp thuật như pháp sư, nhưng trong cơ thể họ vẫn tiềm ẩn pháp lực giúp thúc đẩy sự phát triển thể chất vượt trội hơn người. Những cá nhân này đứng trên chiến trường có thể đè bẹp một đám người không có pháp lực. Chỉ tiếc là, thay vì dùng sức mạnh đó để chống lại bọn Orc đang rục rịch xâm lược, bọn họ lại đi đàn áp những kẻ yếu thế để giữ lấy cái địa vị tầm thường của mình.

 

Quan niệm đó sẽ sớm thay đổi khi những vũ khí tiên tiến của Bard được phổ biến trên chiến trường. Tử tước Britzga chẳng qua cũng là một kẻ bị chèn ép tới đường cùng mà chấp nhận làm quân cờ cho kẻ khác lợi dụng. Về điểm này, Bard thấy đồng cảm hơn là căm ghét. Nếu đã vậy, tại sao quân cờ này lại không thể nằm trong tay hắn kia chứ?

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận